Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 5
Chap cuối!
Khi nghe nó nói mà tôi với cô lại thấy buồn cười hơn là sợ,chẳng biết ông Bằng có linh thật hay không bởi tôi với cô sao lại không thấy mà nó?Cô Hằng mới hỏi lại lần nữa.
_Nè ông con đang nhát cô với anh đấy à,con nói rõ xem thằng Bằng nói thế nào.
_Tính: Con đi nói xạo với hai người à,ảnh còn bảo trong ngày mai hai người không đi nhất định sẽ gặp chuyện lớn cho xem.
_Tôi: Anh với cô đi vậy em ở đây không sợ hả?
_Tính: Anh lo chi cho em,bởi dù sao em vẫn là người trong sáng nên bọn ma quỷ kia đâu nở hại một anh chàng dễ thương hiền lành như em.
Nghe ông con này nói chuyện mà cả mẹ tôi,chồng cô Hằng với ba nó cũng phì cười,chẳng biết là còn trong sáng thật không chứ nghe cách nói chuyện là thấy ông con này không hiền rồi. Mọi người nói chuyện một lúc thì bảo vệ lên kiểm tra rồi khóa cửa hành lang,tôi mới lén ra ngoài đứng hóng gió bởi trong lòng tôi hiện tại rối hơn mớ bồng bông.
Đứng được một lúc thì cô cũng đi ra hỏi.
_Con có tin lời của nó nói không?
_Tôi: Sao cô lại con hỏi con như thế,thú thật nói không tin thì không đúng vì đúng là nó đã thấy vong hồn của Quỳnh nhiều lần,còn lần này là anh Bằng về cảnh báo thì con chưa biết phải làm sao.
_Cô Hằng : Haizzz nói chung mình cứ phòng bệnh hơn chữa bệnh đi con,cô vừa gọi điện cho bạn nhờ nó sắp xếp để mai mình xuất viện.Ở đây thật sự cô cũng lo lắng lắm,hai cái chết bất thường xảy ra cùng một tầng mà mình thì luôn nhận được sự cảnh báo nếu không tin e rằng tới khi có chuyện thì hối hận không kịp.
_Tôi: Mà chú đã khỏe chưa sao xuất viện được hả cô? Mẹ con thì đã khỏe hơn nhiều nên có thể xin thì họ cho. Mà nói thật đây là lần đầu tiên con thấy ma như gặp người sống,lại còn đem lòng yêu nữa mới ghê.Qua hai cái chết con mới thấy cuộc sống nó mong manh như sợi chỉ,mới nói chuyện đó mà giờ đã yên giấc ngàn thu.
_Cô Hằng: Cuộc sống là vậy đó con,có những chuyện chúng ta không thể nào cản lại được.Thôi mình vào nghỉ đi con mai thì chúng ta chia tay nhau.
Tôi kêu cô vào nghỉ trước còn mình thì đứng lại để chờ đợi,không hiểu tôi đang chờ đợi ai hay cái gì bởi trong đầu không còn tập trung cho thứ gì được,bỗng một giọng nói quen thuộc vang lên trong tai.
“Anh đừng lo em hứa sẽ luôn bên anh và bảo vệ anh bằng mọi giá”
Tôi chợt tỉnh ra và nhìn khắp nơi xuống khuôn viên để tìm bóng dáng thân quen,nhưng hôm nay dưới đó vắng tanh,bổng từ đâu xuất hiện những làn khói trắng cứ bay lơ đảng một cảm giác lo sợ như sắp có chuyện kinh dị nào đó sắp diễn ra...
Tôi vào phòng đóng cửa lại mà tim vẫn đập liên hồi,cũng may mọi người đã ngủ hết nên không thấy được sắc mặt tôi hiện tại,nằm lên giường mà trong lòng cứ nóng ran lên mà không hiểu rằng tai họa đã đến bên cạnh .
Sang hôm sau tôi cùng cô ra ngoài mua đồ ăn sáng hai người cũng ngồi uống ly cafe nói chuyện để chia tay nhau,do hai cô cháu đã quyết định khi mua đồ ăn xong sẽ đến xin giấy ra viện vì thế mới lo nói chuyện mà quên luôn cả thời gian.Đến khi nhớ ra thì hai cô cháu đã đi gần hai tiếng,thấy vậy cả hai đi về rồi lên xin giấy như đã hẹn,vừa vào cửa thì một bác sĩ còn khá trẻ nhìn tôi hỏi .
_Anh có phải người nhà của bệnh nhân nằm giường số 1 phòng 05 không?
_Tôi: Dạ đúng rồi bác sĩ,có gì không ạ?
Bác sĩ mới kêu tôi vào bàn làm việc của anh ta để nói chuyện,lúc này lòng ngực tôi lại nhói đau một lần nữa,đến khi nghe bác sĩ nói thì tôi mới hiểu ra nguyên nhân.
_Anh bình tĩnh nghe tôi nói đây,bệnh của bà thật sự chẳng hiểu cớ gì lại trở nên quá nặng,hôm nay anh có thể đưa bà về để “nghỉ ngơi”.Lúc đầu tôi cũng không hiểu lắm nên mới hỏi lại.
_Dạ bác sĩ nói thế là sao ạ? Chẳng phải hôm qua chuẩn đoán là bình phục hôm nay được xuất viện hay sao?
_Anh thông cảm cho chúng tôi,bởi đây là lần đầu tiên tôi gặp trong đời rõ là hôm qua bà lão đã khỏe hẳn vậy mà hôm nay bệnh lại trở nặng đến nỗi không còn đường chữa trị...
_Tôi: Vậy là bác sĩ nói nghỉ ngơi có nghĩa là...?
_Đúng vậy,bà sẽ không qua khỏi hết tuần này đâu,bây giờ chúng tôi sẽ cho giấy ra viện anh đưa bà về nhà nghỉ ngơi để có gì còn được gần tổ tiên.
Nghe được tin tôi như hóa điên chỉ ngồi đó mà im lặng không tin đây là sự thật,rõ là mẹ tôi đã khỏe lại cớ gì hôm nay bác sĩ lại nói như thế? Hay là ...
Chưa suy nghĩ thêm thì bác sĩ đi đến đưa cho tôi giấy ra viện và vỗ vai như một sự an ủi,tôi cầm tờ giấy đi ra mà không ít ánh mắt của những y tá nhìn theo,bởi trên mặt tôi đã chảy hai hàng nước mắt từ khi nào cũng chẳng hay.Ra đến ngoài cửa cô thấy được liền chạy lại hỏi.
_Có chuyện gì mà con khóc như vậy hả?
_Tôi: Về cô đi ra ngoài với con một tí được không cô?Con...con...
Tôi lại bật khóc thấy vậy cô ôm tôi vào lòng mà an ủi,rồi đưa tôi ra ngoài quán nước trước cổng bệnh viện.một lúc lâu lấy lại được bình tỉnh tôi nói.
Sau khi về nhà được vài ngày thì mẹ đã ra đi mãi mãi,tôi cảm thấy mình là người đã hại chết mẹ mặc dù Quỳnh có nói nhưng tôi vẫn không chấp nhận được.
Đám tang của mẹ xong tôi chỉ còn lại một mình lủi thủi trong căn nhà thân quen,nhớ lại những ngày hai mẹ con sống với nhau rồi nước mắt tôi lại rơi lần nữa. Sau đó gần tháng thì nhận được điện của Cô Hằng,qua nói chuyện cô cũng chia buồn và an ủi tôi.
Cô cũng cho tôi biết là căn phòng mà tôi với cô ở bây giờ đã bị khóa lại không cho bệnh nhân nằm,nghe đâu sau khi tôi với cô đi thì có mấy người khác vào nằm đã liên tục gặp ác mộng,nghe đâu đã có thêm hai nạn nhân khác đã tự cắt cổ mình trong đó,hằng đêm ai đi ngang cũng nghe tiếng khóc tiếng cười giỡn,thậm chí bảo vệ đi tuần ban đêm đã chạy xanh mặt khi thấy một xác người treo cổ trước hành lang.
Khi qua bốn chính ngày của mẹ thì Quỳnh cùng mẹ đến báo mộng cho tôi rằng cả hai sắp được đầu thai làm kiếp người khác,mẹ cũng kêu tôi hãy sống thật tốt đừng buồn nữa vì mỗi người đều có số mạng khác nhau.
Từ đó đến nay tôi không còn gặp ai về trong mơ,có lẽ họ đã được đầu thai làm lại kiếp người mới,Cũng hy vọng kiếp người mới cả hai sẽ được hưởng hạnh phúc viên mãn.
Hết!!!
Khi nghe nó nói mà tôi với cô lại thấy buồn cười hơn là sợ,chẳng biết ông Bằng có linh thật hay không bởi tôi với cô sao lại không thấy mà nó?Cô Hằng mới hỏi lại lần nữa.
_Nè ông con đang nhát cô với anh đấy à,con nói rõ xem thằng Bằng nói thế nào.
_Tính: Con đi nói xạo với hai người à,ảnh còn bảo trong ngày mai hai người không đi nhất định sẽ gặp chuyện lớn cho xem.
_Tôi: Anh với cô đi vậy em ở đây không sợ hả?
_Tính: Anh lo chi cho em,bởi dù sao em vẫn là người trong sáng nên bọn ma quỷ kia đâu nở hại một anh chàng dễ thương hiền lành như em.
Nghe ông con này nói chuyện mà cả mẹ tôi,chồng cô Hằng với ba nó cũng phì cười,chẳng biết là còn trong sáng thật không chứ nghe cách nói chuyện là thấy ông con này không hiền rồi. Mọi người nói chuyện một lúc thì bảo vệ lên kiểm tra rồi khóa cửa hành lang,tôi mới lén ra ngoài đứng hóng gió bởi trong lòng tôi hiện tại rối hơn mớ bồng bông.
Đứng được một lúc thì cô cũng đi ra hỏi.
_Con có tin lời của nó nói không?
_Tôi: Sao cô lại con hỏi con như thế,thú thật nói không tin thì không đúng vì đúng là nó đã thấy vong hồn của Quỳnh nhiều lần,còn lần này là anh Bằng về cảnh báo thì con chưa biết phải làm sao.
_Cô Hằng : Haizzz nói chung mình cứ phòng bệnh hơn chữa bệnh đi con,cô vừa gọi điện cho bạn nhờ nó sắp xếp để mai mình xuất viện.Ở đây thật sự cô cũng lo lắng lắm,hai cái chết bất thường xảy ra cùng một tầng mà mình thì luôn nhận được sự cảnh báo nếu không tin e rằng tới khi có chuyện thì hối hận không kịp.
_Tôi: Mà chú đã khỏe chưa sao xuất viện được hả cô? Mẹ con thì đã khỏe hơn nhiều nên có thể xin thì họ cho. Mà nói thật đây là lần đầu tiên con thấy ma như gặp người sống,lại còn đem lòng yêu nữa mới ghê.Qua hai cái chết con mới thấy cuộc sống nó mong manh như sợi chỉ,mới nói chuyện đó mà giờ đã yên giấc ngàn thu.
_Cô Hằng: Cuộc sống là vậy đó con,có những chuyện chúng ta không thể nào cản lại được.Thôi mình vào nghỉ đi con mai thì chúng ta chia tay nhau.
Tôi kêu cô vào nghỉ trước còn mình thì đứng lại để chờ đợi,không hiểu tôi đang chờ đợi ai hay cái gì bởi trong đầu không còn tập trung cho thứ gì được,bỗng một giọng nói quen thuộc vang lên trong tai.
“Anh đừng lo em hứa sẽ luôn bên anh và bảo vệ anh bằng mọi giá”
Tôi chợt tỉnh ra và nhìn khắp nơi xuống khuôn viên để tìm bóng dáng thân quen,nhưng hôm nay dưới đó vắng tanh,bổng từ đâu xuất hiện những làn khói trắng cứ bay lơ đảng một cảm giác lo sợ như sắp có chuyện kinh dị nào đó sắp diễn ra...
Tôi vào phòng đóng cửa lại mà tim vẫn đập liên hồi,cũng may mọi người đã ngủ hết nên không thấy được sắc mặt tôi hiện tại,nằm lên giường mà trong lòng cứ nóng ran lên mà không hiểu rằng tai họa đã đến bên cạnh .
Sang hôm sau tôi cùng cô ra ngoài mua đồ ăn sáng hai người cũng ngồi uống ly cafe nói chuyện để chia tay nhau,do hai cô cháu đã quyết định khi mua đồ ăn xong sẽ đến xin giấy ra viện vì thế mới lo nói chuyện mà quên luôn cả thời gian.Đến khi nhớ ra thì hai cô cháu đã đi gần hai tiếng,thấy vậy cả hai đi về rồi lên xin giấy như đã hẹn,vừa vào cửa thì một bác sĩ còn khá trẻ nhìn tôi hỏi .
_Anh có phải người nhà của bệnh nhân nằm giường số 1 phòng 05 không?
_Tôi: Dạ đúng rồi bác sĩ,có gì không ạ?
Bác sĩ mới kêu tôi vào bàn làm việc của anh ta để nói chuyện,lúc này lòng ngực tôi lại nhói đau một lần nữa,đến khi nghe bác sĩ nói thì tôi mới hiểu ra nguyên nhân.
_Anh bình tĩnh nghe tôi nói đây,bệnh của bà thật sự chẳng hiểu cớ gì lại trở nên quá nặng,hôm nay anh có thể đưa bà về để “nghỉ ngơi”.Lúc đầu tôi cũng không hiểu lắm nên mới hỏi lại.
_Dạ bác sĩ nói thế là sao ạ? Chẳng phải hôm qua chuẩn đoán là bình phục hôm nay được xuất viện hay sao?
_Anh thông cảm cho chúng tôi,bởi đây là lần đầu tiên tôi gặp trong đời rõ là hôm qua bà lão đã khỏe hẳn vậy mà hôm nay bệnh lại trở nặng đến nỗi không còn đường chữa trị...
_Tôi: Vậy là bác sĩ nói nghỉ ngơi có nghĩa là...?
_Đúng vậy,bà sẽ không qua khỏi hết tuần này đâu,bây giờ chúng tôi sẽ cho giấy ra viện anh đưa bà về nhà nghỉ ngơi để có gì còn được gần tổ tiên.
Nghe được tin tôi như hóa điên chỉ ngồi đó mà im lặng không tin đây là sự thật,rõ là mẹ tôi đã khỏe lại cớ gì hôm nay bác sĩ lại nói như thế? Hay là ...
Chưa suy nghĩ thêm thì bác sĩ đi đến đưa cho tôi giấy ra viện và vỗ vai như một sự an ủi,tôi cầm tờ giấy đi ra mà không ít ánh mắt của những y tá nhìn theo,bởi trên mặt tôi đã chảy hai hàng nước mắt từ khi nào cũng chẳng hay.Ra đến ngoài cửa cô thấy được liền chạy lại hỏi.
_Có chuyện gì mà con khóc như vậy hả?
_Tôi: Về cô đi ra ngoài với con một tí được không cô?Con...con...
Tôi lại bật khóc thấy vậy cô ôm tôi vào lòng mà an ủi,rồi đưa tôi ra ngoài quán nước trước cổng bệnh viện.một lúc lâu lấy lại được bình tỉnh tôi nói.
Sau khi về nhà được vài ngày thì mẹ đã ra đi mãi mãi,tôi cảm thấy mình là người đã hại chết mẹ mặc dù Quỳnh có nói nhưng tôi vẫn không chấp nhận được.
Đám tang của mẹ xong tôi chỉ còn lại một mình lủi thủi trong căn nhà thân quen,nhớ lại những ngày hai mẹ con sống với nhau rồi nước mắt tôi lại rơi lần nữa. Sau đó gần tháng thì nhận được điện của Cô Hằng,qua nói chuyện cô cũng chia buồn và an ủi tôi.
Cô cũng cho tôi biết là căn phòng mà tôi với cô ở bây giờ đã bị khóa lại không cho bệnh nhân nằm,nghe đâu sau khi tôi với cô đi thì có mấy người khác vào nằm đã liên tục gặp ác mộng,nghe đâu đã có thêm hai nạn nhân khác đã tự cắt cổ mình trong đó,hằng đêm ai đi ngang cũng nghe tiếng khóc tiếng cười giỡn,thậm chí bảo vệ đi tuần ban đêm đã chạy xanh mặt khi thấy một xác người treo cổ trước hành lang.
Khi qua bốn chính ngày của mẹ thì Quỳnh cùng mẹ đến báo mộng cho tôi rằng cả hai sắp được đầu thai làm kiếp người khác,mẹ cũng kêu tôi hãy sống thật tốt đừng buồn nữa vì mỗi người đều có số mạng khác nhau.
Từ đó đến nay tôi không còn gặp ai về trong mơ,có lẽ họ đã được đầu thai làm lại kiếp người mới,Cũng hy vọng kiếp người mới cả hai sẽ được hưởng hạnh phúc viên mãn.
Hết!!!