• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Oan Hồn Trong Bệnh Viện (2 Viewers)

  • Chương 2

Phần 2:


Tuy lúc đầu có hoảng sợ nhưng do trong phòng còn vài người nên tôi kịp bịt miệng không cho la thành tiếng rồi từ từ chấn an bản thân.


Qua một thời gian cũng ổn định lại và xác định được tiếng nói ấy chính là Quỳnh…



Có lẽ tâm trí chưa tỉnh hẳn nên Tôi không nhớ rằng,Quỳnh đã chết...Dù biết và nghe được cuộc trò chuyện ám ảnh kia,nhưng tôi vẫn không sao muốn rời xa cô ấy.Trong lòng luôn nhớ và mong sẽ được bên cạnh nhưng rồi mọi chuyện cũng đi đến cuối con đường.


Trong phút chốc đầu tôi bỗng đau liên hồi,hình ảnh trước cứ nhoè đi dần,đến khi mọi ánh sáng biến mất chỉ còn lại một màu đen thì Tôi một lần nữa bừng tỉnh lại với tâm trạng hoảng loạn.


Nhìn khắp nơi nhưng mọi thứ không như lúc ban đầu,cảnh vật bây giờ chính là nơi công viên của bệnh viện…


-Sao mình lại nằm ngoài này thế ta?Chẳng lẽ mình ngủ quên ?


Tôi ngồi đó cố nhớ lại xem mọi việc,ngay lúc này thì từ xa dáng của Quỳnh đi tới trong bộ đồ trắng.Thấy vậy tôi chờ cho cô ấy đến gần để hỏi,bởi khi tỉnh lại thì cứ như tôi không còn nhớ rõ chuyện gì.


Vừa đến gần Quỳnh đã lên tiếng nói trước.



-Ngày mai anh với mẹ về nhà đi,đừng nên ở lại đây nghe.


-Tôi:Em nói gì lạ vậy,mẹ anh chưa hết bệnh sao lại về?


-Quỳnh cười nói:Hihi,anh yên tâm,bác không sao cả mai bác sĩ sẽ cho xuất viện thôi.À,mà anh nhớ một cái giúp em,đó là khi trên đường về có thấy ai kêu cho đi nhờ cũng không cho nghe.Không phải mình xấu tính nhưng họ có ý không tốt mình giúp họ là tự hại bản thân đấy.


-Tôi:Vậy khi nào em mới về?Hay em về cùng anh đi ,anh hứa sẽ chăm sóc cho em mà.


-Quỳnh:Hihi,anh ghi địa chỉ lại cho em rồi vài ngày nữa nhất định em sẽ có mặt nhà anh cho xem.


-Tôi:Nè nói là phải giữ lời nha,vậy mai khi nào gần về anh kiếm em đưa địa chỉ.


-Quỳnh:Không cần đâu,tại mai em đi công việc nên chiều mới về,anh cứ ghi địa chỉ rồi ra cây me đấy để trong cái hốc ấy là em tự lấy được.Thôi em về nghỉ đây.


Nói rồi cô ấy quay bước đi nhanh về khu B,ngay lúc này trong đầu tôi lại xuất hiện vô vàn câu hỏi mà chưa thể tìm được câu trả lời.Tôi nhớ lại giấc mơ lúc đầu thì Quỳnh đã nói mình chết?Vậy sao bây giờ tôi lại ở đây nói chuyện trực tiếp mà không phải mơ?Cái lạ hơn chính là người với ma đâu thể chạm vào nhau được,ấy thế vừa rồi trước khi đi cô ấy còn ôm tôi một cái mới đi?Cuối cùng mình gặp người hay ma?Quỳnh chết hay còn sống...?


Bỗng có tiếng la từ sau lưng.


-Nè anh kia,sao giờ còn ở dưới này?


Tôi quay lại thì thấy bảo vệ đi vào mới biết mình đang ở dưới khuôn viên thật…?còn đang ngơ ngác chưa hiểu đầu đuôi sự việc thì bảo vệ đi tới nhìn tôi hỏi thêm.


-Anh đi đường nào mà hay thế,tôi nhớ đã khoá cửa rồi sao lại ra đây được hả?


-Tôi:Anh cứ nói chơi,chưa khoá em mới đi được,chứ có một cửa ra vào khoá rồi thì em ra đây bằng cách nào cho được,chẳng nhẽ nhảy lầu à?


-Bảo vệ:Anh nói sao thế,tôi đã khoá cửa khi mới 21h đây mà?


Hai người không ai chịu thua,còn tôi thì cố cãi chứ thật sự nhiều chuyện lạ quá nên chẳng biết là sao mình lại ở ngoài này,nhưng cũng không dám nói ra.Thấy vậy anh ta kêu đi lên để kiểm chứng ai đúng,Nhưng đến nơi thì há hốc mở to mắt nhìn,bởi cánh cửa vốn dĩ bị khoá từ lúc nào…?


-Bảo vệ:Anh có thể nói cho tôi nghe xem làm cách nào lại xuống dưới kia khi cửa đã khoá?


-Tôi:big_smile:ạ...Dạ,thật sự em cũng không biết mình xuống bằng cách nào nữa anh,em…


Bảo vệ nghĩ tôi đã nói dối và còn nghi ngờ là kẻ trộm lẻn vào để lấy đồ,nên thay đổi thái độ nói chuyện.


-Bảo vệ cười khẩy nói:Anh nghĩ tôi là con nít lên ba hả?Chỉ có một đường ra vào,vậy ai mở cửa cho anh xuống đó,hay anh nói bị ma dẫn xuống?Thôi theo tôi ra văn phòng chờ công an đến giải quyết.


-Tôi:Anh ơi em nói thật mà,em có thẻ nuôi bệnh đây mà còn không cứ mở cửa ra đến hỏi mẹ em là biết thôi mà.


Thấy tôi cũng thành khẩn năn nỉ nên anh bảo vệ tạm tin cho thêm cơ hội,khi vào được mẹ và những người khác trong đó xác nhận nên tôi được anh ta tha cho.


Lúc này trong phòng cô Hằng mới nhìn tôi hỏi lại.


-Con ra đó hồi nào vậy hả? Cô nhớ lúc bảo vệ lên khoá cửa con vẫn ở đây cơ mà?



Khi được cô với anh giải thích thì Tôi cũng hiểu được phần nào,nói chung thì không sợ vì mình đang gặp còn nói chuyện với một ma nữ,chỉ có chút thất vọng khi trái tim vừa rộn ràng lại sau nhiều năm bị lớp băng lạnh giá cô đơn bao phủ.Tôi tự an ủi bản thân"Đúng là đời không đẹp như mơ mà,haizzz."


Thấy tôi im lặng quá lâu nên cô Hằng lo lắng hỏi thăm rồi chấn an.


-Con có sao không hả? Có gì bất thường thì nói cô biết nghe.Cô nghĩ khi về nhà con nên lên chùa hay kiếm thầy nào giỏi giải quyết cho xong đi,chứ không nên để lâu.


Chưa kịp trả lời cô thì bỗng tiếng la lớn ở dưới khung viên.


Tất cả chạy ra xem co chuyện gì thì vô cùng sợ hãi khi một người vừa nhảy từ 5 xuống đất…


(...)
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom