Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3
Do cửa bị khoá nên chỉ có thể biết đó là một thanh niên tầm 30 tuổi,còn nguyên nhân vì sao nhảy lầu thì không một ai biết.
Đứng trên này nhìn xuống bỗng thằng Tính nói .
-Kìa,có con ma nữ đang đứng kế bên cái xác đó anh…
Nó kéo tay tôi chỉ xuống để giúp xác nhận với anh Bằng là không nói xạo,nhưng tôi lại chẳng thấy gì ngoài bụi cây kiểng…
-Em có nhìn lầm không đấy? Anh đâu thấy ai ngoài bụi cây kế bên xác?
Nói thế nhưng thế để cho nó đừng sợ,bởi ngay lúc nhìn xuống tôi đã thấy được Quỳnh,cô gái đang làm trái tim khô cằn của tôi phải lỗi nhịp,nhưng đó cũng chính là sự thật để tôi thuyết phục bản thân rằng cô gái tôi đang tương tư thật chất là một hồn ma.
Thằng nhỏ đúng là cũng thấy được nên nó quyết liệt cãi lại và diễn tả vóc dáng cũng như khuôn mặt ra sao,thấy Tính còn nhỏ nên cô Hằng mới lựa lời an ủi.
-Cô gái mặc váy ngắn màu trắng phải không? Nếu là đúng cô ta thì con sai rồi,đó là hộ lý của khu hồi sức khu đối diện đó.Cô bé đó nói chuyện với cô hoài,mới hồi chiều đi mua đồ còn đi chung vào đây mà.
Tôi nhìn cô thì thấy cô nháy mắt ra hiệu nên cũng không lên tiếng,bởi đã hiểu ra cô Hằng đang cố chấn an chứ thật chất cô ấy hiểu rõ hơn ai.
Đến khi anh Bằng xác nhận lại thì Tính mới chịu tin là cô gái đấy không phải ma,đứng quát sát được một lúc thì nó bỏ vào phòng bởi thấy cảnh máu me nên sợ.
Khi Tính vào phòng thì cô mới nhìn tôi hỏi lại.
-Con nói thật đi đó có phải cô gái con nói gặp không?
-Tôi ạ đúng rồi cô,mà chẳng lẽ cả phòng mình ai cũng thấy cô ta sao?
-Anh Bằng:Cô gái đó chắc là chết oan,lại không được gia đình gọi hồn về nên mới lang thang trong này lâu như vậy.Mà cũng lạ thật,anh hỏi mấy người ở phòng khác thì chẳng ai thấy,tại sao chỉ phòng mình là thấy cô ta là sao?
-Cô Hằng lên tiếng chọc: Chắc là mấy đứa có duyên,nên cô ta muốn chọn một đứa làm chồng chứ gì hihi.
-Anh bằng nói:Thật sự con thấy cô ta cũng đáng thương hơn là đáng sợ,tiếc cái là hồng nhan lại bạc phận haizzz.
-Tôi:Nói chung mỗi người một số phận anh ơi,chẳng ai muốn chết khi tuổi còn quá trẻ,em nói chuyện với cô ấy mà bị sự dịu dàng lẫn sắc đẹp bình dị ấy hút hồn luôn.Nhưng cô ấy là người đâu có làm hại gì em,còn nói nhiều cái làm em không khỏi chạnh lòng luôn đó.
-Cô Hằng:Thôi mình vào ngủ đi,dù sao thì âm dương không thể trùng phùng được.
-Tôi:Haizz,tiếc là con vừa thương cô ấy thì biết sự thật như này,chắc con không dám yêu thương ai nữa quá.
-Cô Hằng:Thôi coi như đó là cái duyên đi,chỉ là duyên muộn mà thôi.Ngày xưa cô cũng từng ở trong hoàn cảnh của con bây giờ,nhưng may là người đó không phá mà còn giúp cô làm ăn phất lên rồi kiếm luôn chồng cho cô đó,ông nằm đây là ngày xưa theo đuổi cô nhưng theo đuổi âm thầm đến khi người yêu cô về báo mộng cô mới chú ý tới đó.
Nghe cô kể mà tôi với anh Bằng nằm cười đau cả bụng,bởi cứ nghĩ đó chỉ là cổ tích hay trong phim chứ sao tin được.Do hai anh em cười lớn quá làm chồng cô thức.
-Ba cô cháu mày thức cả đêm kể chuyện hài cho nhau à,cười gì to thế hai ông thần.
Lúc này anh Bằng mới lên tiếng hỏi chú xem là có đúng như cô kể,nhưng khi nghe nói thì chú cười ngượng xác nhận,lúc này hai anh em tôi nhìn nhau mà thầm ước mình cũng được như vậy.Cứ lo nói chuyện cười đùa mà trời đã sáng lúc nào không hay,đến khi nghe tiếng còi xe công an hú vang thì mấy cô cháu mới biết.
Tôi với anh Bằng chạy ra xuống dưới xem người chết,nhưng vừa đi tới cầu thang thì bỗng Quỳnh xuất hiện…
Anh Bằng thì đi xuống trước nên không hay tôi bị chặn lại,khi anh ấy đi khuất thì Tôi cũng hơi run sợ,bởi lúc này đã biết cô gái đứng trước mặt mình chỉ là hồn ma.
-Tôi:Em sao lại xuất hiện giờ này?
Tôi cũng không hiểu vì sao mình lại đi hỏi câu ấy,nhưng đáp lại câu hỏi ấy là nụ cười tươi và câu nói nhẹ nhàng.
-Quỳnh:Anh biết vẫn không sợ em sao? Anh yên tâm em sẽ không để ai làm hại anh đâu.
Quỳnh nói tới đây thì biến mất,tôi lúc này vừa sợ vừa lo lắng bởi không hiểu chuyện gì hay khi nào thì mình sẽ gặp nguy hiểm.Ngay lúc còn đang bâng khuâng chưa biết làm gì tiếp theo ,thì bỗng dưới lầu phát ra tiếng động cùng tiếng la hét.Tôi chạy lên đứng ra ngoài lan can nhìn xuống thì cảnh tưởng kinh hãi ập vào mắt tôi.
Máu loang ra khắp nơi,và có vài người nằm dưới mãn bê tông.Không hiểu lý do sao mà mãn bê tông đó lại rơi xuống đè nhiều người như vậy.Tôi nhìn lại thì thấy có anh Bằng cũng là nạn nhân của sự việc… Quỳnh nhìn lên tôi như muốn nói gì đó,lúc này tôi mới hiểu ra nguyên nhân chặn tôi lại rồi không cho đi xuống đó.Nhưng buồn thay anh Bằng không được cảnh báo nên phải chịu cái nạn này.Quay lại phòng thì cô Hằng thấy tôi không vui nên hỏi nguyên nhân,khi nghe kể lại đầu đuôi sự việc thì cô cũng im lặng như thầm thương xót cho anh.
Một lúc sau thì cô nói với giọng nhẹ nhàng thương cảm.
-Cô hiểu lý do sao cô ta không chặn cả hai mà chỉ chọn mình con.Haizzz nhưng mà nói thật ra thì số thằng Bằng cũng tận rồi con à,mấy hôm trước khi con chưa vào nó kể nghe một chuyện,thì cô đón phần nào rồi.
-Tôi:Chuyện gì mà ghê vậy hả cô? Mà Không ngờ cái chết với sự sống cách nhau chỉ một cọng chỉ. Haizzz.
.....
Đứng trên này nhìn xuống bỗng thằng Tính nói .
-Kìa,có con ma nữ đang đứng kế bên cái xác đó anh…
Nó kéo tay tôi chỉ xuống để giúp xác nhận với anh Bằng là không nói xạo,nhưng tôi lại chẳng thấy gì ngoài bụi cây kiểng…
-Em có nhìn lầm không đấy? Anh đâu thấy ai ngoài bụi cây kế bên xác?
Nói thế nhưng thế để cho nó đừng sợ,bởi ngay lúc nhìn xuống tôi đã thấy được Quỳnh,cô gái đang làm trái tim khô cằn của tôi phải lỗi nhịp,nhưng đó cũng chính là sự thật để tôi thuyết phục bản thân rằng cô gái tôi đang tương tư thật chất là một hồn ma.
Thằng nhỏ đúng là cũng thấy được nên nó quyết liệt cãi lại và diễn tả vóc dáng cũng như khuôn mặt ra sao,thấy Tính còn nhỏ nên cô Hằng mới lựa lời an ủi.
-Cô gái mặc váy ngắn màu trắng phải không? Nếu là đúng cô ta thì con sai rồi,đó là hộ lý của khu hồi sức khu đối diện đó.Cô bé đó nói chuyện với cô hoài,mới hồi chiều đi mua đồ còn đi chung vào đây mà.
Tôi nhìn cô thì thấy cô nháy mắt ra hiệu nên cũng không lên tiếng,bởi đã hiểu ra cô Hằng đang cố chấn an chứ thật chất cô ấy hiểu rõ hơn ai.
Đến khi anh Bằng xác nhận lại thì Tính mới chịu tin là cô gái đấy không phải ma,đứng quát sát được một lúc thì nó bỏ vào phòng bởi thấy cảnh máu me nên sợ.
Khi Tính vào phòng thì cô mới nhìn tôi hỏi lại.
-Con nói thật đi đó có phải cô gái con nói gặp không?
-Tôi
-Anh Bằng:Cô gái đó chắc là chết oan,lại không được gia đình gọi hồn về nên mới lang thang trong này lâu như vậy.Mà cũng lạ thật,anh hỏi mấy người ở phòng khác thì chẳng ai thấy,tại sao chỉ phòng mình là thấy cô ta là sao?
-Cô Hằng lên tiếng chọc: Chắc là mấy đứa có duyên,nên cô ta muốn chọn một đứa làm chồng chứ gì hihi.
-Anh bằng nói:Thật sự con thấy cô ta cũng đáng thương hơn là đáng sợ,tiếc cái là hồng nhan lại bạc phận haizzz.
-Tôi:Nói chung mỗi người một số phận anh ơi,chẳng ai muốn chết khi tuổi còn quá trẻ,em nói chuyện với cô ấy mà bị sự dịu dàng lẫn sắc đẹp bình dị ấy hút hồn luôn.Nhưng cô ấy là người đâu có làm hại gì em,còn nói nhiều cái làm em không khỏi chạnh lòng luôn đó.
-Cô Hằng:Thôi mình vào ngủ đi,dù sao thì âm dương không thể trùng phùng được.
-Tôi:Haizz,tiếc là con vừa thương cô ấy thì biết sự thật như này,chắc con không dám yêu thương ai nữa quá.
-Cô Hằng:Thôi coi như đó là cái duyên đi,chỉ là duyên muộn mà thôi.Ngày xưa cô cũng từng ở trong hoàn cảnh của con bây giờ,nhưng may là người đó không phá mà còn giúp cô làm ăn phất lên rồi kiếm luôn chồng cho cô đó,ông nằm đây là ngày xưa theo đuổi cô nhưng theo đuổi âm thầm đến khi người yêu cô về báo mộng cô mới chú ý tới đó.
Nghe cô kể mà tôi với anh Bằng nằm cười đau cả bụng,bởi cứ nghĩ đó chỉ là cổ tích hay trong phim chứ sao tin được.Do hai anh em cười lớn quá làm chồng cô thức.
-Ba cô cháu mày thức cả đêm kể chuyện hài cho nhau à,cười gì to thế hai ông thần.
Lúc này anh Bằng mới lên tiếng hỏi chú xem là có đúng như cô kể,nhưng khi nghe nói thì chú cười ngượng xác nhận,lúc này hai anh em tôi nhìn nhau mà thầm ước mình cũng được như vậy.Cứ lo nói chuyện cười đùa mà trời đã sáng lúc nào không hay,đến khi nghe tiếng còi xe công an hú vang thì mấy cô cháu mới biết.
Tôi với anh Bằng chạy ra xuống dưới xem người chết,nhưng vừa đi tới cầu thang thì bỗng Quỳnh xuất hiện…
Anh Bằng thì đi xuống trước nên không hay tôi bị chặn lại,khi anh ấy đi khuất thì Tôi cũng hơi run sợ,bởi lúc này đã biết cô gái đứng trước mặt mình chỉ là hồn ma.
-Tôi:Em sao lại xuất hiện giờ này?
Tôi cũng không hiểu vì sao mình lại đi hỏi câu ấy,nhưng đáp lại câu hỏi ấy là nụ cười tươi và câu nói nhẹ nhàng.
-Quỳnh:Anh biết vẫn không sợ em sao? Anh yên tâm em sẽ không để ai làm hại anh đâu.
Quỳnh nói tới đây thì biến mất,tôi lúc này vừa sợ vừa lo lắng bởi không hiểu chuyện gì hay khi nào thì mình sẽ gặp nguy hiểm.Ngay lúc còn đang bâng khuâng chưa biết làm gì tiếp theo ,thì bỗng dưới lầu phát ra tiếng động cùng tiếng la hét.Tôi chạy lên đứng ra ngoài lan can nhìn xuống thì cảnh tưởng kinh hãi ập vào mắt tôi.
Máu loang ra khắp nơi,và có vài người nằm dưới mãn bê tông.Không hiểu lý do sao mà mãn bê tông đó lại rơi xuống đè nhiều người như vậy.Tôi nhìn lại thì thấy có anh Bằng cũng là nạn nhân của sự việc… Quỳnh nhìn lên tôi như muốn nói gì đó,lúc này tôi mới hiểu ra nguyên nhân chặn tôi lại rồi không cho đi xuống đó.Nhưng buồn thay anh Bằng không được cảnh báo nên phải chịu cái nạn này.Quay lại phòng thì cô Hằng thấy tôi không vui nên hỏi nguyên nhân,khi nghe kể lại đầu đuôi sự việc thì cô cũng im lặng như thầm thương xót cho anh.
Một lúc sau thì cô nói với giọng nhẹ nhàng thương cảm.
-Cô hiểu lý do sao cô ta không chặn cả hai mà chỉ chọn mình con.Haizzz nhưng mà nói thật ra thì số thằng Bằng cũng tận rồi con à,mấy hôm trước khi con chưa vào nó kể nghe một chuyện,thì cô đón phần nào rồi.
-Tôi:Chuyện gì mà ghê vậy hả cô? Mà Không ngờ cái chết với sự sống cách nhau chỉ một cọng chỉ. Haizzz.
.....