• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Oan gia thương thầm tôi (3 Viewers)

  • Phần 2

Năm phút sau, nhìn thấy Nguyên Bảo thân mật dụi dụi vào ống quần của Bùi Gia Hằng, cứ bám lấy anh không buông lòng tôi lại lạnh lẽo.

“Lê Nguyên Bảo.”

Đồ ph.ản bội này.

4
Tôi và Nguyên bảo đều ph.ản b.ội lẫn nhau.

Trong một khoảnh khắc nào đó, thậm chí tôi hoài nghi có phải ông trời cố tình phái Bùi Gia Hằng tới đây để khắc tôi không.

Anh không những học giỏi hơn tôi, chức cao hơn tôi mà ngay cả mèo cũng đẹp hơn của tôi.

“Con nói xem con lấy gì so với người ta? Dựa vào cân nặng thắng chắc này sao?”

Sau khi nhìn thấy nhà cây, đồ ăn nhập khẩu, và một đống đồ đắt t.iền sang trọng trong nhà Bùi Gia Hằng, tôi xin được rút lại câu nói trên và tha thứ cho Nguyên Bảo.

Tôi hiểu được rằng, có thể cả đời này tôi cũng không thắng nổi Bùi Gia Hằng.

Tôi cam chịu số phận nhưng Nguyên Bảo thì không.

Nó bắt đầu chạy đến cửa nhà đối diện kêu meo meo mỗi ngày, như thể đó mới là nhà của nó vậy.

Hiển nhiên Lizzy chẳng thèm đoái hoài gì đến nó, nhưng tôi thật sự không chịu nổi nữa.

“Con đi đi, để xem cậu ấy có cần con không.”

Ba phút sau Nguyên Bảo cào cào cửa nhà đối diện rồi thu hoạch được một túi cá khô hảo hạng.

?

“Bùi Gia Hằng, cậu có ý kiến gì với tôi à?”

Tôi chạy tới, ai oán nhìn Nguyên Bảo đang nằm trên tấm rèm đắt t.iền không chịu rời nửa bước.

“Tôi nhắc nhở cậu trước nhé, cậu cho nó vào nhà thì cậu tự chịu trách nhiệm đấy.”

Rèm cửa mà hỏng tôi sẽ không đền đâu.

Bùi Gia Hằng đang đọc tài liệu, nghe thấy tôi nói thế anh nhìn sang rồi bình tĩnh nói: “Số bài lý tôi làm cho cậu còn nhiều hơn túi cá khô kia nhiều đấy.” Đọc full tại Vietwriter

???

Chẳng phải chỉ hỏi anh có vài bài thôi sao? Sao mà nhỏ mọn quá vậy.

“Với cả theo như cách nói của cậu thì những đồ ở đây đều là tài sản thuộc về tôi, tôi phải chịu trách nhiệm hết sao?”

Lúc Bùi Gia Hằng nói câu này, anh đang lẳng lặng nhìn tôi.

Tôi lễ phép nói.

“Làm phiền Bùi par rồi, tôi chỉ đang nói đùa thôi, không phải là tôi không chuyên nghiệp đâu.”

Nói sao đây nhỉ, những vụ Bùi Gia Hằng nhận đều kiếm được bộn t.iền.

Tôi không cho phép anh nghi ngờ năng lực của tôi.

Nhưng làm hàng xóm với sếp thật sự rất bất tiện, nhất là khi ai trong công ty cũng rất quan tâm đến tình hình của vị sếp này, tôi chỉ đành nhún ngường để tránh gây rắc rối.

Tôi bắt đầu tránh những khung giờ có Bùi Gia Hằng, sáng sớm sẽ ra ngoài sớm nửa tiếng, hình như anh cũng muốn tránh, tối nào cũng về nhà muộn nửa tiếng.

Chúng tôi đều ngầm hiểu với nhau, buổi sáng Nguyên Bảo sẽ đến nhà đối diện ăn chực cá khô, tối đến tôi sẽ tới nhà anh nựng mèo.

Tuy tôi và địa vị của Nguyên Bảo đều trượt dốc, nhưng sau cùng ai cũng vui vẻ.

“Mọi người nói thử xem, ngày nào Bùi par cũng sống có quy củ như thế, có phải là bị bạn gái ở nhà quản chặt không nhỉ?”

Những cuộc thảo luận về Bùi Gia Hằng chưa bao giờ dừng lại, tôi ôm bình giữ nhiệt rồi nghĩ đến cảnh tượng trong buổi họp lớn lần trước.

“Dù giờ không có thí chắc cũng sớm thôi.”

Kể từ khi biết Từ Lộ là người chịu trách nhiệm làm việc với anh trong v.ụ mua bán và sáp nhập của YL, tôi đã rất chắc chắn với suy đoán này.

Nguyên Bảo lại bắt đầu cáu gắt đòi cá khô, tôi với nó mắt to nhìn mắt nhỏ, sau cùng tôi chỉ đành mặt dày đến tìm Bùi Gia Hằng.

Anh đang ngồi trên ghế sô pha vuốt ve Lizzy, mắt nhìn điện thoại.

Nhìn người ta đầm ấm thế này tôi lại nghĩ đến thằng nhóc nhà mình, sau đó đi đến rồi dừng bước trước mặt anh.

Nhìn thoáng qua, hình như tôi đã thấy cái tên Từ Lộ trên màn hình điện thoại.

Được lắm, anh ở đây yêu đương vui vẻ còn tôi lại sắp bị Nguyên Bảo hành c.h.ế.t rồi.

Tôi lấy hết dũng cảm lấy điện thoại từ trong tay anh. Đọc full tại Vietwriter

“Nguyên Bảo và mạng của tôi, cậu chọn một đi.”

Bùi Gia Hằng ngước mắt lên nhìn tôi.

Tôi cứ nghĩ anh sẽ nổi giận vì tôi đã làm phiền đến anh nhưng anh chỉ nhìn tôi chằm chằm một lát rồi bĩu môi.

Anh sờ tai Lizzy, giọng nói trầm thấp, nuông chiều hiếm thấy.

“Lizzy, con đừng nhỏ nhen thế nữa, cho cô cá khô của con đi.”

5
Tôi luôn cảm thấy câu nói này của Bùi Gia Hằng có ý khác.

Nhưng ăn của người ta muốn lấy cá khô, tôi vẫn nên nhịn thì hơn

Trong nhà có kẻ ph.ản bội đúng là phiền phức, cái đồ ăn cây táo rào cây sung Nguyên Bảo này.

Ơ mà, đồ nó ăn cũng của người ta.

“Tôi sẽ không lấy không đồ của cậu đâu… Bùi par, sau này tôi sẽ cố gắng báo đáp cậu.”

Bùi Gia Hằng gãi cằm Lizzy rồi bình tĩnh lên tiếng: “Ngày trước cậu cũng nói như thế.”

Tôi: “...”

Bài khó như thế tôi nào có cách khác, nhưng nếu như có người thứ hai biết làm tôi cũng không đi hỏi anh đâu.

Anh nhìn tôi rồi cất tiếng: “Thế thì ghi sổ trước nhé, sau này trả dần.”

Trả thì trả.

Tuy chức vụ của tôi không to bằng Bùi Gia Hằng nhưng dù gì tôi cũng là tinh anh chốn công sở.

Dù tôi không nói ra nhưng chắc Bùi Gia Hằng cũng đoán được.

Trong vụ mua bán và sáp nhập của YL, anh đưa nhân viên đi công tác, và tên của tôi cũng nằm trong danh sách đó.

Lúc làm thủ tục ở sân bay, tôi thấy mình như Tiểu Lê Tử đi bên cạnh hoàng thượng (Bùi Gia Hằng) vậy.

Bùi Gia Hằng là người kỹ tính nên đãi ngộ khi đi công tác cũng rất tốt, tôi ở sát phòng anh.

Mấy ngày sau đó chúng tôi bận tối mắt tối mũi, khối tài sản trong vụ lần án này rất lớn hơn nữa còn rất phức tạp, mấy bên đấu đá nhau.

Cuối cùng tôi cũng hiểu, Bùi Gia Hằng có thể trở thành đối tác trẻ tuổi nhất của công ty cũng có cái lý của nó.

Tôi cũng phải thừa nhận rằng, anh thật sự rất giỏi. Đọc full tại Vietwriter

Tôi hơi ghen tỵ.

“Lê Tri tri, cậu có thái độ này là không được đâu đấy nhé, cậu luôn coi sếp là đối thủ của mình, cậu còn muốn sống nữa không.” Trương Nghiên tức giận dè bỉu tôi.

“Sao cậu không nghĩ xem cậu ấy đưa cậu theo kiếm được bao nhiêu t.iền, đủ mua cho Nguyên Bảo bao nhiêu hộp đồ ăn.”

Nguyên Bảo đáng ch.ết.

Tôi cất điện thoại đi, sau đó giơ ngón tay cái về phía Bùi Gia Hằng rồi nói: “Bùi par, sếp giỏi thật đó.”

Hiển nhiên Bùi Gia Hằng không dính chiêu này, anh nhướng mày.

Hazi, tôi không nên lãng phí tuyệt chiêu quý giá kia vào mấy bài vật lý mới phải.

Về cơ bản vụ án đã được giải quyết xong, đến tối lại có một bữa tiệc xã giao.

Ngày trước trong những dịp như thế này ít nhiều gì tôi cũng phải uống chút r.ư.ợ.u, nhưng lần này tôi không hề uống một giọt nào, bởi lẽ r.ư.ợ.u người ta mời tôi đều được Bùi Gia Hằng uống hết rồi.

Tôi kéo tay áo anh dưới gầm bàn rồi khẽ nói: “Bùi par, tôi uống được r.ư.ợ.u.”

“Tôi biết.”

Bùi Gia Hằng dựa lưng vào ghế, anh nhìn vào bàn tay đang nắm lấy tay áo anh của tôi, tôi không thấy rõ vẻ mặt của anh.

“Nhưng đi với tôi, không thích có thể không uống.”

Chẹp, tôi lại bắt đầu thấy Bùi Gia Hằng là một vị sếp tốt rồi đấy.

Lúc về đến khách sạn thì trời đã khuya, đứng trong thang máy tôi còn ngửi thấy mùi r.ư.ợ.u thoang thoảng trên người anh.

“Bùi par, sếp có cần tôi gọi cho sếp một bát canh giải r.ư.ợ.u không.”

Dù sao thì người ta cũng giúp mình, ít nhiều gì thì tôi cũng phải khách sáo một chút chứ.

Bùi Gia Hằng lắc đầu: “Không cần.” Đọc full tại Vietwriter

Tôi im lặng, bắt đầu nghĩ xem lúc về sẽ mua cho Nguyên Bảo những gì, từ khi nhặt được nó về đến nay chúng tôi chưa từng xa nhau lâu đến thế.

Ồ phải rồi, còn cả Lizzy nưa, phải mua hai phần mới được.

Đang mải mê suy nghĩ thì thang máy bất chợt rung lắc dữ dội, rồi rầm một tiếng cực lớn.

Người trong thang máy hét toáng lên, tôi sợ hãi còn chưa kịp phản ứng lại thì đã được một vòng tay ấm áp vững vàng ôm lấy rồi, còn thoang thoảng mùi r.ư.ợ.u.

Anh ôm tôi rất chặt, chặt đến nỗi… chúng tôi chưa bao giờ gần nhau đến thế, thậm chí tôi còn nghe được tiếng hít thở vào tiếng nhịp đập trái tim anh.

Mọi thứ trước mắt đen như mực, tôi chỉ nghe thấy giọng nói trầm thấp của Bùi Gia Hằng vang lên bên tai mình.

“Tri Tri, đừng sợ.”

6
Gần nhau quá…

Tôi cảm nhận được nhiệt độ của anh qua lớp áo sơ mi, bên tai là tiếng trái tim đập thình thịch, từng tiếng từng tiếng một.

Tôi đứng hình.

Không biết có phải là ảo giác hay không nhưng tôi lại nghe ra được sự căng thẳng và lo lắng từ trong giọng nói của anh.

Hơn nữa…

Đây cũng là lần đầu tiên anh gọi tên tôi như thế, chỉ hai chữ đơn giản nhưng được anh nói ra lại có gì đó khác so với những người khác.

Chắc Bùi Gia Hằng cho rằng tôi đang hoảng sợ thế là anh càng ôm chặt lấy tôi hơn, bàn tay vỗ nhè nhẹ lên đầu tôi rồi khẽ nói: “Có tôi đây rồi.”

Giọng điệu này hơi giống với anh những lúc dỗ Lizzy.

Tôi được anh ôm trong lòng, không nhìn thấy gì chỉ nghe thấy tiếng anh bình tĩnh bảo người ta ấn nút mỗi tầng rồi ấn chuông báo gọi người tới c.ứu viện.

Lúc trước mọi người còn đang nhốn nháo nhưng dưới sự chỉ huy của anh họ đều nhanh chóng bình tĩnh trở lại.

Có những người trời sinh đã có khả năng khiến người ta an lòng đến thế. Đọc full tại Vietwriter

May là thang máy không còn rơi xuống nữa, tốc độ làm việc của khách sạn cũng rất nhanh.

Sau mười phút, cửa thang máy được mở ra, âm thanh từ tứ phía vọng tới.

Đến khi quản lý khách sạn liên tục cúi đầu xin lỗi tôi mới dần lấy lại được bình tĩnh, tôi chỉ thấy được góc nghiêng lạnh lùng của Bùi Gia Hằng.

Tuy anh lạnh lùng nhưng rất hiếm khi nổi giận.

Dáng vẻ này thật sự rất xa lạ, tôi cầm lòng chẳng đặng kéo tay anh.

“Bùi Gia Hằng…”

Ngừng lại một chút, cuối cùng anh cũng quay về với dáng vẻ thường ngày, anh nói: “Tôi đưa cậu về phòng nghỉ ngơi.”

Quản lý khách sạn nhìn tôi bằng cái nhìn cảm ơn, nhưng tôi không còn để ý được nhiều đến thế nữa.

Cứ thế cho đến khi đứng trước cửa phòng, đang tính rút thẻ phòng ra, bấy giờ tôi mới nhận ra anh còn đang nắm tay mình.

Đầu tôi ong ong… vừa rồi, đứng trước mặt biết bao người chúng tôi cũng đan chặt tay nhau như thế.

Cuối cùng anh cũng ý thức được điều gì đó bất thường, bèn vội buông tay.

Cạch.

Tôi mở cửa, sau đó do dự ngoảnh đầu lại nhìn anh.

“Bùi Gia Hằng, vừa rồi…”

Anh đứng ngoài cửa, đèn hành lang chiếu lên người anh, gương mặt anh chìm trong ánh sáng, không thấy được cảm xúc trong anh.

Tôi nắm chặt tay nắm cửa.

“Vừa rồi, cảm ơn cậu.”

Anh im lặng một lúc mới cất tiếng: “Chẳng phải đã nói, tôi sẽ chăm sóc cậu sao?”

Quay về phòng, vào phòng tắm tẩy trang, qua gương tôi thấy mặt mình ửng hồng.

Đưa tay lên sờ mặt, hít một hơi thật sâu.

Lê Tri Tri.

Được đàn ông ôm một cái rồi nắm tay thôi mà?

Tuy đây là lần đầu tiên, tuy người đàn ông ấy có một gương mặt đẹp trai nhưng mày cũng mất mặt quá rồi.

Người ta quan tâm mày chỉ vì tình nghĩa bạn bè thôi.

Một lúc lâu sau tôi mới bình tĩnh lại được, nhưng hình như bộ quần áo tôi đang mặc trên người đã ám mùi nước hoa hương gỗ thoang thoảng của anh rồi, và một chút hơi men nữa.

Rõ ràng tôi không uống một giọt r.ư.ợ.u nào nhưng sau khi tắm xong nằm lên trên giường, dường như tôi vẫn còn ngửi thấy mùi hương đó vấn vít trên đầu mũi, không sao xua đi được.

Tôi bực bội ngồi bật dậy.

Bùi Gia Hằng, t.ửu lượng của anh, thật sự quá tệ.
__________
 
Advertisement
Last edited:

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

OAN GIA NỢ MÁU
  • Mộng Linh Kinh Hỷ
Oan gia là tổng tài
  • Nguyễn Phạm Quỳnh Giang - Janet
Chap-43
Oan Gia! Làm Bạn Gái Tôi Nha!
  • Lãnh Hàn Thiên Băng
chap-179

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom