• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Ô VUÔNG THỦY TINH (1 Viewer)

  • Chương 77: Dự định à? Tôi định đi tìm cô gái nhỏ của mình, giải tỏa áp lực một chút

Chữ Thịnh, có nghĩa là ánh sáng và hưng thịnh, chữ Dật có nghĩa là an nhàn, nhưng cũng có nghĩa là li tán.



Cái tên này không phổ biến, Dương Kế Trầm cũng nhớ rất kĩ, đến mức Giang Nhiễm vừa nói ra, anh đã nghĩ ngay tới. Cẩn thận tính lại tuổi thì người kia cũng bằng tuổi với Giang Nhiễm.



Năm đó nhà họ Dương phá sản và nợ nần bên ngoài, khi ấy tuy Dương Kế Trầm nhỏ tuổi nhưng đã bắt đầu tiếp xúc với các công việc liên quan của công ty, hoặc nhiều hoặc ít gì cũng sẽ biết rõ một chút đạo lý huyền diệu trong đó.



Vương Lệ Vận có tính cách dịu dàng, cũng là một người mẹ tốt, tới giờ Dương Kế Trầm nhớ lại cũng không nhớ nổi những chuyện liên quan tới việc bố mẹ cãi nhau trước mặt con. Bà chưa từng làm như vậy, mà luôn mang tâm lý bảo hộ con từng li từng tí.



Nhưng nếu giữa vợ chồng có mâu thuẫn, thì sẽ không thể che giấu toàn bộ được.



Lúc nhà họ Dương đứng trước nguy cơ phá sản, Dương Siêu giận tới mức phát bệnh phải nằm viện. Vương Lệ Vận đứng khóc trước giường của ông: “Anh nói thử đi, một khoản tiền khác của anh rốt cuộc là đang nằm trong tay ai? Anh muốn nửa đời còn lại của tôi và Kế Trầm sống người không ra người, quỷ không ra quỷ hay sao?”



Dương Kế Trầm lẳng lặng đứng nghe bên ngoài phòng bệnh.



Từ đầu tới cuối Dương Siêu vẫn không đáp lại Vương Lệ Vận, ông ấy như muốn thề sống chết bảo toàn việc gì vậy.



Vương Lệ Vận suy sụp mà khóc lớn: “Dương Siêu! Anh không phải là người, anh cứ đối xử với tôi như thế à? Anh cho rằng tôi thật sự không biết gì phải không? Tôi chỉ không muốn so đo với anh, không muốn để Kế Trầm khó xử, nên mới tự thua thiệt một mình. Tiền ở trong tay người phụ nữ kia đúng không? Anh thích con của cô ta hơn con tôi đúng không?”



Hô hấp của Dương Siêu dồn dập hơn: “Em…”



Vương Lệ Vận đứt hơi khàn tiếng như tuyệt vọng: “Năm nay đứa bé kia cũng 12 tuổi rồi phải không, đang đi học ở Chiết Châu? Dương Siêu, tôi không ngu. Tống Dật Thịnh, là cái tên này đúng không, anh đặt tên này nên chắc anh cũng biết rõ hơn tôi nhiều. Thịnh, là tên đứa con đầu chúng ta không giữ được! Vì tôi không sinh được nên anh mới đi tìm người khác? Dật Thịnh, Kế Trầm, có phải cả đời này anh viên mãn rồi không?”



Dương Siêu yếu ớt nói: “A Vận, anh có lỗi với em…”



Cho tới khi Vương Lệ Vận mất, bà cũng không nhắc đến chuyện này với Dương Kế Trầm. Vương Lệ Vận nghĩ chỉ có bà và Dương Siêu biết mà thôi, bà cũng không tài nào nói với con trai rằng: Bố con phản bội hôn nhân, còn có con riêng ở bên ngoài.



Về sau Dương Kế Trầm có đi điều tra về đứa bé này, nhưng chỉ thu được một tin tức nhỏ, tuy không toàn diện nhưng cũng biết được đại khái, có điều về sau thì cũng không chú ý nữa.



Người này theo họ Tống của mẹ, mà vị Tống tiểu thư kia từng là thư ký của Dương Siêu, những công việc tương quan của công ty đều từng qua tay bà ta.



Chỉ là Dương Kế Trầm không ngờ thế giới nhỏ như thế, một ngày nào đó sẽ lại gặp phải.



Thật lâu sau Giang Nhiễm không nghe thấy anh nói gì nên nhẹ giọng hỏi: “Sao thế?”



Dương Kế Trầm ở đầu điện thoại bên kia bất giác nhíu mày: “Cách xa cậu ta một chút.”



“Nhưng bọn em thật sự —— ”



“Anh biết.”



“Vâng… Anh cũng ghen đấy à?” Giang Nhiễm thử hỏi dò.



Dương Kế Trầm vẫn không xác định được rốt cuộc đó có phải người kia không, anh cũng chưa từng kể chuyện trong nhà mình cho Giang Nhiễm nghe, trước mắt cũng thấy chưa cần nói với cô, tránh cho cô lo lắng và suy nghĩ lung tung.



Anh thu biểu cảm lại rồi nói: “Thằng nhóc kia còn dám nghịch tóc em nữa, em bảo khi anh về nên chặt tay cậu ta hay cạo đầu em?”



Giang Nhiễm bất giác sờ lên đầu: “Anh!”



Dương Kế Trầm cười: “Ngoan ngoãn chờ anh thêm một đợt nữa, đừng suy nghĩ lung tung.”



“Nhưng tối qua Chúc Tinh nói anh đang tắm, hai người…”



“Để anh nghĩ lại xem… Tối qua uống say, đại khái là cô ấy nghe điện thoại giúp. Không tin anh?”



“Không… Em chỉ hỏi một chút thôi, nếu anh gọi điện mà người nghe điện thoại của em là con trai thì sao? Hoán đổi vị trí một chút.”



Dương Kế Trầm rất kiên nhẫn nói: “Chuyện bên này em không hiểu hết được, anh cũng không nói rõ được trong một chốc một lát được. Đừng nghĩ lung tung là được rồi, anh chỉ có mình em.”



Giang Nhiễm sau cơn mưa trời lại sáng, cô cười nói: “Vậy hai ngày này anh xong việc rồi nhớ gọi điện thoại cho em.”







Dù Dương Kế Trầm đã giải thích, Giang Nhiễm cũng tin, nhưng ít nhiều gì trong lòng cô vẫn còn lấn cấn. Lúc bắt đầu yêu đã chuẩn bị tinh thần rằng anh sẽ bị con gái vây kín, nhưng lúc phát sinh thì vẫn ăn phải một vạc giấm.



Từ đó trở đi Từ Đan mua say hàng đêm, mỗi ngày đều rãi bày tâm sự. Mâu thuẫn chủ yếu giữa cô ấy và người kia cũng vì thời gian quá dài, nữ quá dính người, nam giải thích đến mức không muốn giải thích thêm nữa.



Đại khái chính là mới thì yêu đương vui vẻ, lâu rồi cũng dần hại thân.



Giang Nhiễm cũng không muốn cứ nghĩ mãi đến chuyện này, nếu cứ cãi nhau vì những chuyện vô nghĩa thì rất tổn thương tới cảm tình, cũng lộ ra rằng cô là người chuyên đi gây sự.



Cô không muốn trở thành người như vậy, cũng muốn cho Dương Kế Trầm đầy đủ tín nhiệm trong đoạn tình cảm này.



Cô biết rất rõ rằng bọn họ ở bên nhau không phải xúc động nhất thời, không phải chơi đùa mà thôi, cũng không phải vì danh vì lợi. Bọn họ còn cả con đường dài cần bước đi, sự kiên nhẫn của anh có thể dần dành cho cô trong cả quãng đời về sau.



Giữa tháng 10 có trận gió lớn, Chiết Châu cũng chuyển từ cuối Hạ thành cuối Thu. Chỉ trong một buổi tối mà cây trong trường học đều trụi lủi, lá rụng trên mặt đất đã dày thêm một tầng và hòa với nước mưa ướt sũng, mấy tối liền cũng đều có sấm sét đan xen.



Từ Đan ăn chơi đàng điếm bên ngoài, bạn trai đổi hết từ người này sang người khác. Các cô không khuyên được, nên chỉ có thể đợi lúc cô ấy say rượu thì đến đón.



Trương Giai Giai vẫn xem phim và ăn khoai tây như trước, Lâm Vân vẫn giam mình trong thế giới của bản thân và tự theo đuổi sóng triều nội tâm.



Giang Nhiễm thì học đan khăn mất một tuần lễ, có tháo rồi lại đan, đan rồi lại tháo. Cô học kiểu đơn giản nhất là đan mũi lên, sau đó thấy xấu nên mới học thêm kiểu phức tạp hơn là đan hạt gạo.



Cuộn len mua ở khu chợ phía sau, vừa đến mùa Thu Đông là những cửa hàng đồ phụ kiện sẽ bày len lên, như thể biết rằng nữ sinh sẽ làm những món đồ này vậy.



Giang Nhiễm nhiệt huyết dâng trào, cũng ngập tràn yêu thương mà học xong.



Không biết lúc trước Giang Mi làm thế nào, nhưng món đồ đơn giản thế cô cũng phải vật lộn đến nửa ngày. Cô luôn rất kiên nhẫn, nhưng có mấy lần cũng bực bội tới mức túm chăn mà cắn, giống như chú chó bị ngứa răng vậy.



Cuối tháng 11 anh về rồi, Giang Nhiễm ngày đêm đẩy nhanh tốc độ, rồi cuối cùng cũng có khởi sắc.



Chiều thứ Sáu không có lớp, Giang Nhiễm và Lâm Vân vùi trong phòng ngủ xem tường thuật trực tiếp. Hôm ấy cũng vừa lúc là ngày Dương Kế Trầm thi ở Bỉnh Châu, cũng là một chặng cuối cùng.



Giang Nhiễm sử dụng cả mắt lẫn tay, hai tay cứ một mũi lên một mũi xuống rất thành thạo, thỉnh thoảng còn kéo sợi len một chút.



Lâm Vân đẩy kính rồi nói: “Tôi lại có tư liệu để viết truyện trên Post Bar rồi, đến lúc đó cậu nhớ nói phản ứng của Yang cho tôi biết nhé.”



Giang Nhiễm cười cười.



Lâm Vân nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính: “Nếu lần này Yang đoạt chức vô địch nữa thì sẽ đứng thứ nhất về tổng điểm tích lũy hàng năm. Nếu thành tích tốt thì có thể sẽ lập được kỉ lục mới.”



Lúc trước Giang Nhiễm đã bị Quý Vân Tiên phổ cập khoa học, lúc này lại thêm Lâm Vân phổ cập khoa học. Hai người họ tên đã tương tự, ngay cả thần tượng cũng giống nhau.



Giang Nhiễm lại không hiểu nhiều thứ trong nghề này của họ, nhưng xem thắng thua thì vẫn hiểu.



Bỉnh Châu cũng có gió lớn và mưa rào, thời tiết khắc nghiệt thử thách năng lực ứng biến, kỹ thuật và trình độ chiến thuật của người chơi.



Giang Nhiễm nói: “Thời tiết xấu thế này, an toàn là trên hết.”



Ống kính máy quay đảo qua Dương Kế Trầm, anh đội mũ bảo hiểm màu đen, người hơi rạp xuống, con ngươi đen thẫm nhìn thẳng về phía trước.



Số 08 phía sau lưng được phóng đại trên màn hình, Phùng Kiều bắt đầu bình luận, còn có thể lờ mờ được âm thanh náo nhiệt của trường đua. Đua xe là môn thể thao của tốc độ cao và kích thích, dù mưa to gió lớn cũng không dập tắt được nhiệt huyết của họ.



Trận đấu diễn ra trong màn mưa, Dương Kế Trầm nhanh chóng bỏ lại những đối thủ khác ở phía sau, rồi không ngừng biển đổi tư thế một cách ổn định mà nhanh chóng ở các đoạn đường thẳng và góc cua.



Động tác trên tay Giang Nhiễm dừng lại, sau đó nhìn màn hình chằm chằm không chớp mắt.



Phùng Kiều đang bình luận ngày một kích động, có lẽ cô ấy đang thật lòng khen ngợi Dương Kế Trầm. Trường đua rất náo nhiệt, ống kính đảo qua ghế ngồi của các fan Dương Kế Trầm. Họ vẫn là những cô gái cổ động lần trước, trên mặt tất cả đều là nước mưa nhưng vẫn đồng thanh hô khẩu hiệu, dáng người cũng thật trẻ trung mà hoạt bát.



Lâm Vân nuốt một ngụm nước miếng: “Một vòng cuối cùng! Nhanh lên! Mau bỏ rơi người của Hải Lăng!”



Tay đua mặc đồng phục màu xanh mang số 11 đuổi theo Dương Kế Trầm một cách gắt gao. Bánh xe ma sát với mặt đất báo hiệu một đợt thi đấu dữ dội.



Giang Nhiễm hỏi: “Ba trận trước cũng là số 11 này à?”



Luôn có một người nhìn chăm chăm và liều mạng muốn đuổi sát Dương Kế Trầm, thực lực của người này không giống những người còn lại, cậu ta cũng từng suýt vượt được anh.



Lâm Vân: “Phải! Năm nay thực lực của Hải Lăng rất mạnh, chỉ qua trận đấu ngắn ngủi thế này thôi cũng thấy được bọn họ tiến bộ mỗi ngày. Cậu nhìn số 11 kia xem, thật ra rất giỏi đấy!”



Lời này vừa dứt thì bình luận của Phùng Kiều đột nhiên thay đổi, sau đó hai người có va chạm nhẹ. Bả vai của Dương Kế Trầm bị huých vào, nếu chỉ không ổn định một chút thôi là xe sẽ bị văng ra. Tốc độ của anh cũng chậm lại rõ ràng, còn số 11 kia lại nghênh ngang phóng đi.



Chỉ lệch mất 8 giây, Dương Kế Trầm về ở vị trí thứ hai.



Lâm Vân và Giang Nhiễm đều chợt không nói thành lời, quá bất ngờ rồi.



Các tay đua khác cũng lần lượt hoàn thành vòng đua, cuối cùng là lễ trao giải. Dương Kế Trầm đứng trên bục số 2 thấp hơn người vô địch một cái đầu. Người đoạt chức vô địch là một thiếu niên 18 tuổi, cậu ta vênh váo tự đắc mà giơ cúp lên, ngay cả cười cũng tự tin như vậy. Mà mặt mày Dương Kế Trầm vẫn nhẹ nhàng như cũ, giống như rất không quan trọng.



Phóng viên ùa lên phỏng vấn, mà hỏi vẫn là vấn đề đó: “Lần này đứng ở vị trí thứ hai có phải vì xảy ra vấn đề gì không?”



Dương Kế Trầm nói: “Trường Giang sóng sau xô sóng trước.”



“Nhưng tổng điểm tích lũy của số 08 vẫn đứng thứ nhất cũng rất đáng gờm. Anh có dự định gì sau khi trận đấu này kết thúc, có phải áp lực rất lớn không?”



Dương Kế Trầm nhìn về phía ống kính rồi cười nhẹ: “Dự định à… Tôi định tới tìm cô gái nhỏ của mình, giải tỏa áp lực một chút.”



Phóng viên càng phấn chấn hơn: “Có tin đồn nói rằng…”



Giang Nhiễm thở dài một hơi, cô vốn đang lo anh sẽ thấy nặng nề, nhưng người này còn nói đùa và trêu chọc được thì cũng nhẹ nhõm hơn rồi.



Giang Nhiễm sờ lên khăn quàng đan được một nửa, trong lòng bàn tay cũng thấy ấm áp.







Vì lần này đoạt chức vô địch mà danh tiếng của đội Hải Lăng vang xa.



Sau khi điều chỉnh và xử lý các công việc tương quan, tất cả đội ngũ đều rời khỏi khách sạn. Dương Kế Trầm gặp được Thịnh Đàm, tiếu lý tàng đao (1) đúng là đặc thù của người làm ăn.




(1) Tiếu lý tàng đao: Trong nụ cười ẩn giấu đao kiếm, ý nói bên ngoài thì mềm mỏng nhưng bên trong chứa đựng gươm đao. Theo cách nói thông thường là: Bên ngoài cười nói nhưng bên trong nham hiểm giết người không cần gươm đao.



Thịnh Đàm khách khí bắt tay, rồi vừa chúc mừng vừa nói hi vọng cậu có thể điều tiết bản thân cho tốt.



Dương Kế Trầm như cười như không rồi nói chuyện đôi câu, sau đó vung tay mà mỗi người mỗi ngả với Thịnh Đàm.



Trịnh Phong gọi anh lại ở bãi đỗ xe: “Bây giờ cậu đến chỗ Tiểu Nhiễm à?”



“Nếu không thì sao?”



“Đừng cắt đứt liên lạc, người của Hiệp hội Mô-tô Trung Quốc bên kia sẽ nhanh thôi. Nếu cậu tới bên kia, tôi sẽ phụ trách mấy người Trương Gia Khải.”



Lời này của Trịnh Phong là thử.



Nhưng không ngờ Dương Kế Trầm không cãi lại ông, mà chỉ “ừm” một tiếng.



Mắt Trịnh Phong sáng lên: “Đồng ý à?”



Dương Kế Trầm: “Đại loại thế.”



“Đại loại thế là thế nào! Đồng ý chính là đồng ý, mấy thằng nhóc kia đều có tư chất, huấn luyện tử tế thì tiền đồ về sau rất sáng, kể cả cậu cũng thế. Dương Kế Trầm, tôi… thật mừng cho cậu.”



Với Trịnh Phong mà nói, Dương Kế Trầm là một con ngựa hoang khó thuần, nhưng bây giờ cũng đã nằm dưới trướng của ông rồi.



Hết chương 77.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom