• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Ở LẠI BÊN ANH (Đừng đi - Chị ơi đừng đi) (1 Viewer)

  • Chương 53: Giải thoát

Edit + Beta: Khang Vy



Thẩm Vi Lê bị Chu Yến Hỗn ôm lấy bả vai đưa về phòng, cô còn nghiêng tai nghe động tĩnh bên ngoài.



Thủ đoạn của Kiều Mạn Mạn thật sự rất lợi hại, không biết có rời đi dễ dàng như thế không.



Cho đến khi bị Chu Yến Hỗn đẩy lên giường, Thẩm Vi Lê mới lấy lại tinh thần.



"Em làm gì vậy?" Thẩm Vi Lê hỏi.



Chu Yến Hỗn trả lời như lẽ đương nhiên, "Ngủ thôi."



Thẩm Vi Lê bật dậy như lò xo, "Vậy em tự ngủ đi."



Chu Yến Hỗn lại kéo tay cô về, "Chị ngủ cùng em đi."



Thẩm Vi Lê, "???"



Hai người yên lặng nhìn nhau, nhìn mặt Thẩm Vi Lê như muốn mắng "em bị điên à", mà trong mắt Chu Yến Hỗn lại là vẻ "đúng là em bị điên đấy".



Thời gian yên lặng trôi qua, một lúc lâu sau, Chu Yến Hỗn chuyển tầm mắt trước, dựa vào giường.



Bởi vì lúc Thẩm Vi Lê nhìn cậu không nói lời nào, ánh mắt cô cứ như giáo viên nhìn học sinh vậy, vô cùng nghiêm khắc.



Chu Yến Hỗn ngồi trên giường, nhắc tới Kiều Mạn Mạn với giọng điệu khinh miệt, "Chị còn nói nhiều với cô ta làm gì không biết, trực tiếp đuổi đi là được rồi."



Thẩm Vi Lê nghĩ tới chuyện Kiều Mạn Mạn cố ý vạch cổ áo ra, cảm thấy cô ta đúng là dũng cảm, cầm phong thư ở bên đưa cậu, "Dù sao cũng là cô ta mang thư ông nội viết cho em đến, đọc thử đi."



Chu Yến Hỗn cầm lấy, cúi đầu chạm vào hai chữ Chu Nông, "Là cô ta khuyên ông nội viết, cô ta thừa biết sẽ có ngày hôm nay rồi sẽ mang tới cho em, để em có ấn tượng tốt với cô ta."



Thẩm Vi Lê, "Hả?"



Chu Yến Hỗn ngẩng đầu, "Nếu là ông nội chủ động viết, ông sẽ giao cho anh trai em,ba mẹ và bà nội, dù sao cũng sẽ giao cho cô ta."



Thẩm Vi Lê không biết phân tích này của Chu Yến Hỗn có đúng hay không, xoay người lấy nước cho cậu, "Ông nội thích cô ta, đây cũng là sự thật."



Chu Yến Hỗn cũng hiểu mối quan hệ trong chuyện này, "Điều kiện để ông nội thích cô ta cũng chỉ là gia cảnh thôi. Nếu cô ta không phải con gái Kiều gia, ông mà biết cô ta không hề đơn thuần, đương nhiên sẽ không thích cô ta nữa."



Chu Yến Hỗn đặt bức thư xuống gối đầu, ngẩng đầu nhìn bóng dáng Thẩm Vi Lê, "Em hối hận vì không nghiêm túc nói với ông nội về chị."



Thẩm Vi Lê nghe vậy, bàn tay khẽ run, nước trong ly suýt nữa trào ra.



Đây là chuyện Chu Yến Hỗn hối hận, cô mơ hồ hiểu rõ gì đó.



Cậu không thể ăn cơm, cứ như đang hối hận chuyện gì đó, trừ nghiêm túc nhắc tới cô trước mặt ông nội, còn có chuyện khác.



Thẩm Vi Lê chuyển ống hút đưa cậu, khẽ nói, "Không có gì phải hối hận, không hối hận, cũng đừng nghĩ có hối hận hay không. Không nhắc tới chuyện khác, nếu chị không tìm được ba mẹ ruột, thân phận chúng ta vẫn khác biệt, Tiểu Hỗn, đây..."



Còn chưa dứt lời, Chu Yến Hỗn đột nhiên phẫn nộ cướp ly nước trong tay cô đặt lên bàn, đứng dậy, "Em chưa từng để ý đến thân phận của chị, ở trong mắt em, chị chính là Thẩm Vi Lê!"



Lúc cậu nói những lời này mang theo vẻ tức giận, lấy ưu thế về chiều cao nhìn cô từ trên xuống.



Rõ ràng những lời về thân phận này của cô đã chọc vào ngòi nổ của Chu Yến Hỗn, khiến cậu vừa lo lắng lại vừa bực bội.



Thẩm Vi Lê bị cậu ép lui về sau, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn cậu.



Ba ngày nay cậu không ăn cơm, gầy đi trông thấy, đôi mắt sắc bén cũng hãm sâu, mất đi sức sống như ngày thường, lại nhiều thêm hai phần trưởng thành.



Mà ánh mắt cậu như bùng lên ngọn lửa, mãnh liệt muốn cô thay đổi suy nghĩ của mình.



Cậu không quan tâm gì cả, cậu chỉ quan tâm đến Thẩm Vi Lê mà thôi.



Thẩm Vi Lê bị ánh mắt này của Chu Yến Hỗn làm cho hít thở không thông, cậu lại lần nữa tới gần, "Thẩm Vi Lê, chị chỉ là Thẩm Vi Lê, không được nhắc tới chuyện thân phận gì nữa."



Thẩm Vi Lê nuốt nước bọt, bị ánh mắt của Chu Yến Hỗn ép lui về sau, "Được được được, chị không nói nữa."



Chu Yến Hỗn còn đang định nói gì đó, bắt lấy cổ tay cô.



Thẩm Vi Lê không biết phải làm sao, không thể ngừng nuốt nước miếng, sợ Chu Yến Hỗn sẽ nói ra những lời khiến cô không thể chống đỡ nổi.



Ánh mắt Chu Yến Hỗn cũng lộ vẻ gấp gáp, "Chị, em..."



Còn chưa nói hết, điện thoại Thẩm Vi Lê đã vang lên.



Cô âm thầm thở phào một hơi, cầm điện thoại xoay người ra ngoài nghe máy.



Nhìn thông báo trên màn hình, bước chân cô khựng lại, quay đầu, "Là Đường Phái gọi."



Trong mắt Chu Yến Hỗn hiện rõ vẻ không vui, khí thế cũng giảm xuống, hất cằm ý bảo cô nghe máy.



Đường Phái ăn Tết ở nước ngoài, vừa nghe chuyện ông nội Chu Yến Hỗn lập tức gọi cho cậu, nhưng cậu lại không bắt máy nên đành phải gọi cho Thẩm Vi Lê, hỏi có biết tình trạng Chu Yến Hỗn thế nào không, ngày mai sẽ về nước thăm cậu.



"Ừm, tôi đang ở cạnh thiếu gia, cậu về thăm thiếu gia sao?" Thẩm Vi Lê nói rồi nhìn về phía Chu Yến Hỗn.



Cậu gật đầu với cô.



Thẩm Vi Lê nói, "Được, nếu tiện thì cậu về đi."



Đầu bên kia Đường Phái cũng nhắc tới Tần Tinh muốn tới đây.



"Cậu và Tần Tinh cùng tới sao?" Thẩm Vi Lê hỏi.



Chu Yến Hỗn gật đầu lần nữa.



"Được, nhưng thiếu gia chưa thể ăn cơm, hai người đừng mang đồ ăn gì tới."



Thẩm Vi Lê nói chuyện xong, Chu Yến Hỗn cũng đã quay về trên giường.



Cảm xúc nào đó bị cắt ngang, cũng khó có thể tiếp tục.



Thẩm Vi Lê biết cậu túc trực bên linh cữu ông nội, đã mấy ngày nay không có nổi một giấc ngủ ngon.



Sáng sớm nay đưa tang ông, vừa rồi Kiều Mạn Mạn còn tới kiếm chuyện, cậu cũng rất tức giận, bây giờ thoạt nhìn thật sự mệt mỏi.



Thẩm Vi Lê đưa ống hút tới bên miệng cậu như vừa nãy chưa xảy ra chuyện gì, nhẹ nhàng dỗ dành, "Uống nước rồi đi ngủ nhé?"



Khóe mắt Chu Yến Hỗn nhìn thoáng qua bát cháo Kiều Mạn Mạn mang tới, vẻ mặt như nhìn thứ gì đó có độc, "Chị mang cái này ra khỏi tầm mắt em trước đi."



Thẩm Vi Lê bất đắc dĩ lắc đầu, đành phải mang cháo Kiều Mạn Mạn đưa tới ra khỏi phòng.



Một lúc sau, Chu Yến Hỗn cũng uống thêm chút nước, trạng thái đã tốt hơn trước đó.



Điện thoại Chu Yến Hỗn vẫn còn cắm sạc, không biết đã đầy pin từ lúc nào, Thẩm Vi Lê cầm điện thoại cậu tới, "Trước đó chị cũng gọi em nhiều lần, có lẽ trừ chị và Đường Phái ra còn nhiều người khác nữa, cần chị giúp em xem thử không?"



Chu Yến Hỗn gật đầu, Thẩm Vi Lê như biến thành thư ký nhỏ của cậu, giúp cậu mở khóa điện thoại, kiểm tra các cuộc gọi nhỡ.



Thẩm Vi Lê đọc tên từng người gọi tới cho Chu Yến Hỗn, sau đó ngoài ý muốn nhìn thấy Tần Tinh gọi cho cậu hơn 30 cuộc.



Một suy nghĩ nhanh chóng lướt qua đầu Thẩm Vi Lê, lóe lên rất nhanh, chưa kịp bắt lấy đã biến mất.



Thẩm Vi Lê nhìn thấy biểu tượng wechat có 99+ tin nhắn chưa đọc, tin nhắn riêng tư, cô cũng không vào đọc mà đưa cho Chu Yến Hỗn, "Em muốn đọc không?"



Chu Yến Hỗn chỉ liếc mắt một cái rồi ném điện thoại xuống gối đầu, không muốn xem gì cả.



Thẩm Vi Lê gật đầu định đi, Chu Yến Hỗn vội giữ lấy góc áo cô, ánh mắt cố chấp biểu đạt bốn chữ "ngủ cùng em đi".



Thẩm Vi Lê mặc áo len đỏ, bị Chu Yến Hỗn giữ lấy góc áo, vạt áo len bị lộ ra ngoài, cô thấy mình sắp bị lộ eo, vội đẩy tay cậu ra.



Chu Yến Hỗn bị đẩy tay ra lại định túm áo cô lần nữa, Thẩm Vi Lê che mắt cậu lại, "Thiếu gia 23 tuổi rồi, không phải trẻ nhỏ nữa, chị cũng không thể ngủ cùng em được, mau ngủ đi."



Chu Yến Hỗn hừ một tiếng như đang làm nũng.



Thẩm Vi Lê cười cười, ngón tay vuốt v.e lông mày của cậu, "Ngoan, ngủ đi, chị nhìn em ngủ."



Chu Yến Hỗn được cô chạm vào, lông mày thoải mãi giãn ra rồi dần chìm vào giấc ngủ.



Lòng bàn tay Thẩm Vi Lê đặt trên mặt Chu Yến Hỗn một lúc lâu mới rời đi, khom lưng chăm chú nhìn lông mi mí mắt của cậu.



Cậu ngủ rất sâu, cũng không có động tác gì nữa.



Giờ phút này Thẩm Vi Lê mới thở phào nhẹ nhõm, ngón tay tiếp tục vuốt v.e mặt cậu, rất nhẹ, rất nhẹ.



Cô hiểu cảm giác của cậu bây giờ, trước đây lúc ba cô bị bệnh rồi ra đi, cô cũng như Chu Yến Hỗn lúc này, ăn không ngon, ngủ không yên.



Người từng ở cạnh cô cả ngày lẫn đêm chính là Chu Yến Hỗn.



Vậy nên lúc nghe được tin ông nội Chu mất, cô biết cậu khó chịu thế nào, vội vàng chạy tới bên cậu.



Cảm giác mất đi người thân, chỉ có người nào từng mất người thân mới hiểu.



Thật sự đau lòng thay cậu.



Thấy cậu đã ngủ say, Thẩm Vi Lê định tới sofa phòng khách ngồi, lúc này lại cảm thấy bị cậu giữ chặt, quay đầu thấy góc áo bị Chu Yến Hỗn giữ lấy.



Chu Yến Hỗn đang ngủ, nhưng trong mơ vẫn theo bản năng muốn giữ lấy cô.



Trái tim như bị Chu Yến Hỗn nắm lấy, có đau lòng, cũng có dịu dàng.



Thẩm Vi Lê đành ngồi lại, nắm lấy tay cậu vuốt v.e nhẹ nhàng.



Lúc Chu Yến Hoài nói chuyện với bác sĩ trở về, khẽ đẩy cửa phòng Chu Yến Hỗn ra.



Chu Yến Hỗn nằm ngủ, Thẩm Vi Lê ngồi ở trên ghế, nửa người ghé vào trên giường, hai người nắm lấy tay nhau.



Bàn tay to bao bọc lấy bàn tay nhỏ, Chu Yến Hoài chỉ cảm thấy hình ảnh này vô cùng lãng mạn dịu dàng, lui ra ngoài lấy điện thoại rồi chụp lại cảnh này.



*



Lúc Thẩm Vi Lê tỉnh lại, cảm thấy như có người đang ôm mình, mơ mơ màng màng mở mắt, Chu Yến Hỗn đã khom người ôm cô, hình như định bế cô lên giường.



Thẩm Vi Lê ngủ mà nóng bức, trán và chóp mũi đổ mồ hôi, khuôn mặt cũng ửng đỏ, ánh mắt nhìn Chu Yến Hỗn có chút ngây ngẩn.



Kế hoạch bế người của Chu Yến Hỗn thất bại, đành buông cô ra, ngón tay giúp cô lau mồ hôi trên chóp mũi, "Chín giờ tối rồi, chị đói bụng không?"



Cuối cùng Thẩm Vi Lê cũng tỉnh táo lại, hỏi cậu, "Em đói không?"



Chu Yến Hỗn ngồi xổm xuống trước ghế dựa cô ngồi, lắc đầu.



Thẩm Vi Lê ngồi thẳng, tay chạm vào mặt Chu Yến Hỗn.



Sắc trời đã tối, trong phòng chỉ còn lại ánh đèn ngủ yếu ớt, "Tiểu Hỗn, em muốn tâm sự với chị không? Trong lòng em đang khúc mắc chuyện gì vậy?"



Ánh mắt Chu Yến Hỗn cứng lại hai giây, vẫn lắc đầu như cũ.



Thẩm Vi Lê khom lưng ôm lấy cậu, nói nhỏ, "Tiểu Hỗn, em cứ không ăn gì như vậy, mọi người sẽ đau lòng, ăn chút gì đi được không?"



Đã lâu lắm rồi, Thẩm Vi Lê mới chủ động ôm cậu, Chu Yến Hỗn cũng lưu luyến ôm chặt cô.



Trên người cô có mùi thơm tự nhiên, có hương nước hoa nhàn nhạt, cũng có hương thơm ngọt ngào như sữa bò khiến cậu yên tâm, khiến cậu si mê.



Thẩm Vi Lê thấp giọng, "Chị cũng rất đau lòng."



Nhưng Chu Yến Hỗn vẫn không nói thêm lời nào.



Thẩm Vi Lê chỉ đành từ bỏ, tìm cơ hội khác khuyên cậu sau vậy.



Nghe bên dưới có tiếng động, Thẩm Vi Lê đứng dậy ra ngoài, Chu Yến Hỗn về giường tiếp tục ngủ.



Thẩm Vi Lê thấy Chu Yến Hoài đã trở lại thì hỏi, "Sao rồi anh Yến Hoài?"



Chu Yến Hoài bảo dì Tần làm bữa tối cho Thẩm Vi Lê, anh gọi Thẩm Vi Lê xuống cùng mình ăn tối.



"Bác sĩ Đàm nói chuyện này có liên quan tới tính cách của Tiểu Hỗn, người bình thường không thể chấp nhận chuyện người thân qua đời, ban đầu có chút khó khăn là chuyện thường tình, nhưng qua ba ngày rồi mà ăn gì cũng nôn thì đúng là có vấn đề."



Chu Yến Hoài dừng lại, múc thêm canh cho Thẩm Vi Lê, tiếp tục nói, "Nhưng bác sĩ Đàm cũng nói, nếu em ấy uống được nước cũng coi như là tiến bộ, vậy là chứng minh em ấy tin em, hi vọng em sẽ tâm sự thêm với em ấy, để xem đến mai có ăn được cơm không. Nếu vẫn không được, bác sĩ Đàm sẽ tới nói chuyện với nó. Nhưng có khả năng thằng bé sẽ kháng cự với bác sĩ, hiệu quả không tốt."



Thẩm Vi Lê suy nghĩ nói, "Hay là gọi dì Diễm Nhi tới khuyên em ấy ạ? Kiểu như nếu em ấy không ăn cơm, dì Diễm Nhi cũng không ăn?"



Chu Yến Hoài bỗng bật cười, "Ý kiến hay."



Thẩm Vi Lê đắc chí.



Chu Yến Hoài lại nói, "Nhưng đây không phải kế lâu dài, muốn tốt hơn thì phải chạm tới nội tâm em ấy mới được, một khóc hai nháo ba thắt cổ là không thể nào."



Thẩm Vi Lê, "..."



Chu Yến Hoài nhìn cô gái vừa dịu dàng lại mạnh mẽ trước mặt, thật ra trong lòng vô cùng cảm kích, cảm kích cô vì khi anh xuất ngoại đã ở bên làm bạn với Chu Yến Hỗn.



Từ khi còn nhỏ, ba mẹ anh đã rất bận rộn, là ông bà nội yêu thương chăm sóc Chu Yến Hỗn.



Chờ khi sự chú ý của cậu hoàn toàn phân tán ra khỏi tình yêu của ông bà, bắt đầu ỷ lại vào anh trai thì anh trai lại xuất ngoại.



Vậy nên bao năm rồi, chuyện ông nội qua đời là đả kích lớn nhất với Chu Yến Hỗn, mà cô gái trước mặt lại chính là người duy nhất có thể giúp Chu Yến Hỗn tốt hơn.



Nhưng cô gái này với nhà bọn họ cũng không phải thân thiết gì, gia đình họ đã từng làm tổn thương cô, Chu Yến Hoài càng cảm thấy áy náy hơn.



Với tình hình của Chu Yến Hỗn bây giờ, anh không thể không nói, "Lê Tử, làm ơn, bây giờ thằng bé chỉ nghe lời em nói thôi."



Thẩm Vi Lê khẽ gật đầu.



Lúc hai người ăn cơm xong cũng đã là 10 giờ tối, Chu Yến Hoài đã chuẩn bị phòng dành cho khách, Thẩm Vi Lê cũng không từ chối, cứ vậy ở lại đây.



Nơi này không có quần áo ngủ của Thẩm Vi Lê, dì Tần giúp cô tìm một bộ đồ ngủ, ngượng ngùng nói, "Lê Lê, quần áo của dì vừa giặt, nhưng mà có hơi cũ rồi."



Thẩm Vi Lê cười nói, "Không sao đâu ạ."



Đồ ngủ của dì Tần là áo caro hồng và quần dài, dì khá béo, vậy nên sau khi Thẩm Vi Lê mặc vào thì vô cùng rộng rãi, cứ như cô nhóc đang mặc trộm quần áo của mẹ vậy.



Trước khi đi ngủ, Thẩm Vi Lê tới phòng Chu Yến Hỗn coi thử, cậu đã ngủ rồi, nhưng lại không an ổn lắm, mắt không ngừng động, trán đổ nhiều mồ hôi.



Thẩm Vi Lê dùng khăn lông lau mồ hôi cho cậu, cậu không thoải mái trở mình, chỉ thấy sau lưng áo ngủ đều là mồ hôi.



Sau khi đổ mồ hôi có lẽ cậu cũng thấy lạnh, cuộn tròn lấy cái chăn.



Thẩm Vi Lê lại đi đun nước rót thêm vào ly cho cậu, đầu giường cũng đã chuẩn bị sẵn thuốc cảm, chờ lát nữa xem cậu có tỉnh lại không.



Nếu cậu bừng tỉnh, cô còn có thể chăm sóc cậu một lúc.



Nương theo ánh đèn giường nhìn Chu Yến Hỗn trong chốc lát, trán cậu đổ mồ hôi, cổ cũng vậy, cô tiếp tục lau mồ hôi cho cậu.



Chu Yến Hỗn ngủ mà đôi môi cũng run lên, cô điều chỉnh máy tạo độ ẩm đầu giường.



Vội vội vàng vàng bận trái bận phải, cô cũng mệt mỏi, tư thế đang ngồi trên thảm dưới giường dần dần biến thành nằm xuống, cứ vậy cuộn tròn người lại ngủ dưới giường cậu.



Không biết qua bao lâu, đột nhiên Thẩm Vi Lê cảm thấy có người ôm mình, giữ chặt cánh tay của cô, trên người cũng cảm thấy ấm áp.



Cô hơi mở mắt, thấy trước mặt mình là áo ngủ sọc xanh, nhìn lên trên một chút là đôi mắt Chu Yến Hỗn đang nhìn mình không chớp.



Cô nằm trên cánh tay Chu Yến Hỗn, tay còn lại của cậu đang ôm eo cô, hai người bọn họ đang đắp chăn.



Bên ngoài hình như đã là ba bốn giờ sáng, ánh sáng mỏng manh ngoài cửa sổ chiếu vào, vậy nên cô nhìn rất rõ ánh mắt của Chu Yến Hỗn, rất sâu.



Trừ cái này ra, cô còn nhìn thấy chân giường, hai người bọn họ đang cùng nằm trên thảm dưới mặt đất.



Thẩm Vi Lê hít sâu một hơi, đồng thời đẩy cậu ra, duỗi tay sờ trán cậu, cũng may không sốt.



Thẩm Vi Lê tiếp tục đẩy cậu ra, muốn về phòng khách ngủ, Chu Yến Hỗn bỗng ôm chặt cô, chân cũng kẹp cả người cô không cho cô đi.



"Tiểu Hỗn?" Thẩm Vi Lê nhíu mày, "Đừng chơi xấu chị lúc này đâu."



Chu Yến Hỗn vẫn ôm chặt cô, vài lần định nói lại thôi.



Thẩm Vi Lê nhạy bén nhận thấy có lẽ cậu muốn tâm sự với mình, cô cũng không giãy giụa nữa, dịu dàng hỏi, "Em muốn tâm sự với chị sao?"



Một lúc lâu sau Chu Yến Hỗn cũng không nói chuyện, lâu đến mức Thẩm Vi Lê cho rằng cậu ngủ rồi, đang định ngẩng đầu nhìn cậu, Chu Yến Hỗn lại ấn đầu cô vào trong ngực mình.



Ngực cậu hơi chấn động, thấp giọng nói, "Lần cuối cùng em gặp ông nội, em cãi nhau với ông."



Cuối cùng Thẩm Vi Lê cũng hiểu rõ, cũng không lui ra khỏi ngực cậu, mặt chôn ở phía trái tim cậu, "Vì sao lại cãi nhau?"



Giọng cô rất mềm mại, hô hấp nhẹ nhàng phả vào trái tim Chu Yến Hỗn, còn có nhiệt độ ấm áp của cô.



"Không nhớ nữa, chỉ nhớ, ngày đó ông nội nói chuyện với em, mà em lại không nói với ông câu nào."



Thẩm Vi Lê đã hiểu nguyên nhân cậu đau khổ, chậm rãi nói, "Tiểu Hỗn, nếu sau khi ông nội ra đi mà vẫn có ký ức, điều ông nhớ kỹ không chỉ là lần gặp mặt cuối cùng của hai người."



Giọng Thẩm Vi Lê cứ như một liều thuốc chữa bệnh cho Chu Yến Hỗn, "Ông nội sẽ nhớ tới cháu trai mình yêu thương nhất, ông chăm sóc em từ khi em còn nhỏ, em rất hiếu thảo, giữa hai người còn có rất nhiều hồi ức tốt đẹp khác. Điều ông nhớ kỹ là tất cả về em, chứ không phải là em trong lần gặp cuối cùng đó."



"Tiểu Hỗn, đừng tự trách mình nữa."



Ngày đó không thể gặp mặt ông nội lần cuối cùng, ngày đó cậu và ông nội giận dỗi, ngày đó ông nội dỗ dành nhưng cậu lại không để ý tới ông.



Đáy lòng Chu Yến Hỗn cảm thấy hối hận, cảm giác này khiến cậu càng thêm đau đớn, tra tấn cậu không buông.



"Con hối hận rồi", "con sai rồi", những suy nghĩ này không ngừng vang lên trong đầu cậu.



Mãi cho tới lúc này, nghe lời Thẩm Vi Lê nói, cuối cùng Chu Yến Hỗn mới thoát ra khỏi suy nghĩ đó.



– Điều ông nhớ kỹ là tất cả về em, chứ không phải là em trong lần gặp cuối cùng đó.



Những lời này với cậu mà nói chính là giải thoát.



Điều khiến cậu đau khổ nhất là đã giận dỗi ông nội, sợ sau khi ông ra đi, ở một thế giới khác sẽ cảm thấy cậu không yêu ông, sợ ông khó chịu.



Nhưng cô nói, ông nội sẽ nhớ tất cả về cậu mà không phải là khoảnh khắc cuối cùng đó.



Giúp Chu Yến Hỗn giải thoát.



Cậu ôm chặt Thẩm Vi Lê, khẽ hôn lên tóc cô, vô cùng ỷ lại.



Từng có một ngày, anh trai xuất ngoại, cô ngồi trước mặt cậu nhẹ nhàng nói, "Tiểu Hỗn, anh trai đi để cố gắng trở thành một người ưu tú hơn, có năng lực hơn, sau khi trở về mới có thể bảo vệ em."



"Anh trai xuất ngoại không phải vì không cần em, mà là ngược lại, rời đi để khi gặp lại có thể tốt hơn."



Cô từng an ủi cậu, bây giờ vẫn là cô ở bên an ủi cậu.



Chỉ cô mới khiến cậu cảm thấy yên tâm, chỉ ở trước mặt cô mới khiến cậu buông lỏng tất cả phòng bị và ngụy trang.



Chu Yến Hỗn ôm chặt Thẩm Vi Lê trong ngực, cuối cùng phát ra âm thanh nghẹn ngào.



Người đàn ông khóc trên đỉnh đầu cô, hai mắt Thẩm Vi Lê không muốn rơi nước mắt, nhưng cuối cùng lại không nhịn nổi, từng giọt nước mắt thấm ướt áo Chu Yến Hỗn.



Vở kịch nhỏ:



Gần đây tiểu thiếu gia rất hay té ngã, đang chạy chơi trong sân với Thẩm Vi Lê cũng phịch một cái ngã xuống đất.



Lê Lê, "... Tiểu thiếu gia?"



Tiểu thiếu gia bình tĩnh bò dậy, "Là do giày không vừa chân."



Lúc chuẩn bị bơi lội với Lê Lê, tiểu thiếu gia chạy vội chạy vàng, lại phịch một tiếng té ngã, trực tiếp rơi vào trong bể.



Lê Lê, "... Tiểu thiếu gia?"



Tiểu thiếu gia bình tĩnh bơi tới bên cạnh, "Là em đang thử nhiệt độ nước xem thích hợp chưa."



Lúc leo núi với Lê Lê, tiểu thiếu gia tiếp tục vội vội vàng vàng, lại phịch một tiếng té ngã, lăn xuống một đoạn xa.



Lê Lê chạy tới dìu cậu.



Tiểu thiếu gia vẫn ung dung, "Em đang... đang thi với chị xem ai chạy trốn nhanh hơn."



Lê Lê, "...?"



Lại một lần nữa, tiểu thiếu gia tới biển chơi với Lê Lê.



Lần này tiểu thiếu gia cũng không bình tĩnh nữa, trước khi té ngã vươn tay ra với Lê Lê.



Lê Lê, "... Làm gì thế?"



Tiểu thiếu gia ngượng ngùng đỏ mặt nói, "Chị, dắt tay đi."



Lê Lê, "Vì sao?"



Tiểu thiếu gia, "Em sợ."



"Hả?"



Trong đầu tiểu thiếu gia tưởng tượng ra rất nhiều thứ, "Tiểu Hỗn sợ ngã xuống biển bị sóng cuốn đi..."



"Cho nên, muốn chị dắt tay cơ."



"Muốn chị dắt tay Tiểu Hỗn."
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom