Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 30: Một khả năng khác
Edit + Beta: Khang Vy
Có một câu nói rất hay, người trong cuộc u mê, người ngoài cuộc tỉnh táo.
Đường Phái là người đứng xem, tình cảm của Chu thiếu với Thẩm Vi Lê dần lệch khỏi quỹ đạo, cậu ta cũng là người rõ nhất.
Ban đầu chỉ là tình chị em thuần khiết, sau khi lệch khỏi quỹ đạo chính là tình chị em không thuần khiết.
Lệch khỏi quỹ đạo ban đầu là chuyện vô cùng khó chịu, bởi vì không biết tương lai sẽ tới đâu, cho nên cậu ta có thể hiểu được sự bực bội và bất an của thiếu gia gần đây.
Vì vậy, với tư cách là bạn chơi với Chu Yến Hỗn từ nhỏ, cậu ta cảm thấy cần phải vì thiếu gia mà ngăn cản hết tất cả chướng ngại vật trên con đường tình cảm này.
Cho nên, lúc trên máy bay, Thẩm Tùng Chu không thể nói với Thẩm Vi Lê nổi một câu, thậm chí nửa câu cũng không được.
Đường Phái vô cùng kiêu ngạo.
Sau khi xuống máy bay, đại diện và trợ lý của Thẩm Tùng Chu tới đón anh đi quay chương trình.
Vừa hay Phó Tranh có chuyện gấp, phải đi ghi hình thêm hai ngày sau mới có thể trở về.
Thẩm Vi Lê và Phương Tiểu Hủy đặt xe ở sân bay, hai người vừa mở cửa xe ngồi vào trong, đang định đóng cửa thì "tùy tùng" Đường Phái rất tự nhiên đi theo, vẻ mặt chị Lê đi đâu em theo đấy rất không biết xấu hổ.
Thẩm Vi Lê hỏi, "Đường thiếu, hai chúng tôi là nữ, cậu cảm thấy tiện sao?"
Đường Phái không biết xấu hổ trả lời, "Chị Lê, chị không cần coi em là nam đâu, em là nữ đấy."
Thẩm Vi Lê, "..."
Cô không thèm để ý cậu ta nữa, cúi đầu đặt phòng khách sạn.
Đường Phái thăm dò nhìn điện thoại cô, "Chị Lê, đặt cho em một phòng đi, chị mà không đặt thì để em ngủ phòng khách cũng được."
Thẩm Vi Lê thật sự muốn đập cậu ta một trận.
Cuối cùng, Thẩm Vi Lê và Phương Tiểu Hủy dẫn Đường Phái đi thuê một căn homestay xinh đẹp để ở.
Homestay có giá một đêm 1300, cũng may hôm nay cuối tuần mà vẫn có phòng, Thẩm Vi Lê đã đặt trước trên mạng.
Lái xe tới homestay, Thẩm Vi Lê được chủ nhà cung cấp mật mã mở cửa, căn nhà được trang trí theo phong cách Nhật Bản, phòng kính dịu dàng với rất nhiều cây cảnh được cắt tỉa tỉ mỉ.
Thẩm Vi Lê đặt vali xuống, cởi áo khoác rồi treo lên móc.
Đường Phái thấy Thẩm Vi Lê đã tháo vòng tay xuống, cổ tay trống không, yên lặng đau lòng cho thiếu gia hai giây.
Thẩm Vi Lê đeo dép lê vào đi dạo xung quanh, cô rất thích quan sát những khách sạn, villa hay homestay có thiết kế đặc biệt thế này.
Bây giờ Đường Phái vô cùng tò mò với Thẩm Vi Lê, "Chị Lê, chị nói thật đi, sao bây giờ chị có nhiều tiền thế?"
Thẩm Vi Lê lên tầng, không chút để ý nói thật, "À, trúng thưởng 300 triệu."
Đường Phái, "... Chị Lê, câu trả lời này cũng có lệ quá rồi đó."
Thẩm Vi Lê tùy ý cười, đi lên trên xem có gì đặc biệt.
Bộ não của Đường Phái lại chuyển động, "Chị Lê, trên đường chị cứu được một ông lão, kết quả ông ấy có gia sản kếch xù, tất cả đều để lại cho chị sao?"
Thẩm Vi Lê có lệ ừ một tiếng, "Cậu đoán đúng rồi, không khác vậy cho lắm."
Đường Phái đứng tại chỗ kiêu ngạo, "Em biết ngay là vậy mà!"
Phương Tiểu Hủy cảm thấy, người trẻ tuổi bây giờ thật là, không biết phân biệt đâu là lời nói thật, đâu là lời nói dối nữa.
Thẩm Vi Lê lên tầng, nhìn phía dưới có một bàn tròn ăn cơm, đi đến cầu thang gỗ rồi quay đầu hỏi Đường Phái, "Đường thiếu, tôi mời cậu ở đây rồi, buổi chiều cậu mời tôi và Tiểu Hủy ăn lẩu đi."
Đường Phái vô cùng thích tính cách phóng khoáng, không tính toán chi li của Thẩm Vi Lê, theo lý thuyết, cậu ta mặt dày mày dạn đi theo người khác, người ta sẽ khó chịu với cậu. Tuy Thẩm Vi Lê đã đuổi cậu đi, nhưng cuối cùng vẫn cho cậu ta mặt mũi, giơ ba ngón tay lên, "Ok, để em xem gần đây có quán lẩu nào ngon không."
Thẩm Vi Lê tung tăng nhảy nhót xuống dưới, "Không ăn ngoài, chúng ta tự đi siêu thị, mua về nhà nấu ăn."
Phương Tiểu Hủy vỗ tay, "Được, em muốn ăn hải sản."
Đường Phái suy nghĩ rồi gật đầu, "Được thôi."
Thẩm Vi Lê cầm lấy điện thoại, cười nói, "Đi thôi, mua cho Đường thiếu hai chai bia nữa."
*
Sau khi Chu Yến Hỗn về nhà, buổi tối lập tức tới bệnh viện thăm ông nội.
Trước khi lên máy bay, cậu đã gọi điện thoại cho Chu Yến Hoài hỏi thăm tình hình hôm nay, đúng là ông không ăn được cơm, sau khi xuống máy bay thì cậu tới viện.
Trong phòng bệnh, ông nội đang ngủ.
Bà nội dùng khăn lông ấm áp lau mặt lau tay cho ông.
Kiều Mạn Mạn đứng bên cửa sổ tưới cây, cô gái mặc váy trắng xinh đẹp khiến phòng bệnh có thêm cảm giác dịu dàng như nước.
Chu Yến Hỗn bình tĩnh rời tầm mắt khỏi cô ta, đi tới bên giường bệnh hỏi thăm tình hình của ông nội.
Bà nội Chu sớm đã có thể tiếp nhận chuyện ông nội có thể ra đi bất cứ lúc nào, nhẹ nhàng nói, "Tuổi ông nội đã lớn, mấy năm trước chúng ta cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần rồi, thật ra các con không cần tới, chuyện nhỏ như vậy mà cứ phải làm to hết cả lên."
Chu Yến Hỗn cởi áo khoác, thu nhỏ âm lượng, "Năm nay, ông nội nhất định có thể vượt qua được."
Bà nội cười lắc đầu, người trẻ tuổi không thích nghe chuyện chết chóc.
Chu Nông ngủ không sâu, nghe tiếng nói chuyện thì chậm rãi mở mắt, thấy cháu trai đã tới, đầu tiên bật cười rồi sau đó lại thở dài.
Chu Yến Hỗn cười theo, "Ông than gì vậy ạ, con tới thăm ông mà ông không vui sao?"
Trong giọng nói của Chu Nông là vẻ vui mừng, "Ông đã nói là không có việc gì rồi, chỉ là hôm nay dạ dày không thoải mái chút thôi, sao con lại tới thăm ông rồi."
Chu Yến Hỗn lười biếng ngồi xuống, bóc một quả cam, "Con tới thăm ông còn cần lí do à? Do nhớ ông thôi, dạ dày ông có thoải mái hay không con cũng tới thăm ông."
Tất nhiên Chu Nông rất vui khi cháu trai tới thăm mình, dần dầ bật cười quay đầu nhìn Kiều Mạn Mạn rồi nói với Chu Yến Hỗn, "Lần này vất vả cho Mạn Mạn rồi, con phải cảm ơn người ta thật tốt đó."
Chu Yến Hỗn nhìn Kiều Mạn Mạn, cô ta cũng đang nhìn cậu.
Chu Yến Hỗn híp mắt lại, đứng dậy đi đến bên cửa sổ, giọng nói bình tĩnh, "Có nước nóng không?"
Kiều Mạn Mạn cười gật đầu, lấy ly giấy từ dưới máy lọc nước ra rót cho Chu Yến Hỗn một ly nước nóng.
Cậu uống hai ngụm, thoải mái thở một hơi, thấp giọng nói, "Hôm nay thời tiết không tốt, máy bay trễ hay tiếng nên về muộn, vất vả cho cậu rồi."
Kiều Mạn Mạn lắc đầu, giọng nói nhẹ nhàng, "Không vất vả, cậu bình an trở về là được rồi. Hơn nữa trước khi ông nội ngủ, tinh thần không được tốt, cậu về là ông vui hẳn lên."
Vẻ mặt Chu Yến Hỗn lạnh nhạt, nhìn cây khô bên cửa sổ, thong thả uống nước.
Nếu là người bình thường sẽ kinh ngạc hỏi, "Cậu đi máy bay về sao? Đi công tác à? Ngại quá, Yến Hỗn, nếu biết cậu đi công tác thì tôi đã không gọi cậu rồi."
Nhưng vừa rồi, cô ta hoàn toàn không hề bất ngờ với việc cậu đi máy bay về.
Điều này chứng tỏ, cô ta thật sự biết cậu đi nơi khác.
Chu Yến Hỗn uống sạch nước trong ly, tay bóp chặt ly giấy, lạnh lẽo ném vào thùng rác.
Ba tháng nay, cậu vẫn luôn suy nghĩ một vấn đề – chuyện Thẩm Vi Lê tới nhà cậu đón dì Phạm sao lại truyền tới nhóm chat của Đường Phái?
Người giúp việc và tài xế nhà cậu đều đã làm rất nhiều năm, sẽ không lắm mồm lắm miệng truyền chuyện này ra bên ngoài.
Bây giờ nghĩ lại, lúc ấy Kiều Mạn Mạn cũng ở đó.
Đuôi mắt lạnh lùng quét qua Kiều Mạn Mạn, ánh mắt ngày càng trở nên sắc bén.
Sau đó, cậu nhận được một tin nhắn của Đường Phái: [Thiếu gia, bọn tôi đang ăn lẩu, ha ha ha, quá sướng!]
Tiếp đó là ảnh chụp và một video.
Ảnh chụp là một nồi lẩu bốc khói nghi ngút, trên bàn có rượu, có hải sản đủ thứ.
Trước khi xem video, cậu cầm điện thoại ra khỏi phòng bệnh.
Dựa vào tường cúi đầu mở video.
Trong video, Thẩm Vi Lê dùng đũa gắp một miếng thịt dê nóng hổi, vừa thổi vừa ăn.
Cô ăn rất vui vẻ, một miếng thịt dê, một ngụm coca, chóp mũi đều là mồ hôi.
Dáng vẻ ăn cay vô cùng thích thú, quanh môi đã đỏ lên.
Cô ăn mặc tùy ý, là áo phông ngắn tay màu trắng quen thuộc.
Mái tóc buộc cao, vô cùng sống động, trong video còn có tiếng nhạc.
Trên cổ tay cô không đeo vòng cậu đưa nữa.
Đôi mắt Chu Yến Hỗn lộ rõ vẻ không vui, lông mày nhíu thành hình chữ xuyên (川).
Nghe nhạc, ăn lẩu, không đặt cậu trong lòng, còn ăn đến vui vẻ như vậy.
Thẩm Vi Lê đang ăn, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía camera, đôi mắt bị cay mở lớn như là mới phát hiện Đường Phái đang quay mình.
Cô duỗi tay muốn đoạt lấy điện thoại, "Cậu đừng quay tôi, tắt đi!"
Mấy chữ này nói có chút vội vàng.
Nhưng lọt vào tai cậu lại thêm vài phần giận dỗi, có chút mềm mại.
Đường Phái cười nói, "Chị Lê, em thề, em không quay chị, em quay phòng mà, thật đó!"
Sau đó cậu ta giơ điện thoại lên quay cảnh vật xung quanh, nghiêm trang nói, "Đây là homestay chúng tôi ở, phong cách Nhật Bản, cũng không tệ lắm, đúng không?"
Video tới đây đột nhiên im bặt.
Chu Yến Hỗn đứng trong hành lang bệnh viện, mở video ra xem lại lần hai rồi tới lần ba.
Bản thân cũng không chú ý tới nụ cười trên môi.
Giống như trở về trước kia đi ăn lẩu với Thẩm Vi Lê vậy.
Cuối cùng lúc bấm thoát ra, Chu Yến Hỗn mới phát giác mình đang cười, dần dần thu hồi biểu cảm trên mặt.
Gửi cho Đường Phái một câu hơi chua: [Chúc cậu bị tào tháo đuổi.]
Đường Phái:????
*
Hai ngày nay chờ Phó Tranh về, hầu hết thời gian Thẩm Vi Lê dành ra để dạy Giang Nhiễm Giai học tiếng Anh.
Giang Nhiễm Giai đúng là học tiếng Anh kiểu Trung Quốc, khẩu âm hoàn toàn không tốt chút nào.
Thẩm Vi Lê chia sẻ cho đại minh tinh Giang Nhiễm Giai từng đoạn phim kinh điển của Hepburn, kiên nhẫn giảng cho cô ấy đọc từng từ thế nào.
Giang Nhiễm Giai cũng rất chăm chỉ, tranh thủ thời gian nghỉ ngơi học tiếng Anh, thời gian học cũng rất dài. Mà thái độ với Thẩm Vi Lê ngày càng trở nên tốt hơn, gọi cô giáo Thẩm vô cùng thuận miệng.
Giang Nhiễm Giai: [Cô giáo Thẩm, nửa đêm rồi còn chưa ngủ sao?]
Thẩm Vi Lê: [Tôi còn học cùng cô mà... ngáp.jpg]
Giang Nhiễm Giai: [Sao cô mệt mà không nói sớm?]
Thẩm Vi Lê: [???]
Giang Nhiễm Giai: [Mau ngủ đi! Mai lại tiếp tục! Ngủ ngon!]
Cuối cùng Thẩm Vi Lê cũng thở phào một hơi: [Được rồi, bạn học Giang cũng ngủ ngon, rảnh lại tiếp tục.]
Sau đó, Giang Nhiễm Giai tiện tay gửi tiền cho cô.
Bên trên hiện ba con số: 888.
Thẩm Vi Lê, "..."
Nữ diễn viên nổi tiếng đúng là rất rộng rãi.
Nửa đêm, Thẩm Vi Lê đi tắm.
Lúc sấy tóc thì thấy hai mươi phút trước, Thẩm Tùng Chu mới gửi tin nhắn tới.
Thẩm Tùng Chu: [Em ngủ chưa? Có chuyện này anh muốn hỏi em nhưng lại cảm thấy hơi đường đột một chút.]
Thẩm Vi Lê đặt máy sấy lên giá, thầm nói giờ này ảnh đế còn đi quay chương trình chưa ngủ sao?
Trả lời lại: [Vẫn chưa ngủ, anh Chu nói đi ạ.]
Sau đó lại tiếp tục sấy tóc.
Thẩm Tùng Chu: [Về chuyện bạn em nói tìm được người nhà? Có tiện tâm sự không? Không muốn cũng không sao, đúng là có chút mạo muội rồi.]
Thẩm Vi Lê không ngờ Thẩm Tùng Chu lại quan tâm đến vấn đề này, cô không có cảm giác cách biệt thân phận với Thẩm Tùng Chu như khi đối mặt với bạn bè của Chu Yến Hỗn, thậm chí còn cảm thấy thân thiết đến mức có thể ngồi xếp bằng trên giường nói chuyện.
Thẩm Vi Lê: [Thật ra cũng không có việc gì cả. Khi còn nhỏ nhà em rất nghèo, muốn bán con gái để có tiền sống (nhưng em nghĩ có lẽ trong nhà còn một người con trai, không bỏ được nên chỉ có thể bán con gái thôi, ha ha). Sau đó anh trai của ba em bây giờ mua em, cũng coi như là chú hai của em, mà ba mẹ em thấy chú hai đối xử với em không tốt lắm nên đón em về nhà coi như con gái ruột chăm sóc.]
Thẩm Tùng Chu: [Xin lỗi.]
Thẩm Vi Lê: [Không sao, ha ha, bây giờ mẹ em đối với em rất tốt.]
Thẩm Tùng Chu: [Vậy ba mẹ ruột thì sao?]
Thẩm Vi Lê: [Em không biết, từ hơn hai tuổi đến giờ em không có chút ký ức nào với bọn họ. Hơn nữa vì nghèo mới bán em nên em cũng không có tình cảm gì với họ cả.]
Thẩm Tùng Chu yên tĩnh một lúc lại gửi tới tin nhắn: [Em biết quê quán của mình ở đâu không? Nhìn em giống như mới chỉ 23-24 tuổi?]
Thẩm Vi Lê cũng không biết quê quán của mình là ở đâu, nhưng ba mẹ ruột đã bán cô cho gia đình chú hai, hẳn cũng là người quen, có lẽ là chung một thành phố.
Thẩm Vi Lê: [Dao An, chính là cùng chỗ với mấy người bạn gặp ở thành phố điện ảnh, còn nữa, em 25 tuổi rồi."
Thẩm Tùng Chu: [Sinh nhật mùa hè hay mùa đông?]
Thẩm Vi Lê: [Mẹ em nói là mùa đông ~]
Thẩm Tùng Chu hỏi câu nào, cô đều thành thật trả lời câu đó, đây không phải bí mật gì, cô cũng không phải người nổi tiếng nên cũng không cần giấu giếm.
Chỉ là sau khi gửi đi, bỗng nhiên có cảm giác bị điều tra sổ hộ khẩu, cảm thấy có chút không thích hợp.
Cô trêu chọc: [Anh Chu đi tìm linh cảm nhân vật à? Có phải thân thế của em rất phù hợp với kịch bản không?]
Thẩm Tùng Chu đang nghỉ giữa chương trình, cụp mắt nhìn mấy dòng Thẩm Vi Lê gửi tới – 25 tuổi, mùa đông.
Em gái của anh năm nay 26 tuổi, sinh vào mùa hè, Thẩm gia là người Hải Thành.
Hoàn toàn khác so với Thẩm Vi Lê.
Suýt chút nữa anh đã cho rằng mình tìm được em gái rồi.
Đáng tiếc là không phải.
Nhưng thân thế cô gái này, không lớn lên cạnh ba mẹ ruột, còn bị bọn họ tàn nhẫn mang đi bán khiến anh đồng tình thương xót.
Mà cô lại kiên cường mạnh mẽ khiến anh cũng phải tán thưởng.
Trợ lý Thẩm Tùng Chu đến, gọi anh, "Anh Chu, chuẩn bị ghi hình tiếp thôi."
Thẩm Tùng Chu gật đầu, suy nghĩ một lát rồi gửi tin nhắn cho Thẩm Vi Lê: [Mạo muội hỏi một câu nữa, liệu hai người em cho rằng là ba mẹ ruột không phải ba mẹ ruột của em không? Anh biết nói vậy sẽ khiến em tổn thương, rất lỗ m/ãng, nhưng nghe xong lời em nói anh có suy đoán như vậy. Nếu khiến em không vui thì anh xin lỗi.]
Từ nhỏ đến lớn, Thẩm Vi Lê chưa từng có suy nghĩ như vậy, trong lúc nhất thời, đầu óc trống rỗng.
Một lúc sau mới trả lời: [Không sao cả, thân thế này của em cũng đã hơn 20 năm nay rồi, thời gian này đủ để em trưởng thành và hiểu rõ mọi chuyện. Chỉ là, suy nghĩ này của anh Chu, chính em cũng không rõ, để em suy nghĩ đã.]
Thẩm Vi Lê nghĩ rồi lại nghĩ, không xác định nói: [Hẳn là không có khả năng chăng...? Nói thật, từ trước đến nay em chưa từng liên hệ với bọn họ bao giờ.]
Lúc Thẩm Tùng Chu đóng phim cũng từng gặp rất nhiều chuyện không có khả năng, trong lúc nhất thời anh bắt đầu tưởng tượng.
Bởi vì đôi mắt cô gái này giống thím hai của anh, tính cách lại giống chú hai của anh, anh cũng có cảm giác thân thiết khó nói với cô, đột nhiên có một loại "vọng tưởng", hi vọng cô chính là em gái của anh.
Nhưng anh cũng không tiếp tục nói chuyện này, đã nói quá nhiều về việc riêng tư của cô rồi, sợ cô không thoải mái nên nhắn lại: [Xin lỗi vì đã nói chuyện không vui với em, thật sự quá mạo muội rồi, bao giờ gặp nhau, anh trai mời em đi uống trà sữa.]
Thẩm Vi Lê nhìn chữ "anh trai" Thẩm Tùng Chu gửi tới, bỗng vô cùng cảm động.
Trái tim ấm áp.
Cô từng tưởng tượng mình có một người anh trai, mà ba mẹ ruột lại không thể bỏ rơi người anh trai này nên mới bán cô đi.
Tuy rằng cô không có tình cảm gì với bọn họ, nhưng đúng là từng suy nghĩ như vậy.
Thẩm Vi Lê: [Không sao cả, anh hứa rồi nhé! Cười lớn.jpg]
Thẩm Tùng Chu: [Anh đi quay nốt chương trình đây. Ngủ ngon, ngủ sớm một chút.]
Quả nhiên, đêm rồi vẫn phải bận rộn quay chương trình, Thẩm Vi Lê mê muội cổ vũ: [Được, anh Chu vất vả rồi! Cố lên!]
Thẩm Tùng Chu không trả lời nữa, có lẽ là đã tắt máy.
Thẩm Vi Lê cũng không vì chuyện ba mẹ ruột mà buồn rầu, tiếp tục sấy tóc.
Chỉ là càng sấy tóc, cô càng suy nghĩ và hoài nghi.
Lời Thẩm Tùng Chu nói, có lẽ nào cũng có khả năng không?
Cô lại lắc đầu, không thể nào, chẳng lẽ chú hai lại mua trẻ con từ tay bọn buôn người sao?
Nhưng chuyện này cũng gieo vào lòng cô một hạt mầm, thầm nghĩ đợi qua một thời gian nữa sẽ về hỏi mẹ.
*
Phó Tranh đã trở về, ba người Thẩm Vi Lê tới nhà xưởng kho hàng, bối cảnh quay MV, để tìm cậu ấy.
Phó Tranh rất bận, người nhắn tin wechat với Thẩm Vi Lê là trợ lý của cậu, Giang Sa.
Giang Sa biết Thẩm Vi Lê được Thẩm Tùng Chu giới thiệu, lúc liên lạc với cô cũng vô cùng lễ phép.
Lúc anh nhận được điện thoại, mấy người Thẩm Vi Lê đã tới trước cửa, nhanh chóng ra ngoài đón người.
Địa điểm quay MV lần này là do đạo diễn Trần Dũng Nghị quyết định, nơi này có sân rộng phù hợp với vũ đạo MV, nhưng không có điều hòa, mùa đông rất lạnh.
Giang Sa run rẩy chạy đến trước cổng lớn, sự chú ý đã bị cô gái kia hấp dẫn.
Bởi cô gái kia mặc quá nhiều, anh không thể nhìn thấy mặt, chỉ nhìn cách ăn mặc của cô đã thấy ấm áp.
"Xin chào, anh Giang phải không ạ? Hai người này là bạn tôi nói với anh ở trên wechat."
Thẩm Vi Lê đi tới trước cởi khăn quàng cổ ra cười chào hỏi.
Giang Sa nhìn thấy khuôn mặt cô, ngũ quan trắng trẻo tinh xảo, lúc cười còn lộ ra má lúm đồng tiền xinh đẹp, mũi cao thẳng, mắt sáng ngời.
Anh cười nói, "Xin chào xin chào, thời tiết lạnh thế này, vất vả cho mọi người rồi. Phó Tranh đang ở trong thảo luận với đạo diễn và biên kịch, chúng ta đi thôi, ở ngay phía trước."
Có một câu nói rất hay, người trong cuộc u mê, người ngoài cuộc tỉnh táo.
Đường Phái là người đứng xem, tình cảm của Chu thiếu với Thẩm Vi Lê dần lệch khỏi quỹ đạo, cậu ta cũng là người rõ nhất.
Ban đầu chỉ là tình chị em thuần khiết, sau khi lệch khỏi quỹ đạo chính là tình chị em không thuần khiết.
Lệch khỏi quỹ đạo ban đầu là chuyện vô cùng khó chịu, bởi vì không biết tương lai sẽ tới đâu, cho nên cậu ta có thể hiểu được sự bực bội và bất an của thiếu gia gần đây.
Vì vậy, với tư cách là bạn chơi với Chu Yến Hỗn từ nhỏ, cậu ta cảm thấy cần phải vì thiếu gia mà ngăn cản hết tất cả chướng ngại vật trên con đường tình cảm này.
Cho nên, lúc trên máy bay, Thẩm Tùng Chu không thể nói với Thẩm Vi Lê nổi một câu, thậm chí nửa câu cũng không được.
Đường Phái vô cùng kiêu ngạo.
Sau khi xuống máy bay, đại diện và trợ lý của Thẩm Tùng Chu tới đón anh đi quay chương trình.
Vừa hay Phó Tranh có chuyện gấp, phải đi ghi hình thêm hai ngày sau mới có thể trở về.
Thẩm Vi Lê và Phương Tiểu Hủy đặt xe ở sân bay, hai người vừa mở cửa xe ngồi vào trong, đang định đóng cửa thì "tùy tùng" Đường Phái rất tự nhiên đi theo, vẻ mặt chị Lê đi đâu em theo đấy rất không biết xấu hổ.
Thẩm Vi Lê hỏi, "Đường thiếu, hai chúng tôi là nữ, cậu cảm thấy tiện sao?"
Đường Phái không biết xấu hổ trả lời, "Chị Lê, chị không cần coi em là nam đâu, em là nữ đấy."
Thẩm Vi Lê, "..."
Cô không thèm để ý cậu ta nữa, cúi đầu đặt phòng khách sạn.
Đường Phái thăm dò nhìn điện thoại cô, "Chị Lê, đặt cho em một phòng đi, chị mà không đặt thì để em ngủ phòng khách cũng được."
Thẩm Vi Lê thật sự muốn đập cậu ta một trận.
Cuối cùng, Thẩm Vi Lê và Phương Tiểu Hủy dẫn Đường Phái đi thuê một căn homestay xinh đẹp để ở.
Homestay có giá một đêm 1300, cũng may hôm nay cuối tuần mà vẫn có phòng, Thẩm Vi Lê đã đặt trước trên mạng.
Lái xe tới homestay, Thẩm Vi Lê được chủ nhà cung cấp mật mã mở cửa, căn nhà được trang trí theo phong cách Nhật Bản, phòng kính dịu dàng với rất nhiều cây cảnh được cắt tỉa tỉ mỉ.
Thẩm Vi Lê đặt vali xuống, cởi áo khoác rồi treo lên móc.
Đường Phái thấy Thẩm Vi Lê đã tháo vòng tay xuống, cổ tay trống không, yên lặng đau lòng cho thiếu gia hai giây.
Thẩm Vi Lê đeo dép lê vào đi dạo xung quanh, cô rất thích quan sát những khách sạn, villa hay homestay có thiết kế đặc biệt thế này.
Bây giờ Đường Phái vô cùng tò mò với Thẩm Vi Lê, "Chị Lê, chị nói thật đi, sao bây giờ chị có nhiều tiền thế?"
Thẩm Vi Lê lên tầng, không chút để ý nói thật, "À, trúng thưởng 300 triệu."
Đường Phái, "... Chị Lê, câu trả lời này cũng có lệ quá rồi đó."
Thẩm Vi Lê tùy ý cười, đi lên trên xem có gì đặc biệt.
Bộ não của Đường Phái lại chuyển động, "Chị Lê, trên đường chị cứu được một ông lão, kết quả ông ấy có gia sản kếch xù, tất cả đều để lại cho chị sao?"
Thẩm Vi Lê có lệ ừ một tiếng, "Cậu đoán đúng rồi, không khác vậy cho lắm."
Đường Phái đứng tại chỗ kiêu ngạo, "Em biết ngay là vậy mà!"
Phương Tiểu Hủy cảm thấy, người trẻ tuổi bây giờ thật là, không biết phân biệt đâu là lời nói thật, đâu là lời nói dối nữa.
Thẩm Vi Lê lên tầng, nhìn phía dưới có một bàn tròn ăn cơm, đi đến cầu thang gỗ rồi quay đầu hỏi Đường Phái, "Đường thiếu, tôi mời cậu ở đây rồi, buổi chiều cậu mời tôi và Tiểu Hủy ăn lẩu đi."
Đường Phái vô cùng thích tính cách phóng khoáng, không tính toán chi li của Thẩm Vi Lê, theo lý thuyết, cậu ta mặt dày mày dạn đi theo người khác, người ta sẽ khó chịu với cậu. Tuy Thẩm Vi Lê đã đuổi cậu đi, nhưng cuối cùng vẫn cho cậu ta mặt mũi, giơ ba ngón tay lên, "Ok, để em xem gần đây có quán lẩu nào ngon không."
Thẩm Vi Lê tung tăng nhảy nhót xuống dưới, "Không ăn ngoài, chúng ta tự đi siêu thị, mua về nhà nấu ăn."
Phương Tiểu Hủy vỗ tay, "Được, em muốn ăn hải sản."
Đường Phái suy nghĩ rồi gật đầu, "Được thôi."
Thẩm Vi Lê cầm lấy điện thoại, cười nói, "Đi thôi, mua cho Đường thiếu hai chai bia nữa."
*
Sau khi Chu Yến Hỗn về nhà, buổi tối lập tức tới bệnh viện thăm ông nội.
Trước khi lên máy bay, cậu đã gọi điện thoại cho Chu Yến Hoài hỏi thăm tình hình hôm nay, đúng là ông không ăn được cơm, sau khi xuống máy bay thì cậu tới viện.
Trong phòng bệnh, ông nội đang ngủ.
Bà nội dùng khăn lông ấm áp lau mặt lau tay cho ông.
Kiều Mạn Mạn đứng bên cửa sổ tưới cây, cô gái mặc váy trắng xinh đẹp khiến phòng bệnh có thêm cảm giác dịu dàng như nước.
Chu Yến Hỗn bình tĩnh rời tầm mắt khỏi cô ta, đi tới bên giường bệnh hỏi thăm tình hình của ông nội.
Bà nội Chu sớm đã có thể tiếp nhận chuyện ông nội có thể ra đi bất cứ lúc nào, nhẹ nhàng nói, "Tuổi ông nội đã lớn, mấy năm trước chúng ta cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần rồi, thật ra các con không cần tới, chuyện nhỏ như vậy mà cứ phải làm to hết cả lên."
Chu Yến Hỗn cởi áo khoác, thu nhỏ âm lượng, "Năm nay, ông nội nhất định có thể vượt qua được."
Bà nội cười lắc đầu, người trẻ tuổi không thích nghe chuyện chết chóc.
Chu Nông ngủ không sâu, nghe tiếng nói chuyện thì chậm rãi mở mắt, thấy cháu trai đã tới, đầu tiên bật cười rồi sau đó lại thở dài.
Chu Yến Hỗn cười theo, "Ông than gì vậy ạ, con tới thăm ông mà ông không vui sao?"
Trong giọng nói của Chu Nông là vẻ vui mừng, "Ông đã nói là không có việc gì rồi, chỉ là hôm nay dạ dày không thoải mái chút thôi, sao con lại tới thăm ông rồi."
Chu Yến Hỗn lười biếng ngồi xuống, bóc một quả cam, "Con tới thăm ông còn cần lí do à? Do nhớ ông thôi, dạ dày ông có thoải mái hay không con cũng tới thăm ông."
Tất nhiên Chu Nông rất vui khi cháu trai tới thăm mình, dần dầ bật cười quay đầu nhìn Kiều Mạn Mạn rồi nói với Chu Yến Hỗn, "Lần này vất vả cho Mạn Mạn rồi, con phải cảm ơn người ta thật tốt đó."
Chu Yến Hỗn nhìn Kiều Mạn Mạn, cô ta cũng đang nhìn cậu.
Chu Yến Hỗn híp mắt lại, đứng dậy đi đến bên cửa sổ, giọng nói bình tĩnh, "Có nước nóng không?"
Kiều Mạn Mạn cười gật đầu, lấy ly giấy từ dưới máy lọc nước ra rót cho Chu Yến Hỗn một ly nước nóng.
Cậu uống hai ngụm, thoải mái thở một hơi, thấp giọng nói, "Hôm nay thời tiết không tốt, máy bay trễ hay tiếng nên về muộn, vất vả cho cậu rồi."
Kiều Mạn Mạn lắc đầu, giọng nói nhẹ nhàng, "Không vất vả, cậu bình an trở về là được rồi. Hơn nữa trước khi ông nội ngủ, tinh thần không được tốt, cậu về là ông vui hẳn lên."
Vẻ mặt Chu Yến Hỗn lạnh nhạt, nhìn cây khô bên cửa sổ, thong thả uống nước.
Nếu là người bình thường sẽ kinh ngạc hỏi, "Cậu đi máy bay về sao? Đi công tác à? Ngại quá, Yến Hỗn, nếu biết cậu đi công tác thì tôi đã không gọi cậu rồi."
Nhưng vừa rồi, cô ta hoàn toàn không hề bất ngờ với việc cậu đi máy bay về.
Điều này chứng tỏ, cô ta thật sự biết cậu đi nơi khác.
Chu Yến Hỗn uống sạch nước trong ly, tay bóp chặt ly giấy, lạnh lẽo ném vào thùng rác.
Ba tháng nay, cậu vẫn luôn suy nghĩ một vấn đề – chuyện Thẩm Vi Lê tới nhà cậu đón dì Phạm sao lại truyền tới nhóm chat của Đường Phái?
Người giúp việc và tài xế nhà cậu đều đã làm rất nhiều năm, sẽ không lắm mồm lắm miệng truyền chuyện này ra bên ngoài.
Bây giờ nghĩ lại, lúc ấy Kiều Mạn Mạn cũng ở đó.
Đuôi mắt lạnh lùng quét qua Kiều Mạn Mạn, ánh mắt ngày càng trở nên sắc bén.
Sau đó, cậu nhận được một tin nhắn của Đường Phái: [Thiếu gia, bọn tôi đang ăn lẩu, ha ha ha, quá sướng!]
Tiếp đó là ảnh chụp và một video.
Ảnh chụp là một nồi lẩu bốc khói nghi ngút, trên bàn có rượu, có hải sản đủ thứ.
Trước khi xem video, cậu cầm điện thoại ra khỏi phòng bệnh.
Dựa vào tường cúi đầu mở video.
Trong video, Thẩm Vi Lê dùng đũa gắp một miếng thịt dê nóng hổi, vừa thổi vừa ăn.
Cô ăn rất vui vẻ, một miếng thịt dê, một ngụm coca, chóp mũi đều là mồ hôi.
Dáng vẻ ăn cay vô cùng thích thú, quanh môi đã đỏ lên.
Cô ăn mặc tùy ý, là áo phông ngắn tay màu trắng quen thuộc.
Mái tóc buộc cao, vô cùng sống động, trong video còn có tiếng nhạc.
Trên cổ tay cô không đeo vòng cậu đưa nữa.
Đôi mắt Chu Yến Hỗn lộ rõ vẻ không vui, lông mày nhíu thành hình chữ xuyên (川).
Nghe nhạc, ăn lẩu, không đặt cậu trong lòng, còn ăn đến vui vẻ như vậy.
Thẩm Vi Lê đang ăn, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía camera, đôi mắt bị cay mở lớn như là mới phát hiện Đường Phái đang quay mình.
Cô duỗi tay muốn đoạt lấy điện thoại, "Cậu đừng quay tôi, tắt đi!"
Mấy chữ này nói có chút vội vàng.
Nhưng lọt vào tai cậu lại thêm vài phần giận dỗi, có chút mềm mại.
Đường Phái cười nói, "Chị Lê, em thề, em không quay chị, em quay phòng mà, thật đó!"
Sau đó cậu ta giơ điện thoại lên quay cảnh vật xung quanh, nghiêm trang nói, "Đây là homestay chúng tôi ở, phong cách Nhật Bản, cũng không tệ lắm, đúng không?"
Video tới đây đột nhiên im bặt.
Chu Yến Hỗn đứng trong hành lang bệnh viện, mở video ra xem lại lần hai rồi tới lần ba.
Bản thân cũng không chú ý tới nụ cười trên môi.
Giống như trở về trước kia đi ăn lẩu với Thẩm Vi Lê vậy.
Cuối cùng lúc bấm thoát ra, Chu Yến Hỗn mới phát giác mình đang cười, dần dần thu hồi biểu cảm trên mặt.
Gửi cho Đường Phái một câu hơi chua: [Chúc cậu bị tào tháo đuổi.]
Đường Phái:????
*
Hai ngày nay chờ Phó Tranh về, hầu hết thời gian Thẩm Vi Lê dành ra để dạy Giang Nhiễm Giai học tiếng Anh.
Giang Nhiễm Giai đúng là học tiếng Anh kiểu Trung Quốc, khẩu âm hoàn toàn không tốt chút nào.
Thẩm Vi Lê chia sẻ cho đại minh tinh Giang Nhiễm Giai từng đoạn phim kinh điển của Hepburn, kiên nhẫn giảng cho cô ấy đọc từng từ thế nào.
Giang Nhiễm Giai cũng rất chăm chỉ, tranh thủ thời gian nghỉ ngơi học tiếng Anh, thời gian học cũng rất dài. Mà thái độ với Thẩm Vi Lê ngày càng trở nên tốt hơn, gọi cô giáo Thẩm vô cùng thuận miệng.
Giang Nhiễm Giai: [Cô giáo Thẩm, nửa đêm rồi còn chưa ngủ sao?]
Thẩm Vi Lê: [Tôi còn học cùng cô mà... ngáp.jpg]
Giang Nhiễm Giai: [Sao cô mệt mà không nói sớm?]
Thẩm Vi Lê: [???]
Giang Nhiễm Giai: [Mau ngủ đi! Mai lại tiếp tục! Ngủ ngon!]
Cuối cùng Thẩm Vi Lê cũng thở phào một hơi: [Được rồi, bạn học Giang cũng ngủ ngon, rảnh lại tiếp tục.]
Sau đó, Giang Nhiễm Giai tiện tay gửi tiền cho cô.
Bên trên hiện ba con số: 888.
Thẩm Vi Lê, "..."
Nữ diễn viên nổi tiếng đúng là rất rộng rãi.
Nửa đêm, Thẩm Vi Lê đi tắm.
Lúc sấy tóc thì thấy hai mươi phút trước, Thẩm Tùng Chu mới gửi tin nhắn tới.
Thẩm Tùng Chu: [Em ngủ chưa? Có chuyện này anh muốn hỏi em nhưng lại cảm thấy hơi đường đột một chút.]
Thẩm Vi Lê đặt máy sấy lên giá, thầm nói giờ này ảnh đế còn đi quay chương trình chưa ngủ sao?
Trả lời lại: [Vẫn chưa ngủ, anh Chu nói đi ạ.]
Sau đó lại tiếp tục sấy tóc.
Thẩm Tùng Chu: [Về chuyện bạn em nói tìm được người nhà? Có tiện tâm sự không? Không muốn cũng không sao, đúng là có chút mạo muội rồi.]
Thẩm Vi Lê không ngờ Thẩm Tùng Chu lại quan tâm đến vấn đề này, cô không có cảm giác cách biệt thân phận với Thẩm Tùng Chu như khi đối mặt với bạn bè của Chu Yến Hỗn, thậm chí còn cảm thấy thân thiết đến mức có thể ngồi xếp bằng trên giường nói chuyện.
Thẩm Vi Lê: [Thật ra cũng không có việc gì cả. Khi còn nhỏ nhà em rất nghèo, muốn bán con gái để có tiền sống (nhưng em nghĩ có lẽ trong nhà còn một người con trai, không bỏ được nên chỉ có thể bán con gái thôi, ha ha). Sau đó anh trai của ba em bây giờ mua em, cũng coi như là chú hai của em, mà ba mẹ em thấy chú hai đối xử với em không tốt lắm nên đón em về nhà coi như con gái ruột chăm sóc.]
Thẩm Tùng Chu: [Xin lỗi.]
Thẩm Vi Lê: [Không sao, ha ha, bây giờ mẹ em đối với em rất tốt.]
Thẩm Tùng Chu: [Vậy ba mẹ ruột thì sao?]
Thẩm Vi Lê: [Em không biết, từ hơn hai tuổi đến giờ em không có chút ký ức nào với bọn họ. Hơn nữa vì nghèo mới bán em nên em cũng không có tình cảm gì với họ cả.]
Thẩm Tùng Chu yên tĩnh một lúc lại gửi tới tin nhắn: [Em biết quê quán của mình ở đâu không? Nhìn em giống như mới chỉ 23-24 tuổi?]
Thẩm Vi Lê cũng không biết quê quán của mình là ở đâu, nhưng ba mẹ ruột đã bán cô cho gia đình chú hai, hẳn cũng là người quen, có lẽ là chung một thành phố.
Thẩm Vi Lê: [Dao An, chính là cùng chỗ với mấy người bạn gặp ở thành phố điện ảnh, còn nữa, em 25 tuổi rồi."
Thẩm Tùng Chu: [Sinh nhật mùa hè hay mùa đông?]
Thẩm Vi Lê: [Mẹ em nói là mùa đông ~]
Thẩm Tùng Chu hỏi câu nào, cô đều thành thật trả lời câu đó, đây không phải bí mật gì, cô cũng không phải người nổi tiếng nên cũng không cần giấu giếm.
Chỉ là sau khi gửi đi, bỗng nhiên có cảm giác bị điều tra sổ hộ khẩu, cảm thấy có chút không thích hợp.
Cô trêu chọc: [Anh Chu đi tìm linh cảm nhân vật à? Có phải thân thế của em rất phù hợp với kịch bản không?]
Thẩm Tùng Chu đang nghỉ giữa chương trình, cụp mắt nhìn mấy dòng Thẩm Vi Lê gửi tới – 25 tuổi, mùa đông.
Em gái của anh năm nay 26 tuổi, sinh vào mùa hè, Thẩm gia là người Hải Thành.
Hoàn toàn khác so với Thẩm Vi Lê.
Suýt chút nữa anh đã cho rằng mình tìm được em gái rồi.
Đáng tiếc là không phải.
Nhưng thân thế cô gái này, không lớn lên cạnh ba mẹ ruột, còn bị bọn họ tàn nhẫn mang đi bán khiến anh đồng tình thương xót.
Mà cô lại kiên cường mạnh mẽ khiến anh cũng phải tán thưởng.
Trợ lý Thẩm Tùng Chu đến, gọi anh, "Anh Chu, chuẩn bị ghi hình tiếp thôi."
Thẩm Tùng Chu gật đầu, suy nghĩ một lát rồi gửi tin nhắn cho Thẩm Vi Lê: [Mạo muội hỏi một câu nữa, liệu hai người em cho rằng là ba mẹ ruột không phải ba mẹ ruột của em không? Anh biết nói vậy sẽ khiến em tổn thương, rất lỗ m/ãng, nhưng nghe xong lời em nói anh có suy đoán như vậy. Nếu khiến em không vui thì anh xin lỗi.]
Từ nhỏ đến lớn, Thẩm Vi Lê chưa từng có suy nghĩ như vậy, trong lúc nhất thời, đầu óc trống rỗng.
Một lúc sau mới trả lời: [Không sao cả, thân thế này của em cũng đã hơn 20 năm nay rồi, thời gian này đủ để em trưởng thành và hiểu rõ mọi chuyện. Chỉ là, suy nghĩ này của anh Chu, chính em cũng không rõ, để em suy nghĩ đã.]
Thẩm Vi Lê nghĩ rồi lại nghĩ, không xác định nói: [Hẳn là không có khả năng chăng...? Nói thật, từ trước đến nay em chưa từng liên hệ với bọn họ bao giờ.]
Lúc Thẩm Tùng Chu đóng phim cũng từng gặp rất nhiều chuyện không có khả năng, trong lúc nhất thời anh bắt đầu tưởng tượng.
Bởi vì đôi mắt cô gái này giống thím hai của anh, tính cách lại giống chú hai của anh, anh cũng có cảm giác thân thiết khó nói với cô, đột nhiên có một loại "vọng tưởng", hi vọng cô chính là em gái của anh.
Nhưng anh cũng không tiếp tục nói chuyện này, đã nói quá nhiều về việc riêng tư của cô rồi, sợ cô không thoải mái nên nhắn lại: [Xin lỗi vì đã nói chuyện không vui với em, thật sự quá mạo muội rồi, bao giờ gặp nhau, anh trai mời em đi uống trà sữa.]
Thẩm Vi Lê nhìn chữ "anh trai" Thẩm Tùng Chu gửi tới, bỗng vô cùng cảm động.
Trái tim ấm áp.
Cô từng tưởng tượng mình có một người anh trai, mà ba mẹ ruột lại không thể bỏ rơi người anh trai này nên mới bán cô đi.
Tuy rằng cô không có tình cảm gì với bọn họ, nhưng đúng là từng suy nghĩ như vậy.
Thẩm Vi Lê: [Không sao cả, anh hứa rồi nhé! Cười lớn.jpg]
Thẩm Tùng Chu: [Anh đi quay nốt chương trình đây. Ngủ ngon, ngủ sớm một chút.]
Quả nhiên, đêm rồi vẫn phải bận rộn quay chương trình, Thẩm Vi Lê mê muội cổ vũ: [Được, anh Chu vất vả rồi! Cố lên!]
Thẩm Tùng Chu không trả lời nữa, có lẽ là đã tắt máy.
Thẩm Vi Lê cũng không vì chuyện ba mẹ ruột mà buồn rầu, tiếp tục sấy tóc.
Chỉ là càng sấy tóc, cô càng suy nghĩ và hoài nghi.
Lời Thẩm Tùng Chu nói, có lẽ nào cũng có khả năng không?
Cô lại lắc đầu, không thể nào, chẳng lẽ chú hai lại mua trẻ con từ tay bọn buôn người sao?
Nhưng chuyện này cũng gieo vào lòng cô một hạt mầm, thầm nghĩ đợi qua một thời gian nữa sẽ về hỏi mẹ.
*
Phó Tranh đã trở về, ba người Thẩm Vi Lê tới nhà xưởng kho hàng, bối cảnh quay MV, để tìm cậu ấy.
Phó Tranh rất bận, người nhắn tin wechat với Thẩm Vi Lê là trợ lý của cậu, Giang Sa.
Giang Sa biết Thẩm Vi Lê được Thẩm Tùng Chu giới thiệu, lúc liên lạc với cô cũng vô cùng lễ phép.
Lúc anh nhận được điện thoại, mấy người Thẩm Vi Lê đã tới trước cửa, nhanh chóng ra ngoài đón người.
Địa điểm quay MV lần này là do đạo diễn Trần Dũng Nghị quyết định, nơi này có sân rộng phù hợp với vũ đạo MV, nhưng không có điều hòa, mùa đông rất lạnh.
Giang Sa run rẩy chạy đến trước cổng lớn, sự chú ý đã bị cô gái kia hấp dẫn.
Bởi cô gái kia mặc quá nhiều, anh không thể nhìn thấy mặt, chỉ nhìn cách ăn mặc của cô đã thấy ấm áp.
"Xin chào, anh Giang phải không ạ? Hai người này là bạn tôi nói với anh ở trên wechat."
Thẩm Vi Lê đi tới trước cởi khăn quàng cổ ra cười chào hỏi.
Giang Sa nhìn thấy khuôn mặt cô, ngũ quan trắng trẻo tinh xảo, lúc cười còn lộ ra má lúm đồng tiền xinh đẹp, mũi cao thẳng, mắt sáng ngời.
Anh cười nói, "Xin chào xin chào, thời tiết lạnh thế này, vất vả cho mọi người rồi. Phó Tranh đang ở trong thảo luận với đạo diễn và biên kịch, chúng ta đi thôi, ở ngay phía trước."
Bình luận facebook