Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 12
Về tới nhà, Mạc Nhu Nhi chạy liền một mạch lên giường lăn ra ngủ, cũng ko thể trách nàng ham ngủ a, sáng sớm nay tên đáng ghét kia đã dùng thủ đoạn lưu manh đánh thức nàng, khiến nàng muốn ngủ tiếp cũng ko thể. Làm gì có ai dám chợp mắt trong khi kề bên cạnh có ngay một con sói chứ?!
Phong Diệc Thần nhìn thấy bộ dáng đó, chỉ cười nhẹ ngay sau đó đã khôi phục lại dáng vẻ thường ngày, lạnh lùng đi lên phòng làm việc.
Tại môt căn phòng chủ đạo là những tông màu tối, rộng rãi mà bày vẽ ko hề sa hoa tráng lệ. Một người tướng mạo phi thường đang ngồi ung dung chăm chú vào những tệp tài liệu trong tay. Đôi mắt như chim ưng sắc bén nhìn kĩ từng li một, có thể nói đối với công việc, Phong Diệc Thần luôn luôn thận trọng, chính vì vậy mà môi khi hắn làm việc, bât kể ai cũng ko nên lại gần quấy rầy.
Trong bầu ko khí tĩnh mịch đó, bỗng có tiếng chuông điện thoại vang lên
“ Ai?”
“ Tổng giám đốc, là tôi” Hàn Trạc cung kính lên tiếng
“ Có việc gì “ Phong Diệc Thần giọng điệu vẫn như cũ, lạnh đến thấu tim gan của người khác
“ Hợp đồng với bên ETM đã kí xong, chúng ta có thể trở về nước vào ngày mai”
“ ừ”
Nói chuyện với Phong Diệc ThẦn xong, Hàn Trạc lặng lẽ vuốt mồ hôi. Nếu ko phải anh đã đi theo tổng giám đốc lâu năm,thông thạo rõ tính cách của hắn, chắc có lẽ sẽ bị cái giọng nói kia dọa sợ đến nỗi hồn lìa khỏi xác
Lẳng lặng bước ra ngoài hành lang đón gió. Những làn gió mát thoang thoảng liên tục xâm chiếm người hắn, thật dễ chịu. Đôi con ngươi chim ưng vẫn sắc bén như vậy nhưng lại có đôi chút những tia phức tạp xoẹt qua, khó có thể khiến người khác đoán được tâm tình ẩn chứa bên trong đó.
Không thể ở mãi Paris được, phải tìm cách nào mới có thể đưa được nàng về TQ đây. Với tính cách Nhu Nhi ko ở lại đây chơi tầm 10 ngày nhất định là sẽ ko chịu về, huống chi nàng là hiện tại mới đặt chân đến đây được 2 ngày?!
Ở đây chơi với nàng ko phải là ko được, nhưng việc công ti ai giải quyết, còn một số lô hàng vũ khí chưa hoàn thành. Công ti có thể trông cậy Hàn Trạc, còn về lô hàng vũ khí chỉ hắn mới có khả năng đến cơ sở chế tạo kiểm tra. Thực ra những chuyên gia và nhân lực hắn đưa đến cơ sở chế tạo và sản xuất vũ khí cũng toàn là những nhân tài hạng A, tuy nhiên hắn vẫn an tâm hơn khi chính mình kiểm tra một lượt rồi mới xuất đi.
Nhu Nhi của hăn ko phải rất yêu thương ba mẹ sao?, đúng vậy, có thể nhờ Mạc Tước giúp vụ này. Hẳn là ông ta đang ở nhà cũng rất nhớ con gái cưng đi.
Nhắc đến Nhu Nhi lại làm hắn thật nhớ! nàng hiện tại đã dậy chưa? hay vẫn còn say vào giấc nồng? Nghĩ đến đây Phong Diệc Thần nhấc chân nhẹ nhàng đi về hướng phòng nàng.
Khác xa với lần trước, cửa lần này là khóa?! Ko những vậy, tiếng ti vi còn vang?!! Điều này khiến hắn nảy sinh nghi ngờ. Còn thức sao lại khóa cửa?
Phong Diệc Thần ko gọi nàng ra mở cửa mà trựctiếp rút chùm chìa khóa dự phòng luôn mang bên mình ra, nhẹ nhàng mở cửa. Đây vốn là nhà của hắn, nàng nghĩ khóa cửa hắn liền ko vào được sao? Ngốc Nghếch!
Nghe tiếng mở cửa, Mạc Nhu Nhi liền vội vàng dấu kĩ những thứ mình đang cầm trên tay, nhét vào đống gâú bông gần đó. Đáng tiếc, những hành động này liền lọt hết vào cặp mắt chim ưng kia, khiến hắn càng đa nghi hơn nữa. Con ngươi bùng bùng khí thế lửa đỏ tiến gần lại nàng
Mạc Nhu Nhi thấy hăn ngày càng lại gần mình với cặp mắt vô cùng giận dữ. Nhẹ nhàng nhe răng cười tủm tỉm để nộ đôi má núm xinh xắn
“ Hi, Thần, lên phòng tôi có việc gì sao”
“ Không có việc gì” Câu nói của hắn khiến Mạc Nhu Nhi tâm trạng đang rơm rớm lo lắng bỗng vụt tắt, khẽ thở dài một cái, tuy nhiên phía sau hắn lại bồi thêm ba từ làm nàng ko khỏi thần kinh phân lạc
“ Mới là lạ”
“ Nói, em mới vừa làm gì? “ Phong Diệc Thần lại gần ôm nàng, đi đến bên sofa ngồi xuống. Đặt nàng ngồi nên đùi hắn, véo véo đôi má nhẵn mịn kia thể hiện sự trừng phạt.
“ Tôi.. tôi nào có làm gì” Mạc Nhu Nhi giương đôi mắt vô tội chớp chớp nhìn hắn, nêu ko phải vừa nãy nhìn thấy hành động lén lút của nàng, có lẽ hẵn cũng sẽ nghĩ nàng là đang nói thật.
Mạc Nhu Nhi lúc này trong thâm tâm hết sức hoảng loạn bởi lũ gấu bông ngây cạnh sofa này, tâm tình thật là bất an!
Hắn nhíu đôi mày kiếm, liếc nhìn xung quanh phong một lượt, giọng nói vang nên cố kéo dài từ cuối thể hiện sự cảnh cáo
“ Tự khai ra em liền được giảm nhẹ tội, nếu ko”
“ Tôi.. tôi khai “ Đằng nào cũng bị bắt, chi bằng cứ khai trước rồi sau đó làm nũng với hắn cũng được mà, như vậy chẳng phải sẽ ko bị phạt nữa sao
Mạc Nhu Nhi khẽ vươn tay thò vào đống gấu bông, rút ra mấy quyển truyện đam mĩ, tốc độ rùa bò đưa cho hắn, đôi mắt cũng phối hợp rõ điệu bộ lo sợ, nhìn thẳng xuống dưới nền nhà thỉnh thoảng giương lên liếc liếc đôi mắt dần dần chuyển sang màu đỏ kia
Phong Diệc Thần nhìn thấy bộ dáng đó, chỉ cười nhẹ ngay sau đó đã khôi phục lại dáng vẻ thường ngày, lạnh lùng đi lên phòng làm việc.
Tại môt căn phòng chủ đạo là những tông màu tối, rộng rãi mà bày vẽ ko hề sa hoa tráng lệ. Một người tướng mạo phi thường đang ngồi ung dung chăm chú vào những tệp tài liệu trong tay. Đôi mắt như chim ưng sắc bén nhìn kĩ từng li một, có thể nói đối với công việc, Phong Diệc Thần luôn luôn thận trọng, chính vì vậy mà môi khi hắn làm việc, bât kể ai cũng ko nên lại gần quấy rầy.
Trong bầu ko khí tĩnh mịch đó, bỗng có tiếng chuông điện thoại vang lên
“ Ai?”
“ Tổng giám đốc, là tôi” Hàn Trạc cung kính lên tiếng
“ Có việc gì “ Phong Diệc Thần giọng điệu vẫn như cũ, lạnh đến thấu tim gan của người khác
“ Hợp đồng với bên ETM đã kí xong, chúng ta có thể trở về nước vào ngày mai”
“ ừ”
Nói chuyện với Phong Diệc ThẦn xong, Hàn Trạc lặng lẽ vuốt mồ hôi. Nếu ko phải anh đã đi theo tổng giám đốc lâu năm,thông thạo rõ tính cách của hắn, chắc có lẽ sẽ bị cái giọng nói kia dọa sợ đến nỗi hồn lìa khỏi xác
Lẳng lặng bước ra ngoài hành lang đón gió. Những làn gió mát thoang thoảng liên tục xâm chiếm người hắn, thật dễ chịu. Đôi con ngươi chim ưng vẫn sắc bén như vậy nhưng lại có đôi chút những tia phức tạp xoẹt qua, khó có thể khiến người khác đoán được tâm tình ẩn chứa bên trong đó.
Không thể ở mãi Paris được, phải tìm cách nào mới có thể đưa được nàng về TQ đây. Với tính cách Nhu Nhi ko ở lại đây chơi tầm 10 ngày nhất định là sẽ ko chịu về, huống chi nàng là hiện tại mới đặt chân đến đây được 2 ngày?!
Ở đây chơi với nàng ko phải là ko được, nhưng việc công ti ai giải quyết, còn một số lô hàng vũ khí chưa hoàn thành. Công ti có thể trông cậy Hàn Trạc, còn về lô hàng vũ khí chỉ hắn mới có khả năng đến cơ sở chế tạo kiểm tra. Thực ra những chuyên gia và nhân lực hắn đưa đến cơ sở chế tạo và sản xuất vũ khí cũng toàn là những nhân tài hạng A, tuy nhiên hắn vẫn an tâm hơn khi chính mình kiểm tra một lượt rồi mới xuất đi.
Nhu Nhi của hăn ko phải rất yêu thương ba mẹ sao?, đúng vậy, có thể nhờ Mạc Tước giúp vụ này. Hẳn là ông ta đang ở nhà cũng rất nhớ con gái cưng đi.
Nhắc đến Nhu Nhi lại làm hắn thật nhớ! nàng hiện tại đã dậy chưa? hay vẫn còn say vào giấc nồng? Nghĩ đến đây Phong Diệc Thần nhấc chân nhẹ nhàng đi về hướng phòng nàng.
Khác xa với lần trước, cửa lần này là khóa?! Ko những vậy, tiếng ti vi còn vang?!! Điều này khiến hắn nảy sinh nghi ngờ. Còn thức sao lại khóa cửa?
Phong Diệc Thần ko gọi nàng ra mở cửa mà trựctiếp rút chùm chìa khóa dự phòng luôn mang bên mình ra, nhẹ nhàng mở cửa. Đây vốn là nhà của hắn, nàng nghĩ khóa cửa hắn liền ko vào được sao? Ngốc Nghếch!
Nghe tiếng mở cửa, Mạc Nhu Nhi liền vội vàng dấu kĩ những thứ mình đang cầm trên tay, nhét vào đống gâú bông gần đó. Đáng tiếc, những hành động này liền lọt hết vào cặp mắt chim ưng kia, khiến hắn càng đa nghi hơn nữa. Con ngươi bùng bùng khí thế lửa đỏ tiến gần lại nàng
Mạc Nhu Nhi thấy hăn ngày càng lại gần mình với cặp mắt vô cùng giận dữ. Nhẹ nhàng nhe răng cười tủm tỉm để nộ đôi má núm xinh xắn
“ Hi, Thần, lên phòng tôi có việc gì sao”
“ Không có việc gì” Câu nói của hắn khiến Mạc Nhu Nhi tâm trạng đang rơm rớm lo lắng bỗng vụt tắt, khẽ thở dài một cái, tuy nhiên phía sau hắn lại bồi thêm ba từ làm nàng ko khỏi thần kinh phân lạc
“ Mới là lạ”
“ Nói, em mới vừa làm gì? “ Phong Diệc Thần lại gần ôm nàng, đi đến bên sofa ngồi xuống. Đặt nàng ngồi nên đùi hắn, véo véo đôi má nhẵn mịn kia thể hiện sự trừng phạt.
“ Tôi.. tôi nào có làm gì” Mạc Nhu Nhi giương đôi mắt vô tội chớp chớp nhìn hắn, nêu ko phải vừa nãy nhìn thấy hành động lén lút của nàng, có lẽ hẵn cũng sẽ nghĩ nàng là đang nói thật.
Mạc Nhu Nhi lúc này trong thâm tâm hết sức hoảng loạn bởi lũ gấu bông ngây cạnh sofa này, tâm tình thật là bất an!
Hắn nhíu đôi mày kiếm, liếc nhìn xung quanh phong một lượt, giọng nói vang nên cố kéo dài từ cuối thể hiện sự cảnh cáo
“ Tự khai ra em liền được giảm nhẹ tội, nếu ko”
“ Tôi.. tôi khai “ Đằng nào cũng bị bắt, chi bằng cứ khai trước rồi sau đó làm nũng với hắn cũng được mà, như vậy chẳng phải sẽ ko bị phạt nữa sao
Mạc Nhu Nhi khẽ vươn tay thò vào đống gấu bông, rút ra mấy quyển truyện đam mĩ, tốc độ rùa bò đưa cho hắn, đôi mắt cũng phối hợp rõ điệu bộ lo sợ, nhìn thẳng xuống dưới nền nhà thỉnh thoảng giương lên liếc liếc đôi mắt dần dần chuyển sang màu đỏ kia