Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 265
Chương 265
Lúc này vẻ mặt Triệu Uyển Nhan có vẻ bất an, hai tay nắm chặt vào nhau, bởi vì dùng quá sức nên gân xanh trên mu bàn tay nổi lên rõ ràng.
Nhìn vẻ mặt của bà rõ ràng thấy được sự hoảng loạn và lo lắng.
Cố Tống Vy thấy thế thì không khỏi nhíu mày, đưa tay nắm lấy tay Triệu Uyển Nhan thấp giọng nói bên tai bà: “Mẹ, mẹ căng thẳng cái gì? Con khốn Tiêu Diệp Nhiên kia muốn tới, mẹ phải thể hiện tự nhiên một chút, người phụ nữ kia rất thông minh, nếu cô ta phát hiện ra manh mối, đến lúc đó sẽ rất phiền phức.”
“Mẹ… Mẹ biết, nhưng mẹ không nhịn được.”
Cơ thể Triệu Uyển Nhan run nhè nhẹ, đáy mắt ẩn giấu sự hoảng sợ, giống như làm việc gì đó không thể lộ ra ngoài.
Cố Tống Vy thấy bà như thế thì không khỏi cắn chặt răng, dùng liều thuốc mạnh dọa bà: “Mẹ, con nói rõ trước, hiện tại nhà họ Bùi đã tràn ngập nguy hiểm, con chỉ có thể dùng nhà họ Tiêu tới giúp đỡ, vậy thì con và mẹ mới không lo cơm áo suốt đời, nếu thất bại thì sau này mẹ chờ con khốn Tiêu Diệp Nhiên kia đuổi mẹ ra khỏi nhà đi, cuối cùng nhà họ Tiêu tuyệt đối không chia một đồng nào cho mẹ đâu.”
Triệu Uyển Nhan nghe thấy câu cuối cùng thì cơ thể không khỏi run lên: “Mẹ hiểu ý của con, nhưng lỡ ông già cấp cứu không thành công thì sao?”
“Câm miệng!”
Cố Tống Vy nghe thấy Triệu Uyển Nhan nói thì sắc mặt thay đổi, thấp giọng mắng một tiếng.
Cô ta quay đầu nhìn bác Triệu bên cạnh, thấy ông không chú ý bên này mới tiếp tục thấp giọng nói: “Mẹ, con cảnh cáo mẹ không được nói lung tung những chuyện này, nếu không thì chúng ta sẽ xong đời. Hiện tại mẹ phải làm chính là phối hợp với con, giả vờ không biết gì cả. Con cũng nói cho mẹ biết, nếu mẹ không cẩn thận lỡ lời, làm hỏng chuyện của con thì con sẽ mặc kệ mẹ, sau này mẹ cũng đừng hy vọng con nuôi dưỡng.”
Cố Tống Vy nói lời tàn nhẫn cũng làm cho Triệu Uyển Nhan hoảng sợ, vội vàng thu lại sắc mặt nói: “Sau này mẹ sẽ không nói nữa.”
Khi hai mẹ con thì thầm nói chuyện không muốn người khác biết, rốt cuộc Tiêu Diệp Nhiên cũng chạy tới bệnh viện.
Bác Triệu vội vàng chào đón, cung kính nói: “Cô chủ, cô tới rồi sao?”
“Ừm.” Tải ápp Тrцуeл ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Tiêu Diệp Nhiên gật đầu, đôi mắt nhìn lướt qua Triệu Uyển Nhan và Cố Tống Vy bên cạnh, cô không muốn chào hỏi bọn họ nên đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Ba con đâu?”
“Ông chủ vẫn chưa ra.” Bác Triệu nói thật.
Tiêu Diệp Nhiên nhíu mày: “Đã vào đó bao lâu rồi?”
“Một tiếng.” Bác Triệu lo lắng nhìn phòng giải phẫu nói.
“Tình hình cụ thể thế nào, bác nói cho con nghe đi.”
Tiêu Diệp Nhiên đỡ bác Triệu ngồi xuống ghế, dịu dàng nói.
Tiêu Diệp Nhiên vẫn luôn tôn trọng người quản gia này, bác Triệu đã ở nhà họ Tiêu rất nhiều năm, có thể nói là nhìn cô lớn lên.
Ở nhà họ Tiêu, ông làm việc hết lòng hết dạ, hơn nữa ông không con không cái, đối xử với Tiêu Diệp Nhiên cũng rất tốt.
Trong thời gian này Tiêu Diệp Nhiên rời khỏi nhà, bác Triệu không ít lần nhắc bên tai Tiêu Tùng, hy vọng Tiêu Tùng có thể nhanh chóng gọi Tiêu Diệp Nhiên về nhà.
Đối với Tiêu Diệp Nhiên mà nói, bác Triệu có thể coi là người nhà của mình.
Lúc này vẻ mặt Triệu Uyển Nhan có vẻ bất an, hai tay nắm chặt vào nhau, bởi vì dùng quá sức nên gân xanh trên mu bàn tay nổi lên rõ ràng.
Nhìn vẻ mặt của bà rõ ràng thấy được sự hoảng loạn và lo lắng.
Cố Tống Vy thấy thế thì không khỏi nhíu mày, đưa tay nắm lấy tay Triệu Uyển Nhan thấp giọng nói bên tai bà: “Mẹ, mẹ căng thẳng cái gì? Con khốn Tiêu Diệp Nhiên kia muốn tới, mẹ phải thể hiện tự nhiên một chút, người phụ nữ kia rất thông minh, nếu cô ta phát hiện ra manh mối, đến lúc đó sẽ rất phiền phức.”
“Mẹ… Mẹ biết, nhưng mẹ không nhịn được.”
Cơ thể Triệu Uyển Nhan run nhè nhẹ, đáy mắt ẩn giấu sự hoảng sợ, giống như làm việc gì đó không thể lộ ra ngoài.
Cố Tống Vy thấy bà như thế thì không khỏi cắn chặt răng, dùng liều thuốc mạnh dọa bà: “Mẹ, con nói rõ trước, hiện tại nhà họ Bùi đã tràn ngập nguy hiểm, con chỉ có thể dùng nhà họ Tiêu tới giúp đỡ, vậy thì con và mẹ mới không lo cơm áo suốt đời, nếu thất bại thì sau này mẹ chờ con khốn Tiêu Diệp Nhiên kia đuổi mẹ ra khỏi nhà đi, cuối cùng nhà họ Tiêu tuyệt đối không chia một đồng nào cho mẹ đâu.”
Triệu Uyển Nhan nghe thấy câu cuối cùng thì cơ thể không khỏi run lên: “Mẹ hiểu ý của con, nhưng lỡ ông già cấp cứu không thành công thì sao?”
“Câm miệng!”
Cố Tống Vy nghe thấy Triệu Uyển Nhan nói thì sắc mặt thay đổi, thấp giọng mắng một tiếng.
Cô ta quay đầu nhìn bác Triệu bên cạnh, thấy ông không chú ý bên này mới tiếp tục thấp giọng nói: “Mẹ, con cảnh cáo mẹ không được nói lung tung những chuyện này, nếu không thì chúng ta sẽ xong đời. Hiện tại mẹ phải làm chính là phối hợp với con, giả vờ không biết gì cả. Con cũng nói cho mẹ biết, nếu mẹ không cẩn thận lỡ lời, làm hỏng chuyện của con thì con sẽ mặc kệ mẹ, sau này mẹ cũng đừng hy vọng con nuôi dưỡng.”
Cố Tống Vy nói lời tàn nhẫn cũng làm cho Triệu Uyển Nhan hoảng sợ, vội vàng thu lại sắc mặt nói: “Sau này mẹ sẽ không nói nữa.”
Khi hai mẹ con thì thầm nói chuyện không muốn người khác biết, rốt cuộc Tiêu Diệp Nhiên cũng chạy tới bệnh viện.
Bác Triệu vội vàng chào đón, cung kính nói: “Cô chủ, cô tới rồi sao?”
“Ừm.” Tải ápp Тrцуeл ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Tiêu Diệp Nhiên gật đầu, đôi mắt nhìn lướt qua Triệu Uyển Nhan và Cố Tống Vy bên cạnh, cô không muốn chào hỏi bọn họ nên đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Ba con đâu?”
“Ông chủ vẫn chưa ra.” Bác Triệu nói thật.
Tiêu Diệp Nhiên nhíu mày: “Đã vào đó bao lâu rồi?”
“Một tiếng.” Bác Triệu lo lắng nhìn phòng giải phẫu nói.
“Tình hình cụ thể thế nào, bác nói cho con nghe đi.”
Tiêu Diệp Nhiên đỡ bác Triệu ngồi xuống ghế, dịu dàng nói.
Tiêu Diệp Nhiên vẫn luôn tôn trọng người quản gia này, bác Triệu đã ở nhà họ Tiêu rất nhiều năm, có thể nói là nhìn cô lớn lên.
Ở nhà họ Tiêu, ông làm việc hết lòng hết dạ, hơn nữa ông không con không cái, đối xử với Tiêu Diệp Nhiên cũng rất tốt.
Trong thời gian này Tiêu Diệp Nhiên rời khỏi nhà, bác Triệu không ít lần nhắc bên tai Tiêu Tùng, hy vọng Tiêu Tùng có thể nhanh chóng gọi Tiêu Diệp Nhiên về nhà.
Đối với Tiêu Diệp Nhiên mà nói, bác Triệu có thể coi là người nhà của mình.