Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 257
Chương 257
Người đàn ông đó, rõ ràng rất lạnh lùng, nhưng mà lúc nào đối xử với cô cũng dịu dàng như vậy.
Lúc này, Tiêu Diệp Nhiên phát hiện đầy trong đầu của mình đều là Cố Mặc Đình.
Thời gian mấy tháng ngắn ngủi, anh đã để lại một dấu vết khó phai nhòa ở trong lòng của cô.
“Mặc Đình Mặc Đình… Anh đâu rồi.”
Hốc mắt của Tiêu Diệp Nhiên nhịn không được mà hơi đỏ lên.
Cả đời này, người đàn ông của cô chỉ có một mình Cố Mặc Đình, cô tuyệt đối sẽ không cho bất kỳ người nào vọng tưởng nhúng chàm cô sẽ có cơ hội.
Trong lúc mà sự tuyệt vọng của Tiêu Diệp Nhiên càng ngày càng dày đặc hơn, đột nhiên cánh cửa lại bị người khác đá văng ra từ bên ngoài.
Vang lên một tiếng, dọa cho tất cả mọi người ở trong nhà kho giật nảy một cái, bốn tên đàn ông vạm vỡ kia cũng hoảng hốt, sắc mặt cũng xuất hiện sự dữ tợn: “Là ai?”
Đáp lại bọn họ chính là một sự im lặng đến nghẹt thở.
Chỉ nhìn thấy ở cửa, người đàn ông có vóc dáng cao lớn, thẳng tắp đứng ở nơi đó, ngũ quan anh tuấn giống như bao trùm một tầng sương lạnh thật dày, trên người toát ra sát khí nồng đậm, ánh mắt kinh khủng đến nỗi khiến cho người ta như rớt vào hầm băng.
Người đàn ông có khuôn mặt đẹp trai và khí chất cao quý, lẽ ra là một công tử quý tộc ở thời trung cổ, nhưng mà lúc này anh lại biến thành sự tồn tại giống như quỷ sa tăng.
Người này chính là Cố Mặc Đình chứ không thể là ai khác.
Cố Mặc Đình lần theo định vị của điện thoại, rốt cuộc cũng đã tìm được Tiêu Diệp Nhiên.
Nhưng mà có làm thế nào, anh cũng không nghĩ đến Tiêu Diệp Nhiên sẽ gặp phải chuyện bắt cóc.
Cố Mặc Đình hít một hơi thật sâu, ánh mắt chậm rãi nhìn về phía Tiêu Diệp Nhiên ở dưới mặt đất.
Chỉ nhìn thấy Tiêu Diệp Nhiên thê thảm ngồi ở chỗ đó, tay chân bị dây thừng thô to trói lại, trên gương mặt xinh xắn còn dính chút vết bẩn, cả người sợ hãi núp ở trong góc tường, khuôn mặt còn mang theo hốt hoảng.
Lúc ánh mắt của cô chạm phải gương mặt của anh, sự sợ hãi kiềm chế một hồi lâu cuối cùng cũng hóa thành nước mắt, trong nháy mắt liền rơi xuống.
“Mặc Đình…” Tải ápp нola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Nước mắt của cô rơi như mưa, thân thể của cô cũng hơi run rẩy.
Trái tim của Cố Mặc Đình thắt chặt lại, cảm giác giống như có bàn tay vô hình đang hung hăng bóp lấy trái tim của anh.
Rốt cuộc trên gương mặt anh tuấn của anh cũng đã từ từ xuất hiện một sự dữ tợn, hơi thở kinh khủng đó cũng khiến cho bốn tên vạm vỡ ở trước mặt giật mình.
Người đàn ông này thật sự quá đáng sợ, chỉ cần một ánh mắt cũng có thể giết chết bọn họ.
Bốn người đàn ông vạm vỡ nhịn không được mà nuốt một ngụm nước miếng, trong đó có một tên lấy can đảm nói: “Sợ cái gì chứ, thằng đó cũng chỉ có một mình nó mà thôi, bốn người chúng ta cùng nhau tiến lên, chẳng lẽ còn sợ nó được sao?”
Ba người kia nghe vậy, dường như cảm thấy có đạo lý, trong nháy mắt liền quyết tâm: “Cút đi, nơi này là địa bàn của bốn anh em bọn tao, cũng không phải là nơi cho mày làm anh hùng cứu mỹ nhân.”
Cố Mặc Đình dường như không nghe thấy, anh bước từng bước đi về phía của bọn họ, sự âm trầm nơi đáy mắt làm cho người khác phải rùng mình.
Người đàn ông đó, rõ ràng rất lạnh lùng, nhưng mà lúc nào đối xử với cô cũng dịu dàng như vậy.
Lúc này, Tiêu Diệp Nhiên phát hiện đầy trong đầu của mình đều là Cố Mặc Đình.
Thời gian mấy tháng ngắn ngủi, anh đã để lại một dấu vết khó phai nhòa ở trong lòng của cô.
“Mặc Đình Mặc Đình… Anh đâu rồi.”
Hốc mắt của Tiêu Diệp Nhiên nhịn không được mà hơi đỏ lên.
Cả đời này, người đàn ông của cô chỉ có một mình Cố Mặc Đình, cô tuyệt đối sẽ không cho bất kỳ người nào vọng tưởng nhúng chàm cô sẽ có cơ hội.
Trong lúc mà sự tuyệt vọng của Tiêu Diệp Nhiên càng ngày càng dày đặc hơn, đột nhiên cánh cửa lại bị người khác đá văng ra từ bên ngoài.
Vang lên một tiếng, dọa cho tất cả mọi người ở trong nhà kho giật nảy một cái, bốn tên đàn ông vạm vỡ kia cũng hoảng hốt, sắc mặt cũng xuất hiện sự dữ tợn: “Là ai?”
Đáp lại bọn họ chính là một sự im lặng đến nghẹt thở.
Chỉ nhìn thấy ở cửa, người đàn ông có vóc dáng cao lớn, thẳng tắp đứng ở nơi đó, ngũ quan anh tuấn giống như bao trùm một tầng sương lạnh thật dày, trên người toát ra sát khí nồng đậm, ánh mắt kinh khủng đến nỗi khiến cho người ta như rớt vào hầm băng.
Người đàn ông có khuôn mặt đẹp trai và khí chất cao quý, lẽ ra là một công tử quý tộc ở thời trung cổ, nhưng mà lúc này anh lại biến thành sự tồn tại giống như quỷ sa tăng.
Người này chính là Cố Mặc Đình chứ không thể là ai khác.
Cố Mặc Đình lần theo định vị của điện thoại, rốt cuộc cũng đã tìm được Tiêu Diệp Nhiên.
Nhưng mà có làm thế nào, anh cũng không nghĩ đến Tiêu Diệp Nhiên sẽ gặp phải chuyện bắt cóc.
Cố Mặc Đình hít một hơi thật sâu, ánh mắt chậm rãi nhìn về phía Tiêu Diệp Nhiên ở dưới mặt đất.
Chỉ nhìn thấy Tiêu Diệp Nhiên thê thảm ngồi ở chỗ đó, tay chân bị dây thừng thô to trói lại, trên gương mặt xinh xắn còn dính chút vết bẩn, cả người sợ hãi núp ở trong góc tường, khuôn mặt còn mang theo hốt hoảng.
Lúc ánh mắt của cô chạm phải gương mặt của anh, sự sợ hãi kiềm chế một hồi lâu cuối cùng cũng hóa thành nước mắt, trong nháy mắt liền rơi xuống.
“Mặc Đình…” Tải ápp нola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Nước mắt của cô rơi như mưa, thân thể của cô cũng hơi run rẩy.
Trái tim của Cố Mặc Đình thắt chặt lại, cảm giác giống như có bàn tay vô hình đang hung hăng bóp lấy trái tim của anh.
Rốt cuộc trên gương mặt anh tuấn của anh cũng đã từ từ xuất hiện một sự dữ tợn, hơi thở kinh khủng đó cũng khiến cho bốn tên vạm vỡ ở trước mặt giật mình.
Người đàn ông này thật sự quá đáng sợ, chỉ cần một ánh mắt cũng có thể giết chết bọn họ.
Bốn người đàn ông vạm vỡ nhịn không được mà nuốt một ngụm nước miếng, trong đó có một tên lấy can đảm nói: “Sợ cái gì chứ, thằng đó cũng chỉ có một mình nó mà thôi, bốn người chúng ta cùng nhau tiến lên, chẳng lẽ còn sợ nó được sao?”
Ba người kia nghe vậy, dường như cảm thấy có đạo lý, trong nháy mắt liền quyết tâm: “Cút đi, nơi này là địa bàn của bốn anh em bọn tao, cũng không phải là nơi cho mày làm anh hùng cứu mỹ nhân.”
Cố Mặc Đình dường như không nghe thấy, anh bước từng bước đi về phía của bọn họ, sự âm trầm nơi đáy mắt làm cho người khác phải rùng mình.