Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 256
Chương 256
Tiêu Diệp Nhiên giật mình, trong lòng nổi lên một chút cảnh giác, rụt rụt thân thể lại.
Thuận heo âm thanh rơi xuống, đèn ở trong nhà kho cũng được người khác mở lên, sau đó Tiêu Diệp Nhiên lần nhìn thấy bốn người đàn ông vạm vỡ với thân hình cao lớn đang lần lượt đi vào từ bên ngoài.
Từ bộ dáng lưu manh của bọn họ nhìn ra, hiển nhiên là mấy tên lưu manh không biết đến từ nơi nào.
“Tại sao anh lại muốn bắt tôi?”
Tiêu Diệp Nhiên sợ hãi tiếp tục lùi về phía sau, mấy người kia vừa nhìn liền biết không phải là loại người lương thiện gì.
Đặc biệt là khi Tiêu Diệp Nhiên nhìn thấy trên gương mặt của bọn họ nở nụ cười không có ý tốt, trong lòng không khỏi run lên.
“Ha ha ha, bắt cô còn cần có lý do hả?”
Bốn tên đàn ông vạm vỡ liếc nhìn nhau cười ha ha, chợt dùng ánh mắt nhìn Tiêu Diệp Nhiên từ trên xuống dưới.
“Chậc chậc, phóng viên Đường à, đoạn thời gian trước cô rất nổi tiếng đó.”
“Không hổ là con gái của gia đình giàu có, cái nhan sắc này thật sự khiến cho người khác dục hỏa đốt người mà.”
“Ha ha ha, tối nay để bốn anh em bọn tôi chơi đùa với cô, như thế nào?”
…
Bốn tên đàn ông vạm vỡ mang theo nụ cười gian tà, xoa xoa tay, bước từng bước đi đến gần Tiêu Diệp Nhiên.
Trong lòng của Tiêu Diệp Nhiên liền khẩn trương, trái tim của cô chìm xuống dưới, trên mặt cũng chỉ có thể duy trì lấy vẻ mặt lạnh lùng: “Các người đừng đến đây, nếu không kết cục của các người sẽ rất thảm.”
Nhưng mà bốn người đàn ông vạm vỡ kia lại không thèm để ý đến cô, đảo mắt đã đi đến trước mặt của Tiêu Diệp Nhiên, nói: “Ha ha, lời uy hiếp này còn chưa đủ, tối ngày hôm nay cô cứ ngoan ngoãn chơi đùa cùng chúng tôi đi, nói không chừng bốn anh em chúng tôi vui vẻ thì còn sẽ thả cô đi.”
“Nằm mơ đi.”
Vẻ mặt của Tiêu Diệp Nhiên khó coi mắng chửi.
Những gương mặt hèn hạ ở trước mắt làm dạ dày của cô cảm thấy buồn nôn.
Cô chỉ cần vừa nghĩ đến nếu như mình bị bọn họ chạm vào, trong đầu liền sẽ phun ra một loại cảm giác chán ghét.
Nếu như quả thật đến mức độ đó, cô tình nguyện chết đi cũng sẽ không để cho bọn họ đụng vào một cọng tóc của mình.
“Cái tính khí của cô cũng thật là bướng bỉnh quá nha, có điều phải như vậy thì mới thú vị được. Haha, các anh em, xem ra là tối nay chúng ta có thể giải tỏa được rồi.”
Liếm môi một cái, một gã vạm vỡ đứng ở đầu tiên không nhịn được mà đưa tay ra về phía Tiêu Diệp Nhiên.
Nhìn bàn tay dê xồm của cái tên kia sắp đụng vào mình, sắc mặt của Tiêu Diệp Nhiên trắng bệch trong nháy mắt.
Sự sợ hãi ở trong lòng không ngừng dâng lên, đến cuối cùng, thậm chí trong lòng của cô đã dần tuyệt vọng.
Trong đầu của cô nghĩ đến Cố Mặc Đình.
Người đàn ông đó, có làm thế nào cũng sẽ xuất hiện vào thời điểm mà cô cần anh nhất.
Người đàn ông đó, kiểu gì cũng sẽ che chở cho cô vào thời điểm mà cô cần được bảo vệ nhất.
Tiêu Diệp Nhiên giật mình, trong lòng nổi lên một chút cảnh giác, rụt rụt thân thể lại.
Thuận heo âm thanh rơi xuống, đèn ở trong nhà kho cũng được người khác mở lên, sau đó Tiêu Diệp Nhiên lần nhìn thấy bốn người đàn ông vạm vỡ với thân hình cao lớn đang lần lượt đi vào từ bên ngoài.
Từ bộ dáng lưu manh của bọn họ nhìn ra, hiển nhiên là mấy tên lưu manh không biết đến từ nơi nào.
“Tại sao anh lại muốn bắt tôi?”
Tiêu Diệp Nhiên sợ hãi tiếp tục lùi về phía sau, mấy người kia vừa nhìn liền biết không phải là loại người lương thiện gì.
Đặc biệt là khi Tiêu Diệp Nhiên nhìn thấy trên gương mặt của bọn họ nở nụ cười không có ý tốt, trong lòng không khỏi run lên.
“Ha ha ha, bắt cô còn cần có lý do hả?”
Bốn tên đàn ông vạm vỡ liếc nhìn nhau cười ha ha, chợt dùng ánh mắt nhìn Tiêu Diệp Nhiên từ trên xuống dưới.
“Chậc chậc, phóng viên Đường à, đoạn thời gian trước cô rất nổi tiếng đó.”
“Không hổ là con gái của gia đình giàu có, cái nhan sắc này thật sự khiến cho người khác dục hỏa đốt người mà.”
“Ha ha ha, tối nay để bốn anh em bọn tôi chơi đùa với cô, như thế nào?”
…
Bốn tên đàn ông vạm vỡ mang theo nụ cười gian tà, xoa xoa tay, bước từng bước đi đến gần Tiêu Diệp Nhiên.
Trong lòng của Tiêu Diệp Nhiên liền khẩn trương, trái tim của cô chìm xuống dưới, trên mặt cũng chỉ có thể duy trì lấy vẻ mặt lạnh lùng: “Các người đừng đến đây, nếu không kết cục của các người sẽ rất thảm.”
Nhưng mà bốn người đàn ông vạm vỡ kia lại không thèm để ý đến cô, đảo mắt đã đi đến trước mặt của Tiêu Diệp Nhiên, nói: “Ha ha, lời uy hiếp này còn chưa đủ, tối ngày hôm nay cô cứ ngoan ngoãn chơi đùa cùng chúng tôi đi, nói không chừng bốn anh em chúng tôi vui vẻ thì còn sẽ thả cô đi.”
“Nằm mơ đi.”
Vẻ mặt của Tiêu Diệp Nhiên khó coi mắng chửi.
Những gương mặt hèn hạ ở trước mắt làm dạ dày của cô cảm thấy buồn nôn.
Cô chỉ cần vừa nghĩ đến nếu như mình bị bọn họ chạm vào, trong đầu liền sẽ phun ra một loại cảm giác chán ghét.
Nếu như quả thật đến mức độ đó, cô tình nguyện chết đi cũng sẽ không để cho bọn họ đụng vào một cọng tóc của mình.
“Cái tính khí của cô cũng thật là bướng bỉnh quá nha, có điều phải như vậy thì mới thú vị được. Haha, các anh em, xem ra là tối nay chúng ta có thể giải tỏa được rồi.”
Liếm môi một cái, một gã vạm vỡ đứng ở đầu tiên không nhịn được mà đưa tay ra về phía Tiêu Diệp Nhiên.
Nhìn bàn tay dê xồm của cái tên kia sắp đụng vào mình, sắc mặt của Tiêu Diệp Nhiên trắng bệch trong nháy mắt.
Sự sợ hãi ở trong lòng không ngừng dâng lên, đến cuối cùng, thậm chí trong lòng của cô đã dần tuyệt vọng.
Trong đầu của cô nghĩ đến Cố Mặc Đình.
Người đàn ông đó, có làm thế nào cũng sẽ xuất hiện vào thời điểm mà cô cần anh nhất.
Người đàn ông đó, kiểu gì cũng sẽ che chở cho cô vào thời điểm mà cô cần được bảo vệ nhất.