Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 231
Chương 231
Còn Tống An Kỳ, cô ấy không sắc sảo và quyến rũ như Tiêu Tiêu, cũng không dịu dàng nền nã như Tiêu Diệp Nhiên, nhưng cô ấy lại có vẻ đẹp trung tính mà hai người bạn mình không có.
Mái tóc ngắn trông có vẻ nhanh nhẹn, gương mặt xinh xắn, nhìn cô ấy có vẻ tùy tiện nhưng thật chất lại có nét độc đáo, quyến rũ của riêng mình cô ấy, nhất là đôi chân dài trắng trẻo của cô ấy, đối với người đàn ông, rất ít người có thể từ chối.
Ba người đi chung với nhau đương nhiên sẽ trở thành cảnh đẹp, hút mắt người khác một cách lạ lùng.
Chỉ có điều, ba người họ hoàn toàn phớt lờ ánh mắt của mọi người xung quanh, phục vụ đưa bọn họ đến một chiếc bàn gần cửa sổ, gọi món rồi đợi thức ăn được mang lên bàn.
Khoảng chừng mười lăm phút sau, các món ăn được mang lên đủ, ba người vừa ăn vừa hàn huyên tâm sự về những chuyện xảy ra trong mấy năm gần đây.
Đương nhiên, tất thảy những thứ xảy ra giữa ba người bọn họ, chuyện của Tiêu Diệp Nhiên lại thú vị nhất.
Trước giờ Tiêu Diệp Nhiên vẫn luôn không thích nhắc đến chuyện quá khứ, có điều cô gần như chưa từng giữ bí mật gì với Tiêu Tiêu và Tống An Kỳ.
Bởi thế, lúc Tống An Kỳ thao thao bất tuyệt kể về chuyện xảy ra trong vài tháng trước, cô cũng không ngăn cản.
Chỉ có điều, sau khi nghe xong, gương mặt Tiêu Tiêu lập tức sa sầm xuống: “Hay cho một tên Cố Tống Vy, hay cho một tên Bùi Hạo Tuấn, không ngờ lại dám đối xử với cậu như thế!”
“Không sao đâu, dù gì tớ cũng đã không còn để ý nữa rồi.”
Tiêu Diệp Nhiên nhún vai tỏ vẻ chẳng sao cả, gương mặt của cô trông có vẻ rất thờ ơ.
Bây giờ trong lòng cô đã có một người đàn ông khác rồi, Bùi Hạo Tuấn ấy chỉ còn là người lạ mà thôi.
“Cậu không để ý nhưng tớ không thể giả vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì được.
Sắc mặt Tiêu Tiêu sa sầm, cô ấy nghiêm túc nhìn Tiêu Diệp Nhiên: “Người đàn ông lăng nhăng như Bùi Hạo Tuấn thì còn dễ đối phó hơn một chút, chứ tâm địa của con ả Cố Tống Vy lại thâm độc quá, nếu như không sớm ngày giải quyết thì chẳng biết sau này sẽ còn làm gì cậu nữa. Cậu là chị em tốt của tớ, tớ không thể trơ mắt ra mà nhìn cậu xảy ra chuyện gì được. Nếu như người khác ức hiếp cậu thì tớ sẽ giúp cậu đòi lại công bằng. Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Tống An Kỳ nghe thấy thế, cô không khỏi phì cười: “Ha ha, Tiêu Tiêu, cậu cũng đánh giá Diệp Nhiên thấp quá đấy, thủ đoạn phản kích của cậu ấy cũng đáng gờm, con ả Cố Tống Vy đê tiện ấy cũng không sống được yên, cậu ấy đâu có yếu ớt chút nào.”
Tiêu Diệp Nhiên cảm thấy như có dòng nước ấm chảy trong lòng cô.
Gia thế của ba người bọn họ không giống nhau, cô là con gái của nhà họ Tiêu, từ nhỏ đã không cần phải lo cơm ăn áo mặc, nhưng mà cô luôn bị Triệu Uyển Nhan và Cố Tống Vy chèn ép, sống không được như ý.
Mặc dù Tống An Kỳ không xuất thân cao như Tiêu Diệp Nhiên, nhưng ba mẹ của cô ấy đều là quản lý của sản nghiệp lớn, gia đình cũng được xem như là khá giả.
Còn Tiêu Tiêu mới thật sự là cành vàng lá ngọc, gia đình cô ấy làm trong quân đội và trong nhà nước, ba mẹ thường xuyên ra nước ngoài công tác, từ lúc còn nhỏ, cô ấy đã là công chúa được mọi người yêu thương, sống tự do tự tại, có biệt danh là ma nữ nhỏ.
Mà trước giờ cô ấy đều không thể để bạn mình bị ức hiếp.
Tiêu Diệp Nhiên không khỏi cảm thấy mũi mình xốn xang, mấy năm nay, một mình cô phải gánh chịu biết bao tổn thương, cũng chỉ có An Kỳ và Tiêu Tiêu thật lòng quan tâm đến cô mà thôi.
Còn Tống An Kỳ, cô ấy không sắc sảo và quyến rũ như Tiêu Tiêu, cũng không dịu dàng nền nã như Tiêu Diệp Nhiên, nhưng cô ấy lại có vẻ đẹp trung tính mà hai người bạn mình không có.
Mái tóc ngắn trông có vẻ nhanh nhẹn, gương mặt xinh xắn, nhìn cô ấy có vẻ tùy tiện nhưng thật chất lại có nét độc đáo, quyến rũ của riêng mình cô ấy, nhất là đôi chân dài trắng trẻo của cô ấy, đối với người đàn ông, rất ít người có thể từ chối.
Ba người đi chung với nhau đương nhiên sẽ trở thành cảnh đẹp, hút mắt người khác một cách lạ lùng.
Chỉ có điều, ba người họ hoàn toàn phớt lờ ánh mắt của mọi người xung quanh, phục vụ đưa bọn họ đến một chiếc bàn gần cửa sổ, gọi món rồi đợi thức ăn được mang lên bàn.
Khoảng chừng mười lăm phút sau, các món ăn được mang lên đủ, ba người vừa ăn vừa hàn huyên tâm sự về những chuyện xảy ra trong mấy năm gần đây.
Đương nhiên, tất thảy những thứ xảy ra giữa ba người bọn họ, chuyện của Tiêu Diệp Nhiên lại thú vị nhất.
Trước giờ Tiêu Diệp Nhiên vẫn luôn không thích nhắc đến chuyện quá khứ, có điều cô gần như chưa từng giữ bí mật gì với Tiêu Tiêu và Tống An Kỳ.
Bởi thế, lúc Tống An Kỳ thao thao bất tuyệt kể về chuyện xảy ra trong vài tháng trước, cô cũng không ngăn cản.
Chỉ có điều, sau khi nghe xong, gương mặt Tiêu Tiêu lập tức sa sầm xuống: “Hay cho một tên Cố Tống Vy, hay cho một tên Bùi Hạo Tuấn, không ngờ lại dám đối xử với cậu như thế!”
“Không sao đâu, dù gì tớ cũng đã không còn để ý nữa rồi.”
Tiêu Diệp Nhiên nhún vai tỏ vẻ chẳng sao cả, gương mặt của cô trông có vẻ rất thờ ơ.
Bây giờ trong lòng cô đã có một người đàn ông khác rồi, Bùi Hạo Tuấn ấy chỉ còn là người lạ mà thôi.
“Cậu không để ý nhưng tớ không thể giả vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì được.
Sắc mặt Tiêu Tiêu sa sầm, cô ấy nghiêm túc nhìn Tiêu Diệp Nhiên: “Người đàn ông lăng nhăng như Bùi Hạo Tuấn thì còn dễ đối phó hơn một chút, chứ tâm địa của con ả Cố Tống Vy lại thâm độc quá, nếu như không sớm ngày giải quyết thì chẳng biết sau này sẽ còn làm gì cậu nữa. Cậu là chị em tốt của tớ, tớ không thể trơ mắt ra mà nhìn cậu xảy ra chuyện gì được. Nếu như người khác ức hiếp cậu thì tớ sẽ giúp cậu đòi lại công bằng. Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Tống An Kỳ nghe thấy thế, cô không khỏi phì cười: “Ha ha, Tiêu Tiêu, cậu cũng đánh giá Diệp Nhiên thấp quá đấy, thủ đoạn phản kích của cậu ấy cũng đáng gờm, con ả Cố Tống Vy đê tiện ấy cũng không sống được yên, cậu ấy đâu có yếu ớt chút nào.”
Tiêu Diệp Nhiên cảm thấy như có dòng nước ấm chảy trong lòng cô.
Gia thế của ba người bọn họ không giống nhau, cô là con gái của nhà họ Tiêu, từ nhỏ đã không cần phải lo cơm ăn áo mặc, nhưng mà cô luôn bị Triệu Uyển Nhan và Cố Tống Vy chèn ép, sống không được như ý.
Mặc dù Tống An Kỳ không xuất thân cao như Tiêu Diệp Nhiên, nhưng ba mẹ của cô ấy đều là quản lý của sản nghiệp lớn, gia đình cũng được xem như là khá giả.
Còn Tiêu Tiêu mới thật sự là cành vàng lá ngọc, gia đình cô ấy làm trong quân đội và trong nhà nước, ba mẹ thường xuyên ra nước ngoài công tác, từ lúc còn nhỏ, cô ấy đã là công chúa được mọi người yêu thương, sống tự do tự tại, có biệt danh là ma nữ nhỏ.
Mà trước giờ cô ấy đều không thể để bạn mình bị ức hiếp.
Tiêu Diệp Nhiên không khỏi cảm thấy mũi mình xốn xang, mấy năm nay, một mình cô phải gánh chịu biết bao tổn thương, cũng chỉ có An Kỳ và Tiêu Tiêu thật lòng quan tâm đến cô mà thôi.