Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 167
CHƯƠNG 167
Cố Mặc Đình cũng đứng dậy theo, ánh mắt nhìn cô như gió xuân nắng ấm.
“Em cho là em đã rất tham lam vì có được anh, vận may tốt thế này người khác cũng không có đâu.”
Hai người sóng vai đi, Tiêu Diệp Nhiên cười tủm tỉm nhìn về phía trước, trong lời nói có một tia hương vị hài lòng.
Cố Mặc Đình không nhịn được rung động trong lòng, anh dừng bước lại cánh tay dài thử thăm dò qua ôm lấy eo nhỏ của Tiêu Diệp Nhiên, ngay sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của cô nhanh chóng in lên môi cô một nụ hôn: “Cái miệng này quá ngọt rồi nên quả nhiên vẫn không nhịn được muốn hôn em.”
Thấy cảnh này, xung quanh không ít người đi đường nhao nhao hướng ánh mắt về phía hai người, những ánh mắt kia có ghen ghét, có hâm mộ, cũng có phần vì hai người xứng đôi mà kinh diễm.
Nụ hôn vừa chạm vào liền tách ra luôn nhưng hai gò má của Tiêu Diệp Nhiên lại như bị lửa thiêu nóng hổi, cô vội vàng cũng vô cùng lo lắng lôi kéo anh nhanh chóng rời khỏi hiện trường.
Buổi trưa, Tiêu Diệp Nhiên và Cố Mặc Đình ở bên ngoài tùy tiện tìm một nhà hàng ăn cơm trưa sau đó hai người lại đi xem phim mới ra mắt, uống trà chiều, chờ đến tối ăn xong bữa tối mới trở về khách sạn, lúc đó đã là khoảng bảy giờ.
Hai người vừa trở về phòng không bao lâu thì Cố Tống Vy liền dẫn hai người Tiểu Ngải và Tiểu Mỹ khí thế hung hăng giết tới đây.
Vẫn đứng ở cửa phòng tổng thống như trước, Cố Tống Vy lên cơn giận dữ chỉ vào mũi Tiêu Diệp Nhiên trách mắng: “Tiêu Diệp Nhiên, lá gan của em quả thực rất lớn đấy, dám cả ngày không tới studio, rốt cuộc là em có đem công ty để vào mắt hay không vậy?”
Hôm nay lúc đưa Tiêu Diệp Nhiên vào khách sạn, Cố Tống Vy chính là muốn dạy dỗ cô một chút, cô ta còn định đến trường quay đóng phim chụp cho cô một chiếc mũ đen thậm chí đã nghĩ ra không ít biện pháp gây khó dễ cho cô.
Nhưng không ngờ cô ta đợi cả ngày mà ngay cả cái bóng của Tiêu Diệp Nhiên cũng không nhìn thấy đâu.
Cố Tống Vy giận điên lên, sau khi biết cô trở về lập tức liền chạy đến đây hưng sư vấn tội.
Tiêu Diệp Nhiên sớm đã đoán được cô ta sẽ đến đây làm ra một màn này nên không khỏi lười biếng ngăn ở cửa, cười nói: “Sao chị lại nói như vậy, lần này đi cùng chị đã là rất nể mặt mũi công ty rồi hơn nữa tôi cũng đã phối hợp với chị làm xong mọi việc rồi nên không cần thiết phải cả ngày đều đi theo bên cạnh chị nữa, hơn nữa trước khi đến thành phố H công ty cũng không đưa ra yêu cầu như thế nên bây giờ chị có tư cách gì mà ở đây chất vấn tôi?”
“Được, được lắm, Tiêu Diệp Nhiên, là em cố ý đối nghịch với chị có đúng không? Đã như vậy thì em cứ chờ đó cho chị! Hai ngày nữa về thành phố Bắc Ninh chị nhất định sẽ khiến công ty yêu cầu em làm sáng tỏ chuyện này ở trước mặt mọi người và truyền thông, không tin thì cứ đợi đấy.”
Cố Tống Vy oán hận dậm chân, sau khi hung ác để lại một câu như vậy thì cũng không quay đầu lại nữa mà đi về phía căn phòng của mình.
Tiêu Diệp Nhiên nhếch miệng, cũng trực tiếp đóng cửa lại.
Hôm sau, rốt cuộc Tiêu Diệp Nhiên cũng xuất hiện ở chỗ quay chụp, thấy cô đoàn người Cố Tống Vy đều cắn răng oán thầm sau đó hoàn toàn không để ý tới cô.
Nếu cô ta không tìm cô gây phiền phức thì Tiêu Diệp Nhiên tự nhiên cũng cảm thấy nhẹ nhõm, cô ôm máy ảnh đi dạo một vòng xung quanh đó.
Trải qua hai ngày ở chung, nhân viên đội quay chụp cũng đã rất quen thuộc với Tiêu Diệp Nhiên.
Mà đối với vị phóng viên có chút danh tiếng này, đám người kia cũng vẫn luôn có cảm tình.
Tiêu Diệp Nhiên vừa đến đã trò chuyện với bọn họ rất vui vẻ hơn nữa cô cũng hay nói đùa với bọn họ thậm chí còn mời bọn họ ăn uống cái gì đó nữa, không ít nhân viên còn thường xuyên lôi kéo cô trêu chọc nói: “Tiểu Đường, chúng tôi muốn nổi tiếng thì đều phải đựa cả vào cô đấy, lần này trở về nhớ phải cho chúng tôi lên trang bìa nha!”
Mỗi lần Tiêu Diệp Nhiên đều vỗ ngực cam đoan nói: “Không có vấn đề gì, cứ giao cho tôi.”
Cố Mặc Đình cũng đứng dậy theo, ánh mắt nhìn cô như gió xuân nắng ấm.
“Em cho là em đã rất tham lam vì có được anh, vận may tốt thế này người khác cũng không có đâu.”
Hai người sóng vai đi, Tiêu Diệp Nhiên cười tủm tỉm nhìn về phía trước, trong lời nói có một tia hương vị hài lòng.
Cố Mặc Đình không nhịn được rung động trong lòng, anh dừng bước lại cánh tay dài thử thăm dò qua ôm lấy eo nhỏ của Tiêu Diệp Nhiên, ngay sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của cô nhanh chóng in lên môi cô một nụ hôn: “Cái miệng này quá ngọt rồi nên quả nhiên vẫn không nhịn được muốn hôn em.”
Thấy cảnh này, xung quanh không ít người đi đường nhao nhao hướng ánh mắt về phía hai người, những ánh mắt kia có ghen ghét, có hâm mộ, cũng có phần vì hai người xứng đôi mà kinh diễm.
Nụ hôn vừa chạm vào liền tách ra luôn nhưng hai gò má của Tiêu Diệp Nhiên lại như bị lửa thiêu nóng hổi, cô vội vàng cũng vô cùng lo lắng lôi kéo anh nhanh chóng rời khỏi hiện trường.
Buổi trưa, Tiêu Diệp Nhiên và Cố Mặc Đình ở bên ngoài tùy tiện tìm một nhà hàng ăn cơm trưa sau đó hai người lại đi xem phim mới ra mắt, uống trà chiều, chờ đến tối ăn xong bữa tối mới trở về khách sạn, lúc đó đã là khoảng bảy giờ.
Hai người vừa trở về phòng không bao lâu thì Cố Tống Vy liền dẫn hai người Tiểu Ngải và Tiểu Mỹ khí thế hung hăng giết tới đây.
Vẫn đứng ở cửa phòng tổng thống như trước, Cố Tống Vy lên cơn giận dữ chỉ vào mũi Tiêu Diệp Nhiên trách mắng: “Tiêu Diệp Nhiên, lá gan của em quả thực rất lớn đấy, dám cả ngày không tới studio, rốt cuộc là em có đem công ty để vào mắt hay không vậy?”
Hôm nay lúc đưa Tiêu Diệp Nhiên vào khách sạn, Cố Tống Vy chính là muốn dạy dỗ cô một chút, cô ta còn định đến trường quay đóng phim chụp cho cô một chiếc mũ đen thậm chí đã nghĩ ra không ít biện pháp gây khó dễ cho cô.
Nhưng không ngờ cô ta đợi cả ngày mà ngay cả cái bóng của Tiêu Diệp Nhiên cũng không nhìn thấy đâu.
Cố Tống Vy giận điên lên, sau khi biết cô trở về lập tức liền chạy đến đây hưng sư vấn tội.
Tiêu Diệp Nhiên sớm đã đoán được cô ta sẽ đến đây làm ra một màn này nên không khỏi lười biếng ngăn ở cửa, cười nói: “Sao chị lại nói như vậy, lần này đi cùng chị đã là rất nể mặt mũi công ty rồi hơn nữa tôi cũng đã phối hợp với chị làm xong mọi việc rồi nên không cần thiết phải cả ngày đều đi theo bên cạnh chị nữa, hơn nữa trước khi đến thành phố H công ty cũng không đưa ra yêu cầu như thế nên bây giờ chị có tư cách gì mà ở đây chất vấn tôi?”
“Được, được lắm, Tiêu Diệp Nhiên, là em cố ý đối nghịch với chị có đúng không? Đã như vậy thì em cứ chờ đó cho chị! Hai ngày nữa về thành phố Bắc Ninh chị nhất định sẽ khiến công ty yêu cầu em làm sáng tỏ chuyện này ở trước mặt mọi người và truyền thông, không tin thì cứ đợi đấy.”
Cố Tống Vy oán hận dậm chân, sau khi hung ác để lại một câu như vậy thì cũng không quay đầu lại nữa mà đi về phía căn phòng của mình.
Tiêu Diệp Nhiên nhếch miệng, cũng trực tiếp đóng cửa lại.
Hôm sau, rốt cuộc Tiêu Diệp Nhiên cũng xuất hiện ở chỗ quay chụp, thấy cô đoàn người Cố Tống Vy đều cắn răng oán thầm sau đó hoàn toàn không để ý tới cô.
Nếu cô ta không tìm cô gây phiền phức thì Tiêu Diệp Nhiên tự nhiên cũng cảm thấy nhẹ nhõm, cô ôm máy ảnh đi dạo một vòng xung quanh đó.
Trải qua hai ngày ở chung, nhân viên đội quay chụp cũng đã rất quen thuộc với Tiêu Diệp Nhiên.
Mà đối với vị phóng viên có chút danh tiếng này, đám người kia cũng vẫn luôn có cảm tình.
Tiêu Diệp Nhiên vừa đến đã trò chuyện với bọn họ rất vui vẻ hơn nữa cô cũng hay nói đùa với bọn họ thậm chí còn mời bọn họ ăn uống cái gì đó nữa, không ít nhân viên còn thường xuyên lôi kéo cô trêu chọc nói: “Tiểu Đường, chúng tôi muốn nổi tiếng thì đều phải đựa cả vào cô đấy, lần này trở về nhớ phải cho chúng tôi lên trang bìa nha!”
Mỗi lần Tiêu Diệp Nhiên đều vỗ ngực cam đoan nói: “Không có vấn đề gì, cứ giao cho tôi.”