• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Nửa Đời Thanh Tình (1 Viewer)

  • Chương 164

Bát gia Dận Tự vì ngấm mưa gió nên bệnh thương hàn tái phát, thái y dặn dò phải nằm trên giường tịnh dưỡng, mỗi ngày Bạch Ca đều ở trong căn phòng phụ góc sân thư phòng tự tay sắc thuốc, hầu hạ hắn uống thuốc đúng giờ.
Hôm đó, đang lúc nấu thuốc thì thấy than trong bếp tắt. Bạch Ca vội thay than nhưng vẫn không nhóm được lửa, khói bốc lên làm nàng sặc sụa, cẩn thận kiểm tra lại than trong phòng thì phát hiện do mấy ngày trước mưa to nên than bị ẩm. Nàng bất đắc dĩ đành phải phủ kín lò than lại, toan đến phòng hạ nhân lấy ít than về để sắc tiếp thuốc.
Lúc này Bát gia Dận Tự đang chợp mắt ngủ trong thư phòng, chợt ngoài cửa vang lên tiếng gõ gấp gáp, là giọng nói lo lắng của Tiểu Nữu Tử.
- Chủ tử!
Dận Tự nhắm mắt cau mày đáp:
- Vào đi.
Tiểu Nữu Tử đẩy cửa đi vào, trên khuôn mặt hiện rõ lo lắng và hoảng hốt, y lập tức xoay người đóng kín cửa phòng lại, đi nhanh đến gần hắn khom người bẩm báo.
- Chủ tử, Tứ gia đột nhiên đến! Nói là đến thăm chủ tử, hiện giờ đang đi về phía này, chúng nô tài không dám cản, cũng không cản nổi! Hiện Tiểu Khấu Tử đang dẫn ngài ấy đến thư phòng.
Dận Tự nghe xong bỗng mở mắt nói:
- Lão Tứ đến?
Gần như cùng lúc đó cũng lập tức nói:
- Bạch Ca đâu?
Tiểu Nữu Tử nhanh chóng đáp:
- Chắc là đang sắc thuốc phòng phụ.
Dận Tự nghiêm mặt, rất nhanh trấn định lại:
- Bây giờ ngươi có nhiệm vụ giữ nàng lại, sau đó gọi Tiểu Nha đến đây hầu trà.
- Vâng.
Tiểu Nữu Tử lập tức đi ra ngoài đóng cửa phòng lại, ra khỏi sảnh ngoài thì bí mật lách người vào góc khuất, sau đó chạy đến phòng phụ, trán vã đầy mồ hôi, lòng nóng như lửa đốt.
Tiểu Nữu Tử vừa mới rời đi giây lát, Dận Tự vừa thu hồi ánh mắt nhìn chằm chằm vào cửa phòng lại thì nghe thấy tiếng nói chuyện cùng tiếng bước chân bên ngoài cách cửa phòng càng lúc càng gần.
- Vương gia, mời ngồi, cho phép nô tài xem xem chủ nhân có đang ngủ hay không.
Giọng nói của Tiểu Khấu Tử có vẻ cung kính cẩn thận, cũng có vẻ hơi căng thẳng, chiếc mũ đội trên đầu dần đẫm mồ hôi.
- Không cần.
Giọng của Ung thân vương Dận Chân trầm thấp mà ngắn gọn, khiến người ta cảm thấy uy nghiêm tôn kính.
- Tự bổn vương vào thăm.
Tiểu Khấu Tử thấy không ngăn cản được, bắp chân đã hơi bị chuột rút, trong lòng đang cực kì bối rối thì đúng lúc này trong phòng ngủ vang lên giọng nói của Bát gia Dận Tự.
- Tứ ca đến thăm ư?
Giọng nói khàn khàn ở trong phòng chứng tỏ hắn đang mang bệnh trong người, nhưng lại cực kì từ nhiên.
- Nô tài nào không có mắt ngăn cản vậy? Còn không mau mời Tứ gia vào!
- Bát đệ.
Ánh mắt của Ung thân vương Dận Chân nhanh chóng nhìn khắp phòng sau đó lướt tới trước cánh cửa chạm khắc hoa văn, Tiểu Khấu Tử vội vàng đi trước, khom người nhẹ nhàng đẩy cửa ra nghênh đón chàng vào.
Dận Tự nằm trên giường lớn có phủ màn trướng trong phòng ngủ, hắn toan ngồi dậy, không ngừng ho nhẹ. Tiểu Khấu Tử thấy vậy liền vội vàng chạy đến kê gối cho hắn, rồi khẽ vuốt lưng giúp hắn.
- Tứ ca… Khụ khụ… không phải huynh tùy giá đến Nhiệt Hà sao?
Ung thân vương Dận Chân mặc áo bào màu xanh, trước ngực và bả vai có thêu hình rồng rực rỡ. Chàng chắp một tay sau lưng, một tay buông thõng, đi từng bước vào phòng rồi đứng lại, đợi Tiểu Khấu Tử chuyển cái ghế đến bên giường chàng mới vuốt áo bào trang trọng ngồi xuống, trong nháy mắt ánh mắt lặng lẽ lướt qua những món đồ bày biện khắp phòng, sau đó nhìn thẳng vào Dận Tự.
- Ta nghe thái y nói đệ bị bệnh nặng nên đã xin phép Hoàng A Mã, đi suốt đêm trở về.
Bát gia Dận Tự thuận họng, khóe môi hơi mấp máy, trên gương mặt đẹp đẽ có phần âm u, hắn chậm rãi nắm chặt chăn mỏng dưới lòng bàn tay.
- Hiện tại mọi người đều biết đệ đã mất đi sự sủng ái của Hoàng A Mã. Bát đệ thật sự không ngờ Tứ ca lại có lòng đến thăm đệ… Thế nhưng trong lòng cũng sợ sẽ lây bệnh cho Tứ ca.
Dận Chân nắm chặt ống tay áo lắc đầu một cái, lại nhìn Tiểu Khấu Tử đang đứng bên cạnh, sau đó hời hợt hỏi hắn vài câu về sinh hoạt và ăn uống hằng ngày, dùng thuốc và chăm sóc bệnh như thế nào.
Rồi chàng nói tiếp:
- Ta không ngại, anh em như thể tay chân đâu ngại những việc này. Ta chỉ là muốn đến đây thăm đệ, đệ bị bệnh nghiêm trọng như vậy mà chỉ có vài nô tài chăm sóc, làm sao chu toàn… Đến một nha hoàn cũng không có, thật không ra làm sao.
Tâm trạng Dận Tự hơi động, ánh mắt hắn từ từ hiện lên chút mệt mỏi, mỉm cười.
- Khụ khụ… Tiểu Nha, còn không mau dâng trà cho Ung Vương gia… Huynh ấy nói trong viện của ta không có nha hoàn thật không ra làm sao kìa.
Thị nữ Tiểu Nha đứng ở cửa chính nói ‘vâng’, sau đó bê khay trà cúi đầu bước vào phòng, nhẹ nhàng đi tới bên cạnh Ung thân vương Dận Chân, cung kính quỳ xuống dâng trà lên trước mắt chàng, để cho chàng lấy dùng.
Ánh mắt của Ung thân vương Dận Chân thâm trầm như chim ưng, lập tức nhìn chằm chằm khuôn mặt đang cúi gằm xuống của nàng, chậm rãi đưa tay phải ra bưng chén trà, khay trà trong tay Tiểu Nha bắt đầu hơi run rẩy, đến thở mạnh cũng không dám.
- Ngẩng đầu lên.
Giọng nói trầm thấp tùy ý của Ung thân vương Dận Chân khiến Tiểu Nha suýt nữa đánh rơi khay trà, tay run lên, chén trà lên khay bị chàng ấn xuống.
Thị nữ Tiểu Nha nín thở từ từ ngẩng mặt lên, nhưng mới vừa ngẩng lên được một nửa, trên tay bỗng chốc cảm thấy nhẹ đi, chén trà đã bị chàng lấy đi, tư thái tao nhã cúi đầu uống trà mà không hề nhìn nàng.
Bát gia Dận Tự lặng lẽ trầm mặc liếc mắt đến góc áo của Dận Chân, rồi liếc nhìn Tiểu Nha, Tiểu Nha lập tức hành lễ rồi lui ra. Cứ thế, nàng vừa ra khỏi phòng thì nhìn thấy Tiểu Nữu Tử đứng đợi ở cửa, trên mặt y có một chút lo lắng khó nén nổi.
Dận Tự lại ho khan.
- Khụ khụ… Đệ chỉ sợ huynh có lòng tới viện của đệ… khụ khụ… sẽ khiến Hoàng a mã hiểu lầm huynh qua lại với đệ, giận chó đánh mèo…
Ung thân vương Dận Chân nhẹ nhàng đậy nắp chén trà lại, sau đó đưa chén trà cho Tiểu Khấu Tử. Chàng chậm rãi nhếch khóe môi, gật đầu nói:
- Đệ cứ an tâm dưỡng bệnh, phía bên Hoàng a mã… để sau đi.
Dận Tự lại lấy khăn che miệng ho khan, Tiểu Khấu Tử vỗ nhẹ lưng giúp hắn.
Ung thân vương Dận Chân nhẹ nhàng xoay chiếc nhẫn ngọc phỉ thúy trên ngón tay cái, khẽ cau mày nói:
- Hồ thái y xem bệnh thế nào mà không thấy khá lên, hôm khác ta sẽ đi mời Tôn thái y đứng đầu Thái y viện đến viện xem bệnh cho đệ.
Dận Tự vừa ho khan vừa xua tay, đứt quãng nói:
- Không…đệ không muốn trêu chọc Hoàng a mã… Huynh cũng biết đệ bây giờ…
Dận Chân nghe xong không nói tiếp nữa mà gật đầu, vén áo chậm rãi đứng lên, ánh mắt lại lặng lẽ đảo khắp phòng, giống như không muốn bỏ qua bất kì chi tiết nhỏ nào.
- Trở về vội vàng, chỉ kịp đến Viên Minh Viện mua chút đồ bổ và dược liệu tới đây, có điều bên trong có hai cây nhân sâm ngàn năm có thể dùng được, đệ điều dưỡng cẩn thận.
Dận Tự hơi đứng dậy gật đầu,
- Đa tạ Tứ ca ghé thăm.
Nói xong hắn có vẻ muốn đứng dậy ra tiễn, nhưng Dận Chân nhanh chóng đưa tay đè lại, nên hắn đành nghiêng đầu nhìn về phía Tiểu Khấu Tử, Tiểu Khấu Tử vô cùng thông minh, lập tức khom người nói:
- Vương gia.
- Tứ ca, thứ cho Bát đệ không thể tiễn xa. Tiểu Khấu Tử, ngươi hãy tiễn vương gia ra ngoài.
Ung thân vương Dận Chân nói cáo từ, rồi theo Tiểu Khấu Tử đi ra cổng, Bát gia Dận Tự nhìn bóng lưng chàng đi xa, sắc mặt mới hoàn toàn âm trầm lại.
Hai người đều biết rõ mục đích trong lòng của đối phương, rõ ràng ít lui tới, nhưng vẫn cứ giả vờ giả vịt như thế, cũng không phải là lần đầu hai người tiếp xúc với nhau như vậy.
Từ khi Ung Thân Vương về Vương phủ, đã dần dần sủng hạnh Niên Thị, sau đó hơn một năm không phái người theo dõi hành tung của hắn nữa, nhưng bây giờ lại đến, không biết đã nghe ngóng được gì?
Nếu không phải vì… Làm sao Ung Thân Vương có thể mặc kệ thánh thượng sẽ hoài nghi hay không mà liều lĩnh mạo hiểm đi suốt đêm trở về, trực tiếp xông vào Hòa Xuân Viên dò xét?
Muốn diễn cảnh huynh đệ gần gũi quan tâm sao, lúc này là thời kỳ quá nhạy cảm. Lão Tứ không phải kẻ ngốc, có thể khiến Ung Thân Vương mạo hiểm, e rằng đáp án chỉ có một và cũng chỉ có một đáp án này.
Tiểu Khấu Tử nín thở dẫn Ung thân vương Dận Chân ra khỏi sân viện thư phòng. Vị chủ tử này ở phía sau luôn im lặng không lên tiếng, cứ đi từng bước một vô cùng chậm, không biết là đang suy nghĩ cái gì, khiến cho tim y cứ treo lơ lửng.
Thân phận Đa La Bối Lặc của Dận Tự có hạn nên đương nhiên Hòa Xuân Viên không to lớn quy mô như Viên Minh Viên của Ung thân vương, nhưng những đình đài lầu các uốn khúc kết hợp với nhau rất tinh xảo tự nhiên.
Trước thư phòng là hoa viên đình viện rộng lớn, trồng trúc tương phi cùng đủ loại hoa cỏ cây cối hiếm có, hòn non bộ tự nhiên được xây đẹp đẽ đặc sắc cùng với ao sen tươi đẹp. Hoa sen đã nở, lá sen màu xanh lục, dáng ngọc yêu kiều, không dính một hạt bụi, những con cá chép đỏ nhàn nhã quẫy đuôi trong làn nước, trong ngày hè vô cùng yên tĩnh mát dịu.
- Hình như khăn tay của bổn vương rớt rồi.
Bước chân của Ung thân vương Dận Chân ở phía sau bỗng nhiên dừng lại, Tiểu Khấu Tử xoay người lại thì nhìn thấy chàng hơi cúi đầu, tay phải tìm kiếm trong ống tay áo trái, như đang suy nghĩ điều gì đó.
Tiểu Khấu Tử nghe vậy, trong đầu liền căng thẳng, vội vàng khom người kính cẩn nói:
- Nô tài sẽ phái người đi dọc đường tìm, e rằng là mất lúc trên đường đến đây.
-
Ung thân vương Dận Chân xoa cằm hờ hững nói:
- Vậy ngươi đi đi, tự bản vương biết đường về, sau khi tìm được khăn tay thì đến đưa cho ta.
Tiểu Khấu Tử thoáng chốc hơi nghẹn lời, mà trong hoa viên lại vắng vẻ không có nô tài nào đến thay, cho nên y không thể làm gì khác hơn là đáp vâng, xin cáo lui sau đó vội vàng chạy đi ra ngoài tìm kiếm.
Ung thân vương Dận Chân đứng tại chỗ nhìn bóng lưng y biến mất ở góc viên, sau đó rút mảnh vải bông cũ kĩ nhưng sạch sẽ từ trong tay áo ra, nhẹ nhàng đặt lên chóp mũi cao thẳng khẽ ngửi một cái, rồi nắm chặt nó trong lòng bàn tay, chàng lập tức xoay người quay trở lại sân thư phòng.
Đúng, lúc trước, khi chàng vô tình mở lá thư nói đến Dận Tự đến suối nước nóng, dòng chữ hạ nhân, thái giám, thị nữ đã khiến chàng chú ý, từ trước đến giờ Dận Tự chỉ dùng thái giám hầu hạ bên người.
Quan trọng hơn nữa là, trên đường đưa hai a ca Nguyên Thọ và Thiên Thân đến Nhiệt Hà, hai a ca có cầm theo diều mỹ nhân mà bọn chúng thích nhất. Chàng nhớ rõ, năm ngoái ở Viên Minh Viện con diều này bị gió thổi bay mất, hai a ca còn vì thế mà đau lòng một thời gian, không nghĩ tới là lại gặp lại được. Chàng liền đến hỏi, hai đứa bé hơi ấp úng nói là đã tìm lại được, chàng hỏi là tìm được ở đâu, hai huynh đệ không biết trả lời như thế nào, cuối cùng Tứ a ca Nguyên Thọ thông minh bèn quỳ xuống đáp là tìm được ở trong hoa viên của Bát thúc ở phía tây ngoại ô.
Chàng bảo Ngũ a ca Thiên Thân ra ngoài, chỉ giữ lại Tứ a ca Nguyên Thọ. Thiên Thân vừa đi ra ngoài khép cửa lại, Nguyên Thọ liền đứng thẳng lên ngửa đầu nói:
- A mã, là thị nữcủa Bát thúc nhặt được diều trả lại cho chúng con.
Chàng giật mình một cái, lập tức hỏi:
- Thị nữ nào?
Nguyên Thọ lắc đầu:
- Con không biết tên… Nhưng…
Chàng nheo mắt lại, nhìn cậu bé nói:
- Nhưng cái gì?
Nguyên Thọ chần chừ nói:
- Người ấy tóc dài để mái bằng, mặt cũng không nhọn như thế…
Chàng cau mày nói:
- Cái gì? Nói rõ ràng xem.
Nguyên Thọ ngẩng đầu lấy dũng khí nói:
- A mã, trông người ấy có mấy phần giống với người trong bức chân dung ở Phật đường.
Chàng gần như bị câu nói này làm chấn kinh, nhưng lập tức bình tĩnh lại ngồi xuống đỡ Nguyên Thọ đứng lên.
- Con nhớ bức chân dung ở Phật đường ư? Sao lại nói là giống đến mấy phần? Chuyện đã xảy ra như thế nào?
Nguyên Thọ bị chàng hỏi liên tiếp, không hiểu ra sao cả, vừa nhớ lại vừa nói bằng giọng non nớt:
- Con biết sai rồi, xin A mã trách phạt. Là chúng con đến chỗ gần Viên Minh Viện để tìm diều, rồi đến Hòa Xuân Viên của Bát thúc hỏi thị vệ… Sau đó có một nha hoàn mang diều đi ra, còn rất cẩn thận dùng một mảnh vải bông cũ sạch sẽ bọc lại, cho nên diều mới mới tinh không bị hư hỏng gì… Còn nữa.. con muốn thưởng cho tỷ ấy nhưng tỷ ấy không muốn.
Tay hắn nắm chặt:
- Vải bông cũ?
Đây là một mảnh vải bông được cắt ra từ một bộ quần áo cũ, được giặt rất sạch sẽ, không thấy chút dấu vết nào. Nhưng khi chàng đưa mảnh vải bông tầm thường này lên mũi ngửi, trên tấm vải có một mùi hương cực kì nhạt, là mùi hương tóc da của chủ nhân cái áo mặc qua năm này tháng nọ để lại.
Tựa như mây như khói, mùi hương nhàn nhạt thanh mát, ấm áp, triền miên quanh quẩn linh hồn chàng.
Đã bao nhiêu năm rồi chàng chưa tìm lại được? Hình như là từ khi nàng biến mất, bắt đầu từ thời khắc chàng lỡ tay đốt Tứ Nghi Đường, ngay cả quần áo, đồ dùng hàng ngày, đệm chăn của nàng cũng biến thành tro bụi, hoàn toàn mất đi mùi hương của nàng, đêm không an giấc.
Suốt đêm Ung thân vương Dận Chân xin phép Khang Hi thay đổi hành trình để hồi kinh đến Hòa Xuân Viên thăm Bát gia Dận Tự lâm trọng bệnh.
Khi nha hoàn bưng trà kia cúi đầu tiến vào, khuôn mặt, vóc dáng mơ hồ trông có vài phần giống với nàng trước đây, nhưng không phải nàng.
Nếu như không phải vì mảnh vải bông cũ này, chàng suýt nữa cũng bị Dận Tự lừa, cho rằng Dận Tự tìm một nha hoàn Thọ nhận lầm. Nhưng mùi hương trên mảnh vải này chàng tuyệt đối không thể nhận sai, ở cùng nhau mười mấy năm, nếu như không phải nàng, làm sao chàng có cảm giác này?
Thiên hạ không có nữ nhân như nàng, nàng cũng không phải là bất kì ai khác.
Tuyệt đối không thể sai.
Vì thế, chuyện này đã chứng minh Bát gia đúng là vẫn còn giấu hắn cái gì đó!
Nhưng sao nàng có thể bình yên vô sự sống ở nơi này của lão Bát mà không trở về tìm chàng? Sao lão Bát có thể để nàng làm một thị nữ bình thường? Vậy cô gái tìm được diều có đúng là chủ nhân của mảnh vải bông này hay không?
Những câu hỏi không thể giải đáp liên tiếp mạnh mẽ hiện lên trong đầu chàng… Tất nhiên chàng muốn biết thật rõ ràng, bỗng nhiên cảm thấy trong lòng chưa bao giờ hoảng sợ, chua chát và đau đớn đến vậy.
Chàng gắt gao kiềm nén con dã thú trong lòng lại, nhưng nó lại càng hung mãnh hơn, đứng ở nơi đây chàng có thể cảm thấy máu trong người dần mất khống chế.
Chàng gần như điên cuồng nhanh chóng đẩy cửa từng gian phòng ra rồi lại khép lại, ngay cả phòng phụ cũng không bỏ qua.
Không có, không có…
Cuối cùng chàng đến một gian phòng nhỏ có đặt một bếp than, ấm thuốc phía trên bếp vẫn còn đang bốc khói nghi ngút, nhưng băng ghế nhỏ bên cạnh trống không, không biết người đã đi đâu.
Ung thân vương Dận Chân thở mạnh ra một hơi rồi khép cửa lại, vội vã ra ngoài. Liệu trong phòng hạ nhân có không? Giờ khắc này, có lẽ chàng cũng có thể lật tung cả tòa Hòa Xuân Viên này lên.
Chàng lập tức sải chân bước ra ngoài vườn hoa, vạt áo vì bước đi của chàng mà tung bay lên.
Vừa vòng qua hòn non bộ bên cây đại thụ, đúng lúc chàng va vào hai thị nữ đang đi tới, trên tay còn bưng chậu than.
Chợt một thị nữ ngước mắt lên nhìn chàng, ánh mắt vừa chạm tới hoa văn hình rồng và thắt lưng trên eo, liền sợ đến mức lập tức quỳ xuống hành lễ, run giọng nói:
- Nô tỳ thỉnh an Vương gia, Vương gia cát tường!
Một thị nữ khác nghe thấy vậy bèn quay mặt lại, khi nhìn thấy chàng, ánh mắt của hai người không hẹn mà gặp nhau...
Tất cả mọi thứ trước mắt Ung thân vương Dận Chân đều giống như những cảnh quay chậm, trong trời đất chỉ còn có mình nàng.
Nàng hơi hoảng sợ, nhưng rất tự nhiên cúi đầu, cũng quỳ xuống hành lễ, cất giọng nói trong trẻo mà đã lâu chàng không nghe thấy:
- Nô tỳ thỉnh an Vương gia, Vương gia cát tường!
Thế giới của chàng ầm ầm đổ sụp.
Cô gái này là ai?
Chàng chưa từng tính toán tỉ mỉ, bây giờ nàng đã bao nhiêu tuổi rồi?
Mà chàng, đã ba mươi chín tuổi. Trong bốn năm nàng biến mất, chàng đã không còn trẻ trung gì nữa.
Lúc nàng quay mặt lại, trên ngũ quan sáng sủa tự nhiên mang theo nụ cười bình thản, để tóc dài mái bằng, không cài trâm lược, chỉ thắt một bím tóc đen dài, khuôn mặt trắng nõn ửng đỏ, ăn vận trang phục bình thường của thị nữ, xem ra dường như không có dấu vết của năm tháng, dáng dấp vẫn chừng như hai mươi.
Nàng thay đổi kiểu tóc, thân thể hình như cũng tốt hơn. Còn có ánh mắt kính cẩn của nàng, xa lạ như vậy, dường như chỉ xem hắn là người qua đường, một chủ nhân nàng không quen biết.
Nhưng làm sao hắn có thể nhận lầm?

Bạch Ca đến phòng hạ nhân lấy than, không ngờ than ở đây cũng hơi ẩm, nàng bèn cùng một người thị nữ khác tên Tiểu Đào chạy đến phòng tạp vụ ở góc hoa viên lấy than, khệ nệ bưng hai chậu than vừa trở về vừa nói chuyện, đang lúc đi vào vườn hoa thì va phải người phía trước.
Người đó dáng dấp cao to kiên cường, khuôn mặt uy nghiêm mà lạnh lùng khiến người ta cảm thấy vừa cung kính vừa hoảng sợ, nàng chưa kịp nhìn rõ y phục thêu rồng dữ tợn và thắt lưng vàng trên eo của người đó, bỗng có một cơn run rẩy không tên ập tới sau lưng, nàng vội cúi đầu bắt chước Tiểu Đào quỳ xuống hành lễ thỉnh an.
Nàng và thị nữ Tiểu Đào nín thở duy trì tư thế thỉnh an, trong tay vẫn bưng chậu than. Cứ như vậy, không khí như đọng lại, hồi lâu vẫn không nghe thấy tiếng gọi, chỉ có thể nhìn thấy vạt áo bào và đôi chân mang giày quan vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích kia.
Bạch Ca không biết đây là vị Vương gia nào, trong đầu nàng trống rỗng, cảm giác đau đớn mơ hồ đã lâu không thấy ùa đến, mà mùi hương của vị Vương gia này khiến nàng có một cảm giác căng thẳng không tên.
- Ngươi đi trước đi.
Rốt cuộc chàng cũng mở miệng, tiếng nói trầm thấp khàn khàn, khiến đầu Bạch Ca ong lên một cái, bỗng có cảm giác không thở nổi.
Giọng nói này nàng đã nghe qua ở đâu rồi? Ở đâu…ở đâu mới được chứ…
Trên xe ngựa đến Cảnh Lăng, đúng rồi, là Tứ hoàng tử, huynh trưởng của Bát Bối Lặc, Hòa Thạc Ung Thân Vương
Ngay lúc nàng vẫn còn đang hoảng hốt thì thị nữ Tiểu Đào đã đứng lên lui ra, khi nàng định thần lại thì đôi chân mang giày quan đã càng ngày càng đến gần tầm mắt, bên cạnh không có ai khác.
Bạch Ca giật mình một cái, sợ hãi theo bản năng ngẩng đầu lên, bất giác trở thành tư thế ngẩng đầu nhìn chàng, sắc mặt trắng bệch.
Lông mi của nàng mềm mại nhỏ dài, cái mũi tinh tế xinh xắn hít thở, đôi môi mềm mại cong cong, không có điểm nào chàng không nhớ rõ, không có nơi nào chàng không da diết nhớ nhung.
Bốn năm rồi, năm tháng như một cơn gió thổi qua, khóe mắt của chàng đã lưu lại dấu vết tang thương.
Không còn gì nữa.
Nếu không phải chàng không màng tính mạng mang cái tráp nhỏ từ trong đám lửa lớn ở Tứ Nghi đường ra, chàng sẽ tưởng rằng, chẳng qua nàng chỉ nằm dưới gốc cây lớn ở Sư Tử Viên, nằm trong giấc mộng Nam Kha của chàng.
Đồng cam công khổ trong mười mấy năm qua sao có thể giống như hoa trong gương, trăng trong nước?
Sao nàng lại dùng ánh mắt xa lạ như vậy để nhìn chàng?
Ung thân vương Dận Chân không biết vẻ mặt của mình đáng sợ đến nhường nào, khi chàng đưa tay ra, Bạch Ca sợ đến mức làm rơi chậu than xuống đất, than lăn trên mặt đất bắn tung tóe lên giày chàng, nhưng chàng lại làm như không thấy.
Bỗng bên ngoài cửa viện truyền đến tiếng bước chân cùng tiếng người, Bạch Ca theo phản xạ quay đầu lại, trong lòng cảm thấy vô cùng may mắn vì có cứu tinh đến. Nhưng nàng chưa kịp phản ứng gì thì trên môi đã bị một bàn tay mạnh mẽ phủ kín, cả người bị bế bổng lên!
Bạch Ca hoảng sợ, theo bản năng bắt đầu liều mạng giãy dụa, nhưng đáng tiếc không phát ra được âm thanh nào, toàn thân giống như con rối ở trong lòng người đàn ông. Sức của chàng rất mạnh, cánh tay cứng như thép giữ chặt eo nàng từ phía sau, bế nàng bước đi như bay vào sát vách đá đằng sau hòn non bộ, nhánh của cây đại thụ đưa ra chặn ở trước mặt tạo nên một chỗ bí mật.
Mấy người ở ngoài cửa viện đi vào không thấy ai, vội vàng chạy vào bên trong tìm kiếm.
Hai người cùng mở to mắt nhìn bóng người bên ngoài cây đại thụ, Bạch Ca ở đằng sau hòn non bộ yên tĩnh thở gấp, hai mắt trợn tròn. Bàn tay chặn miệng nàng càng lúc càng chặt hơn, đường cong mềm mại của chiếc mông vừa vặn áp chặt vào lòng chàng, tiếp xúc với vật nam tính cứng rắn tinh tráng mà nóng bỏng như nham thạch ở phía sau, làm cả người nàng không tự chủ được mà run lên.
Ở vị trí này nhìn xuyên qua bóng cây chỉ có thể thấy mấy bóng người bên ngoài lúc ẩn lúc hiện, thì ra là Tiểu Nữu Tử và thị nữ Tiểu Đào, còn có Tiểu Khấu Tử dẫn theo hai tiểu thái giám khác.
- Sao lại không có ai hết?
Giọng nói của Tiểu Nữu Tử không che giấu nổi lo lắng.
- Vừa ở đây mà, chúng tôi đang mang than về thì Ung vương gia… bảo nô tỳ lui đi…để Bạch Ca ở lại…
Thị nữ Tiểu Đào vừa lo lắng vừa căng thẳng nói.
- Chậu than!... Sao lại đổ ở đây…
Tiểu Nữu Tử vỗ mạnh vào đầu một cái, chạy tới chạy lui, bất luận thế nào y cũng không tìm được Bạch Ca, còn Tiểu Khấu Tử thì bị sai đi tìm khăn tay, không muốn khi nàng trở về lại đụng mặt với vị chủ tử này, thực sự là xảy ra vấn đề rồi, xảy ra chuyện lớn rồi.
Mấy người bọn hắn nhìn xung quanh vườn hoa, vài lần suýt đến gần bên ngoài cây cổ thụ.
Bàn tay trên miệng Bạch Ca vẫn không buông lỏng chút nào, một bên mũi nàng bị chặn bởi một vật lạnh lẽo, hình như là nhẫn, chóp mũi bị hổ khấu (1) của bàn tay to kia đè lên, một mùi đàn hương nhàn nhạt theo hô hấp của nàng len vào trong đầu, khiến nàng có cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ. Trong tai nghe thấy tiếng nói chuyện cách đó không xa, trong lòng vô cùng lo lắng nhưng lại không hét lên được, chỉ có thể hoảng sợ nghe tiếng tim mình đập thình thịch.
Hết thảy đều quá đột ngột, nàng hoàn toàn không nhận thức được là đang xảy ra chuyện gì, trong đầu loạn thành một mớ, cố gắng tự nhủ phải bình tĩnh.
Mấy bóng người ở ngoài hòn non bộ cứ thế rời đi, Bạch Ca bỗng nhiên cảm thấy bàn tay lớn trên miệng và bên hông nàng dần nới lỏng ra, trượt dọc xuống hông nàng, toàn thân nàng bỗng chốc hoảng sợ đến muốn nổ tung.
Vị Ung thân vương này đang làm gì? Giữa ban ngày ở trong viện của Bát Bố Lặc…
Nàng bắt đầu dùng hết toàn lực giãy dụa… nghẹn ngào lên tiếng:
- Vương…
Chữ ‘gia’ vẫn còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, nàng lập tức bị ép mạnh vào vách đá hòn non bộ, một luồng hơi thở nam tính mạnh mẽ phả vào mặt nàng, thoáng cái ngăn chặn toàn bộ môi của nàng!
Khi Ung thân vương Dận Chân vừa bế nàng lên, đã hoàn toàn nhận định nàng chính là Vân Yên của chàng, dù nàng trở thành ai, đôi môi này, thân thể này đều là của chàng.
Thế này sao có thể gọi là hôn? Rõ ràng là ăn thịt người.
Chàng điên cuồng cắn đôi môi nàng, hận không thể nuốt nàng vào trong, từng miếng từng miếng vĩnh viễn nuốt nàng vào trọng bụng.
Hắn ôm chặt lấy thân thế nàng, vân vê ngực của nàng, dứt khoát bế nàng từ mặt đất lên vách đá lạnh lẽo, điên cuồng chà xát.
Động tác của chàng đáng sợ như một con mãnh thú muốn ăn tươi nuốt sống nàng, Bạch Ca hoảng loạn, sự giãy dụa của nàng hoàn toàn không có bất kì tác dụng gì, cũng không cách nào hít thở được, đầu lưỡi bị chàng mút chặt lấy, khuấy loạn bên trong, không có bất cứ tiết tấu gì, chỉ có tình cảm sâu đậm đến tột đỉnh.
Thiếu không khí và mùi đàn hương nhàn nhạt trong miệng chàng làm cho nàng cảm thấy đau đầu, bản năng nói cho nàng biết, nàng nên tỉnh táo lại, tỉnh táo lại.
Nhưng cho dù môi nàng có né tránh thế nào cũng bị chàng vững vàng giữ lại, cuối cùng nàng dần mất hết sức lực, giống như một con vật nhỏ ngoan ngoãn ở trong lòng chàng không động đậy.
Dung mạo của nàng bình thường như vậy làm sao có thể khiến một thân vương làm hành động điên cuồng như thế?
Nhất định là có chỗ nào đó sai rồi…
Không biết từ lúc nào chàng đã dần bình tĩnh lại, thân mật đỡ gáy nàng, dường như dùng hết sinh mệnh mà hôn nàng, từ từ nếm trải mùi vị cay đắng đâu đây trong đầu lưỡi.
Bên ngoài hòn non bộ lờ mờ truyền đến tiếng người huyên náo, hình như đám hạ nhân đã bắt đầu tràn vào trong vườn tìm người.
Chàng áp chặt gò má mình lên khuôn mặt nàng, bờ môi cũng gần trong gang tấc, trong mơ hồ có một vật gì đó nóng bỏng mà lạnh lẽo lướt qua gáy Bạch Ca, như có tiếng gọi của người từ nơi viễn cổ nhẹ nhàng truyền đến bên tai:
- Vân Yên…
- HẾT
(1) hổ khấu: khoảng giữa ngón cái và ngón trỏ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom