• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Nửa đời phù dung, nửa đời sen (3 Viewers)

  • CHƯƠNG 24: TẬN CÙNG THẾ GIỚI

Editor: VẠN HOA PHI VŨ

Hắn giận thật, loại tức giận này không phải giả vờ làm vẻ mặt nghiêm túc như trước kia mà là một loại không nói không kiên nhẫn.

Thanh Hoàn vội vàng giải thích: "Không phải, không phải như vậy, dáng vẻ của ta chỉ sợ ảnh hưởng tâm tình ngươi. Ta ngày ngày đều nghĩ muốn đi cùng với ngươi, mỗi ngày đều ở chung một chỗ một khắc cũng không chia xa"

Huyền Diệp nhìn nàng, cho tới bây giờ bất luận kẻ nào đáng thương ở trước mặt hắn cũng không có ích gì. Từ nhỏ đến lớn hắn không có dụ dỗ bất cứ người nào, cũng sẽ không đi làm chuyện như vậy, trên thế giới này không có chuyện có thể khiến hắn vì người khác suy nghĩ. Đáp án từ chối rõ ràng khiến hắn vô cùng tức giận.

"Thanh Hoàn, trẫm sống cùng nàng được hai năm, trong thời gian này trẫm hết sức quan tâm, để ý đến nàng...lúc nàng vui vẻ trẫm cũng vui vẻ như nàng, lúc nàng khó chịu trẫm tìm biện pháp giúp nàng vui vẻ trở lại. Chuyện này nàng muốn làm thế nào liền làm như thế đó, trẫm không muốn tới hỏi nàng nữa!"

Nói xong phất tay áo đứng dậy rời đi.

Nàng khóc rất nhiều, một số chuyện khác thì cũng thôi đi, cố tình chọc giận hắn còn nói ra lời như vậy, dường như muốn nhổ hết cọng rơm cứu mạng cuối cùng trong lòng, không giữ lại một chút nào.

Thanh Hoàn vừa khóc, Nhữ Văn giống như bị kích thích. Đừng nói là khuyên giải an ủi, Nhữ Văn cũng không ngừng khóc được, lại bắt đầu nói những lời trước kia.

"Tiểu thư hối hận sao? Ta cũng đã sớm nói thánh thượng của chúng ta không phải người chung tình, đau đớn đến thế thì người cần gì phải cố yêu hắn đây?"

Nàng quá trẻ, lại còn ngốc nghếch. Lúc ấy thích liền thích, hiện tại không cách nào tránh khỏi, tương lai cũng không cách nào. Có lẽ nếu có lần nữa sẽ vẫn lựa chọn con đường như vậy, ở bên cạnh hắn, yêu hắn không ngừng.

"Tiểu thư, người đi cầu xin hắn, thừa dịp bây giờ còn được cưng chiều cầu xin hắn xuất cung, hoàng thượng nhất định sẽ đồng ý."

Nhữ Văn lớn hơn Thanh Hoàn một chút, từ nhỏ ở chung một chỗ, hoàn cảnh đơn thuần, lại được tướng quân phu nhân sủng ái, không có nửa điểm tư tưởng lục đục đấu đá tranh đoạt nam nhân yêu thích, người khác tức giận cũng không có cách nào. Nhữ Văn khóc thì nàng càng không có biện pháp, úp mặt trên mặt bàn rơi nước mắt.

Nàng khóc không thành tiếng, Nhữ Văn đau lòng xông ra bên ngoài muốn gặp hoàng đế nhưng thị vệ quá mức sâm nghiêm, không cho bất cứ kẻ nào ra vào.

Thanh Hoàn khóc mệt, nằm ở trên giường ngủ.

Giấc mộng cực kỳ hỗn loạn, giống như nghe thấy tiếng cười, lại mơ thấy một người, người kia cười với nàng, nhẹ nhàng gọi Hoàn nhi. Không gian rất tối, mơ hồ không rõ, nàng muốn bắt cũng không bắt được.

Sau lại trở về mấy năm trước, Thanh Hoàn đã chia tay, không rõ là mộng cảnh hay là chân thực.

Diệp công tử kéo tay của nàng chạy, vẫn chạy đến Đào Hoa tự, mùa xuân hoa đào nở rực rỡ, hắn cười sáng lạn, ghé vào bên tai nàng, âm thanh trầm thấp nói: Hoàn nhi, ta sẽ bảo vệ nàng một đời thanh thản, bình an.

Nàng nhìn thấy trong mộng mình cười rực rỡ, khi đó vừa tròn mười sáu tuổi, nắm tay hắn thật chặt tay, hứa không xa rời nhau. Khi đó cười một tiếng đã cảm thấy sẽ là một đời một kiếp, trong lòng đầy vui vẻ, sung sướng, kể cả hắn muốn rời cũng không chịu buông tay.

Công tử của nàng khẽ hôn nhẹ lên mặt nàng, giống như cam kết, nhất định mang nàng đi, mang nàng rời đi.

Khi Thanh Hoàn tỉnh lại mới phát hiện mặt đầy nước mắt, trong lòng nàng như có thứ gì đó đang tồn tại. Nhưng giờ phút này trái tim đã sớm trở nên chật vật không chịu nổi, không chỉ có sự ngăn cách khi chung đụng, còn đủ thứ khác, không được nằm trong tim, không cách nào đến gần.

Hoàng đế vẫn cư xử tốt như trước, phái Tề công công mang bữa ăn khuya đến, tất cả đều là những món thường ngày thích ăn nhất. Có lẽ những thứ đồ này vốn nàng cũng không thích, bởi vì vào cung thích hắn liền ăn.

"Nương nương, trong lòng hoàng thượng rất nhớ người, nhất định phải chăm sóc thân thể thật tốt, cái gì cũng không quan trọng bằng thân thể nương nương."

Thanh Hoàn nhìn hắn cười cười: "Ngươi một mực chờ ở đây?"

"Nô tài biết nương nương chưa ăn tối, Ngự Thiện Phòng đặc biệt làm điểm tâm thượng hạng cho nương nương ăn chút."

Đêm đã khuya, ăn thứ gì ngọt ngấy rất buồn nôn.

Ngày hôm sau ngủ như chết, lúc Nhữ Văn đi tới gọi nàng, ánh mắt vẫn còn lim dim. Nàng giống phi tử trong lãnh cung một nửa, không cần phải thỉnh an, để cho nàng yên ổn ngủ tiếp đi.

Trước mấy ngày đi tuần, phi tử đều chuẩn bị đồ đạc, Đại Thanh nhập quan lâu như vậy cũng rất nhiều người cũng chưa thấy qua Giang Nam trong thơ ca, trong cung cực kì náo nhiệt. diễn đàn lê quý đôn Thanh Hoàn vừa nghĩ nửa năm không thấy, chỉ sợ trong lòng sẽ nhớ nhung thành tật. Nhẹ nhàng đi tới trước mặt Nhữ Văn, nhỏ giọng hỏi "Ngươi không muốn đi Giang Nam sao?"

Nhữ Văn ngồi bên hồ nước trong vườn ngự uyển câu cá, nghe thấy lời nàng không biết nói gì "Nương nương thay đổi thật nhanh, không đau lòng nữa à?"

Nàng sâu xa nói: "Đau lòng thì có gì tốt. Dù thế nào đi nữa hắn cũng là nam nhân, là trượng phu của ta, ta tức hắn làm cái gì, chỉ hy vọng hiện tại hắn không giận ta là tốt rồi."

Nhữ Văn cạnh khoé không trúng, bị nhiệt huyết hừng hực của Thanh Hoàn dập tắt, cười nói: "Tiểu thư chỉ cần làm nũng công tử nhất định đồng ý, ta sẽ không đi cùng, nếu không chúng ta đi xem một chút rồi trở lại bàn bạc chuyện khác?"

Thanh Hoàn gật đầu một cái, "Phải nửa năm nha, nửa năm quá lâu, ta sợ nhớ hắn phát điên mất, đến lúc đó sẽ không kìm được ra ngoài tìm hắn."

Nghĩ như thế lại muốn đi tìm hắn, trước nhận sai rồi sau đó làm nũng, chắc hẳn nhất định sẽ không có vấn đề khác.

Mặc dù thị vệ bảo vệ rất nghiêm nhưng bởi vì có khẩu dụ của hoàng đế không được làm tổn thương nàng liền thả ra. Nhữ Văn nghe công công nói, hôm nay hoàng thượng không triệu kiến tần phi, ở Tây Noãn Các học nghị sự. Bây giờ sắc trời đã tối ước chừng cũng đã đi được.

Nàng cố ý chọn trang phục. Y phục này là trang phục của nữ tử bên ngoài cung, đơn giản như lần đầu tiên gặp hắn.

Lần này Tề công công ở trong điện hầu hạ, cũng không trong cung, cho nên thấy nàng chính là thấy tiểu phúc tử ( người mang đến điều tốt lành ý)

Vội vàng quỳ xuống thỉnh an, "Kỵ phi nương nương cát tường."

Thanh Hoàn thở dài một tiếng ý bảo hắn không cần nói, từ từ đi tới cửa. Hoàng thượng lúc ấy có chỉ ý Kỵ phi có việc gấp không cần thông báo liền có thể đi vào. diễn đàn lê quý đôn Nhà ngoại nàng gần đây có chuyện chẳng những không bị hạ cấp còn được hoàng thượng đích thân trấn an, trình độ sủng ái không cần nói cũng biết, cũng liền đi theo nàng.

"Trẫm có gì mà lo lắng." Hắn mỉm cười nói chuyện, bên cạnh có tiếng cười khẽ của nữ tử. Nghe thấy tiếng cười vui vẻ như thế, Thanh Hoàn dừng bước. Nàng không thích nơi nào có nàng lại có người khác, nơi nào có người ngoài, không vào là tốt nhất.

"Hoàng thượng nói đùa, muội muội không đến giao lưu cùng nhóm nô tì lại thành ra không được hoàng thượng thiên vị."

Thanh Hoàn không hay tới hậu cung giao lưu cùng các nàng cho nên nghe không biết nữ tử kiều mỵ này rốt cuộc là người yêu cũ hay niềm vui mới. Đứng nhàm chán chuẩn bị đi xuống chờ đợi, nghe được tiếng cười rất khoan khoái của hoàng thượng.

Tiếng cười như vậy nàng chưa bao giờ nghe thấy, nàng nghĩ giờ phút này hắn nhất định thật vui vẻ, khẳng định không thích nàng xông vào.

"Nàng đang ghen sao, Kỵ phi vốn là nữ nhân tự ngã vào lòng trẫm, trẫm cần gì phải cự tuyệt với người liều chết? Lại nói nữ nhân trong thiên hạ dù có tốt hơn nữa cũng thua xa Nhã Mẫn dịu dàng đằm thắm."

Bọn họ vẫn đang cười, Thanh Hoàn có chút sững sờ, cửa hơi hé mở, âm thanh nghe rõ ràng như vậy, rõ ràng đến mức nàng che tai cũng không ngăn được.

"Nàng ấy không muốn đi trẫm tuyệt đối không bắt ép, chỉ là thân thể nàng yếu ớt, quanh năm bị bệnh, trẫm thật sự không yên lòng."

Tiếng nói nữ nhân rất nhỏ: "Bệnh của nô tì, hoàng thượng chớ nên lo lắng, nô tì cũng yên tâm, Định phi, Bình phi, Nguyên quý nhân mấy muội muội các nàng thận trọng cẩn thận là đủ."

Hắn vẫn nói: "Sống ở trong cung nhất định chăm sóc mình thật tốt, đừng làm trẫm lo lắng."

. . . . . .

Thanh Hoàn từ từ bước về phía trước, từng bước từng bước, lời quan tâm thân mật bên trong càng ngày càng xa, rồi cũng không nghe được nữa.

Sau đó Kỵ phi không gượng dậy nổi, khóc khóc cười cười, ngây ngây ngốc ngốc, ngay cả Nhữ Văn hỏi cũng không nói một câu nào.

Lúc hoàng đế lên đường xuất cung, Kỵ phi vẫn không xuất hiện. Đúng là lá gan lớn, không biết trời cao đất rộng, cũng tốt, không muốn đi cùng nhau vậy thì vĩnh viễn đừng năn nỉ ở cùng hắn.

Hoàng đế vừa ra đi cơ hồ cả hoàng cung trống rỗng. Lần đầu tiên thái hoàng thái hậu theo Huyền Diệp ra ngoài. Bà già như vậy, có lẽ đây là lần cuối cùng rồi.

Trong hoàng cung, địa vị Ôn quý phi cao nhất, tất cả quyết định đều do nàng ra. Nếu có chuyện phiền toái hay quan trọng, nàng phải gửi thư cho hoàng thượng ra quyết sách.

Ngày rất thanh nhàn, cũng không ai hỏi chuyện gì, Ngự Thiện Phòng làm chút đồ ăn nhẹ, thời tiết tốt, ai cũng sảng khoái tinh thần, tinh thần phấn chấn hẳn lên.-

Trăm hoa đua nở, hoa đào từng đoá từng đoá, nàng từ từ đi trong vườn đào, cánh hoa tung bay đầy trời.

"Tiểu thư, ta còn tưởng rằng hoàng thượng không thích Nguyên quý nhân và Định phi nương nương đã hại người. Hiện tại tốt rồi, tất cả bọn họ đều đi, chỉ có người ở lại chỗ này."

Thanh Hoàn nhẹ tay chạm vào bông hoa đào, đóa hoa bị chạm nhanh chóng phiêu tán, rơi thẳng xuống.

"Hoàng thượng có thích hay không không quan trọng, quan trọng là ta thích hắn."

Nhữ Văn dẩu môi nói: "Coi như ta thấy rõ rồi, tiểu thư sống mười tám năm, 16 năm đầu không tim không phổi, hai năm qua đã bổ túc lại được mặt vô tâm xong rồi. die.n dan l.e qu.y do.n Hoàng thượng có gì tốt, tam cung lục viện phi tử nhiều như vậy, coi như đối tốt với người thì thế nào, đối xử với người khác như thế nào người cũng không biết. Hắn tốt với người mau, chán ghét cũng mau, người như vậy ngay cả tiên đế cũng không bằng."

Thanh Hoàn không nói, càng không phản bác, nở nụ cười nhạt, nói: "Hắn đâu phải là tiên đế, chuyện tình xúc động người ta vẫn còn hơn rất nhiều hoàng đế mấy triều đại trước rồi. Nhưng nếu hắn không phải là nam nhân to lớn cao ngạo quả quyết mà biến thành loại si tình, sợ rằng ta đã không thích hắn, biến thành người khác thì có thể làm gì."

"Ai ~ dù sao ta không thích người như vậy."

"Ngươi thích Tề công tử như vậy đúng không." Nàng cười nhìn Nhữ Văn "Mấy ngày nữa sẽ cho người nghe ngóng xem Tề công tử có lấy vợ không, không bằng cứ chiếm trước rồi nói sau."

Nhữ Văn nhất thời đỏ mặt: "Tiểu thư người lại trêu ta...ta. . . Ta muốn cả đời ở cùng tiểu thư, không lấy chồng."

"Như vậy sao được, thích một người tư vị ngọt bùi cay đắng, rất thích."

Thanh Hoàn cả người mệt mỏi ngồi ở ghế đá sâu trong rừng đào, chống cằm rủ lông mi, thu hồi nụ cười, yên lặng ngẩn người.

Nhữ Văn theo nàng ngồi xuống, nhìn nàng một cái: "Tiểu thư, người lại nhớ Diệp công tử rồi hả ?"

Khóe miệng nàng cười khổ một cái: "Ta nhớ hắn có gì kỳ quái đâu."

Nhưng hình như hắn không nhớ nàng.

Với thái hoàng thái hậu là vì muốn xem giang sơn như họa mà năm đó điều động binh lực tiến đánh. Với hoàng đế là xem hơn hai mươi năm hắn cai quản đất nước như thế nào. Với tần phi mà nói may mắn bồi giá có thể tranh thủ thời gian này phục vụ thật chu đáo để lấy chút cảm tình tốt của hoàng đế. Giang Nam nuôi dưỡng con người, chắc hẳn đứa bé cũng rất giỏi.

Chỉ là hoàng đế chút không hứng thú gì với hai người kia, đến thăm Định phi cũng chỉ đơn giản là thăm tiểu công chúa. dien.dan.le.quy.don Sau đó hắn đến Sơn Đông bái miếu Khổng Tử. Hắn ham mê học hỏi lại rất tôn trọng danh nhân văn hoá, bái tế Khổng Tử cũng coi là dung nhập vào người Hán rồi.

Hắn có nhớ nàng hay không, nàng chắc chắn cũng không biết.

Ngày trước sống trong cung còn có thể giả vờ tức giận xông vào cung của hoàng đế nhìn một cái. Hiện tại nhàm chán ở trong cung, chờ đợi, giống như không có kết thúc.

Thời tiết càng ngày càng nóng, lần trước có ra ngoài chơi một lát, còn bây giờ thì không bước chân ra khỏi nhà.

Sau khi hoàng đế đi được nửa tháng, hạ chỉ muốn nàng chuyển đến Vân Phù hiên, binh lính bí mật bảo vệ ở bên ngoài. Không có người yêu, cơ hội nàng ra ngoài không nhiều lắm, càng lúc càng lười.

Thời gian dài, rất nhanh xoá sạch những buồn phiền trong lòng nàng. Nàng không phải người đa sầu đa cảm, dĩ nhiên cũng không phải là người không tim không phổi. Nhưng lâu dần, nhớ nhung đối với hắn trong lòng chiến thắng tất cả.

Hơn hai tháng, coi như trước kia cũng có thể gặp mặt một lần, hiện tại ngay cả tin tức về hắn cũng không có.

Quan viên trở lại cung bảo hoàng thượng còn chưa có ý trở về.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom