• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Nửa đời phù dung, nửa đời sen (1 Viewer)

  • CHƯƠNG 10: LÃNH CUNG

Editor: Vạn Hoa Phi Vũ

Nguyên quý nhân càng tỏ ra đau lòng khổ sở, trong lòng đau khổ khó có thể tự kềm chế: "Nô tì tự biết được hoàng thượng yêu mến, cho tới bây giờ nói năng cẩn thận, hành động cẩn trọng không dám vượt lôi trì nửa bước, có thể nhịn được thì nhịn. Hôm nay hoàng thượng cưng chiều nô tì, nô tì muôn lần chết không chối từ, chỉ là trong cung hiểm ác, tránh được nhất thời không tránh được một đời, không biết hài nhi trong bụng mình có thể đến thế gian hay không."

"Hoàng thượng." Quế tần quỳ xuống, hai mắt đẫm lệ, "Ngài thiên vị Kỵ phi nương nương có thể, nhưng còn long tử trong bụng Nguyên quý nhân."

Huyền Diệp cực kỳ rối bời, ngày trước những chuyện này đều giải quyết rất dứt khoát, rất nhanh có thể giải quyết rõ ràng. Nhưng hôm nay lại có một người có thể khiến tâm tư hắn hoàn toàn rối loạn, hắn không thể không thiên vị nàng, càng không thể hạ quyết định, hiện giờ chỉ có thể kết thúc mọi chuyện không truy cứu nữa.

Hắn không nói gì nữa, đứng dậy đi Nam thư phòng.

Khi trở về Quế tần cùng Định phi ở lại chăm sóc Nguyên quý nhân, cảm xúc nàng tốt hơn nhiều.

Lúc hành lễ với hoàng đế, giọng nói cũng khàn khàn, có lẽ khóc đã lâu.

Nước mắt vừa mới ngừng lại hiện lên, nhìn thấy hắn ngồi ở một bên im lặng không lên tiếng.

Từ từ bình phục lại cảm xúc.

"Nguyên quý nhân, chuyện này trẫm sẽ cho nàng một cái công đạo, từ nay về sau không nên nhắc lại nữa."

Nguyên quý nhân mềm mại nói: "Nô tì không cần công đạo gì, chỉ cần trong lòng hoàng thượng có nô tì là tốt rồi, có lẽ đúng như hoàng thượng nói, Kỵ phi nương nương còn trẻ không hiểu chuyện, nô tì chưa bao giờ dám có ý trách tội."

Quế tần nhìn nàng khóc cũng không nhịn được rơi lệ: "Muội muội cố gắng dưỡng thân thể cho tốt, hoàng thượng sẽ vì muội muội làm chủ."

"Nguyên quý nhân." Huyền Diệp mặt lộ vẻ nghiêm nghị nhìn nàng, cũng không ngại hai người khác ở bên người, trực tiếp nói: "Trậm biết Kỵ phi từ lúc nàng ấy sáu bảy tuổi, nàng ấy là hạng người gì trẫm rõ ràng hơn ngươi, nàng ấy tới cung không quen bất kỳ phi tử nào, càng không để bất luận kẻ nào ở trong lòng. Chuyện này rốt cuộc là vì sao chính các ngươi hiểu, hôm nay trẫm suy nghĩ cho đứa bé trong bụng ngươi nên mới để cho nàng ấy xin lỗi ngươi, không nói cho ngươi ngươi lại không biết điều!"

Lời này nặng như sét đánh khiến cho nàng bối rối.

Nước mắt như tơ dũng mãnh tuôn ra.

"Hoàng thượng – nô tì biết người thiên vị Kỵ phi –"

Huyền Diệp thô bạo cắt đứt nàng: "Đủ rồi! Trẫm hai năm không thấy nàng ấy mấy lần tại sao thiên vị cho nàng ấy? Nếu như ngươi cảm thấy trong lòng không thoải mái thì đi lãnh cung xem đi, xem trong đấy như thế nào, người khác được cái gì, ngươi được cái gì. Trẫm cho là ngươi thông minh hiểu chuyện, hôm nay lại không hiểu ý một chút nào, thật là hết sức thất vọng."

Cả căn phòng cực kỳ âm lãnh, chẳng ai dám thở mạnh.

Trước khi đi, Huyền Diệp đứng dậy nói: "Ngày mai chuyển khỏi Xuân Ngọc các, đi Khải Tường Cung, nơi đó an tĩnh, dưỡng thai rất tốt."

Nói xong xoay người rời đi.

Nguyên quý nhân chuyển vào Khải Tường Cung, người khác đều cho rằng hoàng đế quan tâm đến nàng, mến yêu nàng, không muốn nàng bị thương tổn.

Chỉ có nàng biết chỗ này cách xa chỗ ở của hoàng đế bao nhiêu.

Về sau Tịnh Nhàn Cung hoàn toàn biến thành lãnh cung, Kỵ phi không thể bước ra cửa cung này nửa bước.

Thường ngày mặc dù cũng là lãnh cung nhưng lại có thể tự do ra vào, khẩu dụ hoàng đế truyền đến cũng không để cho nàng biết.

Nghỉ ngơi tỉnh lại mới phát hiện lính gác phía ngoài tăng lên rất nhiều.

Chuyện này cũng coi như tuyên cáo đoạn đường tiếp theo rồi.

Mấy ngày sau là gia yến trung thu, tất cả hoàng thất trong tộc đều đoàn tụ.

Chỉ là phủ Nội Vụ không nhận được thánh chỉ không dám đến Tịnh Thục cung mời, thật ra thì chuyện này không là vấn đề với hoàng thượng, bởi vì biết hắn gần đây giống như rất giận nàng, gặp mặt gây gổ còn không bằng cứ để hoài niệm.

Chỉ là từ mùa xuân đến bây giờ nàng còn chưa thấy mặt cha mẹ mình, trong lòng hết sức nhớ nhung, mấy ngày trước đã tính hôm nay đi ra ngoài gặp cha mẹ.

Nhưng lúc này lại gần như không có ai mời nàng gặp mặt, trong lòng nhất thời lo lắng.

Trên nguyên tắc là hoàng đế cấm túc, nhưng nếu nàng xông ra, đại khái cũng không ai dám ngăn.

Chỉ là chuyện kháng chỉ này vẫn nên cẩn thận là tốt nhất, vừa mới bị mắng xong lại phạm lỗi nữa thì về sau đừng mong được đối xử tốt.

Nhữ Văn cùng Thanh Hoàn lớn lên từ nhỏ, tính cách không khác nhau lắm. Nhìn tiểu thư yếu lòng, hiển nhiên là nàng giận dữ ngút trời.

Chuyện Nguyên quý nhân tận mắt nàng nhìn thấy, hoàng thượng phán quyết chuyện này nhưng ngay cả người trong cuộc khác cũng không hỏi đã định tội, thật sự là không chấp nhận được.

Bình thường Thanh Hoàn ngồi ở đình viện ngẩn người cùng mèo con chơi đùa, nàng và những cung nữ thái giám ở chung rất hòa hợp, lại là người hào phóng, có chút công phu nho nhỏ, mấy người hầu trong cung rất kính nể nàng.

Cho nên những chuyện nàng trải qua được thêm mắm thêm muối nhanh chóng truyền ra.

Cả chuyện lần trước Kỵ phi từ trên cây rơi xuống cũng nói ra hết. Nguyên quý nhân chính là ỷ thế hiếp người, cũng bởi vì Kỵ phi nương nương không được sủng ái nên xem thường, phạm thượng lớn, còn bóp méo sự thật.

Chuyện cố ý ngã xuống là muốn dạy dỗ Kỵ phi. Tay Kỵ phi còn chưa chạm phải, Quế tần cùng Nguyên quý nhân đã ngã xuống, cung nữ thái giám tại chỗ đều nhìn thấy rõ ràng.

Nếu như lời này là tần phi bình thường lan ra ngoài, mọi người tất nhiên là không tin.

Nhưng chuyện này trong cung Kỵ phi truyền ra, tấ cả cung nữ, thái giám chung quanh trong cung đều tin tưởng.

Thứ nhất là Kỵ phi thường ngày đều mặc bạch y, cực ít làm mình làm mẩy, chưa từng phát giận. Ngày Tết cũng phân phát toàn bộ những gì hoàng thượng ban thưởng ra ngoài, không giữ lại cho mình bất kì cái gì.

Không phải nói nàng không có thượng hạ tôn ti, mà là nàng chưa từng để ý chuyện này. dien,dan.le,quy.don Mỗi ngày ngoại trừ thi thoảng luyện công trong cung thì chính là ngẩn người, nếu không thì tự đi đến chỗ nào an tĩnh nghỉ ngơi. Bình thường cũng không gặp mặt phi tần khác.

Hoàn toàn không biết tại sao vị tần phi, quý nhân kia lại muốn hại nàng?

Lại thêm việc Nhữ Văn cùng mấy cung nữ thái giám truyền bá, dường như hướng gió lại đảo sang hướng Kỵ phi, nàng đột nhiên biến thành người bị hại đáng thương.

Thanh Hoàn rất rộng rãi, trừ công tử nhà nàng, ai cũng không thèm để ý. Lúc ấy hoàng thượng nói ra những lời đó, nàng tự động loại bỏ, "rắc rắc" nhắm mắt toàn bộ quên mất, cũng không muốn nữa nhớ lại.

Rốt cuộc những lời này truyền tới tai thái hoàng thái hậu, tin đồn truyền tới vẫn cần bà tự mình ra tay.

Nửa đêm, Tô cô cô đến Tịnh Nhàn cung, Lúc bà tới, Thanh Hoàn đang úp mặt trên mặt bàn đọc sách ngủ thiếp đi.

Tô cô cô ngồi ở một bên, nhẹ nhàng kêu nàng tỉnh: "Kỵ phi nương nương, Kỵ phi nương nương."

Thanh Hoàn nhìn thấy bà, giật mình tỉnh lại.

Cặp mắt còn hơi mê man hết sức tò mò nhìn bà: "Tô cô cô? Làm sao bà đến đây?"

Tô cô cô chào xong ngồi xuống: "Hôm qua nương nương ngủ có ngon giấc không?"

Thanh Hoàn có chút sững sờ: "Không khác lắm, mỗi ngày đều như vậy, làm sao thế?"

Tô cô cô cười nói: "Nương nương, lão tổ tông để cho ta ghé thăm người một chút xem bây giờ như thế nào, trời càng ngày càng lạnh, nương nương có thiếu thứ gì không."

"Ta không cần cái gì cả, " nhìn ra được bà cũng không ác ý, Thanh Hoàn cười nói: "Tô cô cô, hôm nay còn có chuyện gì phải nói sao?"

"Lão tổ tông biết ngày hôm trước Nguyên quý nhân cùng nương nương xảy ra chuyện, có chút không vui vẻ, hoàng thượng thiên vị nương nương không đắc tội, nương nương hiểu hoàng thượng, người bị kẹp ở giữa không biết phải làm sao." Bà nhìn nàng, có chút nghi ngờ, tiếp tục nói, dien,dan.le,quy.don, "Ý lão tổ tông là muốn mấy ngày tiếp theo nương nương trước chuyển khỏi Tịnh Nhàn cung, đến tránh mấy ngày ở Vân Phù Hiên, đợi hoàng thượng xử lý tốt chuyện này lập tức đón nương nương trở về."

Dời đến đâu cũng được, chỉ là nàng có chút không hiểu.

"Vì sao hoàng thượng khó xử? Mấy ngày nay ta không thấy hắn cũng rất tốt, về sau cũng không ra khỏi cửa cung này."

Tô cô cô nhìn bộ dáng hồn nhiên, ngây thơ của nàng, nghiêm nghị nói: "Nương nương, hoàng thượng bây giờ muốn bảo toàn ngài an toàn, không thể để cho người khác nhìn ra hắn quá mức thiên vị chuyện này, cho nên lão tổ tông mới ra mặt, người khác cũng không nói được gì, trong lòng Nguyên quý nhân cũng dễ chịu hơn một chút."

Lần này nàng có chút hiểu, vì nàng đương nhiên là chuyện tốt rồi.

Kỵ phi đồng ý một tiếng, cười nói: "Đã như vậy, cô cô thay ta cám ơn hoàng tổ mẫu, khi nào chuyển đi?"

Cô cô đại khái không ngờ nhanh như vậy đã đồng ý: "Hôm nay người nghỉ ngơi trước đi, ngày mai cung nhân sẽ mang nương nương đi."

Thanh Hoàn gật đầu một cái: "Tốt."

Tô cô cô hàn huyên mấy câu rồi rời đi.

Ngày hôm sau là trung thu, Nhữ Văn mặt mày khó coi cùng Thanh Hoàn đến Vân Phù Cung.

Tịnh Thục Cung vốn đã đủ xa rồi, hiện tại Vân Phù Hiên cách nội cung càng thêm xa cách, cũng may hoàn cảnh không tệ, phong cảnh rất đẹp.

Cửa cung Thanh Nhã như thiết kế lâm viên Tô Châu, đình viện hai tầng, lầu các vàng son, đứng ở phía trên còn có thể nhìn thấy hòn non bộ.

Nơi này trừ mười mấy trận thủ vệ bên ngoài, chung quanh cơ hồ vắng ngắt.

Mùa thu lá rụng, tản mạn rơi xuống, Nhữ Văn nằm ở trên gác xép nhìn Thanh Hoàn ở phương xa ngẩn người, đột nhiên oa một tiếng khóc lên.

Thanh Hoàn nhìn nàng: "Ngươi làm sao? Thần kinh gì thế?"

"Tiểu thư, ta thật hối hận."

"Hối hận cái gì?"

Mặt nàng đầy nước mắt nói: "Tiểu thư, ta thật sự không nên dối gạt ngươi. Hôm đó sau khi giăng đèn hoa đăng Tết Nguyên, Đồng Công Tử hẹn ngươi đi ra ngoài, ngươi đang phát sốt ta không nói cho ngươi biết."

Thanh Hoàn hơi sững sờ.

Đầu óc nhanh chóng quay về lúc sau Nguyên Tiêu Tết âm lịch, Đồng Công Tử hẹn nàng cùng đến Kinh Thành xem hoa đăng.

Phụ thân cũng chọn xong ngày lành sắp thành hôn.

Đính hôn lúc mới mười lăm sáu tuổi, không hiểu tình yêu nam nữ là cái gì, cũng không hiểu được thế nào là chung đụng.

Từ nhỏ đã tiếp xúc nam tử, tất cả đều rất uy vũ. Lúc đính hôn, mẫu thân nói với nàng về sau cả đời phải cùng nam tử này cuộc sống.

Trong lòng nàng lúc ấy rất khổ sở, nhưng không biết tại sao lại không vui.

Đồng Công Tử tao nhã lịch sự xuất khẩu thành thơ, vô cùng tài hoa.

Lần đó xem hoa đăng về muộn nên bị cảm, sau lại một mực nghỉ ngơi ở trong phủ.

Trong nội tâm nàng cực kỳ không thích nam tử như vậy, nhưng lại không biết biểu đạt như thế nào, lúc ấy không nghĩ tới sách lược vẹn toàn để phản kháng uy nghiêm của phụ thân, chỉ đành phải theo mơ mơ màng màng đồng ý. dien.dan.le.quy.don Không nghĩ đến mình lại phó thác cuộc đời cho một người chả gặp măt được vài lần.

Chỉ là thuở nhỏ cũng nghĩ tới hình tượng người trong lòng, nhất định phải uy mãnh cao lớn, còn phải dịu dàng với nàng, phải biết võ công, muốn một đời một thế bảo vệ nàng cùng nàng tương thân tương ái đến già không chia lìa.

Khiếu thẩm mỹ của nàng dựa trên nguyên tắc là không thích nam tử nhu nhu nhược nhược, cho nên vừa mới nghe Nhữ văn nói như vậy, cũng chả có cảm xúc gì

"Tiểu thư, nếu ngươi không đến hoàng cung này cũng sẽ chả nên nông nỗi thế, cần gì phải chịu nhiều uất ức như vậy."

Thanh Hoàn không nói gì, nhớ lúc ấy, Diệp công tử nói với nàng, ngươi theo ta đi, ta sẽ bảo vệ ngươi, để cho ngươi cả đời vui vẻ một chút không có ưu phiền.

Nàng lúc ấy cả trái tim đều cho hắn, căn bản không nghe cha mẹ có nói bất luận cái gì, một lòng muốn cùng đi với hắn.

Nàng suy tính về sau một đời một thế cùng với hắn, bây giờ đã thỏa mãn, có gì phải hối hận.

"Tiểu thư, hắn là hoàng thượng, hoàng thượng muốn tam cung lục viện, hắn là tất cả của ngươi, nhưng đối với hắn, ngươi có thể có, có thể không.”

"Nhữ Văn." Thanh Hoàn cắt đứt nàng, "Nhữ Văn, thay vì ở bên ngoài cả đời tâm như tro tàn, ở chỗ này ít nhất còn có thể cảm giác nhịp tim đập. Ở ngoài cung chơi vài chục năm chơi cũng chơi đủ rồi, không cảm thấy gì tiếc nuối nữa.dien..dan..le..quy..don.. Coi như ở ngoài cung gả cho người cũng không phải là muốn cùng người đó cả đời sống ở một chỗ sao? Nơi này có cái gì không được, tùy thời đều có thể thấy Diệp công tử."

Nhữ Văn không nghe được tình ý trong lời nói của nàng, khóe miệng đều là nụ cười, từ trước tiểu thư không phải như vậy, chưa bao giờ thích ở nhà mà không nhúc nhích.

Bây giờ đã quá mê muội rồi sao?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom