-
Chương 5
"Chính là chỗ này sao?" Một bé gái nhỏ tuổi, ngẩng đầu lên cười nhẹ nhàng nhìn tỳ nữ đã dẫn nàng tới trước thư phòng.
"Đúng vậy, tiểu thư Khổ Nhi." Tỳ nữ cung kính nói: "Mỗi ngày vào giờ này vương gia đều ở trong thư phòng tĩnh tâm suy nghĩ."
"Tĩnh tâm suy nghĩ? Phải làm sao mới lấy được chính quyền Hoa Triêu quốc? Nghĩ tới thật châm chọc."
Khổ Nhi nhíu lại đôi lông mày mỹ lệ, môi hơi hé. Chợt nàng tươi cười, phân phó tỳ nữ: "Tốt, ngươi lui ra trước đi! Tự ta trở về được."
"Dạ, Khổ Nhi tiểu thư." Tỳ nữ cúi người, nghe lời lui xuống.
"Chỉ thiếu một bước, chỉ là thiếu một bước mà thôi! Rốt cuộc phải làm sao, mới có thể lấy được tất cả quyền lực của Hoa Triêu quốc tới tay?" Mới vừa đến gần cửa thư phòng, thanh âm khổ não của Triêu vương gia liền truyền ra.
Khóe môi nhếch lên nụ cười ngọt ngào, nàng không gõ cửa liền trực tiếp đi vào thư phòng: "Vương gia, nếu ngươi muốn ngồi lên ghế quốc vương Hoa Triêu quốc, thì ngươi phải nghe ta." Đôi mắt không sợ hãi nhìn thẳng vào Triêu vương gia.
"Nha đầu ở đâu ra?" Triêu vương gia nhăn mày, tâm tình phiền não gầm thét hỏi tiểu nô bộc bên cạnh.
Hiện tại hắn đang phiền não làm sao đánh bại hoàng cung, cô gái nhỏ mặc trang phục kỳ dị, chỗ lộ ra trên người còn nhiều hơn chỗ được che, chẳng những không dùng tôn xưng kêu hắn, mà còn không lớn không nhỏ dùng "Ngươi" để gọi hắn, còn lựa chọn vào lúc này náo loạn hắn, chán sống sao?
"Ta không phải nha đầu, ta là nữ nhi ngươi vừa mua, tên Khổ Nhi. Ta còn có một đệ đệ, hắn gọi là Điềm Nhi." Cô gái nhỏ vẫn cười nhẹ nhàng, nụ cười ở bờ môi không có vì vậy mà khô héo, nhìn như ngây thơ vô tà.
Vậy mà, lạnh lẽo ở đáy mắt nàng tuyệt không phải là một bé gái gần mười tuổi nên có.
"Ta cóc quản ngươi Khổ Nhi, Điềm Nhi, ta mua nữ nhi lúc nào, ngay cả ta cũng không biết?"
Tâm tình Triêu vương gia không tốt rống to, phẫn nộ đến cả gân xanh cũng nổi lên.
"Triêu vương gia, ngươi thật quên Khổ Nhi sao?" Khổ Nhi nở nụ cười ngọt ngào, thả mềm cổ họng, mắt nhìn thẳng hắn.
Từ Mạc Bắc xuôi nam, nàng mang theo đệ đệ đi tới Hoa Triêu quốc, hy vọng có thể tìm được phương pháp chữa trị cặp mắt cho Điềm Nhi. Dưới tình huống đưa mắt không người quen lại không có đầy đủ tiền bạc để hai người sống, nàng chỉ có thể tìm người đầu nhập.
Nghe nói hiện tại quyền uy của Hoa Triêu quốc đều rơi vào tay của Triêu vương gia này, hơn nữa dã tâm muốn soán vị của hắn cũng rất mạnh, nghe giống như chơi rất vui.
Cho nên nàng không suy tư, đã mang theo đệ đệ, dựa vào thuật thôi miên học được từ phù thủy ở Mạc Bắc, xâm nhập vào trong phủ Vương gia.
Thứ nhất có thể nhờ vương phủ nuôi, bọn họ có thể tìm phương pháp chữa khỏi mắt cho Điềm Nhi; thứ hai cũng có thể để nàng giải buồn, một công đôi việc.
"Ta ngay cả ngươi là. . ." Triêu vương gia tức giận rống giận ra tiếng, nhưng vừa nghe thấy giọng nói êm ái của Khổ Nhi, cùng với nhìn vào con ngươi u ám sâu không thấy đáy của nàng, gương mặt liền thay đổi giống như bị thôi miên, lập tức dịu dàng ôm nàng vào trong ngực: "Con gái ngoan của ta, cha nuôi làm sao có thể quên tâm can bảo bối của ta?"
"Cha nuôi, vừa rồi ngươi rất dữ! Khổ Nhi bị ngươi hù sợ." Khổ Nhi không chút nào để ý tiểu nô bộc trợn mắt hốc mồm bên cạnh, tự mình làm nũng.
"Chớ sợ chớ sợ, mới vừa rồi cha nuôi hơi lớn tiếng một chút, sau này sẽ không như vậy." Thái độ của Triêu vương gia, khiến người khác cho rằng Khổ Nhi thật là hòn ngọc quý trên tay hắn, càng yêu thương hơn nữ nhi ruột.
"Vậy. . .Cha nuôi, Khổ Nhi không thích gian phòng bây giờ, ta muốn ở trong phòng của đại phu nhân." Nàng nũng nịu nói lên "Yêu cầu".
Ai bảo bà già kia từ lúc nàng vào phủ đã chê cười nàng, dáng vẻ xem nàng như là nữ nhi của người hạ tiện sinh ra, nhìn nàng rất khó chịu. Phải cho lão thái bà kia nếm chút đau khổ, dạy dỗ bà ta một chút!
"Được được, con nói cái gì thì là cái gì đó." Triêu vương gia không chút nghĩ ngợi, lập tức đáp ứng.
"Còn nữa, Điềm Nhi muốn một kho thuốc, phải có tất cả dược liệu trong thiên hạ, bất luận là có độc hay là không độc đều muốn." Nàng tiếp tục mở miệng yêu cầu.
"Được được được, cha nuôi lập tức đi làm ngay." Lại không chút nghĩ ngợi đáp ứng, hắn không có nghĩ đến một bé trai tuổi nhỏ muốn một kho thuốc để làm cái gì.
"Người đâu! Nghe tiểu thư nói gì chưa? Còn không mau đi làm!" Hắn phát tiết tức giận ở trên người hạ nhân.
"Dạ!" Tiểu nô bộc vốn giương mắt mà nhìn nghe tiếng hồi hồn, vội vàng chạy khỏi thư phong, tìm người giúp một tay.
"Còn nữa, cha nuôi, nếu ngươi muốn ngồi lên ghế quốc vương Hoa Triêu quốc, ngươi phải nghe ta. Khổ Nhi có thể giúp ngươi đi lên vương vị." Chọn cái ghế lớn cao nhất ngồi xuống, nàng cao ngạo mà nói.
"Con gái ngoan, ngươi có phương pháp gì?" Triêu vương gia kéo ghế ngồi vào bên cạnh của nàng, bộ dạng xin rửa tai lắng nghe.
"Cha đi lên vương vị, liền phong ngươi làm công chúa."
Khổ Nhi bĩu bĩu môi, đối với phong hào công chúa một chút hứng thú cũng không có: "Cha nuôi, nếu bây giờ ngươi soán vị tự lập, nhất định sẽ khiến dân chúng bất mãn. Dân, cũng là nước; nước có thể nâng thuyền, cũng có thể lật thuyền."
"Vậy chúng ta nên làm cái gì mới phải?"
"Tiếp tục làm phụ chính vương, có lợi với ngươi hơn. Thứ nhất ngươi có thể trấn an lòng người, thứ hai ngươi có thể tiếp tục nắm giữ quyền lực Hoa Triêu quốc, cũng không khác với làm vua." Phất tóc dài trên vai, Khổ Nhi vừa nghịch tóc vừa giảng đạo.
"Nhưng. . .Phượng Nhi cũng sẽ không mặc cho chúng ta loay hoay." Bây giờ cánh chim của nữ vương chưa cứng cáp, cho nên mới không cách nào làm gì hắn; nếu đợi nàng lông cánh đầy đủ, đến lúc đó hắn còn là đối thủ của nàng sao?
"Cha nuôi, không phải tiên hoàng còn một nữ nhi nữa sao? Tìm nàng trở lại làm nữ vương, không phải ngươi có thể tiếp tục làm đại thần phụ chính rồi sao?" Nàng nhún nhún vai.
Tiên hoàng có một công chúa tự nhiên biến mất, chuyện này đã lưu truyền ở dân gian hơn mười năm, mọi người vẫn luôn bàn tàn, nói không biết mệt.
"Nhưng, con bé kia đã vô duyên biến mất hơn mười năm, sống hay chết cũng không biết chừng. . ." Triêu vương gia khó xử nói.
"Ngươi muốn làm vương, thì phải tìm được nàng." Đó không phải là chuyện nàng có thể làm, nàng chỉ phụ trách nói lên "Ý kiến" mà thôi.
"Tốt nhất là ngươi tìm được nàng trước khi cánh chim của nữ vương chưa cứng cáp nếu không. . ."
Triêu vương gia tức nghẹn ngực, nhưng hắn lại không cách nào rống giận với Khổ Nhi, chỉ có thể trơ mắt nhìn Khổ Nhi huơ tay múa chân nhảy ra thư phòng, chuẩn bị mang người đến phòng đại phu nhân.
Khiến hắn không thể tưởng tượng nổi là, hắn cư nhiên không cách nào cự tuyệt điều kiện của nàng, cũng không cách nào cãi lại "Đề nghị" khó đạt được của nàng.
Cuối cùng, hắn chỉ có thể thất bại rống —— "Người đâu! Tìm cho ta! Coi như lật hết cả vùng đất phương đông, cũng phải tìm được nhị công chúa vô cớ biến mất năm đó đem trở về ——"
Khẽ thở dài, cuối cùng Úy Trì Phượng Nhi vẫn giao binh quyền trong cung cấm cho Công Tôn Minh Trạch, đem mạng của mình và cả Hoa Triêu quốc đánh cuộc trên người hắn, nếu hắn có một chút lòng khác, thì nàng sẽ phải chết là điều không thể nghi ngờ!
Vậy mà, nàng lại không có chút cảm giác hối hận nào, là đáy lòng nàng đã sớm đồng ý với hắn sao? Ngay cả mình cũng không cách nào trả lời vấn đề này, khiến nàng không khỏi không u buồn.
"Vương?" Tiểu Hoàn nhạy cảm cảm nhận được biến hóa trong lòng nàng, không khỏi lo lắng nặng nề gọi khẽ.
"Vương, ngài không thoải mái sao?"
"Ta không sao, chỉ là hơi mệt." Úy Trì Phượng Nhi khẽ lắc lắc tay.
"Vương, không bằng ngài nghỉ ngơi sớm đi. Để Tiểu Hoàn đi trải giường thay ngài, được không?" Nhìn thấy vẻ tái nhợt trên mặt nữ vương, Tiểu Hoàn đau lòng hỏi.
Nàng suy nghĩ một chút, ngay sau đó gật đầu: "Cũng tốt." Sớm tiến vào mộng đẹp, có thể khiến nàng tránh được mộng tưởng làm người ta khó xử đó.
Tiểu Hoàn nhanh chóng trải giường xong, nhưng một trận tiếng đao kiếm va chạm nhau lại thình lình vang lên, sau đó cánh cửa phòng ngủ bị người từ bên ngoài đẩy ra, khiến hai người không khỏi cứng đờ.
"Phát, đã xảy ra chuyện gì?" Tiểu Hoàn bảo vệ trước người Úy Trì Phượng Nhi, vội vàng hỏi thị vệ vừa chạy vào: "A! Ngươi, ngươi làm sao vậy?"
Cả người thị vệ đẫm máu. Làm cho người ta không phân rõ máu trên người của hắn là thuộc về hắn, hay là người khác.
Chỉ thấy hắn quỳ xuống, lấy kiếm chống thân thể sắp không còn hơi sức của mình, cúi xuống xin tội: "Vương. . . bộ hạ của Triêu vương gia thống lĩnh 800 binh lính bao vây tẩm cung, thuộc hạ vô năng, không thể mang Vương xông ra khỏi vòng vây, xin vương thứ tội."
"Ngươi đứng lên trước đi." Úy Trì Phượng Nhi tiến tới đỡ hắn dậy: "Vậy những thị vệ khác thì sao?"
"Bẩm, bẩm vương, bọn thần bất lực, phần lớn đều chết hết, chỉ còn lại mình thần cùng với mấy huynh đệ, bọn họ còn đang ở ngoài ra sức kháng cự loạn đảng. . ." Hắn ho mấy tiếng, miễn cưỡng trả lời.
"Buồn cười! Vương thúc thật muốn đuổi cùng giết tuyệt ta sao?" Úy Trì Phượng Nhi rống to ra tiếng, đôi lông mày phượng bởi vì thịnh nộ mà nhíu lại, lại vẫn không ảnh hưởng vẻ đẹp trời sanh của nàng.
Tiểu Hoàn ít khi thấy nàng tức giận, không khỏi bị lửa giận trên người nàng làm sợ hết hồn. Uy nghiêm hồn nhiên kia khiến nàng không khỏi cúi đầu xuống, không dám nhìn thẳng: "Vương. . ."
Giao thị vệ sắp ngất đi trong tay cho Tiểu Hoàn, nàng cắn răng phân phó: "Tiểu Hoàn, ngươi ở lại chăm sóc hắn."
"Vương! Ngài muốn đi đâu? Tiểu Hoàn đi cùng với ngài. . ." Tiểu Hoàn nhận lấy thị vệ trọng thương, không ngờ Úy Trì Phượng Nhi lại đi ra ngoài tẩm cung, nàng kinh hoàng vội vã luống cuống hỏi.
"Không, Tiểu Hoàn, ngươi ở lại tẩm cung." Mặt Úy Trì Phượng Nhi lạnh như băng nói: "Đây là lệnh vua, không cho phép ngươi cãi lời."
Không đợi Tiểu Hoàn lên tiếng giữ lại lần nữa, Úy Trì Phượng Nhi nhặt lên cung dài và mũi tên lông vũ treo ở bên cửa làm trang sức, bước chân vội vã đi ra khỏi tẩm cung.
Mới vừa đi ra khỏi tẩm cung, một mùi máu tanh liền xông tới, Úy Trì Phượng Nhi đứng ở trên thềm đá, mắt nhìn xuống bọn lính chém giết nhau ở trên quảng trường trước tẩm cung.
"Tất cả dừng tay cho ta!" Hít sâu một cái, nàng rống to với binh sĩ trên quảng trường, cũng gắn ba cây tên lông vũ vào trên cung dài, đồng thời bắn ra, chia ra rơi vào trên người của ba quân phản loạn.
Ba người hét lên rồi ngã xuống, tất cả đao kiếm lần lượt thay đổi và tiếng gào thét cũng vì vậy mà dừng lại, mọi người thấy nàng giống như quân lâm đại địch, nhìn không chớp mắt.
Khí chất vương giả trên người nàng, là thứ mà cả đời này Triêu vương gia đều không thể bắt chước được.
"Kinh động vương, thuộc hạ tội đáng chết vạn lần." Tiếng nói vui đùa chói tai vang lên giữa mọi người, một nam nhân hơi thấp bé chậm rãi đi ra khỏi, trong tay mang theo một cái đầu người máu me dầm dề —— đó là một trong những thị vệ mà Công Tôn Minh Trạch cố ý an bài ở bên người nàng.
Từ sau khi được binh quyền trong cấm cung, Công Tôn Minh Trạch liền thay từng người từng người hộ vệ cận thân của nữ vương thành thuộc hạ trung thành của mình, để ngừa sau này Triêu vương gia binh biến thì vẫn có thể bảo đảm an nguy của Úy Trì Phượng Nhi.
Vừa bắt đầu, bọn họ đều cho rằng Triêu vương gia dã tâm bừng bừng nhất định sẽ rất nhanh phát binh, lợi dụng binh mã tập họp ở ngoài thành tạo phản, cho nên trong cung bọn họ cũng không gài quá nhiều vệ binh; mặt khác, cũng bởi vì trong cung hiện đầy nanh vuốt của Triêu vương gia, Công Tôn Minh Trạch không cách nào làm quá mức rõ ràng, cho nên chỉ có thể thay đổi một phần nhỏ thị vệ.
Chỉ là bọn họ vạn vạn cũng không ngờ đến, binh biến của Triêu vương gia lại kéo dài hơn hai năm; giữa hai năm này, lão Tể tướng thối vị, Công Tôn Minh Trạch thuận theo lý lẽ tiếp nhận, trở thành Tể tướng mới.
Ngoài mặt, hắn bo bo giữ mình, trong tối lại vụng trộm chống lại lệnh của Vương gia, thiết kế khắp nơi, làm biện pháp chính trị Triêu vương gia thi hành có điều sai lệch, kiềm chế Triêu vương gia khắp nơi.
Nhưng lần này, thái độ Triêu vương gia khác thường chỉ lệnh thuộc hạ thống lĩnh 800 binh lính bao vây tẩm cung của nữ vương, rốt cuộc có dụng ý gì?
"Thuộc hạ Ngạch Đa Nhĩ, phụng lệnh Vương gia, vào cung bảo vệ an toàn của nữ vương." Nam nhân nhỏ thấp ôm quyền, nhưng mà một chút ý tôn trọng cũng không có: "Đợi bắt được phản tặc Công Tôn Minh Trạch, thuộc hạ tự nhiên sẽ mang theo quân đội rời đi."
"Lúc nào thì Công Tôn Minh Trạch biến thành phản tặc? Vì sao trẫm hoàn toàn không biết?" Cho dù trong lòng kinh ngạc không thôi, nhưng nàng vẫn đè kinh ngạc xuống, lạnh nhạt hỏi.
Kế hoạch của bọn họ bị Triêu vương gia pháp hiện rồi sao? Nếu không, bọn họ vì cái gì mà muốn bắt Công Tôn Minh Trạch?
"Thuộc hạ không rõ chuyện này lắm." Ngạch Đa Nhĩ tỏ vẻ không biết chuyện, nhún vai một cái nói.
"Càn rỡ!" Úy Trì Phượng Nhi quát nhẹ: "Một tướng lãnh nho nhỏ, lại dám nói năng lỗ mãng với trẫm?"
Mặc dù gặp trở ngại, nhưng ngạo khí trời sanh của nàng cũng không có vì vậy mà bị mạt sát.
"Ha ha ha. . ." Nhưng Ngạch Đa Nhĩ cũng không có để tức giận của nàng ở trong mắt, tự mình cười to lên.
Trong mắt hắn, nữ vương gần mười chín tuổi chỉ là một con chim non cánh chim chưa cứng cáp, không có năng lực có thể đối kháng cùng Triêu vương gia.
"Nữ vương nha nữ vương, xưa đâu bằng nay! Vương vị của ngươi chỉ có thể ngồi thêm một chút, qua một đoạn thời gian nữa, ngươi sẽ phải ngoan ngoãn giao vương vị ra đây."
"Ngươi nói cái gì?" Úy Trì Phượng Nhi trừng lớn mắt, đáy lòng nổi lên một dự cảm chẳng lành.
"Vương gia đã tìm được Nhị công chúa mất tích đã lâu, hơn nữa đã phái người đón Nhị công chúa trở về. Đợi Nhị công chúa vừa về nước, vương vị của ngươi lập tức sẽ bị tước đoạt, Nhị công chúa sẽ trở thành nữ vương mới!" Hắn cười ngông cuồng, thanh âm vang vọng trong sân rộng.
"Lăng Ba. . ." Con mắt thấp thỏm hiện vẻ thất kinh, Úy Trì Phượng Nhi chưa bao giờ nghĩ đến Triêu vương gia lại có thể tìm tới muội muội đang ở Thịnh vương triều.
Không! Nàng nên tin tưởng Bình Dã vương ở Thịnh vương triều có năng lực bảo vệ muội muội, Lăng Ba ở Thịnh vương triều tuyệt sẽ không có chuyện gì!
Úy Trì Phượng Nhi thay đổi khuôn mặt lạnh như băng, trả lại một nụ cười lạnh: "Ta chỉ sợ mục đích các ngươi khó có thể đạt tới." Hơn nữa, nàng tin chắc Công Tôn Minh Trạch sẽ trở về cứu nàng.
Thấy nàng không có lộ ra vẻ mặt kinh sợ như ý mình, Ngạch Đa Nhĩ giận tái mặt: "Có thể đạt tới hay không, cũng không phải từ một câu nói của nữ vương có thể ảnh hưởng. Hiện tại xin nữ vương giao thị vệ bên trong tẩm cung ra đây, cũng xin nữ vương trở về tẩm cung nghỉ ngơi thật tốt."
"Nếu ta không giao người?" Trong mắt đen hiện ra lạnh lùng, nàng nhìn chăm chú vào Ngạch Đa Nhĩ, lạnh lùng hỏi.
"Ta, ta. . . " Khoảnh khắc kia, chân Ngạch Đa Nhĩ mềm nhũn, may nhờ ý chí cường đại mới có thể ngăn cản mình lui ra sau ở trước mặt mọi người bởi vì ánh nhìn chằm chằm của nữ vương.
Lòng hắn run lên, luôn có một cảm giác, nữ vương trước mắt cũng không phải cánh chim chưa cứng như chính mình đã nghĩ; ngược lại, nàng đã trưởng thành là một con phi ưng có tính công kích, đang lặng lẽ đợi thời cơ, phát động công kích khiến người không thể chống cự, hắn bắt đầu hối hận sự lớn mật ngu ngốc vừa rồi của mình.
"Thả thị vệ của ta ra, lấy thuốc trị nội thương và vết đao đến đây." Úy Trì Phượng Nhi tiếp tục ra lệnh.
Vào giờ phút này nàng không cho phép mình lùi bước, chỉ vì vừa lui lại, người ở trong tay Ngạch Đa Nhĩ sẽ phải chết không thể nghi ngờ, nàng không thể trơ mắt nhìn bọn họ vì nàng mà chết.
"Người đâu! Thả người, đưa thuốc." Ngạch Đa Nhĩ không cách nào cãi lệnh, lại cảm thấy phần lưng mình chảy xuống mồ hôi lạnh, mồ hôi đầm đìa.
Thấy những thị vệ còn lại đều được phóng thích, Úy Trì Phượng Nhi mở miệng lần nữa, giọng nói vẫn tràn đầy uy nghiêm: "Còn nữa, rút lui khỏi quảng trường, trẫm không muốn nhìn thấy đám người của ngươi đi lại ở gần tẩm cung của ta!"
Ngạch Đa Nhĩ cắn răng một cái: "Người đâu! Lui binh tới bên ngoài tẩm cung trăm mét." Đáng chết! Về sau tên tuổi của Ngạch Đa Nhĩ hắn nhất định sẽ bị mang mũ có hai chữ "Hèn nhát"! Hắn lại khuất phục ở dưới quyền uy của một nữ nhân?
Cho dù đối phương là nữ vương. . . Chờ tất cả binh lính thối lui khỏi quảng trường, Úy Trì Phượng Nhi mới trở về tẩm cung, lệnh Tiểu Hoàn và nhóm cung nhân phục vụ ở trong tẩm cung đến quảng trường chăm sóc thị vệ bị thương.
"Dạ! Vương." Tiểu Hoàn lĩnh mệnh, dẫn theo mấy cung nhân còn đang kinh hoảng ra ngoài sân rộng.
Đợi Tiểu Hoàn vừa ra khỏi tẩm cung, Úy Trì Phượng Nhi tựa như một con rối đứt dây ngã ngồi trên mặt đất.
Thân thể của nàng khẽ run, không thể không thừa nhận, khi Ngạch Đa Nhĩ nói Vương thúc phái người lùng bắt Công Tôn Minh Trạch thì lòng của nàng rất là sợ.
Bây giờ hắn đang ở đâu? Hắn có an toàn hay không? Hắn sẽ bình an trở lại cứu nàng hay không? Vấn đề liên tiếp đè xuống trái tim nàng, trong lúc vô tình, Công Tôn Minh Trạch đã chiếm được vị trí quan trọng ở trong lòng nàng rồi sao?
Từ hai năm trước hắn đáp ứng giúp nàng đoạt lại chính quyền, hắn liền bắt đầu trêu chọc, trêu đùa, quyến rũ, hấp dẫn lòng của nàng, khiến nàng không cách nào cự tuyệt, kháng cự, hoàn toàn lâm vào trong lưới tình mà hắn bày ra.
Đối với nàng, hắn hao tổn tâm cơ; hôm nay, không cách nào biết được tình huống của hắn, nàng thế nhưng. . . thế nhưng lại tâm hoảng ý loạn thế này?
"Phụ hoàng, Phượng Nhi có thể không để ý đến tình chú cháu rồi sao?" Nàng ngẩng đầu lên nhìn về bầu trời trên đỉnh đầu, nhẹ hỏi tiên đế qua đời nhiều năm.
Nàng không thể trơ mắt nhìn Vương thúc tổn thương. . . Người quan trọng nhất của nàng. . . Nàng thừa nhận!
Nàng không muốn lừa gạt mình nữa, lòng của nàng, đã sớm rơi vào trên người Công Tôn Minh Trạch.
"Phụ hoàng, tha thứ cho Phượng Nhi." Cúi đầu, nàng thì thầm nói.
Lần này, nàng không thể mềm lòng nữa!
"Tân Viễn, chuẩn bị thuyền, chúng ta từ đường thủy chạy về Thịnh vương triều." Công Tôn Minh Trạch nằm ở trên giường nhẹ giọng phân phó: "Đừng cho người của Triêu vương gia phát hiện, ta không muốn dân chúng chịu tội."
"Vâng." Đông Tân Viễn đáp một tiếng, lập tức xoay người thi triển khinh công nhảy khỏi phòng.
Từ Hoa Triêu quốc tới Thịnh vương triều có hai con đường có thể đi, một là đường bộ, băng qua sa mạc, đi khoảng nửa tháng liền có thể tới Thịnh vương triều.
Triêu vương gia đoán rằng bọn họ sẽ đi đường bộ, nên đã sớm bày trọng binh ở cửa sa mạc, chờ bọn họ xuất hiện liền tấn công.
Đường thứ hai là đi qua biển Đông, vòng qua quần đảo phương Đông tới Thịnh vương triều. Dùng đường thủy đến Thịnh vương triều, chỉ cần một tuần lễ liền có thể tới; chỉ là, biển Đông có cướp biển làm loạn, cho nên Triêu vương gia không nghĩ tới bọn họ sẽ chọn con đường này để đến Thịnh vương triều.
Nhưng Triêu vương gia không biết, từ mấy năm trước, Công Tôn Minh Trạch đã dẫn một tiểu đội đến biển Đông, tiêu diệt bọn cướp biển, để lại một chỗ bình yên cho cư dân ở quanh vùng biển.
Cho nên bọn họ đi đường thủy, chẳng những đủ an toàn, mà còn có cư dân ở vùng biển che chở bọn họ.
"Chủ tử, thuyền đã chuẩn bị xong ." An bài xong tất cả, Đông Tân Viễn dùng khinh công chạy về bên người Công Tôn Minh Trạch, nhỏ giọng bẩm báo.
"Chuẩn bị lên thuyền." Không tốn nhiều thời gian suy tư, Công Tôn Minh Trạch phân phó, thân hình cao lớn rời giường, đột nhiên sau lưng có một vết máu đỏ quỷ dị.
"Chủ tử, vết thương trên lưng ngài. . ." Đông Tân Viễn hơi chần chờ mở miệng.
Vết thương trên lưng Công Tôn Minh Trạch là do nanh vuốt của Triêu vương gia ban tặng, vết thương sâu thấy xương, hơn nữa còn chảy không ít máu.
Nhưng kì lạ hắn lại không chờ vết thương trên lưng khỏi hẳn rồi đến Thịnh vương triều cầu viện, bất chấp tất cả, chính là khiến vết thương bị vỡ ra lần nữa.
"Giúp ta băng lại, sau đó lên thuyền." Không để ý trên lưng truyền tới đau đớn, hắn vì tiết kiệm thời gian xé rách quần áo, động tác này khiến cho vết thương chảy máu nhiều hơn, nhiễm đỏ đầy đất.
Đông Tân Viễn biết rõ chủ tử sẽ không nghe mình khuyên can mà nghỉ ngơi thật tốt, không thể làm gì khác hơn là kéo áo Công Tôn Minh Trạch xuống, thoáng ấn lên vết thương không ngừng chảy ra máu, đợi máu chảy chậm lại, mới xoa thuốc trị thương lên, sau đó lấy vải băng lại.
Hít sâu một cái, khoác áo vào, Công Tôn Minh Trạch liền nhấc chân rời khỏi.
Bọn họ không có quá nhiều thời gian để lãng phí, Úy Trì Phượng Nhi còn đang ở trong cung chờ hắn trở về cứu nàng.
Vừa nghĩ đến việc Úy Trì Phượng Nhi đang đợi hắn trong cung, mặc dù biết rõ Triêu vương gia sẽ không thật tổn thương nàng, nhưng hắn vẫn không kiềm chế được mà muốn xông vào, dẫn nàng ra khỏi hoàng cung.
Vậy mà, hiện tại hắn bị thương nặng không thể làm gì được, cho nên hắn phải lập tức chạy tới Thịnh vương triều, nhờ Bình Dã vương thực hiện lời hứa năm đó của ông —— có chuyện cần đến tìm ông, ông nhất định sẽ giúp hắn đến cùng. Hắn phải nhanh lên, không thể để cho Úy Trì Phượng Nhi ở trong cung chờ hắn quá lâu.
Phượng Nhi. . . Phượng Nhi. . . Hắn lẩm bẩm tên nàng để chống đỡ ý chí của mình, không cho phép mình ngã xuống trước khi cứu được nàng.
Nhìn bóng lưng thẳng tắp của chủ tử, Đông Tân Viễn thu thập thuốc trị thương trên bàn vào người, vội vã đuổi theo.
Trên đường đến Thịnh Vương triều, hắn biết chủ tử nhà mình sẽ không an phận ở trong khoang thuyền mà nghỉ ngơi, nhất định sẽ không ngừng cùng các tướng sĩ còn lại thương thảo biện pháp làm thế nào để cứu Nữ vương.
Chuyện Công Tôn Minh Trạch coi trọng nữ vương, hắn đã sớm nhìn thấu, cho nên, hắn không có ý định ngăn cản, cũng không dám ngăn cản.
Rốt cuộc Úy Trì Phượng Nhi ở đáy lòng Công Tôn Minh Trạch chiếm vị trí nào, chỉ sợ cũng chỉ có mình Công Tôn Minh Trạch biết mà thôi.
Đi lên boong thuyền, quả nhiên không ngoài dự đoán của Đông Tân Viễn, Công Tôn Minh Trạch đã triệu tập tất cả tướng sĩ, bắt đầu thương thảo phương pháp cứu nữ vương, hoàn toàn không cho mình thời gian nghỉ ngơi.
Nhìn thấy áo bào của Công Tôn Minh Trạch lại bắt đầu nhuộm đỏ, Đông Tân Viễn biết, không bao lâu nữa hắn lại phải thay chủ tử băng bó vết thương lần nữa.