Trên một con thuyền đang trôi giữa một dòng sông tĩnh lặng, có một đôi trai gái đang tựa người vào nhau. Trai thì tuấn mỹ nữ thì yêu kiều, hai người họ quả là một đôi tuyệt phối của trời đất.
“Phượng Nhi, chúng ta bỏ đi như vậy liệu có phải là hơi quá đáng không?” Công Tôn Minh Trạch dịu dàng vuốt ve gò má nàng. Đã mười năm rồi mà nàng vẫn đẹp như xưa, còn ta thì đã xuất hiện nếp nhăn trên khóe mắt. Liệu nàng có chê ta già, chê ta xấu hay không?
Uất Trì Phượng Nhi lười biếng rút sâu vào trong người Công Tôn Minh Trạch. Cảnh đẹp thế này, không ngắm cảnh mà nghĩ đến mấy chuyện nhức đầu làm gì, thật là mất hứng.
Dạo này nàng rất ham ăn, nàng có thể ăn năm cái bánh bao, ba cái đùi gà, một con vịt quay cùng một lúc. Nhưng chỉ hai canh giờ sau là nàng lại thấy đói rồi. Đã vậy lại còn buồn ngủ nữa chứ, chắc chắn là do nam nhân này hành hạ nàng suốt đêm nên bây giờ nàng mới sức cùng lực kiệt đến vậy.
Uất Trì Phượng Nhi dùng giọng nói uể oải của mình trả lời: “Có gì đâu mà quá đáng chứ? Thiếp đã cực khổ mấy chục năm rồi bây giờ muốn nghỉ ngơi, hưởng thụ cuộc sống riêng của mình cũng không được sao?”
“Được, được chứ, Phượng Nhi của ta muốn làm gì thì cứ làm, nàng muốn làm gì thì ta cũng ủng hộ nàng nhưng mà…” Công Tôn Minh Trạch lấp lửng.
“Nhưng mà sao?” Uất Trì Phượng Nhi hờn dỗi ngồi bật dậy.
“Hai chúng ta cùng bỏ đi như vậy thì việc nước ai lo đây?” Công Tôn Minh Trạch nhỏ nhẹ nói cứ như sợ mình nói sai thì nàng sẽ giận hắn. Nàng mà nổi giận thì sẽ không cho hắn ngủ chung giường. Ôi, không được ngủ cùng nàng thì thật là sống không bằng chết mà. Hắn thật là đáng thương, mấy năm nay hắn toàn bị nàng bắt nạt thôi. Còn đâu tể tướng anh dũng năm nào chứ.
“Hứ. Việc nước, việc nước, việc nước quan trọng hơn thiếp và con sao?” Uất Trì Phượng Nhi quay mặt đi không thèm nhìn Công Tôn Minh Trạch nữa.
“Đương nhiên là không phải, nàng và con là… hả… cái gì… nàng vừa nói gì?” Công Tôn Minh Trạch luống cuống nhích người ngồi xuống trước mặt Uất Trì Phượng Nhi.
“Ta… ta được… được… làm… phụ thân?” Hắn run rẩy, đây là điều mà hắn chỉ có thể nằm mơ mới có được. Phụ thân không cho hắn gả vào hoàng thất, nàng lại không thể bỏ mặc dân chúng. Nên hai người chỉ có thể qua lại với nhau trong bóng tối. Và con cái, đã trở thành niềm hi vọng xa vời với bọn họ.
“Sao? Không được sao? Chàng không cần con à? Không cần thiếp luôn phải không? Thiếp biết ngay mà, bây giờ thiếp già rồi, không xinh đẹp nữa nên chàng muốn bỏ thiếp chứ gì… hu hu hu…” Uất Trì Phượng Nhi đột nhiên khóc rống lên.
“Ta nào có. Ta chỉ là… chỉ là… quá bất ngờ thôi… nàng đừng khóc… nàng khóc… ta đau lòng lắm.” Công Tôn Minh Trạch vội vàng ôm Uất Trì Phượng Nhi. Đời này hắn trời không sợ, đất không sợ, hắn chỉ sợ nước mắt của nàng.
Công Tôn Minh Trạch đợi Uất Trì Phượng Nhi khóc lóc, cấu xe, cắn hắn đã rồi mới nhỏ nhẹ hỏi nàng: “Nàng có thai từ khi nào thế? Sao không nói cho ta biết?”
“Hứ. Từ ba tháng trước rồi, người ta vì muốn sinh con cho chàng mà đến muội muội của mình cũng bán đứng. Vậy mà chàng lại.. lại…” Giọng của Uất Trì Phượng Nhi nghẹn ngào, cứ như sắp khóc tới nơi vậy.
Công Tôn Minh Trạch thấy thế liền vội vàng siết chặt cơ thể trong lòng mình hơn: “Là ta sai, là ta sai, ta nên quan tâm nàng hơn, ngoan, nói cho ta biết, nàng có đói không? có muốn uống nước không? Ta mua thức ăn cho nàng ăn.”
Uất Trì Phượng Nhi dở khóc dở cười, hai người họ đang ở giữa sông thì đi đâu mua đồ chứ. Nhưng nàng vẫn cố ý làm khó: “Thiếp muốn ăn gà tiềm, heo sữa quay, đùi vịt chưng tương…”
Công Tôn Minh Trạch nghe nàng nói mà đổ mồ hôi lạnh ròng ròng. Chết hắn rồi, bây giờ hắn đi đâu mua mấy thứ đó cho nàng ăn đây. Tìm hà bá mà mua à?
“Thuyền phu, mau tấp vào bờ… mau…” Công Tôn Minh Trạch còn chưa nói hết thì đã bị Uất Trì Phượng Nhi kéo lại “Được rồi, được rồi, thiếp đùa chàng thôi.”
“Thật ra ta đã bí mật viết thư cho Lăng Ba kêu muội ấy hồi cung thăm thiếp, sẵn tiện nhớ mang theo mấy đứa con của muội ấy luôn. Sau khi chắc chắn là muội ấy sắp đến kinh thành thì thiếp mới kéo chàng ra đây, hưởng thụ cuộc sống của hai người. Thiếp đã chăm lo cho dân chúng hơn mười năm rồi, bây giờ thiếp cũng phải sống cho chính mình và… cho chàng. Thiếp biết chàng vẫn luôn muốn có con nên đã bí mật giấu chuyện thiếp có thai. Thiếp tính khi nào chúng ta tìm được một chỗ để sống lâu dài thì mới nói cho chàng biết. Ai ngờ…”
“Phượng Nhi… Ta thật xin lỗi… Nàng vì ta mà đã suy nghĩ nhiều như thế vậy mà ta lại chẳng thể nào làm được gì cho nàng.”
“Phượng Nhi… ta yêu nàng… rất yêu nàng…” Lời nói của Công Tôn Minh Trạch đứt đoạn vì lúc này hắn đang vùi mặt vào hõm cổ Uất Trì Phượng Nhi. Cơ thể của hắn khẽ rung lên cho thấy hắn đang rơi lệ.
Uất Trì Phượng Nhi dịu dàng vỗ vỗ vào lưng Công Tôn Minh Trạch như an ủi.
“Thiếp cũng yêu chàng”
Vì chàng thiếp có thể đánh đổi tất cả, kể cả giang sơn này. Lăng Ba, thật xin lỗi. Dù sao muội cũng đã có muội phu, có con. Còn tỷ thì còn đang bước từng bước về hạnh phúc của mình. Muội muội, hãy cùng muội phu trông nom giang sơn này. Tỷ vẫn sẽ luôn dõi theo từng bước chân của muội.
Muội biết mà, tỷ nhất định phải hạnh phúc đó…
Uất Trì Phượng Nhi như nghe được muội muội của mình trả lời. Sống mũi nàng cay cay. Đôi tay thì nắm chặt lấy tay của Công Tôn Minh Trạch. Nắm chặt lấy hạnh phúc đời mình.
Bình luận facebook