• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Nữ Sinh (4 Viewers)

  • Nữ Sinh - Chương 11

Chương 11




Ngày một tháng một đầu năm, học sinh được nghỉ hẳn một ngày. Theo thông lệ hàng năm, đó là ngày lang thang vui vẻ của bọn Thục. Năm nay, cũng rong chơi cùng Xuyến và Cúc Hương suốt từ sáng sớm nhưng Thục không được vui lắm. Không hiểu sao nó luôn nhớ đến anh. Nhất là khi đi xem văn nghệ, chen nhau mua vé đến toát mồ hôi, Xuyến và Cúc Hương thường xuýt xoa:

- Phải chi anh chàng Gia còn ở đây, nhờ anh ta mua vé cho tụi mình đỡ khổ!

Lúc ấy Thục cảm thấy lòng mình bâng khuâng khó tả. Rồi không biết làm gì cho khuây khỏa, Thục đùa:

- Sao mày không nhờ Hùng quăn. Chỉ cần mày nói một tiếng, nó sẽ sẵn sàng nhảy vào lửa chứ đừng nói là mua vé!

Cúc Hương cười hì hì:

- Chưa chắc! Có khi nó lại lấy đá ném tao vỡ đầu nữa không chừng!

Thục đùa, nhưng đến khi Cúc Hương đùa lại, nó lại đâm buồn xo. Câu nói của Cúc Hương khiến Thục bồi hồi nhớ đến vết thương trên trán anh, vết thương khiến anh phát sốt gần một tuần lễ. Tự dưng Thục thấy tội nghiệp anh và thương anh dễ sợ. Cái tai nạn xui xẻo mà anh gặp phải đúng là oan uổng. Chỉ vì ba đứa Thục kéo đến làm bạn với anh mà anh lãnh một "viên đạn lạc" trên "chiến trường tình cảm" của Hùng quăn và Cúc Hương. mà anh thì lại thật tốt. Anh chẳng hề oán trách gì bọn Thục. Đã vậy, anh còn đối xử với bọn Thục thật tử tế, hết lòng. Anh lại còn để cho hai con quỉ Xuyến và Cúc Hương tha hồ "hành hạ", "bóc lột", lúc nào cũng chỉ cười cười, khiến nhiều lúc Thục phải bực mình giùm anh.

Thấy mặt Thục dàu dàu, Xuyến hỏi:

- Làm gì buồn thiu vậy?

Thục chối:

- Có buồn gì đâu!

Xuyến nheo mắt:

- Mày đừng có qua mặt tao! Nhớ anh chàng rồi phải không?

Thục đỏ mặt:

- Đâu có!

Xuyến tiếp tục trêu:

- Có thì nói, tụi tao giúp đỡ cho, chuyện gì phải giấu!

Thục cấu Xuyến một cái thật đau:

- Nói bậy nè!

Xuyến cười hí hí:

- Không có sao mày lại đỏ mặt?

Thục giật mình. Nó không thèm phân bua nữa mà quay mặt ngó lơ chỗ khác. Thấy vậy, Cúc Hương can thiệp:

- Thôi, đừng chọc nó nữa! Nó khóc bây giờ!

Xuyến rụt cổ:

- Tao có chọc nó gì đâu! Anh chàng Gia chơi thân với tụi mình, khi anh ta đi xa thì tụi mình có "trách nhiệm" phải nhớ. Cái đó đâu phải là độc quyền của con Thục! Đúng không nào?

Cúc Hương chưa kịp trả lời thì bỗng thấy Hùng quăn từ xa đi lại, miệng phì phèo thuốc lá. Nó kêu lên:

- Hùng quăn kìa!

Xuyến và Thục giật mình. Cả hai nhướng mắt nhìn theo tay chỉ của Cúc Hương.

Đang đi tới, chợt thấy ba cô gái, Hùng quăn vội vàng băng qua lề đường bên kia. Rõ ràng nó muốn tránh bọn Thục.

Xuyến hỏi:

- Nó đi đâu vậy?

- Ai biết! - Cúc Hương đáp, mắt vẫn quan sát Hùng quăn.

- Qua chận đường nó đi! - Xuyến đề nghị.

- Chi vậy?

- Hỏi tội nó.

- Tội chọi đá hả?

- Ừ.

Cúc Hương rùn vai:

- Tao thấy ơn ớn thế nào!

Xuyến ngó Thục:

- Đi không Thục?

Không hiểu sao tự dưng Thục thấy mình can đảm hẳn lên, trái hẳn tính nhút nhát thường ngày. Nó gật đầu liền:

- Đi!

Ba cô gái liền băng qua đường.

Thấy Xuyến dẫn Thục và Cúc Hương tiến lại, Hùng quăn hơi lộ vẻ lúng túng. Sau khi đã chọi "địch thủ" bể đầu để... rửa hận, bao nhiêu hùng khí trong người nó bay biến đâu hết. Khi ba cô gái đến gần, Hùng quăn nhe răng cười gượng:

- Các bạn đi chơi hả?

Xuyến nhập đề thẳng:

- Tụi tôi đi tìm anh nè!

Hùng quăn giật thót:

- Tìm tôi?

- Ừ, tìm anh.

- Tìm tôi chi vậy? - Giọng Hùng quăn có vẻ bất an.

Xuyến nghiêm mặt:

- Tụi tôi tìm anh hỏi xem tại sao anh hành hung bạn của tụi tôi.

Hùng quăn làm bộ ngạc nhiên:

- Trời ơi, tôi hành hung ai hồi nào đâu?

Xuyến gằn giọng:

- Chọi đá bể đầu người ta mà không phải là hành hung hả?

Biết không thể chối được, Hùng quăn làm thinh. Thấy vậy, Xuyến làm tới:

- Đúng không?

Hùng quăn liếm môi:

- Anh ta nói với các bạn như vậy hả?

- Anh ta không nói, nhưng tụi này biết. Thiếu gì người thấy!

Hùng quăn lại đứng im, vẻ bối rối.

- Tại sao anh làm vậy? - Xuyến chất vấn.

Hùng quăn tặc lưỡi. Nó không trả lời thẳng vào câu hỏi mà lại nói, giọng trầm xuống:

- Tôi đã cảnh cáo trước anh ta rồi. Tôi bảo anh ta không được đặt chân đến quán cây Sứ nữa. Ai bảo anh ta không nghe!

Thục đứng bên cạnh nãy giờ, bỗng vọt miệng:

- Anh lấy quyền gì mà cấm người ta?

Hùng quăn nhớ trước đây anh chàng Gia cũng hỏi một câu tương tự, và nó đã trả lời bằng cách thộp cổ áo anh ta. Bây giờ tình huống đã thay đổi. Nó không thể trả lời câu hỏi đó được, cũng không thể thộp cổ áo Thục, bèn sầm mặt bỏ đi.

Xuyến nhìn theo dọa:

- Ngày mai đi học lại, tụi này sẽ báo với ban giám hiệu chuyện anh chọi đá cho coi.

Hùng quăn nhổ nước bọt, thách thức:

- Cho các bạn báo! Thằng này cóc sợ! Bị đuổi thì nghỉ chứ lo gì!

Hùng quăn đáp mà không quay đầu lại. Nó thọc hai tay vào túi quần, vội vã rảo bước, lòng cảm thấy xót xa. Trước sau, nó không dám liếc Cúc Hương lấy một cái.

Khi Hùng quăn đã đi xa, Thục hỏi Xuyến:

- Bộ mày định báo với ban giám hiệu thật hả?

Xuyến cười:

- Hù nó chơi vậy thôi!

Rồi Xuyến ngó Cúc Hương:

- Chuyện của mày sao mày im re vậy?

Cúc Hương tặc lưỡi:

- Tao biết nói gì bây giờ? Mày giành mày nói hết rồi!

Xuyến lừ mắt:

- Lẽ ra mày phải tấn công nó!

- Tấn công?

- Ừ, mày phải tố cáo "tội ác" của nó. Và nói cho nó biết là anh Gia không có liên quan gì đến chuyện này.

- Sao lúc nãy mày không nói?

Xuyến bối rối:

- Tao hả? Tại lúc nãy tao... quên.

Cúc Hương làm thinh. Nó không buồn cãi nhau với Xuyến. Không khí tự nhiên trầm hẳn đi. Thục chép miệng:

- Đầu năm như vậy là mất vui!

Cúc Hương an ủi Thục:

- Ngày mai anh Gia lại về thành phố rồi. Anh ta còn nói là sẽ đến gặp và báo cho tụi mình biết chỗ làm của anh ta kia mà!

Thục cười. Ừ nhỉ, anh ta đâu có đi luôn. Anh đã bảo với bọn Thục là anh sẽ trở lại. Chỉ còn hôm nay nữa thôi, Thục sẽ gặp lại anh. Lúc đó, vết thương trên trán anh chắc cũng đã lành.





- o O o -

Sáng nay học sinh lục tục vào trường. Sau một ngày lễ rong chơi, không khí bao giờ cũng ồn ào, vui nhộn. Từng đám học sinh cứ xúm xít nhau và náo nức trò chuyện, bất chấp lời nhắc nhở của ban giám hiệu vang lên từng chặp trên loa phóng thanh.

Thời tiết ấm áp và dễ chịu. Nắng tươi tắn, nhấp nháy trên những tàn cây và những mái ngói. Nắng cũng đầy ắp sân trường.

Sau lễ chào cờ, ban giám hiệu đi vào phần dặn dò thường lệ.

Thục chẳng quan tâm đến chiếc loa phong thanh lắm, nó khều Cúc Hương:

- Nè, hồi sáng mày có nhìn vô quán không?

- Có.

Thục hồi hộp:

- Mày có thấy anh ta không?

- Không.

Thục chép miệng:

- Tao cũng nhìn mà không thấy. Hay là anh ta ngồi khuất ở một chỗ nào đó?

Cúc Hương lắc đầu:

- Tao cũng chẳng biết! Hỏi con Xuyến coi!

Nhưng Xuyến cũng bảo là không thấy. Nó nói là nó nhìn rất kỹ, không sót một ngóc ngách nào, rõ ràng là anh chàng Gia không tới.

Thục nói, giọng trách móc:

- Vậy mà anh ta bảo hôm nay anh ta sẽ đến gặp tụi mình!

Cúc Hương nhận định:

- Hôm nay không có nghĩa là sáng sớm. Có thể anh ta tới vào giờ ra chơi cũng nên.

Xuyến tuyên bố:

- Nếu giờ ra chơi mà anh ta không đến thì trưa nay tụi mình đến nhà anh ta.

Cúc Hương liếc Xuyến:

- Làm gì gấp vậy?

Xuyến cười hì hì:

- Phải gấp chứ! Để lâu bánh trái hư hết sao!

Thục nguýt Xuyến:

- Mày lúc nào cũng lo ăn!

Xuyến trả đũa:

- Còn mày thì lúc nào cũng lo... yêu!

Thục đỏ mặt. Nó chưa kịp tìm ra câu trả lời thì Cúc Hương đã quay lại và đưa một ngón tay lên miệng:

- Suỵt! Tụi mày nghe gì không? Cô Lan không còn làm chủ nhiệm lớp mình nữa!

Xuyến và Thục giật mình:

- Thật không? Ai nói vậy?

- Ban giám hiệu mới đọc trên loa đó.

- Cô Lan đi đâu vậy?

- Sức khỏe cô dạo này yếu nên được chuyển lên làm trên văn phòng.

Cô Lan là giáo viên dạy văn đồng thời là chủ nhiệm lớp Thục. Tính tình cô hòa nhã, dịu dàng nên học sinh rất mến.

Thục chép miệng:

- Cô Lan đi, buồn quá hén?

Nhưng Xuyến và Cúc Hương không ai nghe lời cảm thán của Thục. Cả hai đang hồi hộp lắng nghe ban giám hiệu có sẽ thông báo giáo viên nào thay thế cô Lan không. Hay là lát nữa, ban giám hiệu sẽ dẫn giáo viên mới đến giới thiệu với lớp Thục theo kiểu cách trước đây.

Dù sao thì học sinh lớp Thục vẫn muốn nhanh chóng nhìn thấy tận mắt thầy cô mới của mình để sau khi "diện kiến tôn nhân" rồi thì cả đám sẽ tiếp tục bình phẩm, đoán non đoán già xem thầy dễ hay thầy khó, cô hiền hay cô dữ.

Dường như hiểu tâm trạng nôn nao của học sinh, thầy hiệu trưởng nhìn thẳng xuống phía bọn Thục đang đứng, nói:

- Thầy xin giới thiệu với các em, thầy Bùi Hoàng Gia sẽ về dạy văn đồng thời làm chủ nhiệm lớp 11A3 thay cho cô Lan...

Nói xong, thầy đưa tay giới thiệu thầy Gia lúc này đang từ văn phòng bước ra...

Xuyến khẽ kêu lên:

- Chết rồi! Anh ta tụi mày ơi!

Thục và Cúc Hương cũng vừa kịp nhận ra người giáo viên chủ nhiệm mới của mình là anh. Chính anh. Anh đang đứng đó, mỉm cười nhìn xuống lớp 11A3. Chắc chắn là anh đã trông thấy bọn Thục.

Cúc Hương vẫn chưa hết thảng thốt:

- Sao lại là anh ta được?

Xuyến không dám nhìn về phía anh. Nó ngó xuống đất, chép miệng:

- Đúng là anh ta rồi! Hèn gì mà anh ta bảo đợi đến ngày nhập học, anh ta sẽ cho tụi mình biết chỗ làm của anh ta!

Cúc Hương thè lưỡi:

- Thế này thì chết tụi mình rồi! Trong thời gian qua, tụi mình "hành hạ" anh ta dữ quá!

Xuyến rụt cổ:

- Tại tụi mình đâu có biết anh ta là... thầy!

Trong khi Xuyến và Cúc Hương thì thầm nói chuyện, Thục lặng im theo đuổi những ý nghĩ của mình, những ý nghĩ mỗi lúc càng như muốn đứt rời ra, thật khó mà chắp nối và sắp xếp lại như ý muốn. Thục không ngờ lại gặp anh trong hoàn cảnh trớ trêu như thế này và điều đó khiến Thục vô cùng bàng hoàng. Nó ở trong tâm trạng vui không ra vui, buồn cũng chẳng ra buồn. Thục cảm thấy như mình vừa đánh mất một cái gì. Cái gì đó như bông hoa vừa chớm nở và lẽ đâu lại sớm lụi tàn? Thục bồi hồi với nỗi ám ảnh đó suốt cả buổi sáng. Và cả những ngày hôm sau.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom