-
Chương 84
" Bí văn, bí văn và bí văn
Aikaba Hikori. "
Một ngày mới dần dần bao phủ lên chốn đô thị nhộn nhịp, đồng thời làm rực lên cấu trúc cổ kính tuyệt đẹp.
Trong khuôn viên sân trước rộng rãi, đầy ắp những dòng người hối hả qua lại, chợt nổi bật lên hai bóng dáng nhỏ, một nam một nữ đang nắm tay nhau. Đó là hai cô cậu bé, bề ngoài giống nhau như tạc, đang trồ thán phục với cổng vòm khổng lồ nơi giảng đường.
Hai đứa trẻ giáo giác xung quanh, hết nhìn đoàn người qua lại, chúng lại ngước nhìn cô gái với mái tóc bạch kim đang nói chuyện với người hướng dẫn ở bên cạnh. Tiếng ồn ã từ khu hành lang đi vào tai hai đứa trẻ mang đầy sự hỗn tạp nhưng câu chuyện vẫn rất rõ ràng:
" Phu nhân yên tâm, chúng tôi sẽ chăm sóc thiếu gia và tiểu thư một cách tốt nhất có thể "
" Tôi đã hiểu!" Đoạn Hạ Tuyết quay ra hai đứa trẻ và ngồi xuống trước mặt chúng. Cô vuốt lại mái tóc đang loà xoà trước trán của các con rồi cầm tay chúng nói:
" Mấy đứa phải học hành chăm chỉ đấy, trường học ở đây không giống với ở nhà đâu! "
" Vâng! " Lam Thiên gật đầu vui vẻ, cậu bé xem ra rất hào hứng. Duy có Tử Y là cúi đầu, cô bé không nhìn thẳng Hạ Tuyết, nhưng chỉ liếc mắt cô cũng nhận ra nét bối rối trong đôi mắt kia. Nhíu mày, cô hỏi:
" Làm sao vậy? Con không muốn đi học sao? "
_
Không phải vậy _ Dương Tử Y thấy vậy thì lắc đầu, nhưng khi cô bé bắt gặp đôi mắt vừa to vừa tròn của mẹ mình thì mới dè dặt chỉ tay:
_
Chỉ là con..... không biết mẹ có muốn bọn con đi học không? Nếu mẹ không muốn chúng ta có thể về!!! _
Nói đến đây đôi mắt cô bé long lanh chút màu sắc, nếu như chú ý kĩ có thể thấy cả nét tủi thân. Đến đây Hạ Tuyết mới hiểu, ra là lí do này khiến cô bé mới dè chừng. Sự đấu đá giữa cô và Mặc Lãnh Phong đã ảnh hưởng tới bọn trẻ. Cô biết điều đó...
" Vậy còn con... con thích đi học chứ? "
Tử Y không trả lời, cô bé cũng không ra dấu hiệu, mãi sau mới gật đầu một cái.... Hạ Tuyết thấy vậy thì cười phì:
" Vậy đừng lo cho mẹ, con cứ làm những gì mình thích, mẹ sẽ ổn thôi, con chỉ cần học tập cho tốt là được! "
Tử Y bây giờ mới ngẩng đầu rồi không nói không rằng gật nhẹ một cái. Hạ Tuyết xoa đầu con gái, động tác nhẹ nhàng.... Phải rồi cô không nên ích kỷ như vậy, vì chút xích mích của bản thân mà để cho các con phải chịu thiệt thòi. Chuyện giữa Mặc Lãnh Phong và cô thì cô nhất định sẽ giải quyết ổn thoả cả thôi.
Suy nghĩ được lập ra, Hạ Tuyết mới vỗ vai các con, đứng lên nói:
" Nào, vào lớp đi, chiều nay mẹ sẽ tới! "
" Vâng ạ!!! " Bọn trẻ hứa hẹn, người hướng dẫn thấy chúng đã nói lời tạm biệt Hạ Tuyết thì mới giới thiệu hai đứa trẻ tới một cô gái khác. Cô gái đó chào hai đứa trẻ rồi dẫn chúng đi theo đám đông học sinh đang tiến vào. Hạ Tuyết nhìn theo hai cái bóng nhỏ bé mãi tới khi chúng khuất sau một góc nào đó mới quay lại. Người hướng dẫn nãy giờ vẫn quan sát cô, nhiệt tình nói:
" Phu nhân không cần lo lắng, đây là điều mà cha mẹ nào cũng phải trải qua. Tiểu thư và thiếu gia sẽ ổn thôi! "
" Cảm ơn cô! " Hạ Tuyết nói, bất chợt cô thêm vào một câu:
" À, cô không cần phải gọi tôi là phu nhân đâu. Cứ gọi tôi là Hạ Tuyết hoặc cô Dương cũng được! "
Nói rồi Hạ Tuyết nở một nụ cười nhưng điệu bộ khó chịu cho thấy cô đang rất khó chịu với cách xưng hô đó.
" Sao có thể thế được ạ!? " Người hướng dẫn càng thêm lịch sự nói:
" Mặc tiên sinh đã có căn dặn nên chúng tôi không thể sơ suất, vả lại những thành viên của Mặc gia cũng đã theo học học viện này rất nhiều thế hệ, đương nhiên chúng tôi phải giữ phép tắc! "
" Haizzz, đành vậy! " Hạ Tuyết thở dài. Cô vốn không thích sự phân biệt này, được đối xử quan trọng hơn người khác sẽ khiến những đứa trẻ bị biến chất rất nhanh, chúng sẽ trở nên tự phụ và hống hách. Cha cô luôn dạy cô phải biết vị trí của mình, dù thân thế có ra sao chăng nữa. Vậy nên như một hệ quả Hạ Tuyết ghét ai gọi cô bằng các cụm từ trang trọng, nhưng dù sao cũng chỉ có một năm, các con cô rồi sẽ quay lại nếp sóng cũ ngay thôi, không cần phải suy nghĩ.
Hạ Tuyết cảm thấy hài lòng với ý nghĩ này, bỗng trong đầu cô loé lên một ý tưởng. Mặc Lãnh Phong nói chắc hắn cũng từng học ở đây, vậy nhất định nơi này cũng phải lưu lại một số thông tin quan trọng phải không?
" Cô nói tất cả những thành viên của Mặc gia đều học ở đây? "
" Đúng vậy thưa phu nhân! "
" Thế chắc cũng có những sơ yếu lý lịch và thành tích của họ chứ nhỉ? " Hạ Tuyết nhướn mày, cô cẩn trọng hỏi người hướng dẫn. Có vẻ cũng nhận ra ý đồ tìm hiểu của cô, người hướng dẫn cười càng thân thiện:
" Tôi xin lỗi, điều này tôi không giúp ích được phu nhân. Những sổ sách đó chúng tôi không được giữ lại nên tôi không thể giúp được gì!? "
" Vậy sao? " Hạ Tuyết tặc lưỡi, cũng phải... Một kẻ như Mặc Lãnh Phong sao có thể để thân thế của mình bị lộ ra ngoài. Chắc chắn các thông tin đó không niêm phong thì cũng bị tiêu huỷ, với nhân lực hiện tại của mình thì việc tìm kiếm cũng chỉ như mò kim đáy bể mà thôi...
Thấy sắc mặt Hạ Tuyết khó chịu, người hướng dẫn mới hỏi:
" Phu nhân, có chuyện gì vậy ạ? "
Hạ Tuyết bị người phụ nữ kéo ra khỏi dòng suy nghĩ mới bất giác xua tay. Chợt nghĩ ra điều gì đó cô vội giở giọng kể khổ:
" À, không, không có gì đâu... Chỉ là tôi không biết gì nhiều về cuộc sống trước kia của chồng mình. Chúng tôi kết hôn hơi vội vàng nên tôi muốn có cơ hội hiểu thêm về anh ấy, nhưng có lẽ điều đó cũng không được. "
Nói đến đây Hạ Tuyết nhanh chóng nói:
" Dù sao cũng cảm ơn cô, vậy tôi xin phép trở về! "
Hạ Tuyết nói rồi cúi đầu muốn bỏ đi, cô bước rất nhanh, điệu bộ cũng có vẻ vội vã, nhưng từ góc độ của người hướng dẫn thoạt trông như một cô gái đang buồn bã chuyện hôn nhân. Khó xử nhìn quanh, người hướng dẫn thấy Hạ Tuyết đã đi ra khỏi cửa mới gọi lại:
" Khoan đã Mặc phu nhân! "
Hạ Tuyết dừng bước, lúc này người hướng dẫn thấy trong mắt cô có gì đó ươn ướt. Cô ta mới hốt hoảng, chần chừ một lúc mới lên tiếng:
" Phu nhân, tư liệu thì chúng tôi không có nhưng trong kho lưu trữ vẫn còn một số tấm ảnh của Mặc tiên sinh, tôi nghĩ mình có thể cho phu nhân xem "
" Vậy sao? " Sắc mặt Hạ Tuyết sáng rỡ, tay gạt đi đôi mắt kèm nhèm nói:
" Thật cám ơn cô quá! "
Người hướng dẫn thấy vậy cũng thấy chạnh lòng, quả là một người vợ hiền lành, thái độ cũng thật nhã nhặn. Tuy Mặc tiên sinh đã căn dặn cô không được phép cho phu nhân xem bất cứ thông tin gì về mình, nhưng cô không thể để một cô gái khóc lóc, vả lại chỉ là một hai tấm ảnh, chuyện gì có thể xảy ra chứ?
Người hướng dẫn tự trấn an với suy nghĩ này của mình, chỉ là cô không ngờ giây phút mình vừa quay đi một nụ cười ma mãnh xuất hiện trên khuôn mặt của Dương Hạ Tuyết và có trời mới biết nó báo trước cái gì.
****
Một, hai... năm bức ảnh... Cũng chả nhiều lắm được đặt trước mặt Hạ Tuyết.
" Đây là các tấm ảnh trong lễ trao giải của chúng tôi. Mặc tiên sinh khi đó đoạt giải thưởng sát hạch của toàn quốc, nên chúng tôi mới có ảnh chụp của ngài ấy! "
" Thật sao? " Hạ Tuyết đáp qua loa, đúng là phong cách của hắn, không thích thì còn lâu mới chụp được ảnh của hắn.
Đoạn màu mắt sương mù dừng trên người thanh niên trong tấm ảnh. Hắn mặc một cái áo sơ mi trắng, quần tây chỉnh tề, mái tóc rõ ràng cũng dài hơn bây giờ. Khoảng thời gian đích thị là mùa hè, những đốm nắng nhảy nhót trên cơ thể người thanh niên làm lộ ra nét tươi cười thoải mái hiếm hoi mà cô chưa bao giờ thấy.
Giở các tấm ảnh khác, cô thấy hình ảnh hắn đang đứng ở trong sân trường, các giáo viên và nữ sinh vây quanh chúc mừng một cách vui vẻ. Vậy mà trái với sự nhiệt tình của họ, mặt hắn vẫn lạnh như tiền, chả có chút biểu lộ biết ơn. Trời ạ, chả lẽ anh không thể cười tươi một chút cho con gái nhà người ta được sao?
Rời mắt sang một tấm hình khác, cô thấy Lâm Nhã thời còn trung học. Hắn mặc đồng phục nhưng rõ ràng không phải của trường này, đôi má lúm
đồng tiền toe toét cười, đang mở miệng trêu ghẹo gì đó với Mặc Lãnh Phong.
Trông bọn họ thật khác xa bây giờ, có gì đó trẻ con, ngô nghê, và nghịch ngợm, một đặc trưng của lứa tuổi học trò...
Hạ Tuyết nhìn những tấm ảnh, khoé môi khẽ cong lên. Tuy không thể kiếm được chút thông tin gì từ hắn nhưng ít ra mấy tấm ảnh này không phải là không có ích. Cô còn có cơ hội được trêu ghẹo hắn nữa kia mà. Thích thú với ý nghĩ của mình, Hạ Tuyết quay lại hỏi người hướng dẫn:
" Liệu tôi...có thể giữ những tấm ảnh này không? "
Người hướng dẫn ở một bên cười:
" Vâng, nếu phu nhân muốn cũng được ạ! "
" Cảm ơn cô! " Hạ Tuyết tươi tỉnh, cô cầm tấm hình cuối cùng lên, thế nhưng tầm mắt vừa chạm đến nó bèn đứng sững lại. Người hướng dẫn ở bên cạnh thấy thái độ kì lạ của cô mới lên tiếng:
" Phu nhân.... có chuyện gì vậy? "
Hạ Tuyết không trả lời người hướng dẫn, ngón tay di lên khuôn mặt trong tấm hình một cách cẩn mật. Rồi cô cầm tấm ảnh đó hỏi cô ta:
" Cô có biết cô gái trong ảnh này là ai không? "
***
Chiếc Mustang màu xanh navy đang táp vào một lề đường vắng vẻ. Dương Hạ Tuyết ngồi dựa vào ghế lái, tay giơ cao tấm ảnh ban nãy, thất thần. Trong bóng tối, cô dường như có thể thấy rõ ràng cô gái kia.
Cô gái ấy thật trái ngược với Hạ Tuyết. Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp với làn môi đỏ mọng như trái đào, suối tóc đen ôm ấp làn da tuyệt mĩ. Mà không chỉ khuôn mặt, cả cơ thể mảnh khảnh nhưng lại thướt tha, dịu nhẹ, như bông sen nở rộ. Từ cô ấy tạo ra giác thanh thuần thoát tục, một mĩ nhân khiến người ta hít thở không thông.
Cô gái ấy đứng bên cạnh Mặc Lãnh Phong, và lần đầu tiên kể từ khi gặp nhau cô thấy được nụ cười nở thường trực trên đôi môi của hắn. Và khi hắn nhìn cô gái đó, Hạ Tuyết có thể cảm nhận, cô gái ấy đối với hắn tựa hồ là cả thế giới.
Một cảm giác chạnh lòng bỗng xuất hiện trong lòng Hạ Tuyết. Cô nhớ lại lời của người hướng dẫn kia:
" À, cô gái này sao? Tôi không rõ nữa phu nhân. Cô ấy hình như họ Dã, là một học viên múa ba lê xuất sắc của trường. Cô ấy sau khi tốt nghiệp đã theo học một học viện nghệ thuật nổi tiếng thì phải? "
Hạ Tuyết khẽ nhếch môi... Chẳng trách một người lãnh khốc vô tình như Mặc Lãnh Phong lại mê đắm đến vậy. Một mĩ nhân tuyệt sắc, lại còn là một cô gái nữ tính và tài năng, cô căn bản không thể so sánh được. Nếu nói là đối thủ thì chẳng khác nào cười nhạo cô gái kia!
Nghĩ đến đây Hạ Tuyết giật mình, nhét tấm ảnh lại vào tủ trước. Dạo này cô toàn nghĩ chuyện không đâu thôi à! Gì mà đối thủ cơ chứ? Hắn ta thích ai, yêu ai sao cô phải quản cơ chứ? Chỉ là một tấm hình, làm sao có thể ảnh hưởng cô được cô chứ?
Hạ Tuyết cau có, rồi lại vặn khoá xe, cô muốn đi đâu đó để khuây khoả đầu óc một chút. Tốt hơn là quên luôn chuyện ông chồng cô vẫn còn đang tơ tưởng bóng hồng nào đó đi, bất chợt điện thoại lại đổ chuông...
Hạ Tuyết cầm nó rồi bật nắp, có dòng chữ " Chung Cận Nhiên " đấy ắp màn hình. Hạ Tuyết nhíu mày, nhanh chóng áp nó lên tai nói:
" Anh có chuyện gì muốn gặp tôi? "
" Vâng, phu nhân, Mặc tổng nói phu nhân đến số nhà x trên đường Roossevelt, có việc cần tới phu nhân ạ! "
Đường Roossevelt, chẳng phải đó là con đường đối diện với tập đoàn Mặc thị sao? Hạ Tuyết nghi hoặc hỏi lại:
" Có việc gì cần thiết không? "
Giọng nói của Chung Cận Nhiên qua điện thoại vẫn thật đều đều:
" Hiện tại tôi không thể nói, mong phu nhân tới đúng hẹn! "
Rồi không đợi Hạ Tuyết trả lời đầu máy bên kia bỗng ngắc rụp một cái. Hạ Tuyết nhìn điện thoại trên tay một hồi lại đặt nó vào túi.
Không biết Mặc Lãnh Phong đang suy tính gì, lúc nào cũng thần thần bí bí đến mức cô chẳng còn ngạc nhiên nữa. Chi bằng cứ đến đó gặp mặt với hắn biết đâu sẽ giải toả được mối nghi ngờ này.
Nghĩ là làm, Hạ Tuyết đạp chân ga, chiếc Mustang chuyển bánh đến đường Roossevelt. Hạ Tuyết lái xe qua những dãy nhà cao tầng, vào trong một vài con ngõ, cuối cùng cô cũng tìm được đúng số nhà....
Xe dừnh bánh trước cửa cũng là khi Hạ Tuyết được một phen kinh ngạc. Bởi đằng kia những giàn hoa đỗ quyên đỏ thẫm ẩn hiện bỗng lộ ra, cái hàng rào cây ấy dù có chết cô cũng phân biệt được. Đó là hàng cây nơi cửa tiệm của cô tại New Zealand. Trông hàng cây ấy thật tươi mát, tương phản đặc biệt với khu phố sầm uất đầy rẫy toà nhà bê tông này.
Hạ Tuyết xuống xe, sững sờ nhìn hàng cây xanh, quả như cô dự đoán hàng cây kia có một lối vào sâu ngay chính giữa. Như lần lại kí ức, Hạ Tuyết bước xuống xe rồi tiến vào trong lối đi.
Và rồi tất cả mọi thứ mà cô tưởng tượng lộ ra, nào khoảng vườn xanh mát, đài phun nước bằng đá rồi những bóng đèn rải rác như sao trời xung quanh. Nơi căn nhà bằng gỗ sâu trong, ngự một tấm biển: " MY HAPPINESS CAFE AND BAKERY " ở phía trên. Quen thuộc đến không thể nhầm lẫn.
Tất cả là một bản sao y hệt từ kích thước, hình dáng màu sắc cửa hàng của cô ở New Zealand.
Nhưng điều làm cô ngạc nhiên hơn cả là giữa khung cảnh ấy là Chung Cận Nhiên và... Daisy ở ngay bên cạnh. Đến đây Hạ Tuyết không còn chú ý đến mọi thứ xung quanh nữa mà chỉ kịp hô lên:
" Daisy!!! "
" Tỷ!!! " Daisy phát khóc kêu lên, chạy đến ôm lấy cô, Hạ Tuyết rất vui, cô thậm chí còn không ngờ Daisy lại ở đây. Nên liên tục hỏi:
" Daisy, em sao rồi? Bọn chúng không làm gì em chứ? Em có bị thương không? Em... "
" Em không sao, tỷ không cần lo lắng vậy đâu! Em " Daisy nói đến đây rồi lại nhìn vào Cận Nhiên:
" Chung tiên sinh đã sắp xếp cho em một chỗ ở rất tốt. Anh ấy bảo để tiện cho công việc của em ở đây! "
" Công việc? " Hạ Tuyết ẩn Daisy ra, trợn tròn mắt. Công việc quái gì?
Daisy như không nhìn thấy phản ứng ngạc nhiên này của Hạ Tuyết, cô chỉ quan sát xung quanh rồi cảm thán:
" Woa, chị xem này có phải đẹp lắm không? Chung tiên sinh nói rằng đây là cơ sở mới của chúng ta ở thành phố này đấy! "
Nói rồi cô huých vào vai Hạ Tuyết mà thì thầm:
" Tỷ thật là, em không ngờ anh rể lại có gia thế như vậy đó, chị kiếm được người chồng ở đâu hay vậy? "
Bộ dạng Daisy thật hào hứng, trái ngược với vẻ mặt lạnh băng của Hạ Tuyết. Cô một chút cũng không có nổi tia cao hứng, cuộc đời này dạy cô nếu được nhận một thứ gì đó miễn phí, chắc chắn đối phương sẽ mong muốn một cáu gì đó từ mình. Mặc Lãnh Phong làm vậy hẳn phải có mưu đồ, Hạ Tuyết cau mày, thẳng thừng hỏi:
" Anh trả lời cho tôi đi? Hắn ta đang có âm mưu gì? "
Thái độ của Hạ Tuyết rõ ràng đang đe doạ, cô trừng mắt với Cung Cận Nhiên, tay khoanh chặt như thể chuẩn bị giao chiến tới nơi. Chung Cận Nhiên thì ngược lại, hắn vẫn giữ thái độ hoà nhã mà nói:
" Phu nhân, xin cô bớt giận, Mặc tiên sinh không hề có ý định gì cả. Ngài ấy nghĩ phu nhân sẽ buồn chán khi ở nhà nên đã bảo tôi sắp xếp cửa hàng này. Phu nhân xem có gì thiếu sót không? Chúng tôi đã làm mọi thứ giống y hệt rồi ạ! "
" Đây là do hắn bảo anh làm! " Hạ Tuyết sững sờ, đôi mày thêm chau lại, cô hỏi một lần nữa:
" Tôi vẫn không hiểu, rốt cuộc hắn muốn gì? Nói đi Cận Nhiên, tôi không ngại bức cung cậu để tìm ra do đâu? "
Chung Cận Nhiên vẫn giữ bộ mặt than đặc trưng của hắn. Trước thái độ doạ nạt của Hạ Tuyết cũng không hề nao núng, chỉ khẽ nói:
" Xin phu nhân bớt giận, như tôi nói Mặc tổng chỉ suy nghĩ cho phu nhân, muốn phu nhân vui vẻ chứ không hề có ý gì khác. Nếu như phu nhân đồng ý tiếp quản nơi này, Mặc thị sẽ trở thành cổ đông số một, tài trợ về mặt tài chính. Đến khi phu nhân trở về New Zealand, chúng tôi cũng sẽ không đả động gì nữa! "
" Còn nếu tôi nói không thì sao? " Hạ Tuyết lạnh lùng. Chung Cận Nhiên khi đó cũng dửng dưng không kém:
" Vậy vấn đề này phu nhân phải trực tiếp nói với Mặc tiên sinh vậy! "
Dương Hạ Tuyết nheo mắt, mối nghi ngờ qua bao nhiêu ngày lại càng thêm tích tụ. Những trò quái gở từ cái hợp đồng này đã vượt ngưỡng chịu đựng của cô. Khiến cô không muốn cũng phải nói rằng Mặc Lãnh Phong hiện tại đang bắt đầu thay đổi quá nhiều.
Nếu đã vậy cô phải tìm ra rốt cuộc trong óc hắb đang suy tính gì mới được. Nghĩ vậy cô ngẩng đầu, khẽ cười với Chung Cận Nhiên:
" Được, vậy tôi tiếp nhận nơi này! "
Aikaba Hikori. "
Một ngày mới dần dần bao phủ lên chốn đô thị nhộn nhịp, đồng thời làm rực lên cấu trúc cổ kính tuyệt đẹp.
Trong khuôn viên sân trước rộng rãi, đầy ắp những dòng người hối hả qua lại, chợt nổi bật lên hai bóng dáng nhỏ, một nam một nữ đang nắm tay nhau. Đó là hai cô cậu bé, bề ngoài giống nhau như tạc, đang trồ thán phục với cổng vòm khổng lồ nơi giảng đường.
Hai đứa trẻ giáo giác xung quanh, hết nhìn đoàn người qua lại, chúng lại ngước nhìn cô gái với mái tóc bạch kim đang nói chuyện với người hướng dẫn ở bên cạnh. Tiếng ồn ã từ khu hành lang đi vào tai hai đứa trẻ mang đầy sự hỗn tạp nhưng câu chuyện vẫn rất rõ ràng:
" Phu nhân yên tâm, chúng tôi sẽ chăm sóc thiếu gia và tiểu thư một cách tốt nhất có thể "
" Tôi đã hiểu!" Đoạn Hạ Tuyết quay ra hai đứa trẻ và ngồi xuống trước mặt chúng. Cô vuốt lại mái tóc đang loà xoà trước trán của các con rồi cầm tay chúng nói:
" Mấy đứa phải học hành chăm chỉ đấy, trường học ở đây không giống với ở nhà đâu! "
" Vâng! " Lam Thiên gật đầu vui vẻ, cậu bé xem ra rất hào hứng. Duy có Tử Y là cúi đầu, cô bé không nhìn thẳng Hạ Tuyết, nhưng chỉ liếc mắt cô cũng nhận ra nét bối rối trong đôi mắt kia. Nhíu mày, cô hỏi:
" Làm sao vậy? Con không muốn đi học sao? "
_
Không phải vậy _ Dương Tử Y thấy vậy thì lắc đầu, nhưng khi cô bé bắt gặp đôi mắt vừa to vừa tròn của mẹ mình thì mới dè dặt chỉ tay:
_
Chỉ là con..... không biết mẹ có muốn bọn con đi học không? Nếu mẹ không muốn chúng ta có thể về!!! _
Nói đến đây đôi mắt cô bé long lanh chút màu sắc, nếu như chú ý kĩ có thể thấy cả nét tủi thân. Đến đây Hạ Tuyết mới hiểu, ra là lí do này khiến cô bé mới dè chừng. Sự đấu đá giữa cô và Mặc Lãnh Phong đã ảnh hưởng tới bọn trẻ. Cô biết điều đó...
" Vậy còn con... con thích đi học chứ? "
Tử Y không trả lời, cô bé cũng không ra dấu hiệu, mãi sau mới gật đầu một cái.... Hạ Tuyết thấy vậy thì cười phì:
" Vậy đừng lo cho mẹ, con cứ làm những gì mình thích, mẹ sẽ ổn thôi, con chỉ cần học tập cho tốt là được! "
Tử Y bây giờ mới ngẩng đầu rồi không nói không rằng gật nhẹ một cái. Hạ Tuyết xoa đầu con gái, động tác nhẹ nhàng.... Phải rồi cô không nên ích kỷ như vậy, vì chút xích mích của bản thân mà để cho các con phải chịu thiệt thòi. Chuyện giữa Mặc Lãnh Phong và cô thì cô nhất định sẽ giải quyết ổn thoả cả thôi.
Suy nghĩ được lập ra, Hạ Tuyết mới vỗ vai các con, đứng lên nói:
" Nào, vào lớp đi, chiều nay mẹ sẽ tới! "
" Vâng ạ!!! " Bọn trẻ hứa hẹn, người hướng dẫn thấy chúng đã nói lời tạm biệt Hạ Tuyết thì mới giới thiệu hai đứa trẻ tới một cô gái khác. Cô gái đó chào hai đứa trẻ rồi dẫn chúng đi theo đám đông học sinh đang tiến vào. Hạ Tuyết nhìn theo hai cái bóng nhỏ bé mãi tới khi chúng khuất sau một góc nào đó mới quay lại. Người hướng dẫn nãy giờ vẫn quan sát cô, nhiệt tình nói:
" Phu nhân không cần lo lắng, đây là điều mà cha mẹ nào cũng phải trải qua. Tiểu thư và thiếu gia sẽ ổn thôi! "
" Cảm ơn cô! " Hạ Tuyết nói, bất chợt cô thêm vào một câu:
" À, cô không cần phải gọi tôi là phu nhân đâu. Cứ gọi tôi là Hạ Tuyết hoặc cô Dương cũng được! "
Nói rồi Hạ Tuyết nở một nụ cười nhưng điệu bộ khó chịu cho thấy cô đang rất khó chịu với cách xưng hô đó.
" Sao có thể thế được ạ!? " Người hướng dẫn càng thêm lịch sự nói:
" Mặc tiên sinh đã có căn dặn nên chúng tôi không thể sơ suất, vả lại những thành viên của Mặc gia cũng đã theo học học viện này rất nhiều thế hệ, đương nhiên chúng tôi phải giữ phép tắc! "
" Haizzz, đành vậy! " Hạ Tuyết thở dài. Cô vốn không thích sự phân biệt này, được đối xử quan trọng hơn người khác sẽ khiến những đứa trẻ bị biến chất rất nhanh, chúng sẽ trở nên tự phụ và hống hách. Cha cô luôn dạy cô phải biết vị trí của mình, dù thân thế có ra sao chăng nữa. Vậy nên như một hệ quả Hạ Tuyết ghét ai gọi cô bằng các cụm từ trang trọng, nhưng dù sao cũng chỉ có một năm, các con cô rồi sẽ quay lại nếp sóng cũ ngay thôi, không cần phải suy nghĩ.
Hạ Tuyết cảm thấy hài lòng với ý nghĩ này, bỗng trong đầu cô loé lên một ý tưởng. Mặc Lãnh Phong nói chắc hắn cũng từng học ở đây, vậy nhất định nơi này cũng phải lưu lại một số thông tin quan trọng phải không?
" Cô nói tất cả những thành viên của Mặc gia đều học ở đây? "
" Đúng vậy thưa phu nhân! "
" Thế chắc cũng có những sơ yếu lý lịch và thành tích của họ chứ nhỉ? " Hạ Tuyết nhướn mày, cô cẩn trọng hỏi người hướng dẫn. Có vẻ cũng nhận ra ý đồ tìm hiểu của cô, người hướng dẫn cười càng thân thiện:
" Tôi xin lỗi, điều này tôi không giúp ích được phu nhân. Những sổ sách đó chúng tôi không được giữ lại nên tôi không thể giúp được gì!? "
" Vậy sao? " Hạ Tuyết tặc lưỡi, cũng phải... Một kẻ như Mặc Lãnh Phong sao có thể để thân thế của mình bị lộ ra ngoài. Chắc chắn các thông tin đó không niêm phong thì cũng bị tiêu huỷ, với nhân lực hiện tại của mình thì việc tìm kiếm cũng chỉ như mò kim đáy bể mà thôi...
Thấy sắc mặt Hạ Tuyết khó chịu, người hướng dẫn mới hỏi:
" Phu nhân, có chuyện gì vậy ạ? "
Hạ Tuyết bị người phụ nữ kéo ra khỏi dòng suy nghĩ mới bất giác xua tay. Chợt nghĩ ra điều gì đó cô vội giở giọng kể khổ:
" À, không, không có gì đâu... Chỉ là tôi không biết gì nhiều về cuộc sống trước kia của chồng mình. Chúng tôi kết hôn hơi vội vàng nên tôi muốn có cơ hội hiểu thêm về anh ấy, nhưng có lẽ điều đó cũng không được. "
Nói đến đây Hạ Tuyết nhanh chóng nói:
" Dù sao cũng cảm ơn cô, vậy tôi xin phép trở về! "
Hạ Tuyết nói rồi cúi đầu muốn bỏ đi, cô bước rất nhanh, điệu bộ cũng có vẻ vội vã, nhưng từ góc độ của người hướng dẫn thoạt trông như một cô gái đang buồn bã chuyện hôn nhân. Khó xử nhìn quanh, người hướng dẫn thấy Hạ Tuyết đã đi ra khỏi cửa mới gọi lại:
" Khoan đã Mặc phu nhân! "
Hạ Tuyết dừng bước, lúc này người hướng dẫn thấy trong mắt cô có gì đó ươn ướt. Cô ta mới hốt hoảng, chần chừ một lúc mới lên tiếng:
" Phu nhân, tư liệu thì chúng tôi không có nhưng trong kho lưu trữ vẫn còn một số tấm ảnh của Mặc tiên sinh, tôi nghĩ mình có thể cho phu nhân xem "
" Vậy sao? " Sắc mặt Hạ Tuyết sáng rỡ, tay gạt đi đôi mắt kèm nhèm nói:
" Thật cám ơn cô quá! "
Người hướng dẫn thấy vậy cũng thấy chạnh lòng, quả là một người vợ hiền lành, thái độ cũng thật nhã nhặn. Tuy Mặc tiên sinh đã căn dặn cô không được phép cho phu nhân xem bất cứ thông tin gì về mình, nhưng cô không thể để một cô gái khóc lóc, vả lại chỉ là một hai tấm ảnh, chuyện gì có thể xảy ra chứ?
Người hướng dẫn tự trấn an với suy nghĩ này của mình, chỉ là cô không ngờ giây phút mình vừa quay đi một nụ cười ma mãnh xuất hiện trên khuôn mặt của Dương Hạ Tuyết và có trời mới biết nó báo trước cái gì.
****
Một, hai... năm bức ảnh... Cũng chả nhiều lắm được đặt trước mặt Hạ Tuyết.
" Đây là các tấm ảnh trong lễ trao giải của chúng tôi. Mặc tiên sinh khi đó đoạt giải thưởng sát hạch của toàn quốc, nên chúng tôi mới có ảnh chụp của ngài ấy! "
" Thật sao? " Hạ Tuyết đáp qua loa, đúng là phong cách của hắn, không thích thì còn lâu mới chụp được ảnh của hắn.
Đoạn màu mắt sương mù dừng trên người thanh niên trong tấm ảnh. Hắn mặc một cái áo sơ mi trắng, quần tây chỉnh tề, mái tóc rõ ràng cũng dài hơn bây giờ. Khoảng thời gian đích thị là mùa hè, những đốm nắng nhảy nhót trên cơ thể người thanh niên làm lộ ra nét tươi cười thoải mái hiếm hoi mà cô chưa bao giờ thấy.
Giở các tấm ảnh khác, cô thấy hình ảnh hắn đang đứng ở trong sân trường, các giáo viên và nữ sinh vây quanh chúc mừng một cách vui vẻ. Vậy mà trái với sự nhiệt tình của họ, mặt hắn vẫn lạnh như tiền, chả có chút biểu lộ biết ơn. Trời ạ, chả lẽ anh không thể cười tươi một chút cho con gái nhà người ta được sao?
Rời mắt sang một tấm hình khác, cô thấy Lâm Nhã thời còn trung học. Hắn mặc đồng phục nhưng rõ ràng không phải của trường này, đôi má lúm
đồng tiền toe toét cười, đang mở miệng trêu ghẹo gì đó với Mặc Lãnh Phong.
Trông bọn họ thật khác xa bây giờ, có gì đó trẻ con, ngô nghê, và nghịch ngợm, một đặc trưng của lứa tuổi học trò...
Hạ Tuyết nhìn những tấm ảnh, khoé môi khẽ cong lên. Tuy không thể kiếm được chút thông tin gì từ hắn nhưng ít ra mấy tấm ảnh này không phải là không có ích. Cô còn có cơ hội được trêu ghẹo hắn nữa kia mà. Thích thú với ý nghĩ của mình, Hạ Tuyết quay lại hỏi người hướng dẫn:
" Liệu tôi...có thể giữ những tấm ảnh này không? "
Người hướng dẫn ở một bên cười:
" Vâng, nếu phu nhân muốn cũng được ạ! "
" Cảm ơn cô! " Hạ Tuyết tươi tỉnh, cô cầm tấm hình cuối cùng lên, thế nhưng tầm mắt vừa chạm đến nó bèn đứng sững lại. Người hướng dẫn ở bên cạnh thấy thái độ kì lạ của cô mới lên tiếng:
" Phu nhân.... có chuyện gì vậy? "
Hạ Tuyết không trả lời người hướng dẫn, ngón tay di lên khuôn mặt trong tấm hình một cách cẩn mật. Rồi cô cầm tấm ảnh đó hỏi cô ta:
" Cô có biết cô gái trong ảnh này là ai không? "
***
Chiếc Mustang màu xanh navy đang táp vào một lề đường vắng vẻ. Dương Hạ Tuyết ngồi dựa vào ghế lái, tay giơ cao tấm ảnh ban nãy, thất thần. Trong bóng tối, cô dường như có thể thấy rõ ràng cô gái kia.
Cô gái ấy thật trái ngược với Hạ Tuyết. Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp với làn môi đỏ mọng như trái đào, suối tóc đen ôm ấp làn da tuyệt mĩ. Mà không chỉ khuôn mặt, cả cơ thể mảnh khảnh nhưng lại thướt tha, dịu nhẹ, như bông sen nở rộ. Từ cô ấy tạo ra giác thanh thuần thoát tục, một mĩ nhân khiến người ta hít thở không thông.
Cô gái ấy đứng bên cạnh Mặc Lãnh Phong, và lần đầu tiên kể từ khi gặp nhau cô thấy được nụ cười nở thường trực trên đôi môi của hắn. Và khi hắn nhìn cô gái đó, Hạ Tuyết có thể cảm nhận, cô gái ấy đối với hắn tựa hồ là cả thế giới.
Một cảm giác chạnh lòng bỗng xuất hiện trong lòng Hạ Tuyết. Cô nhớ lại lời của người hướng dẫn kia:
" À, cô gái này sao? Tôi không rõ nữa phu nhân. Cô ấy hình như họ Dã, là một học viên múa ba lê xuất sắc của trường. Cô ấy sau khi tốt nghiệp đã theo học một học viện nghệ thuật nổi tiếng thì phải? "
Hạ Tuyết khẽ nhếch môi... Chẳng trách một người lãnh khốc vô tình như Mặc Lãnh Phong lại mê đắm đến vậy. Một mĩ nhân tuyệt sắc, lại còn là một cô gái nữ tính và tài năng, cô căn bản không thể so sánh được. Nếu nói là đối thủ thì chẳng khác nào cười nhạo cô gái kia!
Nghĩ đến đây Hạ Tuyết giật mình, nhét tấm ảnh lại vào tủ trước. Dạo này cô toàn nghĩ chuyện không đâu thôi à! Gì mà đối thủ cơ chứ? Hắn ta thích ai, yêu ai sao cô phải quản cơ chứ? Chỉ là một tấm hình, làm sao có thể ảnh hưởng cô được cô chứ?
Hạ Tuyết cau có, rồi lại vặn khoá xe, cô muốn đi đâu đó để khuây khoả đầu óc một chút. Tốt hơn là quên luôn chuyện ông chồng cô vẫn còn đang tơ tưởng bóng hồng nào đó đi, bất chợt điện thoại lại đổ chuông...
Hạ Tuyết cầm nó rồi bật nắp, có dòng chữ " Chung Cận Nhiên " đấy ắp màn hình. Hạ Tuyết nhíu mày, nhanh chóng áp nó lên tai nói:
" Anh có chuyện gì muốn gặp tôi? "
" Vâng, phu nhân, Mặc tổng nói phu nhân đến số nhà x trên đường Roossevelt, có việc cần tới phu nhân ạ! "
Đường Roossevelt, chẳng phải đó là con đường đối diện với tập đoàn Mặc thị sao? Hạ Tuyết nghi hoặc hỏi lại:
" Có việc gì cần thiết không? "
Giọng nói của Chung Cận Nhiên qua điện thoại vẫn thật đều đều:
" Hiện tại tôi không thể nói, mong phu nhân tới đúng hẹn! "
Rồi không đợi Hạ Tuyết trả lời đầu máy bên kia bỗng ngắc rụp một cái. Hạ Tuyết nhìn điện thoại trên tay một hồi lại đặt nó vào túi.
Không biết Mặc Lãnh Phong đang suy tính gì, lúc nào cũng thần thần bí bí đến mức cô chẳng còn ngạc nhiên nữa. Chi bằng cứ đến đó gặp mặt với hắn biết đâu sẽ giải toả được mối nghi ngờ này.
Nghĩ là làm, Hạ Tuyết đạp chân ga, chiếc Mustang chuyển bánh đến đường Roossevelt. Hạ Tuyết lái xe qua những dãy nhà cao tầng, vào trong một vài con ngõ, cuối cùng cô cũng tìm được đúng số nhà....
Xe dừnh bánh trước cửa cũng là khi Hạ Tuyết được một phen kinh ngạc. Bởi đằng kia những giàn hoa đỗ quyên đỏ thẫm ẩn hiện bỗng lộ ra, cái hàng rào cây ấy dù có chết cô cũng phân biệt được. Đó là hàng cây nơi cửa tiệm của cô tại New Zealand. Trông hàng cây ấy thật tươi mát, tương phản đặc biệt với khu phố sầm uất đầy rẫy toà nhà bê tông này.
Hạ Tuyết xuống xe, sững sờ nhìn hàng cây xanh, quả như cô dự đoán hàng cây kia có một lối vào sâu ngay chính giữa. Như lần lại kí ức, Hạ Tuyết bước xuống xe rồi tiến vào trong lối đi.
Và rồi tất cả mọi thứ mà cô tưởng tượng lộ ra, nào khoảng vườn xanh mát, đài phun nước bằng đá rồi những bóng đèn rải rác như sao trời xung quanh. Nơi căn nhà bằng gỗ sâu trong, ngự một tấm biển: " MY HAPPINESS CAFE AND BAKERY " ở phía trên. Quen thuộc đến không thể nhầm lẫn.
Tất cả là một bản sao y hệt từ kích thước, hình dáng màu sắc cửa hàng của cô ở New Zealand.
Nhưng điều làm cô ngạc nhiên hơn cả là giữa khung cảnh ấy là Chung Cận Nhiên và... Daisy ở ngay bên cạnh. Đến đây Hạ Tuyết không còn chú ý đến mọi thứ xung quanh nữa mà chỉ kịp hô lên:
" Daisy!!! "
" Tỷ!!! " Daisy phát khóc kêu lên, chạy đến ôm lấy cô, Hạ Tuyết rất vui, cô thậm chí còn không ngờ Daisy lại ở đây. Nên liên tục hỏi:
" Daisy, em sao rồi? Bọn chúng không làm gì em chứ? Em có bị thương không? Em... "
" Em không sao, tỷ không cần lo lắng vậy đâu! Em " Daisy nói đến đây rồi lại nhìn vào Cận Nhiên:
" Chung tiên sinh đã sắp xếp cho em một chỗ ở rất tốt. Anh ấy bảo để tiện cho công việc của em ở đây! "
" Công việc? " Hạ Tuyết ẩn Daisy ra, trợn tròn mắt. Công việc quái gì?
Daisy như không nhìn thấy phản ứng ngạc nhiên này của Hạ Tuyết, cô chỉ quan sát xung quanh rồi cảm thán:
" Woa, chị xem này có phải đẹp lắm không? Chung tiên sinh nói rằng đây là cơ sở mới của chúng ta ở thành phố này đấy! "
Nói rồi cô huých vào vai Hạ Tuyết mà thì thầm:
" Tỷ thật là, em không ngờ anh rể lại có gia thế như vậy đó, chị kiếm được người chồng ở đâu hay vậy? "
Bộ dạng Daisy thật hào hứng, trái ngược với vẻ mặt lạnh băng của Hạ Tuyết. Cô một chút cũng không có nổi tia cao hứng, cuộc đời này dạy cô nếu được nhận một thứ gì đó miễn phí, chắc chắn đối phương sẽ mong muốn một cáu gì đó từ mình. Mặc Lãnh Phong làm vậy hẳn phải có mưu đồ, Hạ Tuyết cau mày, thẳng thừng hỏi:
" Anh trả lời cho tôi đi? Hắn ta đang có âm mưu gì? "
Thái độ của Hạ Tuyết rõ ràng đang đe doạ, cô trừng mắt với Cung Cận Nhiên, tay khoanh chặt như thể chuẩn bị giao chiến tới nơi. Chung Cận Nhiên thì ngược lại, hắn vẫn giữ thái độ hoà nhã mà nói:
" Phu nhân, xin cô bớt giận, Mặc tiên sinh không hề có ý định gì cả. Ngài ấy nghĩ phu nhân sẽ buồn chán khi ở nhà nên đã bảo tôi sắp xếp cửa hàng này. Phu nhân xem có gì thiếu sót không? Chúng tôi đã làm mọi thứ giống y hệt rồi ạ! "
" Đây là do hắn bảo anh làm! " Hạ Tuyết sững sờ, đôi mày thêm chau lại, cô hỏi một lần nữa:
" Tôi vẫn không hiểu, rốt cuộc hắn muốn gì? Nói đi Cận Nhiên, tôi không ngại bức cung cậu để tìm ra do đâu? "
Chung Cận Nhiên vẫn giữ bộ mặt than đặc trưng của hắn. Trước thái độ doạ nạt của Hạ Tuyết cũng không hề nao núng, chỉ khẽ nói:
" Xin phu nhân bớt giận, như tôi nói Mặc tổng chỉ suy nghĩ cho phu nhân, muốn phu nhân vui vẻ chứ không hề có ý gì khác. Nếu như phu nhân đồng ý tiếp quản nơi này, Mặc thị sẽ trở thành cổ đông số một, tài trợ về mặt tài chính. Đến khi phu nhân trở về New Zealand, chúng tôi cũng sẽ không đả động gì nữa! "
" Còn nếu tôi nói không thì sao? " Hạ Tuyết lạnh lùng. Chung Cận Nhiên khi đó cũng dửng dưng không kém:
" Vậy vấn đề này phu nhân phải trực tiếp nói với Mặc tiên sinh vậy! "
Dương Hạ Tuyết nheo mắt, mối nghi ngờ qua bao nhiêu ngày lại càng thêm tích tụ. Những trò quái gở từ cái hợp đồng này đã vượt ngưỡng chịu đựng của cô. Khiến cô không muốn cũng phải nói rằng Mặc Lãnh Phong hiện tại đang bắt đầu thay đổi quá nhiều.
Nếu đã vậy cô phải tìm ra rốt cuộc trong óc hắb đang suy tính gì mới được. Nghĩ vậy cô ngẩng đầu, khẽ cười với Chung Cận Nhiên:
" Được, vậy tôi tiếp nhận nơi này! "