-
Chương 73
Mặc Lãnh Phong nói rồi lập tức ghé sát vào cổ Dương Hạ Tuyết, làn môi ấm nóng của ấy chạm lên lần cổ trắng ngần của cô rồi cắn mạnh. Bị đau một cách bất ngờ, Hạ Tuyết vội nhíu mày, hô lớn:
" Á!!! Mặc Lãnh Phong, thả tôi ra đau! "
" Đau sao? " Mặc Lãnh Phong thích thú " Tra tấn, nhục hình mà cô còn không kêu la, chỉ một chút này thôi mà là đau ư? Hừm "
Hắn lại tiếp tục cười đầy thần bí rồi đặt một nụ hôn lên xương quai xanh của Hạ Tuyết:
" Đáng lẽ tôi nên làm thế này với cô từ đầu rồi mới phải? "
Dương Hạ Tuyết mặt đỏ phừng phừng, tuy không phải là lần đầu tiên cô quan hệ nam nữ nhưng dù thế nào cảm xúc với người đàn ông này vẫn là cực kì bài xích. Nhất là khi hắn trêu ngươi cô thế này, tức mình, cô kêu lên:
" Buông tôi ra, tên dở người này. Tôi còn có chuyện muốn hỏi anh, kiềm chế cái ham muốn của anh lại đã! "
" Ăn xong rồi nói " Hắn đáp cụt lủn, bàn tay lại luồn vào trong áo sơ mi của cô, điệu bộ lần mò làm Hạ Tuyết giật nảy mình. Tên khốn này, đến đây thì Hạ Tuyết mặc kệ tay mình có đau đớn cỡ nào, cô giơ nắm đấm, hướng về phía Mặc Lãnh Phong. Nhưng chưa kịp chạm đến cái bản mặt đáng ghét của hắn thì đã bị Mặc Lãnh Phong vươn tay túm chặt lấy, máu lại chảy xuống thẫm đỏ mảnh vải băng xung quanh tay Hạ Tuyết. Mặc Lãnh Phong nắm chặt nắm đấm của của Hạ Tuyết rồi lại nhìn xuống cổ tay đang chảy máu kia, bất chi bất giác thách thức:
" Dương Hạ Tuyết, cô quên sao, mấy tên vệ sĩ của tôi có thể là trò đùa với cô nhưng Mặc Lãnh Phong này không phải như vậy. Vậy nên tốt hơn hết là cô đừng nghĩ đến chuyện phản kháng lại tôi nếu không muốn phải chịu khổ! "
Hạ Tuyết nghe mà trừng mắt với hắn... Hừ! Làm sao cô quên được kia chứ, bọn họ vốn là hai kẻ ngang cơ, nếu có giao đấu thì chỉ có nước cả hắn và cô đều mất mạng. Cô vẫn còn chưa quên vụ xảy ra ở club kia đâu! Có lẽ đúng như Mặc Lãnh Phong nói, chỉ có ở bên hắn như thế này mới mong có cơ hội để trừ khử mà thôi!
Nghĩ đến vấn đề này quả thực khiến Hạ Tuyết vô cùng nhức nhối. Chưa bao giờ cô phải cảm thấy khó khăn khi giết một người như vậy, tuy Lâm Hạc ngày trước khiến cô hao tốn nhiều thời gian nhưng cũng không làm cô mất đi sự bình tĩnh vốn có, duy chỉ có tên khọm già này mới là cái thể loại khó nhằn nhất. Thật là làm cô nhớ đen tên lão đại khốn khiếp năm xưa của hắn.
Bực tức, Hạ Tuyết gạt tay mạnh tay Mặc Lãnh Phong ra rồi không còn tâm tư đùa nữa mà hỏi thẳng:
" Mặc Lãnh Phong, tôi không muốn đùa với anh nữa, giải thích cho tôi đây là cái gì? "
Một tờ giấy đưa ra trước mặt Mặc Lãnh Phong, không cần cầm lấy, hắn chỉ vội lướt qua hoa văn trên tay Hạ Tuyết cũng đủ biết cô muốn nói về điều gì. Khẽ đưa tay lên cằm, hắn nói:
" Có vẻ như thư ký của tôi đã nói cho cô biết! "
" Cái này là cái gì, Mặc Lãnh Phong, sao tôi phải đi cùng anh đến một bữa tiệc chứ? Chả lẽ anh muốn tiết lộ mối quan hệ của chúng ta hay sao? "
Mặc Lãnh Phong chỉ hờ hững quan sát khuôn mặt khó hiểu của Hạ Tuyết, một chút cũng không nể tình:
" Tin tôi đi, tôi cũng không hề có ý định giới thiệu cô là vợ tôi. Không ai muốn cho mọi người thấy vợ mình là một người phụ nữ thiếu hấp dẫn đến vậy! "
" MẶC LÃNH PHONG! Ngoài truyện chả treo nhan sắc của tôi ra anh còn làm được gì khác không?! "
Hạ Tuyết thở phì phò, tại sao hắn cứ phải làm cô điên tiết lên vậy chứ?
" Anh còn chưa giải thích cho tôi về vụ cá cược của chúng ta đâu đấy. Bao giờ anh mới hoàn thành yêu cầu của tôi? "
" Sau khi cô tham gia bữa tiệc đó! " Hắn đáp cụt lủn.
" Tôi không chấp nhận! " Cô cũng thẳng thừng nói lại.
"Cô nói cái gì? " Mặc Lãnh Phong nghe mà trừng mắt, thanh âm mang theo vài phần tức giận, bàn tay đang nắm chặt tay Hạ Tuyết cũng thêm siết chặt. Người phụ nữ này dám không nghe lời hắn sao?
Tay truyền đến một đợt đau, Hạ Tuyết nhăn mặt. Mẹ kiếp! Hắn chỉ biết dùng bạo lực với cô:
" Khoan đã, tên khốn này, mghe tôi nói đã nào! "
Hạ Tuyết kêu lên rồi đánh vào tay của Mặc Lãnh Phong một cái, vì tay phải cũng đang đau nên cô cũng chỉ dám dùng chút lực đạo nhỏ nhoi khiến cho Mặc Lãnh Phong nhìn vậy mà suýt bật cười. Trông cô lúc này trông như con bạch miêu cáu kỉnh đang không thể chịu nổi thái độ của tên hắc lang Mặc Lãnh Phong kia:
" Thái độ của anh lúc nào cũng vậy, bắt ép người khác. Nếu anh muốn tôi làm việc gì đó thì cũng phải cho tôi biết lí do chứ? Chả ai muốn làm một việc mà họ không biết căn cơ cả! Ai da...anh thả tay tôi ra được chưa đây! "
Nhìn khuôn mặt nhăn nhó vì đau của Hạ Tuyết, Mặc Lãnh Phong như nghe được đáp án phù hợp nhất, tay nới lỏng ra, Hạ Tuyết được đà giật lại. Quả nhiên mảnh vải trên tay cô đã bị ướt một mảng lớn rồi, hôm nay thật tốn tiền băng bó mà. Mặc Lãnh Phong nhìn cái cổ tay ấy cũng không nói gì, chỉ lấy hộp thuốc Hạ Tuyết vừa đặt trên mặt bàn chưa kịp đóng nắp, lấy lọ thuốc sát trùng ra rồi nhẹ nhàng kéo tay cô về phía mình.
" Ơ! Ui da!!! Nhẹ tay thôi! " Hạ Tuyết thẫm thờ một lúc rồi suýt xoa kêu lên, hoá ra Mặc Lãnh Phong đang cẩn thận lau vết thương cho cô rồi rửa nó lại bằng thuốc sát trùng. Đoạn hắn lấy bông băng ra rồi băng lại cẩn thận vết thương trên cổ tay. Cả quá trình rất tỉ mẩn, không qua loa như Hạ Tuyết hay làm, đủ để chứng tỏ hắn vô cùng dày dạn kinh nghiệm trong truyện này...
" Dương Hạ Tuyết, tôi nhắc lại một lần nữa, không muốn chịu khổ thì đừng thách thức tôi! "
Hạ Tuyết chăm chú quan sát hành động của hắn, muốn giãy ra nhưng thấy hắn đang cẩn thận chăm chút vết thương của mình thì cũng không phản kháng, mà chỉ thở dài:
" Đợi tay tôi khỏi, tôi sẽ chứng mình cho anh thấy ai mới là kẻ không nên thách thức ai! "
Mặc Lãnh Phong nghe mà cũng không lấy làm giận dữ, chỉ cười:
" Tôi sẵn lòng chấp nhận lời thách đấu của cô, dù sao giao chiến với cô tôi cũng rất thưởng thức "
Rồi không để Hạ Tuyết nói gì hắn vội tiếp lời:
" Còn về chuyện bữa tiệc, cô chỉ cần xuất hiện như một người phụ nữ tháp tùng tôi, sẽ không một ai biết gì về cô. Và nếu cô làm tốt, tôi sẽ thực hiện các yêu cầu mà tôi đã hứa với cô "
Hạ Tuyết nghe vậy nhưng vẫn không hài lòng. Cuối cùng cô quyết định không buông tha cho hắn:
" Mặc Lãnh Phong, anh vẫn chưa trả lời trọng tâm câu hỏi của tôi. Tại sao tôi phải làm theo lời anh cơ chứ! "
Mặc Lãnh Phong thấy cô vẫn không chịu từ bỏ cũng đành hết cách. Đàn bà đôi khi thật phiền nhiễu, luôn muốn phải hiểu rõ ngọn ngành mọi chuyện thì mới ổn thoả:
" Cứ xem như là tôi cần tài năng của cô để làm chọc tức một người đi! "
" Hả!!? " Hạ Tuyết ngẩn ngơ, câu nói của hắn hoàn toàn mới lạ trong tâm trí cô. Và khi cô còn đang tiêu hoá lời nói của Mặc Lãnh Phong thì đã thấy hắn đứng dậy, cầm cặp tài liệu, không quên nâng cằm cô lên:
" Đêm nay vì vết thương trên tay đó nên tôi sẽ tha cho cô, nhưng cô nên nhớ sẽ tuyệt nhiên không có lần sau đâu! Vợ của tôi ạ! "
Nói rồi hắn nhanh chóng bước đi, để mặc Hạ Tuyết nheo mắt nhìn bóng dáng của hắn nơi phòng khách le lói. Cô càng lúc càng không thể giấu được sự tò mò nhưng cô cũng không muốn làm phiền hắn thêm. Nếu hắn đã không nói cho cô vậy thì cũng sẽ không sắm vai kẻ lắm lời, chính cô sẽ tự tìm ra câu trả lời cho lời mời kì lạ này vậy!
***
Trong căn phòng u tối, người con gái có mái tóc đen ngẩng đầu, dưới ánh đèn bàn của căn phòng, ánh mắt cô lấp lánh, tựa có chút bất lực nhưng phần nhiều là giận dữ. Vẻ đẹp của một con chim hoàng yến tuyệt đẹp nhưng cũng thật không thể xem thường...
Triệu Mẫn Đường ngồi trong bóng tối, nhìn đống tài liệu ngổn ngang trên bàn. Tay nắm chặt, ánh mắt nghiêm túc lướt qua hình ảnh của ba con người trên trang giấy mà nhớ lại lúc đó...
"
Nhận ra bọn họ không? Chúng ta đã gặp họ trong đại tiệc của Minh Chấn 6 năm trước đấy! "
"
Có... Đây chính là Tam Sắc của Reaper. "
Triệu Mẫn Đường cau mày, từ ngày hôm đó Hạ Tuyết đã biến mất được hơn một tháng. Bất kể cô có dùng cách gì cũng không thể tìm lại được cậu ta, mà không chỉ là người, thậm chí là cả đồ đạc, giấy tờ thạm chí là cả chiếc Mustang của Hạ Tuyết cũng không cánh mà bay. Là bạn nối khổ của Hạ Tuyết, Triệu Mẫn Đường hiểu cậu ta căn bản sẽ không có một động thái lạ kì như vậy. Huống hồ chi Mẫn Đường đã tìm hiểu, Hạ Tuyết không có trở về New Zealand. Điều này càng chứng tỏ việc Hạ Tuyết lần này đã gặp nguy hiểm thật sự...
" Rầm!!! "
Triệu Mẫn Đường đập tay xuống bàn, càng nghĩ càng cảm thấy mình vô dụng. Đáng lẽ cô không nên để Hạ Tuyết điều tra chuyện này một mình. Thay vì theo sát cậu ta, cô lại tự tin Hạ Tuyết có thể tự mình thoát ra khỏi mọi tình huống, nhưng thật không may cô lại quên mất rằng Hạ Tuyết tìm ra mọi chuyện không có nghĩa là đối thủ của cậu ta sẽ khoang tay, huống hồ chi bây giờ cậu ta không còn quyền hạn của một lão đại. Lần này còn là với Tam Sắc của Reaper cùng một kẻ chẳng rõ lai lịch.... Chả nhẽ....
Không...!!!!
Nghĩ đến đây Triệu Mẫn Đường lắc đầu, vội đứng lên. Đúng rồi cô phải làm gì đó về chuyện này, cô không thể khoanh tay đứng nhìn được nữa. Kẻ tình nghi thì đã ở đây, tại sao cô lại phải chờ đợi để hành động? Nếu vậy thì cô sẽ làm theo phong cách của Hạ Tuyết, tới đâu thì thì tới...
Triệu Mẫn Đường nghĩ thế bèn đứng dậy, mở cửa bước nhanh ra bên ngoài. Một người đàn ông đã chờ sẵn, hắn ta thấy bóng dáng của cô cũng vội chạy theo. Mẫn Đường không nhìn hắn mà chỉ nói:
" Chuẩn bị máy bay đi. Tôi phải sang Mĩ "
" Triệu tiểu thư! " Người đàn ông kia hớt hải nói:
" Tiểu thư đến đó làm gì ạ! "
" Cậu chỉ cần tuân theo mệnh lệch của tôi là được! " Sắc mặt Triệu Mẫn Đường lạnh băng, cô ghét nhất là những ai hỏi câu dư thừa. Người đàn ông kia thấy thế bèn mạnh dạn nói một câu:
" Vậy chúng ta có cần thông báo cho lão đại... "
" Không cần...! " Cô ngay lập tức lớn tiếng, gạt phắt đi ý tưởng đó:
" Lão đại đang phải giải quyết nhiều chuyện trong tổ chức. Chuyện cỏn con này đừng làm phiền ngài ấy, tôi sẽ tự giải quyết! "
Người đàn ông kia nghe vậy thì cũng không hỏi gì thêm, lẳng lặng đi theo Triệu Mẫn Đường và mất hút theo chiếc xe đang dần rời xa khỏi biệt thự.
" Á!!! Mặc Lãnh Phong, thả tôi ra đau! "
" Đau sao? " Mặc Lãnh Phong thích thú " Tra tấn, nhục hình mà cô còn không kêu la, chỉ một chút này thôi mà là đau ư? Hừm "
Hắn lại tiếp tục cười đầy thần bí rồi đặt một nụ hôn lên xương quai xanh của Hạ Tuyết:
" Đáng lẽ tôi nên làm thế này với cô từ đầu rồi mới phải? "
Dương Hạ Tuyết mặt đỏ phừng phừng, tuy không phải là lần đầu tiên cô quan hệ nam nữ nhưng dù thế nào cảm xúc với người đàn ông này vẫn là cực kì bài xích. Nhất là khi hắn trêu ngươi cô thế này, tức mình, cô kêu lên:
" Buông tôi ra, tên dở người này. Tôi còn có chuyện muốn hỏi anh, kiềm chế cái ham muốn của anh lại đã! "
" Ăn xong rồi nói " Hắn đáp cụt lủn, bàn tay lại luồn vào trong áo sơ mi của cô, điệu bộ lần mò làm Hạ Tuyết giật nảy mình. Tên khốn này, đến đây thì Hạ Tuyết mặc kệ tay mình có đau đớn cỡ nào, cô giơ nắm đấm, hướng về phía Mặc Lãnh Phong. Nhưng chưa kịp chạm đến cái bản mặt đáng ghét của hắn thì đã bị Mặc Lãnh Phong vươn tay túm chặt lấy, máu lại chảy xuống thẫm đỏ mảnh vải băng xung quanh tay Hạ Tuyết. Mặc Lãnh Phong nắm chặt nắm đấm của của Hạ Tuyết rồi lại nhìn xuống cổ tay đang chảy máu kia, bất chi bất giác thách thức:
" Dương Hạ Tuyết, cô quên sao, mấy tên vệ sĩ của tôi có thể là trò đùa với cô nhưng Mặc Lãnh Phong này không phải như vậy. Vậy nên tốt hơn hết là cô đừng nghĩ đến chuyện phản kháng lại tôi nếu không muốn phải chịu khổ! "
Hạ Tuyết nghe mà trừng mắt với hắn... Hừ! Làm sao cô quên được kia chứ, bọn họ vốn là hai kẻ ngang cơ, nếu có giao đấu thì chỉ có nước cả hắn và cô đều mất mạng. Cô vẫn còn chưa quên vụ xảy ra ở club kia đâu! Có lẽ đúng như Mặc Lãnh Phong nói, chỉ có ở bên hắn như thế này mới mong có cơ hội để trừ khử mà thôi!
Nghĩ đến vấn đề này quả thực khiến Hạ Tuyết vô cùng nhức nhối. Chưa bao giờ cô phải cảm thấy khó khăn khi giết một người như vậy, tuy Lâm Hạc ngày trước khiến cô hao tốn nhiều thời gian nhưng cũng không làm cô mất đi sự bình tĩnh vốn có, duy chỉ có tên khọm già này mới là cái thể loại khó nhằn nhất. Thật là làm cô nhớ đen tên lão đại khốn khiếp năm xưa của hắn.
Bực tức, Hạ Tuyết gạt tay mạnh tay Mặc Lãnh Phong ra rồi không còn tâm tư đùa nữa mà hỏi thẳng:
" Mặc Lãnh Phong, tôi không muốn đùa với anh nữa, giải thích cho tôi đây là cái gì? "
Một tờ giấy đưa ra trước mặt Mặc Lãnh Phong, không cần cầm lấy, hắn chỉ vội lướt qua hoa văn trên tay Hạ Tuyết cũng đủ biết cô muốn nói về điều gì. Khẽ đưa tay lên cằm, hắn nói:
" Có vẻ như thư ký của tôi đã nói cho cô biết! "
" Cái này là cái gì, Mặc Lãnh Phong, sao tôi phải đi cùng anh đến một bữa tiệc chứ? Chả lẽ anh muốn tiết lộ mối quan hệ của chúng ta hay sao? "
Mặc Lãnh Phong chỉ hờ hững quan sát khuôn mặt khó hiểu của Hạ Tuyết, một chút cũng không nể tình:
" Tin tôi đi, tôi cũng không hề có ý định giới thiệu cô là vợ tôi. Không ai muốn cho mọi người thấy vợ mình là một người phụ nữ thiếu hấp dẫn đến vậy! "
" MẶC LÃNH PHONG! Ngoài truyện chả treo nhan sắc của tôi ra anh còn làm được gì khác không?! "
Hạ Tuyết thở phì phò, tại sao hắn cứ phải làm cô điên tiết lên vậy chứ?
" Anh còn chưa giải thích cho tôi về vụ cá cược của chúng ta đâu đấy. Bao giờ anh mới hoàn thành yêu cầu của tôi? "
" Sau khi cô tham gia bữa tiệc đó! " Hắn đáp cụt lủn.
" Tôi không chấp nhận! " Cô cũng thẳng thừng nói lại.
"Cô nói cái gì? " Mặc Lãnh Phong nghe mà trừng mắt, thanh âm mang theo vài phần tức giận, bàn tay đang nắm chặt tay Hạ Tuyết cũng thêm siết chặt. Người phụ nữ này dám không nghe lời hắn sao?
Tay truyền đến một đợt đau, Hạ Tuyết nhăn mặt. Mẹ kiếp! Hắn chỉ biết dùng bạo lực với cô:
" Khoan đã, tên khốn này, mghe tôi nói đã nào! "
Hạ Tuyết kêu lên rồi đánh vào tay của Mặc Lãnh Phong một cái, vì tay phải cũng đang đau nên cô cũng chỉ dám dùng chút lực đạo nhỏ nhoi khiến cho Mặc Lãnh Phong nhìn vậy mà suýt bật cười. Trông cô lúc này trông như con bạch miêu cáu kỉnh đang không thể chịu nổi thái độ của tên hắc lang Mặc Lãnh Phong kia:
" Thái độ của anh lúc nào cũng vậy, bắt ép người khác. Nếu anh muốn tôi làm việc gì đó thì cũng phải cho tôi biết lí do chứ? Chả ai muốn làm một việc mà họ không biết căn cơ cả! Ai da...anh thả tay tôi ra được chưa đây! "
Nhìn khuôn mặt nhăn nhó vì đau của Hạ Tuyết, Mặc Lãnh Phong như nghe được đáp án phù hợp nhất, tay nới lỏng ra, Hạ Tuyết được đà giật lại. Quả nhiên mảnh vải trên tay cô đã bị ướt một mảng lớn rồi, hôm nay thật tốn tiền băng bó mà. Mặc Lãnh Phong nhìn cái cổ tay ấy cũng không nói gì, chỉ lấy hộp thuốc Hạ Tuyết vừa đặt trên mặt bàn chưa kịp đóng nắp, lấy lọ thuốc sát trùng ra rồi nhẹ nhàng kéo tay cô về phía mình.
" Ơ! Ui da!!! Nhẹ tay thôi! " Hạ Tuyết thẫm thờ một lúc rồi suýt xoa kêu lên, hoá ra Mặc Lãnh Phong đang cẩn thận lau vết thương cho cô rồi rửa nó lại bằng thuốc sát trùng. Đoạn hắn lấy bông băng ra rồi băng lại cẩn thận vết thương trên cổ tay. Cả quá trình rất tỉ mẩn, không qua loa như Hạ Tuyết hay làm, đủ để chứng tỏ hắn vô cùng dày dạn kinh nghiệm trong truyện này...
" Dương Hạ Tuyết, tôi nhắc lại một lần nữa, không muốn chịu khổ thì đừng thách thức tôi! "
Hạ Tuyết chăm chú quan sát hành động của hắn, muốn giãy ra nhưng thấy hắn đang cẩn thận chăm chút vết thương của mình thì cũng không phản kháng, mà chỉ thở dài:
" Đợi tay tôi khỏi, tôi sẽ chứng mình cho anh thấy ai mới là kẻ không nên thách thức ai! "
Mặc Lãnh Phong nghe mà cũng không lấy làm giận dữ, chỉ cười:
" Tôi sẵn lòng chấp nhận lời thách đấu của cô, dù sao giao chiến với cô tôi cũng rất thưởng thức "
Rồi không để Hạ Tuyết nói gì hắn vội tiếp lời:
" Còn về chuyện bữa tiệc, cô chỉ cần xuất hiện như một người phụ nữ tháp tùng tôi, sẽ không một ai biết gì về cô. Và nếu cô làm tốt, tôi sẽ thực hiện các yêu cầu mà tôi đã hứa với cô "
Hạ Tuyết nghe vậy nhưng vẫn không hài lòng. Cuối cùng cô quyết định không buông tha cho hắn:
" Mặc Lãnh Phong, anh vẫn chưa trả lời trọng tâm câu hỏi của tôi. Tại sao tôi phải làm theo lời anh cơ chứ! "
Mặc Lãnh Phong thấy cô vẫn không chịu từ bỏ cũng đành hết cách. Đàn bà đôi khi thật phiền nhiễu, luôn muốn phải hiểu rõ ngọn ngành mọi chuyện thì mới ổn thoả:
" Cứ xem như là tôi cần tài năng của cô để làm chọc tức một người đi! "
" Hả!!? " Hạ Tuyết ngẩn ngơ, câu nói của hắn hoàn toàn mới lạ trong tâm trí cô. Và khi cô còn đang tiêu hoá lời nói của Mặc Lãnh Phong thì đã thấy hắn đứng dậy, cầm cặp tài liệu, không quên nâng cằm cô lên:
" Đêm nay vì vết thương trên tay đó nên tôi sẽ tha cho cô, nhưng cô nên nhớ sẽ tuyệt nhiên không có lần sau đâu! Vợ của tôi ạ! "
Nói rồi hắn nhanh chóng bước đi, để mặc Hạ Tuyết nheo mắt nhìn bóng dáng của hắn nơi phòng khách le lói. Cô càng lúc càng không thể giấu được sự tò mò nhưng cô cũng không muốn làm phiền hắn thêm. Nếu hắn đã không nói cho cô vậy thì cũng sẽ không sắm vai kẻ lắm lời, chính cô sẽ tự tìm ra câu trả lời cho lời mời kì lạ này vậy!
***
Trong căn phòng u tối, người con gái có mái tóc đen ngẩng đầu, dưới ánh đèn bàn của căn phòng, ánh mắt cô lấp lánh, tựa có chút bất lực nhưng phần nhiều là giận dữ. Vẻ đẹp của một con chim hoàng yến tuyệt đẹp nhưng cũng thật không thể xem thường...
Triệu Mẫn Đường ngồi trong bóng tối, nhìn đống tài liệu ngổn ngang trên bàn. Tay nắm chặt, ánh mắt nghiêm túc lướt qua hình ảnh của ba con người trên trang giấy mà nhớ lại lúc đó...
"
Nhận ra bọn họ không? Chúng ta đã gặp họ trong đại tiệc của Minh Chấn 6 năm trước đấy! "
"
Có... Đây chính là Tam Sắc của Reaper. "
Triệu Mẫn Đường cau mày, từ ngày hôm đó Hạ Tuyết đã biến mất được hơn một tháng. Bất kể cô có dùng cách gì cũng không thể tìm lại được cậu ta, mà không chỉ là người, thậm chí là cả đồ đạc, giấy tờ thạm chí là cả chiếc Mustang của Hạ Tuyết cũng không cánh mà bay. Là bạn nối khổ của Hạ Tuyết, Triệu Mẫn Đường hiểu cậu ta căn bản sẽ không có một động thái lạ kì như vậy. Huống hồ chi Mẫn Đường đã tìm hiểu, Hạ Tuyết không có trở về New Zealand. Điều này càng chứng tỏ việc Hạ Tuyết lần này đã gặp nguy hiểm thật sự...
" Rầm!!! "
Triệu Mẫn Đường đập tay xuống bàn, càng nghĩ càng cảm thấy mình vô dụng. Đáng lẽ cô không nên để Hạ Tuyết điều tra chuyện này một mình. Thay vì theo sát cậu ta, cô lại tự tin Hạ Tuyết có thể tự mình thoát ra khỏi mọi tình huống, nhưng thật không may cô lại quên mất rằng Hạ Tuyết tìm ra mọi chuyện không có nghĩa là đối thủ của cậu ta sẽ khoang tay, huống hồ chi bây giờ cậu ta không còn quyền hạn của một lão đại. Lần này còn là với Tam Sắc của Reaper cùng một kẻ chẳng rõ lai lịch.... Chả nhẽ....
Không...!!!!
Nghĩ đến đây Triệu Mẫn Đường lắc đầu, vội đứng lên. Đúng rồi cô phải làm gì đó về chuyện này, cô không thể khoanh tay đứng nhìn được nữa. Kẻ tình nghi thì đã ở đây, tại sao cô lại phải chờ đợi để hành động? Nếu vậy thì cô sẽ làm theo phong cách của Hạ Tuyết, tới đâu thì thì tới...
Triệu Mẫn Đường nghĩ thế bèn đứng dậy, mở cửa bước nhanh ra bên ngoài. Một người đàn ông đã chờ sẵn, hắn ta thấy bóng dáng của cô cũng vội chạy theo. Mẫn Đường không nhìn hắn mà chỉ nói:
" Chuẩn bị máy bay đi. Tôi phải sang Mĩ "
" Triệu tiểu thư! " Người đàn ông kia hớt hải nói:
" Tiểu thư đến đó làm gì ạ! "
" Cậu chỉ cần tuân theo mệnh lệch của tôi là được! " Sắc mặt Triệu Mẫn Đường lạnh băng, cô ghét nhất là những ai hỏi câu dư thừa. Người đàn ông kia thấy thế bèn mạnh dạn nói một câu:
" Vậy chúng ta có cần thông báo cho lão đại... "
" Không cần...! " Cô ngay lập tức lớn tiếng, gạt phắt đi ý tưởng đó:
" Lão đại đang phải giải quyết nhiều chuyện trong tổ chức. Chuyện cỏn con này đừng làm phiền ngài ấy, tôi sẽ tự giải quyết! "
Người đàn ông kia nghe vậy thì cũng không hỏi gì thêm, lẳng lặng đi theo Triệu Mẫn Đường và mất hút theo chiếc xe đang dần rời xa khỏi biệt thự.