Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 56
Hiểu Linh trang điểm nhẹ rồi xuống nhà. Hồi sáng, chị Tĩnh Phương gọi điện đến nói có vài căn rất tốt nên muốn đưa cô đi xem chiều nay. Nhưng hẹn xong nhà môi giới thì Tĩnh Phương lại có việc bận với Tiểu Hi nên sẽ nhờ đồng nghiệp đưa cô đi. Thời tiết tháng 5 nắng nóng nên cuộc hẹn tầm 3h chiều.
Vừa ra tới cửa Cố gia, Hiểu Linh đã nhìn thấy một nam nhân cao lớn mặc một bộ đồ khá đơn giản và khỏe khoắn: áo phông và quần jean cùng giày thể thao. Nếu không phải xác định đồng nghiệp của Tĩnh Phương tỷ là Âu Dương Bác Minh chứ không phải Âu Dương Nhã Luân thì thật sự giờ phút này, Hiểu Linh sẽ nghĩ người kia là Âu Dương Ảnh đế. Người đó tùy ý đứng dựa vào cửa xe chờ đợi. Mái tóc không hề được vuốt gel gọn gàng ngăn nắp như mọi khi. Bộ đồ suit thường gặp khiến Bác Minh nhìn nghiêm túc và chuyên nghiệp bao nhiêu thì bộ đồ hôm nay lại cho cảm giác trẻ trung, năng động bấy nhiêu. Chiếc áo phông màu xanh da trời nhạt ôm vừa vặn phối cùng chiếc quần jean xanh đậm hơn trông khá mát mẻ khi nhìn. Vừa liếc thấy bóng cô đi ra, Âu Dương Bác Minh liền đứng thẳng dậy, nghiêm túc như tác phong thường thấy của hắn, gật đầu chào hỏi:
- Chào buổi chiều, Hiểu Linh. Em nghe chị Tĩnh Phương nói rồi nhỉ? Anh thay chị ấy đưa em đi xem nhà. Vị môi giới kia thì đã ở căn nhà đầu tiên chờ rồi. .
Hiểu Linh gật đầu chào lại:
- Chào anh, Bác Minh. Làm phiền anh rồi... Hôm nay anh mặc rất khác, rất soái.
Và rồi Hiểu Linh ngẩn người khi nhìn nụ cười có chút ngượng ngùng, mất tự nhiên của Bác Minh... Nụ cười ấy thật sự rất khác Âu Dương Nhã Luân. Bác Minh hơi bối rối đưa tay vuốt lại mái tóc có phần mất trật tự của mình. Thật sự thì hắn vừa tỉnh ngủ không bao lâu. Xem hết số hồ sơ kia đã 3 giờ sáng. Bác Minh ngủ tới 7h dậy liền liên hệ xem nhà với bên môi giới đi xem nhà trước. Đi lòng vòng hết buổi sáng, hắn ưng được 3 căn nhà thì mới báo Tĩnh Phương hẹn Hiểu Linh chiều đi xem lần nữa. Về tính ngủ một chút, ăn gì đó rồi đi đón cô ấy. Ai ngờ tỉnh dậy đã hơn 2h chiều. Vội vã, Bác Minh tắm gội một cái rồi thay đồ đi luôn. Hắn sợ cô phải chờ. Bác Minh đáp:
- Là do ngày nghỉ ở nhà, thời tiết cũng quá nóng khi đi ngoài trời nên anh mặc vậy cho thoải mái.
Hiểu Linh gật gù, tán thưởng:
- Ân.. mặc vậy trông anh rất trẻ trung, khỏe khoắn.
Bác Minh ngại ngùng cười:
- Cảm ơn. Em vẫn rất xinh đẹp.
Vừa nói hắn vừa mở cửa ghế phụ cho cô.
- Lên xe đi. Ngoài trời nóng lắm.
Chờ cô vào chỗ, Bác Minh mới lên xe, rồi lái đi. Suốt 15 phút đầu tiên chẳng ai nói với ai câu nào. Hiểu Linh thì không có nhu cầu nói chuyện, chỉ mải nhìn đường nhìn người. Nói đúng ra tới nơi này gần nửa năm, số lần ra cửa của cô còn đếm được trên đầu ngón tay. Còn mấy tháng nữa mới nhập học, cô cũng nên học thêm vài thứ cho giết thời gian nhỉ: trang điểm? đan móc? Nhảy hiện đại???? Hiểu Linh tự chìm đắm trong mớ kế hoạch của mình. Còn Bác Minh lại không biết nên mở lời như thế nào, bắt đầu từ đâu. Cũng thật mâu thuẫn khi một luật sư miệng lưỡi sắc bén như Âu Dương Bác Minh bây giờ lại không biết nói gì, cứ vài phút lại nhìn sang Hiểu Linh một chút.
Rốt cuộc Hiểu Linh ngơ ngẩn đủ cũng nhìn ra Âu Dương Bác Minh bất thường. Có chút khó hiểu, cô nghiêng đầu nhìn anh hỏi:
- Anh Bác Minh, anh có gì muốn hỏi em sao?
Âu Dương Bác Minh im lặng trong chốc lát, suy nghĩ xem nên hỏi cô thế nào để không quá thể hiện bản thân tò mò, lỗ mãng. Hắn đáp:
- Ân.. Tối qua Nhã Luân gửi cho anh một bức ảnh chụp em, còn nói hai người đã trò chuyện rất vui tuy rằng ban đầu em nhận nhầm anh ấy thành anh. Hai người gặp nhau ở bữa tiệc nào vậy?
Hiểu Linh nhíu mày. Âu Dương Nhã Luân rốt cuộc có ý gì khi nói dối Bác Minh, lại còn chụp ảnh cô nữa. Cô trả lời:
- Tối qua Du gia mở tiệc đấu giá từ thiện. Em có gặp anh ấy ở đó. Đúng là em có nhận nhầm nhưng là do Âu Dương Nhã Luân cố tình dùng phong thái của anh để chào hỏi. Cũng không hề có chuyện nói vui vẻ vì chỉ sau vài câu nói thì em nhận ra anh ta đang đóng vai nên có chút bực bội và không có kiên nhẫn tiếp chuyện. Nhưng em không biết Âu Dương Nhã Luân còn chụp ảnh. Em xem bức ảnh đó được chứ.
Bác Minh trong lòng rốt cuộc an ổn, vui vẻ trở lại. Biết ngay là Âu Dương Nhã Luân lại lừa gạt hắn. Con người đó không hiểu từ bao giờ luôn lấy hắn ra làm trò đùa. Muốn nhìn thấy hắn bực bội, cáu gắt, lo lắng. Đã có lần Bác Minh hắn không kìm chế nổi cơn giận mà đấm cho Nhã Luân một trận, hỏi hắn tại sao. Thì khi đó Âu Dương Nhã Luân đang nằm bẹp dưới sàn chịu đánh lại cười bảo: như vậy thì anh mới thấy đệ có phản ứng với anh, không coi anh hay ba mẹ là không khí nữa. Âu Dương Nhã Luân đối với bất kỳ ai luôn là ôn nhu quan tâm, nụ cười tỏa nắng. Nhưng khi đối với hắn lại là khuôn mặt đáng thương cầu che chở. Thật không thể hiểu nổi.1
Bác Minh ầm ừ lấy điện thoại mở lên đưa cho cô rồi tiếp tục lái xe. Từ nội thành đi sang GL cũng phải tốn cả tiếng đồng hồ vì đường tắc. Hôm nay lại vẫn còn là nghỉ lễ 1/5 nên mọi người đổ ra đường cũng nhiều. Nhưng có hề gì. Dù sao Bác Minh hắn không vội, để người môi giới chờ chút. Hắn muốn được ở không gian riêng cùng Hiểu Linh càng lâu càng tốt, cho dù cả hai không nói chuyện gì cũng được.
Hiểu Linh nhìn bức ảnh một hồi thì lông mày có chút nhíu chặt. Hình như ở một góc bên trái, cô nhìn thấy một nữ nhân đang giơ điện thoại lên quá mặt... Hiểu Linh cảm thấy có gì đó không ổn nhưng lại chẳng biết là gì. Có lẽ cô bị nhạy cảm quá chăng.
Cô đưa lại điện thoại cho Bác Minh. Hi vọng là cô nghĩ nhiều lắm. Cô không muốn làm một vai phụ có lùm xùm với nam chính đâu.
Vừa ra tới cửa Cố gia, Hiểu Linh đã nhìn thấy một nam nhân cao lớn mặc một bộ đồ khá đơn giản và khỏe khoắn: áo phông và quần jean cùng giày thể thao. Nếu không phải xác định đồng nghiệp của Tĩnh Phương tỷ là Âu Dương Bác Minh chứ không phải Âu Dương Nhã Luân thì thật sự giờ phút này, Hiểu Linh sẽ nghĩ người kia là Âu Dương Ảnh đế. Người đó tùy ý đứng dựa vào cửa xe chờ đợi. Mái tóc không hề được vuốt gel gọn gàng ngăn nắp như mọi khi. Bộ đồ suit thường gặp khiến Bác Minh nhìn nghiêm túc và chuyên nghiệp bao nhiêu thì bộ đồ hôm nay lại cho cảm giác trẻ trung, năng động bấy nhiêu. Chiếc áo phông màu xanh da trời nhạt ôm vừa vặn phối cùng chiếc quần jean xanh đậm hơn trông khá mát mẻ khi nhìn. Vừa liếc thấy bóng cô đi ra, Âu Dương Bác Minh liền đứng thẳng dậy, nghiêm túc như tác phong thường thấy của hắn, gật đầu chào hỏi:
- Chào buổi chiều, Hiểu Linh. Em nghe chị Tĩnh Phương nói rồi nhỉ? Anh thay chị ấy đưa em đi xem nhà. Vị môi giới kia thì đã ở căn nhà đầu tiên chờ rồi. .
Hiểu Linh gật đầu chào lại:
- Chào anh, Bác Minh. Làm phiền anh rồi... Hôm nay anh mặc rất khác, rất soái.
Và rồi Hiểu Linh ngẩn người khi nhìn nụ cười có chút ngượng ngùng, mất tự nhiên của Bác Minh... Nụ cười ấy thật sự rất khác Âu Dương Nhã Luân. Bác Minh hơi bối rối đưa tay vuốt lại mái tóc có phần mất trật tự của mình. Thật sự thì hắn vừa tỉnh ngủ không bao lâu. Xem hết số hồ sơ kia đã 3 giờ sáng. Bác Minh ngủ tới 7h dậy liền liên hệ xem nhà với bên môi giới đi xem nhà trước. Đi lòng vòng hết buổi sáng, hắn ưng được 3 căn nhà thì mới báo Tĩnh Phương hẹn Hiểu Linh chiều đi xem lần nữa. Về tính ngủ một chút, ăn gì đó rồi đi đón cô ấy. Ai ngờ tỉnh dậy đã hơn 2h chiều. Vội vã, Bác Minh tắm gội một cái rồi thay đồ đi luôn. Hắn sợ cô phải chờ. Bác Minh đáp:
- Là do ngày nghỉ ở nhà, thời tiết cũng quá nóng khi đi ngoài trời nên anh mặc vậy cho thoải mái.
Hiểu Linh gật gù, tán thưởng:
- Ân.. mặc vậy trông anh rất trẻ trung, khỏe khoắn.
Bác Minh ngại ngùng cười:
- Cảm ơn. Em vẫn rất xinh đẹp.
Vừa nói hắn vừa mở cửa ghế phụ cho cô.
- Lên xe đi. Ngoài trời nóng lắm.
Chờ cô vào chỗ, Bác Minh mới lên xe, rồi lái đi. Suốt 15 phút đầu tiên chẳng ai nói với ai câu nào. Hiểu Linh thì không có nhu cầu nói chuyện, chỉ mải nhìn đường nhìn người. Nói đúng ra tới nơi này gần nửa năm, số lần ra cửa của cô còn đếm được trên đầu ngón tay. Còn mấy tháng nữa mới nhập học, cô cũng nên học thêm vài thứ cho giết thời gian nhỉ: trang điểm? đan móc? Nhảy hiện đại???? Hiểu Linh tự chìm đắm trong mớ kế hoạch của mình. Còn Bác Minh lại không biết nên mở lời như thế nào, bắt đầu từ đâu. Cũng thật mâu thuẫn khi một luật sư miệng lưỡi sắc bén như Âu Dương Bác Minh bây giờ lại không biết nói gì, cứ vài phút lại nhìn sang Hiểu Linh một chút.
Rốt cuộc Hiểu Linh ngơ ngẩn đủ cũng nhìn ra Âu Dương Bác Minh bất thường. Có chút khó hiểu, cô nghiêng đầu nhìn anh hỏi:
- Anh Bác Minh, anh có gì muốn hỏi em sao?
Âu Dương Bác Minh im lặng trong chốc lát, suy nghĩ xem nên hỏi cô thế nào để không quá thể hiện bản thân tò mò, lỗ mãng. Hắn đáp:
- Ân.. Tối qua Nhã Luân gửi cho anh một bức ảnh chụp em, còn nói hai người đã trò chuyện rất vui tuy rằng ban đầu em nhận nhầm anh ấy thành anh. Hai người gặp nhau ở bữa tiệc nào vậy?
Hiểu Linh nhíu mày. Âu Dương Nhã Luân rốt cuộc có ý gì khi nói dối Bác Minh, lại còn chụp ảnh cô nữa. Cô trả lời:
- Tối qua Du gia mở tiệc đấu giá từ thiện. Em có gặp anh ấy ở đó. Đúng là em có nhận nhầm nhưng là do Âu Dương Nhã Luân cố tình dùng phong thái của anh để chào hỏi. Cũng không hề có chuyện nói vui vẻ vì chỉ sau vài câu nói thì em nhận ra anh ta đang đóng vai nên có chút bực bội và không có kiên nhẫn tiếp chuyện. Nhưng em không biết Âu Dương Nhã Luân còn chụp ảnh. Em xem bức ảnh đó được chứ.
Bác Minh trong lòng rốt cuộc an ổn, vui vẻ trở lại. Biết ngay là Âu Dương Nhã Luân lại lừa gạt hắn. Con người đó không hiểu từ bao giờ luôn lấy hắn ra làm trò đùa. Muốn nhìn thấy hắn bực bội, cáu gắt, lo lắng. Đã có lần Bác Minh hắn không kìm chế nổi cơn giận mà đấm cho Nhã Luân một trận, hỏi hắn tại sao. Thì khi đó Âu Dương Nhã Luân đang nằm bẹp dưới sàn chịu đánh lại cười bảo: như vậy thì anh mới thấy đệ có phản ứng với anh, không coi anh hay ba mẹ là không khí nữa. Âu Dương Nhã Luân đối với bất kỳ ai luôn là ôn nhu quan tâm, nụ cười tỏa nắng. Nhưng khi đối với hắn lại là khuôn mặt đáng thương cầu che chở. Thật không thể hiểu nổi.1
Bác Minh ầm ừ lấy điện thoại mở lên đưa cho cô rồi tiếp tục lái xe. Từ nội thành đi sang GL cũng phải tốn cả tiếng đồng hồ vì đường tắc. Hôm nay lại vẫn còn là nghỉ lễ 1/5 nên mọi người đổ ra đường cũng nhiều. Nhưng có hề gì. Dù sao Bác Minh hắn không vội, để người môi giới chờ chút. Hắn muốn được ở không gian riêng cùng Hiểu Linh càng lâu càng tốt, cho dù cả hai không nói chuyện gì cũng được.
Hiểu Linh nhìn bức ảnh một hồi thì lông mày có chút nhíu chặt. Hình như ở một góc bên trái, cô nhìn thấy một nữ nhân đang giơ điện thoại lên quá mặt... Hiểu Linh cảm thấy có gì đó không ổn nhưng lại chẳng biết là gì. Có lẽ cô bị nhạy cảm quá chăng.
Cô đưa lại điện thoại cho Bác Minh. Hi vọng là cô nghĩ nhiều lắm. Cô không muốn làm một vai phụ có lùm xùm với nam chính đâu.
Bình luận facebook