Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 43
Một buổi sáng với lễ nghi đi qua. Vốn nghĩ bản thân sẽ trầy da tróc vảy với vị chuyên gia này. Nhưng Hiểu Linh không ngờ những lễ nghi kia phần lớn cô đã được dạy dỗ từ nhỏ, chỉ có chút hoa mỹ hơn. Văn hoá sử dụng dao nĩa thì cô phải học từ đầu. Cũng có thể do Hiểu Linh lễ nghi không quá tệ nên Cố gia không hề có ai thắc mắc một người hôn mê 1 năm trời tỉnh dậy lại có thể biến thành một con người hoàn toàn khác.
Lăng Hạo Ninh suốt thời gian cô học tập đều ở bên cạnh xem. Nhiều khi hắn thật sự muốn phun tào. Có những lễ nghi khoa trương khiến động tác của người học trông vô cùng giả. Như cách cầm ly bằng hai ngón cái và trỏ, các ngón tay khác phải có độ cong như thế nào cho đẹp mắt. Thảo nào những lần tham dự tiệc rượu, hắn luôn cảm thấy có gì đó rất mất tự nhiên khiến hắn không thoải mái nhưng xét kỹ lại không có thứ gì sai cả. Lại nhìn qua những động tác của Hiểu Linh, mọi thứ không hề thất lễ lại vô cùng đơn giản, không khoa trương như chính tính cách của cô ấy.
Chiều tới, Hạo Ninh không khác gì chú chó nhỏ luôn theo sau Hiểu Linh chỉ vì để chắc chắn cô sẽ nấu cơm cho hắn. Ban sáng cô đã nhờ Trần thím đi chợ mua thêm chút đồ để chiều nấu. Tối nay, Hiểu Linh tính làm nem rán ăn cùng rau sống, canh xương nấu dưa chua, sườn xào chua ngọt thêm đĩa đậu xốt cà chua. Cô có chút lo lắng lượng không đủ cho hai nam nhân kia ăn, cảm thấy có chút ít thịt nên quyết định luộc thêm đĩa gà. Vì hôm nay cô vào bếp nên Trần thím sang phòng bếp phụ nấu ăn cho mấy người giúp việc là được.
Đến phiền vì Hạo Ninh cứ quanh quẩn bên cạnh, Hiểu Linh lấy mớ rau thơm các loại đưa cho anh, phân phó:
- Anh ra ngoài kia nhặt rau cho em đi. Lát ăn cùng nem.
Hạo Ninh đón lấy rau thơm ngồi luôn trong bếp nhặt. Cái bộ dáng nam nhân cao ngất ngồi chăm chú nhặt từng cọng rau thơm bé xíu trông đáng yêu lạ. Vừa làm, hắn chốc chốc lại ngó nhìn Hiểu Linh. Tư thái lười biếng của cô ấy dường như biến đi đâu mất. Thay vào đó là những động tác nối liền nhau vô cùng lưu loát. Bóng dáng thon gầy ấy đeo chiếc tạp dề bận bịu trong bếp khiến Hạo Ninh chỉ có thể ngẩn ngơ nhìn, trong lòng lại tràn lan ấm áp mọc rễ. Khung cảnh này dù nhìn ngắm trăm ngàn lần hắn cũng không biết chán, chỉ có thể càng ngày càng yêu thích. Hạo Ninh đột nhiên nhớ ra, hắn len lén cầm điện thoại, đặt ở một góc độ tốt nhất để thu lại hết khoảnh khắc này.
Hiểu Linh bận bịu vòng quanh, đặt gà làm sẵn sạch sẽ vào nồi luộc, sau đó làm nhân cuốn nem xong để gia vị cho ngấm liền quay sang xào xương và đổ chút nước vào hầm trước, một lát gà được thì sẽ dùng nước đó nấu canh. Hai nồi nấu vừa bắc lên, Hiểu Linh đang định gói nem thì một cái đầu to đùng đặt lên vai cô, Hạo Ninh hỏi:
- Em đang làm món gì vậy? Dạy anh cuốn đi, anh giúp em.
Hiểu Linh né người tránh khỏi cái đầu kia, lưỡng lự một chút rồi cũng quay sang nói:
- Em đang gói nem để rán. Rau anh nhặt xong chưa?
Hạo Ninh gật đầu:
- Xong rồi, nên mới hỏi em đây. Nhìn em bận rộn quá. Anh mong sau này lúc nào cũng có thể phụ em thế này.
Hiểu Linh lờ đi lời nói của hắn mà quay sang vừa làm vừa hướng dẫn:
- Anh vuốt chút nước vào vỏ bánh cho mềm, trải ra. Cho một thìa đầy nhân, dàn thành hàng chừng 10cm rồi cuốn lại. Cuốn chặt tay một chút.1
Hạo Ninh vui vẻ đứng bên làm theo hướng dẫn của cô. Chốc lát lại hỏi như vậy ổn không. Hiểu Linh rất kiên nhẫn chỉ cho hắn mà không biết người nào đó đang cười trộm. Hắc hắc... trù nghệ là một trong 18 ban võ nghệ để lấy lòng người được không. Làm sao mà Hạo Ninh hắn không biết chứ.1
Nhìn mấy cái bánh sau này Hạo Ninh cuốn rất đẹp, Hiểu Linh chân thành khen:
- Anh khéo tay thật đấy. Người thông minh học gì cũng nhanh.
Hạo Ninh cười cười xấu hổ:
- Là do em chỉ dẫn chi tiết đâu.
Thấy hắn gói đẹp, Hiểu Linh cũng buông tay chuyển sang việc khác. Hạo Ninh đứng ngay cạnh bếp gói nên cả hai song song làm việc, nhìn từ ngoài vào thật đúng chuẩn tuấn nam mỹ nữ, cảnh đẹp ý vui a.
Gà luộc vừa được, Hiểu Linh liền nhấc ra rồi đổ nước luộc, thêm dưa chua vào nồi nấu canh. Bếp kia trống liền đặt chảo lên rán đậu phụ cho món sốt cà chua.
Một lát rán đậu xong liền có thể trực tiếp rán nem rồi.
Loay hoay mất hơn 2 tiếng, mấy món ăn cũng vừa xong. Hiểu Linh lúc này đã sai phái Hạo Ninh làm việc quen tay. Thừa Minh vừa trở về liền nhìn thấy Hiểu Linh xếp đồ ăn ra, phân phó Hạo Ninh:
- Anh xem xếp bát đũa ra đi. Cơm xong rồi. Chờ lát nữa là ăn thôi. Còn sớm.
Nhìn cái không gian ấm áp kia làm Thừa Minh cay mắt. Đáng ghét. Khuôn miệng vẫn mỉm cười, hắn sải bước đi vào, lên tiếng:
- Vừa về đến đã thấy mùi thơm rồi, có vẻ em nấu khá thành công a...
Hiểu Linh nghe thấy tiếng Thừa Minh thì ngẩng đầu lên cười nói:
- Anh về rồi. Vừa lúc giờ cơm. Anh rửa tay đi rồi ra ăn.
Ách.. rõ ràng là một câu nói rất bình thường nhưng vào tai hai nam nhân thì dường như là hai thái cực khác nhau. Thừa Minh vui vẻ chừng nào thì Hạo Ninh chua lòm ghen tị chừng đó. Con người kia sẽ còn được thường xuyên nghe câu nói đó, còn hắn thì không. Bữa cơm này cô tự tay nấu cho hắn, người kia cũng có thể đường đường chính chính ăn đâu. Còn khi hắn rời đi, sẽ có bao nhiêu bữa cơm cô nấu cho riêng Cố Thừa Minh thì hắn lại không biết.
Lăng Hạo Ninh suốt thời gian cô học tập đều ở bên cạnh xem. Nhiều khi hắn thật sự muốn phun tào. Có những lễ nghi khoa trương khiến động tác của người học trông vô cùng giả. Như cách cầm ly bằng hai ngón cái và trỏ, các ngón tay khác phải có độ cong như thế nào cho đẹp mắt. Thảo nào những lần tham dự tiệc rượu, hắn luôn cảm thấy có gì đó rất mất tự nhiên khiến hắn không thoải mái nhưng xét kỹ lại không có thứ gì sai cả. Lại nhìn qua những động tác của Hiểu Linh, mọi thứ không hề thất lễ lại vô cùng đơn giản, không khoa trương như chính tính cách của cô ấy.
Chiều tới, Hạo Ninh không khác gì chú chó nhỏ luôn theo sau Hiểu Linh chỉ vì để chắc chắn cô sẽ nấu cơm cho hắn. Ban sáng cô đã nhờ Trần thím đi chợ mua thêm chút đồ để chiều nấu. Tối nay, Hiểu Linh tính làm nem rán ăn cùng rau sống, canh xương nấu dưa chua, sườn xào chua ngọt thêm đĩa đậu xốt cà chua. Cô có chút lo lắng lượng không đủ cho hai nam nhân kia ăn, cảm thấy có chút ít thịt nên quyết định luộc thêm đĩa gà. Vì hôm nay cô vào bếp nên Trần thím sang phòng bếp phụ nấu ăn cho mấy người giúp việc là được.
Đến phiền vì Hạo Ninh cứ quanh quẩn bên cạnh, Hiểu Linh lấy mớ rau thơm các loại đưa cho anh, phân phó:
- Anh ra ngoài kia nhặt rau cho em đi. Lát ăn cùng nem.
Hạo Ninh đón lấy rau thơm ngồi luôn trong bếp nhặt. Cái bộ dáng nam nhân cao ngất ngồi chăm chú nhặt từng cọng rau thơm bé xíu trông đáng yêu lạ. Vừa làm, hắn chốc chốc lại ngó nhìn Hiểu Linh. Tư thái lười biếng của cô ấy dường như biến đi đâu mất. Thay vào đó là những động tác nối liền nhau vô cùng lưu loát. Bóng dáng thon gầy ấy đeo chiếc tạp dề bận bịu trong bếp khiến Hạo Ninh chỉ có thể ngẩn ngơ nhìn, trong lòng lại tràn lan ấm áp mọc rễ. Khung cảnh này dù nhìn ngắm trăm ngàn lần hắn cũng không biết chán, chỉ có thể càng ngày càng yêu thích. Hạo Ninh đột nhiên nhớ ra, hắn len lén cầm điện thoại, đặt ở một góc độ tốt nhất để thu lại hết khoảnh khắc này.
Hiểu Linh bận bịu vòng quanh, đặt gà làm sẵn sạch sẽ vào nồi luộc, sau đó làm nhân cuốn nem xong để gia vị cho ngấm liền quay sang xào xương và đổ chút nước vào hầm trước, một lát gà được thì sẽ dùng nước đó nấu canh. Hai nồi nấu vừa bắc lên, Hiểu Linh đang định gói nem thì một cái đầu to đùng đặt lên vai cô, Hạo Ninh hỏi:
- Em đang làm món gì vậy? Dạy anh cuốn đi, anh giúp em.
Hiểu Linh né người tránh khỏi cái đầu kia, lưỡng lự một chút rồi cũng quay sang nói:
- Em đang gói nem để rán. Rau anh nhặt xong chưa?
Hạo Ninh gật đầu:
- Xong rồi, nên mới hỏi em đây. Nhìn em bận rộn quá. Anh mong sau này lúc nào cũng có thể phụ em thế này.
Hiểu Linh lờ đi lời nói của hắn mà quay sang vừa làm vừa hướng dẫn:
- Anh vuốt chút nước vào vỏ bánh cho mềm, trải ra. Cho một thìa đầy nhân, dàn thành hàng chừng 10cm rồi cuốn lại. Cuốn chặt tay một chút.1
Hạo Ninh vui vẻ đứng bên làm theo hướng dẫn của cô. Chốc lát lại hỏi như vậy ổn không. Hiểu Linh rất kiên nhẫn chỉ cho hắn mà không biết người nào đó đang cười trộm. Hắc hắc... trù nghệ là một trong 18 ban võ nghệ để lấy lòng người được không. Làm sao mà Hạo Ninh hắn không biết chứ.1
Nhìn mấy cái bánh sau này Hạo Ninh cuốn rất đẹp, Hiểu Linh chân thành khen:
- Anh khéo tay thật đấy. Người thông minh học gì cũng nhanh.
Hạo Ninh cười cười xấu hổ:
- Là do em chỉ dẫn chi tiết đâu.
Thấy hắn gói đẹp, Hiểu Linh cũng buông tay chuyển sang việc khác. Hạo Ninh đứng ngay cạnh bếp gói nên cả hai song song làm việc, nhìn từ ngoài vào thật đúng chuẩn tuấn nam mỹ nữ, cảnh đẹp ý vui a.
Gà luộc vừa được, Hiểu Linh liền nhấc ra rồi đổ nước luộc, thêm dưa chua vào nồi nấu canh. Bếp kia trống liền đặt chảo lên rán đậu phụ cho món sốt cà chua.
Một lát rán đậu xong liền có thể trực tiếp rán nem rồi.
Loay hoay mất hơn 2 tiếng, mấy món ăn cũng vừa xong. Hiểu Linh lúc này đã sai phái Hạo Ninh làm việc quen tay. Thừa Minh vừa trở về liền nhìn thấy Hiểu Linh xếp đồ ăn ra, phân phó Hạo Ninh:
- Anh xem xếp bát đũa ra đi. Cơm xong rồi. Chờ lát nữa là ăn thôi. Còn sớm.
Nhìn cái không gian ấm áp kia làm Thừa Minh cay mắt. Đáng ghét. Khuôn miệng vẫn mỉm cười, hắn sải bước đi vào, lên tiếng:
- Vừa về đến đã thấy mùi thơm rồi, có vẻ em nấu khá thành công a...
Hiểu Linh nghe thấy tiếng Thừa Minh thì ngẩng đầu lên cười nói:
- Anh về rồi. Vừa lúc giờ cơm. Anh rửa tay đi rồi ra ăn.
Ách.. rõ ràng là một câu nói rất bình thường nhưng vào tai hai nam nhân thì dường như là hai thái cực khác nhau. Thừa Minh vui vẻ chừng nào thì Hạo Ninh chua lòm ghen tị chừng đó. Con người kia sẽ còn được thường xuyên nghe câu nói đó, còn hắn thì không. Bữa cơm này cô tự tay nấu cho hắn, người kia cũng có thể đường đường chính chính ăn đâu. Còn khi hắn rời đi, sẽ có bao nhiêu bữa cơm cô nấu cho riêng Cố Thừa Minh thì hắn lại không biết.
Bình luận facebook