Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 214
Giang Nhã Hân nhìn tin tức được tung ra thì mỉm cười vui vẻ. Cố Hiểu Linh được giải cứu từ vụ bắt cóc về thì thế nào? Đám bắt cóc kia sớm muộn gì cũng có một hai tên sa lưới và bị truy tố. Nhã Hân cô không coi thường năng lực của Cố gia. Cố Thừa Minh chắc chắn không để vụ này chìm xuống. Nhưng chỉ cần toàn bộ số đó không bị bắt thì câu chuyện Cố Hiểu Linh có bị xâm hại hay không chẳng thể sáng tỏ được. Tin Hiểu Linh bị bắt cóc một khi đã được chứng thực thì chuyện kia ai cũng sẽ tin mà thôi. Con người vốn muốn tin những gì họ thích mà. Dù Cố gia có đứng ra làm sáng tỏ chuyện này thì những kẻ toxic vẫn đầy rẫy ngoài kia. Ai chẳng thích nghe chuyện một thiên kim tiểu thư giàu có, nũng nịu bị bọn bắt cóc làm nhục chứ. Có khi lắm kẻ còn hả hê kêu đáng đời nữa đằng khác. Và rồi các thế gia có còn muốn một người cháu dâu, một đứa con dâu bị bẩn, từng là đồ chơi của đám nam nhân hạ lưu không? Nếu họ chấp nhận Cố Hiểu Linh thì có lẽ sẽ không thể ngẩng mặt lên ở những buổi hội họp của cái giới thượng lưu này rồi.
Bất chợt, Giang Nhã Hân nhìn thấy tít bài của một blogger nổi tiếng: Trung tâm Tấm Lòng Việt có thật sự làm ăn chân chính? Họ đã sử dụng tiền từ thiện được quyên góp như thế nào? Ánh mắt Giang Nhã Hân sáng rực. Thật sự là trời giúp cô. Không sớm, không muộn, nghi án này lại đúng vào hôm nay khi cô tung tin Cố Hiểu Linh bị xâm hại lên. Rốt cuộc là Trung tâm kia thật sự có điều gì không đúng hay là một đối thủ khác của Cố Hiểu Linh quyết định góp thêm ngòi nổ đây? Dù là nguyên nhân gì thì đây thật sự là thiên thời địa lợi. Cho dù Cố Hiểu Linh không thật sự ăn chặn tiền từ thiện mà do cấp dưới làm ăn không đúng thì thế nào? Trung tâm đó vẫn là do cô ta đứng danh và chịu mọi trách nhiệm. Chỉ cần hai chuyện này được chứng thực thì thanh danh, sự nghiệp, chỗ dựa của Cố Hiểu Linh lập tức mất hết. Giang Nhã Hân vội vã gọi điện cho đám phóng viên dựa theo bài viết của blogger kia lập tức đưa tin. Sau đó lập tức mua hot search đẩy những bài này lên đầu các trang tìm kiếm cho cô.
***
Lý Dân phân phó Sp Ent làm việc xong liền lập tức lấy các giấy tờ liên quan đến Cố chủ tịch rồi chạy tới bệnh viện Du Y. Cố tổng cùng hai vị tiên sinh đều đang ngồi chờ ở hàng lang phòng cấp cứu. Lý Dân lên tiếng chào hỏi:
- Cố tổng, Âu Dương luật sư, Tần thiếu.
Hiểu Linh nhẹ gật đầu:
- Lý đặc trợ tới rồi. Anh Thừa Minh vẫn ở bên trong. Cuộc phẫu thuật cũng tiến hành được gần ba tiếng rồi, có lẽ cũng sắp xong rồi.
Lý Dân nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Cố tổng thì có chút yên tâm, có lẽ tình trạng Cố chủ tịch không quá nguy hiểm. Anh đưa tới trước mặt Hiểu Linh một tập tài liệu:
- Đây là giấy ủy quyền trước đây Cố chủ tịch yêu cầu tôi làm đề phòng những trường hợp bất trắc xảy ra với anh ấy. Thật sự ban đầu tôi luôn nghĩ Cố chủ tịch nghĩ quá xa rồi, không ngờ ngày này lại đến nhanh như vậy.
Hiểu Linh đón lấy tập hồ sơ đọc nhanh như gió. Lý Dân cũng tiện thể trình bày:
- Trên giấy có nói rõ nếu Cố chủ tịch rơi vào trạng thái hôn mê, không đủ tỉnh táo thực hiện các hành vi dân sự thì toàn bộ quyền quản lý tài sản của Cố chủ tịch đều giao cho Cố tổng bao gồm cả 27% cổ phần Cố thị, quyền quyết định mua bán cổ phiếu, bất động sản Cố gia. Trước đó Cố chủ tịch đã yêu cầu tôi huy động năm triệu đô tiền mặt vẫn còn nằm trong tài khoản ngân hàng của ngài ấy, chỉ cần có lệnh, lập tức có thể rút tiền. Với giấy ủy quyền này cộng thêm giấy bổ nhiệm chức vụ Tổng giám đốc Cố thị, Cố tổng có thể nắm trong tay toàn bộ quyền lực rồi, không cần phải sợ đám cổ đông cáo già kia nữa.
Hiểu Linh vốn cho rằng Thừa Minh hôn mê thì việc ổn định Cố thị chính là khó khăn nhất. Không ngờ anh ấy đã đề phòng đến trường hợp này rồi? Sao Thừa Minh có thể nghĩ tới chuyện này chứ. Ở độ tuổi 25 mạnh mẽ nhất liền lập ủy quyền và cả di chúc, thật không thể hiểu nổi. Cô hỏi:
- Việc tôi báo anh làm thế nào rồi?
Lý Dân đáp:
- Bên SP Ent đã để cho một số võng hồng nổi tiếng đăng bài nghi ngờ sự minh bạch của Trung tâm Tấm Lòng Việt theo chỉ đạo của Cố tổng rồi. Họ cũng huy động dàn fan đông đảo của Cố tổng phản bác lại luận điệu ngài bị bắt cóc và xâm hại, yêu cầu những tờ báo kia đưa ra bằng chứng cụ thể. Nhưng thật không ngờ, bọn họ lại thật sự đưa vài tấm ảnh một cô gái bị xâm hại che mờ khuôn mặt lên để nói đó là Cố tổng, thật quá bỉ ổi.
Hiểu Linh nhếch miệng cười:
- Thật sự là định lấy trò giả giả thật thật này mê hoặc dân mạng sao? Anh cho người thu thập tất cả chứng cứ đó lại rồi giao cho anh Bác Minh đi. Sau lần này phải đánh cho bọn hắn biết Cố Hiểu Linh, Cố gia không phải quả hồng mềm muốn vặn nắn thế nào cũng được.
Bác Minh thấy mình được nhắc tên cũng hăng hái hơn:
- Tốt.. anh sẽ theo sát vụ này. Phỉ báng danh dự, nhân phẩm là tội muốn nhẹ thì nhẹ, muốn nặng cũng nặng được. Không thể để yên cho đám người đứng phía sau kia được.
Hiểu Linh chợt nhớ đến lời nói của Lý Nhân Long lúc bị bắt, cô đáp:
- Nam nhân cầm đầu đám người bắt cóc em nói rằng họ được người ta yêu cầu. Nữ nhân đó tên tiểu Hân nhi. Em nghi ngờ là Giang Nhã Hân đứng sau vụ này. Cô ta luôn ước gì em thân bại danh liệt, anh Bác Minh chú ý một chút. Và… không cần chú tâm đám người bắt cóc kia nhiều lắm. Bọn họ cũng chỉ là làm theo lệnh của boss mà thôi.
Bác Minh nhìn Hiểu Linh có chút nhíu mày:
- Em muốn tha cho đám người đó?
Hiểu Linh lắc đầu:
- Tội đến đâu phạt đến đó là được. Em không muốn tha cho họ nhưng cũng không cần ép mấy người đó vào đường cùng, kẻ thù của em lại không phải bọn họ.
Mặc Nghiên bất chợt lên tiếng:
- Còn anh. Anh có thể giúp gì cho em, Hiểu Linh?
Hiểu Linh nhìn Mặc Nghiên mỉm cười đáp;
- Anh về xem lại dùm em tất cả các món ra vào tài khoản dùng để nhận tiền từ thiện kia có đúng như quy định mà em đặt ra không? Đôi khi quy định là một chuyện, người dưới có nghe theo hay không lại là chuyện khác. Em không muốn có bất trắc gì ở chỗ này.
Mặc Nghiên gật đầu định đáp lại thì tiếng cạch cửa rất lớn vang lên thu hút mọi sự chú ý về phía nó. Bóng đèn cấp cứu đỏ loét rốt cuộc cũng chuyển xanh. Hiểu Linh đứng bật dậy lao về phía cánh cửa đang từ từ mở ra, gọi:
- Du Nhiên.. anh Du Nhiên…
Bóng nam nhân cao lớn vẫn đeo khẩu trang bao tay kín mít ôm chầm lấy Hiểu Linh. Hắn rốt cuộc làm được rồi. Hắn giành lấy Cố Thừa Minh từ tay thần chết. Rốt cuộc, hắn có thể thở phải nhẹ nhõm khi đối mặt với Hiểu Linh, có thể an tâm rằng bản thân không phải nhìn thấy án mắt vô hồn khi nghe tin báo tử một lần nữa của cô ấy. Thật tốt.
Du Nhiên đột nhiên ôm lấy Hiểu Linh làm tim cô trầm xuống đáy cốc. Đôi tay vô thức run rẩy cố gắng gỡ anh ấy ra, giọng đã bắt đầu nghẹn ngào:
- Anh… Du Nhiên.. anh.. Thừa Minh… anh ấy..
Du Nhiên ôm siết lấy Hiểu Linh đáp:
- Anh làm được rồi. Thừa Minh đã qua cơn nguy kịch. Cậu ta còn sống. Viên đạn cắt đứt một phần màng tim… nhưng bây giờ mọi chuyện ổn rồi.
Tảng đã trên lồng ngực Hiểu Linh rốt cuộc cũng được rút bỏ nhưng nước mắt lại tiếp tục rơi không kiểm soát. Cô rốt cuộc làm sao vậy.. Hiểu Linh cô không yếu đuối như thế, không dễ khóc như thế. Cô vùi đầu vào lồng ngực Du Nhiên vừa cười vừa nức nở:
- Thật tốt.. thật tốt.. cảm ơn.. cảm ơn anh.
Tiếng xe giường lại một lần nữa lạch cạch đẩy ra khỏi phòng cấp cứu nhưng lần này là kèm một mớ thiết bị hỗ trợ tim phổi đi theo. Thừa Minh hai mắt nhắm nghiền giống như đang an ổn ngủ. Hiểu Linh buông Du Nhiên ra để nhìn anh ấy một chút mới có thể yên lòng. Du Nhiên nói:
- Thừa Minh phải ở phòng đặc biệt vài hôm để theo dõi tim. Nếu không có gì thay đổi thì ngày mai anh ấy sẽ tỉnh thôi.
Hiểu Linh ân nhẹ rồi đưa tay vuốt mái tóc lòa xòa trên trán Thừa Minh đi. Cô chỉ theo anh được một chút ở hành lang này thôi. Còn quá nhiều thứ Hiểu Linh phải xử lý cho đến khi Thừa Minh hồi phục.
Chiếc xe giường vừa đi khuất, Hiểu Linh quay sang hỏi Lý Dân:
- Bây giờ là mấy giờ rồi?
Lý Dân cũng không hiểu ý đồ của Cố tổng chỉ liếc nhìn đồng hồ rồi đáp:
- Đã 2h 30 chiều rồi, thưa Cố tổng.
Hiểu Linh khẽ mỉm cười nói:
- Sau 3h chiều, chờ cho thị trường chứng khoán đóng cửa, anh có thể để báo chí biết anh Thừa Minh bị thương trong quá trình giải cứu tôi và đã qua cơn nguy kịch. Báo SP Ent lên tiếng chính thức về những tin tức của tôi sáng nay. Sáng ngày mai, giao cho người quản lý chứng khoán của anh Thừa Minh theo dõi biến động cổ phiếu Cố thị, nếu có hiện tượng giá giảm và bán tháo thì lập tức mua. Mỗi lần đặt lệnh chỉ là con số nhỏ để không ai nghi ngờ chúng ta đang gom cổ phiếu. Sáng mai chúng ta còn một trận đánh lớn ở Cố thị đấy. Anh bây giờ về chuẩn bị các vấn đề còn tồn đọng đi, một lát tôi sẽ qua Cố thị.
Lý Dân không ngăn nổi sự phấn khích đáp lại:
- Vâng thưa Cố tổng, tôi làm ngay.
Bất chợt, Giang Nhã Hân nhìn thấy tít bài của một blogger nổi tiếng: Trung tâm Tấm Lòng Việt có thật sự làm ăn chân chính? Họ đã sử dụng tiền từ thiện được quyên góp như thế nào? Ánh mắt Giang Nhã Hân sáng rực. Thật sự là trời giúp cô. Không sớm, không muộn, nghi án này lại đúng vào hôm nay khi cô tung tin Cố Hiểu Linh bị xâm hại lên. Rốt cuộc là Trung tâm kia thật sự có điều gì không đúng hay là một đối thủ khác của Cố Hiểu Linh quyết định góp thêm ngòi nổ đây? Dù là nguyên nhân gì thì đây thật sự là thiên thời địa lợi. Cho dù Cố Hiểu Linh không thật sự ăn chặn tiền từ thiện mà do cấp dưới làm ăn không đúng thì thế nào? Trung tâm đó vẫn là do cô ta đứng danh và chịu mọi trách nhiệm. Chỉ cần hai chuyện này được chứng thực thì thanh danh, sự nghiệp, chỗ dựa của Cố Hiểu Linh lập tức mất hết. Giang Nhã Hân vội vã gọi điện cho đám phóng viên dựa theo bài viết của blogger kia lập tức đưa tin. Sau đó lập tức mua hot search đẩy những bài này lên đầu các trang tìm kiếm cho cô.
***
Lý Dân phân phó Sp Ent làm việc xong liền lập tức lấy các giấy tờ liên quan đến Cố chủ tịch rồi chạy tới bệnh viện Du Y. Cố tổng cùng hai vị tiên sinh đều đang ngồi chờ ở hàng lang phòng cấp cứu. Lý Dân lên tiếng chào hỏi:
- Cố tổng, Âu Dương luật sư, Tần thiếu.
Hiểu Linh nhẹ gật đầu:
- Lý đặc trợ tới rồi. Anh Thừa Minh vẫn ở bên trong. Cuộc phẫu thuật cũng tiến hành được gần ba tiếng rồi, có lẽ cũng sắp xong rồi.
Lý Dân nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Cố tổng thì có chút yên tâm, có lẽ tình trạng Cố chủ tịch không quá nguy hiểm. Anh đưa tới trước mặt Hiểu Linh một tập tài liệu:
- Đây là giấy ủy quyền trước đây Cố chủ tịch yêu cầu tôi làm đề phòng những trường hợp bất trắc xảy ra với anh ấy. Thật sự ban đầu tôi luôn nghĩ Cố chủ tịch nghĩ quá xa rồi, không ngờ ngày này lại đến nhanh như vậy.
Hiểu Linh đón lấy tập hồ sơ đọc nhanh như gió. Lý Dân cũng tiện thể trình bày:
- Trên giấy có nói rõ nếu Cố chủ tịch rơi vào trạng thái hôn mê, không đủ tỉnh táo thực hiện các hành vi dân sự thì toàn bộ quyền quản lý tài sản của Cố chủ tịch đều giao cho Cố tổng bao gồm cả 27% cổ phần Cố thị, quyền quyết định mua bán cổ phiếu, bất động sản Cố gia. Trước đó Cố chủ tịch đã yêu cầu tôi huy động năm triệu đô tiền mặt vẫn còn nằm trong tài khoản ngân hàng của ngài ấy, chỉ cần có lệnh, lập tức có thể rút tiền. Với giấy ủy quyền này cộng thêm giấy bổ nhiệm chức vụ Tổng giám đốc Cố thị, Cố tổng có thể nắm trong tay toàn bộ quyền lực rồi, không cần phải sợ đám cổ đông cáo già kia nữa.
Hiểu Linh vốn cho rằng Thừa Minh hôn mê thì việc ổn định Cố thị chính là khó khăn nhất. Không ngờ anh ấy đã đề phòng đến trường hợp này rồi? Sao Thừa Minh có thể nghĩ tới chuyện này chứ. Ở độ tuổi 25 mạnh mẽ nhất liền lập ủy quyền và cả di chúc, thật không thể hiểu nổi. Cô hỏi:
- Việc tôi báo anh làm thế nào rồi?
Lý Dân đáp:
- Bên SP Ent đã để cho một số võng hồng nổi tiếng đăng bài nghi ngờ sự minh bạch của Trung tâm Tấm Lòng Việt theo chỉ đạo của Cố tổng rồi. Họ cũng huy động dàn fan đông đảo của Cố tổng phản bác lại luận điệu ngài bị bắt cóc và xâm hại, yêu cầu những tờ báo kia đưa ra bằng chứng cụ thể. Nhưng thật không ngờ, bọn họ lại thật sự đưa vài tấm ảnh một cô gái bị xâm hại che mờ khuôn mặt lên để nói đó là Cố tổng, thật quá bỉ ổi.
Hiểu Linh nhếch miệng cười:
- Thật sự là định lấy trò giả giả thật thật này mê hoặc dân mạng sao? Anh cho người thu thập tất cả chứng cứ đó lại rồi giao cho anh Bác Minh đi. Sau lần này phải đánh cho bọn hắn biết Cố Hiểu Linh, Cố gia không phải quả hồng mềm muốn vặn nắn thế nào cũng được.
Bác Minh thấy mình được nhắc tên cũng hăng hái hơn:
- Tốt.. anh sẽ theo sát vụ này. Phỉ báng danh dự, nhân phẩm là tội muốn nhẹ thì nhẹ, muốn nặng cũng nặng được. Không thể để yên cho đám người đứng phía sau kia được.
Hiểu Linh chợt nhớ đến lời nói của Lý Nhân Long lúc bị bắt, cô đáp:
- Nam nhân cầm đầu đám người bắt cóc em nói rằng họ được người ta yêu cầu. Nữ nhân đó tên tiểu Hân nhi. Em nghi ngờ là Giang Nhã Hân đứng sau vụ này. Cô ta luôn ước gì em thân bại danh liệt, anh Bác Minh chú ý một chút. Và… không cần chú tâm đám người bắt cóc kia nhiều lắm. Bọn họ cũng chỉ là làm theo lệnh của boss mà thôi.
Bác Minh nhìn Hiểu Linh có chút nhíu mày:
- Em muốn tha cho đám người đó?
Hiểu Linh lắc đầu:
- Tội đến đâu phạt đến đó là được. Em không muốn tha cho họ nhưng cũng không cần ép mấy người đó vào đường cùng, kẻ thù của em lại không phải bọn họ.
Mặc Nghiên bất chợt lên tiếng:
- Còn anh. Anh có thể giúp gì cho em, Hiểu Linh?
Hiểu Linh nhìn Mặc Nghiên mỉm cười đáp;
- Anh về xem lại dùm em tất cả các món ra vào tài khoản dùng để nhận tiền từ thiện kia có đúng như quy định mà em đặt ra không? Đôi khi quy định là một chuyện, người dưới có nghe theo hay không lại là chuyện khác. Em không muốn có bất trắc gì ở chỗ này.
Mặc Nghiên gật đầu định đáp lại thì tiếng cạch cửa rất lớn vang lên thu hút mọi sự chú ý về phía nó. Bóng đèn cấp cứu đỏ loét rốt cuộc cũng chuyển xanh. Hiểu Linh đứng bật dậy lao về phía cánh cửa đang từ từ mở ra, gọi:
- Du Nhiên.. anh Du Nhiên…
Bóng nam nhân cao lớn vẫn đeo khẩu trang bao tay kín mít ôm chầm lấy Hiểu Linh. Hắn rốt cuộc làm được rồi. Hắn giành lấy Cố Thừa Minh từ tay thần chết. Rốt cuộc, hắn có thể thở phải nhẹ nhõm khi đối mặt với Hiểu Linh, có thể an tâm rằng bản thân không phải nhìn thấy án mắt vô hồn khi nghe tin báo tử một lần nữa của cô ấy. Thật tốt.
Du Nhiên đột nhiên ôm lấy Hiểu Linh làm tim cô trầm xuống đáy cốc. Đôi tay vô thức run rẩy cố gắng gỡ anh ấy ra, giọng đã bắt đầu nghẹn ngào:
- Anh… Du Nhiên.. anh.. Thừa Minh… anh ấy..
Du Nhiên ôm siết lấy Hiểu Linh đáp:
- Anh làm được rồi. Thừa Minh đã qua cơn nguy kịch. Cậu ta còn sống. Viên đạn cắt đứt một phần màng tim… nhưng bây giờ mọi chuyện ổn rồi.
Tảng đã trên lồng ngực Hiểu Linh rốt cuộc cũng được rút bỏ nhưng nước mắt lại tiếp tục rơi không kiểm soát. Cô rốt cuộc làm sao vậy.. Hiểu Linh cô không yếu đuối như thế, không dễ khóc như thế. Cô vùi đầu vào lồng ngực Du Nhiên vừa cười vừa nức nở:
- Thật tốt.. thật tốt.. cảm ơn.. cảm ơn anh.
Tiếng xe giường lại một lần nữa lạch cạch đẩy ra khỏi phòng cấp cứu nhưng lần này là kèm một mớ thiết bị hỗ trợ tim phổi đi theo. Thừa Minh hai mắt nhắm nghiền giống như đang an ổn ngủ. Hiểu Linh buông Du Nhiên ra để nhìn anh ấy một chút mới có thể yên lòng. Du Nhiên nói:
- Thừa Minh phải ở phòng đặc biệt vài hôm để theo dõi tim. Nếu không có gì thay đổi thì ngày mai anh ấy sẽ tỉnh thôi.
Hiểu Linh ân nhẹ rồi đưa tay vuốt mái tóc lòa xòa trên trán Thừa Minh đi. Cô chỉ theo anh được một chút ở hành lang này thôi. Còn quá nhiều thứ Hiểu Linh phải xử lý cho đến khi Thừa Minh hồi phục.
Chiếc xe giường vừa đi khuất, Hiểu Linh quay sang hỏi Lý Dân:
- Bây giờ là mấy giờ rồi?
Lý Dân cũng không hiểu ý đồ của Cố tổng chỉ liếc nhìn đồng hồ rồi đáp:
- Đã 2h 30 chiều rồi, thưa Cố tổng.
Hiểu Linh khẽ mỉm cười nói:
- Sau 3h chiều, chờ cho thị trường chứng khoán đóng cửa, anh có thể để báo chí biết anh Thừa Minh bị thương trong quá trình giải cứu tôi và đã qua cơn nguy kịch. Báo SP Ent lên tiếng chính thức về những tin tức của tôi sáng nay. Sáng ngày mai, giao cho người quản lý chứng khoán của anh Thừa Minh theo dõi biến động cổ phiếu Cố thị, nếu có hiện tượng giá giảm và bán tháo thì lập tức mua. Mỗi lần đặt lệnh chỉ là con số nhỏ để không ai nghi ngờ chúng ta đang gom cổ phiếu. Sáng mai chúng ta còn một trận đánh lớn ở Cố thị đấy. Anh bây giờ về chuẩn bị các vấn đề còn tồn đọng đi, một lát tôi sẽ qua Cố thị.
Lý Dân không ngăn nổi sự phấn khích đáp lại:
- Vâng thưa Cố tổng, tôi làm ngay.
Bình luận facebook