• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full NỮ PHỤ MUỐN LÀM QUẢ PHỤ (3 Viewers)

  • Chương 57

Sáng sớm hôm sau, Kỷ Khanh Khanh vừa rời giường thì nhận được điện thoại của Tần Việt. Nói là cho cô dọn dẹp một chút, buổi chiều cô sẽ tới đây.



Cả ngày Kỷ Khanh Khanh vừa thu dọn hành lý, vừa rầu rĩ không vui. Sau nói với Lục lão tiên sinh và dì Bùi rằng mình chính thức sẽ tham gia một gameshow, khoảng chừng ba đến năm ngày tới sẽ không ở nhà.



Lục lão tiên sinh cũng không hỏi nhiều, chỉ nói cô chú ý an toàn.



Nhưng nhìn ánh mắt đầy từ ái của Lục lão tiên sinh, Kỷ Khanh Khanh vẫn áy náy không thôi.



Ba giờ chiều, Tần Việt tới đón cô, Kỷ Khanh Khanh ngồi trên xe, nhìn cổng nhà Lục gia, bỗng nhiên cảm thấy hơi xúc động cùng lưu luyến.



Dọc đường đi, Kỷ Khanh Khanh cảm thấy vô cùng buồn bực. Ngày thường cô sẽ trêu ghẹo vài câu, nhưng hôm nay ngồi ở ghế sau, không nói lời nào.



Tần Việt liếc nhìn Ôn Nhu, ánh mắt đầy ý tứ, cô ấy hiểu, thấp giọng nói:



“Chị Khanh Khanh, chị làm sao vậy?”



Kỷ Khanh Khanh thở dài, cảm xúc tụt dốc không phanh:



“Không có gì.”



Lục Lệ Hành không ngại, Lục lão tiên sinh cũng hiểu cho cô, hơn nữa chương trình này còn giúp cô khắc phục khó khăn. Đến khi phim truyền hình của cô cũng tung ra, độ hot của cô có thể sẽ tăng cao.



Bất kể thế nào, cô tham gia gameshow này, chỉ có lợi, không có hại.



Đúng vậy!



Thế tại sao cô lại tức giận?



Ôn Nhu còn muốn nói thêm hai câu. Nhưng nhìn thấy Kỷ Khanh Khanh đang dùng tay xoa miết thảm lông thì lại nuốt hết lời định nói xuống.



Tần Việt ho khan hai tiếng:



“Khanh Khanh, kế hoạch của gameshow này tôi đã gửi cho cô, chắc là cô cũng xem qua rồi. Lát nữa sẽ phải quay chụp, ở đây có tư liệu của mấy đôi tình lữ, cô xem qua đi.”



Kỷ Khanh Khanh hít một hơi thật sâu, nâng cao tinh thần, nhận lấy tài liệu mà Tần Việt đưa qua.



Nếu đã đồng ý tham gia chương trình này, vậy thì không thể uể oải, càng không thể để tâm trạng đi xuống.



Mấy đôi tình nhân minh tinh này đều rất có ý tứ, có vài người Kỷ Khanh Khanh cũng biết.



Một người là người từng hợp tác đóng quảng cáo chocolate cùng cô – tiểu sinh đang bạo hồng – Lộ Dao. Một người nữa là người lãnh đạo trực tiếp công ty giải trí mà cô đang ký hợp đồng – Trần Thư Diệc



Kỷ Khanh Khanh có chút kinh ngạc, “Tổng giám đốc Trần cũng đi?”



Tần Việt cười cười,



“Vợ của tổng giám đốc Trần trước đó cũng từng tham gia giới giải trí, chẳng qua là cô ấy đã giải nghệ rồi. Vương đạo diễn tìm tới vợ của tổng giám đốc Trần, cô ấy cũng đã đồng ý. Phu nhân của Trần tổng đã tham gia chương trình này thì Trần tổng không có khả năng không đi.”



Kỷ Khanh Khanh ngẩn người, có chút khó chịu.



Vợ nhà người ta tham gia chương trình, chồng thân là cấp trên cao cấp của một công ty giải trí cũng đã bỏ công bỏ việc mà tham gia cùng vợ. Những người khác đều là giả ân ái, còn bọn họ là mở tiết mục rắc cẩu lương không trượt phát nào. Không biết tại sao, Kỷ Khanh Khanh bỗng cảm thấy buồn bã vô cùng.



“Vậy… Người nào là cô Trần?”



“Chân tiểu thư chính là cô Trần.”



[ Ở đây tác giả dùng Trần thái thái. Thái thái là danh xưng để chỉ những người phụ nữ đã có chồng.]



“Chân tiểu thư…” Kỷ Khanh Khanh nhìn theo danh sách, thấy được cái tên Chân Ngọt.



“Chân Điềm?”



“Đúng vậy, chính là Chân tiểu thư này. Tuy rằng cô ấy có chút hiểu lầm về cô, nhưng mà cũng không liên quan, đợi một lát nữa thì cô ấy sẽ hiểu rõ mọi chuyện.”



“Hiểu lầm? Hiểu lầm tôi cái gì?”



Tần Việt cười mà không nói.



Kỷ Khanh Khanh cũng không để ý nữa, cô lại dồn sự chú ý của mình lên danh sách khách mời. Những người này diễn kịch như thế nào, cô đều phải nhớ kỹ. Nếu không lát nữa quên mất, cái gì cũng không biết thì thật sự quá xấu hổ.



Mặt khác còn có những đôi tình nhân vô cùng có ý tứ. Bởi vì gần đây bọn họ vừa bạo hồng sau một bộ phim cổ trang nam phụ cùng nữ chính. Trong phim hai người ngược luyến tình thâm, ngược lên bờ xuống ruộng, khiến fans kêu khóc không thôi.



Kỷ Khanh Khanh đếm số lượng khách mời, sau đó hỏi:



“Tôi đâu?”



Tần Việt nhìn về phía cô.



“Nam minh tinh cộng sự với tôi là ai?”



Tần Việt cười thần bí:



“Kịch hay còn chưa bắt đầu. Đợi lát nữa đến hiện trường thì cô sẽ biết thôi.”



Kỷ Khanh Khanh nhìn dáng vẻ này của Tần Việt, sau đó lại nghĩ cộng sự của mình hẳn là cũng không quá kém, chỉ là không biết là ai thôi.



Nghĩ một lúc, trong đầu Kỷ Khanh Khanh lại hiện lên hình ảnh của Lục Lệ Hành, cô nghiến răng.



Nhà người ta, vợ tham gia chương trình này, chồng lập tức xử lý công việc để đi cùng vợ. Lục Lệ Hành thì hay rồi, hoàn toàn không để bụng!



Yên tâm về cô như vậy à?



Lục Lệ Hành, anh cứ chờ cho tôi. Hôm nay tôi không đội cái nón xanh này lên đầu anh, tôi không phải là Kỷ Khanh Khanh nữa!



Nơi ghi hình cách nội thành có chút xa, nằm ở sơn trang nghỉ dưỡng ven biển. Ước chừng một tiếng rưỡi sau, rốt cuộc cũng tới nơi.



Nhân viên tổ tiết mục đã có mặt ở sơn trang nghỉ dưỡng đó, ngày mai sẽ bố trí sân khấu.



Kỷ Khanh Khanh bước từ trên xe xuống, vài nhân viên công tác lập tức đi tới chỗ cô.



“Cô Kỷ, xin đi theo tôi, đạo diễn của chúng tôi đang đợi cô.”



Vài nhân viên khác thì giúp Kỷ Khanh Khanh sắp xếp hành lý, Tần Việt cũng đi cùng cô.



“Khách mời đều tới hết rồi à?” Kỷ Khanh Khanh hỏi.



Nhân viên công tác kia nhìn danh sách, trả lời:



“Còn có cô Thẩm với anh Lục chưa tới.”



Anh Lục chưa tới này bị Kỷ Khanh Khanh nghe thành Lộ Dao.



Kỷ Khanh Khanh gật đầu, đi theo nhân viên công tác vào một phòng nghỉ bên trong sơn tranh nghỉ dưỡng. Nhân viên công tác kia gõ cửa, sau khi nghe được một tiếng ‘mời vào’, mở cửa, người đó không đi vào, mà nghiêng người để Kỷ Khanh Khanh đi vào.



Kỷ Khanh Khanh nói cảm ơn, sau đó đi vào bên trong.



Phòng nghỉ không quá lớn, quét mắt khắp căn phòng, đã có khá nhiều người rồi.



Một người đàn ông trung niên mang mắt kính màu vàng nhìn thấy Kỷ Khanh Khanh đi vào thì đứng dậy, nói:



“Cô Kỷ, mọi người vừa nhắc tới cô mà cô đã tới rồi.”



Chương trình《 Chúng ta yêu nhau đi》 đã sớm sắp xếp lịch trình quay, bắt đầu từ ngày mai. Nhưng bởi vì đột nhiên có một cặp đôi minh tinh xung đột với nhau nên phải tạm hoãn. Mà đúng lúc này, Vương đạo diễn lại đặt sự chú ý lên người Lục Lệ Hành.



Dù sao Vương đạo diễn cũng đã lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm, gió thổi cỏ lay thôi ông ta cũng sẽ nghe được chút tin tức. Từ chỗ Chu đạo diễn loáng thoáng biết được khi Kỷ Khanh Khanh đang quay phim ở phim trường, Lục Lệ Hành đã theo đuổi tới tận đó. Khiến ông ta lập tức ngửi được mùi bất thường.



Quả nhiên, ông ta đã đoán đúng rồi.



Kỷ Khanh Khanh cười, xin lỗi mọi người:



“Thật ngại quá, trên đường bị kẹt xe nên tôi tới muộn, thật sự xin lỗi.”



Thật ra Vương đạo diễn nói chuyện cũng khá dễ dàng:



“Không sao, cô tìm một chỗ rồi ngồi xuống đi.”



Ông ta nói xong, cũng tiếp đón Tần Việt rồi bảo anh ta ngồi xuống.



Những người ngồi bên cạnh Kỷ Khanh Khanh cũng không thân với cô, nếu nói biết sương sương thì chỉ có mỗi Trần Thư Diệc, còn người ngồi ở một góc đang lạnh mặt là Lộ Dao.



Nhìn thấy Lộ Dao, Kỷ Khanh Khanh âm thầm líu lưỡi. Đây thật sự là một núi băng, cũng không biết ai sẽ yêu đương cùng núi băng này đây?



“Xin chào tổng giám đốc Trần.”



Trần Thư Diệc cười, đối với người mình nâng đỡ, anh ta luôn luôn chiếu cố:



“Không cần khách sáo như vậy, gọi tôi là Thư Diệc cũng được.”



Người phụ nữ một thân quần áo thoải mái mà thanh lịch, trang điểm xinh đẹp, ngồi bên cạnh anh ta nghe vậy thì “hừ” một tiếng.



Nụ cười trên môi Trần Thư Diệc cứng đờ. Khi mà quá thân thiện với người mình nâng đỡ, thì lại sẽ gây ra mâu thuẫn nội bộ.



Anh ta quay đầu, thấp giọng nói bên tai người phụ nữ kia gì đó.



Kỷ Khanh Khanh đoán, có lẽ người kia là vợ của Trần Thư Diệc, Chân Điềm.



Trước đây cô cũng từng nghe qua quan hệ vợ chồng của Trần Thư Diệc và vợ vô cùng ân ái. Thậm chí còn nghe nói, Trần Thư Diệc vì Chân Điềm mà bỏ nhà đi lập nghiệp. Tất cả là để cưới Chân Điềm.



Nghĩ vậy, Kỷ Khanh Khanh không khỏi đánh giá Chân Điềm. Khuôn mặt to bằng bàn tay, ngũ quan tinh tế nhỏ xinh. Thế nhưng lại không mất vẻ phóng khoáng, làn da trắng nõn mềm mịn. Liếc mắt một cái, tuyệt đối thuộc về kiểu người đẹp đã nhìn một lần là không thể quên được.



“Là đạo diễn của chương trình 《 Chúng ta yêu nhau đi 》, tôi thật sự cảm ơn các vị vì đã dành chút thời gian tham gia gameshow này. Trước đây tôi cùng với các vị cũng từng hợp tác vài lần, cho nên mọi người chắc hẳn đã hiểu hình thức của gameshow này rồi. Nhưng cũng xin các vị hãy yên tâm, về phần hậu kỳ, chúng tôi chắc chắn sẽ không cắt ghép biên tập linh tinh. Chương trình lần này không có kịch bản, chỉ có một yêu cầu, hãy coi người cộng sự của mình thành đối tượng sẽ ở chung thật sự của mình. Nếu như mọi người có ý kiến hoặc không hiểu ở đâu thì đều có thể hỏi tôi.”



“Vương đạo diễn, hình thức quay chụp là như thế nào?”



Người phụ nữ môi đỏ lạnh lùng ngồi bên cạnh Lộ Dao mở miệng hỏi.



“Là như thế này, tổ tiết mục của chúng tôi sẽ lắp đặt cameras vào phòng của mọi người, nhưng mà các vị yên tâm, toilet sẽ không có trang bị. Ban ngày sẽ có hai nhiếp ảnh gia vào nhà quay chụp, đương nhiên, cái này sẽ phải được sự đồng ý của mọi người. Nếu lúc ấy không thể đi vào, vậy thì tổ tiết mục của chúng tôi sẽ không để ai đi vào phòng của mọi người.”



Không ít người gật đầu.



“Còn muốn hỏi gì nữa không?”



Không ai nói chuyện.



Kỷ Khanh Khanh cười hỏi:



“Vương đạo, chẳng phải trước tiên ngài nên ghép đôi tình nhân sao?”



“Đó là đương nhiên, chúng tôi quyết định sẽ không rút thăm trúng thưởng. Chương trình này thật ra cũng không phải tất cả đều là tình nhân giả, ở đây có hai đôi là đang yêu đương thật sự.”



Đang yêu đương thật?



Kỷ Khanh Khanh nhìn thoáng qua, ở đây ngoại trừ Trần Thư Diệc và Chân Điềm là vợ chồng ngoài đời thật, thì những người khác đều là tình nhân giả hết chứ. Vậy lấy đâu ra hai đôi?



“Bạn trai tôi đâu?”



Vương đạo sửng sốt:



“Cô không biết à?”



“Cài này ngài đã nói với tôi đâu.”



Vương đạo nghe xong nở nụ cười,



“Thì ra là vậy, tôi nói cho cô biết nhé. Bạn trai của cô chính là…”



Tiếng gõ cửa vang lên, cắt ngang lời của Vương đạo diễn.



“Mời vào.”



Cửa bị mở ra, một nam một nữ óng vai nhau đi vào phòng nghỉ.



Trong giây phút cánh cửa mở ra, Kỷ Khanh Khanh nhíu mày.



Chẳng phải trong danh sách không có tên hai người bọn họ sao? Thế tại sao bọn họ lại tới.



Người tới không phải ai khác, mà chính là Thẩm Vi Vi và bạn trai cũ của “Kỷ Khanh Khanh” – Cô Thiếu Ngu. ( beta: thiếu chứ ko có thừa nha mn.)



Nghĩ tới việc nhân khí của Thẩm Vi Vi, khả năng cô ta tham gia chương trình này không cao. Có thể tới đây, hơn nửa nguyên nhân là bởi vì Cô Thiếu Ngu.



Nhưng mà Thẩm Vi Vi và Cô Thiếu Ngu cùng tham gia chương trình này, Thẩm Vi Vi sẽ không lo lắng Lục Lệ Đình sẽ khó chịu sao?



Thẩm Vi Vi nhìn về phía đạo diễn Vương xin lỗi,



“Đạo diễn, thật xin lỗi, ban nãy bị kẹt xe nên tôi tới muộn.”



“Không sao cả, chúng tôi cũng mới đến, ngồi xuống đi.”



Nhìn qua thì có thể thấy được Thẩm Vi Vi và Cô Thiếu Ngu khá thân mật. Hai người nói nói cười cười rồi ngồi xuống ghế sofa.



“Chào mọi người, tôi là Thẩm Vi Vi, rất vinh hạnh được tham gia gameshow này cùng mọi người!”



Thẩm Vi Vi cười, nhìn về phía người phụ nữ bên cạnh:



“Chị Kiểu Án, chị khỏe không? Thật vui vì hôm nay có thể gặp được chị.”



Nhan sắc của Kiều Án rất có khí chất của một ngự tỷ, cô ta cười “ừ” một tiếng, cũng không nói chuyện, nhưng cũng không cảm thấy cô ta lạnh lùng xa cách hay cao ngạo, ngược lại thái độ rất thân thiện, hòa nhã.



Ánh mắt Cô Thiếu Ngu lơ đãng nhìn qua Thẩm Vi Vi. Ở nơi mà người khác không nhìn thấy, anh ta nhìn Kỷ Khanh Khanh, sau đó lại giống như cảm thấy cực kỳ chướng mắt mà rời mắt đi luôn.



“Đúng rồi, vấn đề ban nãy cô Kỷ hỏi, tôi sẽ nói lại một lần nữa.”



Vương đạo cầm một tờ giấy trắng, nói:



“Lần này chương trình của chúng ta có năm cặp đôi khách mời tình nhân, không quan tâm là thật hay giả, tôi hy vọng mọi người sẽ bày ra tính cách cũng như một mặt chân chính của mình. Các cặp đôi tình nhân như sau, Lộ Dao và Trương lạp Lạp một cặp, Trần Thư Diệc và Chân Điềm một cặp, Thẩm Vi Vi và Cô Thiếu Ngu một cặp, Cố Phi Phàm và Kiều Án một cặp. Còn Kỷ Khanh Khanh, cô và Lục…”



Lời nói của Vương đạo diễn bị cắt ngang một lần nữa, cánh cửa chưa bị đóng lại, lần nữa bị mở ra.



Hai chữ nhẹ nhàng xuyên qua không gian, hòa vào không khí truyền tới tai mọi người. Giọng nói trầm thấp gợi cảm, vô cùng có từ tình.



“Cùng tôi một cặp.”



Trong lòng Kỷ Khanh Khanh nhảy dựng lên, ngàn vạn lần không tin được, nhìn về phía cửa.



Lục Lệ Hành một thân tây trang đen và giày da, nhàn nhã đứng ở cửa, khí chất trầm ổn tỏa ra bốn phía, lẳng lặng nhìn chăm chú cô.



(Beta: Cuối cùng anh nhà cũng xuất hiện.)
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom