-
Chương 5
- Đây là sao?
Trần Mỹ đen mặt, cánh tay run run chỉ vào người đối diện gương mặt phủ vài vết trầy còn có vết máu đọng tím đã được băng sơ cứu cá nhân miễn cưỡng che lại
Nhan Vô Ưu chép miệng một cái ai ngờ động đến khoé môi bị rách, cơn đau sót nhỏ truyền đến khiến cô hơi nhăn mặt. Cũng không nghĩ tới tên kia mạnh như vậy, đánh đấm suốt nửa tiếng mình lại là người chạy trước, so với tên họ Trương mạnh hơn nữa!
Cô hoàn toàn không quan tâm tới việc mình bị đánh đến mặt sứt sát sẽ ảnh hưởng tới tâm lý của một người mẹ có con gái bình thường thế nào, tuỳ tiện nói:
- Là con bị ngã thôi!
- Bị ngã?! Bị ngã đúng lúc nhỉ?! Mặt mày như thế hỏi làm sao tối nay mẹ dám đưa con đi dự buổi tiệc kỉ niệm của công ty đây?!
- Không phải còn có Lâm Ngọc Nhi sao?_ Nhan Vô Ưu tiếp tục không quan tâm, muốn cô tới mấy buổi tiệc xã giao gặp mấy ông đầu hói bụng phệ rồi đeo lên bộ mặt tươi cười giả dối kia? Nằm mơ!
- Con...!_ Trần Mỹ tức giận đến ngực hơi phập phồng, sao bà lại có thế sinh ra một đứa con gái ngỗ nghịch như vậy! Bộ dạng nam không ra nam nữ không ra nữ đã thế chạy đi đánh nhau đến sứt hết mặt mũi còn dám nói dối bị ngã!
- Mẹ! Mẹ bình tĩnh!_ Lâm Ngọc Nhi nãy giờ vẫn im lặng chờ thời cơ lập tức sát lại nhẹ vỗ lưng giúp Trần Mỹ nhuận khí, giọng nói chứa đầy lo lắng. Trần Mỹ nhìn Lâm Ngọc Nhi một bộ dáng đáng yêu trong sáng, nhu thuận hiếu thảo bỗng hiểu được cái gì gọi là "con nhà người ta"
Đến lúc Trần Mỹ dẫn theo Lâm Ngọc Nhi ra khỏi nhà rồi Nhan Vô Ưu lập tức vọt lên phòng mở vali
Hôm qua cô mệt đến mức quên sắp xếp đồ đạc, hiện tại lại phải nhọc công bày ra xếp lần nữa. Nhan Vô Ưu mang về hai túi vali lớn đựng đầy quần áo và mỹ phẩm nhưng là vali hai ngăn, quần áo cũng chỉ là dùng để che đậy, rốt cục ném hết quần áo vào tủ, dưới đáy vali là một ngăn đen.
Nhan Vô Ưu mở ngăn ra chỉ có một khẩu súng lục bằng bạc tự chế và hộp đạn trắng đặt giữa ngăn, bên dưới là các loại dao díp bằng bạc to nhỏ khác nhau xếp đến ngay ngắn
" Ring~"
Điện thoại của cô rung lên, Nhan Vô Ưu liếc mắt liền thấy một dãy số lạ hoắc, nhấn nghe:
- Ai vậy?
- Sao? Về nước mà không báo cho nhau trước bây giờ lại giở giọng lạnh lùng vậy?_ Đầu dây bên kia là giọng của một chàng trai, tiếng cười trầm trầm mê hoặc
- Là cậu hả?_ Sắc mặt của Nhan Vô Ưu dịu đi không ít, tay cũng thuận tiện tiếp tục sắp xếp mấy con dao bị lệch đi khỏi hàng
- Đến bar Victor đi! Để anh em của cậu còn biết đến ngự tỷ chứ!
- Được rồi! 15 phút nữa!_ Nhan Vô Ưu thong thả cúp máy, tâm trạng tốt hơn một chút, đóng vali lại nhét vào gầm giường, lấy ra chiếc áo khoác thể thao màu đen, quần bò trắng mang vào phòng tắm tắm rửa
Sau một lúc cô xuống dưới gara để xe, tay đùa nghịch trùm chìa khoá ôtô thẳng tiến đến chiếc xe Toyota được bọc kĩ vải trắng trong góc, khéo tấm vải phủ đầy bụi xuống lập tức một sắc đỏ rực bóng loáng hiện lên
- Chào! Lần đầu chúng ta gặp đi!
Nhan Vô Ưu vuốt nhẹ trên mặt xe sáng loáng, đây vốn là đồ của chủ nhân cơ thể này trước khi đi du học, là bố của cô ấy tặng vào hôm sinh nhật hai năm trước còn Nhan Vô Ưu mới xuyên vào cô ta cách đây một năm nên đối với chiếc xe này vẫn vô cùng xa lạ, nhưng nhìn thoáng qua chiếc xe này khá tốt đi!
Thành phố S vào ban đêm càng phồn hoa nhộn nhịp, chiếc Toyota màu đỏ hệt như một ánh lửa lao vun vút trong đêm với tốc độ không tưởng, chủ nhân của chiếc xe là một thiếu niên khoảng chừng 17, vô cùng xinh đẹp với đôi mắt sapphire xanh biển của người châu âu, thiếu niên điều khiển chiếc xe một cách rất hờ hững, tay phải buông lơi đôi khi sẽ vuốt nhẹ chiếc khuyên tai hình thập tự giá bằng bạc lấp lánh ở tai phải khiến người đi đường chậc lưỡi vì sự coi thường tính mạng này
Chiếc Toyota tiến thẳng đến khu phố đỏ - một trong những nơi sầm uất nhất thành phố S, chỗ tụ tập phân chia địa bàn của những băng nhóm ngầm mà không phải ai lớn gan cũng dám đến
- Ảnh, bên này!
Nhan Vô Ưu mở cánh cửa của bar Victor, không giống với sự ồn ào náo nhiệt như các bar bình thường trong khu, nơi này trang trí vô cùng lịch sự sạch sẽ, không có sàn nhảy xập xình ồn ào mà là sự yên tĩnh trang nhã như dành cho giới thượng lưu
Do vẻ ngoài đẹp mắt, Nhan Vô Ưu được chú ý ngay khi mới bước vào quán, vài cô gái nhìn về phía thiếu niên mang vẻ đẹp á âu kia không khỏi chụm đầu thì thầm to nhỏ rồi cười đùa
Nhan Vô Ưu cũng không để ý, chỉ hờ hững đứng đó nhìn chàng trai đang tiến về phía mình
Diệp Vãn Kỳ vẫn đẹp trai trói lọi, nụ cười vẫn ôn hoà lịch sự nhưng bản thân đã trút xuống vỏ bọc tao nhã thư sinh mà khoác lên mình bộ áo da màu nâu nhạt đầy bụi bặm của các quý tử ăn chơi trác táng
- Cậu tới muộn!
- Hai phút thôi mà! Đâu thể chết ai được!_ Nhan Vô Ưu hào phóng xua tay không hề lạnh lùng như thường ngày
Một năm trước cô xuyên qua vì vài lí do mà gia nhập hắc đạo, trong một phi vụ ở Macao vô tình nhặt về cái mạng của Diệp Vãn Kỳ khỏi tay bọn buôn vũ khí người Nga, hai người cứ như vậy vi diệu trở thành bạn thân nhưng ba tháng trước cô phải sang Hông Kong sử lý việc của chi nhánh bên đó bên hai người ít liên lạc
- Không nghĩ đến cậu lại về Trung Quốc!_ Diệp Vãn Kỳ xoay ly rượu
- Thật ra ban đầu anh hai muốn tôi quản lý chi nhánh ở Việt Nam!_ Nhan Vô Ưu chán nản nhấp một ngụm rượu vang, chất lỏng cay cay ngọt nhẹ khiến cô thích thú
- Nhưng sau đó anh ấy nói chi nhánh chỗ đó nhỏ, dễ quản lý nên không cần quan tâm nhiều! Cử tôi qua thành phố S này!
- Ra vậy! Cậu là ngự tỷ mà không đi ra mắt đàn em à? Tôi nghe nói mấy ngày nay băng nhóm "Bạc" chuẩn bị công cuộc tiếp đón ngự tỷ dữ lắm!_ Diệp Vãn Kỳ trêu chọc, khoé mắt liếc về phía hai người đang đi về phía này
- Hai anh đẹp trai! Tụi này ngồi cùng được không?
Nhan Vô Ưu nhíu mày nhìn hai cô nàng lạ hoắc trước mặt, váy xẻ sâu ôm sát thân hình đầy đặn trưởng thành có thể khiến phái mạnh trao đảo nhưng mà hai bà chị! Có cần trang điểm đậm vậy không? Xát cả tấn phấn lên mặt hả? Nước hoa mua ở chợ nào vậy?
Nhan Vô Ưu sắp bị mùi phấn son hỗn tạp này làm cho nôn tới nơi lại phát hiện Diệp Vãn Kỳ dùng một vẻ mặt vui sướng khi có người gặp hoạ nhìn mình, khoé miệng hơi giật giật:
- Biến đi!
Rất vô tình lạnh lùng tới mức hai cô gái kia trợn tròn mắt, trên đời sao lại có loại đàn ông như vậy hả?!
Diệp Vãn Kỳ nhịn cười nhịn đến đau ruột, Nhan Vô Ưu quả nhiên là một người rất ngắn gọn rất xúc tích không chịu nể mặt ai
Sau khi hai bà chị kia đi rồi cũng không có ai đến ve vãn hai người, có vẻ ai cũng không muốn bị làm mất mặt như hai cô gái kia!
- Đi, dẫn tôi đến xem "Bạc" một chút!_ Nhan Vô Ưu ngửa cổ uống hết rượu trong ly cảm thấy tinh thần tốt nhiều lắm
Hai người rời khỏi quán bar, Diệp Vãn Kỳ lái moto phân phối lớn dẫn trước, xe Toyota của Nhan Vô Ưu cũng theo sát phía sau.
Hai người đến một cảng tàu bỏ hoang ở ngoại thành - nơi chủ yếu diễn ra các cuộc trao đổi làm ăn giữa các bang phái, hôm nay "Bạc" có một vụ làm ăn với băng "Ngự" ở đó
Đều là bang phái lớn mạnh sẽ không giống như mấy bà bán rau ngoài chợ kì kèo giá cả cao thấp, thoả thuận được đặt ra từ trước nhưng vẫn sẽ có chuyện một trong hai bên không tuân thủ đúng hợp đồng, việc xô xát giữa hai bên là không thể tránh khỏi
Nhưng mà Nhan Vô Ưu cảm thấy mình hình như đã đánh giá thấp mức độ nghiêm trọng của sự việc
Lúc hai người vừa đến nơi đã thấy vài người của "Bạc" khập khễnh đỡ nhau chạy trốn, trên mặt xước xát, quần áo ai cũng đầy máu chưa khô. Nhan Vô Ưu biết mấy người này là anh em trong "Bạc" bởi dấu hiệu riêng là hình xăm đặc thù được xăm trên mu bàn tay trái, đằng sau họ còn có hơn 30 tên hô hoán cầm dao phay, gậy sắt đuổi theo
- Thằng nhóc muốn chết hả! Tránh ra!
Mấy kẻ mặt mày bặm trợn cầm dao, gậy đang hăm hở muốn diệt tận gốc bọn nhóm "Bạc" lại thấy phía trước có hai người một đi xe Toyota, một xe moto phân phối lớn đều là thiếu niên đứng ra chắn đường
Có một kẻ cầm gậy không thèm đếm xỉa lao thẳng vào hai thiếu niên kia muốn cho hai thằng nhóc này biết thế nào là lễ độ nhưng hai người kia vẫn bất động, một người quần áo da nâu tiến lên rồi
"BỊCH"
Kẻ cầm gậy kia bị đá bay ngược lại nằm sõng soà trên đất không thể động đậy, mấy tên đồng bọn của hắn nhìn đến trợn mắt, thiếu niên kia không dùng bất cứ môn võ cao siêu nào chỉ đơn giản đạp một cái vào ngực tên cầm gậy lại khiến hắn bay xa mấy mét. Bọn chúng hơi lùi lại, vẻ mặt đầy dè trừng, một kẻ cầm dao phay lớn tiếng quát:
- Bọn mày là ai?
Lại thấy người còn lại tiến lên, người này giống như con lai giữa á âu, đôi mắt sapphire rất đẹp, tay đưa lên vuốt nhẹ chiếc khuyên tai hình thập tự giá bằng bạc lấp lánh, giọng nói vô cùng hờ hững:
- Bạc Ảnh!
- ?!?!
Bọn người của "Ngự" hốt hoảng đến mức lùi ra sau, vẻ mặt kẻ nào cũng hoang mang. Người bị Boss của "LỆ" truy đuổi tuyệt đối không phải là kẻ tầm thường!
- Bạc Ảnh thì sao! Anh em lên!!
Nhan Vô Ưu cùng Diệp Vãn Kỳ khẽ liếc nhau một cái, không biết lượng sức!
Trận chiến lần này rất không cân sức, hai người đấu với 30 kẻ có vũ khí nghe đã rất không khả thi nhưng Nhan Vô Ưu chỉ cười xoà! Nếu như cô không có thực lực thì sẽ không có chuyện trong vòng một năm ngắn ngủi trở thành ngự tỷ của hắc đạo!
Đạp mạnh vào một kẻ vẫn còn nằm bất động dưới đất, tay đưa lên quệt vết máu ở khoé miệng, cô cười lạnh:
- Về nói với ông chủ của bọn mày! Một là ngoan ngoãn chi ra thêm 60% lợi nhuận đền bù! Hai là nằm đó chờ "Ngự" bị dẹp đi! Bạc Ảnh này sẽ không để đàn em của mình thua thiệt đâu!
Bọn "Ngự" bị đánh một trận doạ đến mặt đều xanh mét, mấy tên đầu gấu hiếu chiến ban đầu giờ chỉ còn là bọn lưu manh đầu không dám ngóc chật vật đỡ nhau chạy trốn còn thảm hơn cả người của "Bạc" lúc nãy!
Nhan Vô Ưu đứng thẳng nhìn bóng dáng của mấy tên kia, không để ý có người vỗ vai mình một cái
- Au!_ Nha Vô Ưu đau đớn ôm vai trái nhăn mặt nhìn người đằng sau
- Biết ngay là bị chém trúng mà!_ Diệp Vãn Kỳ mặt đen thành đít nồi, lúc nãy trong lúc xô xát hỗn loạn quả nhiên Nhan Vô Ưu bị tập kích ăn một dao
- Dù sao cũng chưa chết!_ Nhan Vô Ưu nhún vai hoàn toàn không để ý tới vết thương bị đụng vào, dù sao đây là một xã hội thực thụ, đâu có thể giống như trong mấy teenfic mary sue nữ chính nam chính sức mạnh siêu việt một trọi một trăm mà vẫn nguyên vẹn được
- Ngự tỷ!_ Mấy "thương binh" của "Bạc" nãy giờ vẫn im lặng chứng kiến trận chiến bây giờ mới lên tiếng đầy ái ngại
Nhan Vô Ưu cũng không trách bọn họ! Dù sao bị thương như vậy mà chạy được xa thế cũng kì tích lắm rồi!
- Đi! Trở về xem! Phải cho mấy kẻ kia biết thành phố S không phải cứ muốn là có thể thâu tóm! "Bạc" càng không dễ bắt nạt!
Trần Mỹ đen mặt, cánh tay run run chỉ vào người đối diện gương mặt phủ vài vết trầy còn có vết máu đọng tím đã được băng sơ cứu cá nhân miễn cưỡng che lại
Nhan Vô Ưu chép miệng một cái ai ngờ động đến khoé môi bị rách, cơn đau sót nhỏ truyền đến khiến cô hơi nhăn mặt. Cũng không nghĩ tới tên kia mạnh như vậy, đánh đấm suốt nửa tiếng mình lại là người chạy trước, so với tên họ Trương mạnh hơn nữa!
Cô hoàn toàn không quan tâm tới việc mình bị đánh đến mặt sứt sát sẽ ảnh hưởng tới tâm lý của một người mẹ có con gái bình thường thế nào, tuỳ tiện nói:
- Là con bị ngã thôi!
- Bị ngã?! Bị ngã đúng lúc nhỉ?! Mặt mày như thế hỏi làm sao tối nay mẹ dám đưa con đi dự buổi tiệc kỉ niệm của công ty đây?!
- Không phải còn có Lâm Ngọc Nhi sao?_ Nhan Vô Ưu tiếp tục không quan tâm, muốn cô tới mấy buổi tiệc xã giao gặp mấy ông đầu hói bụng phệ rồi đeo lên bộ mặt tươi cười giả dối kia? Nằm mơ!
- Con...!_ Trần Mỹ tức giận đến ngực hơi phập phồng, sao bà lại có thế sinh ra một đứa con gái ngỗ nghịch như vậy! Bộ dạng nam không ra nam nữ không ra nữ đã thế chạy đi đánh nhau đến sứt hết mặt mũi còn dám nói dối bị ngã!
- Mẹ! Mẹ bình tĩnh!_ Lâm Ngọc Nhi nãy giờ vẫn im lặng chờ thời cơ lập tức sát lại nhẹ vỗ lưng giúp Trần Mỹ nhuận khí, giọng nói chứa đầy lo lắng. Trần Mỹ nhìn Lâm Ngọc Nhi một bộ dáng đáng yêu trong sáng, nhu thuận hiếu thảo bỗng hiểu được cái gì gọi là "con nhà người ta"
Đến lúc Trần Mỹ dẫn theo Lâm Ngọc Nhi ra khỏi nhà rồi Nhan Vô Ưu lập tức vọt lên phòng mở vali
Hôm qua cô mệt đến mức quên sắp xếp đồ đạc, hiện tại lại phải nhọc công bày ra xếp lần nữa. Nhan Vô Ưu mang về hai túi vali lớn đựng đầy quần áo và mỹ phẩm nhưng là vali hai ngăn, quần áo cũng chỉ là dùng để che đậy, rốt cục ném hết quần áo vào tủ, dưới đáy vali là một ngăn đen.
Nhan Vô Ưu mở ngăn ra chỉ có một khẩu súng lục bằng bạc tự chế và hộp đạn trắng đặt giữa ngăn, bên dưới là các loại dao díp bằng bạc to nhỏ khác nhau xếp đến ngay ngắn
" Ring~"
Điện thoại của cô rung lên, Nhan Vô Ưu liếc mắt liền thấy một dãy số lạ hoắc, nhấn nghe:
- Ai vậy?
- Sao? Về nước mà không báo cho nhau trước bây giờ lại giở giọng lạnh lùng vậy?_ Đầu dây bên kia là giọng của một chàng trai, tiếng cười trầm trầm mê hoặc
- Là cậu hả?_ Sắc mặt của Nhan Vô Ưu dịu đi không ít, tay cũng thuận tiện tiếp tục sắp xếp mấy con dao bị lệch đi khỏi hàng
- Đến bar Victor đi! Để anh em của cậu còn biết đến ngự tỷ chứ!
- Được rồi! 15 phút nữa!_ Nhan Vô Ưu thong thả cúp máy, tâm trạng tốt hơn một chút, đóng vali lại nhét vào gầm giường, lấy ra chiếc áo khoác thể thao màu đen, quần bò trắng mang vào phòng tắm tắm rửa
Sau một lúc cô xuống dưới gara để xe, tay đùa nghịch trùm chìa khoá ôtô thẳng tiến đến chiếc xe Toyota được bọc kĩ vải trắng trong góc, khéo tấm vải phủ đầy bụi xuống lập tức một sắc đỏ rực bóng loáng hiện lên
- Chào! Lần đầu chúng ta gặp đi!
Nhan Vô Ưu vuốt nhẹ trên mặt xe sáng loáng, đây vốn là đồ của chủ nhân cơ thể này trước khi đi du học, là bố của cô ấy tặng vào hôm sinh nhật hai năm trước còn Nhan Vô Ưu mới xuyên vào cô ta cách đây một năm nên đối với chiếc xe này vẫn vô cùng xa lạ, nhưng nhìn thoáng qua chiếc xe này khá tốt đi!
Thành phố S vào ban đêm càng phồn hoa nhộn nhịp, chiếc Toyota màu đỏ hệt như một ánh lửa lao vun vút trong đêm với tốc độ không tưởng, chủ nhân của chiếc xe là một thiếu niên khoảng chừng 17, vô cùng xinh đẹp với đôi mắt sapphire xanh biển của người châu âu, thiếu niên điều khiển chiếc xe một cách rất hờ hững, tay phải buông lơi đôi khi sẽ vuốt nhẹ chiếc khuyên tai hình thập tự giá bằng bạc lấp lánh ở tai phải khiến người đi đường chậc lưỡi vì sự coi thường tính mạng này
Chiếc Toyota tiến thẳng đến khu phố đỏ - một trong những nơi sầm uất nhất thành phố S, chỗ tụ tập phân chia địa bàn của những băng nhóm ngầm mà không phải ai lớn gan cũng dám đến
- Ảnh, bên này!
Nhan Vô Ưu mở cánh cửa của bar Victor, không giống với sự ồn ào náo nhiệt như các bar bình thường trong khu, nơi này trang trí vô cùng lịch sự sạch sẽ, không có sàn nhảy xập xình ồn ào mà là sự yên tĩnh trang nhã như dành cho giới thượng lưu
Do vẻ ngoài đẹp mắt, Nhan Vô Ưu được chú ý ngay khi mới bước vào quán, vài cô gái nhìn về phía thiếu niên mang vẻ đẹp á âu kia không khỏi chụm đầu thì thầm to nhỏ rồi cười đùa
Nhan Vô Ưu cũng không để ý, chỉ hờ hững đứng đó nhìn chàng trai đang tiến về phía mình
Diệp Vãn Kỳ vẫn đẹp trai trói lọi, nụ cười vẫn ôn hoà lịch sự nhưng bản thân đã trút xuống vỏ bọc tao nhã thư sinh mà khoác lên mình bộ áo da màu nâu nhạt đầy bụi bặm của các quý tử ăn chơi trác táng
- Cậu tới muộn!
- Hai phút thôi mà! Đâu thể chết ai được!_ Nhan Vô Ưu hào phóng xua tay không hề lạnh lùng như thường ngày
Một năm trước cô xuyên qua vì vài lí do mà gia nhập hắc đạo, trong một phi vụ ở Macao vô tình nhặt về cái mạng của Diệp Vãn Kỳ khỏi tay bọn buôn vũ khí người Nga, hai người cứ như vậy vi diệu trở thành bạn thân nhưng ba tháng trước cô phải sang Hông Kong sử lý việc của chi nhánh bên đó bên hai người ít liên lạc
- Không nghĩ đến cậu lại về Trung Quốc!_ Diệp Vãn Kỳ xoay ly rượu
- Thật ra ban đầu anh hai muốn tôi quản lý chi nhánh ở Việt Nam!_ Nhan Vô Ưu chán nản nhấp một ngụm rượu vang, chất lỏng cay cay ngọt nhẹ khiến cô thích thú
- Nhưng sau đó anh ấy nói chi nhánh chỗ đó nhỏ, dễ quản lý nên không cần quan tâm nhiều! Cử tôi qua thành phố S này!
- Ra vậy! Cậu là ngự tỷ mà không đi ra mắt đàn em à? Tôi nghe nói mấy ngày nay băng nhóm "Bạc" chuẩn bị công cuộc tiếp đón ngự tỷ dữ lắm!_ Diệp Vãn Kỳ trêu chọc, khoé mắt liếc về phía hai người đang đi về phía này
- Hai anh đẹp trai! Tụi này ngồi cùng được không?
Nhan Vô Ưu nhíu mày nhìn hai cô nàng lạ hoắc trước mặt, váy xẻ sâu ôm sát thân hình đầy đặn trưởng thành có thể khiến phái mạnh trao đảo nhưng mà hai bà chị! Có cần trang điểm đậm vậy không? Xát cả tấn phấn lên mặt hả? Nước hoa mua ở chợ nào vậy?
Nhan Vô Ưu sắp bị mùi phấn son hỗn tạp này làm cho nôn tới nơi lại phát hiện Diệp Vãn Kỳ dùng một vẻ mặt vui sướng khi có người gặp hoạ nhìn mình, khoé miệng hơi giật giật:
- Biến đi!
Rất vô tình lạnh lùng tới mức hai cô gái kia trợn tròn mắt, trên đời sao lại có loại đàn ông như vậy hả?!
Diệp Vãn Kỳ nhịn cười nhịn đến đau ruột, Nhan Vô Ưu quả nhiên là một người rất ngắn gọn rất xúc tích không chịu nể mặt ai
Sau khi hai bà chị kia đi rồi cũng không có ai đến ve vãn hai người, có vẻ ai cũng không muốn bị làm mất mặt như hai cô gái kia!
- Đi, dẫn tôi đến xem "Bạc" một chút!_ Nhan Vô Ưu ngửa cổ uống hết rượu trong ly cảm thấy tinh thần tốt nhiều lắm
Hai người rời khỏi quán bar, Diệp Vãn Kỳ lái moto phân phối lớn dẫn trước, xe Toyota của Nhan Vô Ưu cũng theo sát phía sau.
Hai người đến một cảng tàu bỏ hoang ở ngoại thành - nơi chủ yếu diễn ra các cuộc trao đổi làm ăn giữa các bang phái, hôm nay "Bạc" có một vụ làm ăn với băng "Ngự" ở đó
Đều là bang phái lớn mạnh sẽ không giống như mấy bà bán rau ngoài chợ kì kèo giá cả cao thấp, thoả thuận được đặt ra từ trước nhưng vẫn sẽ có chuyện một trong hai bên không tuân thủ đúng hợp đồng, việc xô xát giữa hai bên là không thể tránh khỏi
Nhưng mà Nhan Vô Ưu cảm thấy mình hình như đã đánh giá thấp mức độ nghiêm trọng của sự việc
Lúc hai người vừa đến nơi đã thấy vài người của "Bạc" khập khễnh đỡ nhau chạy trốn, trên mặt xước xát, quần áo ai cũng đầy máu chưa khô. Nhan Vô Ưu biết mấy người này là anh em trong "Bạc" bởi dấu hiệu riêng là hình xăm đặc thù được xăm trên mu bàn tay trái, đằng sau họ còn có hơn 30 tên hô hoán cầm dao phay, gậy sắt đuổi theo
- Thằng nhóc muốn chết hả! Tránh ra!
Mấy kẻ mặt mày bặm trợn cầm dao, gậy đang hăm hở muốn diệt tận gốc bọn nhóm "Bạc" lại thấy phía trước có hai người một đi xe Toyota, một xe moto phân phối lớn đều là thiếu niên đứng ra chắn đường
Có một kẻ cầm gậy không thèm đếm xỉa lao thẳng vào hai thiếu niên kia muốn cho hai thằng nhóc này biết thế nào là lễ độ nhưng hai người kia vẫn bất động, một người quần áo da nâu tiến lên rồi
"BỊCH"
Kẻ cầm gậy kia bị đá bay ngược lại nằm sõng soà trên đất không thể động đậy, mấy tên đồng bọn của hắn nhìn đến trợn mắt, thiếu niên kia không dùng bất cứ môn võ cao siêu nào chỉ đơn giản đạp một cái vào ngực tên cầm gậy lại khiến hắn bay xa mấy mét. Bọn chúng hơi lùi lại, vẻ mặt đầy dè trừng, một kẻ cầm dao phay lớn tiếng quát:
- Bọn mày là ai?
Lại thấy người còn lại tiến lên, người này giống như con lai giữa á âu, đôi mắt sapphire rất đẹp, tay đưa lên vuốt nhẹ chiếc khuyên tai hình thập tự giá bằng bạc lấp lánh, giọng nói vô cùng hờ hững:
- Bạc Ảnh!
- ?!?!
Bọn người của "Ngự" hốt hoảng đến mức lùi ra sau, vẻ mặt kẻ nào cũng hoang mang. Người bị Boss của "LỆ" truy đuổi tuyệt đối không phải là kẻ tầm thường!
- Bạc Ảnh thì sao! Anh em lên!!
Nhan Vô Ưu cùng Diệp Vãn Kỳ khẽ liếc nhau một cái, không biết lượng sức!
Trận chiến lần này rất không cân sức, hai người đấu với 30 kẻ có vũ khí nghe đã rất không khả thi nhưng Nhan Vô Ưu chỉ cười xoà! Nếu như cô không có thực lực thì sẽ không có chuyện trong vòng một năm ngắn ngủi trở thành ngự tỷ của hắc đạo!
Đạp mạnh vào một kẻ vẫn còn nằm bất động dưới đất, tay đưa lên quệt vết máu ở khoé miệng, cô cười lạnh:
- Về nói với ông chủ của bọn mày! Một là ngoan ngoãn chi ra thêm 60% lợi nhuận đền bù! Hai là nằm đó chờ "Ngự" bị dẹp đi! Bạc Ảnh này sẽ không để đàn em của mình thua thiệt đâu!
Bọn "Ngự" bị đánh một trận doạ đến mặt đều xanh mét, mấy tên đầu gấu hiếu chiến ban đầu giờ chỉ còn là bọn lưu manh đầu không dám ngóc chật vật đỡ nhau chạy trốn còn thảm hơn cả người của "Bạc" lúc nãy!
Nhan Vô Ưu đứng thẳng nhìn bóng dáng của mấy tên kia, không để ý có người vỗ vai mình một cái
- Au!_ Nha Vô Ưu đau đớn ôm vai trái nhăn mặt nhìn người đằng sau
- Biết ngay là bị chém trúng mà!_ Diệp Vãn Kỳ mặt đen thành đít nồi, lúc nãy trong lúc xô xát hỗn loạn quả nhiên Nhan Vô Ưu bị tập kích ăn một dao
- Dù sao cũng chưa chết!_ Nhan Vô Ưu nhún vai hoàn toàn không để ý tới vết thương bị đụng vào, dù sao đây là một xã hội thực thụ, đâu có thể giống như trong mấy teenfic mary sue nữ chính nam chính sức mạnh siêu việt một trọi một trăm mà vẫn nguyên vẹn được
- Ngự tỷ!_ Mấy "thương binh" của "Bạc" nãy giờ vẫn im lặng chứng kiến trận chiến bây giờ mới lên tiếng đầy ái ngại
Nhan Vô Ưu cũng không trách bọn họ! Dù sao bị thương như vậy mà chạy được xa thế cũng kì tích lắm rồi!
- Đi! Trở về xem! Phải cho mấy kẻ kia biết thành phố S không phải cứ muốn là có thể thâu tóm! "Bạc" càng không dễ bắt nạt!
Bình luận facebook