• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Nữ phụ chia tay hằng ngày (5 Viewers)

  • Chương 117

Edit: Linh Nguyệt

“Bạn học Mông, đi học không được ăn ngọt.” Nhiếp Nguyên Kiệt bất lực nói.

Đường Minh Tuyền cười sáng lạn: “Thưa thầy, em tụt huyết áp.”

Nhiếp Nguyên Kiệt: “…”

Đường Minh Tuyền quay đầu lại nhìn Hứa Y Nhàn hơi hơi mỉm cười, Hứa Y Nhàn lườm cậu một cái, quay đầu tiếp tục nghe giảng.

Từ đó trở đi Đường Minh Tuyền triển khai ra đủ các loại theo dõi kéo dài tận một tháng, nào là rình coi, vào nhà và một vài hành vi không thể nói.

Bởi vì vậy Đường Minh Tuyền thường xuyên mất tích khiến rất nhiều thầy cô bất mãn. Ngay cả Hứa Y Nhàn cũng cảm thấy, Đường Minh Tuyền không phải một người đứng đắn.

Đáng tiếc, đồng chí Đường-không đứng đắn-Minh Tuyền này ở lần đầu tiên kiểm tra thử điểm số đã đứng đầu toàn ban.

Bạn học: “…”

Ngoại trừ yên lặng thì quả thực không có cách nào biểu đạt được sự "sùng kính" của bạn học toàn ban đối với đồng chí Đường Minh Tuyền. Ngay cả Hứa Y Nhàn khi biết thành tích của cậu cũng giật mình.

Đường Minh Tuyền nhìn Hứa Y Nhàn, hơi mỉm cười bước tới gần hỏi: “Điểm thi của cậu thế nào?”

Hứa Y Nhàn nhanh tay che đi thành tích nhưng vẫn bị Đường Minh Tuyền liếc mắt một cái quét qua.

Đường Minh Tuyền: “…”

Một lát sau, cậu mới tìm được giọng nói, cũng tìm được một cái đáng khích lệ: “Tiếng Anh của cậu tốt thật!”

Hứa Y Nhàn đỏ mặt: “Tôi... Tôi vừa từ nước ngoài trở về... chữ Hán... chưa quen...”

Đường Minh Tuyền: “Tôi hiểu, tôi hiểu mà.” Nhưng chỉ đạt được mười mấy điểm thì cũng quá...

Hứa Y Nhàn nghĩ trong chốc lát rồi nói: “Tôi ở nước ngoài đã có bằng tốt nghiệp đại học rồi, bởi vì không hiểu biết về văn hóa nên mới đi học.”

Đường Minh Tuyền an ủi: “Tôi hiểu, tôi hiểu.”

Hứa Y Nhàn trừng cậu: “Cậu hiểu cái gì?”

Đường Minh Tuyền liền nói: “Nếu không… tôi bổ bổ cho cậu?”

Hứa Y Nhàn: “Bổ bổ?”

Đường Minh Tuyền hiểu ngầm, lộ ra một nụ cười đáng yêu: “Học bổ túc, remediation. Hiểu không?”

Hứa Y Nhàn hiểu ra: “Hiểu, tôi biết học bổ túc, bổ bổ là bổ thân thể.”

Đường Minh Tuyền “Ừ~” rồi tự hỏi: “Nói cái gì đấy? Hình như cũng không đơn giản là bổ thân thể, cô ở nhà rất ít dùng Hán ngữ à?”

Hứa Y Nhàn cúi đầu nhìn mấy bài thi trong tay nói: “Cũng tàm tạm, chỉ dùng mấy câu đơn giản, phần lớn đều dùng tiếng Anh.”

Đường Minh Tuyền gật gật đầu, nhanh chóng rút ra một tở trong số bài thi kia. Hứa Y Nhàn không ngăn kịp, giận dữ trừng mắt nhìn cậu. Vốn dĩ đã là mặt than, lườm người ta thì mắt có vẻ lớn hơn, giống như đang nghiêm túc chăm chú nhìn Đường Minh Tuyền.

Đường Minh Tuyền nhìn bài thi bài thi nói: “Thành tích này của cậu không được, không tốt nghiệp nổi đâu.”

Hứa Y Nhàn không chịu thua đốp lại: “Tôi tự học hai ngày liền biết.”

Sau đó Hứa Y Nhàn học hai ngày, đau lòng phát hiện văn hoá Trung Hoa quá khó lý giải. Đường Minh Tuyền hay chuyện liền không khách khí cười nhạo một phen, Hứa Y Nhàn đối với lễ nghi thân sĩ đã thành quen, nhất thời bị Đường Minh Tuyền chọc cho tức giận máu phun cao ba trượng*.

*Trượng: đơn vị đo chiều dài Trung Quốc.

1 trượng ~ 3,33 m


“Tôi remediation cho cậu một chút nhé!” Đường Minh Tuyền lại từ trong cặp sách lấy ra một cây kẹo que, vừa xé vỏ vừa nói.

Hứa Y Nhàn nhìn kẹo que trong tay cậu nói: “Ấu trĩ.”

Đường Minh Tuyền đáp lại: “Có cái gì ấu trĩ, tôi thích ăn ngọt. Khi còn nhỏ nhà tôi nghèo không có đường ăn, thật vất vả lớn lên, tôi cơm đều không ăn, tôi chỉ muốn ăn đường.”

Hứa Y Nhàn: “… Cậu nói bậy, rất nhiều bạn học trong ban chúng ta không có tiền mua đường ăn.”

Đường Minh Tuyền miệng ngậm kẹo que hàm hồ nói: “Ô… Hình như vậy. Quốc gia nghèo như vậy, sao mấy cô còn quay lại?”

Hứa Y Nhàn trả lời: “Ba tôi nói, Trung Quốc hiện tại khắp nơi đều là vàng, hơn nữa cũng an toàn. Lại nói, ông ngoại tôi còn ở nước ngoài mà! Nhà chúng tôi có tiền, rất nhiều tiền.”

Đường Minh Tuyền một tay chống cằm, mỉm cười nghe cô nói. Hứa Y Nhàn trời sinh mặt than, rất nhiều biểu tình đều không biểu hiện ngoài, nếu cảm xúc kích động cô cũng không thể biểu đạt qua gương mặt.

Nhưng may mà cô lớn lên rất xinh đẹp.

Đường Minh Tuyền nhìn Hứa Y Nhàn mặt không biểu cảm nói những lời này, cuối cùng còn nhấn mạnh “rất nhiều tiền”, cảm thấy nữ sinh này rất rất đáng yêu.

Cậu liền nói: “Tiền trong sạch mới đáng nói. Nếu muốn kiếm nhiều thì phải chú ý một chút.”

Hứa Y Nhàn không hiểu, liền không để ý tới cậu, Đường Minh Tuyền cũng không quan tâm, cầm lấy cuốn sách trên Hứa Y Nhàn: “Tôi dạy cậu vậy! Đừng nhìn tôi mỗi ngày choi chơi, kiến thức của tôi không tồi đâu.”

Hứa Y Nhàn ngay từ đầu vốn không tin cậu, không đồng ý. Nhưng Đường Minh Tuyền lại quấn lấy muốn dạy cô. Hứa Y Nhàn không thuận theo, Đường Minh Tuyền mỗi ngày đều tới ký túc xá tìm cô, lôi ra đủ loại ưu điểm khi cô để hắn bổ túc giúp.

Nói đến mức Hứa Y Nhàn thật sự không chịu nổi, lạnh mặt nói: “Một giờ.” Đường Minh Tuyền a một tiếng đáp.

Sau đó mỗi ngày tan học xong, Đường Minh Tuyền liền cùng Hứa Y Nhàn ngồi chỗ bàn đá dưới cây đại thụ trong trường học. Hứa Y Nhàn ngay từ đầu cố ý khiến Đường Minh Tuyền khó xử, không ngừng đưa ra đề bài sở trường của mình.

Có một ít là chưa có trong nước, có một ít là đề khó nổi danh.

Nhưng khiến Hứa Y Nhàn giật mình là không có cái nào làm khó được Đường Minh Tuyền.

Chờ Đường Minh Tuyền đem một đống công thức toán học viết xong, Hứa Y Nhàn đã không biết nên bày ra vẻ mặt gì, tuy rằng cô vốn dĩ là mặt than, nhưng bây giờ cô cảm giác thấy mình ngay cả mặt than cũng không duy trì nổi.

Đường Minh Tuyền tùy thân lại rút ra một cây kẹo que vị chocolate bóc vỏ đút vào miệng, thoải mái thở ra một hơi, vừa cười vừa nhìn Hứa Y Nhàn hỏi: “Còn có cái gì không biết không?”

Hứa Y Nhàn: “…” Cô nghiêm túc ngước lên, mới phát hiện kẹo que của Đường Minh Tuyền căn bản không phải món ăn bán lẻ đầy ngoài đường một hào một cây kia.

Hứa Y Nhàn: “…” Tên này rốt cuộc là cái quỷ gì vậy!

Truyện được đăng tại wattpad @dwlazp

Ngày hè, trong gió nhẹ mang theo chút nhiệt khí, Hứa Y Nhàn nhìn Đường Quốc Tân miệng ngậm kẹo que cười sáng lạn cùng mái tóc ngắn vừa phải tung bay theo gió, cảm thấy mình và nam sinh này giống như người ở hai thế giới. Cậu như ánh mặt trời chói sáng, mỗi một câu, mỗi một động tác đều cảm nhiễm mọi người chung quanh, thậm chí lớn lên đẹp, IQ cao, nhà có tiền. Như là vương tử trên trời cao, không cô chỉ là một cô gái mặt than.

Hai người cùng ở một chỗ thời gian dài, trong lớp bắt đầu xì xào bàn tán. Dần dần, ánh mắt mọi người nhìn Hứa Y Nhàn liền có chút kỳ quái. Xã hội bây giờ thật ra yêu đương đã là chuyện thường, không như hai mươi năm trước, yêu đương tự do không khác gì phạm pháp.

Nhưng trên thực tế, người thật sự hoàn toàn tiếp nhận việc tự do yêu đương không nhiều như vậy. Cùng nam sinh gần gũi, ngày ngày cùng nhau, ít nhiều sẽ khiến người ta cảm thấy không có giáo dưỡng.

Hứa Y Nhàn lại không thèm để ý. Cô từ nước ngoài trở về, biết trong nước hiện giờ còn có chút bảo thủ, nhưng Đường Minh Tuyền sau khi nghe được mấy lời đồn thổi này liền tạm dừng việc giúp Hứa Y Nhàn học bù.

Hai người cứ như vậy càng lúc càng xa cách. Nhưng dù Đường Minh Tuyền dần dần cách xa Hứa Y Nhàn cũng vẫn như cũ khiến cô chịu không ít đồn đãi vớ vẩn.

Thậm chí trên đường tan học về, Hứa Y Nhàn còn bị ba nam sinh vây quanh.

“Nghe nói cô em thích câu dẫn nam sinh?” Một nam sinh mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn đeo kính râm lên tiếng. Ở thời điểm này như vậy đã là rất có phong cách.

Hứa Y Nhàn nhíu mày nhìn hắn, vòng qua muốn rời đi.

Người nọ giữ chặt tay cô, Hứa Y Nhàn nhất thời bị doạ. Nếu người ta thấy cô lui tới với nhiều nam sinh khác nhau thì nhất định sẽ

bị nói là không có giáo dưỡng! Cho nên cô dùng sức muốn rút tay về, kết quả người kia càng nắm chặt hơn.

Cô bị kéo lui về phía sau, mà một tay còn lại lại bị người ta bắt lấy.

Hứa Y Nhàn không phòng bị va vào ngực người đàn ông phía sau, ngẩng đầu lên nhìn mới phát hiện, là Đường Minh Tuyền.

Trong lòng đột nhiên tứcgiận vô cớ, cô muốn thoát khỏi tay Đường Minh Tuyền mới phát hiện cũng bị nắm đến gắt gao.

“Buông tay, nhóc con.” Nam sinh mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn lớn tiếng quát.

Đường Minh Tuyền lạnh mặt một chân đạp hắn quỳ xuống đất, sau đó kéo Hứa Y Nhàn lui ra sau.

Trước đó Đường Quốc Tân trong ấn tượng của Hứa Y Nhàn là một thiên tài toàn năng hoàn mỹ: thông minh, đẹp, có tiền, tính tình tốt lại phóng khoáng, rộng rãi. Bây giờ comới biết, cậu ngoại trừ những ưu điểm kia thì đánh nhau cũng rất lợi hại.

Ba người kia trong tay cậu quả thực chịu đủ các loại xoa tròn bóp dẹp.

Cho đến lúc ba tên ngốc ý thức được mình không cách nào đấu lại nam sinh mặt đáng yêu giá trị vũ lực nghịch thiên này mới hô to một tiếng, nhanh chóng bỏ chạy.

Hứa Y Nhàn nhìn Đường Minh Tuyền đưa lưng về phía mình, thấy cậu gắt gao nắm chặt tay. Hứa Y Nhàn có chút khẩn trương.

Sao cậu ấy không quay mặt ra đây? Sao cậu ấy không nói gì? Cậu ấy đang nghĩ gì vậy?

Hứa Y Nhàn bước lên trước hai bước, sau đó nghe được Đường Minh Tuyền nhỏ tiếng mắng: “A a a a!!! Phiền muốn chết!”, sau đó nhìn hắn chạy đi như tia chớp...

Hứa Y Nhàn: “…”

Đường, Đường, Đường Minh Tuyền!!!

***

Mà Đường Minh Tuyền lúc này đang vừa đuổi theo người phía trước vừa liên hệ với chiến hữu bên ngoài.

“Tôi không cẩn thận bị lộ rồi, để mấy anh em bên ngoài tiếp ứng chút đi.”

“Đậu xanh, cậu ngụy trang như vậy mà vẫn bại lộ?”

“Bị gài bẫy.” Đường Minh Tuyền nói. Cậu biết đó là bẫy, nhưng có đôi khi biết rõ đó là bẫy mà vẫn cũng không thể không bước vào.

Sau đó trưởng quan nhận được một Nhiếp Nguyên Kiệt mặt sưng như đầu heo.

Trưởng quan: “Tôi... Tuy nói có thể đánh... Nhưng mấy người đánh đến thế này có phải có chút quá mức rồi hay không?”

Đường Minh Tuyền vẻ mặt bình tĩnh: “Tên này xảo quyệt, không đánh không sợ!”

Trưởng quan liếc Đường Minh Tuyền một cái nói: “Nói thế nào cũng là thầy giáo của cậu, cậu thật sự xuống tay được à?”

Nhiếp-đầu heo-Nguyên Kiệt chen vào: “Đúng vậy, không biết tôn sư trọng đạo.”

Đường Minh Tuyền không khách khí đá hắn một cái: “Vậy ông hiểu được cái gì là kính già yêu trẻ không? Dám gọi người đi đùa giỡn nữ sinh?”

Trưởng quan: “Nữ sinh? Nữ sinh nào?”

Đường Minh Tuyền lập tức nói sang chuyện khác: “Chứng cứ còn chưa thu thập đủ, làm sao bây giờ?”

Vì thế trưởng quan thuận lợi bị kéo sang đề tài khác, ông nhìn Nhiếp Nguyên Kiệt, giọng có vẻ không quá xác định: “Hay là… đánh thêm một trận nữa thử xem?”

Nhiếp Nguyên Kiệt: “…” Thì ra là cùng một giuộc cả!

Đường Minh Tuyền sờ sờ cằm, mặt không biểu tình nói: “Lão tổ tông, hình phạt nghiêm hình bức cung nhiều như vậy, thử qua từng cái đi, nhất định có cái thích hợp.”

Nhiếp Nguyên Kiệt: “… Mấy người, mấy người còn có nhân quyền không vậy?”

“Nhân quyền?” Đường Minh Tuyền híp mắt. Cho dù cậu mặt trẻ con thì khi đanh lại vẫn rất dọa người.

Nhiếp Nguyên Kiệt thành công thấy được Đường Minh Tuyền nghiêm túc mở miệng nói: “Đó là thứ gì?”

Nhiếp Nguyên Kiệt: “…”

Sau đó Đường Minh Tuyền nghe nói Nhiếp Nguyên Kiệt khai rồi, tất cả các loại hành động cùng việc hắn điều tra hay những tin tức đã gủi về.

Nhưng Đường Minh Tuyền lại cảm thấy, hình như hắn đã quên chuyện gì đó rồi thì phải?

Sau đó nữa, cậu nhận được điện thoại của Đường Quốc Tân. Ông nói: “Con trai, con cũng đã mười tám tuổi, là người trưởng thành rồi. Có muốn trở về xem mắt kết hôn không?”

Đường Minh Tuyền: “…”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom