Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 107
Edit: Linh Nguyệt
Lấy cái công phu thân tàn này của La Thiến thì không nghe được bên kia thế nào, chỉ biêt cuối cùng thì cửa cũng mở.
Đường Diễn ôm La Thiến đi vào, nhẹ nhàng đặt lên giường, lúc này mới phát hiện sắc mặt cô không quá tốt.
Đường Diễn nhíu mày, hỏi: “Làm sao thế? Sắc mặt sao lại không tốt như vậy?”
La Thiến cạn lời ngẩng đầu nhìn hắn, vẻ mặt như táo bón, rất lâu sau mới nói ra hai chữ: “Mắc tiểu.”
Sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc đến ngây người của quần chúng nhân dân, lưu loát đứng dậy rời đi. Đây không phải lần đầu tiên La Thiến tới nhà ba mẹ Đường, đương nhiên biết vị trí WC.
Đường Diễn sửng sốt, Bạch Nhụy chớp chớp mắt phượng hỏi: “Em ấy, em ấy không cần người đi cùng hỗ trợ sao?”
Đường Diễn: “…”
Vừa rời khỏi tầm mắt của mọi người, La Thiến liền ở trong WC nhỏ giọng kêu: “Hệ thống? Hệ thống?”
Nhưng đáp lại cô chỉ có một mảnh yên lặng, La Thiến nghĩ chẳng lẽ không thể dùng miệng kêu? Vì thế cô lại "kêu" lần nữa trong đầu: Hệ thống? Thống Thống? Hệ Hệ?
Vẫn yên lặng... Đây mẹ nó là có ý gì?
La Thiến đá cửa WC mắng: “Lúc cần thì không thấy lúc không cần thì lại nhảy ra! Hệ thống tàn.”
“Tu~ Tu~” Trong đầu đột nhiên vang lên âm thanh điện từ, nhưng rất nhanh yên tĩnh lại. La Thiến thậm chí cảm giác được nó đang sốt ruột, tựa hồ đã giãy giụa một phen nhưng thất bại.
La Thiến: “…” Tiếp tục nỗ lực đi đồng chí!
Dưới tình huống làm thế nào cũng không được hệ thống trả lời, La Thiến mở cửa đi ra ngoài.
Sau đó, cô liền thấy mọi người đều nhìn chằm chằm mình. La Thiến nghĩ nghĩ, tự gõ đầu mình, mười phần “đáng yêu” cười nói: “Ai da, vừa rồi ở bên trong không dễ xoay người, đá phải cửa.”
Đường Diễn: “Em xác định?”
La Thiến: “…” Quên mất, WC nhà bọn họ rất lớn!
“Tiểu bảo tới lăn giường, tiểu bảo tới lăn giường.” Một giọng nữ vang lên phá vỡ bầu không khí xấu hổ này.
Một người phụ nữ ôm một bé trai đi vào, sau đó ôm nó ở trên giường mới lăn qua lăn lại một lúc, mới quay sang cười với La Thiến: “Sớm sinh quý tử nha nàng dâu mới!”
La Thiến ngượng ngùng cười, Bạch Nhụy liền tiến vào nói: “Thiến Thiến, nên kính trà.”
Đường Diễn liền nắm tay La Thiến đi ra ngoài, ba mẹ Đường đã ngồi vào chỗ. Hắn cùng La Thiến quỳ xuống, có người đưa lên hai ly trà.
Đem trà giơ lên, La Thiến mở miệng: “Ba, mẹ.” Tuy rằng không phải lần đầu tiên gọi nhưng hoàn cảnh hoàn toàn không giống nhau. Ba mẹ Đường đem đồ vậy mình đã chuẩn bị lấy ra. Tuy để trong túi văn kiện không thấy rõ là cái gì nhưng La Thiến biết, Đường gia không thể so với người thường, đồ vật đưa ra nhất định đều rất đáng giá.
Sau khi kính trà xong, Đường Diễn đưa La Thiến trở lại phòng, để bạn bè và người thân ở cùng cô, còn hắn lại bị ba Đường kêu đi.
La Thiến ngồi ở trong phòng, lát cùng Triệu Vũ Lâm nói hai câu, lát lại cười đùa với bạn bè trong giới, lát lại hỏi việc học của hai anh em Dịch gia, cũng không quên hỏi mấy người trẻ tuổi của La gia để tránh bọn họ cảm thấy bị vắng vẻ.
Nhất thời, La Thiến thấy hơi mệt, vì thế cô rất không tự giác nói: “Chúng ta đánh bài đi!”
Khi Đường Diễn bưng hai chén chè tiến vào liền thấy La Thiến lôi kéo váy cưới kêu to: “Tại sao thế? Hôm nay tôi là cô dâu, mấy người không thể nhường tôi sao?”
Mấy người cùng La Thiến đánh bài là bạn bè trong giới giải trí, cho nên đánh cược khá lớn. Mấy anh chị em bà con của La Thiến đương nhiên không có tâm tình tham dự, chỉ ở một bên nhìn.
Đường Diễn đặt chè xuống, nghe thấy Triệu Vũ Lâm nói: “Em cũng muốn nhường lắm nhưng trong tay chị chỉ còn lá số ba, em nhường kiểu gì?”
Đường Diễn bất lực nâng tay lên day day trán, vô cùng muốn bước tới lôi La Thiến ra, có thể đừng phạm sai lầm ngu xuẩn như thế không?
La Thiến sửng sốt, nhìn Triệu Vũ Lâm nói: “Ai biết được đến trong tay có bài gì? Nếu em không chặn chị tjì lá này chị đã đánh ra rồi!”
Triệu Vũ Lâm thiếu chút nữa to tiếng ầm lên nhưng cuối cùng vẫn nhẫn nhịn: “Địa chủ, em và Mai Mai đều là nông dân thì chặn chị kiểu gì?”
La Thiến liền kêu: “Mệt mệt mệt, vừa rồi thiếu chút nữa đã thắng rồi. Nếu em nói sớm thì chị đã không thua.”
Triệu Vũ Lâm cười: “Ai dám ngay từ đầu liền chặn chứ! Gấp đôi tiền đấy! Thấy chị còn thừa một lá mới dám chặn.”
Đường Diễn duỗi tay lấy lá bài trên tay La Thiến: “Ngay từ đầu liền ra lá này thì sẽ không thua.”
“Em chỉ muốn thắng một lần thôi mà.” La Thiến ủy khuất nói.
Đường Diễn để mọi người đi ra ngoài ăn cơm, còn bản thân thì đưa chè cho La Thiến, hỏi: “Có cái gì muốn ăn không, anh ra ngoài lấy!”
La Thiến lắc đầu. Đường Diễn cùng cô ngồi ở trong phòng: “Lát nữa bọn họ sẽ mang đồ ăn vào, có muốn nghỉ ngơi chút không?”
La Thiến chỉ chỉ đầu tóc mình đáp: “Sẽ loạn!”
Đường Diễn nhìn thoáng qua rồi cười, kéo La Thiến vào trong ngực: “Ngủ đi! Rối loạn thì để bọn họ làm lại.”
Gió mưa càng lúc càng lớn, dần dần, những bông tuyết trắng rơi xuống. Tất cả đều như đang làm lễ rửa tội, dùng bông tuyết phiêu dật, gió lạnh cùng mưa gột rửa thế giới này.
Ngay lúc đó, trong phòng lại có hai người dựa sát vào nhau, ở ngày hạnh phúc nhất của họ, yên lặng nghỉ ngơi.
Khi Đường Hình tiến vào liền thấy hình ảnh như vậy. Nhìn Đường Diễn dựa vào đầu giường cùng La Thiến đang nằm trong lòng hắn, băng thiên tuyết địa cùng hai người như hoà lẫn vào nhau, không bị bất cứ một thứ gì quấy nhiễu.
Đường Diễn khẽ cười. Vẻ mặt của La Thiến khi ngủ rất yên ổn, giống như vòng tay của Đường Diễn là nơi an toàn nhất.
Đường Hình nhẹ nhàng đóng cửa lại. Hắn đứng ngoài cửa trong chốc lát, gương mặt cũng mỉm cười hạnh phúc, là bị Đường Diễn chọc cười.
Có thể có hôn lễ như hôm nay, có thể có Đường Diễn như vậy, thật tốt.
Đường Hình xoay người rời đi. Hắn vẫn luôn nhớ rõ bộ dáng của Đường Diễn vào ngày Thẩm Bối Bối rời đi. Hắn không muốn nhìn thấy em trai mình như vậy một lần nào nữa, cho nên, có thể có hôn lễ này, thật sự rất tốt.
***
Giấc ngủ của hai người bị điện thoại của ba Đường phá vỡ. Giọng ông trong điện thoại vô cùng lạnh nhạt hỏi: “Còn muốn ngủ tới khi nào? Không muốn đi lãnh chứng à?”
Vì thế sau khi Đường Diễn xem qua thời gian liền lôi kéo La Thiến bắt đầu hỗn loạn sửa sang rồi xuất phát. La Thiến không khỏi có chút oán giận: “Anh không phải có đặc quyền sao? Không thể làm ở tại đây luôn sao?”
Đường Diễn búng vào trán La Thiến một cái: “Em đi cửa sau thành nghiện rồi à? Muốn xong sớm một chút thì nhanh đổi váy cưới đi, anh ở dưới lầu chờ em.”
La Thiến đổi thành sườn xám màu đỏ, nhanh chóng đi xuống.
Đường Diễn nhìn La Thiến lên xe, cười: “Em thật sự đi giày đế bằng à?”
“Không phải anh không chế sao?”
Đường Diễn gật đầu, nói: “Không chê. Em đang mang thai, đi giày cao gót khá nguy hiểm.”
La Thiến đáp: “Không phải toàn bộ qía trình anh đều ôm em sao?”
Đường Diễn: “Vâng vâng vâng, đại nhân, sổ hộ khẩu em mang theo chưa?”
La Thiến: “…”
Đường Diễn: “Không nói lời nào là có ý gì?”
La Thiến: “Thật ra thì... Hôm nay không nhất định phải lãnh chứng hôm nay, chúng ta… đổi một ngày khác ha?”
Đường Diễn: “…”
Đường Diễn yên lặng lấy ra điện thoại gọi cho Đường Hình, sau đó dưới sự châm chọc mỉa mai của hắn mà dẫn La Thiến tiếp tục lái xe chạy đến sở đăng ký chờ Đường Hình mang sổ hộ khẩu tới.
Truyện được đăng tại wattpad @dwlazp
Hơn bốn giờ mười lăm phút chiều, Đường Diễn mang theo La Thiến vội vàng tới khách sạn. Sau khi thay xong quần áo, khách khứa dần dần đều tới đủ. Nhất thời trong đại sảnh, hai bên nam nữ thân thích hình thành nên ranh giới rõ ràng.
Khách nhà trai bên này phần lớn an tĩnh, nhà gái bên kia lại cãi cọ ầm ĩ.
Nhìn khung cảnh như vậy, ba Đường vô cùng bình tĩnh. Đời này của ông có lẽ không còn cơ hội nhìn thấy một hôn lễ hòa hợp, dù sao thì cả hai thằng con nhà ông đều đã kết hôn.
Trong tiếng nhạc, Đường Diễn nhìn ba La dắt tay La Thiến đi tới, nhất thời trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Vào thời khắc ba La đặt tay La Thiến vào tay Đường Diễn, hắn thấy thỏa mãn khôn cùng. Nhìn ba La rơi lệ, Đường Diễn biết, hôn lễ là một chuyện hạnh phúc mà tàn nhẫn.
Một người phụ nữ, từ gia đình người đàn ông này đến gia đình người đàn ông khác. Một người mất đi, một người có được, đương nhiên là có người vui có người buồn.
Người chủ trì vẫn là người chủ trì trong hôn lễ của Đường Hình, hắn đối với đàn ông Đường gia đã không còn ôm hy vọng. Giống như hôn lễ bình thường khác, bắt đầu chiếu ảnh cưới của cô dâu chú rể.
Bắt đầu từ lúc La Thiến mang theo hộp cơm xuất hiện ở cửa văn phòng cho đến cảnh bọn họ ở chung cư sinh hoạt, đến lúc ngồi trên bờ cát ngắm pháo hoa. Mỗi một ảnh chụp đều là một kỷ niệm, mỗi một ảnh chụp đều biểu lộ hạnh phúc ngọt ngào truyền tới mọi người ở đây.
“Nếu, khi đó anh không cho em đi lên, em còn đến nữa không?” Nghe tiếng động của hộp cơm đặt lên bàn trong cuốn phim, Đường Diễn hỏi. Đó là sự khởi đầu của hai người, nguyên nhân, cùng với mọi khả năng.
La Thiến nghĩ nghĩ, quay đầu nhìn hắn, cười nói: “Hẳn là sẽ không!” Cô không phải người kiên cường, con đường này không thể đi cô sẽ chọn một con đường khác. Nếu cùng Đường Diễn thân cận là chuyện không có khả năng, như vậy thì mỗi tháng 20 vạn, cũng được mà! Một năm 240 vạn, so với 30 vạn cô từng có tốt hơn nhiều, gấp 8 lần cơ mà.
Như vậy là đủ. Kẻ có tiền sống cuộc sống của kẻ có tiền, người không có tiền sống cuộc sống của người không có tiền. La Thiến nghĩ, thế giới này chỉ cần có tiền đủ ăn đủ uống hạnh phúc rồi.
Đường Diễn lôi kéo tay La Thiến nói: “Thật sao?”
“Ừm!”
Đường Diễn lại cười, sắc lạnh trên mặt đều bị nụ cười này xua tan, hắn nói: “Đáng tiếc, không có nếu như.” Bây giờ, tại đây, đó là duyên của chúng ta, là hiện thực của chúng ta.
La Thiến liếc hắn, kiêu ngạo nói: “Đương nhiên, em câu được rùa vàng* mà.” Cô ưỡn ngực: “Về sau liền có thể vừa nhấc chân đã ăn được cơm rồi!”
*Rùa vàng: chỉ người có tiền
Đường Diễn cười thành tiếng, cúi đầu cọ cọ tóc cô: “Ừ.”
La Thiến che đầu lại nói: “Hỏng hết tạo hình rồi.”
“Trước khi trang điểm với sau khi trang điểm cũng đâu có gì khác nhau!” Đường Diễn bình tĩnh đáp.
La Thiến đầu tiên là sửng sốt, sau đó nhìn Đường Diễn nói: “Đường tổng, lời âu yếm của anh thăng cấp rồi!” Không dùng não nghĩ thì nghe không hiểu.
La Thiến che miệng cười: “Đường tổng nhà ta lập tức chính là vương giả.”
Đường Diễn quay đầu nhìn về phía ảnh chụp, vừa lúc tới hình hai người dựa sát vào nhau.
“La Thiến, có thể gặp em… Thật tốt, sau này, anh chỉ là của em, sẽ đem tới hạnh phúc cho cả em và con.” Những lời này Đường Diễn không nhìn La Thiến mà nhìn về phía ảnh chụp, vẻ mặt lãnh đạm giọng nói vững vàng mà nói ra.
Nhưng La Thiến, vẫn nghe ra sự kiên định trong đó.
Sau khi ảnh chụp chiếu hết, người chủ trì lên đọc "diễn văn", Đường Diễn và La Thiến dưới sự chứng kiến của mọi người, trao nhẫn cho nhau. Nhẫn vô cùng đơn giản, hai cái vòng tròn bạch kim, ngay cả kim cương cũng không có.
Theo lời La Thiến thì là: “Kim cương? Không cần đâu! Ngày thường làm việc va va đập đập lỡ làm hỏng rơi mất thì sao. Mang theo làm việc cũng không yên tâm, như này là được rồi! Hai cái Khẩn Cô Chú*, vừa vặn mỗi người một cái.”
*Khẩn cô chú: giống cái vòng kim cô của Tôn Ngộ Không, ý chỉ nhẫn trơn
Đường Diễn cạn lời để người ta thiết kế hai cái nhẫn bạch kim hoa văn đơn giản, không trang trí thêm gì.
Ừ, mỗi người một cái, gọi là Khẩn Cô Chú đi! Buộc hai người lại với nhau? Đường Diễn tự mình chọc cười mình, đối với việc bị lây bệnh ngẫu nhiên động não của La Thiến, Đường Diễn cảm thấy vô cùng bình thường.
“Thiến Thiến, đi ăn cơm đi!” Đường Diễn quay đầu nhìn La Thiến, vươn tay với cô, khẽ cười.
Mà cánh tay La Thiến duỗi ra muốn nắm lấy tay hắn nháy mắt liền cứng lại, bởi vì lúc này, cô nghr được một giọng nói máy móc vang lên trong đầu.
“Ký chủ xin chào, tôi là hệ thống chỉ đạo của cô, 404.”
“…”
“Ký chủ? Ký chủ? Sao cô không nói lời nào?”
“Cậu muốn tôi nói cái gì?”
Hệ thống vui vẻ: “Nói cái gì cũng được!”
Đồng thời, Đường Diễn trả lời: “Anh có bắt em nói cái gì đâu?”
La Thiến: “…” Cậu mẹ nó tới làm gì?
“A a a… Ký chủ, tôi là tới chỉ đạo cô đi đến con đường hạnh phúc thênh thang, tôi là hệ thống 404, xin chỉ giáo nhiều hơn.”
Lấy cái công phu thân tàn này của La Thiến thì không nghe được bên kia thế nào, chỉ biêt cuối cùng thì cửa cũng mở.
Đường Diễn ôm La Thiến đi vào, nhẹ nhàng đặt lên giường, lúc này mới phát hiện sắc mặt cô không quá tốt.
Đường Diễn nhíu mày, hỏi: “Làm sao thế? Sắc mặt sao lại không tốt như vậy?”
La Thiến cạn lời ngẩng đầu nhìn hắn, vẻ mặt như táo bón, rất lâu sau mới nói ra hai chữ: “Mắc tiểu.”
Sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc đến ngây người của quần chúng nhân dân, lưu loát đứng dậy rời đi. Đây không phải lần đầu tiên La Thiến tới nhà ba mẹ Đường, đương nhiên biết vị trí WC.
Đường Diễn sửng sốt, Bạch Nhụy chớp chớp mắt phượng hỏi: “Em ấy, em ấy không cần người đi cùng hỗ trợ sao?”
Đường Diễn: “…”
Vừa rời khỏi tầm mắt của mọi người, La Thiến liền ở trong WC nhỏ giọng kêu: “Hệ thống? Hệ thống?”
Nhưng đáp lại cô chỉ có một mảnh yên lặng, La Thiến nghĩ chẳng lẽ không thể dùng miệng kêu? Vì thế cô lại "kêu" lần nữa trong đầu: Hệ thống? Thống Thống? Hệ Hệ?
Vẫn yên lặng... Đây mẹ nó là có ý gì?
La Thiến đá cửa WC mắng: “Lúc cần thì không thấy lúc không cần thì lại nhảy ra! Hệ thống tàn.”
“Tu~ Tu~” Trong đầu đột nhiên vang lên âm thanh điện từ, nhưng rất nhanh yên tĩnh lại. La Thiến thậm chí cảm giác được nó đang sốt ruột, tựa hồ đã giãy giụa một phen nhưng thất bại.
La Thiến: “…” Tiếp tục nỗ lực đi đồng chí!
Dưới tình huống làm thế nào cũng không được hệ thống trả lời, La Thiến mở cửa đi ra ngoài.
Sau đó, cô liền thấy mọi người đều nhìn chằm chằm mình. La Thiến nghĩ nghĩ, tự gõ đầu mình, mười phần “đáng yêu” cười nói: “Ai da, vừa rồi ở bên trong không dễ xoay người, đá phải cửa.”
Đường Diễn: “Em xác định?”
La Thiến: “…” Quên mất, WC nhà bọn họ rất lớn!
“Tiểu bảo tới lăn giường, tiểu bảo tới lăn giường.” Một giọng nữ vang lên phá vỡ bầu không khí xấu hổ này.
Một người phụ nữ ôm một bé trai đi vào, sau đó ôm nó ở trên giường mới lăn qua lăn lại một lúc, mới quay sang cười với La Thiến: “Sớm sinh quý tử nha nàng dâu mới!”
La Thiến ngượng ngùng cười, Bạch Nhụy liền tiến vào nói: “Thiến Thiến, nên kính trà.”
Đường Diễn liền nắm tay La Thiến đi ra ngoài, ba mẹ Đường đã ngồi vào chỗ. Hắn cùng La Thiến quỳ xuống, có người đưa lên hai ly trà.
Đem trà giơ lên, La Thiến mở miệng: “Ba, mẹ.” Tuy rằng không phải lần đầu tiên gọi nhưng hoàn cảnh hoàn toàn không giống nhau. Ba mẹ Đường đem đồ vậy mình đã chuẩn bị lấy ra. Tuy để trong túi văn kiện không thấy rõ là cái gì nhưng La Thiến biết, Đường gia không thể so với người thường, đồ vật đưa ra nhất định đều rất đáng giá.
Sau khi kính trà xong, Đường Diễn đưa La Thiến trở lại phòng, để bạn bè và người thân ở cùng cô, còn hắn lại bị ba Đường kêu đi.
La Thiến ngồi ở trong phòng, lát cùng Triệu Vũ Lâm nói hai câu, lát lại cười đùa với bạn bè trong giới, lát lại hỏi việc học của hai anh em Dịch gia, cũng không quên hỏi mấy người trẻ tuổi của La gia để tránh bọn họ cảm thấy bị vắng vẻ.
Nhất thời, La Thiến thấy hơi mệt, vì thế cô rất không tự giác nói: “Chúng ta đánh bài đi!”
Khi Đường Diễn bưng hai chén chè tiến vào liền thấy La Thiến lôi kéo váy cưới kêu to: “Tại sao thế? Hôm nay tôi là cô dâu, mấy người không thể nhường tôi sao?”
Mấy người cùng La Thiến đánh bài là bạn bè trong giới giải trí, cho nên đánh cược khá lớn. Mấy anh chị em bà con của La Thiến đương nhiên không có tâm tình tham dự, chỉ ở một bên nhìn.
Đường Diễn đặt chè xuống, nghe thấy Triệu Vũ Lâm nói: “Em cũng muốn nhường lắm nhưng trong tay chị chỉ còn lá số ba, em nhường kiểu gì?”
Đường Diễn bất lực nâng tay lên day day trán, vô cùng muốn bước tới lôi La Thiến ra, có thể đừng phạm sai lầm ngu xuẩn như thế không?
La Thiến sửng sốt, nhìn Triệu Vũ Lâm nói: “Ai biết được đến trong tay có bài gì? Nếu em không chặn chị tjì lá này chị đã đánh ra rồi!”
Triệu Vũ Lâm thiếu chút nữa to tiếng ầm lên nhưng cuối cùng vẫn nhẫn nhịn: “Địa chủ, em và Mai Mai đều là nông dân thì chặn chị kiểu gì?”
La Thiến liền kêu: “Mệt mệt mệt, vừa rồi thiếu chút nữa đã thắng rồi. Nếu em nói sớm thì chị đã không thua.”
Triệu Vũ Lâm cười: “Ai dám ngay từ đầu liền chặn chứ! Gấp đôi tiền đấy! Thấy chị còn thừa một lá mới dám chặn.”
Đường Diễn duỗi tay lấy lá bài trên tay La Thiến: “Ngay từ đầu liền ra lá này thì sẽ không thua.”
“Em chỉ muốn thắng một lần thôi mà.” La Thiến ủy khuất nói.
Đường Diễn để mọi người đi ra ngoài ăn cơm, còn bản thân thì đưa chè cho La Thiến, hỏi: “Có cái gì muốn ăn không, anh ra ngoài lấy!”
La Thiến lắc đầu. Đường Diễn cùng cô ngồi ở trong phòng: “Lát nữa bọn họ sẽ mang đồ ăn vào, có muốn nghỉ ngơi chút không?”
La Thiến chỉ chỉ đầu tóc mình đáp: “Sẽ loạn!”
Đường Diễn nhìn thoáng qua rồi cười, kéo La Thiến vào trong ngực: “Ngủ đi! Rối loạn thì để bọn họ làm lại.”
Gió mưa càng lúc càng lớn, dần dần, những bông tuyết trắng rơi xuống. Tất cả đều như đang làm lễ rửa tội, dùng bông tuyết phiêu dật, gió lạnh cùng mưa gột rửa thế giới này.
Ngay lúc đó, trong phòng lại có hai người dựa sát vào nhau, ở ngày hạnh phúc nhất của họ, yên lặng nghỉ ngơi.
Khi Đường Hình tiến vào liền thấy hình ảnh như vậy. Nhìn Đường Diễn dựa vào đầu giường cùng La Thiến đang nằm trong lòng hắn, băng thiên tuyết địa cùng hai người như hoà lẫn vào nhau, không bị bất cứ một thứ gì quấy nhiễu.
Đường Diễn khẽ cười. Vẻ mặt của La Thiến khi ngủ rất yên ổn, giống như vòng tay của Đường Diễn là nơi an toàn nhất.
Đường Hình nhẹ nhàng đóng cửa lại. Hắn đứng ngoài cửa trong chốc lát, gương mặt cũng mỉm cười hạnh phúc, là bị Đường Diễn chọc cười.
Có thể có hôn lễ như hôm nay, có thể có Đường Diễn như vậy, thật tốt.
Đường Hình xoay người rời đi. Hắn vẫn luôn nhớ rõ bộ dáng của Đường Diễn vào ngày Thẩm Bối Bối rời đi. Hắn không muốn nhìn thấy em trai mình như vậy một lần nào nữa, cho nên, có thể có hôn lễ này, thật sự rất tốt.
***
Giấc ngủ của hai người bị điện thoại của ba Đường phá vỡ. Giọng ông trong điện thoại vô cùng lạnh nhạt hỏi: “Còn muốn ngủ tới khi nào? Không muốn đi lãnh chứng à?”
Vì thế sau khi Đường Diễn xem qua thời gian liền lôi kéo La Thiến bắt đầu hỗn loạn sửa sang rồi xuất phát. La Thiến không khỏi có chút oán giận: “Anh không phải có đặc quyền sao? Không thể làm ở tại đây luôn sao?”
Đường Diễn búng vào trán La Thiến một cái: “Em đi cửa sau thành nghiện rồi à? Muốn xong sớm một chút thì nhanh đổi váy cưới đi, anh ở dưới lầu chờ em.”
La Thiến đổi thành sườn xám màu đỏ, nhanh chóng đi xuống.
Đường Diễn nhìn La Thiến lên xe, cười: “Em thật sự đi giày đế bằng à?”
“Không phải anh không chế sao?”
Đường Diễn gật đầu, nói: “Không chê. Em đang mang thai, đi giày cao gót khá nguy hiểm.”
La Thiến đáp: “Không phải toàn bộ qía trình anh đều ôm em sao?”
Đường Diễn: “Vâng vâng vâng, đại nhân, sổ hộ khẩu em mang theo chưa?”
La Thiến: “…”
Đường Diễn: “Không nói lời nào là có ý gì?”
La Thiến: “Thật ra thì... Hôm nay không nhất định phải lãnh chứng hôm nay, chúng ta… đổi một ngày khác ha?”
Đường Diễn: “…”
Đường Diễn yên lặng lấy ra điện thoại gọi cho Đường Hình, sau đó dưới sự châm chọc mỉa mai của hắn mà dẫn La Thiến tiếp tục lái xe chạy đến sở đăng ký chờ Đường Hình mang sổ hộ khẩu tới.
Truyện được đăng tại wattpad @dwlazp
Hơn bốn giờ mười lăm phút chiều, Đường Diễn mang theo La Thiến vội vàng tới khách sạn. Sau khi thay xong quần áo, khách khứa dần dần đều tới đủ. Nhất thời trong đại sảnh, hai bên nam nữ thân thích hình thành nên ranh giới rõ ràng.
Khách nhà trai bên này phần lớn an tĩnh, nhà gái bên kia lại cãi cọ ầm ĩ.
Nhìn khung cảnh như vậy, ba Đường vô cùng bình tĩnh. Đời này của ông có lẽ không còn cơ hội nhìn thấy một hôn lễ hòa hợp, dù sao thì cả hai thằng con nhà ông đều đã kết hôn.
Trong tiếng nhạc, Đường Diễn nhìn ba La dắt tay La Thiến đi tới, nhất thời trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Vào thời khắc ba La đặt tay La Thiến vào tay Đường Diễn, hắn thấy thỏa mãn khôn cùng. Nhìn ba La rơi lệ, Đường Diễn biết, hôn lễ là một chuyện hạnh phúc mà tàn nhẫn.
Một người phụ nữ, từ gia đình người đàn ông này đến gia đình người đàn ông khác. Một người mất đi, một người có được, đương nhiên là có người vui có người buồn.
Người chủ trì vẫn là người chủ trì trong hôn lễ của Đường Hình, hắn đối với đàn ông Đường gia đã không còn ôm hy vọng. Giống như hôn lễ bình thường khác, bắt đầu chiếu ảnh cưới của cô dâu chú rể.
Bắt đầu từ lúc La Thiến mang theo hộp cơm xuất hiện ở cửa văn phòng cho đến cảnh bọn họ ở chung cư sinh hoạt, đến lúc ngồi trên bờ cát ngắm pháo hoa. Mỗi một ảnh chụp đều là một kỷ niệm, mỗi một ảnh chụp đều biểu lộ hạnh phúc ngọt ngào truyền tới mọi người ở đây.
“Nếu, khi đó anh không cho em đi lên, em còn đến nữa không?” Nghe tiếng động của hộp cơm đặt lên bàn trong cuốn phim, Đường Diễn hỏi. Đó là sự khởi đầu của hai người, nguyên nhân, cùng với mọi khả năng.
La Thiến nghĩ nghĩ, quay đầu nhìn hắn, cười nói: “Hẳn là sẽ không!” Cô không phải người kiên cường, con đường này không thể đi cô sẽ chọn một con đường khác. Nếu cùng Đường Diễn thân cận là chuyện không có khả năng, như vậy thì mỗi tháng 20 vạn, cũng được mà! Một năm 240 vạn, so với 30 vạn cô từng có tốt hơn nhiều, gấp 8 lần cơ mà.
Như vậy là đủ. Kẻ có tiền sống cuộc sống của kẻ có tiền, người không có tiền sống cuộc sống của người không có tiền. La Thiến nghĩ, thế giới này chỉ cần có tiền đủ ăn đủ uống hạnh phúc rồi.
Đường Diễn lôi kéo tay La Thiến nói: “Thật sao?”
“Ừm!”
Đường Diễn lại cười, sắc lạnh trên mặt đều bị nụ cười này xua tan, hắn nói: “Đáng tiếc, không có nếu như.” Bây giờ, tại đây, đó là duyên của chúng ta, là hiện thực của chúng ta.
La Thiến liếc hắn, kiêu ngạo nói: “Đương nhiên, em câu được rùa vàng* mà.” Cô ưỡn ngực: “Về sau liền có thể vừa nhấc chân đã ăn được cơm rồi!”
*Rùa vàng: chỉ người có tiền
Đường Diễn cười thành tiếng, cúi đầu cọ cọ tóc cô: “Ừ.”
La Thiến che đầu lại nói: “Hỏng hết tạo hình rồi.”
“Trước khi trang điểm với sau khi trang điểm cũng đâu có gì khác nhau!” Đường Diễn bình tĩnh đáp.
La Thiến đầu tiên là sửng sốt, sau đó nhìn Đường Diễn nói: “Đường tổng, lời âu yếm của anh thăng cấp rồi!” Không dùng não nghĩ thì nghe không hiểu.
La Thiến che miệng cười: “Đường tổng nhà ta lập tức chính là vương giả.”
Đường Diễn quay đầu nhìn về phía ảnh chụp, vừa lúc tới hình hai người dựa sát vào nhau.
“La Thiến, có thể gặp em… Thật tốt, sau này, anh chỉ là của em, sẽ đem tới hạnh phúc cho cả em và con.” Những lời này Đường Diễn không nhìn La Thiến mà nhìn về phía ảnh chụp, vẻ mặt lãnh đạm giọng nói vững vàng mà nói ra.
Nhưng La Thiến, vẫn nghe ra sự kiên định trong đó.
Sau khi ảnh chụp chiếu hết, người chủ trì lên đọc "diễn văn", Đường Diễn và La Thiến dưới sự chứng kiến của mọi người, trao nhẫn cho nhau. Nhẫn vô cùng đơn giản, hai cái vòng tròn bạch kim, ngay cả kim cương cũng không có.
Theo lời La Thiến thì là: “Kim cương? Không cần đâu! Ngày thường làm việc va va đập đập lỡ làm hỏng rơi mất thì sao. Mang theo làm việc cũng không yên tâm, như này là được rồi! Hai cái Khẩn Cô Chú*, vừa vặn mỗi người một cái.”
*Khẩn cô chú: giống cái vòng kim cô của Tôn Ngộ Không, ý chỉ nhẫn trơn
Đường Diễn cạn lời để người ta thiết kế hai cái nhẫn bạch kim hoa văn đơn giản, không trang trí thêm gì.
Ừ, mỗi người một cái, gọi là Khẩn Cô Chú đi! Buộc hai người lại với nhau? Đường Diễn tự mình chọc cười mình, đối với việc bị lây bệnh ngẫu nhiên động não của La Thiến, Đường Diễn cảm thấy vô cùng bình thường.
“Thiến Thiến, đi ăn cơm đi!” Đường Diễn quay đầu nhìn La Thiến, vươn tay với cô, khẽ cười.
Mà cánh tay La Thiến duỗi ra muốn nắm lấy tay hắn nháy mắt liền cứng lại, bởi vì lúc này, cô nghr được một giọng nói máy móc vang lên trong đầu.
“Ký chủ xin chào, tôi là hệ thống chỉ đạo của cô, 404.”
“…”
“Ký chủ? Ký chủ? Sao cô không nói lời nào?”
“Cậu muốn tôi nói cái gì?”
Hệ thống vui vẻ: “Nói cái gì cũng được!”
Đồng thời, Đường Diễn trả lời: “Anh có bắt em nói cái gì đâu?”
La Thiến: “…” Cậu mẹ nó tới làm gì?
“A a a… Ký chủ, tôi là tới chỉ đạo cô đi đến con đường hạnh phúc thênh thang, tôi là hệ thống 404, xin chỉ giáo nhiều hơn.”