Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 488
Chương 488
“Tiểu Miên.”
Khi bọn họ nhìn thấy Mạch Tiểu Miên, vốn đang ngồi, bọn họ cũng vội vàng đứng dậy, rụt rè gọi tên cô.
“Chú, dì…”
Mạch Tiểu Miên thoáng sửng sốt, sau đó vội vàng lễ phép chào hỏi.
“Tiểu Miên, đây là tổng giám đốc Kiều đúng không?”
Cha Trình nhìn Kiều Minh Húc hỏi.
“Vâng, anh ấy là Kiều Minh Húc!”
“Tổng giám đốc Kiều, chào anh!”
Cha Trình vội vàng tiến tới, đưa tay ra, muốn bắt tay Kiều Minh Húc.
Kiều Minh Húc vốn không có thói quen bắt tay với người lạ, anh cũng không có đưa tay ra, mà hờ hững nhìn ông ta, đang suy đoán rốt cuộc ông ta có quan hệ gì với Mạch Tiểu Miên?
“Xin lỗi, tổng giám đốc Kiều, chúng tôi đã lỗ mãng quấy rầy rồi.”
Cha Trình thấy anh không có ý định bắt tay mình, liền hơi lúng túng rút tay về, rất xin lỗi nói.
“Xin chào.”
Kiều Minh Húc thờ ơ đáp lại một câu: “Xin hỏi hai người là?”
“Minh Húc, bọn họ là cha mẹ của Đông Thành.”
Mạch Tiểu Miên lên tiếng nói.
Kiều Minh Húc cau mày lại, đôi mắt đen trầm xuống, biểu cảm trên mặt lãnh đạm hơn vài phần, còn có chút không vui.
Bởi vì mắc bệnh sạch sẽ, còn có không gian riêng tư của mình, nên anh vốn không thích người ngoài tới nơi này. Thế nên ngay cả cha mẹ Mạch, cũng thức thời không đến.
“Phịch!”
Cha mẹ Trình đột nhiên làm ra một hành động khiến bọn cô cực kỳ sửng sốt, hai người khuỵu gối quỳ xuống trước mặt Kiều Minh Húc và Mạch Tiểu Miên.
Mạch Tiểu Miên kinh hãi, vội vàng vươn tay kéo bọn họ lên, nói: “Chú, dì, hai người đây là làm gì vậy ạ?”
“Tiểu Miên.”
Mẹ Trình kéo lấy tay cô, nước mắt tuôn trào, nghẹn ngào nức nở cầu xin: “Con hãy nhìn lại nhiều năm tình cảm giữa Đông Thành cùng mình, có thể giúp nó một chút, đừng để nó bị kết án tử hình được không?”
Nghe được những lời này, Mạch Tiểu Miên liền hiểu được ý đồ tới đây của bọn họ.
“Dì à, con làm gì có năng lực để giúp Đông Thành cơ chứ?”
Mạch Tiểu Miên cười khổ, nước mắt cũng rơi lã chã.
Giết người phải đền mạng, đây là điều luật hình phạt của đất nước Trung Hoa này rồi. Huống chi, vụ án này của Trình Đông Thành còn vô cùng tồi tệ, có liên quan đến việc giết hai người, cho dù cô có là quan tòa cũng không thể làm gì được cả.
“Tiểu Miên à, tổng giám đốc Kiều lợi hại như vậy, nhất định sẽ có biện pháp, con có thể nhờ cậu ấy giúp đỡ Đông Thành của chúng ta một tay, tranh thủ một bản án tù chung thân cũng tốt rồi.”
Mẹ Trình mắt mũi tèm nhem cầu khẩn.
“Tiểu Miên.”
Khi bọn họ nhìn thấy Mạch Tiểu Miên, vốn đang ngồi, bọn họ cũng vội vàng đứng dậy, rụt rè gọi tên cô.
“Chú, dì…”
Mạch Tiểu Miên thoáng sửng sốt, sau đó vội vàng lễ phép chào hỏi.
“Tiểu Miên, đây là tổng giám đốc Kiều đúng không?”
Cha Trình nhìn Kiều Minh Húc hỏi.
“Vâng, anh ấy là Kiều Minh Húc!”
“Tổng giám đốc Kiều, chào anh!”
Cha Trình vội vàng tiến tới, đưa tay ra, muốn bắt tay Kiều Minh Húc.
Kiều Minh Húc vốn không có thói quen bắt tay với người lạ, anh cũng không có đưa tay ra, mà hờ hững nhìn ông ta, đang suy đoán rốt cuộc ông ta có quan hệ gì với Mạch Tiểu Miên?
“Xin lỗi, tổng giám đốc Kiều, chúng tôi đã lỗ mãng quấy rầy rồi.”
Cha Trình thấy anh không có ý định bắt tay mình, liền hơi lúng túng rút tay về, rất xin lỗi nói.
“Xin chào.”
Kiều Minh Húc thờ ơ đáp lại một câu: “Xin hỏi hai người là?”
“Minh Húc, bọn họ là cha mẹ của Đông Thành.”
Mạch Tiểu Miên lên tiếng nói.
Kiều Minh Húc cau mày lại, đôi mắt đen trầm xuống, biểu cảm trên mặt lãnh đạm hơn vài phần, còn có chút không vui.
Bởi vì mắc bệnh sạch sẽ, còn có không gian riêng tư của mình, nên anh vốn không thích người ngoài tới nơi này. Thế nên ngay cả cha mẹ Mạch, cũng thức thời không đến.
“Phịch!”
Cha mẹ Trình đột nhiên làm ra một hành động khiến bọn cô cực kỳ sửng sốt, hai người khuỵu gối quỳ xuống trước mặt Kiều Minh Húc và Mạch Tiểu Miên.
Mạch Tiểu Miên kinh hãi, vội vàng vươn tay kéo bọn họ lên, nói: “Chú, dì, hai người đây là làm gì vậy ạ?”
“Tiểu Miên.”
Mẹ Trình kéo lấy tay cô, nước mắt tuôn trào, nghẹn ngào nức nở cầu xin: “Con hãy nhìn lại nhiều năm tình cảm giữa Đông Thành cùng mình, có thể giúp nó một chút, đừng để nó bị kết án tử hình được không?”
Nghe được những lời này, Mạch Tiểu Miên liền hiểu được ý đồ tới đây của bọn họ.
“Dì à, con làm gì có năng lực để giúp Đông Thành cơ chứ?”
Mạch Tiểu Miên cười khổ, nước mắt cũng rơi lã chã.
Giết người phải đền mạng, đây là điều luật hình phạt của đất nước Trung Hoa này rồi. Huống chi, vụ án này của Trình Đông Thành còn vô cùng tồi tệ, có liên quan đến việc giết hai người, cho dù cô có là quan tòa cũng không thể làm gì được cả.
“Tiểu Miên à, tổng giám đốc Kiều lợi hại như vậy, nhất định sẽ có biện pháp, con có thể nhờ cậu ấy giúp đỡ Đông Thành của chúng ta một tay, tranh thủ một bản án tù chung thân cũng tốt rồi.”
Mẹ Trình mắt mũi tèm nhem cầu khẩn.
Bình luận facebook