Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 110
Đường Tùng Niên day thái dương.
Nữ nhi nhà mình quá thông mình làm cho người làm cha như ông không được phép buông lỏng chút nào, nếu không chẳng biết một lúc nào đó sẽ bị con bé lừa cho quay mòng mòng.
Ông lắc đầu đầy bất lực, khóe miệng lại bất giác khẽ nhếch lên, nhưng khi nghĩ đến những lời lúc nãy Đường Quân Dao nói, khuôn mặt ông lập tức tràn đầy sát ý.
Cho dù đời trước nữ nhi của ông còn trải qua những chuyện gì, nhưng hễ kẻ nào dám cả gan tính kế con bé thì ông nhất định sẽ không dễ dàng buông tha cho chúng.
Đường Quân Du đi được một đoạn chợt vỗ gáy một cái, thầm kêu một tiếng: Toi rồi, mình để lộ sơ hở rồi!
Lúc nãy lão già nói sẽ thay nàng lấy lại công đạo, nàng gật đầu quá nhanh, đồng ý quá dứt khoát, tiếp đó lại còn không nói thêm những lời cần nói, với tính cách của nàng thì đây không phải điều mà nàng sẽ là.
Phản ứng phù hợp nhất với tính cách của nàng đó là thẳng thừng trả lời rằng nàng sẽ tự mình báo thù, hoặc là gật đầu đồng ý sau đó sẽ nói thêm rằng nàng muốn tự mình trả thù, đây mới là phản ứng bình thường mà nàng sẽ làm dựa trên tính cách của nàng, chứ không giống như vừa nãy, nàng tỏ ra giống như một nữ tử đáng thương gặp chuyện uất ức, rồi mặc cho người nhà giúp mình trả thù.
Nàng hi vọng ông ấy sẽ bị những lời ‘ thổ lộ chân tình’ của mình che mờ mắt, không có tâm trí nhận ra sơ hở này.
Nàng buồn bực mà cau mũi. Lão già này giống hệt con cáo già, cho dù lúc đó ông ấy không phát hiện ra, nhưng sau này nghĩ lại, e rằng ông ấy sẽ biết hết.
Trong nhà có lão già quá mức thông mình thật sự không phải loại chuyện dễ dàng gì cho cam. Nếu muốn lừa ông ấy, chẳng những phải vắt kiệt óc để nghĩ, mà diễn xuất còn phải không chút kẽ hở.
Đường Hoài Châu thấy nàng ủ rũ đi từ thư phòng ra, hắn nhướng mày, ra chiều thong dong hỏi: “Lần này là bị cha răn dạy hay là bị đả kịch đây?”
“Cũng chẳng phải răn dạy, mà là………..” Nàng ngó nghiêng bốn phía, sau đó nhỏ giọng nói: “Mà là mấy chuyện kia của muội, sợ rằng sắp không giấu nổi nữa rồi.”
“Muội giấu cha đâu chỉ có một chuyện, giờ muội đang nói đến chuyện nào?” Đường Hoài Châu có chút mơ hồ.
“Đần nó vừa, chính là cái chuyện huynh bảo muội không nến nói với cha í!” Đường Quân Dao lườm hắn một cái.
Bấy giờ Đường Hoài Châu mới vỡ lẽ, nhún nhún vai: “Thật ra ta cũng nghĩ đến việc này rồi, gừng càng già càng cay, củ gừng già nhà chúng ta này còn cay hơn gừng của những gia đình bình thường, chúng ta có thể giấu đến giờ cũng được xem là đỉnh lắm rồi.”
“Nếu thật sự đến nước đó thì chuyện này cũng hết cách.”
Đường Quân Dao thoạt nghĩ cũng thấy đúng, không giấu nổi thì nói thật, đến lúc đó cùng lắm thì mời đại phu đến đợi bên cạnh, ngộ nhỡ ông ấy không chịu nổi cú sốc thì cũng có thể kịp thời cứu chữa.
“Hai đứa đang thì thầm cái gì đấy?” Đường Hoài Miễn không biết đã đi tới từ lúc nào, thấy thế tò mò hỏi.
“Đã là nói thì thầm thì sao có thể kể cho huynh được.” Đường Hoài Châu liếc hắn một cái, nói tiếp: “Bọn họ đi rồi à?”
“Đi rồi, rời khỏi Trần gia kia, sau này ba người họ có thể sống những tháng ngày yên bình.” Đường Hoài Miễn vừa trả lời vừa đưa mắt nhìn về phía Đường Quân Dao, thấy nàng bước về phòng, hắn vội vàng vứt cho Đường Hoài Châu một câu: “Ta còn có việc.” sau đó vội vã đuổi theo.
“Tam muội, muội mời ai đến làm chủ trì cho muội?”
Đường Quân Dao thấy khuôn mặt tràn đầy chờ mong của hắn thì lấy làm buồn cười, cố tình nói: “Dù sao cũng chẳng phải người huynh quen, huynh hỏi cái này làm gì?”
“Là người ta không quen à?” Đường Hoài Miễn thất vọng, nhưng vẫn có chút không cam lòng: “Không phải muội, không phải muội rất thân với Ngũ công chúa sao? Sao lại không mời nàng ây?”
“Muội với Ngũ công chúa rất thân, nhưng muội còn thân với người kia hơn cơ! Với lại Ngũ công chúa thân phận tôn quý như thế, nào phải người mà muội có thể dễ dàng mời tới được.” Nàng nhìn cười và nói.
Đường Hoài Miễn vò đầu gãi mặt, muốn nói gì đó để nàng thay đổi chủ ý nhưng lại không có đối sách, chỉ có thể sốt ruột nói: “Gần đây ta lại viết một quyển tiểu thuyết mới, còn chưa đưa đi ấn dấu, ta đang muốn tìm người giúp ta đọc xem có chỗ nào cần sửa không.”
“Được nha! Dù sao gần đây muội cũng rảnh, chi bằng để muội đọc giúp huynh.” Đường Quân Dao làm sao không biết suy nghĩ của hắn cho được, nhưng nàng vẫn cứ nói thế.
Đường Hoài Miễn đơ luôn.
Cuối cùng Đường Quân Dao cũng nhịn hết nổi, bật cười thành tiếng: “Được rồi, không trêu huynh nữa, đúng như mong ước của huynh, thật ra muội đã mời Ngũ công chúa làm chủ trì, với lại nàng ấy cũng đã đồng ý rồi.”
Mắt Đường Hoài Miễn lập tức sáng rực, nhưng vẫn phải làm bộ làm tịch mà khép miệng ho khan một tiếng, sau đó bắt chước động tác chắp tay sau lưng của Đường Tùng Niên: “Được, ta biết rồi.”
Đường Quân Dao nhìn bước chân bồng bềnh lâng lâng khi rời đi của hắn, càng cười đến quá ư là khoái trá.
Xem ra lần trúng cử nhân này đã tăng thêm vài phần sức mạnh cho huynh ấy, hoặc là cuối cùng huynh ấy đã nghĩ thông rồi, muốn vì tương lai của mình mà tranh thủ một phen. Nhưng mà nàng không biết, nếu phu thê Nhị bá phụ biết nỗi lòng của nhi tử thì có khi nào bị dọa cho ngốc luôn không?
Đêm đó, nàng ngắm miết chiếc trâm hoa mai mà Hạ Thiệu Đình tặng, không thể dằn xuống vẻ vui mừng trên mặt. Chốc lát lại chạm nhẹ vào chiếc trâm như thể chọc vào người nào đó, khẽ quở: “Đúng là tên ngốc, có thể để người đưa đồ về, mà sao ngay cả phong thư cũng không có?”
“Chiếc trâm này của cô nương đẹp quá, sao nô tỳ chưa từng thấy nó bao giờ?” Lam Thuần đi vào giúp nàng thu xếp giường chiếu, lúc nhìn thấy cây trâm trong tay nàng, hai mắt nàng ta sáng lên, ngay sau đó lại hoài nghi hỏi.
“Đương nhiên là ngươi chưa từng thấy rồi, ngay cả ta cũng là hôm nay mới thấy lần đầu tiên đó!” Đường Quân Dao cười trả lời, cẩn thận cất nó lại trong hộp gấm.
Lam Thuần hiếm khi thông minh đột xuất, nàng ta vỗ tay một cái và nói: Nô tì biết rồi nha, chắc chắn là Hạ tướng quân tặng cho người.”
Đường Quân Dao bật cười, đôi mắt sáng ngời, má đỏ hây hây, nhìn trông cô cùng hạnh phúc.
Trong kinh nhiều nhà đều đã biết trưởng nữ của Đường đại nhân năm trước đã tròn mười lắm tuổi, nhưng vì vướng phải quốc tang nên bây giờ mới tổ chức lễ cập kê.
Trong một năm quốc tang này, đã có rất nhiều gia đình ngỏ ý muốn kết làm thông gia với Nguyễn Thị, nhưng đều bị Nguyễn Thị mượn cớ mà uyển chuyển từ chối.
Tuy phu thê Đường Tùng Niên đã ngầm thừa nhận hôn sự của nữ nhi và Hạ Thiệu Đình, nhưng chung quy vẫn chưa chính thức thông báo ra bên ngoài nên cũng không tiện nói thẳng.
Ngày Đường Quân Dao tổ chức lễ cập kê ấy, Đường phủ nghênh đón rất nhiều khách khứa tới dự lễ. Khi nhìn thấy người chủ trì buổi lễ là Ngũ công chúa Tĩnh An, còn Tĩnh quốc công phu nhân làm khách chính thì ai nấy đều nhìn Đường Quân Dao với ánh mắt thòm thèm, coi nàng hệt như một chiếc bánh bao thơm ngon.
Tĩnh quốc công phu nhân không phải ai khác mà chính là phu nhân nguyên phối của tiền Trung thư lệnh Kỷ Uyên, và cũng là mợ của Thái tử phi Lương Dục Yên.
Từ năm Đường Tùng Niên ở lại kinh nhậm chức, mối quan hệ giữa hai phủ Kỷ Đường chưa từng bị rạn nứt, hai phủ cũng không bao giờ thiếu những dịp tặng quà nhân ngày lễ ngày tết, cho nên Đường Quân Dao cũng chẳng xa lạ gì với người đã từng là Kỷ phu nhân và nay là Tĩnh quốc công phu nhân này.
Chẳng qua, nàng chỉ không ngờ rằng Tĩnh quốc công phu nhân sẽ đảm đương vị trí khách chính trong lễ cập kê của mình. Suy cho cùng, từ sau khi Tĩnh quốc công chết bệnh, Tĩnh quốc công phu nhân chỉ ru rú trong nhà, không tùy tiện gặp khách.
Tĩnh quốc công phu nhân đã đến, đương nhiên Lương phu nhân mẫu thân của Thái tử phi cũng không thể vắng mặt.
Mà nếu hai người này đã đến, cho dù trong lòng của Thái tử phi Lương Dục Yên có nghĩ thế nào thì cũng phải xuất hiện ở đây.
Trong một thoáng, buổi lễ cập kê của Đường phủ gần như đã tập chung quá nửa nữ tử có xuất thân cao quý chốn kinh thành, cũng suýt nữa làm cho Nguyễn Thị không kịp trở tay.
Cũng may bà đã làm cáo mệnh phu nhân nhiều năm, trải qua vô số chuyện lớn chuyện nhỏ, và cũng được tôi luyện ít nhiều từ những người xung quanh. Cho nên, dù khách khứa có nhiều hơn dự liệu, nhưng được cái mọi chuyện đều tiến hành theo trình tự, điều này khiến rất nhiều mệnh phụ thấy mà thầm gật đầu.
Mẫu thân giỏi giang như vậy, nữ nhi được bà dạy dỗ nhất định cũng không kém cạnh. Chỉ có điều, dựa vào xuất thân của cô nương Đường gia này, cho dù nàng ta không có khả năng quản lý việc nhà, thậm chí còn là một nữ tử xấu xí thì vẫn có một đống nhà tranh nhau lấy nàng ta về.
Đường Tùng Niên vuốt nhẹ chòm râu ngắn, ánh mắt dịu dàng nhìn về phía nữ nhi đang hành lễ với Tĩnh quốc công phu nhân, trong lòng ông sinh ra một cảm giác kiêu hãnh.
Phóng mắt nhìn khắp kinh thành, chẳng có nữ nhi nhà nào xuất sắc bằng nữ nhi nhà ông. Cô nương xuất sắc như vậy là ông nuôi dạy thành người đó, tương lai cũng không biết hời……….tương lai lại để cho thằng ranh họ Hạ được hời rồi.
Ông cau mày với tâm trạng buồn bực.
Khi buổi lễ đã đến hồi kết thúc, Đường Quân Dao đứng cạnh cha nương với nụ cười duyên dáng rụt rè, nghe Đường Tùng Niên cảm ơn khách khứa với chất giọng trầm thấp, vừa chất phác nhưng đầy nội lực.
Khi Đường Tùng Niên nói lời cảm ơn, trên mặt đầy vẻ chân thành cùng nghiêm túc, không chỉ nàng và Nguyễn Thị đang đứng cạnh ông, mà đến cả những khách khứa có mặt cũng cảm nhận được điều đó.
Mọi người đều nói Đường đại nhân yêu nữ nhi duy nhất của mình như châu báu, nay được tận mắt nhìn thấy mới biết lời đồn đại quả nhiên không phải là giả dối. Một người có chân thành hay không, đều có thể nhìn ra từ giọng điệu và nét mặt của hắn, hơn nữa các mệnh phụ ở đây đều được coi là những người từng trải, thế nên họ chỉ cần nhìn cái là biết ngay.
Đường Quân Dao cũng bất giác nghiêng đầu nhìn Đường Tùng Niên, nhìn nửa khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, đồng thời cũng nhìn thấy vài sợi tóc bạc bên thái dương của ông.
Trong phút ngẩn ngơ, nàng chợt nhận ra rằng mình đã trở lại đời này được rất nhiều năm rồi. Hồi đó, khi nàng vẫn chỉ là một đứa bé mới sinh, lần đầu tiên được ông ôm trong lòng còn không ngừng giãy dụa, rồi cảnh nàng ê a mắng nhiếc ông cứ như ngày hôm qua.
Nàng đã từng mượn thân phận của trẻ con để thỉnh thoảng chuốc thêm buồn bực cho ông, thậm chí còn vụng trộm gọi ông là ‘lão già chết tiệt, lão cáo già’; thế nhưng bây giờ nghĩ lại chỉ thấy thật nực cười.
Nàng nghĩ, có lẽ không nên để ông ấy biết chuyện sau khi nàng trưởng thành ở đời trước thì hơn, nếu không với chí thông minh của ông, thể nào cũng nghĩ đến những chuyện nàng làm ở đời này khi còn nhỏ, đến lúc đó ông ấy kiểu gì cũng tìm nàng tính sổ.
Nàng cố gắng hồi tưởng số lần mình từng chuốc phiền phức cho ông, không nghĩ thì chẳng sao, nay vừa nghĩ đã rùng mình ớn lạnh, vì thế nàng càng thêm kiên quyết với việc không thể để cho ông ấy biết những chuyện khi nàng trưởng thành ở đời trước.
Đùa sao! Một khi nàng nói, sau này nàng sẽ chẳng được sống những ngày tốt đẹp nữ.
Vì thế, không thể nói, nhất định không thể nói, đánh chết cũng không thể nói!
Chợt Nguyễn Thị đứng bên cạnh kéo nhẹ cổ tay áo của nàng, nàng lập tức lấy lại tinh thần, tiếp tục nhìn Đường Tùng Niên lại đối diện ngay với ánh mắt tìm tòi của ông, nàng lập tức nhìn ông cười ngọt ngào với khuôn mặt vô tội, sau đó nàng và cha nương cùng nhau hành lễ cảm tạ khách khứa.
Mãi đến khi Đường Tùng Niên quay người rời đi, nàng mới âm thầm thở dài một hơi. Nào ngờ, Đường Tùng Niên đã đi được một đoạn bỗng nhiên quay người nhìn về phía nàng, tim nàng cùng vì thế mà giật thót, nhưng nàng nhanh chóng mỉm cười ngọt ngào đáp lại.
Đường Tùng Niên bỗng nhiên bật cười, lắc đầu, rồi lại chắp tay sau lưng thong thả cất bước rời đi.
Trông cái bộ dạng chột dạ đó kìa! Nếu nói tiểu nha đầu này không có chuyện giấu giếm mình thì còn lâu ông mới tin.
Nữ nhi nhà mình quá thông mình làm cho người làm cha như ông không được phép buông lỏng chút nào, nếu không chẳng biết một lúc nào đó sẽ bị con bé lừa cho quay mòng mòng.
Ông lắc đầu đầy bất lực, khóe miệng lại bất giác khẽ nhếch lên, nhưng khi nghĩ đến những lời lúc nãy Đường Quân Dao nói, khuôn mặt ông lập tức tràn đầy sát ý.
Cho dù đời trước nữ nhi của ông còn trải qua những chuyện gì, nhưng hễ kẻ nào dám cả gan tính kế con bé thì ông nhất định sẽ không dễ dàng buông tha cho chúng.
Đường Quân Du đi được một đoạn chợt vỗ gáy một cái, thầm kêu một tiếng: Toi rồi, mình để lộ sơ hở rồi!
Lúc nãy lão già nói sẽ thay nàng lấy lại công đạo, nàng gật đầu quá nhanh, đồng ý quá dứt khoát, tiếp đó lại còn không nói thêm những lời cần nói, với tính cách của nàng thì đây không phải điều mà nàng sẽ là.
Phản ứng phù hợp nhất với tính cách của nàng đó là thẳng thừng trả lời rằng nàng sẽ tự mình báo thù, hoặc là gật đầu đồng ý sau đó sẽ nói thêm rằng nàng muốn tự mình trả thù, đây mới là phản ứng bình thường mà nàng sẽ làm dựa trên tính cách của nàng, chứ không giống như vừa nãy, nàng tỏ ra giống như một nữ tử đáng thương gặp chuyện uất ức, rồi mặc cho người nhà giúp mình trả thù.
Nàng hi vọng ông ấy sẽ bị những lời ‘ thổ lộ chân tình’ của mình che mờ mắt, không có tâm trí nhận ra sơ hở này.
Nàng buồn bực mà cau mũi. Lão già này giống hệt con cáo già, cho dù lúc đó ông ấy không phát hiện ra, nhưng sau này nghĩ lại, e rằng ông ấy sẽ biết hết.
Trong nhà có lão già quá mức thông mình thật sự không phải loại chuyện dễ dàng gì cho cam. Nếu muốn lừa ông ấy, chẳng những phải vắt kiệt óc để nghĩ, mà diễn xuất còn phải không chút kẽ hở.
Đường Hoài Châu thấy nàng ủ rũ đi từ thư phòng ra, hắn nhướng mày, ra chiều thong dong hỏi: “Lần này là bị cha răn dạy hay là bị đả kịch đây?”
“Cũng chẳng phải răn dạy, mà là………..” Nàng ngó nghiêng bốn phía, sau đó nhỏ giọng nói: “Mà là mấy chuyện kia của muội, sợ rằng sắp không giấu nổi nữa rồi.”
“Muội giấu cha đâu chỉ có một chuyện, giờ muội đang nói đến chuyện nào?” Đường Hoài Châu có chút mơ hồ.
“Đần nó vừa, chính là cái chuyện huynh bảo muội không nến nói với cha í!” Đường Quân Dao lườm hắn một cái.
Bấy giờ Đường Hoài Châu mới vỡ lẽ, nhún nhún vai: “Thật ra ta cũng nghĩ đến việc này rồi, gừng càng già càng cay, củ gừng già nhà chúng ta này còn cay hơn gừng của những gia đình bình thường, chúng ta có thể giấu đến giờ cũng được xem là đỉnh lắm rồi.”
“Nếu thật sự đến nước đó thì chuyện này cũng hết cách.”
Đường Quân Dao thoạt nghĩ cũng thấy đúng, không giấu nổi thì nói thật, đến lúc đó cùng lắm thì mời đại phu đến đợi bên cạnh, ngộ nhỡ ông ấy không chịu nổi cú sốc thì cũng có thể kịp thời cứu chữa.
“Hai đứa đang thì thầm cái gì đấy?” Đường Hoài Miễn không biết đã đi tới từ lúc nào, thấy thế tò mò hỏi.
“Đã là nói thì thầm thì sao có thể kể cho huynh được.” Đường Hoài Châu liếc hắn một cái, nói tiếp: “Bọn họ đi rồi à?”
“Đi rồi, rời khỏi Trần gia kia, sau này ba người họ có thể sống những tháng ngày yên bình.” Đường Hoài Miễn vừa trả lời vừa đưa mắt nhìn về phía Đường Quân Dao, thấy nàng bước về phòng, hắn vội vàng vứt cho Đường Hoài Châu một câu: “Ta còn có việc.” sau đó vội vã đuổi theo.
“Tam muội, muội mời ai đến làm chủ trì cho muội?”
Đường Quân Dao thấy khuôn mặt tràn đầy chờ mong của hắn thì lấy làm buồn cười, cố tình nói: “Dù sao cũng chẳng phải người huynh quen, huynh hỏi cái này làm gì?”
“Là người ta không quen à?” Đường Hoài Miễn thất vọng, nhưng vẫn có chút không cam lòng: “Không phải muội, không phải muội rất thân với Ngũ công chúa sao? Sao lại không mời nàng ây?”
“Muội với Ngũ công chúa rất thân, nhưng muội còn thân với người kia hơn cơ! Với lại Ngũ công chúa thân phận tôn quý như thế, nào phải người mà muội có thể dễ dàng mời tới được.” Nàng nhìn cười và nói.
Đường Hoài Miễn vò đầu gãi mặt, muốn nói gì đó để nàng thay đổi chủ ý nhưng lại không có đối sách, chỉ có thể sốt ruột nói: “Gần đây ta lại viết một quyển tiểu thuyết mới, còn chưa đưa đi ấn dấu, ta đang muốn tìm người giúp ta đọc xem có chỗ nào cần sửa không.”
“Được nha! Dù sao gần đây muội cũng rảnh, chi bằng để muội đọc giúp huynh.” Đường Quân Dao làm sao không biết suy nghĩ của hắn cho được, nhưng nàng vẫn cứ nói thế.
Đường Hoài Miễn đơ luôn.
Cuối cùng Đường Quân Dao cũng nhịn hết nổi, bật cười thành tiếng: “Được rồi, không trêu huynh nữa, đúng như mong ước của huynh, thật ra muội đã mời Ngũ công chúa làm chủ trì, với lại nàng ấy cũng đã đồng ý rồi.”
Mắt Đường Hoài Miễn lập tức sáng rực, nhưng vẫn phải làm bộ làm tịch mà khép miệng ho khan một tiếng, sau đó bắt chước động tác chắp tay sau lưng của Đường Tùng Niên: “Được, ta biết rồi.”
Đường Quân Dao nhìn bước chân bồng bềnh lâng lâng khi rời đi của hắn, càng cười đến quá ư là khoái trá.
Xem ra lần trúng cử nhân này đã tăng thêm vài phần sức mạnh cho huynh ấy, hoặc là cuối cùng huynh ấy đã nghĩ thông rồi, muốn vì tương lai của mình mà tranh thủ một phen. Nhưng mà nàng không biết, nếu phu thê Nhị bá phụ biết nỗi lòng của nhi tử thì có khi nào bị dọa cho ngốc luôn không?
Đêm đó, nàng ngắm miết chiếc trâm hoa mai mà Hạ Thiệu Đình tặng, không thể dằn xuống vẻ vui mừng trên mặt. Chốc lát lại chạm nhẹ vào chiếc trâm như thể chọc vào người nào đó, khẽ quở: “Đúng là tên ngốc, có thể để người đưa đồ về, mà sao ngay cả phong thư cũng không có?”
“Chiếc trâm này của cô nương đẹp quá, sao nô tỳ chưa từng thấy nó bao giờ?” Lam Thuần đi vào giúp nàng thu xếp giường chiếu, lúc nhìn thấy cây trâm trong tay nàng, hai mắt nàng ta sáng lên, ngay sau đó lại hoài nghi hỏi.
“Đương nhiên là ngươi chưa từng thấy rồi, ngay cả ta cũng là hôm nay mới thấy lần đầu tiên đó!” Đường Quân Dao cười trả lời, cẩn thận cất nó lại trong hộp gấm.
Lam Thuần hiếm khi thông minh đột xuất, nàng ta vỗ tay một cái và nói: Nô tì biết rồi nha, chắc chắn là Hạ tướng quân tặng cho người.”
Đường Quân Dao bật cười, đôi mắt sáng ngời, má đỏ hây hây, nhìn trông cô cùng hạnh phúc.
Trong kinh nhiều nhà đều đã biết trưởng nữ của Đường đại nhân năm trước đã tròn mười lắm tuổi, nhưng vì vướng phải quốc tang nên bây giờ mới tổ chức lễ cập kê.
Trong một năm quốc tang này, đã có rất nhiều gia đình ngỏ ý muốn kết làm thông gia với Nguyễn Thị, nhưng đều bị Nguyễn Thị mượn cớ mà uyển chuyển từ chối.
Tuy phu thê Đường Tùng Niên đã ngầm thừa nhận hôn sự của nữ nhi và Hạ Thiệu Đình, nhưng chung quy vẫn chưa chính thức thông báo ra bên ngoài nên cũng không tiện nói thẳng.
Ngày Đường Quân Dao tổ chức lễ cập kê ấy, Đường phủ nghênh đón rất nhiều khách khứa tới dự lễ. Khi nhìn thấy người chủ trì buổi lễ là Ngũ công chúa Tĩnh An, còn Tĩnh quốc công phu nhân làm khách chính thì ai nấy đều nhìn Đường Quân Dao với ánh mắt thòm thèm, coi nàng hệt như một chiếc bánh bao thơm ngon.
Tĩnh quốc công phu nhân không phải ai khác mà chính là phu nhân nguyên phối của tiền Trung thư lệnh Kỷ Uyên, và cũng là mợ của Thái tử phi Lương Dục Yên.
Từ năm Đường Tùng Niên ở lại kinh nhậm chức, mối quan hệ giữa hai phủ Kỷ Đường chưa từng bị rạn nứt, hai phủ cũng không bao giờ thiếu những dịp tặng quà nhân ngày lễ ngày tết, cho nên Đường Quân Dao cũng chẳng xa lạ gì với người đã từng là Kỷ phu nhân và nay là Tĩnh quốc công phu nhân này.
Chẳng qua, nàng chỉ không ngờ rằng Tĩnh quốc công phu nhân sẽ đảm đương vị trí khách chính trong lễ cập kê của mình. Suy cho cùng, từ sau khi Tĩnh quốc công chết bệnh, Tĩnh quốc công phu nhân chỉ ru rú trong nhà, không tùy tiện gặp khách.
Tĩnh quốc công phu nhân đã đến, đương nhiên Lương phu nhân mẫu thân của Thái tử phi cũng không thể vắng mặt.
Mà nếu hai người này đã đến, cho dù trong lòng của Thái tử phi Lương Dục Yên có nghĩ thế nào thì cũng phải xuất hiện ở đây.
Trong một thoáng, buổi lễ cập kê của Đường phủ gần như đã tập chung quá nửa nữ tử có xuất thân cao quý chốn kinh thành, cũng suýt nữa làm cho Nguyễn Thị không kịp trở tay.
Cũng may bà đã làm cáo mệnh phu nhân nhiều năm, trải qua vô số chuyện lớn chuyện nhỏ, và cũng được tôi luyện ít nhiều từ những người xung quanh. Cho nên, dù khách khứa có nhiều hơn dự liệu, nhưng được cái mọi chuyện đều tiến hành theo trình tự, điều này khiến rất nhiều mệnh phụ thấy mà thầm gật đầu.
Mẫu thân giỏi giang như vậy, nữ nhi được bà dạy dỗ nhất định cũng không kém cạnh. Chỉ có điều, dựa vào xuất thân của cô nương Đường gia này, cho dù nàng ta không có khả năng quản lý việc nhà, thậm chí còn là một nữ tử xấu xí thì vẫn có một đống nhà tranh nhau lấy nàng ta về.
Đường Tùng Niên vuốt nhẹ chòm râu ngắn, ánh mắt dịu dàng nhìn về phía nữ nhi đang hành lễ với Tĩnh quốc công phu nhân, trong lòng ông sinh ra một cảm giác kiêu hãnh.
Phóng mắt nhìn khắp kinh thành, chẳng có nữ nhi nhà nào xuất sắc bằng nữ nhi nhà ông. Cô nương xuất sắc như vậy là ông nuôi dạy thành người đó, tương lai cũng không biết hời……….tương lai lại để cho thằng ranh họ Hạ được hời rồi.
Ông cau mày với tâm trạng buồn bực.
Khi buổi lễ đã đến hồi kết thúc, Đường Quân Dao đứng cạnh cha nương với nụ cười duyên dáng rụt rè, nghe Đường Tùng Niên cảm ơn khách khứa với chất giọng trầm thấp, vừa chất phác nhưng đầy nội lực.
Khi Đường Tùng Niên nói lời cảm ơn, trên mặt đầy vẻ chân thành cùng nghiêm túc, không chỉ nàng và Nguyễn Thị đang đứng cạnh ông, mà đến cả những khách khứa có mặt cũng cảm nhận được điều đó.
Mọi người đều nói Đường đại nhân yêu nữ nhi duy nhất của mình như châu báu, nay được tận mắt nhìn thấy mới biết lời đồn đại quả nhiên không phải là giả dối. Một người có chân thành hay không, đều có thể nhìn ra từ giọng điệu và nét mặt của hắn, hơn nữa các mệnh phụ ở đây đều được coi là những người từng trải, thế nên họ chỉ cần nhìn cái là biết ngay.
Đường Quân Dao cũng bất giác nghiêng đầu nhìn Đường Tùng Niên, nhìn nửa khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, đồng thời cũng nhìn thấy vài sợi tóc bạc bên thái dương của ông.
Trong phút ngẩn ngơ, nàng chợt nhận ra rằng mình đã trở lại đời này được rất nhiều năm rồi. Hồi đó, khi nàng vẫn chỉ là một đứa bé mới sinh, lần đầu tiên được ông ôm trong lòng còn không ngừng giãy dụa, rồi cảnh nàng ê a mắng nhiếc ông cứ như ngày hôm qua.
Nàng đã từng mượn thân phận của trẻ con để thỉnh thoảng chuốc thêm buồn bực cho ông, thậm chí còn vụng trộm gọi ông là ‘lão già chết tiệt, lão cáo già’; thế nhưng bây giờ nghĩ lại chỉ thấy thật nực cười.
Nàng nghĩ, có lẽ không nên để ông ấy biết chuyện sau khi nàng trưởng thành ở đời trước thì hơn, nếu không với chí thông minh của ông, thể nào cũng nghĩ đến những chuyện nàng làm ở đời này khi còn nhỏ, đến lúc đó ông ấy kiểu gì cũng tìm nàng tính sổ.
Nàng cố gắng hồi tưởng số lần mình từng chuốc phiền phức cho ông, không nghĩ thì chẳng sao, nay vừa nghĩ đã rùng mình ớn lạnh, vì thế nàng càng thêm kiên quyết với việc không thể để cho ông ấy biết những chuyện khi nàng trưởng thành ở đời trước.
Đùa sao! Một khi nàng nói, sau này nàng sẽ chẳng được sống những ngày tốt đẹp nữ.
Vì thế, không thể nói, nhất định không thể nói, đánh chết cũng không thể nói!
Chợt Nguyễn Thị đứng bên cạnh kéo nhẹ cổ tay áo của nàng, nàng lập tức lấy lại tinh thần, tiếp tục nhìn Đường Tùng Niên lại đối diện ngay với ánh mắt tìm tòi của ông, nàng lập tức nhìn ông cười ngọt ngào với khuôn mặt vô tội, sau đó nàng và cha nương cùng nhau hành lễ cảm tạ khách khứa.
Mãi đến khi Đường Tùng Niên quay người rời đi, nàng mới âm thầm thở dài một hơi. Nào ngờ, Đường Tùng Niên đã đi được một đoạn bỗng nhiên quay người nhìn về phía nàng, tim nàng cùng vì thế mà giật thót, nhưng nàng nhanh chóng mỉm cười ngọt ngào đáp lại.
Đường Tùng Niên bỗng nhiên bật cười, lắc đầu, rồi lại chắp tay sau lưng thong thả cất bước rời đi.
Trông cái bộ dạng chột dạ đó kìa! Nếu nói tiểu nha đầu này không có chuyện giấu giếm mình thì còn lâu ông mới tin.
Bình luận facebook