• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt (2 Viewers)

  • chap-34

Chương 34: 72 cỗ thi thể




Hai tính từ mà Kỷ Vân Thư có thể sử dụng để hình dung ông bố thực sự của mình ở thế kỷ 21, cũng chỉ có "Vô ngữ" và "Bất đắc dĩ"!



Nếu như lúc trước nàng không khăng khăng khi vào đại học, vẫn luôn kiên trì ghi danh học chuyên về tái thiết khuôn mặt người, nói không chừng, nàng đã bị chính ông bố pháp y cao cấp kia "bồi dưỡng" thành một pháp y ưu tú và biến thái.



Bởi vì kể từ khi nàng có thể nhớ, những gì mà nàng thường chơi nhất ở trong nhà, không phải là những món đồ chơi hay là sách thiếu nhi, mà là các loại dụng cụ dao nhỏ kỳ quái cùng với một đống lớn những vật dụng dùng để thí nghiệm lung tung rối loạn.



Bởi vậy, Kỷ Vân Thư đã chán ngấy với những thứ đó, cho nên dứt khoát kiên quyết từ bỏ con đường pháp y chuyên nghiệp, lựa chọn tái thiết cấu trúc khuôn mặt người. Tuy nhiên, bởi vì từ nhỏ đã đi theo ông bố của mình ra vào các phòng thí nghiệm lớn rất nhiều lần, cho dù không muốn, nàng cũng đã nhiễm đen kiến thức của mình. Mặc dù không được chứng nhận là một pháp y, nàng cũng tuyệt đối đủ điều kiện để trở thành một pháp y chuyên nghiệp!



Nhưng không nghĩ tới xuyên qua đến nơi đây, lại khiến nàng bắt đầu chức nghiệp mà mình không thích nhất!




Trách ai?



Chỉ có thể trách ông bố biến thái kia!



Ai bảo ông không có việc gì cũng mang nàng đến phòng thí nghiệm, thuận tiện còn trang trí lại trong nhà thành một loại phòng thí nghiệm nhỏ, khiến cho nàng hút vào quá liều khí thể có độc.



Kết quả là khi đang tiến hành giải phẫu thì chết!



Nghĩ đến đây, nàng không nhịn được thở dài một tiếng.



Nàng trả lời: "Có thể bởi vì ta rất có tay nghề và rất công bằng, là một người đa dụng trong nha môn đi."




Thật là đáng thương!



Cầm mức lương hàng tháng của một vị họa sư, nhưng phải làm công việc của ba người khác nhau!



"Ngươi yên tâm, sau này bổn Vương sẽ nói Lưu đại nhân phát thêm tiền cho ngươi." Cảnh Dung thập phần hào phóng, lại lập tức nói tiếp một câu: "Trước mắt, ngươi hãy xử lý cho xong vụ án của bổn Vương."



Nghe thấy sẽ có thêm tiền, đáy lòng Kỷ Vân Thư như đã nở hoa, phải biết rằng, nàng đã sớm coi trọng một bộ bút mới của Mặc Bảo Trai, giá cả quá cao, luôn luôn tính toán tỉ mỉ tiết kiệm đến khi nào nàng mới có thể mua nó!



"Vương gia, vậy sẽ thêm bao nhiêu?" Đôi mắt nhỏ như hạt châu mượt mà lay chuyển.



Khuôn mặt Cảnh Dung cứng đờ,
người này có bị mù tiền hay không?




Tầm thường!



"Đã nói rồi, xử lý án của bổn Vương trước, đối với việc thêm bao nhiêu, còn phải xem tâm tình của bổn Vương."



"Được!"



Kỷ Vân Thư lấy lại tinh thần, hăng hái sờ trên hộp sọ của thi thể, cũng bắt đầu cẩn thận kiểm tra phía trên thi thể, rất nghiêm túc!



Cảnh Dung ở một bên, trong lòng bắt đầu suy ngẫm, giống như có điều gì đó do dự, cổ họng cứ cuộn lên cuộn xuống mấy lần, rốt cuộc vẫn hỏi.



"Kỷ tiên sinh, nếu...... đưa cho ngươi một đống xương trắng, ngươi có thể họa ra tướng mạo hay không?"



Kỷ Vân Thư vừa nghiêm túc xem xét người chết, vừa giống như không để tâm hỏi: "Bảo quản có tốt không?"



Hắn gật đầu.



"Bao lâu?"



"Mười mấy năm trước"



"Chết như thế nào?" Kỷ Vân Thư tiếp tục hỏi, ánh mắt vẫn không rời khỏi thi thể.



Cảnh Dung khó hiểu: "Có quan hệ sao?"



"Đương nhiên là có."



Kỷ Vân Thư đơn giản thẳng thân thể mình lên, đặt hai tay máu chảy đầm đìa không ngừng di động phía trước, chuyển ánh mắt qua nhìn hắn.



Nàng bắt đầu giải thích: "Nếu như chết tự nhiên, bộ xương sẽ thu nhỏ lại theo một tỉ lệ nhất định so với tướng mạo ban đầu. Khuôn mặt cũng sẽ hơi lệch khỏi quỹ đạo một chút, cho nên khi hội họa sẽ phải chú ý đến điểm này. Nếu như là chết đuối, xương cốt sẽ bị ngâm trong nước. Như vậy, xương gò má phía dưới sẽ bị uốn cong, dẫn đến sự biến dạng của môi và mũi. Nếu như là thắt cổ hoặc là bị người bóp chết, vậy thì......"



Lời còn nói chưa xong, Cảnh Dung đã ngắt lời nàng.



"Chết cháy."



Kỷ Vân Thư trầm ngâm, không đáp.



"Không thể?" Cảnh Dung dò hỏi.



"Cũng không phải là không thể, chỉ là cần phải có thời gian."



"Bao lâu?"



Kỷ Vân Thư phát hiện lời nói của Cảnh Dung có vẻ rất khẩn trương, vô duyên vô cớ hỏi về việc này, hẳn là có ẩn tình rất lớn!



Nàng hỏi lại hắn: "Tổng cộng có bao nhiêu người?"



Cảnh Dung trầm mắt xuống, trong miệng chậm rãi phun ra: "72 người."



"Ách......"



Kỷ Vân Thư ngơ ngác!



Đây vẫn là lần đầu tiên Kỷ Vân Thư nghe được một vụ án khiến người nghe kinh sợ như thế.



Ánh mắt Cảnh Dung khẩn trương, muốn biết đáp án.



Cuối cùng, sau khi Kỷ Vân Thư đã suy nghĩ một lúc, nói ra thời gian.



"Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, khả năng sẽ mất khoảng một năm."



"Lâu như thế?" Cảnh Dung kinh ngạc.




Uy uy uy!
Ngươi cho rằng ta là giám định sư hay sao, tùy tiện lấy dụng cụ ra và quét đảo qua thì lập tức biết được thật giả sao?




Đó chính là thi thể đã bị thiêu chết hơn mười năm trước! Còn có những 72 người!



Với một cái nhăn trán, Kỷ Vân Thư nói: "Vương gia, ta chỉ có một đôi tay, một đôi mắt, ngay cả khi không ăn không uống không ngủ, ta cũng không có khả năng họa ra hết những người đó ở trong thời gian ngắn."



Cảnh Dung biết rằng chính mình có chút nóng nảy, hít một hơi thật sâu, không nói lời nào.



"Như thế nào, Vương gia đột nhiên hỏi những câu đó, chẳng lẽ là......"



Lời vẫn chưa nói xong, Cảnh Dung đã lắc đầu: "Việc này để sau hẵng nói, ngươi hãy nghiêm túc xem xét thi thể trước đi, thêm bao nhiêu tiền, tuỳ thuộc vào bản thân ngươi."




Rõ ràng là Vương gia ngươi kêu ta nói chuyện.



Lời phản bác này, đương nhiên Kỷ Vân Thư không nói ra, tuy nhiên đây vẫn là một khối "nóng", xử lý vụ án này trước quan trọng hơn.



Kỷ Vân Thư tỉ mỉ xét trên dưới trái phải thi thể. Nàng đã xem xét phía trước, giờ chỉ còn lại phía sau. Đơn giản lật thi thể qua một cái, lập tức lộ ra sau lưng và cái mông cháy đen thui của thi thể.



Chỉ liếc mắt một cái, Kỷ Vân Thư liền phát hiện ra phần lưng phía dưới của thi thể, một vị trí nằm cách mông trên 2,5cm.




Nơi này, có chút kỳ quái!



Xung quanh đều bị đốt cháy thành than đen, nhưng khối này có hình tròn, ở giữa còn có một ít hoa văn da thịt rất nhỏ, màu sắc lại không đen như màu than của da xung quanh.




Vì sao?



Cảnh Dung chú ý tới thần sắc của nàng, vội hỏi: "Phát hiện ra điều gì?"



Nàng chỉ chỉ nơi có khối hình tròn: "Vương gia ngươi xem, vì sao màu sắc khối da này không đen giống như màu da xung quanh?"



Dấu vết hình tròn không lớn lắm, nếu không nhìn kỹ, sẽ không thể phát hiện ra.



"Hình dạng này...... rất kỳ quái." Cảnh Dung nheo mắt.



Kỷ Vân Thư lặng lẽ suy đoán, tròng mắt đột nhiên sáng ngời: "Thật giống như trước khi người bị chết cháy, phần lưng đã đè lên một vật gì đó, và vật đó nhất định đã tạo ra dấu ấn kia, cho nên khi thi thể bị đốt cháy, chỉ có một khối này không bị thiêu hoàn toàn, lại còn để lại dấu vết."



Cảnh Dung gật gật đầu, đồng ý với quan điểm của nàng.



Tuy nhiên......



"Nếu như là chết ở trong phòng, phía dưới thân thể đè lên vật gì đó dường như chẳng có gì lạ." Cảnh Dung phân tích.



Điểm này, đương nhiên không thể phủ nhận, nhưng trực giác của Kỷ Vân Thư lại nói cho nàng biết, vật kia, tuyệt đối sẽ không đơn giản như thế!



Đúng ngay lúc này, một tiếng động lớn đột nhiên vang lên từ bên ngoài, giống như âm thanh của thứ gì đó ngã xuống đất.



Kỷ Vân Thư và Cảnh Dung nhìn nhau một cái, không hẹn mà cùng đi ra ngoài.



Chỉ thấy Phúc bá ngã trên mặt đất, bên cạnh là chiếc nồi to đã bị đập vỡ trên đất, toàn bộ dung dịch giấm trắng bên trong đều đổ hết ra sàn!



"Phúc bá."



Kỷ Vân Thư khẩn trương chạy đến bên cạnh Phúc bá, cúi xuống xem xét.



Cũng không quan tâm đến đôi tay dính đầy máu của mình, trực tiếp đỡ Phúc bá lên, nhìn thấy trên cánh tay Phúc bá đều là máu, quần áo cũng bị rách nát.



Đây...... là vết thương do bị kiếm đâm!



Cảnh Dung cũng chú ý tới vết kiếm trên cánh tay Phúc bá, lập tức phát giác ra điều gì.



Trong nháy mắt, một số hắc y nhân nhảy xuống từ trên xà nhà, tất cả đều che mặt, nắm kiếm trong tay, đâm về phía Cảnh Dung mà không chừa lối thoát.



Hai tròng mắt Kỷ Vân Thư trừng lớn, vạn phần kinh ngạc!




Vương gia, sẽ không bị đâm chết chứ?



Nhưng mà sự thật lại chứng minh, nàng đã coi thường tôn Phật kia.



Chỉ thấy Cảnh Dung phất nhẹ hai ống tay áo, tùy ý vung lên, khéo léo sử dụng chúng để bắt lấy bảy tám thanh trường kiếm, lại bỗng nhiên kéo một cái, xoay người lại, ổn định vững chắc tránh khỏi các đòn tấn công!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom