Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 72: Chim nhỏ giở trò xấu
A Li ở trong hòm xiểng, lẳng lặng ngồi xổm chờ một lát.
Nghiêng tai lắng nghe, ngẫu nhiên có thể nghe được một chút âm thanh "lách tách " rất nhỏ, giống tiếng củi cháy nổ lên mấy tia lửa, còn có tiếng "cành cạch" loáng thoáng, giống như tiếng hơi nước trong lồng hấp tỏa ra đẩy cái nắp run lên vậy.
Cho nên nàng bị giấu vào trong phòng bếp sao ?
A Li bỗng nhiên cảm thấy hơi đói.
Nàng lặng lẽ lắng nghe một lát, trong lòng có bảy tám phần nắm chắc, có thể xác định chung quanh không có một người nào. Nhưng nghĩ kỹ một chút, nàng cảm thấy cũng không sợ bị ai bắt gặp —— nàng chỉ là một nữ tử vô tội bị bắt đến đây, sau khi tỉnh lại, muốn chạy trốn mới là chuyện nhân chi thường tình.
Ừ, khẳng định không phải là vì phát hiện nơi này là phòng bếp, nàng mới không kiềm chế được !
A Li đẩy đẩy nắp hòm xiểng, phát hiện nó bị khóa.
Nàng dùng sức một chút, ma diễm hộ thân của Vân Dục Hưu lưu lại liền theo lòng bàn tay bừng lên, đốt cháy lá sắt cố định ống khoá đồng bên ngoài hòm, chỉ nghe "lạch cạch" một tiếng, đồng khóa rơi xuống đất, A Li xốc nắp lên, dò đầu ra.
Cảnh tượng bên trong không giống với trong tưởng tượng của nàng. Nơi này không phải là phòng bếp, mà là phòng tối. Trên vách tường có châm mấy cái đèn mỏ chim bằng đồng, ngọn lửa lớn trong đó không gió mà lay động, đem căn phòng tối nhỏ hẹp này làm nổi bật lên sự bi thương ngầm.
Chính giữa phòng tối quả thật có một cái kệ bếp, làm bằng thang ngọc, trong bếp có đặt một loại củi nhìn màu và tính chất có vẻ giống như phỉ thúy, phía trên thanh củi ẩn ẩn có một ngọn lửa xanh, ngẫu nhiên "lách tách" một tiếng, bắn lên mấy tia lửa nhỏ tung tóe. Loại củi phỉ thúy này hình như vĩnh viễn cũng không đốt cháy hết, giữa lòng bếp cũng không có chút xíu tro bụi nào, nếu không phải trong cái lồng hấp bằng trúc đặt phía trên đó tản mát ra từng luồng hơi nóng, ai cũng sẽ cho rằng này đây chỉ là một công trình mỹ nghệ để trưng bày.
A Li nhất thời không còn chút khẩu vị nào , nàng cảm thấy thế này thì thứ hầm ra cũng nhất định không phải là cái gì tốt.
Nhìn khắp mọi nơi, trong phòng tối chỉ có một cái cửa bằng đồng nhỏ, không có cửa sổ, cũng không có khác dấu vết nào của nữ tử bị bắt.
A Li cảm thấy sau cổ luôn lành lạnh, lông tơ trên cánh tay đều dựng hết lên, tuy rằng nơi này không có một ai, nhưng nàng luôn có một loại ảo giác không đúng lắm.
Nàng không tự chủ nhớ tới tình cảnh Tu Du Quân thao túng người cả thành làm con rối, tự mình doạ mình sợ tới mức nghẹn cổ.
Tầm mắt của nàng dần dần ngừng lại trên cái lồng hấp bằng trúc vĩ đại kia, tim bắt đầu đập gia tốc.
Nàng cảm thấy hình như có cái gì đó đàn thúc giục nàng tiến lên, mở cái nắp vung kia ra.
Đã đến đây rồi...
A Li lấy lại bình tĩnh, hít sâu một hơi, dẫm lên đài lót chân bên cạnh bệ bếp thanh ngọc bò lên, bắt lấy nắp cái lồng hấp bằng trúc kia.
Thật nóng.
Nàng có thể cảm giác được từng luồng hơi nước xuyên qua cái nắp lồng nặng nề bổ nhào vào trên tay nàng, tim nàng co thắt lại, thẳng thắn giở nắp vung vĩ đại ra!
Trong nháy mắt kia, A Li cảm thấy có một tiếng sấm xuyên qua hết thảy, đánh vào trên đỉnh đầu nàng.
Tuy rằng ẩn ẩn đã có dự cảm, nhưng khi thật nhìn thấy trong lồng hấp có một nữ tử trẻ tuổi không mặc quần áo ngồi ngay ngắn, bị tơ vàng trói thật chặt, đã bị chưng đến chín mềm, A Li nôn ra một trận.
Nôn đến lồng ngực đau buốt.
Càng làm cho nàng hoảng sợ vô cùng chính là, nữ tử đáng thương này lại vẫn chưa chết hẳn!
Phảng phất như cảm giác được cái gì, nữ tử trong lồng giật giật mí mắt đỏ bừng sưng múp, đôi môi dính vào nhau đang ra sức nhẹ nhàng mấp máy, phảng phất như đang nói "Cứu ta" .
Nàng đã không cứu.
A Li xoay đầu, trong tay ngưng ra ma diễm, giúp nữ tử đáng thương đến cực điểm này được giải thoát khỏi thống khổ.
Tầm mắt vừa chuyển, lại ngưng tại cái nắp lồng trúc đang cầm trong tay.
Chính giữa bỗng lõm xuống một chỗ, ngưng ra một hạt châu màu trắng óng ánh to cỡ một móng tay.
A Li thở hổn hển mấy ngụm khí, khi đang muốn động thì nghe được trên cái cửa đồng truyền đến tiếng mở khóa.
Con ngươi nàng co rụt lại, bỏ nắp lồng về lại trên lồng hấp bằng trúc thật nhanh, nhảy xuống khỏi kệ bếp, trốn về bên trong hòm xiểng, đóng nắp hòm lại.
Cách lớp hòm xiểng dày nặng, vẫn nghe được giọng nói có chút khó chịu ở bên ngoài.
Một giọng nữ tuổi còn trẻ nói: "Còn chưa được sao? Tối nay quân thượng giá lâm, Thành chủ nói muốn ăn nhiều quả 'Nõn nà' một chút."
Một giọng nữ khác nghe qua khàn khàn hơi đứng tuổi: "Chiết Bình cô nương, lão thân đã tận lực , nếu vận khí tốt, trước nửa đêm còn có thể chế gấp ra một quả. Thành chủ vì chuyện tiếp giá hôm nay, chỉ trong vòng mấy ngày ngắn ngủn đã ăn xong gần trăm quả 'Nõn nà', da thịt nhất định đã vô cùng mịn màng, còn sợ quân thượng không thương sao."
Giọng nữ trẻ tuổi hơi thấp xuống nói: "Bà bà, ngươi có chuyện không biết, quân thượng gần đây cố ý muốn tìm một vị song tu để kết đạo lữ, nếu được lựa chọn làm vị ấy, đó là một bước lên trời! Mà nếu không được chọn ... Ngẫm lại cũng biết bị đưa thành cái kết cục gì. Thành chủ tận lực tận sức như vậy, nếu thành, chúng ta cũng được gà chó lên trời, nếu như không thành, những ngày sau này có thể không dễ chịu lắm!"
"Rõ rồi, rõ rồi, lão thân chắc chắn tận lực. Chỗ này cũng còn một viên đan dược dự phòng, Chiết Bình cô nương chịu khó chờ đợi một lát, lão thân có dồn hết thân tu vi này, cũng sẽ vì Thành chủ luyện ra hai viên 'Nõn nà' nữa!"
"Đi đi, ta ở ngoài cửa chờ ngươi. Thiếu nguyên liệu chỉ cần nói một tiếng, thiếu nữ xinh đẹp nhiều như thế, bắt khi nào mới hết chứ!" Giọng nữ trẻ tuổi rời khỏi phòng tối.
Nghe đến đó, trong lòng A Li đã hiểu rõ chân tướng. Thành chủ Đông Lâm Thành này vì muốn tranh sủng, đoạt vị trí đạo lữ, không tiếc dùng biện pháp nham hiểm ngoan độc như vậy, đem nữ tử trẻ tuổi luyện thành đan dược ăn vào!
A Li lặng lẽ đẩy lên một khe hở, nhìn ra bên ngoài.
Chỉ thấy một lão thái bà từ đầu đến chân đều giấu vào trong bộ áo bào đen đang leo lên trên kệ bếp, mở nắp lồng hấp, nhìn vào trong.
Trong lồng hấp chỉ còn một cụm tơ vàng.
"Di? Nhanh vậy đã luyện xong rồi?" Lão thái bà nghiêng đầu nhìn nhìn nắp trúc, kinh hãi, "Sao lại không thành đan! Hỏng rồi! Sao hôm nay lại xảy ra chuyện được chứ! Không được, phải bảo bọn họ bắt thêm nhiều người về!"
Bà ta đi xuống khỏi kệ bếp, quay người lại, phát hiện phía sau có một người đang đứng.
Chỉ thấy một nữ tử dung nhan tuyệt mỹ lạnh như băng nhìn thẳng bà ta, hai con mắt đen lay láy, âm u.
Lão thái bà là một thần phó, đối phó với những nữ tử bình dân bị bắt đến từ trước đến nay là đều dễ dàng như giết con gà, bà ta liếc mắt nhìn cái hòm xiểng, thấy khoá đồng rơi xuống một bên, cũng không quá giật mình, chỉ nói: "Đã nghe thấy rồi, liền ngoan ngoãn một chút, đỡ phải ăn nhiều đau khổ."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của A Li bình tĩnh: "Đáng tiếc , vốn nên cho ngươi nếm nhiều khổ sở chút, nhưng mà thời gian cấp bách quá."
Lão thái bà há ra một miệng răng vàng, đang muốn cười, liền thấy một cái bàn tay nhỏ bé xinh đẹp bóp lấy sau gáy của mình.
Một tiếng cũng chưa phát ra, cả người liền bị thiêu thành tro tàn, kiện áo bào đen trống rỗng chậm rãi bay xuống, bị A Li một tay bắt trở về.
A Li bình tĩnh nhìn cái kệ bếp kia, suy nghĩ một lát, dùng ma diễm cuộn lại trong lòng bàn tay, duỗi tay vào trong lòng bếp lấy ra một nửa số củi phỉ thuý đang cháy bên trong, đốt thành tro bụi, sau đó khoác áo bào đen kia lên, bao lại bản thân từ đầu đến chân thật cẩn thận.
Nàng đi đến bên khung cửa đồng, đưa tay nhẹ nhàng gõ hai cái, hạ giọng cúi đầu nói: "Chiết Bình cô nương, mời đến đây một chút."
Cửa đồng từ bên ngoài bị kéo ra, một nữ tử thân mặc xiêm y hồng nhạt đi đến, mặt mày rất không kiên nhẫn: "Thế nào?"
A Li một cầm cán dao bổ vào gáy của nàng ta.
Chưa choáng váng.
Chiết Bình hoảng sợ quay đầu nhìn về phía A Li.
A Li gãi gãi đầu, lắc mình đến phía sau nàng ta, lại bổ thêm một cán dao.
Vẫn không choáng váng.
A Li âm thầm mắng hai câu ở trong lòng, một tay vòng lên phía trước che miệng của nàng ta, một tay kia nắm chặt nắm tay, đấm mạnh vào gáy của nàng ta.
Cuối cùng cũng hôn mê.
A Li lấy cụm tơ vàng từ trong lồng hấp ra, trói Chiết Bình thành một cái bánh chưng không thể động đậy.
Nàng thử thử độ ấm trong lồng hấp, lại lấy ra thêm mấy cây củi phỉ thuý từ trong lòng bếp. Đánh giá sơ thời gian, cảm thấy ước chừng cũng đến lúc rồi , liền đem Chiết Bình ném vào, nhét khăn vào miệng, đậy nắp vung lên, lưu lại một luồng ma diễm bên cạnh nàng ta.
Chiết Bình rất nhanh sẽ bị nóng đến tỉnh.
A Li nghe được trong lồng hấp truyền ra tiếng "Ô ô", liền tiến đến gần lồng hấp, thô giọng nói: "Chiết Bình cô nương, ngươi cũng đừng nên oán trách Thành chủ, muốn trách thì trách chính ngươi cũng một thân da thịt xinh đẹp, so sánh với chuyện giữ ngươi lại để câu dẫn quân thượng, chẳng thà cho ngươi một cơ hội để tận trung... Khặc khặc khặc khặc..."
A Li biết đạo lý càng nhiều lời càng sai, sau khi truyền đạt ý tứ đúng chỗ cũng không thêm gì vô nghĩa nữa, kéo áo bào đen che khuất mặt, ra bộ dáng giống lão thái bà, khom người xuống đi ra khỏi cửa đồng.
Sau khi xuyên qua một thông đạo thật dài, nàng từ một tòa núi giả đôi chui ra tới.
Sắc trời đã có chút tối sầm .
Âm vệ đang canh giữ ở gần núi giả cung kính hướng về phía nàng hành lễ, A Li khoát tay ra dấu cho bọn họ về chỗ cũ tiếp tục canh gác, sau đó nghênh ngang đi ra ngoài.
Nhưng khi vừa phải rời khỏi gian sân này, bỗng nhiên thấy hai thị vệ nâng một cái hòm xiểng mới đi vào.
A Li che giấu khuôn mặt, còng lưng xuống tiến lên về phía trước, chỉ huy bọn họ đặt hòm xiểng vào bên trong thông đạo, sau đó vẫy tay bảo bọn họ rời đi.
Vừa mở rương ra, nàng đã bị một bàn tay to nắm lấy cánh tay, kéo một cái túm vào bên trong hòm xiểng !
A Li sợ không nhẹ, theo bản năng tế ra ma diễm của Vân Dục Hưu, lại bị người dễ dàng hóa giải. Nàng suýt chút liền há mồm kêu lên, chợt phản ứng lại hình như chính mình mới là tặc .
"Đừng lộn xộn." Bên tai vang lên một giọng nam trầm thấp.
A Li ngồi phịch vào trong lòng đối phương.
"Chàng làm ta sợ muốn chết." Nàng mềm mại khẽ oán giận , tay nhỏ nắm lấy vạt áo của Vân Dục Hưu, lung tung sờ về hướng trên mặt hắn.
Vân Dục Hưu thấp giọng cười rộ lên: "Lúc tự mình xông vào đây, lá gan không phải rất lớn sao."
A Li theo giọng nói tìm được cái miệng của hắn, ngón tay mơn trớn khoé môi tinh xảo, trong lòng không khỏi dâng lên hư ý.
Nàng mềm mại dựa vào ngực của hắn, cánh tay vòng qua giữ lấy gáy của hắn, khuôn mặt thật chậm thật chậm cọ về hướng lên trên.
"Ta không nghĩ tới bọn họ vậy mà lại tàn nhẫn như vậy, vừa rồi thật sự rất sợ hãi, chàng không biết ta hối hận vì đã tách khỏi chàng biết chừng nào đâu..." Nàng cọ đến chỗ cổ của hắn, cố ý dán vào hầu kết của hắn, nhẹ nhàng bật hơi, "Ta suýt một chút đã bị bắt, lúc đó ta nghĩ, chết như vậy thật sự là quá đáng tiếc, ta có rất nhiều rất nhiều chuyện muốn làm với chàng."
Trong ánh mắt tối đen chớp động ánh sáng giảo hoạt, thanh âm lại càng thêm ủy khuất: "Vân Dục Hưu, chàng còn không đến, nói không chừng liền sẽ không còn được gặp lại ta ... Ta biết chàng còn chưa có nguôi giận, tuyệt đối sẽ không muốn chạm vào ta, đúng hay không?"
Môi tiếp tục cọ hướng lên trên, như gần như xa xẹt qua đường cong trên cái cằm duyên dáng kia của hắn, rơi xuống khóe môi hắn.
Ngay lúc hơi thở hắn trở nên nặng nề, miệng bắt đầu há ra, A Li nhẹ nhàng lùi về phía sau trốn, nói: "Không sao cả, chàng đã đến rồi ta liền an tâm . Như thế này thì khi nào Thanh Vu Quân đến, ngươi giúp ta làm một việc. Ta để lại một luồng ma diễm ở bên trong lồng hấp, chàng thao túng nó, đốt cháy đoạn dây tơ vàng ta dùng để trói người, chú ý ngàn vạn lần đừng làm chết người luôn nha. Chờ cái cô gái này chạy trốn ra bên ngoài, có người bắt được nàng ta, chàng lại dùng thân phận 'thần tướng che mặt' trợ giúp nàng ta trốn tới trước mặt Thanh Vu Quân nha."
Nàng bắt đầu phân phó hắn đâu vào đấy, thanh âm bình tĩnh, bộ dáng nghiêm trang.
Trong bóng tối truyền đến tiếng hít thở nặng nề, A Li làm bộ không nghe được, nghiêm túc nói: "Tốt lắm, hiện tại chúng ta rời khỏi nơi này trước, miễn cho làm người ta hoài nghi."
Nàng đưa tay đẩy nắp hòm xiểng.
Thắt lưng bị bắt lại chặt chẽ.
Nàng lại ngã xuống cái lồng ngực cứng rắn rắn chắc kia. Thanh âm nam nhân dán vào sau tai vang lên, mang theo giọng cười như khí: "Từ trước đến nay ta thật quá rộng lượng rồi."
Ót liền bị kềm chặt, một mảnh trong bóng tối, A Li dùng sức trợn to hai mắt, nhưng cái gì cũng nhìn không thấy.
Chỉ biết khí lạnh quen thuộc kia tức khắc nặng nề chụp xuống, môi mỏng trằn trọc, như muốn nuốt chửng luôn những lời nói nàng sắp nói ra vào bụng.
Tiếng tim đập kịch liệt quanh quẩn trong cái hòm xiểng chật hẹp, cũng không rõ là trong lòng ai đang động.
Nghiêng tai lắng nghe, ngẫu nhiên có thể nghe được một chút âm thanh "lách tách " rất nhỏ, giống tiếng củi cháy nổ lên mấy tia lửa, còn có tiếng "cành cạch" loáng thoáng, giống như tiếng hơi nước trong lồng hấp tỏa ra đẩy cái nắp run lên vậy.
Cho nên nàng bị giấu vào trong phòng bếp sao ?
A Li bỗng nhiên cảm thấy hơi đói.
Nàng lặng lẽ lắng nghe một lát, trong lòng có bảy tám phần nắm chắc, có thể xác định chung quanh không có một người nào. Nhưng nghĩ kỹ một chút, nàng cảm thấy cũng không sợ bị ai bắt gặp —— nàng chỉ là một nữ tử vô tội bị bắt đến đây, sau khi tỉnh lại, muốn chạy trốn mới là chuyện nhân chi thường tình.
Ừ, khẳng định không phải là vì phát hiện nơi này là phòng bếp, nàng mới không kiềm chế được !
A Li đẩy đẩy nắp hòm xiểng, phát hiện nó bị khóa.
Nàng dùng sức một chút, ma diễm hộ thân của Vân Dục Hưu lưu lại liền theo lòng bàn tay bừng lên, đốt cháy lá sắt cố định ống khoá đồng bên ngoài hòm, chỉ nghe "lạch cạch" một tiếng, đồng khóa rơi xuống đất, A Li xốc nắp lên, dò đầu ra.
Cảnh tượng bên trong không giống với trong tưởng tượng của nàng. Nơi này không phải là phòng bếp, mà là phòng tối. Trên vách tường có châm mấy cái đèn mỏ chim bằng đồng, ngọn lửa lớn trong đó không gió mà lay động, đem căn phòng tối nhỏ hẹp này làm nổi bật lên sự bi thương ngầm.
Chính giữa phòng tối quả thật có một cái kệ bếp, làm bằng thang ngọc, trong bếp có đặt một loại củi nhìn màu và tính chất có vẻ giống như phỉ thúy, phía trên thanh củi ẩn ẩn có một ngọn lửa xanh, ngẫu nhiên "lách tách" một tiếng, bắn lên mấy tia lửa nhỏ tung tóe. Loại củi phỉ thúy này hình như vĩnh viễn cũng không đốt cháy hết, giữa lòng bếp cũng không có chút xíu tro bụi nào, nếu không phải trong cái lồng hấp bằng trúc đặt phía trên đó tản mát ra từng luồng hơi nóng, ai cũng sẽ cho rằng này đây chỉ là một công trình mỹ nghệ để trưng bày.
A Li nhất thời không còn chút khẩu vị nào , nàng cảm thấy thế này thì thứ hầm ra cũng nhất định không phải là cái gì tốt.
Nhìn khắp mọi nơi, trong phòng tối chỉ có một cái cửa bằng đồng nhỏ, không có cửa sổ, cũng không có khác dấu vết nào của nữ tử bị bắt.
A Li cảm thấy sau cổ luôn lành lạnh, lông tơ trên cánh tay đều dựng hết lên, tuy rằng nơi này không có một ai, nhưng nàng luôn có một loại ảo giác không đúng lắm.
Nàng không tự chủ nhớ tới tình cảnh Tu Du Quân thao túng người cả thành làm con rối, tự mình doạ mình sợ tới mức nghẹn cổ.
Tầm mắt của nàng dần dần ngừng lại trên cái lồng hấp bằng trúc vĩ đại kia, tim bắt đầu đập gia tốc.
Nàng cảm thấy hình như có cái gì đó đàn thúc giục nàng tiến lên, mở cái nắp vung kia ra.
Đã đến đây rồi...
A Li lấy lại bình tĩnh, hít sâu một hơi, dẫm lên đài lót chân bên cạnh bệ bếp thanh ngọc bò lên, bắt lấy nắp cái lồng hấp bằng trúc kia.
Thật nóng.
Nàng có thể cảm giác được từng luồng hơi nước xuyên qua cái nắp lồng nặng nề bổ nhào vào trên tay nàng, tim nàng co thắt lại, thẳng thắn giở nắp vung vĩ đại ra!
Trong nháy mắt kia, A Li cảm thấy có một tiếng sấm xuyên qua hết thảy, đánh vào trên đỉnh đầu nàng.
Tuy rằng ẩn ẩn đã có dự cảm, nhưng khi thật nhìn thấy trong lồng hấp có một nữ tử trẻ tuổi không mặc quần áo ngồi ngay ngắn, bị tơ vàng trói thật chặt, đã bị chưng đến chín mềm, A Li nôn ra một trận.
Nôn đến lồng ngực đau buốt.
Càng làm cho nàng hoảng sợ vô cùng chính là, nữ tử đáng thương này lại vẫn chưa chết hẳn!
Phảng phất như cảm giác được cái gì, nữ tử trong lồng giật giật mí mắt đỏ bừng sưng múp, đôi môi dính vào nhau đang ra sức nhẹ nhàng mấp máy, phảng phất như đang nói "Cứu ta" .
Nàng đã không cứu.
A Li xoay đầu, trong tay ngưng ra ma diễm, giúp nữ tử đáng thương đến cực điểm này được giải thoát khỏi thống khổ.
Tầm mắt vừa chuyển, lại ngưng tại cái nắp lồng trúc đang cầm trong tay.
Chính giữa bỗng lõm xuống một chỗ, ngưng ra một hạt châu màu trắng óng ánh to cỡ một móng tay.
A Li thở hổn hển mấy ngụm khí, khi đang muốn động thì nghe được trên cái cửa đồng truyền đến tiếng mở khóa.
Con ngươi nàng co rụt lại, bỏ nắp lồng về lại trên lồng hấp bằng trúc thật nhanh, nhảy xuống khỏi kệ bếp, trốn về bên trong hòm xiểng, đóng nắp hòm lại.
Cách lớp hòm xiểng dày nặng, vẫn nghe được giọng nói có chút khó chịu ở bên ngoài.
Một giọng nữ tuổi còn trẻ nói: "Còn chưa được sao? Tối nay quân thượng giá lâm, Thành chủ nói muốn ăn nhiều quả 'Nõn nà' một chút."
Một giọng nữ khác nghe qua khàn khàn hơi đứng tuổi: "Chiết Bình cô nương, lão thân đã tận lực , nếu vận khí tốt, trước nửa đêm còn có thể chế gấp ra một quả. Thành chủ vì chuyện tiếp giá hôm nay, chỉ trong vòng mấy ngày ngắn ngủn đã ăn xong gần trăm quả 'Nõn nà', da thịt nhất định đã vô cùng mịn màng, còn sợ quân thượng không thương sao."
Giọng nữ trẻ tuổi hơi thấp xuống nói: "Bà bà, ngươi có chuyện không biết, quân thượng gần đây cố ý muốn tìm một vị song tu để kết đạo lữ, nếu được lựa chọn làm vị ấy, đó là một bước lên trời! Mà nếu không được chọn ... Ngẫm lại cũng biết bị đưa thành cái kết cục gì. Thành chủ tận lực tận sức như vậy, nếu thành, chúng ta cũng được gà chó lên trời, nếu như không thành, những ngày sau này có thể không dễ chịu lắm!"
"Rõ rồi, rõ rồi, lão thân chắc chắn tận lực. Chỗ này cũng còn một viên đan dược dự phòng, Chiết Bình cô nương chịu khó chờ đợi một lát, lão thân có dồn hết thân tu vi này, cũng sẽ vì Thành chủ luyện ra hai viên 'Nõn nà' nữa!"
"Đi đi, ta ở ngoài cửa chờ ngươi. Thiếu nguyên liệu chỉ cần nói một tiếng, thiếu nữ xinh đẹp nhiều như thế, bắt khi nào mới hết chứ!" Giọng nữ trẻ tuổi rời khỏi phòng tối.
Nghe đến đó, trong lòng A Li đã hiểu rõ chân tướng. Thành chủ Đông Lâm Thành này vì muốn tranh sủng, đoạt vị trí đạo lữ, không tiếc dùng biện pháp nham hiểm ngoan độc như vậy, đem nữ tử trẻ tuổi luyện thành đan dược ăn vào!
A Li lặng lẽ đẩy lên một khe hở, nhìn ra bên ngoài.
Chỉ thấy một lão thái bà từ đầu đến chân đều giấu vào trong bộ áo bào đen đang leo lên trên kệ bếp, mở nắp lồng hấp, nhìn vào trong.
Trong lồng hấp chỉ còn một cụm tơ vàng.
"Di? Nhanh vậy đã luyện xong rồi?" Lão thái bà nghiêng đầu nhìn nhìn nắp trúc, kinh hãi, "Sao lại không thành đan! Hỏng rồi! Sao hôm nay lại xảy ra chuyện được chứ! Không được, phải bảo bọn họ bắt thêm nhiều người về!"
Bà ta đi xuống khỏi kệ bếp, quay người lại, phát hiện phía sau có một người đang đứng.
Chỉ thấy một nữ tử dung nhan tuyệt mỹ lạnh như băng nhìn thẳng bà ta, hai con mắt đen lay láy, âm u.
Lão thái bà là một thần phó, đối phó với những nữ tử bình dân bị bắt đến từ trước đến nay là đều dễ dàng như giết con gà, bà ta liếc mắt nhìn cái hòm xiểng, thấy khoá đồng rơi xuống một bên, cũng không quá giật mình, chỉ nói: "Đã nghe thấy rồi, liền ngoan ngoãn một chút, đỡ phải ăn nhiều đau khổ."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của A Li bình tĩnh: "Đáng tiếc , vốn nên cho ngươi nếm nhiều khổ sở chút, nhưng mà thời gian cấp bách quá."
Lão thái bà há ra một miệng răng vàng, đang muốn cười, liền thấy một cái bàn tay nhỏ bé xinh đẹp bóp lấy sau gáy của mình.
Một tiếng cũng chưa phát ra, cả người liền bị thiêu thành tro tàn, kiện áo bào đen trống rỗng chậm rãi bay xuống, bị A Li một tay bắt trở về.
A Li bình tĩnh nhìn cái kệ bếp kia, suy nghĩ một lát, dùng ma diễm cuộn lại trong lòng bàn tay, duỗi tay vào trong lòng bếp lấy ra một nửa số củi phỉ thuý đang cháy bên trong, đốt thành tro bụi, sau đó khoác áo bào đen kia lên, bao lại bản thân từ đầu đến chân thật cẩn thận.
Nàng đi đến bên khung cửa đồng, đưa tay nhẹ nhàng gõ hai cái, hạ giọng cúi đầu nói: "Chiết Bình cô nương, mời đến đây một chút."
Cửa đồng từ bên ngoài bị kéo ra, một nữ tử thân mặc xiêm y hồng nhạt đi đến, mặt mày rất không kiên nhẫn: "Thế nào?"
A Li một cầm cán dao bổ vào gáy của nàng ta.
Chưa choáng váng.
Chiết Bình hoảng sợ quay đầu nhìn về phía A Li.
A Li gãi gãi đầu, lắc mình đến phía sau nàng ta, lại bổ thêm một cán dao.
Vẫn không choáng váng.
A Li âm thầm mắng hai câu ở trong lòng, một tay vòng lên phía trước che miệng của nàng ta, một tay kia nắm chặt nắm tay, đấm mạnh vào gáy của nàng ta.
Cuối cùng cũng hôn mê.
A Li lấy cụm tơ vàng từ trong lồng hấp ra, trói Chiết Bình thành một cái bánh chưng không thể động đậy.
Nàng thử thử độ ấm trong lồng hấp, lại lấy ra thêm mấy cây củi phỉ thuý từ trong lòng bếp. Đánh giá sơ thời gian, cảm thấy ước chừng cũng đến lúc rồi , liền đem Chiết Bình ném vào, nhét khăn vào miệng, đậy nắp vung lên, lưu lại một luồng ma diễm bên cạnh nàng ta.
Chiết Bình rất nhanh sẽ bị nóng đến tỉnh.
A Li nghe được trong lồng hấp truyền ra tiếng "Ô ô", liền tiến đến gần lồng hấp, thô giọng nói: "Chiết Bình cô nương, ngươi cũng đừng nên oán trách Thành chủ, muốn trách thì trách chính ngươi cũng một thân da thịt xinh đẹp, so sánh với chuyện giữ ngươi lại để câu dẫn quân thượng, chẳng thà cho ngươi một cơ hội để tận trung... Khặc khặc khặc khặc..."
A Li biết đạo lý càng nhiều lời càng sai, sau khi truyền đạt ý tứ đúng chỗ cũng không thêm gì vô nghĩa nữa, kéo áo bào đen che khuất mặt, ra bộ dáng giống lão thái bà, khom người xuống đi ra khỏi cửa đồng.
Sau khi xuyên qua một thông đạo thật dài, nàng từ một tòa núi giả đôi chui ra tới.
Sắc trời đã có chút tối sầm .
Âm vệ đang canh giữ ở gần núi giả cung kính hướng về phía nàng hành lễ, A Li khoát tay ra dấu cho bọn họ về chỗ cũ tiếp tục canh gác, sau đó nghênh ngang đi ra ngoài.
Nhưng khi vừa phải rời khỏi gian sân này, bỗng nhiên thấy hai thị vệ nâng một cái hòm xiểng mới đi vào.
A Li che giấu khuôn mặt, còng lưng xuống tiến lên về phía trước, chỉ huy bọn họ đặt hòm xiểng vào bên trong thông đạo, sau đó vẫy tay bảo bọn họ rời đi.
Vừa mở rương ra, nàng đã bị một bàn tay to nắm lấy cánh tay, kéo một cái túm vào bên trong hòm xiểng !
A Li sợ không nhẹ, theo bản năng tế ra ma diễm của Vân Dục Hưu, lại bị người dễ dàng hóa giải. Nàng suýt chút liền há mồm kêu lên, chợt phản ứng lại hình như chính mình mới là tặc .
"Đừng lộn xộn." Bên tai vang lên một giọng nam trầm thấp.
A Li ngồi phịch vào trong lòng đối phương.
"Chàng làm ta sợ muốn chết." Nàng mềm mại khẽ oán giận , tay nhỏ nắm lấy vạt áo của Vân Dục Hưu, lung tung sờ về hướng trên mặt hắn.
Vân Dục Hưu thấp giọng cười rộ lên: "Lúc tự mình xông vào đây, lá gan không phải rất lớn sao."
A Li theo giọng nói tìm được cái miệng của hắn, ngón tay mơn trớn khoé môi tinh xảo, trong lòng không khỏi dâng lên hư ý.
Nàng mềm mại dựa vào ngực của hắn, cánh tay vòng qua giữ lấy gáy của hắn, khuôn mặt thật chậm thật chậm cọ về hướng lên trên.
"Ta không nghĩ tới bọn họ vậy mà lại tàn nhẫn như vậy, vừa rồi thật sự rất sợ hãi, chàng không biết ta hối hận vì đã tách khỏi chàng biết chừng nào đâu..." Nàng cọ đến chỗ cổ của hắn, cố ý dán vào hầu kết của hắn, nhẹ nhàng bật hơi, "Ta suýt một chút đã bị bắt, lúc đó ta nghĩ, chết như vậy thật sự là quá đáng tiếc, ta có rất nhiều rất nhiều chuyện muốn làm với chàng."
Trong ánh mắt tối đen chớp động ánh sáng giảo hoạt, thanh âm lại càng thêm ủy khuất: "Vân Dục Hưu, chàng còn không đến, nói không chừng liền sẽ không còn được gặp lại ta ... Ta biết chàng còn chưa có nguôi giận, tuyệt đối sẽ không muốn chạm vào ta, đúng hay không?"
Môi tiếp tục cọ hướng lên trên, như gần như xa xẹt qua đường cong trên cái cằm duyên dáng kia của hắn, rơi xuống khóe môi hắn.
Ngay lúc hơi thở hắn trở nên nặng nề, miệng bắt đầu há ra, A Li nhẹ nhàng lùi về phía sau trốn, nói: "Không sao cả, chàng đã đến rồi ta liền an tâm . Như thế này thì khi nào Thanh Vu Quân đến, ngươi giúp ta làm một việc. Ta để lại một luồng ma diễm ở bên trong lồng hấp, chàng thao túng nó, đốt cháy đoạn dây tơ vàng ta dùng để trói người, chú ý ngàn vạn lần đừng làm chết người luôn nha. Chờ cái cô gái này chạy trốn ra bên ngoài, có người bắt được nàng ta, chàng lại dùng thân phận 'thần tướng che mặt' trợ giúp nàng ta trốn tới trước mặt Thanh Vu Quân nha."
Nàng bắt đầu phân phó hắn đâu vào đấy, thanh âm bình tĩnh, bộ dáng nghiêm trang.
Trong bóng tối truyền đến tiếng hít thở nặng nề, A Li làm bộ không nghe được, nghiêm túc nói: "Tốt lắm, hiện tại chúng ta rời khỏi nơi này trước, miễn cho làm người ta hoài nghi."
Nàng đưa tay đẩy nắp hòm xiểng.
Thắt lưng bị bắt lại chặt chẽ.
Nàng lại ngã xuống cái lồng ngực cứng rắn rắn chắc kia. Thanh âm nam nhân dán vào sau tai vang lên, mang theo giọng cười như khí: "Từ trước đến nay ta thật quá rộng lượng rồi."
Ót liền bị kềm chặt, một mảnh trong bóng tối, A Li dùng sức trợn to hai mắt, nhưng cái gì cũng nhìn không thấy.
Chỉ biết khí lạnh quen thuộc kia tức khắc nặng nề chụp xuống, môi mỏng trằn trọc, như muốn nuốt chửng luôn những lời nói nàng sắp nói ra vào bụng.
Tiếng tim đập kịch liệt quanh quẩn trong cái hòm xiểng chật hẹp, cũng không rõ là trong lòng ai đang động.
Bình luận facebook