Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 26: Ngày đêm mong nhớ
Ma động hắc ám được xây ở trong núi, cơ hồ đào rỗng một ngọn núi đá đen cao ngất vươn đến trong mây.
Mới từ cửa sơn động bước vào, A Ngọc liền lạnh lùng cười rộ lên.
"Vừa vào là nghe mùi chua !"
Gấu tinh ngốc nghếch ngơ ngác hửi hửi nửa ngày: "Đâu có mùi chua đâu, hay là mùi hoa quả bị ôi? Từ đâu ra mùi chứ, không dễ ngửi ra nha ."
Ở trước mặt Vân ɖu͙ƈ Hưu, A Ngọc không tiện cùng Điều Đồ liếc mắt đưa tình, chỉ âm thầm ra sức, véo chặt lấy phần thịt non bên trong cánh tay hắn, xoay tới xoay lui năm ba vòng.
A Li lúc này ngồi xổm trêи vai Vân ɖu͙ƈ Hưu, nàng lại một lần nữa thấy buồn ngủ.
Lúc trêи tường thành bị Vân ɖu͙ƈ Hưu rà qua rà lại một chút, tuy rằng rất khó chịu, nhưng thật có tác dụng giúp tiêu hóa nhanh chóng ma tâm của đoạ long ở trong bụng, lúc này A Li đã không còn cảm giác nó nghẹn ứ trong bụng nữa , mà sâu trong cốt tủy, giống như có rất nhiều lực lượng cọ cọ ngứa ngứa đang từ tử bốc lên.
A Li không biết là cái gì, nhưng trực giác nói cho nàng không phải là chuyện xấu.
Cái loại khó chịu kỳ dị hơi giống như lúc mọc răng ấy m.
Thấy nàng an an ổn ổn ngủ, Điều Đồ và A Ngọc mới có thể thả lỏng trái tim làm cha mẹ treo cao đã nhiều ngày.
Yêu ma tộc chỉ tin tưởng nhất là những người thân bên cạnh mình, cho nên mới có thể thoải mái phơi bụng ngủ trong động như một đồ ngốc.
Vợ chồng hai người tề mi lộng nhãn (*), dùng ánh mắt trao đổi rung động của bản thân.
Tề mi lộng nhãn(*): liếc mắt hiểu ý nhau.
"Không nghĩ tới nữ nhi ngốc ngốc ngây ngô của mình, vừa ra tay liền nắm được nam nhân khó thu phục nhất yêu ma giới này !"
"Về sau ta cũng thành hoàng thân quốc thích rồi sao!"
"Thật là có hơi phát sầu nga, con rể quá tôn quý cũng không tốt, lỡ nữ nhi bị khi dễ, nhà mẹ đẻ cũng không có thể làm chỗ dựa cho nó! Chẳng thà tìm người thành thật giống như chàng vậy ..."
"Hắc hắc hắc, hoá ra trong mắt phu nhân, lão hùng ta đây còn tốt hơn cả Ma tôn đại nhân nga, hắc hắc hắc hắc..."
Từ trước đến giờ Ngọc Li Thanh chưa bao giờ nói chuyện với đám yêu ma, bao gồm luôn cả cha mẹ ruột của bản thân, vì thế vợ chồng hai người luôn luôn cho rằng nàng là đứa nhỏ bị ngốc nghếch, không thông minh . Cho nên ngày đó nàng nói Vân ɖu͙ƈ Hưu là người thân mật của mình, hai vợ chồng mới có thể không nói hai lời để cho nàng theo Vân ɖu͙ƈ Hưu đi —— chỉ sợ nói bậy bạ không chú ý lại chọc cho nàng mất hứng, quay về bộ dáng ngốc nghếch thì sao. Lần đó chính là lần đầu tiên A Li mở miệng gọi cha mẹ, làm vợ chồng hai người cao hứng muốn chết.
Điều Tể đi đến bên cạnh Vân ɖu͙ƈ Hưu, đôi con ngươi đen thẳm xoay tròn loạn chuyển, vừa thấy liền biết hắn đang nghĩ cái gì. Suốt một đường, trong lòng hắn vô số lần tìm cớ muốn rời đi trước, nhưng mỗi khi lời nói đến bên miệng, đều bị ánh mắt lạnh lùng của Vân ɖu͙ƈ Hưu doạ sợ tới mức túng trở về.
Mắt thấy sắp bước vào đại điện , hắn gấp đến độ dựng đứng một hàng lông mao lên.
Ngay khi thân hình cường tráng của Điều Đồ bước vào đại điện màu đen...
Từ chỗ sâu trong tim bỗng nhiên truyền đến từng đợt âm thanh cực kì nặng nề khủng bố khe khẽ ——
"Ô ông —— "
Bầu trời phảng phất như bị một bàn tay vô hình khổng lồ thẳng thừng từ trêи nghìn trượng áp xuống, xuyên qua ngọn núi, nặng nề áp đến đỉnh đầu!
Trong nháy mắt, bầu trời cùng trong không khí phảng phất như mờ mịt đi mấy trăm lần, A Li trong lúc ngủ mơ còn cảm thấy lồng ngực khó chịu, khó có thể thở nổi.
"Cấm chế phong ma!" Điều Đồ cùng A Ngọc liếc nhau, biểu cảm khác nhau.
A Li khó chịu tỉnh lại, vừa đúng nghe được bốn chữ "Cấm chế phong ma". Cấm chế phong ma chính là một loại cấm chế đặc thù bị tứ ma vực đặc biệt nghiêm cấm, một khi mở ra, ngoại trừ Thiên Ma nắm trong tay ấn Vực chủ, tất cả các yêu ma còn lại đều sẽ nhận một áp chế cực kỳ khủng bố! Cấm chế phong ma cùng Ấn vực chủ đều là vật truyền thừa từ thời đại thượng cổ, kể từ lúc đó, bốn Thiên Ma quản chế bốn ma vực đã hình thành nên thế kềm chế vững chắc.
Một lần Cấm chế phong ma mở ra, có thể kéo dài được nửa canh giờ. Người nằm trong cấm chế phong ma, toàn bộ ma khí trong cơ thể đều bị áp chế, thực lực không bằng một hai phần lúc bình thường, nếu còn hiện ra thần ma thân, bản bị sẽ bị nhốt trong chính trạng thái thần ma thân của mình, nhận lấy áp chế và phản phệ càng thêm khủng bố. Có thể nói, chỉ cần có Ấn vực chủ ở trong tay, sự tồn tại của bốn Thiên Ma ở địa bàn của mình là tuyệt đối vô địch.
Ấn vực chủ có một đặc điểm, đó là không thể mang ra khỏi ma vực của mình. Cho nên khi Điều Đồ và A Ngọc phát binh đi vào lãnh địa tiên tộc, chỉ có thể giao Ấn vực chủ cho người thân mình tín nhiệm nhất quản lý. A Ngọc không tin Điều Tể, liền đem Ấn vực chủ giao cho thị nữ tri kỷ nhất bên cạnh mình: Lệ Châu Nhi.
Điều Đồ cùng A Ngọc vội vàng quay đầu nhìn thẳng A Li đang trong trạng thái thần ma thân: "Nữ nhi..."
A Li cảm thấy vô cùng khó chịu, muốn nôn cũng nôn không ra, hít vào một hơi, không khí tiến vào lồng ngực không được một phần mười. Lại còn có một cỗ uy áp không thể rõ đang đè xuống, làm cho nàng cảm giác được sợ hãi cùng run rẩy nguyên thủy của bản năng.
Vân ɖu͙ƈ Hưu cảm giác được con chim béo ở trêи bờ vai hắn đang phát run, khinh khỉnh xuỳ cười một tiếng, ném một bong bóng huyền thuỷ đen tuyền bao lấy nàng.
A Li nhất thời không phản ứng lại.
Lại là nguyên khí bản mạng!
A Li quả thực thụ sủng nhược kinh .
Hắn có cần tự phụ như vậy hay không? !
Biết rõ sắp phải có một hồi ác chiến, hắn còn...
Người này thật sự là...
A Li lặng lẽ đỏ mặt. Vì che giấu bản thân đang thẹn thùng, nàng làm lơ đưa mắt nhìn khắp nơi không dám quay đầu lại.
Chỉ thấy trêи ngôi cao thuộc về Điều Đồ cùng A Ngọc, có một vị nữ nhân mềm mại như không xương đang nằm nghiêng. Ngón tay dài thon thon ôm lấy một cái bình bạc nhỏ, cánh tay nâng lên cao, lụa mỏng phất phơ khoe ra toàn bộ cánh tay như ngọc. Từ trêи tay, một dòng rượu màu đỏ chậm rãi chảy từ trêи miệng bình xuống, rơi vào trong miệng nhỏ của nàng ta, bắn tung tóe ra mấy giọt nước như hạt châu đỏ thật nhỏ. Đúng là Bắc Thiên Ma, Vu Sơn Tú.
Bên cạnh ngôi cao này có một nữ tử mặc y phục màu vàng chanh đang đứng, đầu cúi gằm không nhúc nhích, có thể đoán đó là thị nữ làm phản Lệ Châu Nhi kia. Một nam nhân mặc áo bào trắng tướng mạo cực kì âm nhu xinh đẹp đứng ở bên cạnh nàng ta, nắm lấy vai nàng ta, cúi đầu sát bên tai nàng ta thì thầm to nhỏ.
A Li bỗng nhiên nhớ tới một câu mà ả mị xà tên là Y Ngô Na cùng Điều Tể từng nói —— "Xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tạm thời phái mấy con hồ ly đực đi dụ dỗ nữ hầu Lệ Châu Nhi bên cạnh A Ngọc."
Xem ra chuyện "ngoài ý muốn" trong miệng hắn khi đó chính là Điều Đồ cùng A Ngọc không có đánh nhau với Vân ɖu͙ƈ Hưu. Cho nên bọn họ lại thiết lập một âm mưu khác.
A Li tức giận vẫy cánh nhỏ: "Pi!"
Nàng bỗng nhiên ngạc nhiên phát hiện, vốn cái cánh của nàng chỉ phủ đầy một lớp lông xù mịn màng, vậy mà lại mọc ra một ít lông dài, gốc lại cứng rắn, có màu óng ánh tỏa ánh sáng nhẹ như mặt trong vỏ trai.
A, lông vũ này !
A Li nghiêng đầu nhìn chằm chằm cọng lông khác biệt của bản thân, nhìn đến sửng sốt. Thật xinh đẹp nha! Đây là lông vũ đúng không ?
Vân ɖu͙ƈ Hưu lé mắt lườm một cái, khóe môi cong lên, không chút khách khí nắm lấy cánh của nàng, nhổ cọng lông ra.
"Piii !" A Li vừa đau thịt lại đau lòng, hung hăng mổ một ngụm lên tay hắn.
Ôi cọng lông vũ xinh đẹp của nàng !
Một chút thương hại này Vân ɖu͙ƈ Hưu căn bản không để vào mắt, hắn đem cọng lông có gốc hơi cứng rắn kia cầm trong tay, đưa đến trước mặt, nhìn một cái, hửi một cái, sau đó không biết ném tới chỗ nào rồi.
"Anh... Pi..."
Nước mắt A Li ứa ra, chút cảm động vừa mới dâng lên trong lòng nhất thời tan thành mây khói, nàng trăm phần trăm khẳng định, đại ma đầu này sở dĩ bảo hộ nàng, là vì giữ tánh mạng của nàng lại để tra tấn nàng!
Vân ɖu͙ƈ Hưu nheo mắt lại, tâm tình bỗng nhiên sáng sủa hơn không ít. Loại yêu ma thuộc giống chim như thế này, thường sẽ mang cọng lông xinh đẹp nhất trêи người bản thân đưa cho bạn lữ của mình, hắn nhổ mất cọng lông xinh đẹp nhất của người này, người này sẽ không tìm được bạn lữ !
Nghĩ như vậy, lại nhìn thấy con chim ngốc nghếch mặt đầy uỷ khuất, xoay cái lưng lẻ loi hiu quạnh về phía hắn, đại ma đầu nhịn không được ha ha cười.
Không thể không nói, mỗi lần đại ma đầu cười đến lồng ngực khẽ run lên rồi cúi đầu cười ra tiếng, đều có một loại mị lực kỳ dị độc đáo.
Nhưng mà A Li vẫn rất tức giận , nàng nâng móng vuốt trêи chân lên, oán hận cào cào trêи bờ vai của hắn, còn nhân cơ hội cúi đầu mổ loạn vào luồng tóc đen vướng trêи chân nàng lúc nãy, làm đứt hết mấy cọng dính vào mỏ nàng.
Ngay lúc A Li cùng Vân ɖu͙ƈ Hưu dùng một phương thức độc đáo để liếc mắt đưa tình, trêи bậc thềm bằng đá đen, Vu Sơn Tú hậu tri hậu giác "phát hiện" nhóm người của Điều Đồ. Nàng ta chậm rãi ngồi thẳng người lên, cười khanh khách nói: "Thật có lỗi với lão bằng hữu, hôm nay, ta còn muốn làm phiền vợ chồng các ngươi dẫn đi gặp Ma tôn đại nhân một lần, để bổn tọa bày tỏ tình cảm cùng tưởng niệm với hắn! Ai nha, hắn đã chết ba trăm năm rồi, bổn tọa mong nhớ ngày đêm, cuộc sống hàng ngày khó an ổn!"
Điều Đồ và A Ngọc vốn nghẹn một bụng tức giận, nghe nàng ta vừa nói như thế, không khỏi ngây ngẩn cả người.
Đô Đồ vô tâm vô tướng, chột dạ nghiêng đầu nhìn bóng dáng tầm thưởng của Ma tôn đại nhân đứng sau lưng tự mình, môi dưới run lên hai cái, bày ra một nụ cười thật buồn cười.
A Ngọc không biết từ chỗ nào lấy ra một cây quạt lông ngỗng mềm nhẹ, che lại nửa bên mặt, cười trả lời: "Vu Sơn Tú, đại nhân biết ngươi thâm tình với ngài như thế, không biết là nên vui mừng, hay là nên ghê tởm nhỉ?"
Điều Tể làm phản đã bị A Ngọc đá xuống phía sau, hắn lộ ra nửa gương mặt, hướng về phía Vu Sơn Tú liều mạng nháy mắt, đáng tiếc cách xa cả một gian đại điện, hai bên bậc thềm lại có hai chậu than sưởi lớn đang hừng hực bốc cháy, khói bay lờ mờ, Vu Sơn Tú căn bản không lưu ý đến ánh mắt hắn.
"Hừ!" Đôi mắt xinh đẹp của Vu Sơn Tú sắc bén hơn, "A Ngọc, ngươi chẳng qua là một con hồ ly thường thường vô kì mà thôi, đợi bổn tọa sơ ý, thông đồng với con gấu Điều Đồ ngu xuẩn này, thực sự coi bản thân là Tây Thiên Ma sao! Nói thực ra, bổn tọa căn bản không để một thứ tầm thường như ngươi vào mắt, ngươi tin không, bổn tọa hôm nay chỉ cần ngoắc đầu ngón tay út với Điều Đồ, hắn liền ngoan ngoãn chạy lại, cúi đầu xưng thần!"
Cả đời này của A Ngọc chú ý nhất chính là chuyện Điều Đồ đã từng cùng với Vu Sơn Tú có một đoạn quá khứ. Nghe nàng ta vừa nói như thế, nhất thời tức giận đến mày liễu dựng thẳng.
Điều Đồ sợ tới mức rung đùi: "Phu phu phu phu nhân nàng nàng nàng nàng ta nói bừa! Lão hùng nửa nửa nửa mắt cũng không nhìn nàng ta một cái!"
"Ngươi chột dạ cái rắm á!" A Ngọc oán hận trừng mắt liếc hắn một cái, "Nói còn nói không nguyên câu được! Không có tiền đồ!"
"Đúng, đúng, đúng, là ta không tiền đồ, ta cả đời này chỉ yêu mỗi phu nhân thôi!" Câu này lại rất lưu loát.
Vu Sơn Tú âm trầm cười, chậm rãi đi xuống đài: "Điều Đồ, bổn tọa có thể cho ngươi một cơ hội."
Nàng ta nâng hai tay lên, vỗ vỗ.
Âm thanh vỗ tay thanh thuý vang lên quanh quẩn trong đại điện. Chỉ nghe thanh âm này là có thể biết đôi tay ngọc ngà của nàng ta rất non mềm, nửa vết chai cũng không có.
Trong bóng đêm bốn phía tràn ra vô số binh tướng, binh khí đủ loại kiểu dáng thẳng tắp chỉ về hướng Điều Đồ.
Có yêu ma của Bắc ma vực, cũng có của Tây ma vực .
Vu Sơn Tú dịu dàng nói: "Không cần từ chối, trong cái ma động hắc ám này của ngươi, ta đã sớm bày ra thiên la địa võng, ngay khi các ngươi bước vào đây, cửa ra đã bị bổn tọa triệt để phong kín, muốn chạy trốn? Hừ, lên trời không đường, xuống đất không cửa! Cấm chế phong ma có thể kéo dài liên tục nửa canh giờ, cũng đủ ta làm cho ngươi thành một đống tương thịt rồi!"
"Nhưng mà, chỉ cần Điều Đồ ngươi nguyện ý xưng thần với ta, ta có thể cho ngươi một cơ hội cứu mạng." Mị nhãn của Vu Sơn Tú kéo thật dài, "Điều kiện duy nhất chính là, ngươi phải tự tay giết chết con hồ ly bên cạnh ngươi đây. Được rồi, chọn đi, là cùng chết, hay là đầu nhập vào vòng tay của ta —— ngươi không phải sớm có mưu đồ với ta rồi sao? Hôm nay ta liền cho ngươi cơ hội này. Đến đây, Điều Đồ, thần phục ta!"
Càng nói đến mấy chữ sau, ngữ khí càng ngày càng nhẹ dần.
Mới từ cửa sơn động bước vào, A Ngọc liền lạnh lùng cười rộ lên.
"Vừa vào là nghe mùi chua !"
Gấu tinh ngốc nghếch ngơ ngác hửi hửi nửa ngày: "Đâu có mùi chua đâu, hay là mùi hoa quả bị ôi? Từ đâu ra mùi chứ, không dễ ngửi ra nha ."
Ở trước mặt Vân ɖu͙ƈ Hưu, A Ngọc không tiện cùng Điều Đồ liếc mắt đưa tình, chỉ âm thầm ra sức, véo chặt lấy phần thịt non bên trong cánh tay hắn, xoay tới xoay lui năm ba vòng.
A Li lúc này ngồi xổm trêи vai Vân ɖu͙ƈ Hưu, nàng lại một lần nữa thấy buồn ngủ.
Lúc trêи tường thành bị Vân ɖu͙ƈ Hưu rà qua rà lại một chút, tuy rằng rất khó chịu, nhưng thật có tác dụng giúp tiêu hóa nhanh chóng ma tâm của đoạ long ở trong bụng, lúc này A Li đã không còn cảm giác nó nghẹn ứ trong bụng nữa , mà sâu trong cốt tủy, giống như có rất nhiều lực lượng cọ cọ ngứa ngứa đang từ tử bốc lên.
A Li không biết là cái gì, nhưng trực giác nói cho nàng không phải là chuyện xấu.
Cái loại khó chịu kỳ dị hơi giống như lúc mọc răng ấy m.
Thấy nàng an an ổn ổn ngủ, Điều Đồ và A Ngọc mới có thể thả lỏng trái tim làm cha mẹ treo cao đã nhiều ngày.
Yêu ma tộc chỉ tin tưởng nhất là những người thân bên cạnh mình, cho nên mới có thể thoải mái phơi bụng ngủ trong động như một đồ ngốc.
Vợ chồng hai người tề mi lộng nhãn (*), dùng ánh mắt trao đổi rung động của bản thân.
Tề mi lộng nhãn(*): liếc mắt hiểu ý nhau.
"Không nghĩ tới nữ nhi ngốc ngốc ngây ngô của mình, vừa ra tay liền nắm được nam nhân khó thu phục nhất yêu ma giới này !"
"Về sau ta cũng thành hoàng thân quốc thích rồi sao!"
"Thật là có hơi phát sầu nga, con rể quá tôn quý cũng không tốt, lỡ nữ nhi bị khi dễ, nhà mẹ đẻ cũng không có thể làm chỗ dựa cho nó! Chẳng thà tìm người thành thật giống như chàng vậy ..."
"Hắc hắc hắc, hoá ra trong mắt phu nhân, lão hùng ta đây còn tốt hơn cả Ma tôn đại nhân nga, hắc hắc hắc hắc..."
Từ trước đến giờ Ngọc Li Thanh chưa bao giờ nói chuyện với đám yêu ma, bao gồm luôn cả cha mẹ ruột của bản thân, vì thế vợ chồng hai người luôn luôn cho rằng nàng là đứa nhỏ bị ngốc nghếch, không thông minh . Cho nên ngày đó nàng nói Vân ɖu͙ƈ Hưu là người thân mật của mình, hai vợ chồng mới có thể không nói hai lời để cho nàng theo Vân ɖu͙ƈ Hưu đi —— chỉ sợ nói bậy bạ không chú ý lại chọc cho nàng mất hứng, quay về bộ dáng ngốc nghếch thì sao. Lần đó chính là lần đầu tiên A Li mở miệng gọi cha mẹ, làm vợ chồng hai người cao hứng muốn chết.
Điều Tể đi đến bên cạnh Vân ɖu͙ƈ Hưu, đôi con ngươi đen thẳm xoay tròn loạn chuyển, vừa thấy liền biết hắn đang nghĩ cái gì. Suốt một đường, trong lòng hắn vô số lần tìm cớ muốn rời đi trước, nhưng mỗi khi lời nói đến bên miệng, đều bị ánh mắt lạnh lùng của Vân ɖu͙ƈ Hưu doạ sợ tới mức túng trở về.
Mắt thấy sắp bước vào đại điện , hắn gấp đến độ dựng đứng một hàng lông mao lên.
Ngay khi thân hình cường tráng của Điều Đồ bước vào đại điện màu đen...
Từ chỗ sâu trong tim bỗng nhiên truyền đến từng đợt âm thanh cực kì nặng nề khủng bố khe khẽ ——
"Ô ông —— "
Bầu trời phảng phất như bị một bàn tay vô hình khổng lồ thẳng thừng từ trêи nghìn trượng áp xuống, xuyên qua ngọn núi, nặng nề áp đến đỉnh đầu!
Trong nháy mắt, bầu trời cùng trong không khí phảng phất như mờ mịt đi mấy trăm lần, A Li trong lúc ngủ mơ còn cảm thấy lồng ngực khó chịu, khó có thể thở nổi.
"Cấm chế phong ma!" Điều Đồ cùng A Ngọc liếc nhau, biểu cảm khác nhau.
A Li khó chịu tỉnh lại, vừa đúng nghe được bốn chữ "Cấm chế phong ma". Cấm chế phong ma chính là một loại cấm chế đặc thù bị tứ ma vực đặc biệt nghiêm cấm, một khi mở ra, ngoại trừ Thiên Ma nắm trong tay ấn Vực chủ, tất cả các yêu ma còn lại đều sẽ nhận một áp chế cực kỳ khủng bố! Cấm chế phong ma cùng Ấn vực chủ đều là vật truyền thừa từ thời đại thượng cổ, kể từ lúc đó, bốn Thiên Ma quản chế bốn ma vực đã hình thành nên thế kềm chế vững chắc.
Một lần Cấm chế phong ma mở ra, có thể kéo dài được nửa canh giờ. Người nằm trong cấm chế phong ma, toàn bộ ma khí trong cơ thể đều bị áp chế, thực lực không bằng một hai phần lúc bình thường, nếu còn hiện ra thần ma thân, bản bị sẽ bị nhốt trong chính trạng thái thần ma thân của mình, nhận lấy áp chế và phản phệ càng thêm khủng bố. Có thể nói, chỉ cần có Ấn vực chủ ở trong tay, sự tồn tại của bốn Thiên Ma ở địa bàn của mình là tuyệt đối vô địch.
Ấn vực chủ có một đặc điểm, đó là không thể mang ra khỏi ma vực của mình. Cho nên khi Điều Đồ và A Ngọc phát binh đi vào lãnh địa tiên tộc, chỉ có thể giao Ấn vực chủ cho người thân mình tín nhiệm nhất quản lý. A Ngọc không tin Điều Tể, liền đem Ấn vực chủ giao cho thị nữ tri kỷ nhất bên cạnh mình: Lệ Châu Nhi.
Điều Đồ cùng A Ngọc vội vàng quay đầu nhìn thẳng A Li đang trong trạng thái thần ma thân: "Nữ nhi..."
A Li cảm thấy vô cùng khó chịu, muốn nôn cũng nôn không ra, hít vào một hơi, không khí tiến vào lồng ngực không được một phần mười. Lại còn có một cỗ uy áp không thể rõ đang đè xuống, làm cho nàng cảm giác được sợ hãi cùng run rẩy nguyên thủy của bản năng.
Vân ɖu͙ƈ Hưu cảm giác được con chim béo ở trêи bờ vai hắn đang phát run, khinh khỉnh xuỳ cười một tiếng, ném một bong bóng huyền thuỷ đen tuyền bao lấy nàng.
A Li nhất thời không phản ứng lại.
Lại là nguyên khí bản mạng!
A Li quả thực thụ sủng nhược kinh .
Hắn có cần tự phụ như vậy hay không? !
Biết rõ sắp phải có một hồi ác chiến, hắn còn...
Người này thật sự là...
A Li lặng lẽ đỏ mặt. Vì che giấu bản thân đang thẹn thùng, nàng làm lơ đưa mắt nhìn khắp nơi không dám quay đầu lại.
Chỉ thấy trêи ngôi cao thuộc về Điều Đồ cùng A Ngọc, có một vị nữ nhân mềm mại như không xương đang nằm nghiêng. Ngón tay dài thon thon ôm lấy một cái bình bạc nhỏ, cánh tay nâng lên cao, lụa mỏng phất phơ khoe ra toàn bộ cánh tay như ngọc. Từ trêи tay, một dòng rượu màu đỏ chậm rãi chảy từ trêи miệng bình xuống, rơi vào trong miệng nhỏ của nàng ta, bắn tung tóe ra mấy giọt nước như hạt châu đỏ thật nhỏ. Đúng là Bắc Thiên Ma, Vu Sơn Tú.
Bên cạnh ngôi cao này có một nữ tử mặc y phục màu vàng chanh đang đứng, đầu cúi gằm không nhúc nhích, có thể đoán đó là thị nữ làm phản Lệ Châu Nhi kia. Một nam nhân mặc áo bào trắng tướng mạo cực kì âm nhu xinh đẹp đứng ở bên cạnh nàng ta, nắm lấy vai nàng ta, cúi đầu sát bên tai nàng ta thì thầm to nhỏ.
A Li bỗng nhiên nhớ tới một câu mà ả mị xà tên là Y Ngô Na cùng Điều Tể từng nói —— "Xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tạm thời phái mấy con hồ ly đực đi dụ dỗ nữ hầu Lệ Châu Nhi bên cạnh A Ngọc."
Xem ra chuyện "ngoài ý muốn" trong miệng hắn khi đó chính là Điều Đồ cùng A Ngọc không có đánh nhau với Vân ɖu͙ƈ Hưu. Cho nên bọn họ lại thiết lập một âm mưu khác.
A Li tức giận vẫy cánh nhỏ: "Pi!"
Nàng bỗng nhiên ngạc nhiên phát hiện, vốn cái cánh của nàng chỉ phủ đầy một lớp lông xù mịn màng, vậy mà lại mọc ra một ít lông dài, gốc lại cứng rắn, có màu óng ánh tỏa ánh sáng nhẹ như mặt trong vỏ trai.
A, lông vũ này !
A Li nghiêng đầu nhìn chằm chằm cọng lông khác biệt của bản thân, nhìn đến sửng sốt. Thật xinh đẹp nha! Đây là lông vũ đúng không ?
Vân ɖu͙ƈ Hưu lé mắt lườm một cái, khóe môi cong lên, không chút khách khí nắm lấy cánh của nàng, nhổ cọng lông ra.
"Piii !" A Li vừa đau thịt lại đau lòng, hung hăng mổ một ngụm lên tay hắn.
Ôi cọng lông vũ xinh đẹp của nàng !
Một chút thương hại này Vân ɖu͙ƈ Hưu căn bản không để vào mắt, hắn đem cọng lông có gốc hơi cứng rắn kia cầm trong tay, đưa đến trước mặt, nhìn một cái, hửi một cái, sau đó không biết ném tới chỗ nào rồi.
"Anh... Pi..."
Nước mắt A Li ứa ra, chút cảm động vừa mới dâng lên trong lòng nhất thời tan thành mây khói, nàng trăm phần trăm khẳng định, đại ma đầu này sở dĩ bảo hộ nàng, là vì giữ tánh mạng của nàng lại để tra tấn nàng!
Vân ɖu͙ƈ Hưu nheo mắt lại, tâm tình bỗng nhiên sáng sủa hơn không ít. Loại yêu ma thuộc giống chim như thế này, thường sẽ mang cọng lông xinh đẹp nhất trêи người bản thân đưa cho bạn lữ của mình, hắn nhổ mất cọng lông xinh đẹp nhất của người này, người này sẽ không tìm được bạn lữ !
Nghĩ như vậy, lại nhìn thấy con chim ngốc nghếch mặt đầy uỷ khuất, xoay cái lưng lẻ loi hiu quạnh về phía hắn, đại ma đầu nhịn không được ha ha cười.
Không thể không nói, mỗi lần đại ma đầu cười đến lồng ngực khẽ run lên rồi cúi đầu cười ra tiếng, đều có một loại mị lực kỳ dị độc đáo.
Nhưng mà A Li vẫn rất tức giận , nàng nâng móng vuốt trêи chân lên, oán hận cào cào trêи bờ vai của hắn, còn nhân cơ hội cúi đầu mổ loạn vào luồng tóc đen vướng trêи chân nàng lúc nãy, làm đứt hết mấy cọng dính vào mỏ nàng.
Ngay lúc A Li cùng Vân ɖu͙ƈ Hưu dùng một phương thức độc đáo để liếc mắt đưa tình, trêи bậc thềm bằng đá đen, Vu Sơn Tú hậu tri hậu giác "phát hiện" nhóm người của Điều Đồ. Nàng ta chậm rãi ngồi thẳng người lên, cười khanh khách nói: "Thật có lỗi với lão bằng hữu, hôm nay, ta còn muốn làm phiền vợ chồng các ngươi dẫn đi gặp Ma tôn đại nhân một lần, để bổn tọa bày tỏ tình cảm cùng tưởng niệm với hắn! Ai nha, hắn đã chết ba trăm năm rồi, bổn tọa mong nhớ ngày đêm, cuộc sống hàng ngày khó an ổn!"
Điều Đồ và A Ngọc vốn nghẹn một bụng tức giận, nghe nàng ta vừa nói như thế, không khỏi ngây ngẩn cả người.
Đô Đồ vô tâm vô tướng, chột dạ nghiêng đầu nhìn bóng dáng tầm thưởng của Ma tôn đại nhân đứng sau lưng tự mình, môi dưới run lên hai cái, bày ra một nụ cười thật buồn cười.
A Ngọc không biết từ chỗ nào lấy ra một cây quạt lông ngỗng mềm nhẹ, che lại nửa bên mặt, cười trả lời: "Vu Sơn Tú, đại nhân biết ngươi thâm tình với ngài như thế, không biết là nên vui mừng, hay là nên ghê tởm nhỉ?"
Điều Tể làm phản đã bị A Ngọc đá xuống phía sau, hắn lộ ra nửa gương mặt, hướng về phía Vu Sơn Tú liều mạng nháy mắt, đáng tiếc cách xa cả một gian đại điện, hai bên bậc thềm lại có hai chậu than sưởi lớn đang hừng hực bốc cháy, khói bay lờ mờ, Vu Sơn Tú căn bản không lưu ý đến ánh mắt hắn.
"Hừ!" Đôi mắt xinh đẹp của Vu Sơn Tú sắc bén hơn, "A Ngọc, ngươi chẳng qua là một con hồ ly thường thường vô kì mà thôi, đợi bổn tọa sơ ý, thông đồng với con gấu Điều Đồ ngu xuẩn này, thực sự coi bản thân là Tây Thiên Ma sao! Nói thực ra, bổn tọa căn bản không để một thứ tầm thường như ngươi vào mắt, ngươi tin không, bổn tọa hôm nay chỉ cần ngoắc đầu ngón tay út với Điều Đồ, hắn liền ngoan ngoãn chạy lại, cúi đầu xưng thần!"
Cả đời này của A Ngọc chú ý nhất chính là chuyện Điều Đồ đã từng cùng với Vu Sơn Tú có một đoạn quá khứ. Nghe nàng ta vừa nói như thế, nhất thời tức giận đến mày liễu dựng thẳng.
Điều Đồ sợ tới mức rung đùi: "Phu phu phu phu nhân nàng nàng nàng nàng ta nói bừa! Lão hùng nửa nửa nửa mắt cũng không nhìn nàng ta một cái!"
"Ngươi chột dạ cái rắm á!" A Ngọc oán hận trừng mắt liếc hắn một cái, "Nói còn nói không nguyên câu được! Không có tiền đồ!"
"Đúng, đúng, đúng, là ta không tiền đồ, ta cả đời này chỉ yêu mỗi phu nhân thôi!" Câu này lại rất lưu loát.
Vu Sơn Tú âm trầm cười, chậm rãi đi xuống đài: "Điều Đồ, bổn tọa có thể cho ngươi một cơ hội."
Nàng ta nâng hai tay lên, vỗ vỗ.
Âm thanh vỗ tay thanh thuý vang lên quanh quẩn trong đại điện. Chỉ nghe thanh âm này là có thể biết đôi tay ngọc ngà của nàng ta rất non mềm, nửa vết chai cũng không có.
Trong bóng đêm bốn phía tràn ra vô số binh tướng, binh khí đủ loại kiểu dáng thẳng tắp chỉ về hướng Điều Đồ.
Có yêu ma của Bắc ma vực, cũng có của Tây ma vực .
Vu Sơn Tú dịu dàng nói: "Không cần từ chối, trong cái ma động hắc ám này của ngươi, ta đã sớm bày ra thiên la địa võng, ngay khi các ngươi bước vào đây, cửa ra đã bị bổn tọa triệt để phong kín, muốn chạy trốn? Hừ, lên trời không đường, xuống đất không cửa! Cấm chế phong ma có thể kéo dài liên tục nửa canh giờ, cũng đủ ta làm cho ngươi thành một đống tương thịt rồi!"
"Nhưng mà, chỉ cần Điều Đồ ngươi nguyện ý xưng thần với ta, ta có thể cho ngươi một cơ hội cứu mạng." Mị nhãn của Vu Sơn Tú kéo thật dài, "Điều kiện duy nhất chính là, ngươi phải tự tay giết chết con hồ ly bên cạnh ngươi đây. Được rồi, chọn đi, là cùng chết, hay là đầu nhập vào vòng tay của ta —— ngươi không phải sớm có mưu đồ với ta rồi sao? Hôm nay ta liền cho ngươi cơ hội này. Đến đây, Điều Đồ, thần phục ta!"
Càng nói đến mấy chữ sau, ngữ khí càng ngày càng nhẹ dần.