Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 14: Tình cảm cả đời dành cho Giang sư ca
"Oanh —— "
Một ký hiệu nguyên khí bản mạng nữa của Ngọc Li Hành bị phá hủy.
Khuôn mặt như bạch ngọc của hắn đã lộ ra màu xám tro tàn, hắn gian nan chuyển đôi mắt đang sung huyết đầy tơ máu, nhìn về phía Diêu Khanh Khanh vẫn không nhúc nhích đứng giữa không trung, như bị dọa ngây người, gầm nhẹ nói: "Sững sờ cái gì, còn không đi mau? !"
Diêu Khanh Khanh hoàn hồn, nhìn thấy Thực Tử yêu đã phá hủy được bốn ký hiệu nguyên khí của Ngọc Li Hành, trong đôi mắt đẹp hiện lên một tia giãy dụa.
"Đi nhanh ! ——" Ngọc Li Hành gào lên."Hành sư huynh ta che cho huynh, chúng ta cùng đi!" Nàng ta cắn môi dưới, trêи khuôn mặt thanh tú nổi lên thần sắc kiên nghị.Chợt, nàng ta mở hai bàn tay ra, nhắm mi mắt lại. Trong hư không truyền đến một âm thanh trong trẻo, chỉ thấy trêи thân thể của nàng ta hiện lên một lớp lông vũ vĩ đại nhiều màu, tựa như con khổng tước đang xòe đuôi.
Ánh hào quang tỏa ra, thật lộng lẫy.
Ngọc Li Hành không khỏi hơi thất thần: "Ngươi chỉ là Thần Quân sơ giai, sao lại có pháp tướng?"Diêu Khanh Khanh giờ phút này đã không còn nhàn rỗi mà phân thần trả lời câu hỏi của hắn. Đôi cánh tay như ngọc ôm lấy trước ngực, trong miệng lẩm bẩm, thân thể dần dần dung nhập vào hư ảnh vĩ đại của con khổng tước.
Ký hiệu bản mạng của Ngọc Li Hành lại tiếp tục vỡ vụn.
Chỉ còn bốn cái cuối cùng !
Hắn đang định thu hồi nguyên khí bản mạng, bỗng nhiên nghe được kia bên trong hư ảnh to lớn của khổng tước truyền đến một thanh âm trang nghiêm thanh lệ: "Nhờ Hành sư huynh cố gắng kéo dài thêm một chút nữa, ta còn cần chút thời gian để chuẩn bị cho một kϊƈɦ trí mệnh."
Trong lòng Ngọc Li Hành không thể nói rõ là cái tư vị gì.Bắt đầu từ khi nào, cô nương nho nhỏ này cũng có chủ ý lớn vậy ?
Hắn nhìn thấy pháp tướng khổng tước đang từ từ toát ra hào quang từng phần trêи bộ lông bảy màu sặc sỡ, đỏ —— vàng —— xanh ——Hiển nhiên, đợi khi bảy màu đều phát ra hào quang sáng loá, đó chính là lúc Diêu Khanh Khanh bắt đầu công kϊƈɦ. Khoé môi Ngọc Li Hành hiện lên nụ cười có chút thảm. Chuẩn bị để phát ra sát chiêu cuối cùng thực sự cần rất nhiều thời gian, đợi đến khi nàng ta chậm rãi chuẩn bị tốt xong, ký hiệu bản mạng của hắn chỉ sợ một cái cũng không còn!
Nhưng giờ phút này nàng ta đang hết sức chăm chú chuẩn bị công kϊƈɦ, không hề có năng lực tự bảo vệ bản thân, nếu bây giờ hắn thu hồi lại bứt ra, vậy chẳng phải thành thứ vô sỉ bán đứng đồng bạn ?
"Thôi, " Khoé môi Ngọc Li Hành từ nụ cười thảm chậm rãi biến thành mỉm cười, dùng thanh âm nỉ non chỉ có bản thân có thể nghe được nói, "Nếu A Li đã trở lại, những chuyện này cũng nên buông tay để cho chính con bé hoàn thành..."
Ở xa xa, trong lòng Vân ɖu͙ƈ Hưu như có cảm giác, quay đầu lại liếc mắt một cái. Chỉ thấy Ngọc Li Hành nhanh chóng bắt vài thủ quyết, một luồng lửa thuần khiết tới cực điểm theo máu trong lòng bàn tay hắn bắn ra, nhập vào bốn ký tự cuối cùng đang lung lay sắp đổ. Ánh sáng đỏ như máu bùng lên cháy mạnh, Thực Tử yêu bị bức lui hơn mười trượng."Muốn chết sao." Vân ɖu͙ƈ Hưu cười lạnh lắc lắc đầu, lòng bàn tay ngưng ra một luồng sáng đen mang theo vết máu sáng rọi.Thân thể hắn phảng phất như đọng lại một chút, bỗng nhiên bất động , chỉ thấy ánh sáng đen chợt loé lên, nó nhanh chóng chui vào bên trong khối vật thể màu lam ngay dưới chân.
Bên trong Ma cấm chế màu xanh lam, tàn niệm của Lão ma tôn đã khôi phục được hình dáng như người bình thường, khóe môi hắn nhếch lên, nhe răng cười, hai mắt tỏa sáng, nhìn A Li đang vẻ mặt thống khổ chìm trong làn sương trắng."Buông tay cho đi... Thành thành thật thật dâng bản thân lên cho bản tôn... Hiếc, hiếc, hiếc, hiếc ..."Bỗng nhiên, một luồng sáng đen từ trêи trời giáng xuống, bao lại thân thể của A Li. Sau lưng nàng, một đôi cánh chim hắc ám rộng chừng mười trượng chậm rãi chống đỡ. Pháp tướng của Vân ɖu͙ƈ Hưu pháp có thể so sánh với ác quỷ giáng thế, đôi đôi con màu đỏ lòm âm trầm nhìn thẳng Lão ma tôn.
Trong hư không, đôi cánh màu đen to lớn dần dần ngưng thành thực thể."Vu Bố Vũ ..." Vân ɖu͙ƈ Hưu dùng khẩu hình hướng về phía người đã từng là "sư phụ" của bản thân lên tiếng chào hỏi. Trêи khuôn mặt trắng bệch tuấn mỹ đến cực điểm, đôi môi màu đỏ tươi khe khẽ mở ra, lộ ra hai cái răng nanh. Tàn niệm của Vu Bố Vũ tuy trí nhớ không hoàn chỉnh lắm, nhưng trong nháy mắt pháp tướng của Vân ɖu͙ƈ Hưu hiện thân, cơn sợ hãi thổi quét qua luồng tàn niệm, phá huỷ hết tất cả cũng hào hùng cùng oán niệm đến cặn bã cũng không thừa, một nỗi run sợ phát ra từ chỗ sâu nhất trong tàn hồn bỗng chốc nổi lên, hắn hoảng sợ nâng mắt, theo bản năng đi lui lại mấy bước.Trêи mặt pháp tướng ác ma đầy tà khí, ý cười dần dần mở rộng. Khóe môi chậm rãi toét đến bên tai, răng nanh nhe ra càng dài, vẻ mặt phải nói vô cùng quỷ dị tà ác. Năm ngón tay tái nhợt xương xẩu vừa mở rộng ra lại dần dần khép lại.Vu Bố Vũ chỉ cảm thấy ngũ lôi oanh đỉnh, tất cả cảm xúc bi thảm nhất khi hắn bỏ mình như mưa to tầm tả, đập vào bên trong tàn niệm của hắn.
Ngay khi hắn đang cả người run rẩy, tâm thần sắp sụp đổ , chợt thấy A Li mặt mày tái nhợt lại nhanh chóng mở hai mắt, trong mắt loé lên ánh sáng kiên định tự tin!Nàng ưỡn thân thể nhỏ bé, ngẩng khuôn mặt lên, hướng về phía Vu Bố Vũ hung tợn hô to một câu: "Tình cảm cả đời dành cho Giang sư ca !"...
Trong một chớp mắt sinh tử này, nàng rốt cục, nhớ tới bút danh của vị tác giả quyển "Khanh Khanh tu tiên truyện"... Vị tác giả này cũng mê lún quá sâu vào nội dung truyện, hiển nhiên đem bản thân mình nhập vào nhân vật Diêu Khanh Khanh...
Tuy rằng A Li cũng cảm thấy hổ thẹn vô cùng, nhưng vì mạng nhỏ, không thể không vứt mặt mũi đi một phen.
Ở cái thế gian trong sách này, ai có thể mạnh mẽ hơn bút danh của tác giả cơ chứ? !
Đó là tạo vật, là thiên đạo, là căn nguyên của hết thảy!
A Li vui sướиɠ nhìn xuống, trêи mặt Vu Bố Vũ tràn đầy kinh hãi sắc, cả người rơi bệch xuống, còn suýt chút nữa là nằm liệt trêи mặt đất luôn.
Thành công rồi ? !
Ngay sau đó, đám sương đen của Nghịch Sinh Luân lập tức co rụt lại, tàn niệm của Lão ma tôn thoáng chốc hóa thành vô số hạt bụi nhỏ, bị màn sương đen vụ bao bọc lấy hút vào trong la bàn. Đồ án thái cực đen trắng chậm rãi chuyển động, âm dương tương giao, màn sương đen nhanh chóng hóa thành sương trắng vô cùng nồng đậm, rút vào trong thân thể của A Li.
A Li cảm thấy ẩn ẩn có chỗ nào đó chút không đúng. Hình như Vu Bố Vũ trước khi ngã xuống, tầm mắt của hắn chằm chằm nhìn lên trời cao, mà hình như không phải nhìn nàng, nàng quay đầu nhìn, thì cái gì cũng không nhìn thấy. Tuy rằng như vậy, nhưng nàng mạc danh kỳ diệu lại cảm thấy sóng lưng phát lạnh, giống như trêu chọc phải cái tồn tại gì không nên trêu chọc rồi thì phải.
Trước mắt bỗng dưng hoa lên.
Thân thể lại nặng nề chìm xuống.
A Li một lần nữa tìm về cái cảm giác mình ở nơi ban đầu. Trước mắt nàng, khối vật thể màu lam đã chậm rãi tán thành tro tàn, nàng quay đầu lại, nhìn thấy Vân ɖu͙ƈ Hưu đang nhíu mi tâm, ngơ ngác đứng bất động.
"Vân ɖu͙ƈ Hưu? Ê, bằng hữu?"
A Li giơ Nghịch Sinh Luân trong tay lên, quơ quơ ở trước mắt hắn.
Một luồng sáng đen không biết từ nơi nào lướt đến, chạy vào trong trán của Vân ɖu͙ƈ Hưu. Mi mắt hắn khẽ động, chộp lấy Nghịch Sinh Luân đang nằm trong tay nàng, thân hình lại nhoáng lên, biến mất ngay tại chỗ.
A Li cảm thấy trước mắt có một quầng sáng màu bạc đang rút đi .
Vân ɖu͙ƈ Hưu bỏ lại nàng, cho nên Liễm Thần Phù không còn công hiệu đối với nàng nữa.
Trong lòng A Li nổi lên một cảm giác khá kỳ quái, tuy rằng biết giờ phút này tình huống khẩn cấp, hắn phải lập tức đi đối phó với Thực Tử yêu, nhưng luôn cảm thấy hình như có chỗ nào đó có chút không thích hợp.
Lại không thể nói rõ ...
Chiến cuộc đã xảy ra biến đổi.
A Li không nhìn thấy Vân ɖu͙ƈ Hưu, nhưng lại biết hắn đang dùng Nghịch Sinh Luân đi đối phó với con Thực Tử yêu kia.
Đang cuồng bạo công kϊƈɦ mấy cái ký hiệu bản mạng, đột nhiên nó lại không nhúc nhích được. Mười tám con mắt đỏ như máu của Thực Tử yêu đồng loạt dại ra, nhìn về hướng phương xa, thân thể cao lớn lại cứng ngắc tại chỗ.
"Hả?" Ngọc Li Hành kinh ngạc nhìn đại yêu.
Mắt thấy một ký hiệu cuối cùng sắp bị phá, sao đại yêu lại hạ thủ lưu tình ?
Ngay lúc đang hắn ngây người trong nháy mắt, sát chiêu cuối cùng của Diêu Khanh Khanh đã chuẩn bị xong, con khổng tước vỗ cánh bay lên, hào quang bảy màu lưu chuyển hội tụ, ngưng đọng lại lên ba cọng lông trêи đầu con khổng tước. Trong nháy mắt, hư ảnh Diêu Khanh Khanh từ trong không trung hiện ra, nhảy lên cao, kéo ra một cái cung ngũ sắc, hướng về Thực Tử yêu liên tiếp bắn ra bảy mũi tên ánh sáng. Từng mũi từng mũi bay vun vút về phía đầu con Thực Tử Yêu, mà nó lại giống như đang bị đóng đinh trong không khí, không hề nhúc nhích, lãnh trọn bảy mũi tên.
Trong ánh mắt của Thực Tử yêu rất nhanh chóng mất đi ánh sáng. Con yêu quái khổng lồ mới vừa rồi còn chiến đấu đến kinh thiên động địa, hiện giờ lại một tiếng cũng không ra khỏi cổ họng, chậm rãi đổ về hướng một bên, ầm ầm ngã vào bùn đất.
Chấn động vang dội không thôi.
Ngọc Li Hành giờ phút này không còn quan tâm gì nữa, vội vàng khoanh chân ngồi xuống đất, khôi phục nguyên khí.
Diêu Khanh Khanh lướt về hướng xác chết của đại yêu, cẩn thận kiểm tra.
Chợt thấy một tia sáng xanh xẹt qua chân trời.
Giang Nhật Dật vội vàng chạy tới. Vẻ mặt hắn lạnh lẽo lại nôn nóng, hai hàng lông mày nhíu chặt, ánh mắt rơi xuống người Ngọc Li Hành đang ngồi.
"Ngọc sư huynh, sao ngươi lại thành như thế này? Hả ? Người nào!"
A Li nhanh chóng rút đầu lùi về phía sau đụn đất, khẩn trương nhìn quanh khắp mọi nơi —— Vân ɖu͙ƈ Hưu đi đâu rồi? Hắn mà còn không ra, nàng liền bị Giang Thập Dật bắt đi !
Hai má bỗng nhiên đau xót, miệng lại bị bóp mở lớn.
Nàng rêи ra một tiếng, còn chưa kịp phản ứng lại, liền cảm giác được một luồng năng lượng quen thuộc đổ vào trong yết hầu.
Ma tâm!
Không cần phải nói, Vân ɖu͙ƈ Hưu nhất định đang lấy ma tâm của Thực Tử yêu đút cho nàng.
Kỳ quái chính là hắn cũng không thèm bao nàng lại trong phạm vi ảnh hưởng của Liễm Thần Phù một lần nữa, sau khi đút ma tâm cho nàng, hắn tựa như chưa bao giờ xuất hiện qua, biến mất trong cảm nhận của nàng.
Đây chính là ma tâm của thiên ma! Tuy rằng này Thực Tử yêu đã bị Vân ɖu͙ƈ Hưu dùng Nghịch Sinh Luân ép thành một thân xác trống không, nhưng thiên ma lại là một sự tồn tại khủng bố đến mức nào chứ ? Chỉ cần một điểm ma khí của Thiên Ma, đã đủ cho A Li uống được một bình .
Nàng nghe thấy trong đầu truyền đến một tiếng nổ vang, trước mắt loá lên từng luồng ánh sáng trắng, thế giới bỗng nhiên như gần như xa. Ma khí mênh ʍôиɠ đánh thẳng vào trong thân thể bé nhỏ của nàng, thế công dồn dập không thể chống đỡ.
Nếu một giây sau nàng chết , A Li tuyệt đối không cảm thấy ngoài ý muốn.
Nàng ẩn ẩn nghe được tiếng cười lạnh của Vân ɖu͙ƈ Hưu.
Một bàn tay to lạnh như băng xoa xoa đỉnh đầu nàng, hơi thở âm hàn dũng mãnh tiến vào thân thể của nàng, nhưng kinh ngạc ở chỗ, sau khi luồng cuồng ma bạo khí đó bắt đầu khởi động, nó lại lập tức an phận ngủ đông. A Li thoải mái nhẹ nhàng thở dài một tiếng, trong ánh mắt còn hơi rướm lệ quang, khóe môi nhịn không được cong lên.
Ngón tay Vân ɖu͙ƈ Hưu hơi hơi căng thẳng, đột nhiên rời khỏi đỉnh đầu nàng như rời bỏ củ khoai lang phỏng tay vậy. Cùng lúc đó, hắn giống như ném đi cái giẻ rách nát, ném Nghịch Sinh Luân vào trong lòng A Li.
"A Li? !" Có người đang kêu tên của nàng.
A Li chậm rãi quay đầu, chỉ thấy phía sau đụn đất mà nàng ẩn thân ló lên một gương mặt nửa sống nửa chín. ( gương mặt hơi đỏ )
Giang Thập Dật.
A Li vội vàng giấu Nghịch Sinh Luân ra phía sau.
Giang Thập Dật nhanh chóng đi vài bước, trong đôi mắt tràn đầy khϊế͙p͙ sợ, bàn tay to mạnh bắt được hai vai A Li.
"Ngươi... Ngươi không có việc gì? ! Thật tốt quá!"
Quanh thân A Li phát lạnh, vội vàng giãy dụa đứng lên.
"A... cách? !"
Nghe được động tĩnh, Ngọc Li Hành đang ngồi xếp bằng điều tức trong nháy mắt biến mất tại chỗ, khi hắn hiện thân lại, đã đứng ở bên cạnh A Li. Hắn hất khuỷu tay đẩy Giang Thập Dật ra, trừng mắt lên, đôi mắt bỗng hơi đỏ ửng, lên lên xuống xuống đánh giá A Li.
A Li không phải Ngọc Li Thanh, theo lý thuyết, nàng và Ngọc Li Hành hoàn toàn là người xa lạ, nàng chắc chắn phải không hề cảm giác gì mới đúng.
Nhưng kỳ quái chính là, bị Ngọc Li Hành nhìn như vậy, hốc mắt A Li cũng dần dần đỏ lên. Một loại cảm xúc rất kỳ quái như đánh trúng nàng. Trực giác nói cho A Li, người ngay trước mắt chính là người cực kì thân cận với nàng.
"Ta..."
"A Li! A Li của ta! Trở về là tốt rồi! Trở về là tốt rồi!" Cánh tay dài của Ngọc Li Hành mở ra, ôm chặt A Li vào trong lòng.
Thân thể A Li cứng ngắc, ngơ ngác bị hắn ôm.
Nàng cảm giác được có một số chất lỏng đang tứa ra trêи mái tóc, thấm vào trong làn da nàng nóng bỏng.
Ngọc Li Hành đang khóc sao?
"Từ nay về sau, ta sẽ không để cho bất cứ kẻ nào khi dễ muội. Bất cứ kẻ nào." Thanh âm của hắn như nghiến răng nghiến lợi, mang theo mùi máu tươi thoang thoảng.
A Li đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên nghe được ở một nói không xa không gần, thanh âm suy yếu của Diêu Khanh Khanh truyền tới: "Giang sư ca... Mới vừa rồi ta cứng rắn đối đầu với Thực Tử yêu, tuy rằng may mắn chiến thắng, nhưng mà... Cơ thể của ta hình như có chút không đúng..."
Vẻ mặt Giang Thập Dật giật mình: "Diêu sư muội! ngươi lại cậy mạnh! Đây là thiên ma, sao ngươi không hiểu được phải quý trọng bản thân chứ..."
Vừa nói, vừa tiến về phía Diêu Khanh Khanh.
A Li nghe vậy, trong lòng không khỏi nổi lên một ngọn lửa —— buồn cười, nếu không phải bị Diêu Khanh Khanh liên lụy, Ngọc Li Hành sao có thể lâm vào tình trạng nguyên khí đại thương? Ai cho nàng ta lớn miệng như vậy, còn dày mặt giành công lao ? !
Ý niệm vừa chuyển, A Li nâng đôi mắt sạch sẽ trong suốt, bình tĩnh nhìn Ngọc Li Hành.
Trêи mặt nàng lộ ra thần sắc đơn thuần nghiêm cẩn, mang theo giọng mũi nói với Ngọc Li Hành: "Đều do ta đến chậm một bước, nếu sớm một chút dùng Nghịch Sinh Luân thu phục con đại yêu này, đại ca cũng sẽ không bị thương! Lúc sau khi thu phục nó xong, ta đang muốn đem linh lực thu được bên trong Nghịch Sinh Luân cho ca ca, nhưng ai biết được bỗng nhiên có tên bắn về phía ta, hại ta bị ma khí phản phệ, té xuống nơi này —— ca ca có thấy ai phóng tiễn vào ta không ?"
Đến đây, xem ai đê tiện hơn ai!
Một ký hiệu nguyên khí bản mạng nữa của Ngọc Li Hành bị phá hủy.
Khuôn mặt như bạch ngọc của hắn đã lộ ra màu xám tro tàn, hắn gian nan chuyển đôi mắt đang sung huyết đầy tơ máu, nhìn về phía Diêu Khanh Khanh vẫn không nhúc nhích đứng giữa không trung, như bị dọa ngây người, gầm nhẹ nói: "Sững sờ cái gì, còn không đi mau? !"
Diêu Khanh Khanh hoàn hồn, nhìn thấy Thực Tử yêu đã phá hủy được bốn ký hiệu nguyên khí của Ngọc Li Hành, trong đôi mắt đẹp hiện lên một tia giãy dụa.
"Đi nhanh ! ——" Ngọc Li Hành gào lên."Hành sư huynh ta che cho huynh, chúng ta cùng đi!" Nàng ta cắn môi dưới, trêи khuôn mặt thanh tú nổi lên thần sắc kiên nghị.Chợt, nàng ta mở hai bàn tay ra, nhắm mi mắt lại. Trong hư không truyền đến một âm thanh trong trẻo, chỉ thấy trêи thân thể của nàng ta hiện lên một lớp lông vũ vĩ đại nhiều màu, tựa như con khổng tước đang xòe đuôi.
Ánh hào quang tỏa ra, thật lộng lẫy.
Ngọc Li Hành không khỏi hơi thất thần: "Ngươi chỉ là Thần Quân sơ giai, sao lại có pháp tướng?"Diêu Khanh Khanh giờ phút này đã không còn nhàn rỗi mà phân thần trả lời câu hỏi của hắn. Đôi cánh tay như ngọc ôm lấy trước ngực, trong miệng lẩm bẩm, thân thể dần dần dung nhập vào hư ảnh vĩ đại của con khổng tước.
Ký hiệu bản mạng của Ngọc Li Hành lại tiếp tục vỡ vụn.
Chỉ còn bốn cái cuối cùng !
Hắn đang định thu hồi nguyên khí bản mạng, bỗng nhiên nghe được kia bên trong hư ảnh to lớn của khổng tước truyền đến một thanh âm trang nghiêm thanh lệ: "Nhờ Hành sư huynh cố gắng kéo dài thêm một chút nữa, ta còn cần chút thời gian để chuẩn bị cho một kϊƈɦ trí mệnh."
Trong lòng Ngọc Li Hành không thể nói rõ là cái tư vị gì.Bắt đầu từ khi nào, cô nương nho nhỏ này cũng có chủ ý lớn vậy ?
Hắn nhìn thấy pháp tướng khổng tước đang từ từ toát ra hào quang từng phần trêи bộ lông bảy màu sặc sỡ, đỏ —— vàng —— xanh ——Hiển nhiên, đợi khi bảy màu đều phát ra hào quang sáng loá, đó chính là lúc Diêu Khanh Khanh bắt đầu công kϊƈɦ. Khoé môi Ngọc Li Hành hiện lên nụ cười có chút thảm. Chuẩn bị để phát ra sát chiêu cuối cùng thực sự cần rất nhiều thời gian, đợi đến khi nàng ta chậm rãi chuẩn bị tốt xong, ký hiệu bản mạng của hắn chỉ sợ một cái cũng không còn!
Nhưng giờ phút này nàng ta đang hết sức chăm chú chuẩn bị công kϊƈɦ, không hề có năng lực tự bảo vệ bản thân, nếu bây giờ hắn thu hồi lại bứt ra, vậy chẳng phải thành thứ vô sỉ bán đứng đồng bạn ?
"Thôi, " Khoé môi Ngọc Li Hành từ nụ cười thảm chậm rãi biến thành mỉm cười, dùng thanh âm nỉ non chỉ có bản thân có thể nghe được nói, "Nếu A Li đã trở lại, những chuyện này cũng nên buông tay để cho chính con bé hoàn thành..."
Ở xa xa, trong lòng Vân ɖu͙ƈ Hưu như có cảm giác, quay đầu lại liếc mắt một cái. Chỉ thấy Ngọc Li Hành nhanh chóng bắt vài thủ quyết, một luồng lửa thuần khiết tới cực điểm theo máu trong lòng bàn tay hắn bắn ra, nhập vào bốn ký tự cuối cùng đang lung lay sắp đổ. Ánh sáng đỏ như máu bùng lên cháy mạnh, Thực Tử yêu bị bức lui hơn mười trượng."Muốn chết sao." Vân ɖu͙ƈ Hưu cười lạnh lắc lắc đầu, lòng bàn tay ngưng ra một luồng sáng đen mang theo vết máu sáng rọi.Thân thể hắn phảng phất như đọng lại một chút, bỗng nhiên bất động , chỉ thấy ánh sáng đen chợt loé lên, nó nhanh chóng chui vào bên trong khối vật thể màu lam ngay dưới chân.
Bên trong Ma cấm chế màu xanh lam, tàn niệm của Lão ma tôn đã khôi phục được hình dáng như người bình thường, khóe môi hắn nhếch lên, nhe răng cười, hai mắt tỏa sáng, nhìn A Li đang vẻ mặt thống khổ chìm trong làn sương trắng."Buông tay cho đi... Thành thành thật thật dâng bản thân lên cho bản tôn... Hiếc, hiếc, hiếc, hiếc ..."Bỗng nhiên, một luồng sáng đen từ trêи trời giáng xuống, bao lại thân thể của A Li. Sau lưng nàng, một đôi cánh chim hắc ám rộng chừng mười trượng chậm rãi chống đỡ. Pháp tướng của Vân ɖu͙ƈ Hưu pháp có thể so sánh với ác quỷ giáng thế, đôi đôi con màu đỏ lòm âm trầm nhìn thẳng Lão ma tôn.
Trong hư không, đôi cánh màu đen to lớn dần dần ngưng thành thực thể."Vu Bố Vũ ..." Vân ɖu͙ƈ Hưu dùng khẩu hình hướng về phía người đã từng là "sư phụ" của bản thân lên tiếng chào hỏi. Trêи khuôn mặt trắng bệch tuấn mỹ đến cực điểm, đôi môi màu đỏ tươi khe khẽ mở ra, lộ ra hai cái răng nanh. Tàn niệm của Vu Bố Vũ tuy trí nhớ không hoàn chỉnh lắm, nhưng trong nháy mắt pháp tướng của Vân ɖu͙ƈ Hưu hiện thân, cơn sợ hãi thổi quét qua luồng tàn niệm, phá huỷ hết tất cả cũng hào hùng cùng oán niệm đến cặn bã cũng không thừa, một nỗi run sợ phát ra từ chỗ sâu nhất trong tàn hồn bỗng chốc nổi lên, hắn hoảng sợ nâng mắt, theo bản năng đi lui lại mấy bước.Trêи mặt pháp tướng ác ma đầy tà khí, ý cười dần dần mở rộng. Khóe môi chậm rãi toét đến bên tai, răng nanh nhe ra càng dài, vẻ mặt phải nói vô cùng quỷ dị tà ác. Năm ngón tay tái nhợt xương xẩu vừa mở rộng ra lại dần dần khép lại.Vu Bố Vũ chỉ cảm thấy ngũ lôi oanh đỉnh, tất cả cảm xúc bi thảm nhất khi hắn bỏ mình như mưa to tầm tả, đập vào bên trong tàn niệm của hắn.
Ngay khi hắn đang cả người run rẩy, tâm thần sắp sụp đổ , chợt thấy A Li mặt mày tái nhợt lại nhanh chóng mở hai mắt, trong mắt loé lên ánh sáng kiên định tự tin!Nàng ưỡn thân thể nhỏ bé, ngẩng khuôn mặt lên, hướng về phía Vu Bố Vũ hung tợn hô to một câu: "Tình cảm cả đời dành cho Giang sư ca !"...
Trong một chớp mắt sinh tử này, nàng rốt cục, nhớ tới bút danh của vị tác giả quyển "Khanh Khanh tu tiên truyện"... Vị tác giả này cũng mê lún quá sâu vào nội dung truyện, hiển nhiên đem bản thân mình nhập vào nhân vật Diêu Khanh Khanh...
Tuy rằng A Li cũng cảm thấy hổ thẹn vô cùng, nhưng vì mạng nhỏ, không thể không vứt mặt mũi đi một phen.
Ở cái thế gian trong sách này, ai có thể mạnh mẽ hơn bút danh của tác giả cơ chứ? !
Đó là tạo vật, là thiên đạo, là căn nguyên của hết thảy!
A Li vui sướиɠ nhìn xuống, trêи mặt Vu Bố Vũ tràn đầy kinh hãi sắc, cả người rơi bệch xuống, còn suýt chút nữa là nằm liệt trêи mặt đất luôn.
Thành công rồi ? !
Ngay sau đó, đám sương đen của Nghịch Sinh Luân lập tức co rụt lại, tàn niệm của Lão ma tôn thoáng chốc hóa thành vô số hạt bụi nhỏ, bị màn sương đen vụ bao bọc lấy hút vào trong la bàn. Đồ án thái cực đen trắng chậm rãi chuyển động, âm dương tương giao, màn sương đen nhanh chóng hóa thành sương trắng vô cùng nồng đậm, rút vào trong thân thể của A Li.
A Li cảm thấy ẩn ẩn có chỗ nào đó chút không đúng. Hình như Vu Bố Vũ trước khi ngã xuống, tầm mắt của hắn chằm chằm nhìn lên trời cao, mà hình như không phải nhìn nàng, nàng quay đầu nhìn, thì cái gì cũng không nhìn thấy. Tuy rằng như vậy, nhưng nàng mạc danh kỳ diệu lại cảm thấy sóng lưng phát lạnh, giống như trêu chọc phải cái tồn tại gì không nên trêu chọc rồi thì phải.
Trước mắt bỗng dưng hoa lên.
Thân thể lại nặng nề chìm xuống.
A Li một lần nữa tìm về cái cảm giác mình ở nơi ban đầu. Trước mắt nàng, khối vật thể màu lam đã chậm rãi tán thành tro tàn, nàng quay đầu lại, nhìn thấy Vân ɖu͙ƈ Hưu đang nhíu mi tâm, ngơ ngác đứng bất động.
"Vân ɖu͙ƈ Hưu? Ê, bằng hữu?"
A Li giơ Nghịch Sinh Luân trong tay lên, quơ quơ ở trước mắt hắn.
Một luồng sáng đen không biết từ nơi nào lướt đến, chạy vào trong trán của Vân ɖu͙ƈ Hưu. Mi mắt hắn khẽ động, chộp lấy Nghịch Sinh Luân đang nằm trong tay nàng, thân hình lại nhoáng lên, biến mất ngay tại chỗ.
A Li cảm thấy trước mắt có một quầng sáng màu bạc đang rút đi .
Vân ɖu͙ƈ Hưu bỏ lại nàng, cho nên Liễm Thần Phù không còn công hiệu đối với nàng nữa.
Trong lòng A Li nổi lên một cảm giác khá kỳ quái, tuy rằng biết giờ phút này tình huống khẩn cấp, hắn phải lập tức đi đối phó với Thực Tử yêu, nhưng luôn cảm thấy hình như có chỗ nào đó có chút không thích hợp.
Lại không thể nói rõ ...
Chiến cuộc đã xảy ra biến đổi.
A Li không nhìn thấy Vân ɖu͙ƈ Hưu, nhưng lại biết hắn đang dùng Nghịch Sinh Luân đi đối phó với con Thực Tử yêu kia.
Đang cuồng bạo công kϊƈɦ mấy cái ký hiệu bản mạng, đột nhiên nó lại không nhúc nhích được. Mười tám con mắt đỏ như máu của Thực Tử yêu đồng loạt dại ra, nhìn về hướng phương xa, thân thể cao lớn lại cứng ngắc tại chỗ.
"Hả?" Ngọc Li Hành kinh ngạc nhìn đại yêu.
Mắt thấy một ký hiệu cuối cùng sắp bị phá, sao đại yêu lại hạ thủ lưu tình ?
Ngay lúc đang hắn ngây người trong nháy mắt, sát chiêu cuối cùng của Diêu Khanh Khanh đã chuẩn bị xong, con khổng tước vỗ cánh bay lên, hào quang bảy màu lưu chuyển hội tụ, ngưng đọng lại lên ba cọng lông trêи đầu con khổng tước. Trong nháy mắt, hư ảnh Diêu Khanh Khanh từ trong không trung hiện ra, nhảy lên cao, kéo ra một cái cung ngũ sắc, hướng về Thực Tử yêu liên tiếp bắn ra bảy mũi tên ánh sáng. Từng mũi từng mũi bay vun vút về phía đầu con Thực Tử Yêu, mà nó lại giống như đang bị đóng đinh trong không khí, không hề nhúc nhích, lãnh trọn bảy mũi tên.
Trong ánh mắt của Thực Tử yêu rất nhanh chóng mất đi ánh sáng. Con yêu quái khổng lồ mới vừa rồi còn chiến đấu đến kinh thiên động địa, hiện giờ lại một tiếng cũng không ra khỏi cổ họng, chậm rãi đổ về hướng một bên, ầm ầm ngã vào bùn đất.
Chấn động vang dội không thôi.
Ngọc Li Hành giờ phút này không còn quan tâm gì nữa, vội vàng khoanh chân ngồi xuống đất, khôi phục nguyên khí.
Diêu Khanh Khanh lướt về hướng xác chết của đại yêu, cẩn thận kiểm tra.
Chợt thấy một tia sáng xanh xẹt qua chân trời.
Giang Nhật Dật vội vàng chạy tới. Vẻ mặt hắn lạnh lẽo lại nôn nóng, hai hàng lông mày nhíu chặt, ánh mắt rơi xuống người Ngọc Li Hành đang ngồi.
"Ngọc sư huynh, sao ngươi lại thành như thế này? Hả ? Người nào!"
A Li nhanh chóng rút đầu lùi về phía sau đụn đất, khẩn trương nhìn quanh khắp mọi nơi —— Vân ɖu͙ƈ Hưu đi đâu rồi? Hắn mà còn không ra, nàng liền bị Giang Thập Dật bắt đi !
Hai má bỗng nhiên đau xót, miệng lại bị bóp mở lớn.
Nàng rêи ra một tiếng, còn chưa kịp phản ứng lại, liền cảm giác được một luồng năng lượng quen thuộc đổ vào trong yết hầu.
Ma tâm!
Không cần phải nói, Vân ɖu͙ƈ Hưu nhất định đang lấy ma tâm của Thực Tử yêu đút cho nàng.
Kỳ quái chính là hắn cũng không thèm bao nàng lại trong phạm vi ảnh hưởng của Liễm Thần Phù một lần nữa, sau khi đút ma tâm cho nàng, hắn tựa như chưa bao giờ xuất hiện qua, biến mất trong cảm nhận của nàng.
Đây chính là ma tâm của thiên ma! Tuy rằng này Thực Tử yêu đã bị Vân ɖu͙ƈ Hưu dùng Nghịch Sinh Luân ép thành một thân xác trống không, nhưng thiên ma lại là một sự tồn tại khủng bố đến mức nào chứ ? Chỉ cần một điểm ma khí của Thiên Ma, đã đủ cho A Li uống được một bình .
Nàng nghe thấy trong đầu truyền đến một tiếng nổ vang, trước mắt loá lên từng luồng ánh sáng trắng, thế giới bỗng nhiên như gần như xa. Ma khí mênh ʍôиɠ đánh thẳng vào trong thân thể bé nhỏ của nàng, thế công dồn dập không thể chống đỡ.
Nếu một giây sau nàng chết , A Li tuyệt đối không cảm thấy ngoài ý muốn.
Nàng ẩn ẩn nghe được tiếng cười lạnh của Vân ɖu͙ƈ Hưu.
Một bàn tay to lạnh như băng xoa xoa đỉnh đầu nàng, hơi thở âm hàn dũng mãnh tiến vào thân thể của nàng, nhưng kinh ngạc ở chỗ, sau khi luồng cuồng ma bạo khí đó bắt đầu khởi động, nó lại lập tức an phận ngủ đông. A Li thoải mái nhẹ nhàng thở dài một tiếng, trong ánh mắt còn hơi rướm lệ quang, khóe môi nhịn không được cong lên.
Ngón tay Vân ɖu͙ƈ Hưu hơi hơi căng thẳng, đột nhiên rời khỏi đỉnh đầu nàng như rời bỏ củ khoai lang phỏng tay vậy. Cùng lúc đó, hắn giống như ném đi cái giẻ rách nát, ném Nghịch Sinh Luân vào trong lòng A Li.
"A Li? !" Có người đang kêu tên của nàng.
A Li chậm rãi quay đầu, chỉ thấy phía sau đụn đất mà nàng ẩn thân ló lên một gương mặt nửa sống nửa chín. ( gương mặt hơi đỏ )
Giang Thập Dật.
A Li vội vàng giấu Nghịch Sinh Luân ra phía sau.
Giang Thập Dật nhanh chóng đi vài bước, trong đôi mắt tràn đầy khϊế͙p͙ sợ, bàn tay to mạnh bắt được hai vai A Li.
"Ngươi... Ngươi không có việc gì? ! Thật tốt quá!"
Quanh thân A Li phát lạnh, vội vàng giãy dụa đứng lên.
"A... cách? !"
Nghe được động tĩnh, Ngọc Li Hành đang ngồi xếp bằng điều tức trong nháy mắt biến mất tại chỗ, khi hắn hiện thân lại, đã đứng ở bên cạnh A Li. Hắn hất khuỷu tay đẩy Giang Thập Dật ra, trừng mắt lên, đôi mắt bỗng hơi đỏ ửng, lên lên xuống xuống đánh giá A Li.
A Li không phải Ngọc Li Thanh, theo lý thuyết, nàng và Ngọc Li Hành hoàn toàn là người xa lạ, nàng chắc chắn phải không hề cảm giác gì mới đúng.
Nhưng kỳ quái chính là, bị Ngọc Li Hành nhìn như vậy, hốc mắt A Li cũng dần dần đỏ lên. Một loại cảm xúc rất kỳ quái như đánh trúng nàng. Trực giác nói cho A Li, người ngay trước mắt chính là người cực kì thân cận với nàng.
"Ta..."
"A Li! A Li của ta! Trở về là tốt rồi! Trở về là tốt rồi!" Cánh tay dài của Ngọc Li Hành mở ra, ôm chặt A Li vào trong lòng.
Thân thể A Li cứng ngắc, ngơ ngác bị hắn ôm.
Nàng cảm giác được có một số chất lỏng đang tứa ra trêи mái tóc, thấm vào trong làn da nàng nóng bỏng.
Ngọc Li Hành đang khóc sao?
"Từ nay về sau, ta sẽ không để cho bất cứ kẻ nào khi dễ muội. Bất cứ kẻ nào." Thanh âm của hắn như nghiến răng nghiến lợi, mang theo mùi máu tươi thoang thoảng.
A Li đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên nghe được ở một nói không xa không gần, thanh âm suy yếu của Diêu Khanh Khanh truyền tới: "Giang sư ca... Mới vừa rồi ta cứng rắn đối đầu với Thực Tử yêu, tuy rằng may mắn chiến thắng, nhưng mà... Cơ thể của ta hình như có chút không đúng..."
Vẻ mặt Giang Thập Dật giật mình: "Diêu sư muội! ngươi lại cậy mạnh! Đây là thiên ma, sao ngươi không hiểu được phải quý trọng bản thân chứ..."
Vừa nói, vừa tiến về phía Diêu Khanh Khanh.
A Li nghe vậy, trong lòng không khỏi nổi lên một ngọn lửa —— buồn cười, nếu không phải bị Diêu Khanh Khanh liên lụy, Ngọc Li Hành sao có thể lâm vào tình trạng nguyên khí đại thương? Ai cho nàng ta lớn miệng như vậy, còn dày mặt giành công lao ? !
Ý niệm vừa chuyển, A Li nâng đôi mắt sạch sẽ trong suốt, bình tĩnh nhìn Ngọc Li Hành.
Trêи mặt nàng lộ ra thần sắc đơn thuần nghiêm cẩn, mang theo giọng mũi nói với Ngọc Li Hành: "Đều do ta đến chậm một bước, nếu sớm một chút dùng Nghịch Sinh Luân thu phục con đại yêu này, đại ca cũng sẽ không bị thương! Lúc sau khi thu phục nó xong, ta đang muốn đem linh lực thu được bên trong Nghịch Sinh Luân cho ca ca, nhưng ai biết được bỗng nhiên có tên bắn về phía ta, hại ta bị ma khí phản phệ, té xuống nơi này —— ca ca có thấy ai phóng tiễn vào ta không ?"
Đến đây, xem ai đê tiện hơn ai!