• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Nữ Lưu Manh Sống Lại Ngoài Ý Muốn (2 Viewers)

  • chap-124

Quyển 2 - Chương 20: Đồng ý




Bởi vì Dư Châu đã từng nói câu kia, cho dù, cô ấy đã dùng cả tính mạng để trả giá, chẳng lẽ, còn chưa đủ sao?



Kính Nguyệt Sâm cúi đầu, trên mặt là nụ cười cực kỳ ôn hòa, nhưng, trong mắt Dư Châu, nụ cười của anh ta lại cực kì nguy hiểm.



Bởi vì: “Em là người thích hợp nhất, con gái Dư Phẩm Thành, cũng thích hợp làm người xấu.” Tiếng nói truyền đến, giống như có một bàn tay vô hình đang dần bóp chặt cổ cô lại.



Cô chợt muốn cười to lên, có điều, cuối cùng môi cô chỉ khẽ nhích, trong mắt là đau khổ nhàn nhạt, thì ra, đây là nguyên nhân sao.



Cái thân Dư Châu cô, chỉ có chút tác dụng này thôi sao?



“Em có thể lựa chọn đồng ý hoặc không?” Kính Nguyệt Sâm nói tiếp, không ai nhìn thấy sựu tàn nhẫn thoáng ẩn trong mắt cậu ta, “Tôi cũng có rất nhiều phương pháp buộc em đồng ý, không nhất thiết phải hỏi ý em.” Hai tay anh khép hờ sau lưng, bộ đồng phục bạch sắc càng tôn lên vẻ tuấn tú dưới ánh mặt trời, rõ ràng là một mỹ thiếu niên ôn hòa, nhưng, lời nói lại khiến người khác cảm thấy như từ ma quỷ.



“Hơn nữa, em đã đồng ý rồi mà, không phải sao?” Anh ta quay đi, chỉ còn tiếng nói vẫn nhẹ nhàng vang bên tai cô, chỉ còn âm thanh, người đã không còn ở đây.



Cô đã đồng ý, mà anh ta có phải cũng nhìn thấu trước được việc cô sẽ đồng ý không.



Cô ngẩng đầu, nhìn hướng người đó đi, thật lâu không nói nên lời.



Thật lâu sau, cô mới chậm chạp xoay người, thân thể nặng nề đứng lâu khiến chân cô tê gần như không bước đi được, thân hình này mang lại áp lực quá lớn cho cô, chỉ là áp lực thực sự dường như giờ mới bắt đầu.



Cô có thể thừa nhận, có thể.



Đi tiếp, nhìn từng chiếc lá rơi xuống, dường như báo hiệu mùa đông đang đến.



Về đến nhà, trước tiên cô chạy vòng quanh hoa viên, Dư Dịch ngồi trên bậu cửa sổ, trên tay cầm một ly cà phê, động tác cực kỳ tùy ý, tay phải ưu nhà nâng thìa, nhẹ nhàng khuấy động nước trong ly, sau đó một hơi uống hết, hương vị không sai, cậu vươn tay, vừa muốn tắt điện, bởi vì thói quen của cậu là đêm tối, có điều, ngón tay cậu lại bất chợt rụt xuống, nghĩ đến Dư Châu nói phòng cậu là ổ chuột, ngón tay nganh ngạnh dừng động tác này.



Cậu ghét chuột, cực cực kì ghét.



Nhất là sau khi biết bà mẹ vĩ đại của cậu cho thêm cái gì vào loại súp uống bổ kia, nghĩ lại cậu vẫn cảm thấy buồn nôn, cảm thấy dường như đã quên cái gì, càng nghĩ càng không ra, quay đầu, Dư Châu đã chạy được vài vòng, cô lau mồ hôi trên trán, khuôn mặt đỏ rực, tuy rất béo, thịt trên mặt không ngừng chuyển động theo động tác của cô, không ngừng lên xuống, nhưng, không ngờ lại khiến người ta cảm thấy thật đáng yêu.



Được. Châu Châu cũng bắt đầu giảm béo rồi, cậu cũng phải làm một việc gì đó mới được, nếu không, còn tiếp tục nghỉ ngơi như vậy, cậu cũng sẽ biến thành một quả cầu mất, nhà bọn họ có một Tiểu Trư là đủ rồi, không cần tăng thêm cậu đâu.



Nghĩ đến là làm, cậu buông cốc cà phê xuống, thay một bộ quần áo thể thao khác, thật ra cậu cũng không thích vận động lắm, chỉ có điều, nhìn Dư Châu mỗi ngày, khiến cậu cũng bị lây nhiễm chút. Muốn gia nhập cùng con bé, sau đó, tâm tình liền thoải mái.



Như vậy, có lẽ thực sự không tồi.



Dư Châu ngước mắt, nhìn Dư Dịch đột nhiên xuất hiện bên cạnh mình, cô chạy rất chậm, chỉ đơn thuần để tiêu hao năng lượng, bản thân Dư Dịch lớn lên đã chân dài, chạy theo tốc độ của cô, giống như đang sải bước dài. Rõ ràng là ốc sên chạy.



“Châu Châu, em chạy nhanh hơn chút đi.” Cậu xoay người, cặp mắt híp lại khi cười rộ lên, quả nhiên vận động là rất tốt.



Mồ hôi ra nhiều, coi như tiêu hao ly cà phê đường vừa uống còn có thể bớt mập, chỉ là, đúng rồi, cậu Dư Dịch vốn không mập mà, chạy bên cạnh Dư Châu, còn khiến chân mình chịu khổ, cậu chân dài tay dài, một bước bằng ba bước của con bé, chưa kể độ phì, chân nhóc này cũng rất ngắn.



Dư Châu trợn trắng mắt, liếc qua cũng biết tên này đang nghĩ gì, cô chạy chậm đấy, anh ấy có thể không chạy cùng cô mà, khổ sở như vậy, cô thật đúng là phải xin lỗi anh ta nhỉ.



Chạy được một đoạn, cô ngừng lại, dựa vào tường, hơi thở phì phò, vận động nhiều như vậy vẫn là kịch liệt với cô, nhưng, sau khi chạy sau, cả người vẫn cảm thấy rất nặng, khi nào thì, cô mới có thể gầy xuống, mới có thể bỏ đi danh hiệu Cá Kình kia, cô không muốn làm Cá Kính, đáng tiếc cái cân nặng này so với ba người còn lại trong nhà lại không khác biệt lắm.



Bên cạnh tản ra hơi thở quen thuộc, trên đầu được phủ một chiếc khăn mặt sạch sẽ, cô lấy tay giữ chặt, sau đó che kín mặt mình, không ai nhìn thấy khuôn mặt phía dưới của cô, có chút chua xót.



Xin lỗi, ca ca, anh trai Dư Châu, cũng là anh của cô.



Đối với thói quen trầm mặc của Dư Châu bây giờ, cậu đã sớm quen thuộc, dù sao có thể chịu đựng hành hạ vài chục năm của cô em gái này, thay cô gột biết bao nhiêu gáo nước đục, bây giờ, bất luận là chuyện gì, cậu cũng có thể thản nhiên tiếp nhận. Trái tim của cậu không ngừng được tôi luyện qua thời gian, ngày càng cường đại.



“Anh, em rất thích anh.” Dư Châu thả khăn trên mặt xuống, nhìn sang phía Dư Dịch, lần đầu tiên gặp mặt, tuy anh ta có thành kiến không tốt với cô, nhưng, về sau cô mới phát hiện, đây là một người anh trai cực kỳ yêu thương em gái, cô yêu quý người anh này, thật sự yêu quý, hóa ra đây là cảm giác có anh trai.



Rất ấm, tuy hơi chua xót nhưng cũng cực kì tốt.



“Anh cũng thích em.” Dư Châu cười lộ ra hàm răng trắng, tóc mái được gạt sang một bên vì mồ hôi, chạy lâu, tóc cũng ướt đẫm chân. Mỗi ngày đều như vậy, cô không khó chịu, cậu nhìn thấy cũng đau lòng, cho tới bây giờ cô em gái này của cậu chưa từng phải chịu chút khổ sở nào, lúc này, càng khiến cậu hiểu rõ, cậu vẫn luôn yêu quý Dư Châu, cho dù là thất vọng khi trước, hay những chờ mong hiện tại, cô đều là duy nhất trong lòng cậu, em gái.



Dư Châu cũng không tránh, mặc bàn tay Dư Dịch vén gọn tóc mình, mùi hương trên người Dư Dịch rất dễ chịu, là mùi hương cực kì sạch sẽ, cô nhìn nụ cười trên khuôn mặt anh, ôn nhu cùng sạch sẽ, chỉ là, anh sẽ cười với cô bao lâu nữa.



Cúi đầu xuống, lông mi chớp nhẹ, đặt tại khuôn mặt Dư Châu, người khác khó mà nhìn ra tâm tình trong mắt cô.



Cho đến khi Hứa Nhu gọi bọn họ ăn cơm, Dư Dịch mới vỗ nhẹ một cái xuống đầu Dư Châu: “Đi, ăn cơm thôi, nhớ ăn ít một chút, nếu không, công sức khi này đều đổ đi.”



Khóe môi Dư Châu giật giật, gần đây cô ăn cực kì ít, vốn vừa vận động xong, sức ăn sẽ nhiều hơn, cô phải luôn cố gắng nhịn khắc chế mình.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom