• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full NỮ HOÀNG CỦA BĂNG (1 Viewer)

  • Chương 37

Trong phòng hiệu trưởng

- 3 tiểu thư đến rồi à?_Ông hiệu trưởng khúm núm trước mặt bọn nó

- Bọn em học lớp nào vậy ạ?_Ran lễ phép hỏi. Dù gì ông ta cũng lớn tuổi hơn bọn nó mà

- 3 tiểu thư sẽ học lớp 11A1

- Hyo à, chúng ta vào học cùng lớp với Bill và Joe đi_Jen lay tay nó, giọng làm nũng

- Không. 2 đứa kia có muốn thì chuyển lên học cùng với chúng ta_Nó kiên quyết. Bỗng Bill và Joe ngoài cửa xông vào đồng thanh

- Ok liền ạ

- Thân phận của bọn tôi ông phải giữ kín. Có người hỏi hay điều tra chỉ cần bảo là con của một nhà làm ăn nhỏ trong nước thôi_Nó lạnh giọng bảo hiệu trưởng. Ông hiệu trưởng rợn tóc gáy vội gật đầu. Bọn nó quay lưng ra cửa và đi thẳng về lớp. Một cô giáo trẻ đang đứng trước cửa lớp, có vẻ như chờ bọn nó

- Các em là học sinh mới sao?

- Vâng ạ. Còn có 2 đứa chuyển lớp nữa ạ_Ran tươi cười trả lời giáo viên. Nhỏ biết 2 con bạn mình sẽ không trả lời đâu nên buộc lòng phải lên tiếng.

- Các em theo cô vào nào._Cô giáo mở cửa bước vào. Bà cô vừa bước đến cửa thì bị nó kéo lại. Cả lớp thì nhìn nó với ánh mắt như muốn giết người. Nó đã phá hỏng màn vui của bọn họ mà

- Em sao thế?_Cô giáo tròn mắt nhìn nó. Nó không nói gì, chỉ tay lên trên. Bà cô theo tay nó nhìn lên và hoảng hồn khi thấy một xô nước đã đặt ở đó. Khẽ vuốt ngực, bà cô liền quay sang nó cười tươi

- Cảm ơn em nhiều nha._Nếu không có nó thì bà cô đã trở thành trò cười cho cả lớp rồi. Vì thấy bà cô này dễ mến nên nó mới cứu thôi

- Làm sao để vào đây? Nếu bước vào sẽ bị xô nước ập lên đầu mất thôi!_Bà cô trầm ngâm tìm cách. Đang mải suy nghĩ thì bà cô bị nó kéo ra sau. Nó lấy trong túi ra một con dao rồi phóng về phía góc tường. Một sợi dây mỏng như sợi chỉ bị đứt. Xô nước trên cửa đổ ào xuống. Con dao cắt đứt sợi chỉ và găm sâu vào vào bức tường. Mọi người trong lớp ai cũng lạnh sống lưng. Chỉ có 11 con người ở cuối lớp là vẫn bình chân như vại. Bà cô xanh mặt nhìn nó. Nếu không phải Ran lên tiếng gọi hồn bà giáo về thì có lẽ bà cô sẽ đứng chết tại đó luôn ấy chứ!

- Cô ơi, em mỏi chân quá!

- À...Ừm. Chúng ta vào thôi!_Rồi bọn nó theo bà cô đi vào lớp. Bà cô tươi cười nói nhưng trong lòng thì đang rủa cái người bày ra cái trò lúc nãy

- Lớp chúng ta hôm nay có thêm 3 bạn mới và 2 bạn từ lớp khác chuyển đến_Rồi bà giáo quay sang nói với bọn nó_Các em tự giới thiệu đi

- Tôi là Nguyễn Ngọc Lan Như, cứ gọi là Jen_Jen làm mặt lạnh nói

- Tôi và Joe thì khỏi cần giới thiệu nữa nha!_Bill cười toe toét

- Tôi là Trần Phương Nhi, cứ gọi là Ran. Còn đây là Nguyễn Ngọc Thiên Di, gọi cậu ấy là Hyo nhé!_Ran cười tươi giới thiệu. Nhỏ biết rõ tính của nó ít nói nên giới thiệu luôn_Hyo rất ít nói và khó gần nên có mạo phạm gì các bạn thì cũng bỏ qua nhé! Và tuyệt đối đừng động vào người Hyo nha! Chết đấy_Ran vô tư nói mà không hề hay biết nó đang nhìn nhỏ như muốn ăn tươi nuốt sống.

- Bọn em ngồi đâu cô?_Joe nhìn bà cô hỏi

- Còn đúng 5 chỗ trống đấy. Các em tự sắp xếp đi

- Vâng. Bọn em ngồi bàn cuối nha chị_Joe ngước mắt nhìn nó. Nhận được cái gật đầu từ nó, Joe tí tởn kéo tay Bill về chỗ. Nó để cho hai cô bạn mình chọn xong thì mới về chỗ ngồi. Ran ngồi với Wan, Jen ngồi với Jill còn nó thì ngồi với hắn. Sau khi ngồi vào chỗ, nó liền hướng mắt sang bàn trên cùng gần cửa ra vào-nơi có một tên con trai và một đứa con gái đang ngồi. Và hai kẻ đó không ai khác chính là hai anh em nhà họ Phạm. Nó nở nụ cười cửa miệng rồi gục đầu xuống bàn ngủ. Hắn thật không biết nó đang nghỉ gì. Cũng chẳng thèm quan tâm đến nó thêm nữa, hắn cũng gật đầu xuống bàn và ngủ.
Đọc nhanh tại Vietwriter.com
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom