• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Nụ cười em là độc dược với anh (5 Viewers)

  • Chương 553

Chương 553


Cơ thể của Trần Quân Phi quá mức suy yếu, nếu bây giờ mà rời khỏi bệnh viện thì sẽ rất nguy hiểm. Chẳng may lúc qua đường, thể lực anh chống đỡ không nổi rồi xảy ra chuyện gì đó thì biết làm sao bây giờ?


“Xảy ra chuyện gì? Không phải tôi bảo cậu trông chừng anh ấy thật kỹ rồi à?” Gương mặt Phan Huỳnh Bảo đanh lại, sau khi trấn an Lê Châu Sa xong thì anh ấy quay sang nhìn Lê Hoàng An, ánh mắt vô cùng sắc bén.


Lê Hoàng An rũ đầu xuống tự kiểm điểm bản thân, anh ta nói: “Là do tôi không tốt, tôi thấy tình trạng của Quân Phi dạo gần đây tốt hơn nhiều rồi. Vả lại, anh ấy cũng nói không thích bị người ta giám thị mãi như thế nên tôi bèn bảo những người khác rời đi. Nào ngờ anh ấy vừa nói là sẽ nghe theo lời chúng tôi, cố gắng trị liệu thật tốt thì giờ lại quay sang lừa gạt chúng tôi như thế. Tôi cũng bị anh ấy làm tức chết đây này.” Lê Hoàng An ảo não vò đầu mình.


Tại sao toàn bộ cái nhà họ Trần này lại luôn là kiểu bệnh nhân không nghe lời người khác vậy chứ? Già trẻ lớn bé gì cũng đều như thế này hết!


“Tìm, ngay lập tức tìm anh hai về đây cho tôi. Hiện tại sức khỏe của anh ấy không tốt, hẳn là đi chưa xa đâu.” Vẻ mặt Phan Huỳnh Bảo lạnh như băng, anh ấy siết chặt nắm tay, thở hắt ra một hơi. Lê Hoàng An nghe Phan Huỳnh Bảo nói xong thì gật đầu: “Lúc tôi phát hiện Quân Phi không có ở đây thì cũng đã lập tức cho người đi tìm anh ấy rồi, chắc sẽ tìm được anh ấy nhanh thôi, nhất định sẽ tìm được!”


“Thím ơi, không tìm thấy bố cháu a?” Bánh Quy nhìn Lê Châu Sa, ngây thơ hỏi.


“Sẽ tìm thấy bố cháu thôi, Bánh Quy đừng sợ nhé, có chú và thím ở đây với cháu rồi.” Lê Châu Sa dịu dàng vuốt ve mái tóc của Bánh Quy, ôn hòa nói.


Bánh Quy tựa đầu vào lồng ngực của Lê Châu Sa, thằng bé nhẹ nhàng cọ xát hỏi: “Bố phải đi tìm mẹ rồi, Bánh Quy biết mà.”


Những lời mà Bánh Quy nói khiến ánh mắt Lê Châu Sa hiện lên vẻ phức tạp, xen lẫn vào đó là một chút khó chịu. Giờ không biết tung tích của Hoàng Song Thư, Trần Quân Phi lại biến mất khỏi bệnh viện, chuyện này khiến Lê Châu Sa cực kỳ đau đầu.


“Khụ khụ.” Trần Quân Phi một thân một mình ra khỏi bệnh viện, anh đi mà chẳng có mục đích gì cả, cứ thế mà thản nhiên bước đi trên đường.


Đầu óc anh quay cuồng, dưới sự tra tấn giày vò của bệnh tật, gương mặt vốn tuấn tú kia nay đã trở nên vô cùng ốm yếu. Không chỉ có gương mặt, cơ thể anh cũng gầy guộc như thế khiến người khác khi nhìn vào sẽ cảm thấy anh thật yếu ớt làm sao.


“Ọe.” Sau khi đi được vài bước, Trần Quân Phi nôn ra một ngụm máu tươi, anh đau đớn ấn vào vị trí ngực trái, họ khan mãi chưa dừng. Cơn gió lạnh thổi qua người Trần Quân Phi mang đến một luồng không khí lạnh lẽo.


Ngay lúc Trần Quân Phi họ đến mức xé gan xé phổi thì có một đôi tay vỗ sau lưng anh.


“Sao lại ra khỏi bệnh viện?” Giọng nói lãnh đạm này thật quen thuộc làm sao, nó đã từng xuất hiện biết bao nhiều lần trong mộng của Trần Quân Phi.


Cơ thể của Trần Quân Phi cứng đờ, con người anh co rút lại, dường như không thể tin được. Anh chầm chậm quay đầu lại, sau khi nhìn thấy gương mặt xuất hiện trước mặt mình thì hô hấp của Trần Quân Phi trở nên yếu ớt vô cùng.


“Song Thư?” Người đứng bên cạnh Trần Quân Phi không ai khác đó chính là Hoàng Song Thư.


Hoàng Song Thư mặc một chiếc áo khoác bông màu đỏ đứng sau lưng Trần Quân Phi, gương mặt xinh đẹp của người phụ nữ ấy đang vô cùng lo lắng nhìn Trần Quân Phi. Nhất là khi nhìn đến bờ môi tái nhợt của anh, ngay khỏe môi còn vương lại chút máu thì cô càng lo lắng hơn.


“Đến bệnh viện đi.”


“Em… không có… chết ư? Đúng không? Không phải anh xuất hiện ảo giác phải không?” Ngón tay Trần Quân Phi không ngừng run rẩy, anh hưng phấn đến mức không thể tin vào mắt mình.


“Em không có ra nước ngoài, em vốn đã ra đến sân bay rồi nhưng em không nỡ bỏ..” Hoàng Song Thư thở dài một hơi rồi ôm lấy Trần Quân Phi.


“Em cũng không biết sao anh lại ngốc đến như vậy? Sao anh lại không nói cho em biết chứ? Em vẫn luôn quan sát anh, em biết mọi người đang tìm em, em vốn định không xuất hiện đầu nhưng sau đó em biết anh chạy ra khỏi bệnh viện nên đã lập tức đến tìm anh.”


“Song Thư… anh xin lỗi… Song Thư..” Trần Quân Phi vô cùng vui sướng, anh muốn cảm tạ ông trời đã không để Hoàng Song Thư ngồi chuyến bay kia, nếu cô mà ngồi trên chuyến bay đó thì giờ đây đã lành ít dữ nhiều rồi.


“Quân Phi à, sau này anh đừng có ngốc như thế này nữa, anh trở về cùng em đi, Huỳnh Bảo và Lê Châu Sa chắc chắn rất lo lắng cho anh đấy, cả Bánh Quy cũng sẽ lo nữa. Chúng ta không thể khiến bọn họ lo lắng được, anh hiểu không?” Hoàng Song Thư dịu dàng lau vết máu ở khóe môi Trần Quân Phi, ánh mắt đong đầy ưu thương. “Được, chúng ta về nhà, về nhà thôi.” Trần Quân Phi nắm chặt tay Hoàng Song Thư, nỉ non nói.


Giờ đây không còn điều gì có thể khiến anh sợ hãi nữa cả. Dù cho có chết ngay tức khắc thì đối với anh mà nói, nó chẳng là gì cả, chỉ cần có thể ở bên cạnh Hoàng Song Thư thì Trần Quân Phi anh không sợ chút nào hết. Anh chợt nhận ra có lẽ cái chết cũng không đáng sợ cho lắm, chỉ cần có Hoàng Song Thư kề bên thì cái gì anh cũng chấp nhận cả.


Trần Quân Phi và Hoàng Song Thư cùng nhau trở về nhà họ Trần, Lê Châu Sa và Phan Huỳnh Bảo nhìn thấy bọn họ thì vô cùng vui mừng. Người vui nhất có lẽ là Bánh Quy, lúc nhìn thấy Hoàng Song Thư thì thằng bé đột ngột bổ nhào qua: “Mẹ ơi, Bánh Quy biết mẹ sẽ không sao đâu mà.”


“Xin lỗi con, Bánh Quy. Mẹ biến mất nhiều ngày như vậy, có phải Bánh Quy rất sợ không?”


Hoàng Song Thư vốn định trốn tránh đám người Phan Huỳnh Bảo nhưng lại không biết phải làm sao. Cô chỉ muốn ở bên cạnh Trần Quân Phi, cùng anh gánh chịu những thống khổ này. Cô muốn nói cho Trần Quân Phi biết bọn họ là vợ chồng, những thống khổ này nên sẻ chia cho nhau, cùng nhau gánh chịu.


“Bánh Quy không sợ đâu ạ, bởi vì con tin mẹ sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, cả bố cũng vậy nữa. Gương mặt tinh xảo của Bánh Quy mang theo vẻ kiên định, thằng bé nói với Hoàng Song Thư như thế.


Nhìn gương mặt non nớt, xinh đẹp của Bánh Quy, khỏe mắt Hoàng Song Thư đỏ hoe cả lên. Cô dịu dàng vuốt ve gương mặt thằng bé, khàn giọng nói: “Đứa nhỏ ngốc này.”


“Hôm nay chúng ta phải chúc mừng thật lớn đấy nhé!” Lê Châu Sa tựa vào ngực Phan Huỳnh Bảo, cô ấy nhìn Hoàng Song Thư rồi nói.


Hoàng Song Thư chật vật lau nước mắt còn vương trên mặt, gật đầu với Lê Châu Sa.


“Huỳnh Bảo, những ngày qua vất vả cho hai người rồi.”


Hai người Phan Huỳnh Bảo và Lê Châu Sa đã vô cùng vất vả, dù sao bọn họ phải vừa tìm Hoàng Song Thư, lại vừa phải chăm sóc cho Trần Quân Phi, thật sự là rất cực nhọc.


Lê Châu Sa lè lưỡi, lắc đầu với Hoàng Song Thư: “Thật ra tụi em không cực chút nào đâu, chỉ cần anh hai, chị hai không sao thì em và Huỳnh Bảo đã cảm thấy rất vui rồi.


“Quân Phi, anh sẽ không sao đâu, em sẽ ở bên cạnh anh mà.” Hai mắt Hoàng Song Thư đỏ hoe, cô quay sang nhìn gương mặt tuấn tú đã trở nên gầy gò của Trần Quân Phi rồi nói.


Trần Quân Phi nhẹ nhàng nắm chặt tay Hoàng Song Thư, anh gật đầu: “Được.” Chỉ cần có Hoàng Song Thư kề bên thì anh sẽ không sao đâu.


“Mộc Hoa, sao em lại rời khỏi phòng bệnh vậy? Không phải anh đã bảo là em phải nghỉ ngơi cho tốt hay sao?” Đinh Kiến Quốc mím môi đi về phía Lý Mộc Hoa, đôi mắt sầm lại nói.


Lý Mộc Hoa nhìn Đinh Kiến Quốc, uất ức nói: “Em vẫn luôn chờ anh qua đây với em đó, anh đã đồng ý sẽ sớm qua đây thăm em nên em cứ chờ anh mãi. Đợi không thấy nên em mới ra thang máy chờ, không ngờ sẽ thấy anh…


Lý Mộc Hoa siết chặt nắm tay, trong đầu cô ta đều tràn đầy hình ảnh hôn môi của Đinh Kiến Quốc và Trần Thanh Thảo, vẻ mặt anh lúc đó vô cùng chăm chú. Đinh Kiến Quốc chưa bao giờ lộ ra biểu cảm ấy với bất kỳ người phụ nữ nào cả, ngoại trừ cô ta.


Thế nhưng vừa rồi, khi nhìn thấy Đinh Kiến Quốc và Trần Thanh Thảo thì trong lòng Lý Mộc Hoa chợt hốt hoảng. Bởi vì cô ta nhìn thấy ánh mắt mà Đinh Kiến Quốc nhìn Trần Thanh Thảo, ánh mắt ấy tràn đầy dịu dàng, Đinh Kiến Quốc chưa bao giờ dùng ánh mắt ấy để nhìn cô ta cả. Vậy mà giờ đây, anh lại bày ra dáng vẻ dịu dàng ấy với Trần Thanh Thảo, trong lòng Lý Mộc Hoa vô cùng phẫn nộ, thậm chí cô ta muốn giết người ngay lập tức.


Cái thứ ti tiện như Trần Thanh Thảo mà cũng dám quyến rũ Đinh Kiến Quốc, cô ta sẽ không để yên cho Trần Thanh Thảo như thế đâu.


“Không phải anh đã đến rồi sao? Nghe lời, anh đưa em về phòng bệnh nhé.” Đinh Kiến Quốc nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của Lý Mộc Hoa thì trong lòng chợt áy náy.


Từ khi Trần Thanh Thảo ở bên anh thì Đinh Kiến Quốc đối xử rất xa cách với Lý Mộc Hoa. Đinh Kiến Quốc cũng không rõ tại sao mình lại có cảm giác này, rõ ràng người anh yêu là Lý Mộc Hoa, nhưng… sau khi nhìn thấy Trần Thanh Thảo thì trong đầu anh lại tràn đầy hình ảnh của cô.


Loại cảm giác này khiến Đinh Kiến Quốc sắp phát điên rồi, thậm chí anh cũng không biết tại sao mình lại có cảm giác như thế nữa.


“Đinh Kiến Quốc” Trần Thanh Thảo vẫn im lặng nãy giờ, sau khi nhìn thấy Đinh Kiến Quốc muốn đưa Lý Mộc Hoa trở về phòng thì cô nhếch môi lên, gọi tên Đinh Kiến Quốc. Lúc Kiến Quốc lia mắt sang nhìn Trần Thanh Thảo.


“Đầu em… em cảm thấy hơi chóng mặt”


Trần Thanh Thảo không thích Đinh Kiến Quốc ở bên cạnh bất kỳ người phụ nữ nào cả bởi vì trong lòng của Trần Thanh Thảo, Đinh Kiến Quốc chính là Vũ Vĩnh Kỳ, cô sẽ không để Đinh Kiến Quốc chạm vào bất kỳ người phụ nữ nào, nhất là người phụ nữ tên Lý Mộc Hoa này. Lúc trước Lý Mộc Hoa làm ra chuyện hãm hại cô như thế, cô sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô ta đâu.


“Kiến Quốc.” Sắc mặt Lý Mộc Hoa cứng lại, cô ta không ngờ người kiêu ngạo như Trần Thanh Thảo lại bảo Đinh Kiến Quốc đưa mình về trước mặt cô ta.


“Tôi sẽ cho người đưa em về biệt thự nhé.” Đinh Kiến Quốc nhìn Trần Thanh Thảo một cách chăm chú, gương mặt tuấn tú căng chặt, anh chậm rãi nói.


“Anh không về với em à?” Trần Thanh Thảo nghe Đinh Kiến Quốc nói vậy thì ngón tay cô run lên bần bật, khàn giọng hỏi.


Cô cho rằng Đinh Kiến Quốc sẽ cùng mình trở về nhưng bây giờ anh lại muốn ở bên cạnh Lý Mộc Hoa ư?


“Trần Thanh Thảo, cô đừng quấy nữa, sức khỏe của Mộc Hoa vẫn chưa hồi phục tốt đâu đấy.” Đinh Kiến Quốc nhìn Trần Thanh Thảo, không vui nói.


Lòng Trần Thanh Thảo nhói lên, giờ ý của Đinh Kiến Quốc là muốn cô rời khỏi đây ư? Trần Thanh Thảo quật cường nhìn Đinh Kiến Quốc, sau đó quay đầu rời khỏi đây.


Nhìn bóng lưng rời đi của Trần Thanh Thảo, bước chân Đinh Kiến Quốc chợt khựng lại, dường như anh muốn cất bước đuổi theo cô. Lý Mộc Hoa thu hết động tác của Lục Đình vào mắt mình, thấy Đinh Kiến Quốc muốn đuổi theo Trần Thanh Thảo thì trong mắt cô ta lóe lên sự hung ác và tàn nhẫn. Cô ta lập tức ôm lấy cánh tay của Đinh Kiến Quốc, giọng điệu nhẹ nhàng yếu ớt nói: “Kiến Quốc, em mệt quá.”


Cơ thể Đinh Kiến Quốc giống như bị thứ gì đó kích thích, anh mím môi nhìn dáng vẻ xanh xao của Lý Mộc Hoa, cuối cùng ôm lấy cô ta đi vào phòng bệnh.


Sau khi Lý Mộc Hoa trở về phòng bệnh thì cô ta bắt lấy tay Đinh Kiến Quốc, không để cho anh rời khỏi nơi đây.


Đinh Kiến Quốc nhìn Lý Mộc Hoa mang theo vẻ mặt lo lắng mà bất lực, bèn trấn an nói: “Mộc Hoa, vết thương của em vẫn chưa khỏi hẳn, đừng quậy nữa, ngoan ngoãn nghỉ ngơi đi.”


“Em không muốn… Chỉ cần em nhắm mắt lại thì anh rời khỏi em, có phải không?” Lý Mộc Hoa nhìn Đinh Kiến Quốc, bày ra dáng vẻ vô cùng uất ức, cô ta hít mũi một cái.


“Anh ở đây với em.” Nhìn Lý Mộc Hoa đáng thương như vậy, Đinh Kiến Quốc ôn hòa nói.


“Thật ư?” Sau khi Lý Mộc Hoa nghe Đinh Kiến Quốc nói rằng sẽ ở lại bên cạnh mình thì cô ta mở to đôi mắt xinh đẹp, tội nghiệp hỏi lại Đinh Kiến Quốc.


Đinh Kiến Quốc giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve gò má Lý Mộc Hoa, giọng nặng nề nói: “Ừ… thật đấy… em không tin anh sao?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom