• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Nụ cười em là độc dược với anh (2 Viewers)

  • Chương 546

Chương 546


Trần Quân Phi nghe vậy thì tay đột nhiên cứng đờ, anh nhìn về phía ngoài cửa sổ. Bên ngoài sương mù giăng kín lối, mênh mông bất định không thấy đường ra, lòng anh lại càng rối, không kìm được ho khan hai tiếng.


Song Thư… không có anh, em vẫn sẽ sống hạnh phúc thôi, đúng không? Đúng vậy… không có anh, em sẽ hạnh phúc.


Nghĩ vậy, hai mắt Trần Quân Phi từ từ nhắm lại, hàng lông mi dài hơi ướt, như muốn để lộ sự bi thương vô tận của người đàn ông.


“Bố ơi… bố đừng buồn. Mẹ con đã nói rồi, mẹ chưa bao giờ hối hận khi quyết định yêu bố cả.” Không biết Bánh Quy đã xuất hiện từ khi nào, thằng bé đi tới bên cạnh Trần Quân Phi, dùng đôi tay nhỏ kéo kéo áo anh, nhỏ giọng nói.


Trái tim Trần Quân Phi đau nhói, giống như bị băm ra thành từng mảnh nhỏ vậy. Giờ phút này anh xúc động hơn bao giờ hết, anh muốn chạy đi tìm Hoàng Song Thư ngay bây giờ, anh muốn nói với cô rằng anh yêu có nhiều bao nhiêu, anh muốn nói hết tất cả. Nói rằng anh không lừa dối cô, anh không ngoại tình, anh không làm gì cả, chẳng qua là anh đã bị bệnh rồi.


“Anh hai, anh đi đâu vậy?” Mặc dù là nghĩ vậy, nhưng Trần Quân Phi đã đứng dậy từ lâu. Nét mặt anh thể hiện sự mơ hồ vô định, anh vội vã chạy ra khỏi đại sảnh nhà họ Trần. Hành động kỳ lạ của Trần Quân Phi đã khiến những người có mặt sợ đến vã mồ hôi, Lê Châu Sa nhìn dáng vẻ nôn nóng đó của Trần Quân Phi thì lập tức gọi to tên anh.


Nhưng Trần Quân Phi vẫn không quay đầu lại, anh bước đi rất vững vàng, không chút do dự rời khỏi phòng khách.


Nhìn bóng dáng Trần Quân Phi khuất dần, đáy mắt Lê Châu Sa lộ ra sự hoảng hốt và nghi hoặc.


Cô ấy chậm rãi quay đầu nhìn về phía Phan Huỳnh Bảo, hằng giọng hỏi: “Huỳnh Bảo, không lẽ anh hai định chạy đến sân bay tìm chị hai sao?”


Cặp mắt màu xanh lục tuyệt đẹp của Phan Huỳnh Bảo khẽ động, anh ấy chăm chú nhìn bóng dáng Trần Quân Phi đang khuất dần đằng xa, từ trong đôi mắt đẹp ấy để lộ sự sâu xa khó đoán. Anh ấy nhẹ nhàng đưa tay vuốt tóc Lê Châu Sa, hờ hững nói: “Chúng ta cùng tới đấy đi.”


Có lẽ giờ này vẫn còn kịp. Phan Huỳnh Bảo đang hy vọng rằng anh mình có thể tới kịp, tìm thấy Hoàng Song Thư và đưa cô trở về.


Lê Châu Sa bế Phan Lê Long lên, tay còn lại nắm lấy tay Bánh Quy, đưa bọn nhỏ đi theo Phan Huỳnh Bảo.


Khi bọn họ đuổi tới sân bay thì chỉ nhìn thấy Trần Quân Phi, anh đang đứng bất động tại chỗ, trông phờ phạc chẳng khác gì người mất hồn.


“Có lẽ chị hai đã đi rồi.” Lê Châu Sa nhìn dáng vẻ đau lòng đó của Trần Quân Phi, trong lòng cô ấy khẽ run lên, chỉ cần nhìn là đã biết lý do vì sao anh mình lại trở nên thế này.


Trần Quân Phi chậm rãi ngẩng đầu, anh liếc mắt nhìn Lê Châu Sa một cái, bờ môi mỏng khẽ động, giọng nói chua xót của anh vang lên đứt quãng: “Ừ… Cô ấy đã rời đi rồi.”


“Vậy thì chúng ta hãy… Gọi điện cho chị hai đi, chỉ cần chị ấy nghe thấy chúng ta nói thì nhất định sẽ quay lại.”


“Không cần đầu, đây có lẽ là do số trời sắp đặt rồi.”


Trần Quân Phi lắc đầu, trông anh bây giờ cô đơn đến phát thảm. Nói thật thì lúc Trần Quân Phi nhận mình ngoại tình, nhận mình là người phản bội trong cuộc hôn nhân, hay thậm chí là đòi ly hôn với Hoàng Song Thư. Vào thời điểm đó Lê Châu Sa rất oán hận anh, nhưng bây giờ, khi thấy bộ dạng thảm thương này của anh, không hiểu sao cô ấy lại cảm thấy khó chịu trong lòng.


Cô ấy bỗng nhiên giật mình, giống như chợt bừng tỉnh sau chuỗi ngày mê man dài vậy. Nhìn dáng vẻ cô đơn đó của Trần Quân Phi, Lê Châu Sa giật giật áo Phan Huỳnh Bảo hỏi: “Huỳnh Bảo, anh nói thử xem. Tại sao anh hai lại đời ly hôn với chị hai bằng được như vậy? Nhìn dáng vẻ này của anh ấy, em thấy anh ấy vẫn còn yêu chị hai nhiều lắm.”


Nếu đã yêu sâu đậm như vậy rồi thì hà cớ gì lại phải buộc mình rời xa Hoàng Song Thư? Lúc này Lê Châu Sa thật sự không thể hiểu, mà chính xác là không hiểu nổi tâm tư của Trần Quân Phi.


“Chúng ta về nhà trước đã.” Phan Huỳnh Bảo vuốt tóc Lê Châu Sa, ánh mắt anh ấy vẫn hướng về phía người có vóc dáng cao lớn nhưng bị sự cô đơn bao trùm chi phối ấy. Sắc mặt người đàn ông lúc này nhìn hơi âm u, nhưng cuối cùng lại chẳng thể nói ra lời nào.


Lê Châu Sa chớp chớp mắt, cô ấy nhìn Phan Huỳnh Bảo khẽ gật đầu, hòa nhập vào dòng người nô nức, rời khỏi sân bay.


Lê Hoàng An đau lòng khi nhìn Trần Quân Phi đau đớn ôm đầu, nhưng vẫn cố gắng không biểu lộ ra ngoài, quật cường chịu đựng, anh ta nhẹ giọng nói: “Tình trạng bệnh của anh càng ngày càng nghiêm trọng rồi đấy. Anh Phi, anh vào viện nằm đi.”


“Không cần phải nằm viện.” Trần Quân Phi bắt lấy tay Lê Hoàng An, anh nhìn anh ta lắc đầu nói.


Anh không muốn Phan Huỳnh Bảo và Lê Châu Sa phải lo lắng cho mình, càng không muốn Hoàng Song Thư lo lắng, mặc dù anh đã chẳng còn hy vọng gì cho việc cô có lo lắng hay không nữa.


Hiện giờ Hoàng Song Thư đã bay đến một chân trời khác rồi. Sau này cô chắc chắn sẽ rất hạnh phúc, vậy nên anh tuyệt đối không thể để chuyện của mình liên lụy khiến cô không vui được.


“Nhưng mà bệnh tình của anh đang chuyển biến xấu đi đấy. Anh có biết kết cục nó sẽ ra sao không hả?” Khuôn mặt Lê Hoàng An sa sầm xuống, anh ta nghiêm túc nhìn người đàn ông cứng đầu cứng cổ đang ngồi trước mặt mình.


“Tôi không sao hết, tôi vẫn có thể chịu đựng được. Cùng lắm là chờ đợi cái chết thôi, tôi không sợ.”


Trần Quân Phi ho khan một tiếng, anh nhìn Lê Hoàng An nói.


“Anh…” Lê Hoàng An nhìn dáng vẻ cố chấp đó của Trần Quân Phi, đôi mắt anh ta hơi trầm xuống. Anh ta đang muốn nói gì đó, nhưng nhìn Trần Quân Phi đang không ngừng ho khan thì lời ra đến cửa miệng vẫn phải nuốt ngược vào trong.


“Quân Phi, sức khỏe anh cứ ngày một đi xuống như vậy cũng không hẳn là chuyện hay đâu. Chúng ta vẫn nên nói với anh Huỳnh Bảo một câu, anh cần phải nhận quá trình trị liệu ngay lập tức thì mới kịp. Nếu bây giờ tiến hành quá trình trị liệu cho Trần Quân Phi thì có thể anh vẫn còn cơ hội sống tiếp. Sau đó, chờ đến khi cơ thể Trần Quân Phi có thể khỏe lên, không còn suy yếu như bây giờ nữa thì có thể cắt bỏ cái u trong đầu ấy đi rồi.


“Không được… Nhưng Trần Quân Phi lại rất cố chấp, anh không cho phép Lê Hoàng An được nói bệnh tình của mình với Phan Huỳnh Bảo hay bất cứ người nào khác.


Giờ trong đầu anh chỉ nghĩ đến chuyện, cũng như mong muốn rằng mình có thể chết trong thầm lặng.


Hai mắt Lê Hoàng An như bị giăng kín bởi một tầng sương mù mờ mịt, anh ta bắt lấy tay Trần Quân Phi, thấp giọng nói: “Anh muốn chết lắm sao? Anh thèm chết đến thế cơ à?”


Trần Quân Phi từ tốn ngẩng đầu, anh chăm chú nhìn Lê Hoàng An, giọng nói đứt quãng lộ ra vài phần hoảng hốt và thâm trầm của anh vang lên: “Lê Hoàng An… Chắc chắn cậu… Cũng hiểu rõ một điều là… Tôi không muốn có bất kỳ người nào phải lo lắng, nhọc lòng vì chuyện của tôi cả.”


“Anh…” Lê Hoàng An túm lấy cổ áo Trần Quân Phi, sau đó lại chậm rãi thả ra. Cuối cùng, anh ta trưng ra bộ mặt trào phúng, đưa tay gãi đầu, cố gắng kìm nén những nỗi đau thương xuống đáy lòng, thong thả phun ra một tràng: “Được, em có thể không nói tình trạng hiện giờ của anh cho Phan Huỳnh Bảo nghe. Nhưng với một điều kiện, đó là anh phải nghe lời em, uống những loại thuốc mà em kê. Anh tuyệt đối không được từ chối, anh bắt buộc phải uống thuốc. Anh hiểu chứ?”


“Ừ, tôi biết rồi. Đã đến giờ Bánh Quy tan học, tôi đi đón thằng bé đây. Hoàng Song Thư đã để lại con cho tôi chăm sóc, vậy nên tôi nhất định phải chăm sóc cho thằng bé thật tốt mới được.” Trần Quân Phi chậm rãi đứng dậy, chỉnh trang lại quần áo đầu tóc, sau đó thì xoay người rời đi.


Nhìn Trần Quân Phi đi xa dần, đáy mặt Lê Hoàng An bỗng lộ ra nỗi xót thương nhàn nhạt.


Anh ta phải hoàn thành nghiên cứu của mình càng sớm càng tốt, hy vọng mọi thứ sẽ không quá muộn.


Mấy ngày nay thân thể Trần Quân Phi đã suy yếu hơn nhiều rồi, ngay cả ăn Tết cũng chẳng thể có nổi không khí vui mừng nữa.


Vào mỗi dịp Tết, nhà nào nhà nấy cũng tấp nập người ra người vào, chỉ riêng nhà họ Trần là vẫn ảm đạm quạnh quẽ như cũ.


Đại khái là do Hoàng Song Thư rời đi, toàn bộ nhà họ Trần đều trở nên lạnh lẽo, giống như bị băng bao phủ vậy.


Lúc Trần Quân Phi đến trường đón Bánh Quy, thằng bé đã nhìn thấy bố mình từ xa, lập tức vươn tay hướng về phía anh vẫy vẫy, rồi lại lật đật chạy tới.


“Bố, sao hôm nay bố lại tới đây đón con vậy?” Bánh Quy ôm lấy cổ Trần Quân Phi, dùng khuôn mặt nhỏ của mình cọ cọ vào người anh hỏi.


Trần Quân Phi giơ tay lên vuốt ve khuôn mặt thằng bé, nói: “Sao vậy? Con không thích bố tới đón sao?”


“Không có, tại trước đây toàn là mẹ tới đón con thôi.” Vừa nói hết câu, Bánh Quy nhìn sắc mặt Trần Quân Phi trầm xuống thì vội che miệng, đôi mắt sáng to tròn chớp chớp mấy cái, cái miệng nhỏ cười hì hì nói: “Bố, Bánh Quy đói bụng rồi, chúng ta mau về nhà nhanh còn ăn cơm.”


“Được.”


Lúc Trần Quân Phi nghe thấy Bánh Quy nhắc tới tên Hoàng Song Thư, đáy mắt anh hiện lên vẻ mờ mịt vô hình. Nhưng điều đó chứng minh rằng anh nhớ cô, anh thật sự rất nhớ Hoàng Song Thu.


Không biết tình hình Hoàng Song Thư ra sao, cô ở nước ngoài có thấy lạ lẫm quá không?


Trần Quân Phi ôm chặt Bánh Quy vào trong ngực mình, hai bố con cùng nhau lên xe.


Lúc quay về biệt thự, Lê Châu Sa đã dọn đồ ăn ra xong rồi. Khi nhìn thấy hai bố con Trần Quân Phi tới thì lập tức chạy ra đón hai người vào nhà ăn cơm.


Trần Quân Phi bế Bánh Quy đến ngồi ăn cơm. Trên bàn ăn, bốn người trầm mặc, mỗi người cầm một đôi đũa của riêng mình.


Phan Huỳnh Bảo là tuýp người lạnh lùng ít nói, thỉnh thoảng anh ấy lại gắp cho Lê Châu Sa một món ăn. Vậy nên không khí quanh bàn ăn chỉ còn lại những tiếng cắn đồ ăn, tiếng nuốt và cả tiếng ti vi. Lê Châu Sa ngồi đối diện với ti vi, đúng lúc tivi đang phát tin tức thì vô tình nhìn lướt qua một cái, bỗng nhiên cơ thể cô ấy cứng đờ, giống như là bị sét đánh ngang tai vậy, ngồi bất động tại chỗ.


“Làm sao vậy?” Phan Huỳnh Bảo nhận ra sự thay đổi của Lê Châu Sa, đôi mắt anh ấy bỗng trầm xuống, nhìn Lê Châu Sa dò hỏi.


“Đây là… giả… Chắc chắn là giả đúng không?” Đôi môi Lê Châu Sa khẽ run rẩy, cô ấy chỉ vào màn hình tivi.


Mấy ngày nay bọn họ không chú ý xem tin tức lắm. Vậy nên đương nhiên không biết chuyện máy bay đi Pháp đêm giao thừa đã gặp sự cố, rơi xuống hẻm núi. Giờ đội cứu hộ đang dốc hết sức cứu hộ hành khách, nhưng vì nơi này đang bị thời tiết gây ảnh hưởng, cản trở khiến quá trình tìm kiếm gặp khó khăn. Đã mười ngày trôi qua vẫn không có chút manh mối nào, họ chỉ tìm được mấy thi thể người đã chết, phần trăm người còn sống có lẽ chỉ bằng con số không.


Vì Hoàng Song Thư bỏ đi nên tâm trạng của Lê Châu Sa mấy ngày nay cũng không được tốt lắm. Cho nên cô ấy không còn tâm trí đâu mà để ý tin tức nữa, giờ vừa lướt mắt qua tin tức mới biết đã nhiều ngày trôi qua. “Choảng.” Trần Quân Phi nghe thấy Lê Châu Sa nói vậy thì lập tức nhìn lên ti vi. Khi vừa nhìn thấy tin tức đang chiếu, khuôn mặt anh trở nên trắng bệch, bát cơm đang cầm trong tay rơi xuống nền đất lạnh lẽo, tạo ra tiếng vang khiến lòng người thêm nhói đau.


“Hoàng Song Thư, Hoàng Song Thư.” Cơ thể Trần Quân Phi run rẩy kịch liệt hơn bao giờ hết, anh cầm điện thoại trong tay, miệng không ngừng lẩm bẩm gọi tên cô.


Nhìn nét mặt hoảng sợ đó của Trần Quân Phi, Lê Châu Sa khẽ liếc mắt nhìn Phan Huỳnh Bảo một cái, sau đó hai người cùng chạy lên đỡ Trần Quân Phi.


“Anh hai, anh đừng vội. Chị hai chắc chắn sẽ không sao đâu.”


“Song Thư… Song Thư…” Giờ phút này Trần Quân Phi làm sao nghe lọt tai mấy lời Lê Châu Sa nói chứ. Anh vẫn liên tục lẩm bẩm gọi tên cô, tay cầm điện thoại vẫn không ngừng run rẩy. Không biết qua bao lâu, chiếc điện thoại trong tay Trần Quân Phi cũng rơi xuống nền đất, anh nôn ra một búng máu. Hai mắt hiện lên những tia gân máu, nhìn chằm chằm về phía màn hình tivi, sau đó từ từ ngã xuống.


“Anh hai.” Lê Châu Sa và Phan Huỳnh Bảo bị dọa sợ đến mức hồn bay phách lạc, hai người cùng gọi to tên Trần Quân Phi, sau đó lập tức kêu quản gia chạy đi gọi xe đưa Trần Quân Phi tới bệnh viện.


“Bố ơi… Bố ơi…”


“Bác hai… bác…” Phan Lê Long và Bánh Quy đã cũng thấy kinh hãi, hai đứa nhỏ lắp bắp gọi tên anh.


Bánh Quy bế Phan Lê Long, thắng bé muốn đi theo Lê Châu Sa và Phan Huỳnh Bảo nhưng lại bị cô ấy chặn lại không cho đi.


Lê Châu Sa nhìn Phan Lê Long và Bánh Quy, cô ấy vuốt đầu thằng bé nói: “Bánh Quy ngoan, cháu ở lại chăm sóc em cho tốt đấy, biết không hả?”


“Bố cháu… bố cháu sao vậy… Có chuyện gì xảy ra với bố cháu thế?” Bánh Quy ngẩng đầu nhìn Lê Châu Sa, hốc mắt thằng bé lúc này đã đỏ au rồi.


“Không sao đâu, chú thím sẽ chăm sóc cho bố cháu thật tốt. Bánh Quy là đứa trẻ ngoan, cháu phải chăm sóc cho em thật tốt nhé, cháu biết chưa?”


Lê Châu Sa hít sâu một hơi, cô ấy nhìn thằng bé nói với vẻ mặt nghiêm túc.


“Bánh Quy chăm sóc tốt cho em, chú thím cũng sẽ dốc hết sức chăm sóc cho bố cháu thật tốt.”


“Dạ được.”


Lê Châu Sa gật đầu một cái, sau đó cô ấy vội vàng xoay người cùng Phan Huỳnh Bảo rời khỏi nhà họ Trần.


Bên trong bệnh viện, Lê Châu Sa và Phan Huỳnh Bảo vẫn đang ngồi đợi trên hàng ghế dài trước cửa phòng phẫu thuật. Trong tay Lê Châu Sa lúc này vẫn đang cầm điện thoại, vừa nãy cô ấy đã cố ý gọi cho Hoàng Song Thư, nhưng cuối cùng cô ấy lại thấy thất vọng tràn trê. Bởi điện thoại của Hoàng Song Thư không thể kết nối được.


Hiện giờ Lê Châu Sa cũng rất hoảng loạn, cô ấy sợ Hoàng Song Thư thật sự xảy ra chuyện. Nếu mọi chuyện cứ diễn ra tôi tệ như vậy thì Bánh Quy phải làm sao đây, thằng bé phải làm thế nào đây?


“Sẽ không có chuyện gì đâu, anh đã cử người đi dò hỏi công ty hãng hàng không bên đó rồi, điều tra kỹ xem tên chị hai có trên chuyến bay đó không.”


“Huỳnh Bảo, anh nói xem, chị hai sẽ chết sao?” Lê Châu Sa ngẩng đầu, mê man nhìn khuôn mặt điển trai của Phan Huỳnh Bảo, nỉ non nói.


Phan Huỳnh Bảo nghe vậy, đôi mắt anh ấy bỗng mờ mịt như bị một tâng sương mù giăng quanh, thấp giọng nói: ‘Sẽ không đâu.’
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom