Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 13+14
Chương 13
Ba người kỳ lạ đứng ở cửa nhà hát kịch, dòng người thưa thớt sắp về hết rồi, Vương Tử Đồng dứt khoát làm người tốt, nói: “Vậy cô đi bằng gì đến đây vậy? Hay là về cùng với chúng tôi đi?”
Tống Địch không hiểu ra sao nhìn về phía cô gái cao hơn cô cả một đầu người, rồi lại không chắc chắn quay sang nhìn Phó Thuấn không có biểu cảm gì: “Không cần đâu, tôi có thể tự về được, tôi ở cách đây rất gần.”
Lại là câu nói ‘ở cách đây rất gần’. Nếu như Phó Thuấn không biết nhà cô ở đâu đúng thật sẽ bị biểu cảm không sao cả này của cô đánh lừa.
Anh nói: “Cô có lái xe không?”
Tống Địch níu dây đeo của chiếc túi sinh thái màu trắng ngập ngừng vài giây, sau đó mới thật thà nói: “Xe đem đi sửa vẫn chưa xong.”
“Trí nhớ của cô không tồi nhỉ, bây giờ mới đem đi sửa.” Phó Thuấn thuận miệng nói.
Tống Địch cũng không biết nên nói gì, cô đang định nói mình có thể tự bắt xe về được thì Vương Tử Đồng đã hăng hái nói: “Vậy thì đi thôi, còn lưỡng lự gì nữa? Giờ này buổi tối lạnh lắm đó.”
Phó Thuấn nhìn cô ta mặc một chiếc váy dài: “Là do cô mặc ít quá.”
Lúc này không có ai mở miệng nói gì nữa, Tống Địch ngượng ngùng nhìn Vương Tử Đồng, Vương Tử Đồng thì giống như tôi muốn biến mất ngay tại chỗ.
“Vậy hai người đợi tôi một chút.” Phó Thuấn nói: “Tôi đi lấy xe đến.”
Nói xong anh đi thẳng không nhìn lại, ba chân bốn cẳng bước xuống bậc.
Để Tống Địch và Vương Tử Đồng lại cười ngượng ngùng, Vương Tử Đồng lấy điện thoại nhắn tin cho bạn thân là Oliva: ‘Người bạn này của cậu thôi đi vậy, dù là ngọc dát vàng tớ cũng không dám đụng vào.’
Cô ta nhìn cô gái gầy gầy nhỏ người, vốn dĩ cô ta định nói với Oliva có thể là Phó Thuấn đã có đối tượng rồi, nhưng nghĩ lại cô ta vẫn quyết định không tám chuyện của người khác, thế là coi như thôi.
Lên xe, Vương Tử Đồng quan tâm hỏi thêm một vài câu về công việc của Phó Thuấn, nhưng dường như Phó Thuấn không có hứng thú với bất cứ chuyện gì, cô ta cảm thấy lực sát thương đến từ cô gái phía sau mãnh liệt, vì thế cô ta chỉ có thể im lặng.
Phó Thuấn đưa Vương Tử Đồng đến căn hộ cao cấp trong thành phố trước.
Lúc xuống xe, Tống Địch cũng hạ cửa xe xuống chào hỏi thể hiện sự thân thiện, nhưng cô lại thấy Vương Tử Đồng giơ tay lên với tư thế cổ vũ, làm cô có chút bối rối.
Cô ta đi xa rồi, Phó Thuấn hỏi: “Cô có muốn lên ghế trước ngồi không?”
Tống Địch túm lấy đầu sợi len nhỏ bị xù ra lúc giặt trên chiếc quần lanh của mình: “Thôi không cần đâu, tôi ngồi ghế sau rất rộng rãi.”
“…” Phó Thuấn không nói gì nữa, khởi động xe lái đi.
Trời về đêm đúng là khá lạnh, nhưng Tống Địch vẫn không đóng cửa sổ lại, thậm chí cô còn gục đầu vào cửa kính ô tô ngắm nhìn cảnh đường phố như bay vụt qua.
Gió đêm lành lạnh táp vào mặt một lúc lâu làm mặt tê tái.
Mắt nhìn những ánh đèn liên tục một lúc lâu cũng bị mờ.
“Cô có thích vở kịch này không?” Phó Thuấn bỗng dưng hỏi như vậy, thật ra vừa nãy lúc Tống Địch nói có thẻ năm ở nhà hát kịch này anh cũng ngơ người ra.
Tống Địch phản ứng chậm nửa nhịp, ngẩng đầu lên, đưa tay giữ những ngọn tóc đen dài đang tung bay trong gió, khuôn mặt trắng trẻo:
“Thích. Đây là lần thứ ba tôi xem vở kịch đó trong năm nay rồi.”
“Cô thích cái gì?” Phó Thuấn lại hỏi.
“Tôi thích xem những người điên trên sân khấu, hò hét, gào thét, mắng chửi, phát tiết một cách thoải mái và tùy ý.” Tống Địch chậm rãi nói, lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa khuôn mặt lạnh, mặc dù giọng nói có chút yếu đuối nhưng lại lạnh lùng khác thường.
“Anh không cảm thấy thú vị à? Bọn họ ở ngay trên sân khấu, cách khán giả rất gần, nhưng bọn họ lại ở một thế giới khác còn khán giả thì lại ở hiện thực. Giống như người ở trong vũng bùn lầy, ngước nhìn những người đang tự do bay lượn, trong lòng nảy sinh ghen tị và khao khát, nhưng lại vùng vẫy không nổi, cầu mà không được.”
Phó Thuấn tưởng rằng cô muốn nói cô thích nội dung của câu chuyện này, thích kết cấu logic của vở kịch này, tóm lại có thể thích những điều khác, nhưng không ngờ rằng cô lại nói sâu sắc đến vậy.
Trong khoảnh khắc nhanh như chớp đó, Phó Thuấn nghĩ, đây mới là Tống Địch sao?
“A, xin lỗi anh Phó.” Lúc này Tống Địch mới phản ứng lại bản thân đang nói chuyện với ai.
“Tôi chỉ là coi xem kịch nói như một hoạt động giải trí bình thường, nhìn nhận một cách thô thiển, chứ không có nghiên cứu sâu, làm anh chê cười rồi.”
Phó Thuấn lướt nhìn qua gương chiếu hậu, lái xe một cách vững vàng, nói: “Không có, cô đã cung cấp cho tôi một cách suy nghĩ khác, rất thú vị.”
“Có phải tôi đã làm phiền đến buổi hẹn hò của anh với người yêu không? Tôi thật sự xin lỗi, anh Phó.” Tống Địch nói với vẻ hơi ngượng ngùng:
“Bạn gái anh rất xinh.”
“Không phải.” Phó Thuấn cắt ngang lời cô, thấy cô hơi sững người ra trong giây lát, anh nói tiếp: “Cô ấy không phải người yêu của tôi. Hôm nay tôi mới gặp cô ấy.”
“Ồ.” Tống Địch nghĩ một chút rồi nói tiếp: “Tôi còn tưởng rằng cô ấy là bạn gái hoa hồng của anh?”
Nói đến chuyện này, Phó Thuấn đã hoàn toàn giao hết hoa hồng cho quầy lễ tân, anh hoàn toàn không quan tâm đến, người tặng hoa đó cứ cách dăm ba hôm lại chúc anh vui vẻ và hỏi thăm anh, nhưng anh không hề trả lời.
Theo hiểu biết của anh, những người nhàm chán như vậy không cần phải quan tâm, dù sao thì sớm muộn gì chán ngán rồi trò chơi sẽ kết thúc.
“Không phải, đó cũng không phải người yêu của tôi. Tôi chưa có người yêu.” Phó Thuấn nói chắc như đinh đóng cột, thật sự thì anh không muốn giải thích thêm lần thứ ba.
“Ừm.” Tống Địch miễn cưỡng chấp nhận cách nói của anh: “Rất cảm ơn anh đã đưa tôi về.”
“Không có gì. Dù sao thì tôi cũng phải về nhà.” Phó Thuấn nói một cách đương nhiên, anh hoàn toàn không nhớ lời đề nghị đi ăn chút gì đó rồi nói chuyện về kịch nói của Vương Tử Đồng.
“Cô…” Đổi chủ đề, Phó Thuấn đột nhiên hỏi: “Cô ngồi ở hàng ghế thứ mấy?”
“Hả?” Tống Địch chợt phản ứng lại rồi nói: “Tôi làm thẻ thường, là vị trí sáu hàng ghế cuối, tùy thuộc vào tình hình đặt chỗ trước. Hôm nay là ngồi ở hàng ghế thứ hai từ cuối lên.”
“Ngồi sát phía cuối như vậy? Không phải làm thẻ năm sẽ được ưu tiên chọn trước sao?” Phó Thuấn hỏi rất tự nhiên.
Tống Địch giải thích: “Không phải, tại tôi sắp xếp không hợp lý, đột nhiên nổi hứng muốn đến xem.”
Phó Thuấn không thích cách suy nghĩ chuyện gì cũng có thể đổ hết lên người mình, nhưng anh không biết nói thế nào, vì thế anh có chút nóng nảy quay đầu lại nhìn cô, nhưng lại thấy cô đang tập trung nhìn chằm chằm anh.
Nhưng sau cái nhìn này, những lần sau khi anh thông qua kính chiếu hậu nhìn cô, chỉ thấy cô đã nghiêng mắt, cúi đầu vuốt phẳng quần áo của mình.
Phó Thuấn nghĩ, cô nhìn tôi làm gì?
Trên mặt tôi có thứ gì sao?
Không tự giác mà thò tay sờ lên vị trí má phải của anh.
Chương 14
Sau khi đưa người đến nơi, Tống Địch chào hỏi muốn xuống xe, bị Phó Thuấn ngăn lại.
“Tối mai cô có rảnh không?” Phó Thuấn xoay người sang chỗ khác nhìn cô.
Tống Địch ngồi ở phía ghế sau trừng to mắt nhìn anh, hình như có chút sợ hãi.
Lúc này khu vực nhỏ rất yên tĩnh, từ trên cánh cửa xuống dưới lầu có một chiếc đèn mờ nhạt, trong xe rất tối, cô trông có chút tội nghiệp.
Phó Thuấn ho nhẹ : “Ngày mai tôi mời cô xem lại một lần nữa, ngồi hàng ghế phía trước.”
Nghe anh nói như vậy, Tống Địch vội vàng lắc đầu, cô vươn tay lay mở khóa cửa xe: “Không được đâu, bạn gái hoa hồng của anh sẽ không vui đấy, tạm biệt anh Phó.”
Nói xong cũng không quay đầu lại mà chạy ra ngoài, xông vào hành lang tối như mực.
“Này!”
Phó Thuấn không tự giác mà vươn tay muốn giữ cô lại, nhưng cô đã chạy trước, bàn tay nắm chặt mớ không khí, anh phiền não nghĩ, tôi thật sự không có bạn gái, phải nói bao nhiêu lần mới tin?
Người nọ là kẻ đần sao? Nghe không hiểu tiếng người sao?
Hoa hồng quỷ quái gì chứ!
Đúng là bực bội thật, Phó Thuấn quyết định lập tức gửi tin nhắn cho đối phương: ‘Đừng gửi hoa nữa, trò chơi nhàm chán dừng ở đây.’
Đối phương lại không phản hồi, anh vứt bỏ điện thoại, hờn dỗi lái xe rời đi.
Vừa về đến nhà, Phó Thuần liền nhận được lời “an ủi” từ Quan Hạo Hiên.
“Không được tốt lắm, tôi không thấy rõ mặt.” Phó Thuấn nói xong chăm chú nhớ lại, xác nhận nói: “Hoàn toàn là không thấy rõ, ánh sáng rạp hát quá kém.”
Quan Hạo Hiên ở đầu bên kia điện thoại bất đắc dĩ mà thở ngắn than dài: “Trong những người bạn thân vừa độ tuổi của vợ tớ, cô ấy là người ‘môn đăng hộ đối’ nhất rồi, Thuấn, tiếp tục như vậy, chỉ có thể tìm những cô gái thuộc thế hệ của chị tớ.” Anh ta cảm thán nói: “Chẳng lẽ cậu chuẩn bị tìm cô gái trẻ hai mươi tuổi tươi mới?”
“Cậu nhàm chán quá hả? Hai mươi tuổi kém tớ tới tám tuổi, ba năm đã cách một thế hệ, khác biệt nhân đôi đó.” Phó Thuấn giật cổ áo ra, cởi áo sơmi ném lên trên ghế sô pha màu đen, một tay thay áo sơmi trước đó bằng áo thun.
“Không thể nào, cậu biết ba của Trịnh Phỉ không?”
“Biết, làm sao vậy?” Phó Thuấn mệt mỏi ngồi trên ghế sô pha, anh cảm thấy trên thế giới này chủ đề khó khăn nhất thực sự là phụ nữ, so với nghiên cứu các loại con quay hồi chuyển còn phức tạp hơn nhiều.
“Hơn năm mươi, tìm được hai mươi sáu đấy.” Quan Hạo Hiên khoa trương mà nói, “Ngay cả ba ta cũng đều nói, chú Trịnh càng già càng dẻo dai. Tớ xem cậu cũng rất phù hợp, lại sống thêm mấy tuổi nữa, đến ba mươi lăm, tìm người hai mươi tuổi đấy, hoàn mỹ.”
Phó Thuấn bỗng nhiên rất kỳ diệu mà liên tưởng đến một vấn đề kỳ diệu, anh không biết Tống Địch bao nhiêu, có lẽ cũng là ngoài hai mươi, trông cô giống một cô gái trẻ trung.
Anh thuận miệng nói vài câu đuổi Quan Hạo Hiên, cũng yêu cầu anh ta về sau không được nhiệt tình mà làm Hồng Nương như vậy, nói xong mới đi tắm rửa.
Hồng Nương: chỉ người chuyên mai mối.
Từ phòng tắm đi ra, Phó Thuấn nhìn bản thân trong gương, nhìn quanh khuôn mặt của anh, hất tóc ướt sũng ra phía sau, lộ ra cái trán.
Nhìn hồi lâu, anh cũng không biết mình vì cái gì lại làm những chuyện vô nghĩa này, chỉ cảm thấy ngột ngạt khó thở, vô cùng muốn tìm một ít chuyện để làm, thở dài, rót rượu đỏ rồi đi thư phòng tăng ca, nghiên cứu V2X trí tuệ nhân tạo liên kết với lưới [NET] của anh.
Ngày hôm sau, Phó Thuấn thức dậy đúng giờ, nhận được lời mời của Paul trên Zalo.
“Nếu không có hẹn… thì buổi chiều đến thưởng thức món ăn mới của tôi, ở đây có một chai Lôi Tư Lệnh, đến không?”
Phó Thuấn lập tức trả lời ok, rời giường tắm rửa rồi xuống nhà hàng dưới lầu ăn bữa cơm trưa sớm, trở lại thư phòng tiếp tục làm việc đến hai giờ rưỡi chiều mới từ từ lái xe đến quán cafe.
Có thể là anh đang tức giận, hay là vì một nguyên nhân gì khác, cố ý đi vòng một quãng đường xa, tránh cửa hàng cắm hoa nghệ thuật Hoa Nguyệt.
Paul có mối quan hệ rộng lớn, mời không ít người.
Phó Thuấn quen biết anh ta hơn hai năm, cũng hiểu thói quen kết bạn uống rượu của anh ta, cầm chai Champagne chọn ở trong nhà đi vào, anh chú ý đến trong tiệm có rất nhiều rất nhiều hoa tươi, hồng hồng xanh xanh rất nhiều, trong đó có một loại cỏ nhánh có hoa đỏ. Đêm đó, Tống Địch đã ôm những thứ này, mùi không khó chịu nhưng lại rất kỳ lạ.
Anh và Paul bắt chuyện, đưa rượu qua.
“Đáng tiếc thật ah, tớ không thể giữ tiểu mỹ nhân lại giúp cậu.” Paul nhún vai.
Phó Thuấn ngẩn người, mới ý thức tới anh ta đang nói tới ai: “Cô ấy đưa tới sao?”
“Đúng.” Paul nói, “Vừa đi không tới năm phút, nếu như bây giờ cậu đuổi theo…”
“Tại sao tớ phải đuổi theo?” Phó Thuấn dứt khoát hỏi ngược lại.
Paul vỗ tay anh, cứ như thấy trẻ con không thể dạy dỗ: “Vậy mới được chứ, cứ như vậy vừa để có thể kết thúc.”
Bữa tiệc này tương đương với một buổi đánh giá nhỏ, tốp năm tốp ba người ngồi ở trước quầy bar hoặc là trước bàn ăn, nhấm nháp đồ ăn mới nhất do đầu bếp đưa lên cùng các loại cà phê và rượu.
Phó Thuấn ngồi một mình ở bên trong hàng ghế dài lần trước anh và Tống Địch từng ngồi qua, ở sát đường đi, anh nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cuối tuần con đường này rất ít người, vào thu cây ngô đồng thay đổi màu sắc, thỉnh thoảng có một hai lá cây rơi xuống, Phó Thuấn càng nhìn càng buồn bã, nhíu mày khó hiểu, lại nhìn về phía đối diện, trống trơn, trong lòng hình như có một lỗ hỏng, có một thứ gì đó đang ở một chỗ nào ở bên trong lỗ hỏng thoát ra ngoài.
Ba người kỳ lạ đứng ở cửa nhà hát kịch, dòng người thưa thớt sắp về hết rồi, Vương Tử Đồng dứt khoát làm người tốt, nói: “Vậy cô đi bằng gì đến đây vậy? Hay là về cùng với chúng tôi đi?”
Tống Địch không hiểu ra sao nhìn về phía cô gái cao hơn cô cả một đầu người, rồi lại không chắc chắn quay sang nhìn Phó Thuấn không có biểu cảm gì: “Không cần đâu, tôi có thể tự về được, tôi ở cách đây rất gần.”
Lại là câu nói ‘ở cách đây rất gần’. Nếu như Phó Thuấn không biết nhà cô ở đâu đúng thật sẽ bị biểu cảm không sao cả này của cô đánh lừa.
Anh nói: “Cô có lái xe không?”
Tống Địch níu dây đeo của chiếc túi sinh thái màu trắng ngập ngừng vài giây, sau đó mới thật thà nói: “Xe đem đi sửa vẫn chưa xong.”
“Trí nhớ của cô không tồi nhỉ, bây giờ mới đem đi sửa.” Phó Thuấn thuận miệng nói.
Tống Địch cũng không biết nên nói gì, cô đang định nói mình có thể tự bắt xe về được thì Vương Tử Đồng đã hăng hái nói: “Vậy thì đi thôi, còn lưỡng lự gì nữa? Giờ này buổi tối lạnh lắm đó.”
Phó Thuấn nhìn cô ta mặc một chiếc váy dài: “Là do cô mặc ít quá.”
Lúc này không có ai mở miệng nói gì nữa, Tống Địch ngượng ngùng nhìn Vương Tử Đồng, Vương Tử Đồng thì giống như tôi muốn biến mất ngay tại chỗ.
“Vậy hai người đợi tôi một chút.” Phó Thuấn nói: “Tôi đi lấy xe đến.”
Nói xong anh đi thẳng không nhìn lại, ba chân bốn cẳng bước xuống bậc.
Để Tống Địch và Vương Tử Đồng lại cười ngượng ngùng, Vương Tử Đồng lấy điện thoại nhắn tin cho bạn thân là Oliva: ‘Người bạn này của cậu thôi đi vậy, dù là ngọc dát vàng tớ cũng không dám đụng vào.’
Cô ta nhìn cô gái gầy gầy nhỏ người, vốn dĩ cô ta định nói với Oliva có thể là Phó Thuấn đã có đối tượng rồi, nhưng nghĩ lại cô ta vẫn quyết định không tám chuyện của người khác, thế là coi như thôi.
Lên xe, Vương Tử Đồng quan tâm hỏi thêm một vài câu về công việc của Phó Thuấn, nhưng dường như Phó Thuấn không có hứng thú với bất cứ chuyện gì, cô ta cảm thấy lực sát thương đến từ cô gái phía sau mãnh liệt, vì thế cô ta chỉ có thể im lặng.
Phó Thuấn đưa Vương Tử Đồng đến căn hộ cao cấp trong thành phố trước.
Lúc xuống xe, Tống Địch cũng hạ cửa xe xuống chào hỏi thể hiện sự thân thiện, nhưng cô lại thấy Vương Tử Đồng giơ tay lên với tư thế cổ vũ, làm cô có chút bối rối.
Cô ta đi xa rồi, Phó Thuấn hỏi: “Cô có muốn lên ghế trước ngồi không?”
Tống Địch túm lấy đầu sợi len nhỏ bị xù ra lúc giặt trên chiếc quần lanh của mình: “Thôi không cần đâu, tôi ngồi ghế sau rất rộng rãi.”
“…” Phó Thuấn không nói gì nữa, khởi động xe lái đi.
Trời về đêm đúng là khá lạnh, nhưng Tống Địch vẫn không đóng cửa sổ lại, thậm chí cô còn gục đầu vào cửa kính ô tô ngắm nhìn cảnh đường phố như bay vụt qua.
Gió đêm lành lạnh táp vào mặt một lúc lâu làm mặt tê tái.
Mắt nhìn những ánh đèn liên tục một lúc lâu cũng bị mờ.
“Cô có thích vở kịch này không?” Phó Thuấn bỗng dưng hỏi như vậy, thật ra vừa nãy lúc Tống Địch nói có thẻ năm ở nhà hát kịch này anh cũng ngơ người ra.
Tống Địch phản ứng chậm nửa nhịp, ngẩng đầu lên, đưa tay giữ những ngọn tóc đen dài đang tung bay trong gió, khuôn mặt trắng trẻo:
“Thích. Đây là lần thứ ba tôi xem vở kịch đó trong năm nay rồi.”
“Cô thích cái gì?” Phó Thuấn lại hỏi.
“Tôi thích xem những người điên trên sân khấu, hò hét, gào thét, mắng chửi, phát tiết một cách thoải mái và tùy ý.” Tống Địch chậm rãi nói, lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa khuôn mặt lạnh, mặc dù giọng nói có chút yếu đuối nhưng lại lạnh lùng khác thường.
“Anh không cảm thấy thú vị à? Bọn họ ở ngay trên sân khấu, cách khán giả rất gần, nhưng bọn họ lại ở một thế giới khác còn khán giả thì lại ở hiện thực. Giống như người ở trong vũng bùn lầy, ngước nhìn những người đang tự do bay lượn, trong lòng nảy sinh ghen tị và khao khát, nhưng lại vùng vẫy không nổi, cầu mà không được.”
Phó Thuấn tưởng rằng cô muốn nói cô thích nội dung của câu chuyện này, thích kết cấu logic của vở kịch này, tóm lại có thể thích những điều khác, nhưng không ngờ rằng cô lại nói sâu sắc đến vậy.
Trong khoảnh khắc nhanh như chớp đó, Phó Thuấn nghĩ, đây mới là Tống Địch sao?
“A, xin lỗi anh Phó.” Lúc này Tống Địch mới phản ứng lại bản thân đang nói chuyện với ai.
“Tôi chỉ là coi xem kịch nói như một hoạt động giải trí bình thường, nhìn nhận một cách thô thiển, chứ không có nghiên cứu sâu, làm anh chê cười rồi.”
Phó Thuấn lướt nhìn qua gương chiếu hậu, lái xe một cách vững vàng, nói: “Không có, cô đã cung cấp cho tôi một cách suy nghĩ khác, rất thú vị.”
“Có phải tôi đã làm phiền đến buổi hẹn hò của anh với người yêu không? Tôi thật sự xin lỗi, anh Phó.” Tống Địch nói với vẻ hơi ngượng ngùng:
“Bạn gái anh rất xinh.”
“Không phải.” Phó Thuấn cắt ngang lời cô, thấy cô hơi sững người ra trong giây lát, anh nói tiếp: “Cô ấy không phải người yêu của tôi. Hôm nay tôi mới gặp cô ấy.”
“Ồ.” Tống Địch nghĩ một chút rồi nói tiếp: “Tôi còn tưởng rằng cô ấy là bạn gái hoa hồng của anh?”
Nói đến chuyện này, Phó Thuấn đã hoàn toàn giao hết hoa hồng cho quầy lễ tân, anh hoàn toàn không quan tâm đến, người tặng hoa đó cứ cách dăm ba hôm lại chúc anh vui vẻ và hỏi thăm anh, nhưng anh không hề trả lời.
Theo hiểu biết của anh, những người nhàm chán như vậy không cần phải quan tâm, dù sao thì sớm muộn gì chán ngán rồi trò chơi sẽ kết thúc.
“Không phải, đó cũng không phải người yêu của tôi. Tôi chưa có người yêu.” Phó Thuấn nói chắc như đinh đóng cột, thật sự thì anh không muốn giải thích thêm lần thứ ba.
“Ừm.” Tống Địch miễn cưỡng chấp nhận cách nói của anh: “Rất cảm ơn anh đã đưa tôi về.”
“Không có gì. Dù sao thì tôi cũng phải về nhà.” Phó Thuấn nói một cách đương nhiên, anh hoàn toàn không nhớ lời đề nghị đi ăn chút gì đó rồi nói chuyện về kịch nói của Vương Tử Đồng.
“Cô…” Đổi chủ đề, Phó Thuấn đột nhiên hỏi: “Cô ngồi ở hàng ghế thứ mấy?”
“Hả?” Tống Địch chợt phản ứng lại rồi nói: “Tôi làm thẻ thường, là vị trí sáu hàng ghế cuối, tùy thuộc vào tình hình đặt chỗ trước. Hôm nay là ngồi ở hàng ghế thứ hai từ cuối lên.”
“Ngồi sát phía cuối như vậy? Không phải làm thẻ năm sẽ được ưu tiên chọn trước sao?” Phó Thuấn hỏi rất tự nhiên.
Tống Địch giải thích: “Không phải, tại tôi sắp xếp không hợp lý, đột nhiên nổi hứng muốn đến xem.”
Phó Thuấn không thích cách suy nghĩ chuyện gì cũng có thể đổ hết lên người mình, nhưng anh không biết nói thế nào, vì thế anh có chút nóng nảy quay đầu lại nhìn cô, nhưng lại thấy cô đang tập trung nhìn chằm chằm anh.
Nhưng sau cái nhìn này, những lần sau khi anh thông qua kính chiếu hậu nhìn cô, chỉ thấy cô đã nghiêng mắt, cúi đầu vuốt phẳng quần áo của mình.
Phó Thuấn nghĩ, cô nhìn tôi làm gì?
Trên mặt tôi có thứ gì sao?
Không tự giác mà thò tay sờ lên vị trí má phải của anh.
Chương 14
Sau khi đưa người đến nơi, Tống Địch chào hỏi muốn xuống xe, bị Phó Thuấn ngăn lại.
“Tối mai cô có rảnh không?” Phó Thuấn xoay người sang chỗ khác nhìn cô.
Tống Địch ngồi ở phía ghế sau trừng to mắt nhìn anh, hình như có chút sợ hãi.
Lúc này khu vực nhỏ rất yên tĩnh, từ trên cánh cửa xuống dưới lầu có một chiếc đèn mờ nhạt, trong xe rất tối, cô trông có chút tội nghiệp.
Phó Thuấn ho nhẹ : “Ngày mai tôi mời cô xem lại một lần nữa, ngồi hàng ghế phía trước.”
Nghe anh nói như vậy, Tống Địch vội vàng lắc đầu, cô vươn tay lay mở khóa cửa xe: “Không được đâu, bạn gái hoa hồng của anh sẽ không vui đấy, tạm biệt anh Phó.”
Nói xong cũng không quay đầu lại mà chạy ra ngoài, xông vào hành lang tối như mực.
“Này!”
Phó Thuấn không tự giác mà vươn tay muốn giữ cô lại, nhưng cô đã chạy trước, bàn tay nắm chặt mớ không khí, anh phiền não nghĩ, tôi thật sự không có bạn gái, phải nói bao nhiêu lần mới tin?
Người nọ là kẻ đần sao? Nghe không hiểu tiếng người sao?
Hoa hồng quỷ quái gì chứ!
Đúng là bực bội thật, Phó Thuấn quyết định lập tức gửi tin nhắn cho đối phương: ‘Đừng gửi hoa nữa, trò chơi nhàm chán dừng ở đây.’
Đối phương lại không phản hồi, anh vứt bỏ điện thoại, hờn dỗi lái xe rời đi.
Vừa về đến nhà, Phó Thuần liền nhận được lời “an ủi” từ Quan Hạo Hiên.
“Không được tốt lắm, tôi không thấy rõ mặt.” Phó Thuấn nói xong chăm chú nhớ lại, xác nhận nói: “Hoàn toàn là không thấy rõ, ánh sáng rạp hát quá kém.”
Quan Hạo Hiên ở đầu bên kia điện thoại bất đắc dĩ mà thở ngắn than dài: “Trong những người bạn thân vừa độ tuổi của vợ tớ, cô ấy là người ‘môn đăng hộ đối’ nhất rồi, Thuấn, tiếp tục như vậy, chỉ có thể tìm những cô gái thuộc thế hệ của chị tớ.” Anh ta cảm thán nói: “Chẳng lẽ cậu chuẩn bị tìm cô gái trẻ hai mươi tuổi tươi mới?”
“Cậu nhàm chán quá hả? Hai mươi tuổi kém tớ tới tám tuổi, ba năm đã cách một thế hệ, khác biệt nhân đôi đó.” Phó Thuấn giật cổ áo ra, cởi áo sơmi ném lên trên ghế sô pha màu đen, một tay thay áo sơmi trước đó bằng áo thun.
“Không thể nào, cậu biết ba của Trịnh Phỉ không?”
“Biết, làm sao vậy?” Phó Thuấn mệt mỏi ngồi trên ghế sô pha, anh cảm thấy trên thế giới này chủ đề khó khăn nhất thực sự là phụ nữ, so với nghiên cứu các loại con quay hồi chuyển còn phức tạp hơn nhiều.
“Hơn năm mươi, tìm được hai mươi sáu đấy.” Quan Hạo Hiên khoa trương mà nói, “Ngay cả ba ta cũng đều nói, chú Trịnh càng già càng dẻo dai. Tớ xem cậu cũng rất phù hợp, lại sống thêm mấy tuổi nữa, đến ba mươi lăm, tìm người hai mươi tuổi đấy, hoàn mỹ.”
Phó Thuấn bỗng nhiên rất kỳ diệu mà liên tưởng đến một vấn đề kỳ diệu, anh không biết Tống Địch bao nhiêu, có lẽ cũng là ngoài hai mươi, trông cô giống một cô gái trẻ trung.
Anh thuận miệng nói vài câu đuổi Quan Hạo Hiên, cũng yêu cầu anh ta về sau không được nhiệt tình mà làm Hồng Nương như vậy, nói xong mới đi tắm rửa.
Hồng Nương: chỉ người chuyên mai mối.
Từ phòng tắm đi ra, Phó Thuấn nhìn bản thân trong gương, nhìn quanh khuôn mặt của anh, hất tóc ướt sũng ra phía sau, lộ ra cái trán.
Nhìn hồi lâu, anh cũng không biết mình vì cái gì lại làm những chuyện vô nghĩa này, chỉ cảm thấy ngột ngạt khó thở, vô cùng muốn tìm một ít chuyện để làm, thở dài, rót rượu đỏ rồi đi thư phòng tăng ca, nghiên cứu V2X trí tuệ nhân tạo liên kết với lưới [NET] của anh.
Ngày hôm sau, Phó Thuấn thức dậy đúng giờ, nhận được lời mời của Paul trên Zalo.
“Nếu không có hẹn… thì buổi chiều đến thưởng thức món ăn mới của tôi, ở đây có một chai Lôi Tư Lệnh, đến không?”
Phó Thuấn lập tức trả lời ok, rời giường tắm rửa rồi xuống nhà hàng dưới lầu ăn bữa cơm trưa sớm, trở lại thư phòng tiếp tục làm việc đến hai giờ rưỡi chiều mới từ từ lái xe đến quán cafe.
Có thể là anh đang tức giận, hay là vì một nguyên nhân gì khác, cố ý đi vòng một quãng đường xa, tránh cửa hàng cắm hoa nghệ thuật Hoa Nguyệt.
Paul có mối quan hệ rộng lớn, mời không ít người.
Phó Thuấn quen biết anh ta hơn hai năm, cũng hiểu thói quen kết bạn uống rượu của anh ta, cầm chai Champagne chọn ở trong nhà đi vào, anh chú ý đến trong tiệm có rất nhiều rất nhiều hoa tươi, hồng hồng xanh xanh rất nhiều, trong đó có một loại cỏ nhánh có hoa đỏ. Đêm đó, Tống Địch đã ôm những thứ này, mùi không khó chịu nhưng lại rất kỳ lạ.
Anh và Paul bắt chuyện, đưa rượu qua.
“Đáng tiếc thật ah, tớ không thể giữ tiểu mỹ nhân lại giúp cậu.” Paul nhún vai.
Phó Thuấn ngẩn người, mới ý thức tới anh ta đang nói tới ai: “Cô ấy đưa tới sao?”
“Đúng.” Paul nói, “Vừa đi không tới năm phút, nếu như bây giờ cậu đuổi theo…”
“Tại sao tớ phải đuổi theo?” Phó Thuấn dứt khoát hỏi ngược lại.
Paul vỗ tay anh, cứ như thấy trẻ con không thể dạy dỗ: “Vậy mới được chứ, cứ như vậy vừa để có thể kết thúc.”
Bữa tiệc này tương đương với một buổi đánh giá nhỏ, tốp năm tốp ba người ngồi ở trước quầy bar hoặc là trước bàn ăn, nhấm nháp đồ ăn mới nhất do đầu bếp đưa lên cùng các loại cà phê và rượu.
Phó Thuấn ngồi một mình ở bên trong hàng ghế dài lần trước anh và Tống Địch từng ngồi qua, ở sát đường đi, anh nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cuối tuần con đường này rất ít người, vào thu cây ngô đồng thay đổi màu sắc, thỉnh thoảng có một hai lá cây rơi xuống, Phó Thuấn càng nhìn càng buồn bã, nhíu mày khó hiểu, lại nhìn về phía đối diện, trống trơn, trong lòng hình như có một lỗ hỏng, có một thứ gì đó đang ở một chỗ nào ở bên trong lỗ hỏng thoát ra ngoài.