Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 37
Hạ Hầu Huyền Ngự biểu tình vặn vẹo trong một chớp mắt, “Cái gì mà yêu sâu sắc, chỉ cần giết nam nhị kia, ta đương nhiên có biện pháp làm nữ chủ quên hắn, dựa theo cốt truyện nguyên bản, yêu ta nam chủ này.”
Trải qua một lần giáo huấn, Hạ Hầu Huyền Ngự cảm thấy mình không thể lại dung túng nam nhị cùng với nữ chủ ở bên nhau, hắn không có khả năng phạm hai lần sai lầm giống nhau. Còn nam nhị chết rồi và suất diễn của nam nhị nên làm thế nào, so với nữ chủ trực tiếp phản bội cuối cùng làm hắn mất đikhí vận của thế giới này, đều là việc nhỏ, luôn có người có thể thay thế suất diễn của nam nhị.
Ngón tay gõ đầu gối, trên khuôn mặt Hạ Hầu Huyền Ngự vô cùng tuấn mỹ lộ ra một cái tươi cười bá đạo mà khinh thường, “Thứ gì mà dám tranh đoạt nữ nhân cùng với ta.”
Ngẫm lại trong nguyên tác nữ chủ Sở Li cùng Cửu công tử Đông Thành trở thành bằng hữu rồi, vẫn luôn sinh hoạt ở Cửu Nghiêm thành trong địa phận Đông Thành, Hạ Hầu Huyền Ngự phát ra mệnh lệnh, phái thủ hạ đi Cửu Nghiêm thành toàn diện tìm tòi tung tích Sở Li.
……
Tốn Nô cùng Đường Lê đi vào Bạch Lộc thành gần nhất, tòa thành này không tính là lớn, nhưng ở vào giao giới Bắc Thành và Đông Thành, cho nên dòng người lui tới còn không ít.
“không bằng ở chỗ này đi.” Đường Lê dò hỏi ý kiến Tốn Nô. Nàng còn lo lắng vết thương trên người Tốn Nô, trọng thương như vậy không có khả năng nhanh chóng tốt lên, còn cần nhiều thời gian cẩn thận điều dưỡng mới được, không dễ bôn ba lâu.
Tốn Nô từ lúc vào thành liền yên lặng quan sát đám người bốn phía cùng ngựa xe lui tới, nghe Đường Lê dò hỏi, hắn gật gật đầu, “Có thể.”
Trong thành phần nhiều là bá tánh bình thường, thoạt nhìn đều tương đối giàu có và đông đúc, tòa thành như vậy hẳn là thích hợp cư trú.
Để Đường Lê làm chủ, lựa chọn một tòa nhà nhỏ, tòa nhà này ở bên cạnh một con sông nhỏ, trước cửa còn có một gốc liễu rủ. “Huynh xem, tòa nhà này không lớn, phía trước là cửa hàng, có thể đặt ba cái bàn, trước bán chút nước trà điểm tâm linh tinh, mặt sau tiểu viện để ở, còn có giếng nước, không cần đi giếng ngập ở góc đường bên kia múc nước.” Đường Lê chỉ một chút cho Tốn Nô xem.
Tốn Nô là sát thủ, phòng ốc do tổ chức phân phối, đồ ăn do tổ chức giải quyết hoặc là hoàn thành nhiệm vụ rồi thuận tiện tìm tửu lầu ăn cơm, đối với loại sinh hoạt người thường này cũng không hiểu lắm, vì thế chỉ có thể giống sủng vật to lớn, đi theo phía sau Đường Lê nhìn nàng chỉ điểm giang sơn.
“Phòng này để lại cho huynh, ta cảm thấy hẳn là huynh sẽ thích cái cửa sổ này, chờ có thời gian ta trồng hoa ở chỗ này cho huynh, huynh thích hoa gì?”
“Cái phòng bếp này không tồi, ta vừa lòng nhất phòng bếp này, rất nhiều nguyên liệu cần mua sắm, lúc ta chọn nơi này cũng đã xem qua, rất gần chợ, về sau mua đồ ăn cũng thuận tiện.”
Đường Lê nói nói, Tốn Nô chỉ biết gật đầu, bởi vì phương diện này, căn bản hắn so ra kém cả một đầu ngón tay của tiểu tỷ tỷ. Chỉ có lúc mua đồ vật, hắn có thể thể hiện giá trị.
Hai người ở chợ mua đồ dùng sinh hoạt cùng với gạo, mì, thịt, đồ ăn, vật nặng Tốn Nô cầm, không để Đường Lê nhúng tay, Đường Lê chỉ cầm một rổ đồ ăn, thường thường hỏi hắn có mệt hay không. Hai người đi đến trước một cái sạp đồ ăn, đại nương bán đồ ăn nhìn hai bọn họ cười không ngừng, nói với Đường Lê: “Tiểu nương tử đau lòng nam nhân nhà mình như vậy, cảm tình thật là tốt, vừa mới thành thân sao?”
Đường Lê: “……”
Bọn họ hai người đều mặc áo vải thô bình thường, đi cùng một chỗ, tuy rằng không có gì thân mật, nhưng khi nhìn về phía đối phương đều có chút ngượng ngùng trốn tránh, có vẻ thập phần ngây ngô, nhìn qua tựa như một đôi tiểu phu thê trẻ tuổi. không chỉ đại nương bán đồ ăn, cơ hồ mọi người trong chợ nhìn thấy bọn họ người đều cho rằng như vậy, một người hàng rong bán thoa hoàn còn gọi Tốn Nô: “Tiểu lang quân, mua cành thoa cho nương tử nhà huynh đi, nương tử nhà huynh đẹp như vậy, ăn mặc cũng quá thuần tịnh.”
Tốn Nô còn là lần đầu tiên bị người xa lạ buông lời nói đùa, rốt cuộc dĩ vãng hắn một thân hắc y độc lai độc vãng, còn cầm đao, nhìn không dễ chọc, đương nhiên không ai dám tùy tiện đáp lời, nhưng mà giờ phút này hắn cõng gạo và mì, bên cạnh có cô nương tuổi trẻ đi theo nhìn như tiểu tức phụ, hai người săn sóc nhau, dù hắn lạnh mặt cũng có vẻ vô hại.
“Đúng vậy, tiểu lang quân, đến xem trâm đi.”
Tốn Nô nhìn tức phụ tuổi trẻ đang nói chuyện, phát hiện trên đầu nàng cắm vài cây thoa bạc, lại nhìn về phía Đường Lê, lúc này mới ý thức được nàng xác thật không mang thoa hoàn, chỉ buộc dây cột tóc. Nhìn mái tóc kia, hắn dừng một chút, thật sự đi đến trước quán, nghiêm túc chọn mấy thứ trang sức. Đường Lê đang giải thích cùng với đại nương nói giỡn hỏi bọn họ có hài tử hay không, kết quả quay đầu nhìn Tốn Nô chọn trang sức cho mình, tức khắc đỏ mặt không còn lời gì để nói.
Đại nương ha ha cười rộ lên, “Đừng ngượng ngùng a, nam nhân nhà cô thật thương cô, tiểu nương tử da mặt cũng quá mỏng.”
Càng làm cho người ta ngượng ngùng chính là, bởi vì Tốn Nô đều đưa tiền cho nàng, cho nên nàng phải đi qua trả tiền, người bán thoa hoàn chính là một đôi phu thê, thê tử thấy thế đập trượng phu một cái, chỉ vào hai người Đường Lê cả giận nói: “Chàng nhìn người ta, trượng phu người ta có bao nhiêu tri kỷ, tiền đều để thê tử cầm, chàng còn giấu ta cất tiền riêng.”
Đường Lê lôi kéo tiểu nam thần nhanh chóng chạy đi.
Lúc đi mua đệm chăn quần áo, lại bị trêu ghẹo, lão bản nương nghe bọn họ nói phải chuẩn bị đệm chăn, lập tức lấy ra một bộ trải giường màu đỏ tươi, cười ngâm ngâm nói: “Các ngươi hai tiểu phu thê nhìn hẳn là mới vừa thành thân không bao lâu, đồ hỉ nhà ta rất có tiếng, bảo đảm các ngươi dùng đồ hỉ nhà ta, ba năm ôm hai! Tốt tốt đẹp đẹp!”
Đường Lê chịu không nổi lão bản nương này nhiệt tình vạn phần, liên tục xua tay, ngượng ngùng cực kỳ, kết quả liếc mắt một cái sang Tốn Nô bên cạnh, thấy hắn nhìn chằm chằm hỉ bị, thế nhưng nhìn rất nghiêm túc.
Nàng nhìn nhìn đồ án hoa sen liền cành phía trên, thử hỏi: “Tốn Nô, huynh thích bộ chăn này? Bằng không, ta mua một tấm như vậy cho huynh?”
Tốn Nô hoàn hồn, dời ánh mắt nhìn về phía cửa tiệm, “…… Nàng chọn đồ nàng thích là được.”
Đường Lê nhìn tiểu nam thần bên tai đỏ lên. Nàng không biết thế nào đầu óc mơ hồ, bị sắc đẹp mê hoặc, buột miệng thốt ra: “Vậy cái này đi.”
Lão bản nương cười hì hì, không chút nào ngoài ý muốn, “Được rồi, ta bọc lại cho các ngươi, gối hỉ có muốn hay không?”
Mua một đống lớn đồ vật về nhà chậm rãi chỉnh lý, Đường Lê lấy ra quyển vở ghi chép, ghi xong rồi bắt đầu quét tước vệ sinh dán giấy cửa sổ mới. Nàng vóc dáng thấp không dán được trên cao, Tốn Nô vóc dáng cao, tiếp nhận giấy cửa sổ trong tay nàng liền dán lên trên cửa sổ. Bởi vì không thuần thục dán không phẳng phiu, Đường Lê cười cười, dẫm lên trên ghế đi sửa lại. Nàng cũng không thuần thục, bất quá năng lực mạnh, thử nhiều liền biết. Nàng dán giấy cửa sổ xong muốn nhìn một chút có dán lệch hay không, kết quả ghế dưới chân lay động, ngã xuống bên cạnh.
Tốn Nô giang hai cánh tay, liền đỡ được nàng, từ trên ghế ôm xuống dưới.
Đường Lê sợ tới mức ngực thùng thùng nhảy lên, bị Tốn Nô đập vai một chút, “không có việc gì, ta đón được nàng.”
Tim đập thế này không được, Đường Lê nghĩ thầm.
Treo màn, trải đệm chăn, Tốn Nô cái gì cũng không biết, rũ mắt học một chút, có vẻ chân tay vụng về, bộ dáng có chút đáng thương, làm Đường Lê rất muốn chọc vào lông mi hắn dày rậm cong cong.
Tiểu nam thần nhận thấy tầm mắt nàng nhìn qua, tiếp xúc đôi mắt kia sạch sẽ bình tĩnh, Đường Lê lập tức lùi về đi làm việc. Bộ giường hỉ kia, bị nàng ôm đến phòng Tốn Nô, chuyên môn trải cho hắn, Tốn Nô không hé răng.
Tuy trong nhà còn chưa thu thập tốt, nhưng phòng bếp là trọng địa, Đường Lê đã quét tước xong, nàng riêng mua gà, hầm từ sớm, lại mua mấy thứ dược liệu hầm canh ở hiệu thuốc, chuyên môn làm cơm bệnh nhân cho tiểu nam thần. Dù là dược thiện, cũng phải làm đến không có dược vị, ngửi mùi thơm khiến cho người ta ngón trỏ đại động. Đường Lê từ trước là lão bản nhà hàng, dù không biết làm đồ ăn cấp đại tửu lâu, nhưng mỹ thực các loại canh hầm trong nhà cùng các món kiểu mới màu sắc rực rỡ nàng đều biết, điểm tâm bánh đường truyền thống cũng biết làm.
Nhìn Đường Lê mang từng món đồ ăn lên, ánh mắt Tốn Nô lóe lóe, chờ Đường Lê cũng ngồi xuống, hắnmới cầm lấy chiếc đũa.
Trong đêm yên lặng, các nơi trong thành đều đóng cửa, chỉ ngẫu nhiên có thể nghe thấy tiếng chó sủa, cùng sân nhà bên truyền đến tiếng cười trẻ con, hai người ngồi bên ngọn đèn yên lặng ăn cơm. Ánh đèn mông lung, đồ ăn tỏa hương, Tốn Nô ăn ăn, nhịn không được nhìn phía đối diện, hắn cảm thấy lúc này hết thảy đều quá mức hư ảo.
Cuộc sống bình tĩnh bình thường như vậy thật hư ảo, người đối diện ở dưới đèn mỉm cười với hắn cũng hư ảo, là trước đây hắn chưa bao giờ từng tưởng tượng, rồi lại dị thường dễ dàng tiếp nhận như thế.
Sông nhỏ nước chảy róc rách, người bán hàng rong sáng sớm đi qua cầu nhỏ rao hàng đánh thức Đường Lê. Nàng đứng dậy mở cửa sổ, ngồi ở trước gương đồng chải đầu, vốn dĩ chuẩn bị tùy tiện thắt cái bím tóc, nhưng ánh mắt chạm đến mấy cái thoa bạc kia, nàng lại do dự một chút, cuối cùng cầm lấy trâm cài lên tóc, dây cột tóc thu lại cho vào túi tay áo.
Thu thập xong đi ra cửa, phòng bên cạnh Tốn Nô vừa lúc cũng mở cửa đi ra. Đường Lê nhìn về phía tóc của hắn, vẫn dùng một mảnh vải lần đó tùy tay xé ra. Nàng rút dây cột tóc từ túi tay áo ra, “Ta có trang sức tóc mới, cái này, cho huynh buộc tóc đi.”
Tốn Nô tiếp nhận, hai người đứng tại chỗ nhìn nhau một hồi lâu, Đường Lê mới ho nhẹ một tiếng, nhanh chóng chui vào phòng bếp.
Đường Lê không rõ lắm thế giới này mở cửa hàng phải chú ý cái gì, đành phải vừa chuẩn bị, vừa đi tiệm khác nhìn xem, lại chế tác chút bánh ngọt trước, đánh quan hệ tốt cùng hàng xóm chung quanh. khôngcẩn thận làm quá nhiều, dư lại đặt ở cửa hàng còn chưa khai trương, kết quả bởi vì hình thức quá đẹp, nhìn lại mới lạ, khiến cho người qua đường vào hỏi giá, thế nhưng ngoài ý muốn bán được hơn mộtnửa.
Đường Lê nghĩ nghĩ, cảm thấy về sau làm cửa hàng điểm tâm nói không chừng cũng được.
Nàng không hề có tự giác với việc mình biến kịch bản ngược luyến cẩu huyết thành một kịch bản mỹ thực điền văn ngọt sủng, vui vui vẻ vẻ chuẩn bị công việc khai trương cửa hàng, không quên làm các loại đồ ăn ngon cho Tốn Nô, Tốn Nô cũng như quên mất mình là sát thủ, mỗi ngày hỗ trợ mua đồ ăn quét tước vệ sinh, còn nhàn rỗi không có việc gì sửa sang lại đường đất phía sau tiểu viện, vừa gặm bánh bao vừa sửa. Đường Lê từ cửa sổ phòng bếp thấy tiểu nam thần ngồi xổm trong viện lát đá, mộtbên mặt căng phồng, thì đặc biệt muốn cười.
Xem vịt trong nồi hầm, nàng gắp một miếng chân vịt, múc canh, gọi Tốn Nô trong viện: “Tốn Nô, huynh tới nếm thử canh này hương vị thế nào.”
Tốn Nô gương mặt phồng lên, nhìn về phía chén nàng cầm trong tay. Nóng hôi hổi, hương khí lượn lờ.
Vào đêm, Tốn Nô nhảy qua cửa sổ đi ra ngoài tìm chỗ luyện đao, luyện hai canh giờ mới trở về.
Đường Lê không chỉ mỗi ngày dùng đồ ăn bồi bổ, còn riêng đi dược phòng mua thuốc trị thương trở về mỗi ngày bôi cho Tốn Nô, có lẽ là bởi vì như vậy, vết thương của Tốn Nô khỏi rất nhanh, so với mỗi mộtlần trước đây đều nhanh hơn rất nhiều, thời gian ngắn ngủn ngoại thương trên người đều đã khép lại, chỉ còn nội thương cần chậm rãi điều dưỡng.
Quán ăn nho nhỏ mở ra trong tay Đường Lê, nếu chỉ có nàng lẻ loi một mình, cửa hàng nhỏ cũng khôngdễ mở như vậy, nhưng thêmTốn Nô, rất nhiều việc đều thuận tiện. Cửa hàng mở không đến hai ngày, có du côn lưu manh tới thu ‘ phí bảo hộ’, mấy đại hán bước chân chữ bát ngoài nghênh ngang đi vào, một lát sau bước chân chữ bát trong thất tha thất thểu chạy ra.
Có người đứng ở cửa hô to vào: “Ngươi chờ cho ta …… Ai da.”
Còn không kêu xong bị lão đại đập cái ót một cái, lão đại kia ôm quyền, hô to với Tốn Nô đang cầm cây chổi đứng trong tiệm: “Bằng hữu, thấy ngươi võ công không tầm thường, ở loại địa phương nhỏ này thật sự ủy khuất, không bằng theo chúng ta, đi theo huynh đệ làm một trận!”
Tốn Nô mặt vô biểu tình nói với mấy tên côn đồ kia: “Đạo bất đồng, bất vi tương mưu.”
Đường Lê chứng kiến một màn này, không biết vì cái gì rất muốn cười, nửa ngày không nghẹn nổi, chạy vội ra sau phòng bếp cười to ra tiếng.
Tốn Nô: “??”
Trừ lần đó ra, còn có diện mạo của Đường Lê đưa tới phiền toái. Nữ chủ Sở Li là mỹ nhân, dù Đường Lê không bôi phấn, mặc váy thô, đeo thoa hoàn vẫn khó che sắc đẹp, cứ như vậy khó tránh khỏi trêu chọc một ít đăng đồ lãng tử, quán ăn khai trương không đến mấy ngày, liền có du hiệp lang thang ỷ vào mộtchút công phu quyền cước, vào trong tiệm đùa giỡn.
Đường Lê: “Khách nhân muốn ăn cái gì?”
Khách lang thang: “Lão bản nương đẹp như vậy, làm đầu bếp nữ cái gì, không bằng theo ta đi.”
Tốn Nô thực nhanh từ trong phòng bếp đi ra, đi đến bên Đường Lê, “Ta tới.”
Đối với khách lang thang, ngữ khí của hắn không có ôn hòa như vậy, không nói hai lời rút đao trước, ánh đao chợt lóe rồi thu vào vỏ, cùng lúc đó, một tảng lớn tóc hơi mỏng tung bay rơi xuống. Nam nhân chỉ cảm thấy da đầu chợt lạnh, từ trong tử vong uy hiếp lấy lại tinh thần, kinh hách mà mở to hai mắt nhìn, tròng mắt đều không chuyển.
Tốn Nô: “Ăn cái gì?”
Nam nhân lắp bắp: “Ăn…… Ăn…… Ăn……”
Tốn Nô: “Ăn mì.”
Nam nhân: “Ăn, ăn mì.”
Tốn Nô chuyển sang Đường Lê, ngữ khí trầm thấp: “hắn muốn ăn mì.”
Đường Lê: “……”
Hai người đi ra sau bếp, thấy Đường Lê muốn động thủ nấu mì, Tốn Nô nói: “Ta làm.”
Đường Lê sửng sốt, “Huynh làm? Nhưng mà, huynh biết nấu sao?”
Tốn Nô cầm lấy mì ném vào nước ấm, tùy tiện vớt vào trong chén, gia vị gì cũng không thêm, bưng lên đi đến tiền đường, loảng xoảng một tiếng đặt ở trước mặt nam nhân đứng ngồi không yên kia, phun ra một chữ: “Ăn.”
Chờ đến nam nhân kia như nuốt độc dược ăn xong chén mì nửa sống nửa chín, trả tiền rồi kẹp chặt cái đuôi chạy đi, Đường Lê lắc đầu có chút bất đắc dĩ. Xem ra mặc kệ ở đâu, thời đại nào, mở cửa hàng đều không phải chuyện đơn giản, ở nơi này pháp luật ước thúc không cao càng đặc biệt không dễ dàng, nếu không có Tốn Nô, một mình nàng phải xử lý những việc này, chỉ sợ là phiền toái vô số lần, nàng vẫn nghĩ rất nhiều việc quá đơn giản, nếu không có năng lực tự bảo vệ mình, nàng chỉ sợ không có cách nào sống sót ở thế giới này.
“Tốn Nô, ta bái huynh làm sư phụ được không, huynh dạy ta một chút công phu phòng thân.” Như vậy về sau nếu Tốn Nô đi rồi, nàng cũng không sợ nữa.
Trải qua một lần giáo huấn, Hạ Hầu Huyền Ngự cảm thấy mình không thể lại dung túng nam nhị cùng với nữ chủ ở bên nhau, hắn không có khả năng phạm hai lần sai lầm giống nhau. Còn nam nhị chết rồi và suất diễn của nam nhị nên làm thế nào, so với nữ chủ trực tiếp phản bội cuối cùng làm hắn mất đikhí vận của thế giới này, đều là việc nhỏ, luôn có người có thể thay thế suất diễn của nam nhị.
Ngón tay gõ đầu gối, trên khuôn mặt Hạ Hầu Huyền Ngự vô cùng tuấn mỹ lộ ra một cái tươi cười bá đạo mà khinh thường, “Thứ gì mà dám tranh đoạt nữ nhân cùng với ta.”
Ngẫm lại trong nguyên tác nữ chủ Sở Li cùng Cửu công tử Đông Thành trở thành bằng hữu rồi, vẫn luôn sinh hoạt ở Cửu Nghiêm thành trong địa phận Đông Thành, Hạ Hầu Huyền Ngự phát ra mệnh lệnh, phái thủ hạ đi Cửu Nghiêm thành toàn diện tìm tòi tung tích Sở Li.
……
Tốn Nô cùng Đường Lê đi vào Bạch Lộc thành gần nhất, tòa thành này không tính là lớn, nhưng ở vào giao giới Bắc Thành và Đông Thành, cho nên dòng người lui tới còn không ít.
“không bằng ở chỗ này đi.” Đường Lê dò hỏi ý kiến Tốn Nô. Nàng còn lo lắng vết thương trên người Tốn Nô, trọng thương như vậy không có khả năng nhanh chóng tốt lên, còn cần nhiều thời gian cẩn thận điều dưỡng mới được, không dễ bôn ba lâu.
Tốn Nô từ lúc vào thành liền yên lặng quan sát đám người bốn phía cùng ngựa xe lui tới, nghe Đường Lê dò hỏi, hắn gật gật đầu, “Có thể.”
Trong thành phần nhiều là bá tánh bình thường, thoạt nhìn đều tương đối giàu có và đông đúc, tòa thành như vậy hẳn là thích hợp cư trú.
Để Đường Lê làm chủ, lựa chọn một tòa nhà nhỏ, tòa nhà này ở bên cạnh một con sông nhỏ, trước cửa còn có một gốc liễu rủ. “Huynh xem, tòa nhà này không lớn, phía trước là cửa hàng, có thể đặt ba cái bàn, trước bán chút nước trà điểm tâm linh tinh, mặt sau tiểu viện để ở, còn có giếng nước, không cần đi giếng ngập ở góc đường bên kia múc nước.” Đường Lê chỉ một chút cho Tốn Nô xem.
Tốn Nô là sát thủ, phòng ốc do tổ chức phân phối, đồ ăn do tổ chức giải quyết hoặc là hoàn thành nhiệm vụ rồi thuận tiện tìm tửu lầu ăn cơm, đối với loại sinh hoạt người thường này cũng không hiểu lắm, vì thế chỉ có thể giống sủng vật to lớn, đi theo phía sau Đường Lê nhìn nàng chỉ điểm giang sơn.
“Phòng này để lại cho huynh, ta cảm thấy hẳn là huynh sẽ thích cái cửa sổ này, chờ có thời gian ta trồng hoa ở chỗ này cho huynh, huynh thích hoa gì?”
“Cái phòng bếp này không tồi, ta vừa lòng nhất phòng bếp này, rất nhiều nguyên liệu cần mua sắm, lúc ta chọn nơi này cũng đã xem qua, rất gần chợ, về sau mua đồ ăn cũng thuận tiện.”
Đường Lê nói nói, Tốn Nô chỉ biết gật đầu, bởi vì phương diện này, căn bản hắn so ra kém cả một đầu ngón tay của tiểu tỷ tỷ. Chỉ có lúc mua đồ vật, hắn có thể thể hiện giá trị.
Hai người ở chợ mua đồ dùng sinh hoạt cùng với gạo, mì, thịt, đồ ăn, vật nặng Tốn Nô cầm, không để Đường Lê nhúng tay, Đường Lê chỉ cầm một rổ đồ ăn, thường thường hỏi hắn có mệt hay không. Hai người đi đến trước một cái sạp đồ ăn, đại nương bán đồ ăn nhìn hai bọn họ cười không ngừng, nói với Đường Lê: “Tiểu nương tử đau lòng nam nhân nhà mình như vậy, cảm tình thật là tốt, vừa mới thành thân sao?”
Đường Lê: “……”
Bọn họ hai người đều mặc áo vải thô bình thường, đi cùng một chỗ, tuy rằng không có gì thân mật, nhưng khi nhìn về phía đối phương đều có chút ngượng ngùng trốn tránh, có vẻ thập phần ngây ngô, nhìn qua tựa như một đôi tiểu phu thê trẻ tuổi. không chỉ đại nương bán đồ ăn, cơ hồ mọi người trong chợ nhìn thấy bọn họ người đều cho rằng như vậy, một người hàng rong bán thoa hoàn còn gọi Tốn Nô: “Tiểu lang quân, mua cành thoa cho nương tử nhà huynh đi, nương tử nhà huynh đẹp như vậy, ăn mặc cũng quá thuần tịnh.”
Tốn Nô còn là lần đầu tiên bị người xa lạ buông lời nói đùa, rốt cuộc dĩ vãng hắn một thân hắc y độc lai độc vãng, còn cầm đao, nhìn không dễ chọc, đương nhiên không ai dám tùy tiện đáp lời, nhưng mà giờ phút này hắn cõng gạo và mì, bên cạnh có cô nương tuổi trẻ đi theo nhìn như tiểu tức phụ, hai người săn sóc nhau, dù hắn lạnh mặt cũng có vẻ vô hại.
“Đúng vậy, tiểu lang quân, đến xem trâm đi.”
Tốn Nô nhìn tức phụ tuổi trẻ đang nói chuyện, phát hiện trên đầu nàng cắm vài cây thoa bạc, lại nhìn về phía Đường Lê, lúc này mới ý thức được nàng xác thật không mang thoa hoàn, chỉ buộc dây cột tóc. Nhìn mái tóc kia, hắn dừng một chút, thật sự đi đến trước quán, nghiêm túc chọn mấy thứ trang sức. Đường Lê đang giải thích cùng với đại nương nói giỡn hỏi bọn họ có hài tử hay không, kết quả quay đầu nhìn Tốn Nô chọn trang sức cho mình, tức khắc đỏ mặt không còn lời gì để nói.
Đại nương ha ha cười rộ lên, “Đừng ngượng ngùng a, nam nhân nhà cô thật thương cô, tiểu nương tử da mặt cũng quá mỏng.”
Càng làm cho người ta ngượng ngùng chính là, bởi vì Tốn Nô đều đưa tiền cho nàng, cho nên nàng phải đi qua trả tiền, người bán thoa hoàn chính là một đôi phu thê, thê tử thấy thế đập trượng phu một cái, chỉ vào hai người Đường Lê cả giận nói: “Chàng nhìn người ta, trượng phu người ta có bao nhiêu tri kỷ, tiền đều để thê tử cầm, chàng còn giấu ta cất tiền riêng.”
Đường Lê lôi kéo tiểu nam thần nhanh chóng chạy đi.
Lúc đi mua đệm chăn quần áo, lại bị trêu ghẹo, lão bản nương nghe bọn họ nói phải chuẩn bị đệm chăn, lập tức lấy ra một bộ trải giường màu đỏ tươi, cười ngâm ngâm nói: “Các ngươi hai tiểu phu thê nhìn hẳn là mới vừa thành thân không bao lâu, đồ hỉ nhà ta rất có tiếng, bảo đảm các ngươi dùng đồ hỉ nhà ta, ba năm ôm hai! Tốt tốt đẹp đẹp!”
Đường Lê chịu không nổi lão bản nương này nhiệt tình vạn phần, liên tục xua tay, ngượng ngùng cực kỳ, kết quả liếc mắt một cái sang Tốn Nô bên cạnh, thấy hắn nhìn chằm chằm hỉ bị, thế nhưng nhìn rất nghiêm túc.
Nàng nhìn nhìn đồ án hoa sen liền cành phía trên, thử hỏi: “Tốn Nô, huynh thích bộ chăn này? Bằng không, ta mua một tấm như vậy cho huynh?”
Tốn Nô hoàn hồn, dời ánh mắt nhìn về phía cửa tiệm, “…… Nàng chọn đồ nàng thích là được.”
Đường Lê nhìn tiểu nam thần bên tai đỏ lên. Nàng không biết thế nào đầu óc mơ hồ, bị sắc đẹp mê hoặc, buột miệng thốt ra: “Vậy cái này đi.”
Lão bản nương cười hì hì, không chút nào ngoài ý muốn, “Được rồi, ta bọc lại cho các ngươi, gối hỉ có muốn hay không?”
Mua một đống lớn đồ vật về nhà chậm rãi chỉnh lý, Đường Lê lấy ra quyển vở ghi chép, ghi xong rồi bắt đầu quét tước vệ sinh dán giấy cửa sổ mới. Nàng vóc dáng thấp không dán được trên cao, Tốn Nô vóc dáng cao, tiếp nhận giấy cửa sổ trong tay nàng liền dán lên trên cửa sổ. Bởi vì không thuần thục dán không phẳng phiu, Đường Lê cười cười, dẫm lên trên ghế đi sửa lại. Nàng cũng không thuần thục, bất quá năng lực mạnh, thử nhiều liền biết. Nàng dán giấy cửa sổ xong muốn nhìn một chút có dán lệch hay không, kết quả ghế dưới chân lay động, ngã xuống bên cạnh.
Tốn Nô giang hai cánh tay, liền đỡ được nàng, từ trên ghế ôm xuống dưới.
Đường Lê sợ tới mức ngực thùng thùng nhảy lên, bị Tốn Nô đập vai một chút, “không có việc gì, ta đón được nàng.”
Tim đập thế này không được, Đường Lê nghĩ thầm.
Treo màn, trải đệm chăn, Tốn Nô cái gì cũng không biết, rũ mắt học một chút, có vẻ chân tay vụng về, bộ dáng có chút đáng thương, làm Đường Lê rất muốn chọc vào lông mi hắn dày rậm cong cong.
Tiểu nam thần nhận thấy tầm mắt nàng nhìn qua, tiếp xúc đôi mắt kia sạch sẽ bình tĩnh, Đường Lê lập tức lùi về đi làm việc. Bộ giường hỉ kia, bị nàng ôm đến phòng Tốn Nô, chuyên môn trải cho hắn, Tốn Nô không hé răng.
Tuy trong nhà còn chưa thu thập tốt, nhưng phòng bếp là trọng địa, Đường Lê đã quét tước xong, nàng riêng mua gà, hầm từ sớm, lại mua mấy thứ dược liệu hầm canh ở hiệu thuốc, chuyên môn làm cơm bệnh nhân cho tiểu nam thần. Dù là dược thiện, cũng phải làm đến không có dược vị, ngửi mùi thơm khiến cho người ta ngón trỏ đại động. Đường Lê từ trước là lão bản nhà hàng, dù không biết làm đồ ăn cấp đại tửu lâu, nhưng mỹ thực các loại canh hầm trong nhà cùng các món kiểu mới màu sắc rực rỡ nàng đều biết, điểm tâm bánh đường truyền thống cũng biết làm.
Nhìn Đường Lê mang từng món đồ ăn lên, ánh mắt Tốn Nô lóe lóe, chờ Đường Lê cũng ngồi xuống, hắnmới cầm lấy chiếc đũa.
Trong đêm yên lặng, các nơi trong thành đều đóng cửa, chỉ ngẫu nhiên có thể nghe thấy tiếng chó sủa, cùng sân nhà bên truyền đến tiếng cười trẻ con, hai người ngồi bên ngọn đèn yên lặng ăn cơm. Ánh đèn mông lung, đồ ăn tỏa hương, Tốn Nô ăn ăn, nhịn không được nhìn phía đối diện, hắn cảm thấy lúc này hết thảy đều quá mức hư ảo.
Cuộc sống bình tĩnh bình thường như vậy thật hư ảo, người đối diện ở dưới đèn mỉm cười với hắn cũng hư ảo, là trước đây hắn chưa bao giờ từng tưởng tượng, rồi lại dị thường dễ dàng tiếp nhận như thế.
Sông nhỏ nước chảy róc rách, người bán hàng rong sáng sớm đi qua cầu nhỏ rao hàng đánh thức Đường Lê. Nàng đứng dậy mở cửa sổ, ngồi ở trước gương đồng chải đầu, vốn dĩ chuẩn bị tùy tiện thắt cái bím tóc, nhưng ánh mắt chạm đến mấy cái thoa bạc kia, nàng lại do dự một chút, cuối cùng cầm lấy trâm cài lên tóc, dây cột tóc thu lại cho vào túi tay áo.
Thu thập xong đi ra cửa, phòng bên cạnh Tốn Nô vừa lúc cũng mở cửa đi ra. Đường Lê nhìn về phía tóc của hắn, vẫn dùng một mảnh vải lần đó tùy tay xé ra. Nàng rút dây cột tóc từ túi tay áo ra, “Ta có trang sức tóc mới, cái này, cho huynh buộc tóc đi.”
Tốn Nô tiếp nhận, hai người đứng tại chỗ nhìn nhau một hồi lâu, Đường Lê mới ho nhẹ một tiếng, nhanh chóng chui vào phòng bếp.
Đường Lê không rõ lắm thế giới này mở cửa hàng phải chú ý cái gì, đành phải vừa chuẩn bị, vừa đi tiệm khác nhìn xem, lại chế tác chút bánh ngọt trước, đánh quan hệ tốt cùng hàng xóm chung quanh. khôngcẩn thận làm quá nhiều, dư lại đặt ở cửa hàng còn chưa khai trương, kết quả bởi vì hình thức quá đẹp, nhìn lại mới lạ, khiến cho người qua đường vào hỏi giá, thế nhưng ngoài ý muốn bán được hơn mộtnửa.
Đường Lê nghĩ nghĩ, cảm thấy về sau làm cửa hàng điểm tâm nói không chừng cũng được.
Nàng không hề có tự giác với việc mình biến kịch bản ngược luyến cẩu huyết thành một kịch bản mỹ thực điền văn ngọt sủng, vui vui vẻ vẻ chuẩn bị công việc khai trương cửa hàng, không quên làm các loại đồ ăn ngon cho Tốn Nô, Tốn Nô cũng như quên mất mình là sát thủ, mỗi ngày hỗ trợ mua đồ ăn quét tước vệ sinh, còn nhàn rỗi không có việc gì sửa sang lại đường đất phía sau tiểu viện, vừa gặm bánh bao vừa sửa. Đường Lê từ cửa sổ phòng bếp thấy tiểu nam thần ngồi xổm trong viện lát đá, mộtbên mặt căng phồng, thì đặc biệt muốn cười.
Xem vịt trong nồi hầm, nàng gắp một miếng chân vịt, múc canh, gọi Tốn Nô trong viện: “Tốn Nô, huynh tới nếm thử canh này hương vị thế nào.”
Tốn Nô gương mặt phồng lên, nhìn về phía chén nàng cầm trong tay. Nóng hôi hổi, hương khí lượn lờ.
Vào đêm, Tốn Nô nhảy qua cửa sổ đi ra ngoài tìm chỗ luyện đao, luyện hai canh giờ mới trở về.
Đường Lê không chỉ mỗi ngày dùng đồ ăn bồi bổ, còn riêng đi dược phòng mua thuốc trị thương trở về mỗi ngày bôi cho Tốn Nô, có lẽ là bởi vì như vậy, vết thương của Tốn Nô khỏi rất nhanh, so với mỗi mộtlần trước đây đều nhanh hơn rất nhiều, thời gian ngắn ngủn ngoại thương trên người đều đã khép lại, chỉ còn nội thương cần chậm rãi điều dưỡng.
Quán ăn nho nhỏ mở ra trong tay Đường Lê, nếu chỉ có nàng lẻ loi một mình, cửa hàng nhỏ cũng khôngdễ mở như vậy, nhưng thêmTốn Nô, rất nhiều việc đều thuận tiện. Cửa hàng mở không đến hai ngày, có du côn lưu manh tới thu ‘ phí bảo hộ’, mấy đại hán bước chân chữ bát ngoài nghênh ngang đi vào, một lát sau bước chân chữ bát trong thất tha thất thểu chạy ra.
Có người đứng ở cửa hô to vào: “Ngươi chờ cho ta …… Ai da.”
Còn không kêu xong bị lão đại đập cái ót một cái, lão đại kia ôm quyền, hô to với Tốn Nô đang cầm cây chổi đứng trong tiệm: “Bằng hữu, thấy ngươi võ công không tầm thường, ở loại địa phương nhỏ này thật sự ủy khuất, không bằng theo chúng ta, đi theo huynh đệ làm một trận!”
Tốn Nô mặt vô biểu tình nói với mấy tên côn đồ kia: “Đạo bất đồng, bất vi tương mưu.”
Đường Lê chứng kiến một màn này, không biết vì cái gì rất muốn cười, nửa ngày không nghẹn nổi, chạy vội ra sau phòng bếp cười to ra tiếng.
Tốn Nô: “??”
Trừ lần đó ra, còn có diện mạo của Đường Lê đưa tới phiền toái. Nữ chủ Sở Li là mỹ nhân, dù Đường Lê không bôi phấn, mặc váy thô, đeo thoa hoàn vẫn khó che sắc đẹp, cứ như vậy khó tránh khỏi trêu chọc một ít đăng đồ lãng tử, quán ăn khai trương không đến mấy ngày, liền có du hiệp lang thang ỷ vào mộtchút công phu quyền cước, vào trong tiệm đùa giỡn.
Đường Lê: “Khách nhân muốn ăn cái gì?”
Khách lang thang: “Lão bản nương đẹp như vậy, làm đầu bếp nữ cái gì, không bằng theo ta đi.”
Tốn Nô thực nhanh từ trong phòng bếp đi ra, đi đến bên Đường Lê, “Ta tới.”
Đối với khách lang thang, ngữ khí của hắn không có ôn hòa như vậy, không nói hai lời rút đao trước, ánh đao chợt lóe rồi thu vào vỏ, cùng lúc đó, một tảng lớn tóc hơi mỏng tung bay rơi xuống. Nam nhân chỉ cảm thấy da đầu chợt lạnh, từ trong tử vong uy hiếp lấy lại tinh thần, kinh hách mà mở to hai mắt nhìn, tròng mắt đều không chuyển.
Tốn Nô: “Ăn cái gì?”
Nam nhân lắp bắp: “Ăn…… Ăn…… Ăn……”
Tốn Nô: “Ăn mì.”
Nam nhân: “Ăn, ăn mì.”
Tốn Nô chuyển sang Đường Lê, ngữ khí trầm thấp: “hắn muốn ăn mì.”
Đường Lê: “……”
Hai người đi ra sau bếp, thấy Đường Lê muốn động thủ nấu mì, Tốn Nô nói: “Ta làm.”
Đường Lê sửng sốt, “Huynh làm? Nhưng mà, huynh biết nấu sao?”
Tốn Nô cầm lấy mì ném vào nước ấm, tùy tiện vớt vào trong chén, gia vị gì cũng không thêm, bưng lên đi đến tiền đường, loảng xoảng một tiếng đặt ở trước mặt nam nhân đứng ngồi không yên kia, phun ra một chữ: “Ăn.”
Chờ đến nam nhân kia như nuốt độc dược ăn xong chén mì nửa sống nửa chín, trả tiền rồi kẹp chặt cái đuôi chạy đi, Đường Lê lắc đầu có chút bất đắc dĩ. Xem ra mặc kệ ở đâu, thời đại nào, mở cửa hàng đều không phải chuyện đơn giản, ở nơi này pháp luật ước thúc không cao càng đặc biệt không dễ dàng, nếu không có Tốn Nô, một mình nàng phải xử lý những việc này, chỉ sợ là phiền toái vô số lần, nàng vẫn nghĩ rất nhiều việc quá đơn giản, nếu không có năng lực tự bảo vệ mình, nàng chỉ sợ không có cách nào sống sót ở thế giới này.
“Tốn Nô, ta bái huynh làm sư phụ được không, huynh dạy ta một chút công phu phòng thân.” Như vậy về sau nếu Tốn Nô đi rồi, nàng cũng không sợ nữa.
Bình luận facebook