• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Nói Yêu Em 99 Lần (4 Viewers)

  • Chương 40

Tống Thanh Xuân ngủ không được sâu, thoáng chốc lại tỉnh tại, thấy anh còn chưa về, liền thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục nhắm mắt lại, lặp lại như vậy không biết đến lần thứ bao nhiêu, cô nghe được lờ mờ bên ngoài truyền đến tiếng xe.



Có thể là vởi vì căng thẳng, bên tai cô thường xuyên vang lên tiếng xe cô, cô mở to mắt, lúc đang nhận định lại xem có phải nghe lầm không, thì nhìn thấy ánh đèn chiếu vào cửa sổ, ánh sáng mạnh mẽ đến chói mắt.



Dường như là phản xạ có điều kiện, cả người liền đứng lên khỏi sofa, nhìn qua cửa số, cô thấy xe anh chậm rãi đỗ lại, anh xuống xa, đóng cửa xe, từng bước một đi vào nhà.



Trái tim cô nhảy lên kịch liệt, càng lúc càng nhanh, cô đứng im tại chỗ, bình ổn hô hấp, không dám chớp mắt nhìn chằm chằm ngoài cửa.



Mãi đến khi cô nghe thấy tiếng bấm mật mã mở cửa, mới nhanh chóng hoàn hồn, vội vàng đi ra cửa.



Cô còn chưa kịp mở cửa, Tô Chi Niệm đã đẩy cửa đi vào.



Tóc tai của anh có chút hỗn độn, chắc là bận bịu đã lâu, cả người mệt mỏi, đường cong ở cằm có chút căng cứng, khiến anh nhìn càng lạnh lùng hơn so với ngày thường.



Cô chỉ vội vàng nhìn thoáng qua anh, rồi nhanh chóng ngồi xổm người xuống, cầm dép lê đặt trước mặt anh: “Anh về rồi?”



Tô Chi Niệm không nói gì đổi giày, đừng nói đáp lại cô, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn cô lấy một cái, xem cô như người vô hình, đi thẳng lên lầu.



Tô Chi Niệm đi từ cửa vào đến phòng ngủ, cùng lắm cũng chỉ mất một phút, nhưng là trong một phút này, trên lưng cô không biết toát ra bao nhiêu mồ hôi lạnh.



Anh trở về, để cô hoàn toàn bối rối, cô tìm điện thoại ở trên ghế sofa, vậy mà đã sáu giờ sáng rồi.



Tâm tình cô lo lắng phòng bị cả một đêm, trong lúc này liền giảm hẳn xuống.

Chỉ còn một tiếng nữa, là đến bảy giờ rồi... Cũng nói, lại chỉ còn một tiếng, cô cũng không cần ngây ngốc ở cùng anh dưới một mái nhà nữa... Mà trong một tiếng này, cô có thể lấy cớ làm bữa sáng, tránh anh...



Bữa tối hôm qua, vẫn còn để trong hộp giữ nhiệt, nhưng cô nấu lại bữa sáng một lần nữa, còn cố ý ninh cháo, đợi chuẩn bị xong bữa sáng, đã là sáu giờ bốn lăm phút.



Chỉ còn 15 phút nữa...



Cô ở trong bếp chừng năm phút đồng hồ, mới lên lầu gõ cửa phòng anh: “Anh Tô, bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi.”



Tô Chi Niệm không nói gì, chỉ là qua cánh cửa ngăn cách, cô nghe được tiếng bước chân đến gần, sau đó cửa bị kéo ra.



Tô Chi Niệm đã thay quần áo ở nhà, chắc là vừa mới tắm qua, trên người có hương vị sạch sẽ thanh thuần, rất dễ chịu, là mùi hương thanh nhã thoang thoảng.



Anh vẫn không nói gì, trực tiếp đi qua cô, xuống lầu.



Cô đi sau lưng anh, thủy chung duy trì khoảng cách.



Tô chi Niệm đếm ngược đến bậc thang thứ ba, nhìn thấy chiếc vali màu hồng đặt bên cạnh tường, bước chân hơi dừng một chút, sau đó liền chú ý đến vải trên sofa có chút nhăn nhúm.



Lông mày anh khẽ cau lại, đột nhiên xoay người, nhìn Tống Thanh Xuân ở đằng sau.



Tống Thanh Xuân bất ngờ bị anh nhìn, sợ tới mức đầu ngón tay liền run lên, sau đó nhìn thấy anh chỉ tay vào cửa một căn phòng bên cạnh phòng anh, giọng điệu nhàn nhạt nói: “Cô ở căn phòng đó.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom