• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full NƠI THẾ GIỚI TĨNH LẶNG CÓ ANH (2 Viewers)

  • Chương 21

Hai viên kẹo thiên chỉ hạc màu hồng và màu lam nhạt chìm vào trong ly nước của Tần Dữ, trong hơi nóng tỏa ra thấm chút ngọt ngào.



---Đọc full tại Truyenfull.vn---

Tần Dữ hỏi Bồ Thần: “Có thể cho thêm một viên nữa không?”



Động tác đưa kẹo vào miệng của Bồ Thần hơi ngừng lại, cô chỉ còn lại tổng cộng ba viên, sau khi cho anh hai viên thì không còn nữa, mặc dù viên trong tay chưa chạm vào miệng nhưng dù cũng cách miệng rất gần, cô không tiện cho anh.



[Buổi trưa tớ đến quầy quà vặt mua cho cậu.]



Tần Dữ nhìn cô: “Không phải trong tay cậu còn một viên à?”



Bồ Thần: “...”



Tần Dữ nói: “Cho tớ đi, trông vẻ mặt cậu cũng không phải là muốn ăn lắm.”



Bồ Thần: “...”



Nào có chứ.



---Đọc full tại Truyenfull.vn---

Anh nhìn ra cô không muốn ăn từ chỗ nào?



“Nếu như buổi trưa cậu đến quầy quà vặt thì mua giúp tớ ít kẹo, coi như tớ mượn cậu viên này, chờ buổi trưa trả lại cho cậu.” Tần Dữ nói, mặc kệ Bồ Thần đồng ý hay không, anh không cho rằng mình là người ngoài, đưa tay cầm lấy viên kẹo kèm giấy gói giữa ngón tay cô.



Viên kẹo màu xanh nhạt còn không lớn bằng hạt đậu tương, Tần Dữ trực tiếp ném kẹo vào trong miệng.



Giấy gói kẹo trong suốt ở giữa ngón tay anh phát ra tiếng sột soạt.



Ánh mắt của Bồ Thần không có nơi để đi, ngón tay hoạt động lung tung trên điện thoại.



Suy nghĩ hồi lâu cũng không có lời nào để nói chuyện với anh, thế là cô hỏi: [Buổi trưa chỉ có hai chúng ta ăn cơm sao?]



Tần Dữ gật đầu, muốn hỏi nếu không thì sao?



Anh là vì mua cơm cho cô nên mới thi hạng nhất khối.



Bồ Thần lo lắng: [Thỉnh thoảng ngồi ăn cơm cùng nhau thì không sao, ngày ngày ăn cơm cùng nhau, người khác sẽ nói gì đây.]



Lỡ như bị đồn yêu sớm, lại để cho thầy Lục nghe được, vậy thì cô không có cách nào ngồi cùng bàn với Tần Dữ nữa.



Vì cùng nhau ăn cơm mà mất đi cơ hội ngồi cùng bàn với anh, đối với cô mà nói, cái được không bù cho cái mất.



Tần Dữ hiểu được sự lo lắng của cô: “Vậy thì mấy người ăn cùng nhau.”



Đang nói thì màn hình điện thoại của anh sáng lên.



Bành Tĩnh Dương gửi tin nhắn tới: [Cậu thi tháng cao hơn tớ 11 điểm, tớ thất bại nghiêm trọng, trái tim đau đớn đó, đều không ngồi thẳng được, buổi trưa cậu mời đi.]



Vừa nhìn là lời nói đùa, đến bây giờ Tần Dữ còn đang dùng thẻ trường của Bành Tĩnh Dương, cho dù là anh mời hay là Bành Tĩnh Dương đi xếp hàng mua cơm thì cũng không tồn tại chuyện mời hay không mời.



Anh trả lời Bành Tĩnh Dương: [Được thôi, có cần gọi Triệu Thù không? Cậu ấy thi hạng nhất từ dưới lên, so với cậu thì còn thất bại hơn, cậu đau tim đến gập cả người, sợ là cậu ấy sẽ ngã xuống đất không đứng dậy nổi mất.]



Bành Tĩnh Dương không ngốc, biết người Tần Dữ muốn mời là Bồ Thần, người có tình mà cậu vui vẻ thúc đẩy cuối cùng cũng trở nên thân thuộc: [Cậu nói với hai người họ một tiếng, buổi trưa tớ lấy cơm cho bốn người.]



Tần Dữ nói với Bồ Thần: “Ngoại trừ Bành Tĩnh Dương thì gọi thêm cả Triệu Thù, bốn người chúng ta cùng nhau ăn, như vậy thì người khác sẽ không nói gì đâu.”



Bồ Thần rất cảm kích: [Cảm ơn cậu.]



Tần Dữ cười: “Cậu cảm ơn tớ cái gì? Có thể đừng khách sáo như vậy không?”



Anh để điện thoại xuống, xoay người nhìn ra sau.



Triệu Thù phờ phạc gục xuống bàn, trong tay vuốt ve một cái gương trang điểm tinh xảo, cô ấy không quan tâm mình thi được bao nhiêu điểm nhưng rất để ý đến việc mình lùi một hạng, từ thứ hai đếm ngược quay về đứng nhất từ dưới lên, cảm giác chênh lệch quá lớn.



Nghĩ đến vẻ mặt ngạo mạn trước đó của Tần Dữ, cô ấy đều có lòng muốn bóp chết anh.



“Triệu Thù.”



Tần Dữ gọi cô ấy.



Triệu Thù nhấc mí mắt lên, mặt không cảm xúc.



Tần Dữ trực tiếp không nhìn vào cái liếc mắt của cô ấy, anh tự mình nói: “Buổi trưa cùng nhau ăn cơm, muốn ăn cái gì thì lát nữa nhắn cho tớ.”



Anh thốt ra lời này, các bạn nữ trong lớp đồng loạt nhìn sang, sau đó, bọn họ nháy mắt ra hiệu trao đổi ánh mắt hóng chuyện, trong lòng hiểu rõ, hóa ra học sinh giỏi cũng khó qua ải mỹ nhân.



Triệu Thù căn bản không cảm kích, một lần nữa trợn trắng mắt với anh, nhìn anh cực kỳ khó chịu.



Tần Dữ không có thời gian quan tâm trong lòng Triệu Thù nghĩ như thế nào, anh quay người lại hỏi thăm Bồ Thần: “Cậu thì sao, hôm nay muốn ăn gì?”



Bồ Thần: [Gì cũng được, tớ không kén ăn.]



Chỉ cần là anh mời, ăn cái gì cũng được.



Tần Dữ rút giấy nháp của cô từ dưới cánh tay cô.



Bồ Thần không biết anh muốn làm gì, cô quan sát anh.



Tần Dữ dùng bút chì viết mấy món bình thường cô thích ăn lên giấy: “Khoanh món buổi trưa hôm nay cậu muốn ăn đi.” Anh đưa bút chì cho cô.



Vừa rồi anh cũng bải Triệu Thù gửi món thích ăn cho anh, mà bản thân anh luôn nghiêm túc với đồ ăn, Bồ Thần cũng không nhăn nhó nữa, hào phóng khoanh hai món cô muốn ăn nhất.



Tần Dữ soạn tin nhắn, gửi tên món ăn cho Bành Tĩnh Dương.



Cả buổi sáng, Bồ Thần trôi qua trong sự chờ mong.



Tiếng chuông tan học vang lên, trong phòng học ồn ào giải tán.



Tần Dữ không nhanh không chậm đi tới cửa, đến cửa phòng học, anh theo thói quen quay đầu tìm Bồ Thần, cô vẫn đang còn ngơ ngác ở chỗ ngồi.



Để cô đi riêng với anh đến nhà ăn, chắc chắn cô sẽ lo trước lo sau, sợ người khác ở phía sau bàn tán.



Tần Dữ đành phải giục Triệu Thù: “Triệu Thù, cậu có thể nhanh lên không?”



Triệu Thù giống như một quả cà héo, vừa nghĩ tới trước đó cô ấy dõng dạc dạy dỗ Tần Dữ là đã cảm thấy không có mặt mũi đến nhà ăn ăn cơm. Cô ấy vốn tưởng rằng cô ấy và Tần Dữ là anh em có cùng cảnh ngộ, một người đếm nhất từ dưới lên, một người đứng áp chót, kết quả hiện tại cô ấy giục ngựa cũng khó đuổi kịp.



Đối với tiếng thúc giục của anh, cô ấy làm như mắt điếc tai ngơ.



Tần Dữ còn muốn tự mình đến nhà ăn xếp hàng mua cơm cho Bồ Thần, không rảnh cùng bọn họ lề mề nữa, anh đành phải nói với Bồ Thần: “Cậu an ủi cậu ấy hai câu, tớ chờ các cậu ở nhà ăn.”



Bồ Thần gật đầu.



Trong phòng học còn một nửa học sinh chưa đi, đám nữ sinh không khỏi ngầm ao ước làm bóng đèn như Bồ Thần, bọn họ cũng muốn làm bóng đèn, thế nhưng lại không có vận may này.



Bồ Thần và Triệu Thù đi xuống cầu thang phía Tây, người không nhiều.



Triệu Thù nghiến răng nghiến lợi: “Bành Tĩnh Dương thật sự không ra gì, cậu ấy đã sớm biết Tần Dữ là học sinh giỏi, lại còn lợi hại hơn cậu ấy nhiều như vậy, thế mà cậu ấy lại giấu giếm chúng ta, cố ý xem hai người chúng ta mất mặt, thì này không báo, uổng công tớ làm đại gia của cậu ấy.”



Bồ Thần bị cô ấy chọc cười.



Triệu Thù thở dài, trong giọng nói tràn ngập sự tiếc nuối: “Bố tớ đã chuẩn bị bao lì xì lớn cho tớ, ông ấy cho rằng lần này tớ có thể ổn định ở vị trí thứ hai từ dưới lên.”



Bồ Thần bỗng nhiên dở khóc dở cười, chẳng trách tính cách Triệu Thù vui vẻ như thế, hóa ra là di truyền.



Trên đoạn đường đi từ tòa lầu dạy học đến nhà ăn, hai người bọn họ đi chậm rãi ung dung mất năm sáu phút.



Trong nhà ăn là người người nhốn nháo, rộn ràng chen chúc, có thể so với chợ buổi sáng.



Bồ Thần đứng ở cửa, tìm kiếm Tần Dữ ở khắp nơi.



“Bồ Thần.”



Bồ Thần lần theo âm thanh tìm qua, Tần Dữ đứng trước bàn ăn gần cửa sổ bên trái, đang vẫy tay với cô, cảm giác được anh tìm thấy đều khiến cho người ta vui vẻ.



Bồ Thần nhẹ nhàng cười một cái, kéo Triệu Thù đi về phía bên đó.



Triệu Thù xụ mặt, trong mắt cất giấu con dao, chuyên dùng để đâm Bành Tĩnh Dương.



Bành Tĩnh Dương đi từ ô cửa mua cơm tới, trong tay bưng hai khay cơm.



Bồ Thần không dám ngồi đối diện với Tần Dữ, luôn sợ bí mật nhỏ của mình bị người ta phát hiện ra, cô theo bản năng đi đến chỗ ngồi đối diện Bành Tĩnh Dương, còn chưa đợi cô ngồi xuống thì đã bị Triệu Thù túm lấy: “Thần Thần, hai chúng ta đổi chỗ, tớ sợ đũa của tớ không có mắt, đâm chọt vào tay người nào đó.”



Bồ Thần: “...”



Cô đã nhìn ra, thành kiến của Triệu Thù đối với Tần Dữ không phải là lớn bình thường.



Triệu Thù ngồi xuống, lửa giận đầy mình không có chỗ trút, cô ấy phẫn hận gắp một miếng thịt bỏ vào miệng.



Bành Tĩnh Dương lại đi lấy một đôi đũa sạch sẽ, chọn mấy miếng thịt trong khay của mình cho Triệu Thù, cậu tự biết là mình đuối lý: “Cũng không phải tớ cố ý giấu cậu để cậu mất mặt.”



Triệu Thù hừ lạnh, tìm cậu tính sổ: “Như thế mà còn không gọi là cố ý? Lúc nghỉ đông rõ ràng là cậu có cơ hội nói rõ với tớ, lần đó đến thư viện, tớ ở trong nhóm dạy dỗ Tần Dữ, nếu như cậu ngăn cản kịp thời, tớ đến mức này sao…” Cô ấy tức giận đến mức tim thấy đau, nhanh chóng che vị trí trái tim.



Tần Dữ giải thích thay Bành Tĩnh Dương: “Cho dù nói tớ là học sinh giỏi thì cậu cũng không tin.”



Triệu Thù hơi híp mắt lại, lên án: “Cậu không cần tẩy trắng cho Bành Tĩnh Dương nữa, ai nói tớ không tin? Nếu như là cậu nói thì chắc chắn tớ sẽ tin.”



Tần Dữ lười nói dóc: “Tớ từng nói với Bồ Thần, cậu hỏi cậu ấy xem có tin không.”



Triệu Thù nghi hoặc, hỏi Bồ Thần: “Thần Thần, thật sao?”



Bồ Thần ngượng ngùng gõ chữ: [Ừm, cậu ấy nói cậu ấy là học sinh giỏi, tớ cho là cậu ấy đang kể chuyện cười, còn đánh cược với cậu ấy, nếu cậu ấy thi được hạng nhất khối thì sau này tớ sẽ mang bữa sáng cho cậu ấy.]



Triệu Thù như có điều suy nghĩ mà gật đầu, ngẫm lại, nếu như Tần Dữ đột nhiên nói mình lợi hại hơn Bành Tĩnh Dương, cô ấy sẽ cảm thấy Tần Dữ điên rồi, muốn mua chút thuốc cho anh uống.



Suy nghĩ rõ ràng, một giây trước trên mặt cô ấy vẫn là mây đen mưa dầm, một giây sau đã là mặt trời ló dạng sau cơn mưa, khóe miệng Triệu Thù giương lên: “Tớ đại nhân chưa từng nhớ chuyện tiểu nhân, không chấp nhặt với các cậu, nhưng nên nói xin lỗi thì vẫn phải xin lỗi.”



Tần Dữ tỏ thái độ: “Cơm trưa kỳ này của cậu và Bồ Thần tớ bao hết, nếu như tớ không kịp tới nhà ăn, Bành Tĩnh Dương sẽ phụ trách lấy cơm.”



Triệu Thù không thiếu cơm ăn nhưng thiếu một người giúp cô ấy mua cơm trưa mỗi ngày.



Nếu Tần Dữ đã chủ động giúp cô ấy mua cơm, chuyện tốt như vậy thì đi đâu tìm, cô ấy được lợi còn khoe mẽ: “Coi như các cậu có chút lương tâm, nếu như tớ không nhận thì có vẻ không nể mặt các cậu, vậy thì làm theo lời cậu nói đi.”



Bành Tĩnh Dương suýt nữa bị cơm trong miệng làm nghẹn chết, nghĩ đến cả học kỳ tới đây đều phải mặt đối mặt ăn cơm với Triệu Thù, cậu lập tức không còn lưu luyến cuộc đời.



Bồ Thần yên lặng ăn cơm, tâm tình của cô và Bành Tĩnh Dương đúng lúc tương phản, cô cực kỳ chờ mong mỗi ngày sau này.



“Ôi, cậu học tốt như vậy, dáng dấp cũng tạm được, còn không biết có bao nhiêu người theo đuổi. Lúc học ở Bắc Kinh thật sự không có bạn gái sao? Không khoa học nha.” Triệu Thù nhìn Tần Dữ, nhiều chuyện nói.



Bồ Thần không ngẩng đầu nhìn Tần Dữ, có điều ngay cả động tác nhai nuốt cũng không khỏi chậm lại, cô cũng muốn biết rốt cuộc anh có thích ai hay không.



Khóe mắt Tần Dữ nhìn Bồ Thần một cái, anh nói: “Có thích, nhưng cậu ấy không nhìn trúng tớ.”



Bồ Thần nghĩ thầm, vậy thì tốt quá rồi.



Triệu Thù liên tục “Ồ” vài tiếng: “Tớ đã sớm đoán được, cậu ở Bắc Kinh không phải có bạn gái thì chính là thích nữ sinh nào đó, quả nhiên.”



“Cậu thì sao?” Cô ấy ở dưới bàn đá Bành Tĩnh Dương một cái, tức giận nói: “Đến bây giờ cậu vẫn chưa có bạn gái, có phải là thầm mến mỹ nữ học giỏi nào đó ở lớp cậu không?”



Bình Tĩnh Dương: “Cuộc thi chính là bạn gái của tớ.”



Triệu Thù “Ha ha” hai tiếng, cô ấy quen thuộc với mấy người bọn họ, mặc kệ là nói gì thì cũng nghĩ gì nói nấy, cô ấy nghiêng đầu nhìn Bồ Thần, hỏi: “Thần Thần, cậu thì sao? Có thích chàng trai nào không?”



Bồ Thần đang ăn miếng canh nhỏ, đột nhiên căng thẳng đến mức bị sặc, cô vội vàng quay người đi, lấy tay che mặt, không nhịn được mà ho vài tiếng, vô cùng chật vật.



“Cô nhóc này, tớ chỉ hỏi linh tinh chút thôi.” Triệu Thù vỗ nhẹ sau lưng cô, an ủi Bồ Thần: “Tớ cũng có nam thần tớ thầm mến, chúng ta lớn như vậy rồi, không có mới không bình thường.”



Tần Dữ tìm ra khăn giấy đưa cho Bồ Thần, ấm giọng nói: “Cậu căng thẳng cái gì.”



Bồ Thần sợ chút tâm tư ấy bị vạch trần, cô hào phóng nhận lấy khăn giấy anh đưa tới nhưng không dám đối mặt với anh: [Cảm ơn.]



Bành Tĩnh Dương biết Bồ Thần nhạy cảm, không phải trò đùa gì cũng có thể nói được, bây giờ Bồ Thần nguyện ý cùng mấy người bọn họ ra ngoài chơi, cùng nhau ăn cơm, về tâm lý thì xem như đã bước một bước dài rồi, đúng là không dễ.



Cậu điều hòa không khí ngột ngạt, giải vây cho Bồ Thần: “Cậu thầm mến ai?” Cậu hỏi Triệu Thù.



Triệu Thù cười đùa một cái: “Thầm mến cậu.”



Bành Tĩnh Dương cảm thấy buồn cười, còn tưởng rằng cậu thật sự cảm thấy hứng thú đấy: “Không nói thì thôi.”



Triệu Thù: “Không phải tớ đã nói rồi sao? Tai cậu có vấn đề thì trách ai.”



Bành Tĩnh Dương cảm thấy nhàm chán, không thích phản ứng với cô ấy.



Liên quan tới việc rốt cuộc Bồ Thần thích ai, cứ như vậy mà bị nói chen vào, sau đó không ai nhắc lại nữa.



- -



Tối hôm đó tan học về nhà, Bồ Thần đầu tiên là nói với bố, cô đánh cược thua với Tần Dữ rồi.



Bồ Vạn Lý cười hỏi cô: [Các con cược cái gì?]



Bồ Thần nói cho bố biết kỹ càng một năm một mười, cô thở dài: [Sao con có thể nghĩ đến cậu ấy là học sinh giỏi được, còn là kiểu lợi hại hơn cả Bành Tĩnh Dương, bố, con rất mất mặt, mỗi lần cậu ấy nói muốn thi được hạng nhất khối, con đều cười cậu ấy.]



Bồ Vạn Lý làm thế nào cũng không nghĩ tới, hạng nhất khối của lần này là Tần Dữ.



Ông đồng ý với yêu cầu của con gái trong sự giật mình, ngược lại trấn an cô đừng có gánh nặng trong lòng: [Chỉ là làm thêm một phần bữa sáng, không làm bố mệt được, bình thường con ăn ít, có chút bữa sáng mà làm ít ngược lại phiền phức, chỉ cần Tần Dữ không chê, ba năm cấp 3 bố đều có thể làm cho nó.]



Bồ Thần cọ cằm vào cánh tay bố: [Cảm ơn bố ạ.]



Bồ Vạn Lý: [Con phải cảm ơn thầy Lục mới đúng, chắc chắn là thầy ấy biết thành tích của Tần Dữ, nếu không sẽ không dễ dàng chuyển con từ bên cạnh bục giảng đến hàng thứ năm, sau này cố gắng làm bạn với mấy đứa trẻ này nha.]



Bồ Thần gật đầu.



Bắt đầu từ hôm sau, Bồ Thần sẽ mang bữa sáng cho Tần Dữ.



Tần Dữ đã sớm chờ ở đại sảnh của tòa nhà, lúc nhìn thấy bóng dáng Bồ Thần xuất hiện ở cổng lớn trường học, anh chạy chậm đuổi theo cô, làm bộ như tình cờ gặp cô.



Bồ Thần thuận tiện đưa bữa sáng cho anh, đồ ăn được đựng trong túi giữ nhiệt, nóng hổi.



Tần Dữ ăn bữa sáng ngon miệng, theo cô đi từ cổng trường đến lầu dạy học.



Cơ bản là trong mười ngày thì có đến chín ngày anh “tình cờ” gặp cô, một ngày còn lại, anh đi theo ở sau lưng cô không xa, cố gắng không gọi cô.



- -



Thời gian thoáng một cái đã đến giữa tháng tư.



Nhiệt độ của mấy ngày nay thỉnh thoảng hoán đổi giữa hè và đông, có vài nữ sinh không sợ lạnh đã sớm đổi sang đồng phục mùa hè.



Bồ Thần xoắn xuýt cả đêm, rốt cuộc ngày hôm sau có muốn đổi sang váy hay không, cuối cùng lý trí chiến thắng, cô thành thật mặc quần dài đến trường.



Kỳ thi tháng đã kết thúc hơn hai tuần nhưng mà độ nóng của việc Tần Dữ thi được nhất khối chỉ có tăng chứ không giảm, trở thành câu chuyện mà các nữ sinh thích thảo luận nhất sau bữa ăn, điều khiến bọn họ càng cảm thấy hứng thú hơn chính là Tần Dữ thích ai.



Có người nói anh có bạn gái ở Bắc Kinh, còn có người đồn, anh thích Triệu Thù.



Mặc kệ là cách nói nào thì cũng bị truyền đến nỗi chuyện bịa mà như thật.



Buổi trưa hôm đó, bốn người ăn cơm xong đi ra ngoài từ nhà ăn, Bồ Thần và Triệu Thù làm bạn đi đến quầy quà vặt, Tần Dữ và Bành Tĩnh Dương quay về lầu dạy học.



Tần Dữ đi vài bước thì quay đầu lại gọi Bồ Thần, bảo Bồ Thần giúp anh mua một cây bút đánh dấu đầu to.



Bồ Thần ra dấu tay ‘OK’ trả lời anh.



Triệu Thù kéo cánh tay Bồ Thần: “Bây giờ Tần Dữ được hoan nghênh ghê, cậu không biết có bao nhiêu nữ sinh theo đuổi cậu ấy đâu, mấy bạn học cấp 2 của tớ bây giờ ở lớp khác, hôm nay nghỉ giữa giờ đã gửi tin nhắn nghe ngóng chuyện Tần Dữ từ chỗ Tớ, hỏi Tần Dữ có bạn gái hay không, trai đẹp giỏi Toán được người ta yêu thích lắm đó.”



Điểm chú ý của Bồ Thần là: [Bạn của cậu muốn theo đuổi Tần Dữ?]



Triệu Thù: “Thích thầm thôi, cậu ấy như vậy, ai mà can đảm theo đuổi chứ?”



Bồ Thần gật đầu, biểu thị sự tán đồng.



Tần Dữ của bây giờ đối với cô mà nói là càng thêm xa không thể chạm tới, với thành tích của anh, chỉ cần tiếp tục giữ vững, đến lúc đó nộp vào trường đại học anh hướng tới thì không tốn sức chút nào.



Khi ấy, cô và anh sẽ cách nhau cả một Thái Bình Dương.



Hai người vừa trò chuyện vừa đi về phía quầy quà vặt.



Bồ Thần mua kẹo và một cây bút đánh dấu rồi quay về phòng học, Tần Dữ đang làm đề.



Trước kia cô chưa từng dám nhìn kỹ xem rốt cuộc Tần Dữ đang làm đề gì, cũng có một dạo cho rằng anh chỉ là tâm huyết dâng trào làm dáng một chút, bởi vì tốc độ làm bài của anh quá chậm, có khi tới trưa cũng không thấy anh làm ra được một bài, làm cho cô theo một cách tự nhiên cho rằng anh đang giết thời gian.



Cô đặt bút lên bàn anh, tò mò: [Cậu làm đề ôn tập gì vậy?]



Tần Dữ đưa đề của cuộc thi tới trước mặt cô.



Bồ Thần nhìn chăm chú một lần: [Nhìn không hiểu.]



Nhìn không hiểu là rất bình thường, kiến thức này cô chưa học qua, Tần Dữ hỏi: “Có muốn tớ giảng cho cậu nghe không? Thật ra cũng không khó đến vậy.”



Đó là không khó trong mắt anh, đối với cô mà nói thì không khác vịt nghe sấm là mấy. Bồ Thần: [Nghe thì cũng không hiểu. Tớ không tham gia cuộc thi, học cũng vô dụng, lãng phí thời gian của cậu.]



Tần Dữ không kiên trì, anh hỏi cô: “Có giấy trắng không cho tớ một tờ với?”



Bồ Thần tìm ra một tờ giấy A4 từ trong túi kẹp bài thi, có góc bị cong, cô lấy tay dùng sức phủi thẳng.



“Không sao, tớ chỉ viết mấy chữ.” Tần Dữ lấy tới.



“Cộc cộc cộc” tiếng gõ cửa sổ dồn dập.



Ngoài cửa sổ là Triệu Thù đang đứng uống nước.



Tần Dữ đẩy cửa sổ ra, hỏi: “Chuyện gì?”



Triệu Thù hạ giọng: “Rất nhiều người đang đồn, nói người cậu thích là tớ, mỗi ngày mời tớ ăn cơm là vì theo đuổi tớ, tớ…”



Tần Dữ ngắt lời cô ấy: “Cậu tự cảm thấy có thể không?”



Triệu Thù tức giận đến ợ hơi, cô ấy trừng Tần Dữ: “Cậu có thể nghe tớ nói hết lời không?”



Tần Dữ ra hiệu bảo cô ấy nói, làm tư thế rửa tai lắng nghe.



Triệu Thù nín hơi, đợi không ợ nữa mới nói: “Tớ mặc kệ người khác nói gì, tớ lo cậu nghe mấy lời vớ vẩn ấy rồi không mua cơm giúp tớ và Thần Thần nữa, vậy thì tụi tớ thua thiệt lớn rồi.”



Không chi có Triệu Thù, trái tim của bồ Thần cũng không khỏi lơ lửng, cô sợ sau này không có cách nào cùng ăn cơm với Tần Dữ được nữa.



Tần Dữ bảo Triệu Thù yên tâm: “Tớ không nhàm chán như vậy, cũng không rảnh để nghe tin đồn.”



Triệu Thù: “Vậy thì tốt rồi.”



Màn hình điện thoại của Tần Dữ sáng lên, bố anh gọi điện tới.



Sợ ảnh hưởng đến những bạn học khác nghỉ trưa, anh cầm điện thoại đi đến đầu cầu thang nghe.



Từ sau Tết thì Tần Dữ và bố không liên lạc nữa, hai người không có tiếng nói chung, mấy ngày bố ở Tô Thành đón năm mới với anh, anh và bố trên cơ bản đều ở trong phòng mình, đến giờ ăn cơm thì anh gọi điện thoại cho khách sạn đưa đồ ăn tới, lúc ăn cơm hai người cũng nói chuyện phiếm câu được câu không.



Nhưng quan hệ cuối cùng cũng coi như là dịu hơn trước kia.



Hà Quân Thạc đi thẳng vào vấn đề: “Ngày một tháng năm con có về Bắc Kinh không?”



Tần Dữ hỏi lại: “Có phải bố có chuyện gì không?”



Hà Quân Thạc không có việc gì, chỉ là xác nhận một chút: “Nếu như con về thì bây giờ bố đặt vé máy bay cho con, đến lúc đó bố dành thời gian đi đón.”



Ông không rút ra được quá nhiều thời gian để ở bên cạnh con trai, nhưng nửa ngày thì vẫn có thể.



Hiếm khi bố chủ động như thế, Tần Dữ cân nhắc một lúc, không có ý định làm mất hứng: “Chắc là về ạ.”



Trước khi tắt máy, anh chặn đầu trước: “Lúc đi đón, ngoại trừ bố và tài xế, con không muốn nhìn thấy trong xe có người thứ ba.”



Đừng để đến lúc đó ông lại dẫn bạn gái ông tới, nói cái gì mà làm quen một chút.



Hà Quân Thạc nhẫn nhịn cơn giận: “Tần Dữ, con có thể nghĩ đến chuyện khác không? Nghĩ thêm về ưu điểm của bố một chút?”



Tần Dữ không còn một lời không hợp là oán giống như trước kia: “Đợi lần sau gọi điện thoại, bố có ưu điểm thì nhắc cho con nhớ, ví dụ như ngày một tháng năm bố chủ động hỏi con có về Bắc Kinh hay không.”



“Không có việc gì cũng chuyển tiền cho con, đây không được tính là ưu điểm à?” Hà Quân Thạc cúp điện thoại.



Tần Dữ suy nghĩ một chút, đây có vẻ cũng được xem như là một ưu điểm.



Trở lại phòng học, chiếc bút đánh dấu mà Bồ Thần mua cho anh nằm yên tĩnh bên cạnh quyển sách, anh mở nắp bút ra, viết một hàng chữ lên giấy A4, ký tên mình vào góc phải bên dưới.



“Cho tớ mượn dùng băng dính một chút.” Anh đưa tay trái tới.



Bồ Thần tìm đồ rồi bỏ vào trong tay anh.



Tần Dữ đang nhìn chữ trên giấy trắng, không chú ý tới tay của Bồ Thần vẫn chưa kịp rút về, anh thu năm ngón tay lại, cầm lấy cả băng dính và tay của cô.



Trong khoảnh khắc đó, phảng phất như có tĩnh điện, ngón tay tê dại, Bồ Thần phút chốc rút tay về.



Tần Dữ vẫn tính là trấn định, anh quay đầu nhìn phía sau phòng học, học sinh nội trú thì về ký túc xá nghỉ trưa, những người khác không phải đang ngủ trưa thì chính là đang làm bài, không có ai chú ý tới bên này.



Anh xin lỗi Bồ Thần: “Xin lỗi cậu, vừa rồi tớ không nhìn thấy tay của cậu.”



Bồ Thần: [Không sao.]



Tần Dữ duỗi tay cho cô: [Để cho công bằng, cậu nắm lại một cái, nếu không thì nắm hai cái cũng được, cậu cứ coi như tớ là Triệu Thù đi.”



Bồ Thần: “...”



Cô buồn cười, một chút xấu hổ trước đó đã biến mất không còn lại gì ngay khoảnh khắc này.



Tần Dữ cắt một đoạn băng dính, dán giấy A4 lên cửa sổ.



Bồ Thần không thấy rõ trên giấy viết cái gì, cô nhắc nhở anh: [Không được dán đồ linh tinh lên kính.]



Tần Dữ trả băng dính lại cho cô: “Chỉ dán vào giờ nghỉ thôi, vào học tớ bóc ra.”



Bồ Thần hỏi: [Cậu viết gì vậy?]



Tần Dữ bóc xuống cho cô xem, trên giấy bất ngờ viết: [Tôi không có Wechat.] Phía dưới còn có chữ ký của anh.



Bồ Thần: “...”



Tần Dữ tiện tay dán lại lên kính, nói: “Bọn họ ngày ngày tìm tớ xin Wechat, như vậy thì đỡ cho tớ giải thích tới giải thích lui.”



Anh liếc mắt, dặn dò cô: “Ngoại trừ Triệu Thù và Bành Tĩnh Dương thì cũng chỉ có cậu là có Wechat của tớ, không được nói cho những người khác đấy.”



Bồ Thần cam đoan: [Yên tâm, tớ sẽ không nói cho người khác biết đâu.]



Tần Dữ: “Hai người bọn họ có nói cho người khác biết hay không thì tớ mặc kệ, nếu như cậu nói, tớ sẽ tìm cậu tính sổ.”



Bồ Thần không hiểu: [Vì sao chỉ tìm một mình tớ tính sổ?]



Tần Dữ: “Bởi vì đối với tớ, cậu không giống bọn họ.”



Hơi dừng lại, anh bổ sung một câu: “Chúng ta ngồi cùng bàn, nếu như cậu nghe lời tớ, tớ cũng để cho cậu quản, thầy Lục nói như vậy đó.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom