• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full NƠI THẾ GIỚI TĨNH LẶNG CÓ ANH (2 Viewers)

  • Chương 13: Tìm một cái cớ đi gặp cô

Sau khi có điểm cuối kỳ, có nhà vui cũng có nhà sầu.



Triệu Thù thi được hạng hai từ dưới lên của lớp, từ khoảnh khắc nhìn thấy điểm, cô ấy đắc ý đến bây giờ, năm nay rốt cuộc có thể trải qua một cái Tết trọn vẹn rồi.



Cô ấy huýt sáo, lúc Tần Dữ đi ngang qua cửa sổ, hơi tém lại ý cười một chút, an ủi anh: “Không sao đâu, thi một lần được hạng bét cũng không đại diện cho việc các lần sau đều là hạng bét, cậu nhìn tớ đây, bây giờ không phải lên hạng hai từ dưới lên rồi sao?”



Tần Dữ: “Cảm ơn.” Anh nhắc nhở cô ấy trước: “Kỳ nghỉ cậu ở nhà hưởng thụ thật tốt hạng hai từ dưới lên của mình đi, đời đến kỳ thi tháng học kỳ sau, cậu lại phải trở lại chiếc ghế hạng nhất từ dưới lên đấy.”



“Con người cậu không thể nói lời may mắn chút sao?” Triệu Thù thiếu chút nữa tức bay màu, thành tích cuối kỳ của cô ấy cao hơn Tần Dữ hơn 30 điểm, đây là số điểm có thể nói vượt qua là vượt qua sao?



Quả thực là nói đùa.



Cô ấy không so đo với một người thi không tốt, cầm lấy tờ giấy báo và khăn lau đi dọn vệ sinh.



Di động của Tần Dữ rung lên, anh lấy ra vừa nhìn, là điện thoại của bố. Không chút do dự nào, anh trực tiếp từ chối cuộc gọi, trả lời: [Con đang ở trường học.]



Bố: [Bố biết rồi.]



Phát trước sách giáo khoa học kỳ sau, giáo viên môn chính cầm mấy xấp đề, đây là bài tập nghỉ đông.



Bồ Thần nhìn thấy bài tập nghỉ đông nhiều như vậy, mi tâm hơi nhíu lại, cô còn phải giúp Tần Dữ làm nữa, vậy kỳ nghỉ đông này phải trải qua thế nào đây.



Tần Dữ cầm máy sưởi ấm mini của cô chạm vào cánh tay cô, nói: “Bài tập nghỉ đông cậu giúp tớ hai tờ đề tiếng Anh là được rồi, những môn khác tớ tự mình làm.”



Bồ Thần bày tỏ: [Đã đồng ý phải giúp cậu làm bài tập nghỉ đông rồi thì chắc chắn phải giúp cậu làm, không sao, không tính là nhiều.]



Tần Dữ: “Không phải giả bộ khách sáo với cậu, tớ quyết định học tập tử tế, vậy thì phải bắt đầu từ việc nghiêm túc làm bài tập nghỉ đông, phải không nào?”



Bồ Thần gật đầu.



Tần Dữ rút từ trong chỗ đề tiếng Anh ra hai tờ: “Tượng trưng một chút thôi.” Anh chuyển chủ đề: “Không cần cậu làm bài tập nghỉ đông, cũng không phải không có chuyện khác làm phiền cậu.”



Bồ Thần xưa nay luôn dễ nói chuyện với anh: [Không có gì phiền phức cả, chuyện gì cậu cứ nói đi.]



Tần Dữ nhìn cô, một kỳ nghỉ đông không thấy cô dường như thời gian có chút dài, thế nào anh cũng phải tìm cái cớ đi gặp cô, “Nếu như lúc làm bài tập nghỉ đông tớ gặp phải câu không biết làm, đến lúc đó tớ cần nhờ cậu giúp đỡ thì sẽ đến tiệm nhà cậu.”



Vừa vặn hợp ý Bồ Thần, cô giả bộ vân đạm phong khinh (1): “Không thành vấn đề, nếu như ngày nghỉ cậu bận rộn không rảnh đến tiệm, cậu có thể dùng di động hỏi tớ.”



(1) Thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác, tựa như gió nhẹ mây hờ hững trôi.



Có điều tốt nhất vẫn là đến tiệm tìm cô.



Tần Dữ: “Nghỉ đông ngoại trừ học tập tớ không bận chuyện gì khác.”



Bồ Thần nhất thời không biết phải tiếp lời thế nào.



Chẳng qua là có chuyện cô vẫn luôn phiền muộn, hỏi anh: [Sao cậu có thể thi được vừa đúng 80 điểm? Cả bốn môn đều như vậy?]



Tần Dữ thuận tay chỉnh lại giúp cô chồng đề trên bàn, vừa nói: “Bằng thực lực đấy, có thể cũng có vận may.”



Bồ Thần ngại để anh chỉnh lại, [Để tớ tự làm.]



Tần Dữ hất cằm về chỗ đề của mình: “Cậu giúp tớ chỉnh lại đi. Con người đều có tính trì trệ, sau này chúng ta giúp đỡ lẫn nhau, ép buộc bản thân chăm chỉ một chút.”



Bồ Thần lại cảm thấy lời anh nói rất có lý, nếu như đổi lại là cô chỉnh lại chồng đề của mình, chắc chắn sẽ không cẩn thận nghiêm túc giống như bây giờ.



Sắp xếp xong chỗ đề, Bồ Thần thu dọn balo, chuẩn bị quét dọn vệ sinh.



Từ khi thay đổi chỗ ngồi, cô và Tần Dữ thành một nhóm trực nhật.



Tần Dữ dặn dò cô: “Tớ lau nhà, cậu phụ trách chuyển ghế, tớ lau đến bàn nào thì cậu chuyển ghế của bàn đó.”



Bồ Thần rất ngoan ngoãn gật đầu.



Tần Dữ nhận hết chuyện lau nhà, Bồ Thần vẫn luôn đi theo anh chuyển ghế, mãi cho đến khi toàn bộ lớp học được lau dọn sạch sẽ.



“Bồ Thần, tớ đi trước đây.” Tần Dữ cầm balo lên đeo rời đi từ cửa sau phòng học, một tay ấn mở di động xem tin nhắn.



Bồ Thần thấy bước chân anh vội vàng, chắc là sốt ruột đi gặp ai đó.



Triệu Thù phụ trách kết thúc công việc trực nhật, cô ấy còn phải đợi các bạn lớp khác, bảo Bồ Thần cùng hai bạn chịu trách nhiệm trực nhật khác về trước, việc còn lại giao cho cô ấy.



Bồ Thần không giả bộ khách sáo, đeo cặp lên ra khỏi lớp học từ cửa trước.



Ban nãy Tần Dữ đi cầu thang phía Tây xuống lầu, cô từ cầu thang phía Đông bước nhanh xuống.



Trong sân trường mọi người đều mặc đồng phục giống nhau, song Bồ Thần liếc mắt một cái đã có thể nhìn thấy Tần Dữ trong đám người, anh cúi đầu nhìn điện thoại, sau đó còn nhận một cuộc điện thoại.



Cách khá xa, cô không nghe rõ anh nói cái gì.



Mãi cho đến cổng trường, anh không quay đầu lại nhìn, cô cũng không vượt qua anh.



Hôm nay ngoài cổng trường chật ních ô tô đến đón học sinh, trên đường ùn tắc đến nước cũng chảy không lọt.



Bồ Thần nhìn thấy Tần Dữ đi về hướng một chiếc xe trong đó, là một chiếc xe sang trọng biển số Thượng Hải, xe này hẳn là đón anh về nhà rồi.



Cô không nhìn nữa, băng qua đường cho người đi bộ hướng về ngõ nhỏ.



Sắp đến cuối năm, mỗi ngày bố đều bận rộn tối tăm mặt mũi, lúc này ở cửa vào tiệm có ba bốn chiếc xe chờ thay bình ắc quy.



Bồ Thần cầm giấy chứng nhận khen thưởng thành tích có tiến bộ ra, quơ quơ trước mặt bố.



Bồ Vạn Lý cảm thấy thỏa mãn, dựng ngón tay cái với con gái.



Hôm nay, cô nhóc trong tiệm bên cạnh cũng chính thức bước vào kỳ nghỉ đông, cô bé tưởng rằng Bồ Thần đang cầm giấy khen, vội vàng về trong tiệm nhà mình cầm một viên kẹo đưa cho Bồ Thần: “Chị giỏi quá, thưởng cho chị nè.”



Bồ Thần xoa xoa gương mặt nhỏ bầu bĩnh của cô bé, cô nhóc cười chạy đi.



Cô quay trở lại phòng trong, trên ghế đặt hai món đồ chơi gấu nhỏ, lông xù, khiến người ta thật sự không nhịn được muốn vò hai cái.



Trên bảng trắng sát tường có lời bố nhắn lại: Nghỉ đông vui vẻ.



Hóa ra là quà bố tặng cô.



Trước kia cô tặng hai con gấu nhỏ cho cô nhóc sát vách, bố nói phải gắp hai con cho cô, cô từng nói không cần nhưng bố vẫn đặt trong lòng.



Bồ Thần ôm gấu nhỏ ra ngoài, ngồi xổm trước mặt bố, cô và bố có thói quen dùng thủ ngữ giao tiếp, [Bố ơi, cảm ơn quà bố tặng con, con rất thích.]



Bồ Vạn Lý: [Thích là tốt rồi.] Điều ông tiếc nuối là: [Không giống hai con trước kia của con, bố tìm thật lâu đến đồ gần giống cũng không tìm được.]



Ông nhìn ra được ngày đó con gái thích những con thú bông đó thế nào, nhưng vẫn hào phóng tặng cho em gái nhà hàng xóm.



Bồ Thần hỏi: [Bố ơi, bố đi gắp thú bông rồi ạ?]



Bồ Vạn Lý chỉ cười không nói, vùi đầu làm việc.



Ông không tìm được trung tâm thương mại có khu trò chơi điện tử kia, chỉ đành đến siêu thị lân cận, trong siêu thị có không ít máy gắp thú bông, ông đã đổi 60 xu mới gắp được hai con gấu nhỏ.



Bồ Thần cọ trán trên cánh tay bố, trở về nhà làm bài tập.



Trước kia cô không tích cực làm bài tập của kỳ nghỉ như vậy, thậm chí còn mang theo tâm lý bài xích, có thể kéo dài bao nhiêu hay bấy nhiêu, bây giờ có động lực rồi. Cô mở bàn gấp, bày đề trên bàn, chọn môn tiếng Anh thích nhất ra bắt đầu làm.



Cô ruột gửi tin nhắn cho cô, nói là phải 29 Tết mới có thể về nhà.



Bồ Thần lật xem lịch, còn có 8 ngày nữa là đến giao thừa rồi.



Giờ phút này, bên đường cái cách đó 200m.



“Con nói cái gì? Không về nhà ăn Tết? Tần Dữ, bây giờ con càng ngày càng làm càn rồi đấy.” Hà Quân Thạc nới lỏng cà vạt, không biết có phải là cà vạt quá chặt hay không mà hô hấp không thuận.



Bồ Thần vùi trong ghế ngồi, không lên tiếng.



Hà Quân Thạc nghiêm mặt: “Hôm nay bố đặc biệt từ Thượng Hải chạy đến đón con, đây là thái độ của con à? Chuyến bay vào buổi tối, chúng ta trở về Bắc Kinh.”



Giọng điệu cấm thương lượng thêm.



Tần Dữ vẫn nói câu kia: “Con không về, bố hủy vé máy bay đi.”



“Tần Dữ!” Hà Quân Thạc nghiêm nghị quát tên anh, ông đã nhẫn nại đến giới hạn rồi.



Hà Quân Thạc ở trước mặt người khác không hề nói cười tùy tiện, không có mấy người làm việc dưới trướng ông mà không sợ ông, nhưng Tần Dữ không sợ ông, thậm chí thích chọc giận ông.



Tần Dữ nói nhẹ nhàng: “Con trở về ăn Tết với bố, không vướng mắt bố sao? Bố không cần hẹn hò ở bên bạn gái à?”



Không đợi Hà Quân Thạc nói chuyện, tài xế yên lặng mở cửa xe đi xuống, làm bộ đến cửa hàng tiện lợi mua thuốc hút.



Năm nay Hà Quân Thạc 42 tuổi, chăm sóc dáng người thỏa đáng, nói ông 37-38 tuổi cũng không có ai nghi ngờ. Bất kể là tướng mạo hay là năng lực bản thân đều top đầu, lại thêm hào quang nhà họ Hà cho ông, người yêu thích xưa nay chưa bao giờ ngừng.



Mấy năm trước Tần Dữ luôn nghĩ, rõ ràng bố và mẹ là trai tài gái sắc, môn đăng hộ đối trong miệng người khác, sao nhất quyết phải ly hôn, vì sao không thể sống vui vẻ ở bên nhau?



Sau này anh chẳng nghĩ nữa.



Tình cảm và ý thức trách nhiệm là những thứ không phải cứ nghĩ là có thể nghĩ thông suốt được.



Hà Quân Thạc đã kết hôn ba lần, chỉ có một đứa con là Tần Dữ, hai cuộc hôn nhân kia thời gian duy trì cũng không dài, lúc đó ông cũng không có ý định sinh con.



Từ khi Tần Dữ sinh ra đến giờ, ông không chăm được mấy ngày, không có kinh nghiệm ở chung với con, cộng thêm mấy ngày liên tiếp gần như suốt đêm tăng ca chạy hạng mục, cơn tức vốn đã lớn, Tần Dữ lại cứ thêm dầu vào lửa, lục phủ ngũ tạng của ông đều sắp bốc khói rồi, “Tần Dữ, rốt cuộc con muốn làm gì? Trên lớp không học hành tử tế, thi cử làm linh tinh, rốt cuộc thì con mặt mày khó chịu cho ai xem?”



Tần Dữ: “Nếu như bố không đến, không phải sẽ không phải nhìn sắc mặt con sao?”



Hà Quân Thạc giật cà vạt xuống, ném bộp một tiếng vào hộp đựng đồ kiêm tay vịn giữa ghế sau ô tô.



“Con đừng có cả ngày không biết lớn nhỏ!” Nặng lời quá thì ông không dám nói, dẫu sao con trai vừa trải qua cuộc phẫu thuật lớn, cơ thể hồi phục chưa được bao lâu, chuyện nào nhịn được ông đều nhịn xuống.



Ông mở nắp ly nước uống nửa ly trà, ép lửa giận xuống, “Trở về Bắc Kinh, bố đưa con đến nhà ông ngoại, cả nhà ăn Tết vui vẻ, náo nhiệt.”



Nghe ý của lời này, ông lại có bạn gái mới, không có thời gian rảnh ăn Tết với anh.



Tần Dữ lớn lên từ nhỏ ở nhà ông ngoại, sớm đã xem nơi đó là nhà, chỉ là dần dần lớn lên, anh càng ngày càng không thích náo nhiệt, ngày lễ Tết mấy cậu đều là cả nhà đến nhà ông ngoại, chỉ có duy nhất mình anh lẻ loi.



Sau khi mẹ tái hôn anh ăn Tết ở nhà mới của bà, mấy năm sau bởi vì tình cảm không hợp lại chia tay với ông chồng thứ hai. Mùa đông năm mẹ anh ly hôn xong, anh trông mong một khoảng thời gian rất dài, bởi vì rốt cuộc có thể cùng ăn Tết với mẹ, nào biết được Tết năm ấy, bà ra nước ngoài giải sầu, nguyện vọng của anh lại thất bại lần nữa.



Ly hôn năm thứ hai mẹ yêu đương với Trần Trí Luân, tình cảm hai người mặn nồng, kỳ nghỉ Tết năm ấy, hai người đi hưởng tuần trăng mật trước.



Dù sao mấy năm nay, đều chỉ có một mình anh ăn Tết ở nhà bà ngoại.



Tần Dữ kiên trì: “Con không quay về.”



Hà Quân Thạc cố gắng để giọng mình bình thản: “Tết năm nay mẹ con không có thời gian rảnh, ở nước ngoài có hạng mục, một mình con ở Tô Thành ăn Tết thế nào được hả?”



Tần Dữ nói: “Mấy năm nay con vẫn luôn ăn Tết một mình, rất tốt, quen rồi.”



Hà Quân Thạc sững người.



Ông biết một mình ăn Tết trong lời con trai là ý gì, nhưng trong lòng ông không muốn thừa nhận những năm này bản thân đã không làm tròn trách nhiệm làm bố.



Bất kể là ông hay là Tần Minh Nghệ, sau khi tái hôn hoàn toàn ném con ở nhà họ Tần, trong tiềm thức bọn họ luôn cảm thấy cho dù là ông bà ngoại hay là cậu mợ đều đối xử với Tần Dữ không tồi, so với việc dẫn Tần Dữ đến nhà mới của bọn họ, chẳng bằng để thằng bé ở nhà ông ngoại tự tại.



Lâu dần, ông và Tần Minh Nghệ từ từ quên mất thân phận làm bố làm mẹ của mình.



“Không phải bố đến gặp con sao, bây giờ nhìn cũng nhìn rồi, toại lòng làm bố của bố rồi đấy, con đã nói với ông bà ngoại rồi, con muốn một mình yên tĩnh ở Tô Thành, không muốn gặp ai cả, ông bà đồng ý cho con ở đây ăn Tết, bố không cần lo lắng người nhà họ Tần nói bố chẳng quan tâm gì con cái. Chúc bố năm mới vui vẻ trước, mọi việc thuận lợi.” Tần Dữ đẩy cửa xuống xe.



Hà Quân Thạc ở trong xe ngồi hồi lâu, ngực khó cực kỳ khó chịu. Ông không để ý đang ở trong xe, trực tiếp châm điếu thuốc lên hút.



Ông mở cửa kính, gió lạnh cuốn theo khói thuốc bay tán loạn.



Hút xong một điếu thuốc, Hà Quân Thạc tìm số điện thoại của Lục Bách Thanh gọi qua, ông nói cho Lục Bách Thanh chuyện ông đến Tô Thành tìm Tần Dữ, ầm ĩ với Tần Dữ rồi tan rã trong không vui.



Ông nhờ cậy Lục Bách Thanh: “Năm nay không phải chú muốn ở lại Tô Thành sao? Trong thời gian ăn Tết Minh Nghệ vừa vặn phải đi nước ngoài công tác, làm phiền chú chăm sóc Tần Dữ một chút, nếu thằng bé không nghe lời, chú nên dạy dỗ cứ dạy dỗ.”



Lục Bách Thanh còn có thể nói cái gì, không thể làm gì khác hơn là nhận lời.



Cúp điện thoại, anh ấy suy xét nửa khắc rồi gọi cho Tần Dữ: “Bố cháu với với chú rồi, cháu không về Bắc Kinh ăn Tết, nghỉ đông lần này của cháu thuộc quyền quản lý của chú.”



Tần Dữ tò mò: “Chú cũng ở lại Tô Thành?”



Lục Bách Thanh: “Ừm.”



Tần Dữ vừa nghe kỳ nghỉ đông này Lục Bách Thanh ở lại Tô Thành, vậy thì anh đi gặp Bồ Thần càng tiện hơn, dù sao cái cớ tìm cô nhờ chỉ bảo chuyện học tập dùng nhiều có vẻ sẽ giấu đầu lòi đuôi.



Lục Bách Thanh thích nhất là đến tiệm sửa xe thăm hỏi gia đình, đến lúc đó anh đi theo, không cần lo lắng bị Bồ Vạn Lý phát hiện ra mánh khóe.



Anh thử thăm dò nói: “Trong kỳ nghỉ không phải chú còn muốn đến tiệm sửa xe thăm hỏi đấy chứ?”



Chỉ có ở trên chuyện này là Lục Bách Thanh không có cách nào hùng hồn nói với Tần Dữ, anh ấy chỉ có thể đáp lại một câu đơn điệu: “Đến nhà thăm hỏi là một trong những công việc của chú. Lại nói, Bồ Thần là tình huống đặc biệt.”



Tần Dữ: “Ok, cháu đã rõ.” Tuy rằng có chút tư tâm của mình, nhưng anh cũng thật lòng thật dạ hy vọng Lục Bách Thanh đến tiệm sửa xe nhiều một chút: “Chú có rảnh thì đến đó nhiều một chút, chuyện đến nhà thăm hỏi của chú đối với Bồ Thần mà nói không chỉ đơn giản hỏi thăm bình thường, cậu ấy sẽ cảm thấy ngoại trừ người nhà, cũng có người quan tâm cậu ấy, sẽ không cảm thấy cậu ấy là gánh nặng.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom