Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 22
Edit: Đào Sindy
Trên tấm bảng thông báo, hai người Viên Thính và Dương Khang viết chữ vẫn còn, duy chỉ có Tô Đường vẽ toàn bộ bị người ta lau sạch, sáng bóng sạch sành sanh, không lưu lại chút xíu nào.
Tô Đường nhìn một mảng lớn trống không, trong lòng có loại cảm giác khổ sở trĩu nặng. Trước đó vẽ, mỗi một bút vẽ, cô cực kỳ dụng tâm, xem như hơi có chút tì vết, cô sẽ lau làm lại. Tham dự làm bảng thông báo đúng lúc cô vừa mới tới tập thể, vì tập thể mới làm chuyện đầu tiên, cho nên cô muốn hoàn thiện, tận hết khả năng làm tốt nhất. Thật ra cô không học vẽ tranh chính quy, nhưng tiểu học thường có khóa mỹ thuật, cô đại khái cũng học qua một số. Cứ việc cô vẽ không phải xuất sắc nhất, nhưng vì cô có dụng tâm, cho nên cô vẽ trên bảng thông báo vẫn như cũ làm hai mắt người ta tỏa sáng. Tối hôm qua, Viên Thính nhìn cô vẽ thẳng thắng khen ngợi: "Cậu học vẽ tranh à? Vẽ rất đẹp." Trên thực tế cô chưa học vẽ địa cầu, nhưng lần này rất chân thành, rất dụng tâm, cho nên mới có thể được Viên Thính khen. Sau đó, trong lòng Tô Đường càng tràn đầy động lực, tối hôm qua cô đã nghĩ xong hôm nay nên vẽ gì, mới có thể để bảng thông báo lần này càng dễ nhìn.
Nhưng giờ phút này, cô vẽ toàn bộ đều không thấy.
Cô bỏ ra nhiều thời gian như vậy, nhiều tinh lực thành quả lao động như vậy, cứ như vậy bị người khác không chút lưu tình hủy rồi.
Nói không khó qua, không thất vọng là không thể nào.
Khả năng người làm ra chuyện, ngoại trừ Phó Tiểu Nhã, Tô Đường nghĩ không ra người thứ hai. Sau khi cô đứng tại chỗ ngây ngốc một hồi, mới hồi phục tinh thần lại, để túi sách của Khương Trì trên bàn học anh.
Khương Trì đã nói là có chuyện, cho nên anh không đi thẳng đến phòng học, mà giao túi sách cho Tô Đường. Sau khi thả xong, Tô Đường nhìn thoáng chỗ ngồi của Phó Tiểu Nhã, cô phát hiện bây giờ Phó Tiểu Nhã cũng không có ở đây, cũng không biết đi đâu rồi. Lúc này, giáo viên ngữ văn chạy tới trước bục giảng rồi, lập tức bắt đầu học ngữ văn, Tô Đường hít sâu một hơi, mau chóng điều chỉnh tâm tình của mình, sắp xếp tập ngữ văn, rồi mới lấy ra sách giáo khoa ngữ văn, cùng đọc diễn cảm theo đám người.
Sau khi tiết đọc ngữ văn kết thúc, chỗ ngồi Phó Tiểu Nhã vẫn không có người, nhưng Tô Đường thấy cặp sách của cô ta ở đó, nói cách khác người Phó Tiểu Nhã hẳn là ở trường học.
Tô Đường ngồi tại chỗ do dự hồi lâu.
Cô một hồi đứng lên, một hồi lại ngồi xuống. Như thế ba lần, Địch Lộ ngồi trước cô lập tức phát hiện sự khác lạ của cô.
Địch Lộ xoay đầu lại hỏi: "Tô Đường, cậu có chuyện gì à? Sao dáng vẻ đứng ngồi không yên thế?"
Tô Đường lập tức ngồi về chỗ của mình, ấp úng nói: "Không có. Không có gì."
Địch Lộ hoài nghi nhìn cô.
Tô Đường mấp máy môi, bộ dáng giả bộ như không có chuyện gì xảy ra lấy ra sách giáo khoa Vật Lý tiết sau học cần dùng đến.
Địch Lộ thấy cô như vậy thì không tiếp tục hỏi, nhưng cô ấy nói tới một chuyện khác: "Tô Đường, cậu vẽ đều bị người ta lau sạch, chuyện này nhất định là con khốn Phó Tiểu Nhã kia làm đấy."
Nhìn qua hình như Địch Lộ và Phó Tiểu Nhã không hợp nhau, lúc nhắc đến tên này có chút cắn răng nghiến lợi. Lúc nói câu này, giọng cô ấy phẫn nộ, như bất bình thay Tô Đường.
Tô Đường mím môi không nói.
Địch Lộ liền nói: "Tô Đường, đợi lát nữa Phó Tiểu Nhã đến học, tớ giúp cậu dạy dỗ nó."
Tô Đường nghe xong, trong lòng hơi ấm. Nhưng cô lắc đầu.
Địch Lộ nhìn thấy phản ứng đầu tiên của Tô Đường là giật mình, sau khi cô đã hiểu ra gì đó, nở nụ cười mập mờ, cô nhẹ giọng trêu chọc Tô Đường: " Tớ biết rồi nha, cậu muốn anh Trì giúp cậu ra tay dạy dỗ Phó Tiểu Nhã sao? Tớ hiểu, yên tâm đi, tớ sẽ không làm phiền hai người."
Tô Đường biết Địch Lộ đã hiểu lầm, nhưng loại chuyện này, càng giải thích càng không rõ ràng, thế là cô mím chặt môi, không nói gì.
Lòng Địch Lộ cho là mình đã đoán đúng, trên mặt mỉm cười quay đầu đi, trong miệng còn hát một bài dân gian. Đối mặt với Địch Lộ như vậy, Tô Đường nhất thời có chút dở khóc dở cười. Cô ngồi tại chỗ của mình lật ngược xoắn xuýt một phen, sau khi cô cắn chặt môi, cuối cùng quyết định đi nhà vệ sinh tìm một người. Nếu Phó Tiểu Nhã không ở trong phòng, như vậy có khả năng cô ta đang ở nhà vệ sinh, hoặc là nơi hẻo lánh khác trong trường học.
Cô chuẩn bị đi thử thời vận. Có lẽ như vậy trùng hợp gặp được Phó Tiểu Nhã.
Dù chuyện này đến cùng phải Phó Tiểu Nhã làm hay không, cô muốn tìm người hỏi rõ ràng, không thể mơ mơ hồ hồ.
Nếu là trước đây, Tô Đường gặp chuyện như vậy, cô nhất định sẽ lựa chọn dàn xếp ổn thỏa, nén giận. Cô nghĩ, nếu bảng tin bị lau, thì cô sẽ vẽ thêm lần nữa. Lần thứ hai vẽ nhất định sẽ nhanh hơn lần đầu nhiều, không phí bao nhiêu công sức.
Nhưng lần này, cô không lựa chọn cứ thỏa hiệp như vậy, rồi hời hợt buông xuống, giả bộ như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Bởi vì, Khương Trì giúp cô thay đổi dũng khí và lực lượng. Anh nói với cô, dù cô làm sai anh cũng đứng về phía cô. Đây chính là toàn bộ nguồn suối dũng khí của cô. Bây giờ cô mù quáng tin tưởng, chỉ cần Khương Trì đã nói, như vậy anh nhất định nói được thì làm được.
Bước ra một bước này đối với Tô Đường mà nói rất khó, nhưng mặc dù như thế, cô hiện tại vẫn muốn thử một chút. Chính cô cũng muốn biết, mình có thể thay đổi đến bước nào.
Vì sợ mình do dự nữa, lần này Tô Đường rất cấp tốc đứng lên, một đầu chạy ra khỏi phòng học, chạy tới thẳng nhà vệ sinh nữ.
Lúc này, ở cửa nhà vệ sinh nữ đứng mấy người, Tô Đường nhìn trong đám người, phát hiện không có Phó Tiểu Nhã. Chớp mắt một cái, cô không biết mình nên thất vọng hay buông lỏng một hơi.
Lúc này, đột nhiên có giọng lành lạnh gọi cô: "Tô Đường."
Tô Đường ngẩng đầu nhìn nơi phát ra giọng nói, chỉ thấy người cô muốn tìm, giờ phút này đang đứng ở nơi cách cô không xa.
Phó Tiểu Nhã ôm cánh tay, vẻ mặt kiêu căng và khinh thường nhìn chằm chằm Tô Đường.
Tô Đường hít sâu một hơi, đối mặt với Phó Tiểu Nhã, câu hỏi kia cô đã sớm chất vấn trong lòng mấy lần: "Phó Tiểu Nhã, là cô bôi tranh tôi vẽ sao?"
Phó Tiểu Nhã cười lạnh một tiếng, trực tiếp rõ ràng thừa nhận: "Là tao, thì sao?"
Tuy nói trong lòng sớm đã đoán được chân tướng sự thật, nhưng nhìn Phó Tiểu Nhã trước mắt vẫn đắc chí, không hối cải, Tô Đường không nhịn được mặt tái nhợt.
"Phó Tiểu Nhã, cô bôi sạch tranh tôi vẻ, hủy đi không chỉ thành quả của tôi. Chẳng lẽ cô không có cảm giác vinh dự cho lớp sao?" Tô Đường nhịn không được hỏi.
Phó Tiểu Nhã nghe vậy hừ lạnh một tiếng, giọng nói khinh miệt: "Cảm giác vinh dự cho lớp gì chứ? Có thể ăn không? Chỉ cần có thể khiến mày không dễ chịu, không có cảm giác vinh dự cho lớp thì thế nào? Tao thật khinh thường nó!"
Môi dưới bị Tô Đường cắn trắng bệch, cô nhẫn nhịn hồi lâu, mới nói một câu: "Cô thật không thể nói lí!"
Phó Tiểu Nhã không để sức chiến đấu thấp của Tô Đường vào mắt, nhìn bộ dáng của cô, liền biết ngay cả mắng chửi người cũng không biết. Trong lòng Phó Tiểu Nhã nhẹ nhõm, cô ta cười khanh khách hai tiếng, rồi mới che miệng khinh miệt nói: "Có phải mày lại muốn tìm anh Trì mách lẻo không? Tô Đường, mày mấy tuổi rồi? Mày cho rằng mày còn là học sinh tiểu học à? Gặp chuyện chỉ biết mách lẻo?"
Phó Tiểu Nhã vừa nói, liền tiến lên mấy bước dùng ngón trỏ nhuộm màu đỏ chót hung hăng chọc vào vai Tô Đường, cô ta dùng lực rất lớn, để Tô Đường nhịn không được vì lực của cô ta mà lui lại mấy bước, Phó Tiểu Nhã còn ngại không đủ, miệng khiêu khích nói: "Có bản lĩnh thì mày đi đi? Tìm anh Trì mà mách lẻo nha. Như học sinh tiểu học, mày biết xấu hổ không?"
Lúc này, Tô Đường cũng không biết dũng khí từ đâu tới, cô “phập” một tiếng, đưa tay hất văng tay Phó Tiểu Nhã.
Tô Đường phát giác được hành động của mình, nhất thời cũng hơi kinh ngạc, nhưng kinh ngạc qua rồi, cô như trút được gánh nặng thở dài một hơi.
Cô không nhịn được nghĩ, cô làm được. Nhìn, cô cũng có thể. Thay đổi mình, thật ra cũng không phải khó như vậy.
Phó Tiểu Nhã thấy Tô Đường như bánh bao mềm mặc người bóp tròn xoa dẹp lại dám đánh trả, trong mắt hiện ra vẻ ác độc, cô ta vung tay lên, muốn cho Tô Đường một cái tát.
Lúc này, từ cầu thang bên kia truyền đến một giọng nói tức giận đè nén vô cùng, giọng này nói ra từng chữ, giọng nói vô cùng nặng: "Phó Tiểu Nhã, con mẹ nó, mày dám động Tô Đường thử một cái xem?"
Tô Đường và Phó tiểu Nhã đồng thời quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Khương Trì cách đó không xa đang đi đến chỗ họ.
Vẻ mặt Khương Trì rét lạnh, hơi híp mắt, đáy mắt như nổi lên một trận gió lốc to lớn, bất cứ lúc nào cũng có thể bạo phát ra.
Tô Đường hoảng hốt nghĩ, Khương Trì thịnh nộ như vậy, đã không phải lần đầu tiên xuất hiện, tại mấy ngày trước đó, đối mặt với Phó Tiểu Nhã ức hiếp mình, anh cũng có vẻ mặt khó coi như thế.
Nhìn thấy Khương Trì, trong lòng Tô Đường hơi ấm, ngoại trừ ấm áp, giờ phút này còn có một loại cảm giác gọi là an tâm, từng chút từng chút hiện lên trong lòng cô.
Cùng đi tới với Khương Trì, còn có một nam sinh khác.
Phó Tiểu Nhã nhìn thấy Khương Trì, trong lòng có chút bỡ ngỡ, nhưng cô ta chuẩn bị kiên trì cãi vài tiếng với Khương Trì, cô ta vừa muốn mở miệng trút “hoả”, nhưng trong mắt cô ta thấy người bên cạnh Khương Trì chính là người kia. Vừa nhìn thấy người kia, tất cả giọng nói của cô ta đều bị nghẹn trong cổ họng, một chữ cũng không nói ra được. Vẻ mặt cô ta bối rối, sắc mặt tái nhợt.
Mỗi một câu cô ta vừa nói, đều bị người kia nghe được ư?
Tưởng tượng như thế, nhất thời Phó Tiểu Nhã không biết nên xử lý thế nào mới tốt.
Người kia càng đi càng gần, gần đến cô ta có thể thấy rõ mày đẹp của anh nhíu lại cùng với ánh mắt của anh.
Rồi xong, cô ta nhìn thấy nhìn trong ánh mắt anh, nhàn nhạt không tán đồng. Ánh mắt như vậy, khiến cô ta thất vọng không chịu được.
Trong lòng Phó Tiểu Nhã đột nhiên hốt hoảng, cô ta không đợi người kia đi tới, liền trực tiếp quay người chạy.
Mắt Tô Đường nhìn Phó Tiểu Nhã cắm đầu chạy đi, lại liếc mắt nhìn nam sinh xa lạ kia, cứ như đã hiểu chút gì.
Khương Trì nhìn chằm chằm bóng lưng Phó Tiểu Nhã chạy đi, vẻ mặt không vui, anh lạnh lùng chế giễu một tiếng: "Chạy thật nhanh."
Tô Đường nhích tới gần Khương Trì mấy bước, đứng cách anh khoảng một bước chân, cô nhẹ giọng hỏi: "Khương Trì, sao anh lại đến đây?"
Trong khu cấp ba, nhà vệ sinh nam nữ tách biệt, nhà vệ sinh nữ ở phía đông, nhà vệ sinh nam ở phía tây, đông và tây là hai phương hướng hoàn toàn khác nhau. Cho nên Tô Đường tuyệt đối không ngờ rằng, thế mà lại trùng hợp như thế nhìn thấy Khương Trì ở nhà vệ sinh nữ.
"Anh vừa từ trên lầu đi xuống." Khương Trì nói xong, thì nói với người bên cạnh: "Đã nghe thấy chưa? Bánh bao nhà tao vẽ bị người ta lau sạch."
"Bánh bao nhà tao."
Nghe được xưng hô thế này, chẳng biết tại sao, nhịp tim Tô Đường trong nháy mắt tăng nhanh.
Người bên cạnh Khương Trì kia, mặt mũi đẹp trai toả sáng, tính cách dịu dàng, mặc đồng phục vừa người. Cùng Khương Trì tùy ý cởi mấy cúc đầu, lộ ra xương quai xanh tinh xảo không giống nhau, anh ấy ngắn nắp cài kỹ mỗi cúc áo. Áo sơmi sạch sẽ thẳng thóm. Cả người nhìn qua trông rất thân thiện.
Nghe được lời Khương Trì, anh tốt tính gật đầu, giọng nói ấm: "Đã nghe được." Sau đó anh nói với Tô Đường: " Trong hội học sinh có một người am hiểu vẽ tranh trang trí, anh bảo cô ấy tới giúp em vẽ bảng thông báo nhé."
Thời gian cấp bách, lễ khai giảng còn có thời gian một ngày, chỉ dựa vào một mình Tô Đường lần này bảng thông báo tuyệt đối kết thúc không thành, cô vốn muốn tìm Địch Lộ giúp. Nhưng nam sinh trước mắt này chủ động đưa ra trợ giúp, cô nhất thời không biết nên hay không nên đồng ý.
Tô Đường vẫn không trả lời, KhươngTrì đã thay cô đáp lại, anh trực tiếp nói: " Vậy cứ quyết định như thế, nghỉ trưa thì mày gọi cô bạn tới."
Người kia nhẹ gật đầu, ấm giọng nói: "Được, người trang trí mày cũng biết, là Chương Lộ Lộ."
Khương Trì nhíu mày, thuận miệng nói: "Đã biết." Sau đó, anh và Tô Đường dẫn đầu cùng nhau rời đi.
Khương Trì nhìn Tô Đường một bên luôn theo sát mình, nhịn không được khẽ cười: "Giỏi, bánh bao nhà chúng ta cũng biết oán người."
Tô Đường nghe vậy, hai mắt lập tức trở nên sáng lấp lánh, cô nhìn chằm chằm hai mắt Khương Trì hiện lên ý cười ngạc nhiên. Khóe môi Tô Đường có chút cong lên, lộ ra một nụ cười vừa ngại ngùng vừa nhã nhặn vô cùng.
Có lẽ là ánh nắng bây giờ quá mãnh liệt.
Có lẽ là gió mùa hè bây giờ thổi qua cực nóng.
Có lẽ là sân trường bây giờ quá mức yên tĩnh.
Có lẽ thời gian hiện tại quá mức bình yên tốt đẹp.
Giờ khắc này, ánh sáng mặt trời ngày hè chói lọi chiếu trên người Tô Đường, toàn thân cô đều đắm chìm trong ánh nắng, trong đôi mắt hạnh tỏa ra ánh sáng lung linh, cứ như ẩn chứa ngàn vạn sao trời.
Trong chớp nhoáng này, trong lòng Khương Trì đột nhiên xẹt qua chút dị thường.
Chớp mắt đã qua.
Khương Trì giống như nghĩ đến gì đó, từ trong túi móc ra hai cây kẹo, đưa cho Tô Đường, mắt có chút vui vẻ nói: "Bánh bao, thưởng cho em."
"Em mới không tên bánh bao." Lời mặc dù nói như vậy, nhưng Tô Đường vẫn biết nghe lời cầm cây kẹo Khương Trì đưa.
Tô Đường mở giấy gói cây kẹo ra, liếm một cái, là vị ô mai đấy, cô nhịn không được hỏi Khương Trì: "Sao anh có cây kẹo này?"
"Vừa rồi thành viên hội học sinh tặng anh." Khương Trì hời hợt giải thích.
Thành viên hội học sinh.
Hẳn là nữ thành viên đi. Tô Đường không nhịn được nghĩ. Lúc này cô nhớ tới nam sinh vừa rồi kia, nhịn không được hỏi: "Người khi nãy là ai?"
"Giang Lâm." Khương Trì nhíu mày, thuận miệng trả lời. Giang Lâm? Thì ra người vừa rồi chính là học phách Giang Lâm? Tròng mắt Khương Trì nhìn thoáng qua Tô Đường như có điều suy nghĩ, bất ngờ duỗi cánh tay dài ra, ngăn cả người Tô Đường trên tường.
Tô Đường mới vừa rồi còn dán vào tường mà đi, hiện tại, Khương Trì đột nhiên làm ra động tác này, toàn bộ sau lưng cô không tự chủ dính sát vào mặt tường, mà cánh tay Khương Trì thẳng đứng chống bên tai cô. Giữa hai người cách nhau chỉ một cách tay, cô có thể cảm nhận được nhiệt độ trên người đối phương truyền đến.
Tô Đường không biết đã xảy ra chuyện gì, vẻ mặt có chút mờ mịt. Khương Trì cong môi nhẹ nhàng cười một tiếng, nghiêng người từ từ đến gần cô, dừng lại bên tai cô, giọng anh trầm thấp mà gợi cảm: "Anh đẹp trai hay cậu ta đẹp trai?"
Tô Đường sững sờ, nhịn không được cười lên.
Lúc Khương Trì mười tám tuổi, thật sự là ngây thơ đến đáng yêu. Đáng yêu đến, để cô muốn bóp mặt anh. Cô hoàn toàn hiểu rõ, lần đầu tiên cô nhìn thấy anh, trên người toả ra khí lạnh xa cách. Anh lúc đó, đối đãi với cô lạnh lùng và kiêu ngạo. Nhưng hiện tại, bọn họ đã quen thuộc và thân mật như vậy rồi.
Vừa nghĩ tới năm sau xa cách, trong lòng Tô Đường bây giờ vậy mà hiện lên nồng đậm cảm giác không bỏ và khổ sở. Cô cố gắng đè xuống tình cảm xa lạ này, rồi mới cười êm ái nói: "Đương nhiên là anh đẹp trai."
Tô Đường nói thành tâm, từng chữ xuất phát từ thực tình. Ở trong mắt cô, Khương Trì đúng là nam sinh đẹp trai nhất cô từng gặp trong hai kiếp.
Nhận được đáp án này Khương Trì thỏa mãn ngồi dậy, rồi mới đưa tay vuốt đầu Tô Đường. Trên mặt Khương Trì còn treo nụ cười vô lại chưa tan, mặt mày anh toả sáng, ánh mắt tuỳ tiện, nụ cười thẳng thắn, hấp dẫn không ít ánh mắt nữ sinh qua lại.
Lúc này Tô Đường mới ý thức được, vừa rồi Khương Trì ép cô vào tường, trên đó lui tới rất nhiều người! Tưởng tượng như thế, khuôn mặt cô có chút nóng lên.
Hai người Tô Đường và Khương Trì về đến phòng học, đúng lúc cô ăn xong cây kẹo, cây kẹo dư lại cô trân trọng bỏ vào trong túi đồng phục, bảo quản chắc chắn.
Khương Trì nhìn thấy nhịn không được cong môi: "Thích thế à? Lần sau anh lại mua cho em."
Tô Đường nhẹ nhàng lắc đầu. Cô trân quý cây kẹo không phải vì cô thích cây kẹo. Mà là cô trân quý Khương Trì đối tốt với mình.
Khương Trì nói xong câu kia, đột nhiên nghĩ đến trước mắt mình không có đồng nào, ngay cả tiền mua một cây kẹo cũng không có. Nghĩ tới đây, anh không nhịn được chép một tiếng: "Thẻ bạc của anh ở chỗ em, em muốn gì, thì sẽ mua thứ đó."
Tô Đường nhẹ giọng ừ một tiếng, mặt đỏ lên.
Lúc hai người đến phòng học, Phó Tiểu Nhã đã trong phòng.
Bọn họ không ai để ý ai.
Tô Đường theo sát Khương Trì, mắt anh không nhìn Phó Tiểu Nhã mà trực tiếp đi qua. Mắt cô liếc thấy Lăng Lang cười giơ lên ngón tay cái với mình. Nhìn thấy động tác của Lăng Lang, tâm tình Tô Đường không tự chủ được trở nên nhẹ nhàng.
Trên tấm bảng thông báo, hai người Viên Thính và Dương Khang viết chữ vẫn còn, duy chỉ có Tô Đường vẽ toàn bộ bị người ta lau sạch, sáng bóng sạch sành sanh, không lưu lại chút xíu nào.
Tô Đường nhìn một mảng lớn trống không, trong lòng có loại cảm giác khổ sở trĩu nặng. Trước đó vẽ, mỗi một bút vẽ, cô cực kỳ dụng tâm, xem như hơi có chút tì vết, cô sẽ lau làm lại. Tham dự làm bảng thông báo đúng lúc cô vừa mới tới tập thể, vì tập thể mới làm chuyện đầu tiên, cho nên cô muốn hoàn thiện, tận hết khả năng làm tốt nhất. Thật ra cô không học vẽ tranh chính quy, nhưng tiểu học thường có khóa mỹ thuật, cô đại khái cũng học qua một số. Cứ việc cô vẽ không phải xuất sắc nhất, nhưng vì cô có dụng tâm, cho nên cô vẽ trên bảng thông báo vẫn như cũ làm hai mắt người ta tỏa sáng. Tối hôm qua, Viên Thính nhìn cô vẽ thẳng thắng khen ngợi: "Cậu học vẽ tranh à? Vẽ rất đẹp." Trên thực tế cô chưa học vẽ địa cầu, nhưng lần này rất chân thành, rất dụng tâm, cho nên mới có thể được Viên Thính khen. Sau đó, trong lòng Tô Đường càng tràn đầy động lực, tối hôm qua cô đã nghĩ xong hôm nay nên vẽ gì, mới có thể để bảng thông báo lần này càng dễ nhìn.
Nhưng giờ phút này, cô vẽ toàn bộ đều không thấy.
Cô bỏ ra nhiều thời gian như vậy, nhiều tinh lực thành quả lao động như vậy, cứ như vậy bị người khác không chút lưu tình hủy rồi.
Nói không khó qua, không thất vọng là không thể nào.
Khả năng người làm ra chuyện, ngoại trừ Phó Tiểu Nhã, Tô Đường nghĩ không ra người thứ hai. Sau khi cô đứng tại chỗ ngây ngốc một hồi, mới hồi phục tinh thần lại, để túi sách của Khương Trì trên bàn học anh.
Khương Trì đã nói là có chuyện, cho nên anh không đi thẳng đến phòng học, mà giao túi sách cho Tô Đường. Sau khi thả xong, Tô Đường nhìn thoáng chỗ ngồi của Phó Tiểu Nhã, cô phát hiện bây giờ Phó Tiểu Nhã cũng không có ở đây, cũng không biết đi đâu rồi. Lúc này, giáo viên ngữ văn chạy tới trước bục giảng rồi, lập tức bắt đầu học ngữ văn, Tô Đường hít sâu một hơi, mau chóng điều chỉnh tâm tình của mình, sắp xếp tập ngữ văn, rồi mới lấy ra sách giáo khoa ngữ văn, cùng đọc diễn cảm theo đám người.
Sau khi tiết đọc ngữ văn kết thúc, chỗ ngồi Phó Tiểu Nhã vẫn không có người, nhưng Tô Đường thấy cặp sách của cô ta ở đó, nói cách khác người Phó Tiểu Nhã hẳn là ở trường học.
Tô Đường ngồi tại chỗ do dự hồi lâu.
Cô một hồi đứng lên, một hồi lại ngồi xuống. Như thế ba lần, Địch Lộ ngồi trước cô lập tức phát hiện sự khác lạ của cô.
Địch Lộ xoay đầu lại hỏi: "Tô Đường, cậu có chuyện gì à? Sao dáng vẻ đứng ngồi không yên thế?"
Tô Đường lập tức ngồi về chỗ của mình, ấp úng nói: "Không có. Không có gì."
Địch Lộ hoài nghi nhìn cô.
Tô Đường mấp máy môi, bộ dáng giả bộ như không có chuyện gì xảy ra lấy ra sách giáo khoa Vật Lý tiết sau học cần dùng đến.
Địch Lộ thấy cô như vậy thì không tiếp tục hỏi, nhưng cô ấy nói tới một chuyện khác: "Tô Đường, cậu vẽ đều bị người ta lau sạch, chuyện này nhất định là con khốn Phó Tiểu Nhã kia làm đấy."
Nhìn qua hình như Địch Lộ và Phó Tiểu Nhã không hợp nhau, lúc nhắc đến tên này có chút cắn răng nghiến lợi. Lúc nói câu này, giọng cô ấy phẫn nộ, như bất bình thay Tô Đường.
Tô Đường mím môi không nói.
Địch Lộ liền nói: "Tô Đường, đợi lát nữa Phó Tiểu Nhã đến học, tớ giúp cậu dạy dỗ nó."
Tô Đường nghe xong, trong lòng hơi ấm. Nhưng cô lắc đầu.
Địch Lộ nhìn thấy phản ứng đầu tiên của Tô Đường là giật mình, sau khi cô đã hiểu ra gì đó, nở nụ cười mập mờ, cô nhẹ giọng trêu chọc Tô Đường: " Tớ biết rồi nha, cậu muốn anh Trì giúp cậu ra tay dạy dỗ Phó Tiểu Nhã sao? Tớ hiểu, yên tâm đi, tớ sẽ không làm phiền hai người."
Tô Đường biết Địch Lộ đã hiểu lầm, nhưng loại chuyện này, càng giải thích càng không rõ ràng, thế là cô mím chặt môi, không nói gì.
Lòng Địch Lộ cho là mình đã đoán đúng, trên mặt mỉm cười quay đầu đi, trong miệng còn hát một bài dân gian. Đối mặt với Địch Lộ như vậy, Tô Đường nhất thời có chút dở khóc dở cười. Cô ngồi tại chỗ của mình lật ngược xoắn xuýt một phen, sau khi cô cắn chặt môi, cuối cùng quyết định đi nhà vệ sinh tìm một người. Nếu Phó Tiểu Nhã không ở trong phòng, như vậy có khả năng cô ta đang ở nhà vệ sinh, hoặc là nơi hẻo lánh khác trong trường học.
Cô chuẩn bị đi thử thời vận. Có lẽ như vậy trùng hợp gặp được Phó Tiểu Nhã.
Dù chuyện này đến cùng phải Phó Tiểu Nhã làm hay không, cô muốn tìm người hỏi rõ ràng, không thể mơ mơ hồ hồ.
Nếu là trước đây, Tô Đường gặp chuyện như vậy, cô nhất định sẽ lựa chọn dàn xếp ổn thỏa, nén giận. Cô nghĩ, nếu bảng tin bị lau, thì cô sẽ vẽ thêm lần nữa. Lần thứ hai vẽ nhất định sẽ nhanh hơn lần đầu nhiều, không phí bao nhiêu công sức.
Nhưng lần này, cô không lựa chọn cứ thỏa hiệp như vậy, rồi hời hợt buông xuống, giả bộ như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Bởi vì, Khương Trì giúp cô thay đổi dũng khí và lực lượng. Anh nói với cô, dù cô làm sai anh cũng đứng về phía cô. Đây chính là toàn bộ nguồn suối dũng khí của cô. Bây giờ cô mù quáng tin tưởng, chỉ cần Khương Trì đã nói, như vậy anh nhất định nói được thì làm được.
Bước ra một bước này đối với Tô Đường mà nói rất khó, nhưng mặc dù như thế, cô hiện tại vẫn muốn thử một chút. Chính cô cũng muốn biết, mình có thể thay đổi đến bước nào.
Vì sợ mình do dự nữa, lần này Tô Đường rất cấp tốc đứng lên, một đầu chạy ra khỏi phòng học, chạy tới thẳng nhà vệ sinh nữ.
Lúc này, ở cửa nhà vệ sinh nữ đứng mấy người, Tô Đường nhìn trong đám người, phát hiện không có Phó Tiểu Nhã. Chớp mắt một cái, cô không biết mình nên thất vọng hay buông lỏng một hơi.
Lúc này, đột nhiên có giọng lành lạnh gọi cô: "Tô Đường."
Tô Đường ngẩng đầu nhìn nơi phát ra giọng nói, chỉ thấy người cô muốn tìm, giờ phút này đang đứng ở nơi cách cô không xa.
Phó Tiểu Nhã ôm cánh tay, vẻ mặt kiêu căng và khinh thường nhìn chằm chằm Tô Đường.
Tô Đường hít sâu một hơi, đối mặt với Phó Tiểu Nhã, câu hỏi kia cô đã sớm chất vấn trong lòng mấy lần: "Phó Tiểu Nhã, là cô bôi tranh tôi vẽ sao?"
Phó Tiểu Nhã cười lạnh một tiếng, trực tiếp rõ ràng thừa nhận: "Là tao, thì sao?"
Tuy nói trong lòng sớm đã đoán được chân tướng sự thật, nhưng nhìn Phó Tiểu Nhã trước mắt vẫn đắc chí, không hối cải, Tô Đường không nhịn được mặt tái nhợt.
"Phó Tiểu Nhã, cô bôi sạch tranh tôi vẻ, hủy đi không chỉ thành quả của tôi. Chẳng lẽ cô không có cảm giác vinh dự cho lớp sao?" Tô Đường nhịn không được hỏi.
Phó Tiểu Nhã nghe vậy hừ lạnh một tiếng, giọng nói khinh miệt: "Cảm giác vinh dự cho lớp gì chứ? Có thể ăn không? Chỉ cần có thể khiến mày không dễ chịu, không có cảm giác vinh dự cho lớp thì thế nào? Tao thật khinh thường nó!"
Môi dưới bị Tô Đường cắn trắng bệch, cô nhẫn nhịn hồi lâu, mới nói một câu: "Cô thật không thể nói lí!"
Phó Tiểu Nhã không để sức chiến đấu thấp của Tô Đường vào mắt, nhìn bộ dáng của cô, liền biết ngay cả mắng chửi người cũng không biết. Trong lòng Phó Tiểu Nhã nhẹ nhõm, cô ta cười khanh khách hai tiếng, rồi mới che miệng khinh miệt nói: "Có phải mày lại muốn tìm anh Trì mách lẻo không? Tô Đường, mày mấy tuổi rồi? Mày cho rằng mày còn là học sinh tiểu học à? Gặp chuyện chỉ biết mách lẻo?"
Phó Tiểu Nhã vừa nói, liền tiến lên mấy bước dùng ngón trỏ nhuộm màu đỏ chót hung hăng chọc vào vai Tô Đường, cô ta dùng lực rất lớn, để Tô Đường nhịn không được vì lực của cô ta mà lui lại mấy bước, Phó Tiểu Nhã còn ngại không đủ, miệng khiêu khích nói: "Có bản lĩnh thì mày đi đi? Tìm anh Trì mà mách lẻo nha. Như học sinh tiểu học, mày biết xấu hổ không?"
Lúc này, Tô Đường cũng không biết dũng khí từ đâu tới, cô “phập” một tiếng, đưa tay hất văng tay Phó Tiểu Nhã.
Tô Đường phát giác được hành động của mình, nhất thời cũng hơi kinh ngạc, nhưng kinh ngạc qua rồi, cô như trút được gánh nặng thở dài một hơi.
Cô không nhịn được nghĩ, cô làm được. Nhìn, cô cũng có thể. Thay đổi mình, thật ra cũng không phải khó như vậy.
Phó Tiểu Nhã thấy Tô Đường như bánh bao mềm mặc người bóp tròn xoa dẹp lại dám đánh trả, trong mắt hiện ra vẻ ác độc, cô ta vung tay lên, muốn cho Tô Đường một cái tát.
Lúc này, từ cầu thang bên kia truyền đến một giọng nói tức giận đè nén vô cùng, giọng này nói ra từng chữ, giọng nói vô cùng nặng: "Phó Tiểu Nhã, con mẹ nó, mày dám động Tô Đường thử một cái xem?"
Tô Đường và Phó tiểu Nhã đồng thời quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Khương Trì cách đó không xa đang đi đến chỗ họ.
Vẻ mặt Khương Trì rét lạnh, hơi híp mắt, đáy mắt như nổi lên một trận gió lốc to lớn, bất cứ lúc nào cũng có thể bạo phát ra.
Tô Đường hoảng hốt nghĩ, Khương Trì thịnh nộ như vậy, đã không phải lần đầu tiên xuất hiện, tại mấy ngày trước đó, đối mặt với Phó Tiểu Nhã ức hiếp mình, anh cũng có vẻ mặt khó coi như thế.
Nhìn thấy Khương Trì, trong lòng Tô Đường hơi ấm, ngoại trừ ấm áp, giờ phút này còn có một loại cảm giác gọi là an tâm, từng chút từng chút hiện lên trong lòng cô.
Cùng đi tới với Khương Trì, còn có một nam sinh khác.
Phó Tiểu Nhã nhìn thấy Khương Trì, trong lòng có chút bỡ ngỡ, nhưng cô ta chuẩn bị kiên trì cãi vài tiếng với Khương Trì, cô ta vừa muốn mở miệng trút “hoả”, nhưng trong mắt cô ta thấy người bên cạnh Khương Trì chính là người kia. Vừa nhìn thấy người kia, tất cả giọng nói của cô ta đều bị nghẹn trong cổ họng, một chữ cũng không nói ra được. Vẻ mặt cô ta bối rối, sắc mặt tái nhợt.
Mỗi một câu cô ta vừa nói, đều bị người kia nghe được ư?
Tưởng tượng như thế, nhất thời Phó Tiểu Nhã không biết nên xử lý thế nào mới tốt.
Người kia càng đi càng gần, gần đến cô ta có thể thấy rõ mày đẹp của anh nhíu lại cùng với ánh mắt của anh.
Rồi xong, cô ta nhìn thấy nhìn trong ánh mắt anh, nhàn nhạt không tán đồng. Ánh mắt như vậy, khiến cô ta thất vọng không chịu được.
Trong lòng Phó Tiểu Nhã đột nhiên hốt hoảng, cô ta không đợi người kia đi tới, liền trực tiếp quay người chạy.
Mắt Tô Đường nhìn Phó Tiểu Nhã cắm đầu chạy đi, lại liếc mắt nhìn nam sinh xa lạ kia, cứ như đã hiểu chút gì.
Khương Trì nhìn chằm chằm bóng lưng Phó Tiểu Nhã chạy đi, vẻ mặt không vui, anh lạnh lùng chế giễu một tiếng: "Chạy thật nhanh."
Tô Đường nhích tới gần Khương Trì mấy bước, đứng cách anh khoảng một bước chân, cô nhẹ giọng hỏi: "Khương Trì, sao anh lại đến đây?"
Trong khu cấp ba, nhà vệ sinh nam nữ tách biệt, nhà vệ sinh nữ ở phía đông, nhà vệ sinh nam ở phía tây, đông và tây là hai phương hướng hoàn toàn khác nhau. Cho nên Tô Đường tuyệt đối không ngờ rằng, thế mà lại trùng hợp như thế nhìn thấy Khương Trì ở nhà vệ sinh nữ.
"Anh vừa từ trên lầu đi xuống." Khương Trì nói xong, thì nói với người bên cạnh: "Đã nghe thấy chưa? Bánh bao nhà tao vẽ bị người ta lau sạch."
"Bánh bao nhà tao."
Nghe được xưng hô thế này, chẳng biết tại sao, nhịp tim Tô Đường trong nháy mắt tăng nhanh.
Người bên cạnh Khương Trì kia, mặt mũi đẹp trai toả sáng, tính cách dịu dàng, mặc đồng phục vừa người. Cùng Khương Trì tùy ý cởi mấy cúc đầu, lộ ra xương quai xanh tinh xảo không giống nhau, anh ấy ngắn nắp cài kỹ mỗi cúc áo. Áo sơmi sạch sẽ thẳng thóm. Cả người nhìn qua trông rất thân thiện.
Nghe được lời Khương Trì, anh tốt tính gật đầu, giọng nói ấm: "Đã nghe được." Sau đó anh nói với Tô Đường: " Trong hội học sinh có một người am hiểu vẽ tranh trang trí, anh bảo cô ấy tới giúp em vẽ bảng thông báo nhé."
Thời gian cấp bách, lễ khai giảng còn có thời gian một ngày, chỉ dựa vào một mình Tô Đường lần này bảng thông báo tuyệt đối kết thúc không thành, cô vốn muốn tìm Địch Lộ giúp. Nhưng nam sinh trước mắt này chủ động đưa ra trợ giúp, cô nhất thời không biết nên hay không nên đồng ý.
Tô Đường vẫn không trả lời, KhươngTrì đã thay cô đáp lại, anh trực tiếp nói: " Vậy cứ quyết định như thế, nghỉ trưa thì mày gọi cô bạn tới."
Người kia nhẹ gật đầu, ấm giọng nói: "Được, người trang trí mày cũng biết, là Chương Lộ Lộ."
Khương Trì nhíu mày, thuận miệng nói: "Đã biết." Sau đó, anh và Tô Đường dẫn đầu cùng nhau rời đi.
Khương Trì nhìn Tô Đường một bên luôn theo sát mình, nhịn không được khẽ cười: "Giỏi, bánh bao nhà chúng ta cũng biết oán người."
Tô Đường nghe vậy, hai mắt lập tức trở nên sáng lấp lánh, cô nhìn chằm chằm hai mắt Khương Trì hiện lên ý cười ngạc nhiên. Khóe môi Tô Đường có chút cong lên, lộ ra một nụ cười vừa ngại ngùng vừa nhã nhặn vô cùng.
Có lẽ là ánh nắng bây giờ quá mãnh liệt.
Có lẽ là gió mùa hè bây giờ thổi qua cực nóng.
Có lẽ là sân trường bây giờ quá mức yên tĩnh.
Có lẽ thời gian hiện tại quá mức bình yên tốt đẹp.
Giờ khắc này, ánh sáng mặt trời ngày hè chói lọi chiếu trên người Tô Đường, toàn thân cô đều đắm chìm trong ánh nắng, trong đôi mắt hạnh tỏa ra ánh sáng lung linh, cứ như ẩn chứa ngàn vạn sao trời.
Trong chớp nhoáng này, trong lòng Khương Trì đột nhiên xẹt qua chút dị thường.
Chớp mắt đã qua.
Khương Trì giống như nghĩ đến gì đó, từ trong túi móc ra hai cây kẹo, đưa cho Tô Đường, mắt có chút vui vẻ nói: "Bánh bao, thưởng cho em."
"Em mới không tên bánh bao." Lời mặc dù nói như vậy, nhưng Tô Đường vẫn biết nghe lời cầm cây kẹo Khương Trì đưa.
Tô Đường mở giấy gói cây kẹo ra, liếm một cái, là vị ô mai đấy, cô nhịn không được hỏi Khương Trì: "Sao anh có cây kẹo này?"
"Vừa rồi thành viên hội học sinh tặng anh." Khương Trì hời hợt giải thích.
Thành viên hội học sinh.
Hẳn là nữ thành viên đi. Tô Đường không nhịn được nghĩ. Lúc này cô nhớ tới nam sinh vừa rồi kia, nhịn không được hỏi: "Người khi nãy là ai?"
"Giang Lâm." Khương Trì nhíu mày, thuận miệng trả lời. Giang Lâm? Thì ra người vừa rồi chính là học phách Giang Lâm? Tròng mắt Khương Trì nhìn thoáng qua Tô Đường như có điều suy nghĩ, bất ngờ duỗi cánh tay dài ra, ngăn cả người Tô Đường trên tường.
Tô Đường mới vừa rồi còn dán vào tường mà đi, hiện tại, Khương Trì đột nhiên làm ra động tác này, toàn bộ sau lưng cô không tự chủ dính sát vào mặt tường, mà cánh tay Khương Trì thẳng đứng chống bên tai cô. Giữa hai người cách nhau chỉ một cách tay, cô có thể cảm nhận được nhiệt độ trên người đối phương truyền đến.
Tô Đường không biết đã xảy ra chuyện gì, vẻ mặt có chút mờ mịt. Khương Trì cong môi nhẹ nhàng cười một tiếng, nghiêng người từ từ đến gần cô, dừng lại bên tai cô, giọng anh trầm thấp mà gợi cảm: "Anh đẹp trai hay cậu ta đẹp trai?"
Tô Đường sững sờ, nhịn không được cười lên.
Lúc Khương Trì mười tám tuổi, thật sự là ngây thơ đến đáng yêu. Đáng yêu đến, để cô muốn bóp mặt anh. Cô hoàn toàn hiểu rõ, lần đầu tiên cô nhìn thấy anh, trên người toả ra khí lạnh xa cách. Anh lúc đó, đối đãi với cô lạnh lùng và kiêu ngạo. Nhưng hiện tại, bọn họ đã quen thuộc và thân mật như vậy rồi.
Vừa nghĩ tới năm sau xa cách, trong lòng Tô Đường bây giờ vậy mà hiện lên nồng đậm cảm giác không bỏ và khổ sở. Cô cố gắng đè xuống tình cảm xa lạ này, rồi mới cười êm ái nói: "Đương nhiên là anh đẹp trai."
Tô Đường nói thành tâm, từng chữ xuất phát từ thực tình. Ở trong mắt cô, Khương Trì đúng là nam sinh đẹp trai nhất cô từng gặp trong hai kiếp.
Nhận được đáp án này Khương Trì thỏa mãn ngồi dậy, rồi mới đưa tay vuốt đầu Tô Đường. Trên mặt Khương Trì còn treo nụ cười vô lại chưa tan, mặt mày anh toả sáng, ánh mắt tuỳ tiện, nụ cười thẳng thắn, hấp dẫn không ít ánh mắt nữ sinh qua lại.
Lúc này Tô Đường mới ý thức được, vừa rồi Khương Trì ép cô vào tường, trên đó lui tới rất nhiều người! Tưởng tượng như thế, khuôn mặt cô có chút nóng lên.
Hai người Tô Đường và Khương Trì về đến phòng học, đúng lúc cô ăn xong cây kẹo, cây kẹo dư lại cô trân trọng bỏ vào trong túi đồng phục, bảo quản chắc chắn.
Khương Trì nhìn thấy nhịn không được cong môi: "Thích thế à? Lần sau anh lại mua cho em."
Tô Đường nhẹ nhàng lắc đầu. Cô trân quý cây kẹo không phải vì cô thích cây kẹo. Mà là cô trân quý Khương Trì đối tốt với mình.
Khương Trì nói xong câu kia, đột nhiên nghĩ đến trước mắt mình không có đồng nào, ngay cả tiền mua một cây kẹo cũng không có. Nghĩ tới đây, anh không nhịn được chép một tiếng: "Thẻ bạc của anh ở chỗ em, em muốn gì, thì sẽ mua thứ đó."
Tô Đường nhẹ giọng ừ một tiếng, mặt đỏ lên.
Lúc hai người đến phòng học, Phó Tiểu Nhã đã trong phòng.
Bọn họ không ai để ý ai.
Tô Đường theo sát Khương Trì, mắt anh không nhìn Phó Tiểu Nhã mà trực tiếp đi qua. Mắt cô liếc thấy Lăng Lang cười giơ lên ngón tay cái với mình. Nhìn thấy động tác của Lăng Lang, tâm tình Tô Đường không tự chủ được trở nên nhẹ nhàng.
Bình luận facebook