• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Nỗi Lòng Hoa Tầm Gửi (1 Viewer)

  • Chương 13

Edit: Đào Sindy

Hai cha con Khương Ưng và Khương Trì ai cũng không chịu cúi đầu trước ai, cứ như ai cúi đầu sẽ thua. Bởi vì chuyện của dì Trầm, bầu không khí nhà họ Khương nhất thời như đóng băng, đóng băng đến tĩnh mịch. Cũng may hai ngày này phần lớn thời gian Khương Ưng không có ở nhà, khi ông không ở đây, bầu không khí trong nhà tốt hơn một chút, nhất thời cũng coi là bình an vô sự.

Rất nhanh đã đến lúc Tô Đường đến bệnh viện kiểm tra.

Một ngày này, vẫn là Khương Ưng dành thời gian theo đi bệnh viện cùng cô. Đối với Tô Đường, Khương Ưng vô cùng để ý, khiến nội tâm Tô Đường vừa cảm kích vừa có chút nghi hoặc.

Bởi vì ông không chỉ cho cô ở lại nhà, cung cấp ăn ở, còn hai lần đều dành thời gian đi bệnh viện kiểm tra cùng cô. Đãi ngộ như vậy, chỉ sợ chỉ có Khương Trì từng có.

Tô Đường chỉnh tề ngồi trên xe, cô nhìn bên mặt đóng băng của Khương Ưng, ấp ủ hồi lâu, rốt cục lấy dũng khí phá vỡ trầm mặc.

"Chú Khương, Khương Trì sa thải dì Trầm là có nguyên nhân đấy."

"Nguyên nhân gì?" Khương Ưng quay đầu nhìn về phía cô bé nhỏ nhắn bên cạnh.

"Bởi vì... Tay chân dì Trầm không sạch sẽ." Tô Đường nhất cổ tác khí* nói.

*thừa thế xông lên.

Khương Ưng nghe vậy trầm mặc mấy giây, giống như đang tự hỏi, ông suy nghĩ, cuối cùng nói: "Chú đã biết, chuyện dì Trầm chú sẽ xử lý."

Một lát sau, giống như Khương Ưng nhớ ra gì, ông nhìn Tô Đường, ánh mắt sâu xa, cứ như xuyên thấu qua cô, xuyên qua thời gian dài, thấy được một người khác, một người khác cô hoàn toàn.

"Cháu và mẹ cháu, không hề giống." Giọng Khương Ưng có chút cảm thán vang lên bên tai Tô Đường.

Tô Đường nghe vậy, trái tim không khỏi run lên.

Khương Ưng nói câu này, không phải phát hiện gì chứ?

"Mẹ cháu, vô cùng mạnh mẽ cá tính, năm đó... Tóm lại, tính cách của cháu và mẹ cháu khác nhau hoàn toàn." Ánh mắt Khương Ưng phức tạp nhìn Tô Đường.

Ánh mắt như vậy, quá mức nặng nề.

Tô Đường mím môi không nói. Chủ đề liên quan đến Tô Tố, cô chỉ có thể giữ yên lặng. Cũng may Khương Ưng chỉ thuận miệng nhắc đến, không cùng Tô Đường nhắc lại hồi ức về Tô Tố như dự định.

Lúc xuống xe, Khương Ưng nhìn Tô Đường, lại nói thêm một câu: " Tính cách này của cháu, cũng không tính là chuyện xấu."

Tính cách đàn ông nhà họ Khương di truyền mạnh mẽ, có lẽ là nhân tố gia đình, luôn ở vị trí chủ đạo, không một ai ngoại lệ. Cho nên tính cách mềm mại của Tô Đường ở nhà họ Khương lại tốt.

Nhưng những lời này không có khả năng Khương Ưng sẽ giải thích cho Tô Đường nghe.

Lúc đến phòng khám của bác sĩ Lục, bác sĩ Lục chờ đã lâu. Ông và Khương Ưng hàn huyên một hồi, liền tra xét vết thương của Tô Đường. Xem hết vết thương, bác sĩ Lục cười một cái nói, giọng nói nhẹ nhàng: "Không hổ là tuổi trẻ, nền tảng tốt, tình huống vết thương khôi phục không tệ."

Khương Ưng ở một bên hỏi: "Nói cách khác, trên mặt nó sẽ không lưu sẹo?"

"Ừm, không có chuyện gì xảy ra thì như vậy."

Tô đường nghe vậy cuối cùng thở dài một hơi. Lần hủy dung này thật sự là hữu kinh vô hiểm*.

* Bị kinh sợ nhưng không gặp nguy hiểm

"Nhưng, trong khoảng thời gian này cô bé vẫn cần dùng thuốc, băng gạc cũng phải đổi."

Mỗi một câu bác sĩ Lục nói Tô Đường đều nghe cẩn thận. Nghe bác sĩ Lục nói cô còn cần bao băng gạc, trong lòng cô nhất thời có chút phức tạp khó tả. Còn năm ngày nữa là khai giảng, mà mình phải bao ă gạc học tập trong hoàn cảnh mới, đoán chừng không thể cho bạn học cùng lớp tương lai ấn tượng tốt đầu tiên, chuyện này khiến Tô Đường có chút thất vọng. Nhưng mà vết thương khôi phục tốt đẹp, có kết quả như vậy, cô vẫn cảm thấy rất thỏa mãn.

Khi Tô Đường trở lại biệt thự nhà họ Khương, trong nhà không có bất kỳ ai. Dì Trầm bị Khương Trì đuổi đi, Khương Trì cũng không biết đã đi đâu. Cô một thân một mình đứng trong biệt thự trống trải, nhất thời trong lòng có chút vắng vẻ.

Tùy ý giải quyết xong bữa sáng thì vẫn còn hai bữa, Tô Đường an tĩnh đợi trong phòng giải đề.

Nguyên thân là học phách, cho nên bài tập hè sớm đã làm xong. Chuyện này cũng khiến Tô Đường có thời gian đi ôn tập kiến thức cơ bản. Lúc giải đề, đột nhiên Tô Đường nghĩ đến Khương Trì, cũng không biết anh đã hoàn thành bài tập hè chưa.

Trong lúc cô đang suy nghĩ, trong biệt thự đột nhiên truyền đến tiếng mở cửa đóng cửa thật lớn.

Hẳn là Khương Trì đã trở về.

Tô Đường nhìn thời gian, đã hơn mười một giờ.

Lúc Khương Trì lên lầu đi ngang qua cửa phòng cô, cô nghe thấy anh đang nói chuyện điện thoại:: "Ừm, chờ tao qua liền."

Nghe ra ý trong lời anh, giờ này, mà anh còn định ra cửa.

Tô Đường mấp máy môi, lại liếc mắt nhìn thời gian. Đã trễ như vậy.

Cứ việc bây giờ cô và Khương Trì ở chung một mái nhà, nhưng vị trí thế giới của họ hoàn toàn khác biệt.

Bọn họ là người thuộc hai thế giới. Gần như vậy, lại xa như vậy. Gần đây, rõ ràng cô có thể nhìn thấy anh mỗi ngày, nhưng xa tới mãi mãi cũng không cách nào chạm đến thế giới của anh.

Dựa theo vốn có của kiếp trước, thêm một năm nữa, Khương Trì sẽ sang Mỹ học quân sự. Nói cách khác, hai người bọn họ sẽ chỉ có thời gian ở chung một năm.

Nghĩ đến một năm sau, trong lòng Tô Đường hiện lên chút mờ mịt.

Cô một năm sau, sẽ ở đâu?

Đột nhiên, một tràng tiếng gõ cửa lôi tinh thần dạo chơi của Tô Đường trở lại.

Tô Đường đứng dậy mở cửa, nhìn thấy Khương trì mặc một thân áo quần da màu đen, hai tay đan xen đứng ở cửa ra vào.

Đây là lần đầu tiên cô thấy anh mặc quần áo như thế, Khương Trì mặc cả cây đen đẹp trai đến nỗi khiến mắt người khác nổi đôm đốm, bộ áo khoác da kia của Khương Trì cứ như tạo hoá ban ân cho vẻ đẹp loá mắt của anh.

Áo T-shirt bó sát người khiến nửa người trên của anh hiện ra cơ bắp, bên ngoài là áo khoác da màu đen, quần da bó sát người bao lấy cặp chân dài có lực, tóc đen mắt đen, cả người nhìn qua như một vương giả bóng đêm.

Tô Đường không nghĩ tới dáng người Khương Trì tốt như vậy. Nhưng nghĩ đến cũng là, anh xuất thân từ gia đình quân nhân, khi còn bé nói không chừng đã được huấn luyện như bộ đội.

Nhìn thấy Tô Đường mở cửa, Khương Trì cong môi cười yếu ớt: "Còn chưa ngủ à?"

Tô Đường ừ nhẹ một tiếng: "Đang đọc sách."

Khương Trì nhíu mày, cũng không nói khác, liền trực tiếp nói: " Muốn ra ngoài chơi với anh không?"

Tô Đường nghe vậy có chút ngoài ý muốn, cô không nghĩ tới Khương Trì sẽ dẫn cô đi chơi chung. Cô nhất thời có chút ngoài ý muốn: "Đi đâu?"

"Ừm, là núi Thu Danh. Đi dạo hai vòng liền trở lại." Khương Trì nói ngắn gọn.

Tô Đường không biết núi Thu Danh ở đâu, nhưng dưới cái nhìn của cô, hẳn cũng không phải một nơi xa.

Tô Đường nghĩ đến cô và Khương Trì như thế nào đi nữa cũng chỉ có thể tiếp tục ở chung một năm, một năm sau họ sẽ phải nói lời tạm biệt, từ đó trời nam đất bắc, còn chẳng biết lúc nào có thể gặp lại, nghĩ như vậy, lần này Khương Trì rủ, cô không tiếp tục chần chờ liền gật đầu đáp ứng.

Nhưng khi Tô Đường đi theo Khương Trì xuống lầu, lúc nhận nón bảo hiểm từ tay anh, cô vẫn không nhịn được ngu ngơ rồi.

Lúc này một chân Khương Trì chống đất, một chân giạng trên xe máy, nhìn thấy Tô Đường chậm chạp, nhịn không được thúc giục: " Mau lên đây." Vừa nói, anh còn hạ xe máy, động tác lưu loát giúp Tô Đường đội mũ bảo hiểm.

Tô Đường không kịp từ chối, cô còn đang ở trong sương mù, dưới sự trợ giúp của Khương Trì cưỡi lên chiếc xe máy màu đen tạo hình phong cách của anh.

Khương Trì cong môi cười, nhìn qua rất hăng hái, anh nói với Tô Đường: "Lát nữa ôm chặt anh." Sau khi nói xong, tự anh cũng đội nón bảo hiểm, một giây sau, chiếc xe máy này như hỏa tiễn,tốc độ bay nhanh xông ra ngoài.

Tô Đường theo bản năng ôm chặt eo Khương Trì.

Chiếc xe máy này không biết có phải đã bị Khương Trì cải tạo qua không, tiếng kéo động cơ vang cực lớn khiến Tô Đường cảm thấy sợ hãi, cô nhịn không được ở phía sau nói lớn tiếng: "Khương Trì, chậm một chút, chậm một chút."

Nhưng không biết Khương Trì không nghe thấy hay là do nguyên nhân gì đó, tốc độ xe máy vẫn không hạ xuống, thậm chí còn có xu thế tăng lên.

Tim Tô Đường trong lòng ngực nhảy lên kịch liệt. Cô chăm chú nhắm mắt lại, hoàn toàn không dám mở mắt ra nhìn phong cảnh từ phía sau cô phi qua, cô có thể cảm nhận được gió đêm mát mẻ nhanh chóng quét qua mặt. Có thể là sợ hãi, cũng có thể do gió đêm lạnh, trên người cô không tự chủ nổi da gà lên.

Tô Đường nhanh chóng dựa vào người duy nhất là Khương Trì trên xe máy.

Cô ôm eo Khương Trì thật chặt, như đã dùng hết sức lực toàn thân.

Không biết qua bao lâu, Khương Trì mới chậm rãi giảm bớt tốc độ, sau đó thắng gấp, lốp xe ma sát tạo ra tiếng vang trên đất, sau đó xe máy mới hoàn toàn ngừng lại.

Xe máy dừng lại, Tô Đường luống cuống tay chân xuống xe.

Trước người có người thay cô lấy nón bảo hiểm ra, không cần đoán cũng biết, người này là Khương Trì.

Rốt cục hô hấp của của Tô Đường đã hít vào không khí mới mẻ, cảm giác hôn mê mãnh liệt vừa rồi đã khá hơn một chút.

"Ách, không sao chứ."

Giọng Khương Trì giống như từ chỗ rất xa truyền đến, lọt vào lỗ tai Khương Trì, mang theo chút mờ mịt.

Sắc mặt Tô Đường tái nhợt, nhịn không được xoay người thở gấp, một hồi lâu mới khôi phục lại.

Thật sự quá điên cuồng!

Vận tốc vừa rồi, Tô Đường đoán không được là bao nhiêu, nhưng tùy tiện nghĩ cũng biết, vận tốc chắc chắn không chậm. Hiệu quả biến xe máy thành xe đua, vận tốc điên cuồng như vậy, làm trái tim Tô Đường nhất thời có chút không chịu nổi.

"Khi nãy em ôm anh rất chặt." Giọng Khương Trì trêu chọc vang lên bên tai cô, khiến Tô Đường nhất thời có chút xấu hổ.

Một lát sau, Tô Đường mới chậm rãi thẳng eo ra.

Lúc này, cô phát hiện cách đó không xa đứng chí ít hai mươi, ba mươi người. Nam nam nữ nữ đều có. Nhìn qua rất trẻ tuổi, hẳn đều là học sinh cấp ba.

Mà bên cạnh của bọn ho, cũng đều ngừng lại các loại xe máy tạo hình khác nhau, giống như từng bị sửa chữa lại.

Tô Đường mở to mắt hạnh, đầy mờ mịt nhìn về phía Khương Trì.

Chỉ thấy Khương Trì nhìn cô cong môi, giọng nói mê hoặc trong đêm tối vang lên: "Hoan nghênh bước vào thế giới của anh."
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom