-
Chương 4: Quay trở về
“Ta là bằng hữu tốt của…… minh chủ võ lâm Giang Thanh Lưu.”
Giang gia xảy ra hai chuyện lớn. Chuyện thứ nhất là, minh chủ võ lâm Giang Thanh Lưu bị tẩu hỏa nhập ma, võ công hoàn toàn mất hết. Chuyện thứ hai là, đại ma đầu ba mươi năm trước Bạc Dã Cảnh Hành đã trốn thoát khỏi nhà lao, không rõ tung tích. Hai chuyện này, Giang Ẩn Thiên thực sự không muốn rêu rao ra chút nào.
Hiện giờ Giang gia do ông ta quản lý, đương nhiên chuyện ông ta quan tâm nhất liên quan đến vấn đề người thừa kế, dạo gần đây vẫn luôn bận rộn tìm kiếm người xuất sắc nhất trong số những đệ tử trẻ tuổi. Và kể từ khi Thương Tâm chẩn đoán bệnh tình xong, bên phía môn đình của Giang Thanh Lưu vắng vẻ lạnh lẽo hẳn đi. Giang gia là một gia tộc lớn, mỗi quan hệ giữa các tông hệ rất rắc rối và phức tạp.
Trước đây hắn ta là người thừa kế, tương lai sẽ kế thừa vị trí tộc trưởng, mọi người đương nhiên sẽ xem trọng. Nay hắn giống như một phế nhân, ai còn đặc biệt chạy tới đây quan tâm tới hắn nữa.
Và chính trong một thoáng sơ suất ấy, đã khiến vị minh chủ bị người ta ám toán, thiếu chút nữa là mất đi tính mạng.
Lúc Thôi Tuyết tìm được Thương Tâm, nàng chạy tới rất nhanh. Thương Tâm là thầy thuốc, không liên quan gì đến xung đột lợi ích giữa hai dòng đích thứ của Giang gia. Mà Giang Thanh Lưu lại có ơn với Thiên Hương cốc, nàng đến đây hoàn toàn là vì nể mặt Giang Thanh Lưu.
Khi chạy tới phòng của Giang Thanh Lưu, nàng vội vàng lôi hộp kim ra, lệnh cho dược đồng chuẩn bị thuốc bảo vệ tâm mạch cho hắn trước. Còn về phần Giang gia ngoài trừ Đan Vãn Thiền và thái nãi nãi Chu thị ra, thì lại không có một ai đến.
Tám đại môn phái cũng không thể bình tĩnh được, chủ sự các nơi đều bí mật chạy tới Trầm Bích sơn trang. Trong Tụ Hiền sảnh, ba bốn mươi người đang ngồi uống trà. Giang Ẩn Thiên bận xoay như chong chóng, vẫn chưa xuất hiện tiếp khách.
Sảnh to như vậy, mà lại vô cùng yên tĩnh. Qua một lúc lâu, đệ tử trẻ tuổi của Khoái Đao môn hỏi sư trưởng Lục Không Sơn của mình: “Sư phụ, rốt cuộc Bạc Dã Cảnh Hành này là thần thánh phương nào, sao lại kinh động đến nhiều tiền bối giang hồ vậy ạ?”.
(Sư trưởng là cách gọi kính trọng của sư phụ.)
“Bạc Dã Cảnh Hành……” Lục Không Sơn thở dài, tuy khoảng cách thời đại của người này đã trôi qua ba mươi năm, nhưng cái tên đó vẫn mang đến bóng ma chưa bao giờ tiêu tan cho giới giang hồ.
Bạc Dã Cảnh Hành, sáu mươi năm trước đã từng tung hoang khắp chốn giang hồ, giết người vô số, tay dính đầy máu tanh. Sau khi giết chết tám vị tiền bối giang hồ đã lui về ở ẩn, hắn trở thành thiên hạ vô địch. Ngay cả Âm Dương đạo tà phái nổi danh lớn mạnh bậc nhất cũng không dám chọc giận hắn.
Một đại ma đầu như vậy, cho dù là danh môn chính phái cũng không muốn tùy tiện đắc tội. Minh chủ võ lâm lúc đó là ông nội của Giang Thanh Lưu, Giang Thiếu Tang, ông ta đã nhiều lần tổ chức những cuộc bao vây tiêu diệt Bạc Dã Cảnh Hành. Nhưng tất cả những môn phái tham gia đều hiểu rằng, đó chỉ dùng để ăn nói với đám đông quần chúng không biết rõ chân tướng sự việc mà thôi.
Tác dụng duy nhất chính là để cho mọi người biết rằng —— thật ra danh môn chính phái không từ bỏ điều trị đâu.
Khi ấy trước mỗi lần bao vây tiêu diệt tất cả những thám tử của các môn phái đều liều mạng tìm hiểu chỗ ở của Bạc Dã Cảnh Hành, mục đích là để những vị đại hiệp, thiếu hiệp lần nào cũng có thể tránh được một cách chuẩn xác.
Chính đạo vốn dĩ hô hào khẩu hiệu rằng, Bạc Dã Cảnh Hành làm việc khiêm tốn một chút thôi thì sẽ bình an vô sự. Ấy thế nhưng tên Bạc Dã Cảnh Hành này đúng là một kẻ điên đúng chất! Binh khí bản thân hắn dùng đã là thiên hạ vô địch rồi, vậy mà hắn còn bắt đầu suy tính đến vũ khí của người khác.
Đầu tiên hắn học đao, đánh bại Ma đao Thân Đồ Dao xong, sau đó chặt đứt tay dùng đao của đối phương. Tiếp đó học kiếm, khiêu chiến trưởng môn phái Hoa Kiếm Hà Ứng Cửu, sau đó cũng chặt đứt tay dùng kiếm của Hà Ứng Cửu. Rồi hắn lại bắt đầu học côn pháp……
Mẹ nó, Thiếu Lâm thấy lo rồi đấy!
(Trong võ thuật Trung Hoa, côn được sử dụng rất phổ thông. Thiếu Lâm tự nổi danh về côn pháp với nguyên tắc “kẻ xuất gia từ bi bác ái, thà dụng côn bất dụng thương”. Bởi tuy côn có khả năng gây thương tích cho đối thủ nhưng ít khi gây chết người như đao hay thương, do đó phù hợp hơn với tăng ni phật tử.)
Sau đó Thiếu Lâm tìm đến minh chủ Giang Thiếu Tang, yêu cầu liên hợp tám đại môn phái lại đi diệt trừ tên ma đầu kia. Tám đại môn phái nhận được thiệp của minh chủ, liền đồng loạt hưởng ứng, nhưng lại không mảy may có động tĩnh gì. Về sau, giang hồ đồn đại một tin, rằng sau côn pháp Bạc Dã Cảnh Hành chuẩn bị luyện tập chưởng pháp, Võ Đang lập tức cuống lên, liền phái một loạt những tinh anh tới. Sau đó không biết ai lại đồn rằng, sau khi hắn luyện chưởng pháp rồi, có thể sẽ chuyển sang luyện thương pháp……
Chưa đầy một tháng, minh chủ võ lâm Giang Thiếu Tang liên hợp các chính đạo trên giang hồ, liều chết đối đầu với Bạc Dã Cảnh Hành. Trong trận quyết chiến đó, đồng đạo giang hồ tử thương quá nửa, Bạc Dã Cảnh Hành bị thương nặng bỏ trốn. Giang Thiếu Tang hiểu được đạo lý thả hổ về rừng, lập tức lệnh cho các môn phái phái tăng cường phái những đệ tử ưu tú, tiếp tục truy sát.
Đám đệ tử mới này nghe xong đều trợn mắt há hốc mồm, có một người ngồi giữa nói bằng giọng thô khàn: “Không Sơn đại ca nói mấy lời dài dòng về chí khí của tên ma đầu đó làm gì? Cho dù hắn có thể bay lên trời chui xuống đất, thì không phải vẫn bị chúng ta bắt được, giam trong địa lao ba mươi năm đó ư? Chỉ tiếc là minh chủ Giang Thiếu Tang từ tâm quá, tiếc một thân võ nghệ của hắn, không chịu chém chết. Nên mới để lại mối họa cho ngày hôm nay.”
Người đang nói là môn chủ của Thiên Ưng giản Hoa Thính Đào, cha của ông ta đã chết dưới tơ đao của Bạc Dã Cảnh Hành, nghe nói ngay cả toàn bộ thi thể cũng không thể tìm được hoàn chỉnh. Vì thế có thể nói ông ta căm hận Bạc Dã Cảnh Hành đến tận xương tủy.
Lục Không Sơn thở dài, ông ta hiểu rằng hiện giờ nói những lời này quả thực chẳng hợp lý chút nào, nên cũng không nói tiếp nữa. Đại sảnh lại nhất thời chìm vào yên lặng. Sau ba mươi năm, tên ma đầu ấy có thể đi được đâu chứ?
Trong khi cao thủ của tám đại môn phái tề tựu ở Bích Trầm sơn trang, thì Tùng Phong sơn trang cách đó năm mươi dặm lại lặng lẽ như chết. Trong thư phòng được bày biện rất đẹp, có một ông lão áo tím đang dựa vào bàn đọc sách. Đột nhiên bên ngoài cửa sổ vang lên tiếng động, ông ta ngẩng đầu lên hỏi: “Ai?”.
Một thiếu niên mặc y phục gấm đơn sắc chậm rãi từ ngoài cửa bước vào, mái tóc đen dài của hắn được vấn lên bằng một cành tử đằng, vài sợi tóc rủ xuống bên sườn mặt tinh tế của hắn, rất khó phân biệt là nam hay nữ. Ông lão áo tím kinh hãi lùi ra sau một bước, thậm chí ông ta còn không hề nhận ra gã thiếu niên này từ đâu đến.
“Ngươi là……” tuy rằng ông ta đã già, nhưng vẫn tự nhận rằng mắt mình chưa mờ. Gã thiếu niên này là ai, ông ta hoàn toàn không có chút ấn tượng nào.
“Niếp Phục Tăng.” Lúc người mới tới này mở miệng giọng nói vô cùng trong trẻo, trong đó còn mang theo đôi phần nữ tính, “Nhiều năm không gặp, sư đệ đã không còn nhận ra cố nhân nữa rồi.”
Sắc mặt ông lão áo tím tái xanh, Niếp Phục Tăng là tên gọi của ông ta khi còn lăn lộn trong giới ma đạo, người của bạch đạo ít người biết cái tên này! Ông ta cẩn thận đánh giá người mới tới, chỉ đến khi thấy một sợi dây màu đỏ tuyệt đẹp quấn quanh cổ tay của người này, ông ta liền bước lùi ra sau, đồng tử co lại: “Ngươi…… Bạc Dã Cảnh Hành!”.
Vị thiếu niên ngồi xuống bên cạnh bàn sách của ông ta, không còn nghi ngờ gì nữa đúng là Bạc Dã Cảnh Hành rồi. Nàng đủng đỉnh tự rót cho mình một chén trà, chiêu một ngụm rồi nói: “Nói đi, chuyện năm đó, ngươi biết được bao nhiêu?”.
Niếp Phục Tăng từ từ lùi lại, cuối cùng lưng dựa vào giá sách: “Không thể nào, ngươi không thể là Bạc Dã Cảnh Hành được! Rốt cuộc ngươi là ai?” Ông ta trợn trừng hai mắt, tuy đã có tuổi, nhưng ánh mắt lại rất thấu suốt, vừa nhìn là biết ngay nội lực bất phàm.
Bạc Dã Cảnh Hành tóc đen như mực, da trắng như tuyết. Nàng hơi nheo nheo mắt, đứng dậy, đôi giày lụa gần như dẫm lên tay của ông ta: “Sư phụ đang ở đâu?”.
Tay phải Niếp Phục Tăng hơi dùng sức, đột nhiên nhảy lên, tung ra một chưởng. Bạc Dã Cảnh Hành hừ lạnh một tiếng: “Không biết tự lượng sức mình!” Tay phải của nàng khẽ nhấc lên, trực tiếp nghênh đón hữu trưởng của đối phương! Niếp Phục Tăng vốn muốn thử trình độ của hắn, tiếp đó nội lực vừa phun ra, thì nhìn thấy tơ đao trên cổ tay nàng vươn ra giống như lưỡi của một con rắn. Thân hình hai người chuyển động, trong chưa đầy một khắc đã giao đấu đến mười mấy chiêu.
Ông ta hơi thở dốc, đã rơi xuống thế hạ phong rồi, nhưng tay phải lại với vào trong người siết chặt, rồi thình lình bóp vỡ một thứ gì đó, sau đấy bàn tay vốc thứ bột phấn ấy tung ra tấn công kèm với chưởng phong. Tranh thủ lúc gã thiếu niên lách người né tránh chưởng phong, ông ta liền xoay người đạp tung cửa sổ định bỏ trốn. Nhưng chân phải chợt thấy lạnh, có thứ gì đó lạnh như băng đang quấn quanh chân.
Thân hình của ông ta đột nhiên khựng lại, cuối cùng chán nản quay về ngồi trong góc tường. Ông ta tuyệt vọng nhìn tơ đao đang quấn lấy chân phải mình nói: “Bạc Dã Cảnh Hành, không, không thể nào, ba mươi năm rồi, sao ngươi có thể……”
Tay phải của Bạc Dã Cảnh Hành khẽ cong lên, thu sợi tơ đỏ như lưỡi rắn về, cuốn lại trên cổ tay phải trắng trẻo. Sau màn đánh nhau đó cơ thể nàng đầy mồ hôi, lúc này nàng hơi cau mày, thực sự không thích cái cảm giác y phục dính sát lên da thịt thế này chút nào: “Sư đệ, đừng lãng phí thời gian của mọi người nữa.”
Niếp Phục Tăng gục đầu xuống, cũng không mở miệng nói năng gì. Bạc Dã dốc ra một cái bình ngọc trắng từ trong ống tay áo, đây chính là thứ cuỗm được từ chỗ của Giang Thanh Lưu. Nàng cầm chén trà trên bàn lên, rót hai giọt, rồi thêm đầy trà vào: “Loại thuốc độc này có tên là Thần hồn nát thần tính, dược tính của nó hiển nhiên là ngươi biết rất rõ. Là đồng môn với nhau, vẫn là không nên náo loạn khó coi quá thế.”
Sắc mặt Niếp Phục Tăng lập tức tái nhợt: “Bạc Dã Cảnh Hành, đừng hỏi nữa.”
Bạc Dã Cảnh Hành nâng chén trà lên, màn giao đấu kịch liệt lúc này đã khiến cơ thể không chịu nổi lao lực của nàng có chút buồn ngủ, lòng kiên nhẫn cũng chẳng còn: “Xem ra sự đệ muốn nếm thử mùi vị của Thần hồn nát thần tính rồi.”
Niếp Phục Tăng liên tục tránh né, độc tính của Thần hồn nát thần tính, ông ta là người hiểu rất rõ: “Không không, đệ sẽ nói cho huynh, đệ sẽ nói cho huynh biết!”.
Bạc Dã Cảnh Hành chậm rãi ngồi xổm xuống, xoay xoay cái chén trong tay, nước trà bên trong có màu xanh biếc: “Nói.”
“Năm đó…… ba mươi năm trước, thực ra……” ông ta có chút ấp úng do dự, yết hầu Bạc Dã Cảnh Hành khô khát, có lẽ độc tính của Trường sinh hoàn lại sắp phát tác rồi. Nàng khẽ nhấp một ngụm trà, cái thời tiết quỷ quái này, thật khiến người ta không thể nào chịu nổi. Ánh mắt của Niếp Phục Tăng nán lại trên chén trà: “Năm đó người hãm hại huynh đúng thực là một người khác, chuyện này liên quan đến một âm mưu rất đáng sợ.”
Bạc Dã Cảnh Hành lại uống một hớp trà, sắc mặt rất thiếu kiên nhẫn: “Còn phí lời nữa thì ta thật sự sẽ cho ngươi nếm thử……”
Nói chưa dứt lời, đột nhiên nàng cúi đầu nhìn chén trà trong tay mình……
Mẹ kiếp!
Cổ họng nàng cảm thấy vị ngọt, sau đó phun ra một búng máu đen. Niếp Phục Tăng cười điên dại, tiện tay rút tẩu thuốc ở thắt lưng của mình ra, rút ra từ thân tẩu một thanh kiếm ngắn sáng loáng như tuyết. Ông ta cười nham hiểm sán lại gần: “Bạc Dã Cảnh Hành, ngươi căn bản mới là người tự tìm đường chết!”.
Sắc mặt Bạc Dã Cảnh Hành trắng bệch như giấy, hàm răng cắn chặt lấy cánh môi, tay trái điểm liên tiếp lên mấy đại huyệt trước ngực mình, tơ đao trên cổ tay phải giống như được uống no máu tươi, kết thành một tấm lưới kiên cố không gì phá vỡ được trong không khí. Ánh kiếm của Niếp Phục Tăng giống như gặp phải tường đồng vách sắt, không thể đâm được vào tấc nào.
Ánh mắt bị sát khí che lấp của ông ta vẫn lộ ra một thoáng kinh dị, Bạc Dã Cảnh Hành cười lạnh một tiếng: “Ngạc nhiên hả? Còn nhiều thứ ngạc nhiên hơn nữa cơ, muốn nhìn không?”.
Từng câu từng chữ của nàng đều mang theo máu, nhưng lại cuồng ngạo khôn kham, chữ cuối cùng vừa dứt, tơ đao trong tay đột nhiên giống như lưỡi rắn phản kích lại, Niếp Phục Tăng rên lên một tiếng, cánh tay phải nhẹ bẫng, thanh kiếm rơi xuống đất.
Cùng rơi xuống đất còn có cả bàn tay phải cầm kiếm nữa.
Ông ta cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy chỗ cổ tay bị đứt lộ ra gốc xương trắng hếu, phải mất khá lâu máu mới bắn phọt ra. Ông ta gào thét điên loạn, lại bị tơ đao tấn công trúng vào tay trái. Người trước mặt lạnh lùng tàn nhẫn giống như Tu La địa ngục, chỉ cần tay phải ông ta hơi dùng lực thôi, thì tay trái lập tức sẽ rơi xuống đất ngay.
Niếp Phục Tăng không dám động đậy gì, thở dốc hồi lâu mới nói: “Đại sư huynh! Đừng giết ta, ta sẽ nói hết cho huynh.”
Bạc Dã Cảnh Hành đang định nói, thì đột nhiên một mũi tên lông vũ bắn xẹt qua, tơ dao của nàng quay về ứng cứu, đánh bay mũi tên đi, nhưng bản thân cũng phun ra một búng máu. Độc tính của Thần hồn nát thần tính, nàng còn rõ hơn bất kỳ ai. Nếu như không nhanh chóng điều tức, thì cho dù có là nàng, cũng sẽ phải trả một cái giá rất thê thảm. Nhưng sự thật này, nàng đã đợi sự thật này hơn ba mươi năm nay rồi!
Máu chảy ra như trút bên khóe môi, nàng lao bổ tới tóm chặt lấy cổ áo Niếp Phục Tăng: “Nói! Rốt cuộc là tại sao?”.
Nhưng sắc mặt của Niếp Phục Tăng ở trước mặt nàng dần dần nhợt nhạt dại hẳn đi, đôi mắt cũng từ từ mất đi ánh sáng. Khóe môi ông ta trào lên một dòng máu đen, hai cánh môi run rẩy hồi lâu, cuối cùng chẳng thể thốt lên được một chữ nào.
Một âm thanh rất khẽ truyền đến phá tan bầu không khí, Bạc Dã Cảnh Hành đành phải lấy dùng cái xác trong tay để che chắn. Đó là một cái kim vàng nhỏ cỡ sợi lông, phốc phập một tiếng cắm thẳng vào đầu vai Niếp Phục Tăng. Một mảng huyệt Thái dương của ông ta đã bị đen từ lâu, có ngươi giết ông ta rồi.
Cây kim vàng bắn vào từ phía ngoài cửa sổ liên tiếp hết cái này đến cái khác, Bạc Dã Cảnh Hành tránh né có chút vất vả, lồng ngực lạnh buốt, da bắt đầu sưng thũng. Dường như máu trong toàn bộ cơ thể đều trào hết cả ra ngoài. Ý thức của nàng dần dần mơ hồ, bên ngoài đột nhiên vang lên một loạt những tiếng bước chân.
Những cây kim vàng nhỏ như sợi lông ấy thình lình dừng lại, tơ đao đỏ tươi bạc nhược rơi xuống đất, thư phòng chỉ còn lại hai người chết không còn chút sinh khí nào.
“Sư phụ!” Bên ngoài có người xông vào, ôm lấy thi thể của Niếp Phục Tăng lên. Tùng Phong sơn trang tĩnh mịch như chết nhất thời trở nên hỗn loạn, lúc Bạc Dã Cảnh Hành được người ta đỡ lên chỉ nói được một câu: “Lão…… khụ khụ, ta là bằng hữu tốt…… của minh chủ võ lâm Giang Thanh Lưu.”
Dứt lời, đầu nàng nghẹo sang một bên, hôn mê.
Giang gia xảy ra hai chuyện lớn. Chuyện thứ nhất là, minh chủ võ lâm Giang Thanh Lưu bị tẩu hỏa nhập ma, võ công hoàn toàn mất hết. Chuyện thứ hai là, đại ma đầu ba mươi năm trước Bạc Dã Cảnh Hành đã trốn thoát khỏi nhà lao, không rõ tung tích. Hai chuyện này, Giang Ẩn Thiên thực sự không muốn rêu rao ra chút nào.
Hiện giờ Giang gia do ông ta quản lý, đương nhiên chuyện ông ta quan tâm nhất liên quan đến vấn đề người thừa kế, dạo gần đây vẫn luôn bận rộn tìm kiếm người xuất sắc nhất trong số những đệ tử trẻ tuổi. Và kể từ khi Thương Tâm chẩn đoán bệnh tình xong, bên phía môn đình của Giang Thanh Lưu vắng vẻ lạnh lẽo hẳn đi. Giang gia là một gia tộc lớn, mỗi quan hệ giữa các tông hệ rất rắc rối và phức tạp.
Trước đây hắn ta là người thừa kế, tương lai sẽ kế thừa vị trí tộc trưởng, mọi người đương nhiên sẽ xem trọng. Nay hắn giống như một phế nhân, ai còn đặc biệt chạy tới đây quan tâm tới hắn nữa.
Và chính trong một thoáng sơ suất ấy, đã khiến vị minh chủ bị người ta ám toán, thiếu chút nữa là mất đi tính mạng.
Lúc Thôi Tuyết tìm được Thương Tâm, nàng chạy tới rất nhanh. Thương Tâm là thầy thuốc, không liên quan gì đến xung đột lợi ích giữa hai dòng đích thứ của Giang gia. Mà Giang Thanh Lưu lại có ơn với Thiên Hương cốc, nàng đến đây hoàn toàn là vì nể mặt Giang Thanh Lưu.
Khi chạy tới phòng của Giang Thanh Lưu, nàng vội vàng lôi hộp kim ra, lệnh cho dược đồng chuẩn bị thuốc bảo vệ tâm mạch cho hắn trước. Còn về phần Giang gia ngoài trừ Đan Vãn Thiền và thái nãi nãi Chu thị ra, thì lại không có một ai đến.
Tám đại môn phái cũng không thể bình tĩnh được, chủ sự các nơi đều bí mật chạy tới Trầm Bích sơn trang. Trong Tụ Hiền sảnh, ba bốn mươi người đang ngồi uống trà. Giang Ẩn Thiên bận xoay như chong chóng, vẫn chưa xuất hiện tiếp khách.
Sảnh to như vậy, mà lại vô cùng yên tĩnh. Qua một lúc lâu, đệ tử trẻ tuổi của Khoái Đao môn hỏi sư trưởng Lục Không Sơn của mình: “Sư phụ, rốt cuộc Bạc Dã Cảnh Hành này là thần thánh phương nào, sao lại kinh động đến nhiều tiền bối giang hồ vậy ạ?”.
(Sư trưởng là cách gọi kính trọng của sư phụ.)
“Bạc Dã Cảnh Hành……” Lục Không Sơn thở dài, tuy khoảng cách thời đại của người này đã trôi qua ba mươi năm, nhưng cái tên đó vẫn mang đến bóng ma chưa bao giờ tiêu tan cho giới giang hồ.
Bạc Dã Cảnh Hành, sáu mươi năm trước đã từng tung hoang khắp chốn giang hồ, giết người vô số, tay dính đầy máu tanh. Sau khi giết chết tám vị tiền bối giang hồ đã lui về ở ẩn, hắn trở thành thiên hạ vô địch. Ngay cả Âm Dương đạo tà phái nổi danh lớn mạnh bậc nhất cũng không dám chọc giận hắn.
Một đại ma đầu như vậy, cho dù là danh môn chính phái cũng không muốn tùy tiện đắc tội. Minh chủ võ lâm lúc đó là ông nội của Giang Thanh Lưu, Giang Thiếu Tang, ông ta đã nhiều lần tổ chức những cuộc bao vây tiêu diệt Bạc Dã Cảnh Hành. Nhưng tất cả những môn phái tham gia đều hiểu rằng, đó chỉ dùng để ăn nói với đám đông quần chúng không biết rõ chân tướng sự việc mà thôi.
Tác dụng duy nhất chính là để cho mọi người biết rằng —— thật ra danh môn chính phái không từ bỏ điều trị đâu.
Khi ấy trước mỗi lần bao vây tiêu diệt tất cả những thám tử của các môn phái đều liều mạng tìm hiểu chỗ ở của Bạc Dã Cảnh Hành, mục đích là để những vị đại hiệp, thiếu hiệp lần nào cũng có thể tránh được một cách chuẩn xác.
Chính đạo vốn dĩ hô hào khẩu hiệu rằng, Bạc Dã Cảnh Hành làm việc khiêm tốn một chút thôi thì sẽ bình an vô sự. Ấy thế nhưng tên Bạc Dã Cảnh Hành này đúng là một kẻ điên đúng chất! Binh khí bản thân hắn dùng đã là thiên hạ vô địch rồi, vậy mà hắn còn bắt đầu suy tính đến vũ khí của người khác.
Đầu tiên hắn học đao, đánh bại Ma đao Thân Đồ Dao xong, sau đó chặt đứt tay dùng đao của đối phương. Tiếp đó học kiếm, khiêu chiến trưởng môn phái Hoa Kiếm Hà Ứng Cửu, sau đó cũng chặt đứt tay dùng kiếm của Hà Ứng Cửu. Rồi hắn lại bắt đầu học côn pháp……
Mẹ nó, Thiếu Lâm thấy lo rồi đấy!
(Trong võ thuật Trung Hoa, côn được sử dụng rất phổ thông. Thiếu Lâm tự nổi danh về côn pháp với nguyên tắc “kẻ xuất gia từ bi bác ái, thà dụng côn bất dụng thương”. Bởi tuy côn có khả năng gây thương tích cho đối thủ nhưng ít khi gây chết người như đao hay thương, do đó phù hợp hơn với tăng ni phật tử.)
Sau đó Thiếu Lâm tìm đến minh chủ Giang Thiếu Tang, yêu cầu liên hợp tám đại môn phái lại đi diệt trừ tên ma đầu kia. Tám đại môn phái nhận được thiệp của minh chủ, liền đồng loạt hưởng ứng, nhưng lại không mảy may có động tĩnh gì. Về sau, giang hồ đồn đại một tin, rằng sau côn pháp Bạc Dã Cảnh Hành chuẩn bị luyện tập chưởng pháp, Võ Đang lập tức cuống lên, liền phái một loạt những tinh anh tới. Sau đó không biết ai lại đồn rằng, sau khi hắn luyện chưởng pháp rồi, có thể sẽ chuyển sang luyện thương pháp……
Chưa đầy một tháng, minh chủ võ lâm Giang Thiếu Tang liên hợp các chính đạo trên giang hồ, liều chết đối đầu với Bạc Dã Cảnh Hành. Trong trận quyết chiến đó, đồng đạo giang hồ tử thương quá nửa, Bạc Dã Cảnh Hành bị thương nặng bỏ trốn. Giang Thiếu Tang hiểu được đạo lý thả hổ về rừng, lập tức lệnh cho các môn phái phái tăng cường phái những đệ tử ưu tú, tiếp tục truy sát.
Đám đệ tử mới này nghe xong đều trợn mắt há hốc mồm, có một người ngồi giữa nói bằng giọng thô khàn: “Không Sơn đại ca nói mấy lời dài dòng về chí khí của tên ma đầu đó làm gì? Cho dù hắn có thể bay lên trời chui xuống đất, thì không phải vẫn bị chúng ta bắt được, giam trong địa lao ba mươi năm đó ư? Chỉ tiếc là minh chủ Giang Thiếu Tang từ tâm quá, tiếc một thân võ nghệ của hắn, không chịu chém chết. Nên mới để lại mối họa cho ngày hôm nay.”
Người đang nói là môn chủ của Thiên Ưng giản Hoa Thính Đào, cha của ông ta đã chết dưới tơ đao của Bạc Dã Cảnh Hành, nghe nói ngay cả toàn bộ thi thể cũng không thể tìm được hoàn chỉnh. Vì thế có thể nói ông ta căm hận Bạc Dã Cảnh Hành đến tận xương tủy.
Lục Không Sơn thở dài, ông ta hiểu rằng hiện giờ nói những lời này quả thực chẳng hợp lý chút nào, nên cũng không nói tiếp nữa. Đại sảnh lại nhất thời chìm vào yên lặng. Sau ba mươi năm, tên ma đầu ấy có thể đi được đâu chứ?
Trong khi cao thủ của tám đại môn phái tề tựu ở Bích Trầm sơn trang, thì Tùng Phong sơn trang cách đó năm mươi dặm lại lặng lẽ như chết. Trong thư phòng được bày biện rất đẹp, có một ông lão áo tím đang dựa vào bàn đọc sách. Đột nhiên bên ngoài cửa sổ vang lên tiếng động, ông ta ngẩng đầu lên hỏi: “Ai?”.
Một thiếu niên mặc y phục gấm đơn sắc chậm rãi từ ngoài cửa bước vào, mái tóc đen dài của hắn được vấn lên bằng một cành tử đằng, vài sợi tóc rủ xuống bên sườn mặt tinh tế của hắn, rất khó phân biệt là nam hay nữ. Ông lão áo tím kinh hãi lùi ra sau một bước, thậm chí ông ta còn không hề nhận ra gã thiếu niên này từ đâu đến.
“Ngươi là……” tuy rằng ông ta đã già, nhưng vẫn tự nhận rằng mắt mình chưa mờ. Gã thiếu niên này là ai, ông ta hoàn toàn không có chút ấn tượng nào.
“Niếp Phục Tăng.” Lúc người mới tới này mở miệng giọng nói vô cùng trong trẻo, trong đó còn mang theo đôi phần nữ tính, “Nhiều năm không gặp, sư đệ đã không còn nhận ra cố nhân nữa rồi.”
Sắc mặt ông lão áo tím tái xanh, Niếp Phục Tăng là tên gọi của ông ta khi còn lăn lộn trong giới ma đạo, người của bạch đạo ít người biết cái tên này! Ông ta cẩn thận đánh giá người mới tới, chỉ đến khi thấy một sợi dây màu đỏ tuyệt đẹp quấn quanh cổ tay của người này, ông ta liền bước lùi ra sau, đồng tử co lại: “Ngươi…… Bạc Dã Cảnh Hành!”.
Vị thiếu niên ngồi xuống bên cạnh bàn sách của ông ta, không còn nghi ngờ gì nữa đúng là Bạc Dã Cảnh Hành rồi. Nàng đủng đỉnh tự rót cho mình một chén trà, chiêu một ngụm rồi nói: “Nói đi, chuyện năm đó, ngươi biết được bao nhiêu?”.
Niếp Phục Tăng từ từ lùi lại, cuối cùng lưng dựa vào giá sách: “Không thể nào, ngươi không thể là Bạc Dã Cảnh Hành được! Rốt cuộc ngươi là ai?” Ông ta trợn trừng hai mắt, tuy đã có tuổi, nhưng ánh mắt lại rất thấu suốt, vừa nhìn là biết ngay nội lực bất phàm.
Bạc Dã Cảnh Hành tóc đen như mực, da trắng như tuyết. Nàng hơi nheo nheo mắt, đứng dậy, đôi giày lụa gần như dẫm lên tay của ông ta: “Sư phụ đang ở đâu?”.
Tay phải Niếp Phục Tăng hơi dùng sức, đột nhiên nhảy lên, tung ra một chưởng. Bạc Dã Cảnh Hành hừ lạnh một tiếng: “Không biết tự lượng sức mình!” Tay phải của nàng khẽ nhấc lên, trực tiếp nghênh đón hữu trưởng của đối phương! Niếp Phục Tăng vốn muốn thử trình độ của hắn, tiếp đó nội lực vừa phun ra, thì nhìn thấy tơ đao trên cổ tay nàng vươn ra giống như lưỡi của một con rắn. Thân hình hai người chuyển động, trong chưa đầy một khắc đã giao đấu đến mười mấy chiêu.
Ông ta hơi thở dốc, đã rơi xuống thế hạ phong rồi, nhưng tay phải lại với vào trong người siết chặt, rồi thình lình bóp vỡ một thứ gì đó, sau đấy bàn tay vốc thứ bột phấn ấy tung ra tấn công kèm với chưởng phong. Tranh thủ lúc gã thiếu niên lách người né tránh chưởng phong, ông ta liền xoay người đạp tung cửa sổ định bỏ trốn. Nhưng chân phải chợt thấy lạnh, có thứ gì đó lạnh như băng đang quấn quanh chân.
Thân hình của ông ta đột nhiên khựng lại, cuối cùng chán nản quay về ngồi trong góc tường. Ông ta tuyệt vọng nhìn tơ đao đang quấn lấy chân phải mình nói: “Bạc Dã Cảnh Hành, không, không thể nào, ba mươi năm rồi, sao ngươi có thể……”
Tay phải của Bạc Dã Cảnh Hành khẽ cong lên, thu sợi tơ đỏ như lưỡi rắn về, cuốn lại trên cổ tay phải trắng trẻo. Sau màn đánh nhau đó cơ thể nàng đầy mồ hôi, lúc này nàng hơi cau mày, thực sự không thích cái cảm giác y phục dính sát lên da thịt thế này chút nào: “Sư đệ, đừng lãng phí thời gian của mọi người nữa.”
Niếp Phục Tăng gục đầu xuống, cũng không mở miệng nói năng gì. Bạc Dã dốc ra một cái bình ngọc trắng từ trong ống tay áo, đây chính là thứ cuỗm được từ chỗ của Giang Thanh Lưu. Nàng cầm chén trà trên bàn lên, rót hai giọt, rồi thêm đầy trà vào: “Loại thuốc độc này có tên là Thần hồn nát thần tính, dược tính của nó hiển nhiên là ngươi biết rất rõ. Là đồng môn với nhau, vẫn là không nên náo loạn khó coi quá thế.”
Sắc mặt Niếp Phục Tăng lập tức tái nhợt: “Bạc Dã Cảnh Hành, đừng hỏi nữa.”
Bạc Dã Cảnh Hành nâng chén trà lên, màn giao đấu kịch liệt lúc này đã khiến cơ thể không chịu nổi lao lực của nàng có chút buồn ngủ, lòng kiên nhẫn cũng chẳng còn: “Xem ra sự đệ muốn nếm thử mùi vị của Thần hồn nát thần tính rồi.”
Niếp Phục Tăng liên tục tránh né, độc tính của Thần hồn nát thần tính, ông ta là người hiểu rất rõ: “Không không, đệ sẽ nói cho huynh, đệ sẽ nói cho huynh biết!”.
Bạc Dã Cảnh Hành chậm rãi ngồi xổm xuống, xoay xoay cái chén trong tay, nước trà bên trong có màu xanh biếc: “Nói.”
“Năm đó…… ba mươi năm trước, thực ra……” ông ta có chút ấp úng do dự, yết hầu Bạc Dã Cảnh Hành khô khát, có lẽ độc tính của Trường sinh hoàn lại sắp phát tác rồi. Nàng khẽ nhấp một ngụm trà, cái thời tiết quỷ quái này, thật khiến người ta không thể nào chịu nổi. Ánh mắt của Niếp Phục Tăng nán lại trên chén trà: “Năm đó người hãm hại huynh đúng thực là một người khác, chuyện này liên quan đến một âm mưu rất đáng sợ.”
Bạc Dã Cảnh Hành lại uống một hớp trà, sắc mặt rất thiếu kiên nhẫn: “Còn phí lời nữa thì ta thật sự sẽ cho ngươi nếm thử……”
Nói chưa dứt lời, đột nhiên nàng cúi đầu nhìn chén trà trong tay mình……
Mẹ kiếp!
Cổ họng nàng cảm thấy vị ngọt, sau đó phun ra một búng máu đen. Niếp Phục Tăng cười điên dại, tiện tay rút tẩu thuốc ở thắt lưng của mình ra, rút ra từ thân tẩu một thanh kiếm ngắn sáng loáng như tuyết. Ông ta cười nham hiểm sán lại gần: “Bạc Dã Cảnh Hành, ngươi căn bản mới là người tự tìm đường chết!”.
Sắc mặt Bạc Dã Cảnh Hành trắng bệch như giấy, hàm răng cắn chặt lấy cánh môi, tay trái điểm liên tiếp lên mấy đại huyệt trước ngực mình, tơ đao trên cổ tay phải giống như được uống no máu tươi, kết thành một tấm lưới kiên cố không gì phá vỡ được trong không khí. Ánh kiếm của Niếp Phục Tăng giống như gặp phải tường đồng vách sắt, không thể đâm được vào tấc nào.
Ánh mắt bị sát khí che lấp của ông ta vẫn lộ ra một thoáng kinh dị, Bạc Dã Cảnh Hành cười lạnh một tiếng: “Ngạc nhiên hả? Còn nhiều thứ ngạc nhiên hơn nữa cơ, muốn nhìn không?”.
Từng câu từng chữ của nàng đều mang theo máu, nhưng lại cuồng ngạo khôn kham, chữ cuối cùng vừa dứt, tơ đao trong tay đột nhiên giống như lưỡi rắn phản kích lại, Niếp Phục Tăng rên lên một tiếng, cánh tay phải nhẹ bẫng, thanh kiếm rơi xuống đất.
Cùng rơi xuống đất còn có cả bàn tay phải cầm kiếm nữa.
Ông ta cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy chỗ cổ tay bị đứt lộ ra gốc xương trắng hếu, phải mất khá lâu máu mới bắn phọt ra. Ông ta gào thét điên loạn, lại bị tơ đao tấn công trúng vào tay trái. Người trước mặt lạnh lùng tàn nhẫn giống như Tu La địa ngục, chỉ cần tay phải ông ta hơi dùng lực thôi, thì tay trái lập tức sẽ rơi xuống đất ngay.
Niếp Phục Tăng không dám động đậy gì, thở dốc hồi lâu mới nói: “Đại sư huynh! Đừng giết ta, ta sẽ nói hết cho huynh.”
Bạc Dã Cảnh Hành đang định nói, thì đột nhiên một mũi tên lông vũ bắn xẹt qua, tơ dao của nàng quay về ứng cứu, đánh bay mũi tên đi, nhưng bản thân cũng phun ra một búng máu. Độc tính của Thần hồn nát thần tính, nàng còn rõ hơn bất kỳ ai. Nếu như không nhanh chóng điều tức, thì cho dù có là nàng, cũng sẽ phải trả một cái giá rất thê thảm. Nhưng sự thật này, nàng đã đợi sự thật này hơn ba mươi năm nay rồi!
Máu chảy ra như trút bên khóe môi, nàng lao bổ tới tóm chặt lấy cổ áo Niếp Phục Tăng: “Nói! Rốt cuộc là tại sao?”.
Nhưng sắc mặt của Niếp Phục Tăng ở trước mặt nàng dần dần nhợt nhạt dại hẳn đi, đôi mắt cũng từ từ mất đi ánh sáng. Khóe môi ông ta trào lên một dòng máu đen, hai cánh môi run rẩy hồi lâu, cuối cùng chẳng thể thốt lên được một chữ nào.
Một âm thanh rất khẽ truyền đến phá tan bầu không khí, Bạc Dã Cảnh Hành đành phải lấy dùng cái xác trong tay để che chắn. Đó là một cái kim vàng nhỏ cỡ sợi lông, phốc phập một tiếng cắm thẳng vào đầu vai Niếp Phục Tăng. Một mảng huyệt Thái dương của ông ta đã bị đen từ lâu, có ngươi giết ông ta rồi.
Cây kim vàng bắn vào từ phía ngoài cửa sổ liên tiếp hết cái này đến cái khác, Bạc Dã Cảnh Hành tránh né có chút vất vả, lồng ngực lạnh buốt, da bắt đầu sưng thũng. Dường như máu trong toàn bộ cơ thể đều trào hết cả ra ngoài. Ý thức của nàng dần dần mơ hồ, bên ngoài đột nhiên vang lên một loạt những tiếng bước chân.
Những cây kim vàng nhỏ như sợi lông ấy thình lình dừng lại, tơ đao đỏ tươi bạc nhược rơi xuống đất, thư phòng chỉ còn lại hai người chết không còn chút sinh khí nào.
“Sư phụ!” Bên ngoài có người xông vào, ôm lấy thi thể của Niếp Phục Tăng lên. Tùng Phong sơn trang tĩnh mịch như chết nhất thời trở nên hỗn loạn, lúc Bạc Dã Cảnh Hành được người ta đỡ lên chỉ nói được một câu: “Lão…… khụ khụ, ta là bằng hữu tốt…… của minh chủ võ lâm Giang Thanh Lưu.”
Dứt lời, đầu nàng nghẹo sang một bên, hôn mê.
Bình luận facebook