-Cút___
Lâu Tư Trầm đưa chân đá anh ta một cách không niệm tình:
-Con mẹ nó cậu hiểu cái rắm!
Tối hôm nay, Lâu Tư Trầm hắn không vui không phải do dục cầu bất mãn, mà là do cái tính khí bất thường của Mộ Sở.
Cô ấy không những chủ động đáp ứng ở cùng với hắn, thậm chí còn chủ đồng hôn hắn, điều này chứng mình cái gì? Chứng mình nha đầu đó đang có ý muốn dỗ ngọt hắn?
Tại sao?
Cô muốn từ bên người hắn có được thứ gì? Tiền tài? Là thiếu phu nhân của Cô Lang, cô căn bản không thiếu tiền!
Hay là cô muốn vui vẻ với cả hai người đàn ông?
Thực ra Lâu Tư Trầm không hiếu kì là cô muốn lấy gì ở mình, hắn chỉ muốn biết mục đích mà cô tiếp cận mình có phải chỉ là đơn thuần!
Lâu Tư Trầm phiền não đến vứt tập tài liệu trong tay mình sang một bên, chau mày hỏi Lục Ngạn Diễm:
-Nếu một người phụ nữ chủ động nói muốn ở cùng với cậu, cậu nghĩ cô ta muốn làm gì?
Lục Ngạn Diễm ngồi xuống cái ghế xoay đối diện Lâu Tư Trầm, hai chân gác thẳng lên bàn, chân mày nhảy lên một phát:
-Tất nhiên là muốn “làm” anh rồi! Nếu không thì muốn làm gì chứ?
-......
Lâu Tư Trầm ném thẳng cây bút vào mặt Lục Ngạn Diễm:
-Nói chuyện đàng hoàng!
Lục Ngạn Diễm chuẩn xác bắt lấy cây bút, tay vuốt vuốt ngực mình:
-Anh ba, trời đất có tâm, mỗi câu nói của em đều là nói thật! Anh thử nói xem, ở chung không vài vì vận động trên giường, thì còn vì cái gì? Hơn nữa, với thân hình gợi cảm này của anh, chị ba có ý với anh, cũng không có gì lại nha? Tiết Bỉnh, cậu nói có phải không?
Lục Ngạn Diễm quay đầu hỏi Tiết Bỉnh.
-Phải, phải, phải!
Tiết Bỉnh gật đầu liên tục, biểu thị tán đồng.
-......
Sắt mặt cuta Lâu Tư Trầm tối xuống.
-Anh ba, không lẽ anh vì chuyện này mà không vui?
-Cậu quản tôi?
Lâu Tư Trầm lạnh lẽo liếc anh ta một cái.
Lục Ngạn Diễm “Phụt___” một tiếng, cười lên:
-TRời ơi! Anh ba, anh không có trong sáng như vậy đi? Vì người ta có hứng thú với da thịt của anh, cho nên anh không vui? Oh, mygod!! Anh cũng lớn chừng này rồi, còn muốn theo đuổi tình yêu trong sáng? Cho em xin, chị ba cũng là người, cũng có thất tình lục dục đó, có chút dục vọng cũng là bình thường mà! Còn anh thì... không phải anh vẫn còn là xử nam chứ? Có cần anh em đây tìm mấy cô đến giups anh khai tra không? Đảm bảo anh dục tiên dục tử......
-Cút___
Lâu Tư Trầm lại lấy một quyển sách đập vào Lục Ngạn Diễm:
-TM cậu mới là xử nam, đó!
-Ây da!!
Một cuốn sách mấy kí đập vài ngực của Lục Ngạn Diễm, đau đến anh ta la oai oái lên:
-Anh, anh ra tay có thể nhẹ một chút được không? Không phải xử nam thì không phải! Còn mà có phải thì là anh em cũng không cười anh mà!
Lâu Tư Trầm lạnh mặt liếc anh ta một cái:
-Cậu còn càm ràm thêm câu nào, không phải chỉ đập ngực cậu nữa đâu!
Hắn nói xong, ánh mắt sắt bén như dao quét qua đũn quần của Lục Ngạn Diễm một cái, khiếng Lục Ngạn Diễm vộ vàng che lại nơi mà hắn vừa quét mắt qua, vừa cười vừa đứng lên nói:
-Anh ba, anh nghỉ ngơi sớm chút, em còn có việc, đi trước đây!
Lúc Ngạn Diễm nói xong, che lại đũn quần mà bỏ chạy.
Phòng bệnh VIP số 32___
Trên bức tường trắng, dán những mẩu giấy đen trắng như phím đàn dương cầm.
Cố Cẩn Ngôn ngồi xếp bằng đối diện những mẫu giấy đó, sau đó, ôm lấy Đuôi Nhỏ vào trong lòng, để con bé ngồi lên chân mình.
Bởi vì bệnh viện không cho phép đàn dương cầm, sợ làm phiền đến bệnh nhân khác, cho nên, Cố Cẩn Ngôn mới nghĩ ra cách này cho con bé.
-Đô rê mi fa sol la......
-Rê sol fa mi rê đô......
-......
Tay của bé con nhẫn lên những phím đàn dán trên tường, Cố Cẩn Ngôn thì ngâm nga cho con bé.
Lúc Mộ Sở đi vào phòng bệnh, thì nhìn thấy cảnh ấm áp này......
Dưới đất, hai người ngồi xếp bằng ở đó.
Biểu hiện của Cố Cẩn Ngôn hiện rõ ra là lo lắng bé con bị lạnh, cho nên để cho con bé ngồi lên chân của mình.
Còn Đuôi Nhỏ do hóa trị nên mái tóc đen trên đầu bị cạo đi hết, cái đầu tròn trịa sáng bóng.
Còn Cố Cẩn Ngôn?
Khiếng cho Mộ Sở cực kì bất ngờ mà còn cảm động nữa là do không biết từ khi nào anh ta đã đem mái tóc ngắn của mình cạo đi, ngay lúc đó, hai cái đầu trọc, một lớn một nhỏ dựa vào nhau, bớt đi vài phần thương cảm, nhiều hơn vài phần buồn cười, và nhiều hơn đương nhiên là sự ấm áp.
Sự ấm áp tràn đầy, phủ khắp căn phòng bệnh lạnh lẽo, khiếng nó nhanh chóng tăng nhiệt độ lên......
-Ba Cẩn Ngôn, sao ba lại không có tóc?
-Đuôi nhỏ “đàn” xong một khúc nhạc, đứng lên, quay lại nhìn Cố Cẩn Ngôn phía sau mình.
Tay nhỏ đưa ra, sờ sờ cái đầu trọc của anh ta, đôi mắt to cong thành hai mảnh trăng khuyết:
-Ba bây giờ giống như Đuôi Nhỏ vậy, đều trởi thành tiểu Nhất Tu!
Tiểu Nhất Tu là một nhân vật trong phim hoạt hình mà Đuôi Nhỏ thích nhất, là một cậu bé đầu trọc cực kì thông minh, Đuôi Nhỏ thích cậu ta đến cực kì.
-Ba Cẩn Ngôn như vậy có đẹp trai không?
-Đẹp trai! Ba Cẩn Ngôn như thế nào cũng đẹp trai!
Con nhóc này quả nhiên là fan trung thành của anh ta, đôi mắt to như mê trai mà mê luyến, bàn tay nhỏ không ngừng sờ qua sờ lại trên đầu anh ta, miệng nhỏ hé mở lộ ra hai cái răng hổ đáng yêu:
-Ba Cẩn Ngôn, cái đầu trọc của ba, dễ thương quá......
Cố Cẩn Ngôn bị từ hình dung của Đuôi Nhỏ chọc cho vừa cười vừa khóc.
Đàn ông không thích bị hình dung là “dễ thương”.
Nhưng con bé dường như rất thích cái đầu trọc của hắn, hai tai cứ không ngừng sờ qua sờ lại đầu của hắn, cuối cùng ôm lấy đầu của hắn ở trên đó “chụt chụt~” hôn vài cái.
Cái đầu của Cố Cẩn Ngôn bị đôi môi mềm mại của bé con hôn đến ngứa ngáy, cuối cùng chịu không được nữa mới nói:
-Bảo bối, nước miếng cũng chảy trên đầu ba rồi, ngoan nhé, đó là đầu của ba, không phải đồ chơi, hôn hai cái là được rồi, không chơi nữa......
-Nhưng mà nó còn chơi vui hơn là đồ chơi nha, nóng ấm ấm, mà còn thơm thơm nữa nha......
-......
-Moooah~
Mộ Sở gồi một bên xem kịch vui cuối cùng nhịn không nỗi nữa mà cười thành tiếng.
Lúc này, Cố Cẩn Ngôn và Đuôi Nhỉ mới phát hiện ra sự tồn tại của cô.
-Chị còn cười, nhìn con gái bảo bối của chị kìa, hận không thể lấy đầu ông đây xuống làm trái banh đá luôn rồi!
-Sở Sở! Mẹ xem đầu của ba Cẩn Ngôn......
Nhóc con chỉ vào cái đầu trọc của Cố Cẩn Ngôn, cười tươi khoe với Mộ Sở:
-Mẹ nhìn ba, có giống với đầu của Đuôi Nhỏ không? Đều trọc lóc luôn, mắc cười quá đi!
-Mắc cười ở đâu? Cái con bé không có lương tâm này!
Cố Cẩn Ngôn vừa dứt lời liền ôm lấy bé con vào lòng chọt lét :
-Vừa nãy không phải nói dễ thương sao, bây giờ thì thành mắc cười rồi?
-Ha ha ha ha ha......
Bé con bị anh ta chọt đến cười “ha ha~’, thân hình nhỏ bé không ngừng lăn qua lăn lại trên chân anh ta:
-Nhột, nhột! Ha ha ha...... Ba Cẩn Ngôn, nhột quá......
Nhìn một lớn một nhỏ dỡn thành như vậy, Mộ Sở cũng nhịn không được mà bật cười thành tiếng với hai người.
-Này! Hai người có phải còn nhỏ lắm không, quầy đến lớn tiếng như vậy, cẩn thận một lát y ta vào kháng nghị đó!
Mộ Sở nhắc nhở hai người một lớn một nhỏ chỉ lo quậy phá kia.
Cuối cùng Cố cẩn Ngôn mới buông tha cho bé con trong lòng, ôm lấy con bé đứng dậy, đi đến giường đặt con bé xuống, giúp con bé đắp lại chăn, rồi đưa tay sủng nịnh nhéo cái mũi nhỏ một cái.
-Chơi mệt rồi, ngủ một lúc.
-......Vâng.
Khó mà bé con ngoan ngoãn:
-Sở Sở, con ngủ một chút nha.
-Được!
Mộ Sở nghiêng người giúp bé con kéo lại chăn lần nữa, nhẹ nhành vuốt vuốt ngực của bé con, dỗ nó ngủ.
Có lẽ bởi vì chơi mệt thật, cùng vì thân hình yếu ớt cua bé con, chưa bao lâu thì bé con đã ngủ rất ngoan.
Bé con ngủ rất ngon, trên đôi môi nhỏ nhắn vẫn còn mang ý cười nhè nhẹ.
Hiển nhiên chắc là do lúc này chơi đùa với Cố Cẩn Ngôn rất là vui vẻ.
-Bé con qua thích cậu rồi, chị xem thì trong lòng bé con, địa vị của cậu sớm đã vượt qua người mẹ này rồi!
-Hey! Sao mà em lại nghe ra có chút chua chua trong lời hcij nói vậy? Sao nào, ghen rồi?
Mộ Sở nhìn bé con ngủ sâu trên giường, nhún nhún vai:
-Thật là cũng có một chút nha!
Cuối cùng, tầm mắt cũng dời đến cái đầu không còn sợi tóc nào của Cố Cần Ngôn, có chút muốn cười, lại vừa tràn đầy cảm động:
-Chị không ngờ, ngay cả việc này cậu cũng cùng con bé......
-Chẳng sao mà, ông đây đàn ông con trai, chỉ cạo trọc cái đầu, chuyện nhỏ!
Cố Cẩn Ngôn nói nói, sau đó đưa tay lên sờ đầu mình, nhướng mày hỏi Mộ Sở:
-Đẹp trai không?
-Cực kì đẹp trai!
Mộ Sở nói lời thật lòng.
Ngũ quan của hắn vốn đã rất hoàn mĩ rồi, đầu tóc cạo thành vậy, ngược lại khiếng cả người hắn năng động lên không ít, góc cạnh trên gương mặt còn rõ ràng hơn, khí chất so với lúc trước còn trong sáng ngời ngợi, tràn đầy sức sống hơn.
Tuy giảm bớt đi chút khí chất của vương tử dương cầm, nhunghw lại thêm mấy phần mùi vị của chàng trai ấm áp, cũng rất có phong vị.
Cố cẩn Ngôn ngồi xuống so pha đố diện, vố nhẹ chỗ kế bên, ý bảo Mộ Sở ngồi xuống.
-Hôm nay nghe ý của bác sĩ Lưu là bảo muốn chị sinh thêm một đứa nữa?
Cố Cẩn Ngôn hiếm khi nghiêm túc mà hỏi cô.
-Ừ.
Mộ Sở gật đầu.
-Chị nghĩ sao?
-......Sinh.
Đôi mắt đen láy của của Cố Cẩn Ngôn xẹt qua một tia choáng váng, mở miệng hỏi cô:
-Chăc chắn nghĩ kĩ rồi?
-Chị không có lựa chọn khác, nhất định phải sinh.
-Vậy còn bên phía người chồng mà chị chưa gặp mặt, chị định nói với hắn thế nào?
Cố Cẩn Ngôn thật đã hỏi ra một vấn đề nan giải cấp thế kỉ.
Vấn đề này, lúc trước Mộ Sở không phải chưa từng nghĩ qua, cô lắc đầu:
-Không biết, đợi sau này giải thích với anh ta sau vậy! Chị bây giờ không có cách nói với anh ta, ai sẽ cho phép vợ mình sinh con với người đàn ông khác chứ? Bây giờ chị chỉ có thể giấu anh ta trước, cho dù chị không thể sống với anh ta , thì chuyện sau này, đợi sau khi chị sinh đứa bé ra, trị khỏi cho Đuôi Nhỏ rồi nói tiếp!
Cô thật sự không có nhiều sức lực để nghĩ chuyện phuwsc tạp đó nữa rồi!
Bình luận facebook