Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 101-110
Chương 101
Tìm Vợ Như Em
Lục Ngạn Diễm coi như là chịu tuân thủ lời hứa, Lục Dung Nhan lựa cho hắn mấy bộ hắn đều không ý kiến thêm câu nào. Y như cô đã nói, kiểu dáng cứ kệ đi, chỉ cần mặc lên người thoải mái là được.
Mua quần áo xong hai người sánh vai đi về nhà.
“Về nhà rồi em mang đi giặt, phơi ban ngày, tối là mặc được rồi.”
“Ừ.”
“Anh tính ở lại đây mấy ngày?”
Lục Dung Nhan hỏi hắn.
Lục Ngạn Diễm lắc đầu, thành thật trả lời: “Anh chưa tính nữa!”
“... Chưa tính cái gì?”
“Xem ông trời tính ra sao đã.”
“... à cũng đúng.”
“Em sao?”
“Em làm sao?”
“Ừ, em! Em tính ở lại đây đến bao giờ?”
“Em đương nhiên là qua tết rồi.”
Lục Dung Nhan ngẫm nghĩ, “Tết cũng sắp tới rồi! Nửa tháng chứ mấy.”
“Ừ.” Lục Ngạn Diễm gật đầu, “Năm sau trở về đi!”
“Giục em đi làm à?”
“Cũng không khác biệt lắm.”
Lục Dung Nhan đá đá đống tuyết bên cạnh.
“Thực ra em thấy sống ở thị trấn nhỏ như thế này rất thoải mái. Có lúc em thật sự suy nghĩ có nên nghỉ việc về đây làm thầy thuốc ở đây không đó!”
Lục Dung Nhan nói xong quay đầu lại nhìn về phía Lục Ngạn Diễm, thấy Lục Ngạn Diễm cũng đang chằm chằm nhìn mình.
“Anh nhìn em chằm chằm vậy làm gì?”
“Ra Tết anh qua đón em.”
“Hả?”
“Tiện đường đón con.”
“…… Không phải.”
Lời hắn nói có chút không đúng?! Gia hỏa này xác định không nói lộn thứ tự quan trọng đó chứ? Cái gì mà đón cô, rồi tiện đường đón con? Phải là đón con tiện đường đón cô chư?!
“Em còn đang phân vân có từ chức ở bệnh viện không mà!”
“Lục Dung Nhan, em còn hợp đồng với bệnh viện nha, không phải em nói từ chức là từ chức, được không?” Lục Ngạn Diễm không hiểu sao lại tức giận, đột nhiên cao giọng thêm vài đề xi ben.
“Tự dưng lớn tiếng vậy?” Lục Dung Nhan ngơ ngác, mất hứng cay mày. “Đang nói chuyện bình thường mà, tự dưng nổi đóa lên vậy?”
Lục Ngạn Diễm im lặng, mím môi đi nhanh về phía trước.
Nhìn dáng đi của hắn, Lục Dung Nhan cảm thấy hắn giống như thật sự tức giận.
Cái quái gì vậy? Vừa rồi mình có làm gì đâu mà hắn lên cơn chứ!!! Đàn ông đàn ang làm gì mà tự dưng tâm lý quái quái như chị em tới tháng vậy?
Sau cùng cô vẫn đuổi theo, túm lấy tay áo hắn: “nào, sao vậy? Đang êm đẹp tự dưng bốc hỏa là sao?”
“Anh không bốc hỏa!” Lục Ngạn Diễm không chịu thừa nhận.
“Còn nói là không, anh nhìn lại chân mày anh kìa, dựng thẳng lên rồi kìa.”
Vừa nói, cô vừa diễn lại biểu tình của hắn. Đôi chân mày xinh xắn cau lại vô cùng đáng yêu.
Lục Ngạn Diễm không khỏi hòa hoãn hơn, “Ngu ngốc!”
“... Xàm! Đang an đang lành tự dưng nói người ta thế hả?! Vậy anh nói đi, tự dưng bực bội cái gì?”
Luc Ngạn Diễm đưa tay nhéo lỗ tai bé xinh hồng hồng đang lạnh cóng của cô, lực tay rất nhẹ nhàng, “Sang năm ngoan ngoãn về lại thành phố C đi! Việc ở lại đây, anh nói cho em biết, nghĩ cũng đừng nghĩ tới!”
“Anh tức giận vì việc này?” Lục Dung Nhan cẩn trọng, “Ừ! Em thừa nhận, em là một bác sỹ phi thường ưu tú, nhưng với danh hào của ba anh thì tìm bác sỹ giỏi cỡ em đâu có khó?! Cho nên anh cũng không cần phải… uhm uhmmm…”
Lục Dung Nhan không thể nói xong, chỉ trong giây lát, cô cảm thấy đôi môi đông cứng của mình như mềm nhũn. Đôi môi của Lục Ngạn Diễm đã che kín miệng nhỏ của cô, nụ hôn đã đầy say đắm.
Lục Dung Nhan vẻ mặt hoảng sợ trừng mắt nhìn hắn.
Bừng tỉnh, cô sợ tới mức đưa tay đẩy hắn ra, ai ngờ hắn lại như đã đoán trước được việc cô tính làm, một tay bắt lấy tay cô, một tay ôm chặt eo bé, mà túi giấy quần áo chẳng biết đã bị hắn ném trên đống tuyết từ lúc nào, quần áo rơi ra ngoài cũng chẳng bận tâm.
“Lục…… Lục Ngạn Diễm, anh làm gì vậy?”
Lục Dung Nhan hoàn toàn phản ứng không kịp.
Lục Ngạn Diễm ôm sát eo bé xinh của cô khiến thân thể mềm mại của cô tựa sát vào ngực mình, dù mặc áo bông dày nhưng cả hai vẫn có thể tinh tường cảm giác được độ ấm của đối phương.
“Đúng là, muốn tìm được một bác sỹ như em là vô cùng đơn giản, nhưng muốn tìm một người vợ như em…”
Mày kiếm hắn nhếch lên, hắn hắng giọng, giọng hắn trở nên khàn khàn, “Em nói anh phải đi đâu tìm đây?”
“……” Lời này là có ý tứ gì??
Trong giây lát, Lục Dung Nhan tinh tường nhận ra tim mình đập hụt vài nhịp.
Sao hắn đột nhiên nói mấy lời này với mình? Hắn có biết những lời này sẽ khiến cô suy nghĩ nhiều không? Thậm chí khiến cô hiểu lầm…
“Em… em không hiểu ý anh là sao?”
“Nói không hiểu, thì… làm…!”
Lời vừa dứt, đôi môi ẩm ướt của hắn lại lần nữa phong kín đôi môi đỏ của cô, lưỡi hắn đã len vào miệng cô, tùy ý công thành đoạt đất, chiếm lĩnh thành trì chỉ thuộc về hắn
Mới đầu, Lục Dung Nhan còn thử phản kháng, nhưng dần dần dường như mọi sức lực trong cơ thể cô đã bị hắn hút hết, sau cùng, cô chỉ có thể mềm nhũn dựa vào ngực hắn, tùy ý để hắn hôn…
Tùy ý hắn, ở trong miệng cô, càng làm càng muốn nhiều hơn! Cũng may, thời tiết hôm nay tuyết lớn nên ít người đi lại ngoài đường, nên cũng không ai thấy bọn họ khanh khanh ta ta.
Nếu có người thấy chắc Lục Dung Nhan cô sẽ xấu hổ chết mất. Thị trấn này vốn nhỏ, việc cô hôn môi trên đường bị thấy thì chắc không tới buổi chiều thì cả trấn cũng đã tỏ tường.
____
Đến khi cô về tới nhà, mặt vẫn đỏ bừng. Bà Lục còn tưởng cô bị lạnh trên đường: “Lạnh tới mức đỏ hết cả mặt rồi, mau vào nhà, đừng để bị cảm lạnh!”
Bị mẹ nói vậy khiến mặt cô càng đỏ bừng hơn nữa, má vừa đỏ vừa nóng rực.
Làm gì mà bị đông lạnh chứ! Rõ ràng là bị ai kia hun đốt cho đỏ mà!
“Mẹ, nhìn mẹ vậy thật đáng yêu nha! Nhìn chẳng giống bị đông lạnh chút nào, y như là… đang thẹn thùng á!” Tiểu gia hỏa một lời nói lộ thiên cơ!
Lục Dung Nhan tức khắc thẹn đến mức muốn chui xuống đất, lại lo lắng bị mẹ nhìn ra, cũng không dám quay đầu lại nhìn Lục Ngạn Diễm đang đi vào nhà, chỉ vội vàng tìm cớ vào phòng, “Con đi cởi bớt áo, bên ngoài thì lạnh cóng mà trong nhà thì nóng quá! Mẹ, mẹ để máy sưởi nhiệt cao quá sao ấy?!”
“A? Độ ấm quá cao?” bà Lục nghi hoặc: “Chắc do con mới ở ngoài về đó! Ngạn Diễm, con có cảm thấy nhiệt độ cao quá không?”
Lục Ngạn Diễm cười cười, “Mẹ, thật sự rất nóng.”
Lục Gia 102
Chúng Ta Làm Hòa Đi
Lục Ngạn Diễm ở lại ba ngày tới tận khi băng tan mới quyết định rời đi.
Lục Dung Nhan đang dọn dẹp trong phòng thì nghe tiếng gõ cửa, Lục Ngạn Diễm đẩy cửa đi vào.
Hắn thuận tay đóng cửa lại, rồi chỉ đứng dựa vào cửa nhìn cô làm. Lục Dung Nhan đang gấp chăn, thấy Lục Ngạn Diễm vào lại không hé răng, hỏi hắn, “Làm gì? Sao lại không nói lời nào?”
“Anh phải đi rồi.”
Lục Dung Nhan gấp chăn tay, quay đầu lại nhìn hắn.
Lục Ngạn Diễm nhướng mày, “Có gì muốn nói với anh không?”
“……” Lục Dung Nhan sửng sốt sửng sốt, một lúc lâu, mới ấp úng “Anh đi đường cẩn thận.”
“Vậy thôi sao?”
“Tuyết chắc tan hết rồi ha?”
“Không có gì khác muốn nói với anh sao?”
Lục Ngạn Diễm đến gần cô.
Lục Dung Nhan cúi đầu, vội vàng tiếp tục công việc dang dở. “Anh đi đường lái xe chậm chút. Tuyết tan rồi nhưng không có nghĩa là đường sẽ… Làm gì?”
Lục Dung Nhan mới nói một nửa, thì khuôn mặt đầy soái khí của Lục Ngạn Diễm đã áp sát.
Lục Dung Nhan hoảng sợ, theo bản năng dùng tay bưng kín môi, vẻ mặt cảnh giác lại mang theo chút xấu hổ buồn bực trừng mắt nhìn hắn.
“Em che miệng mình làm gì? Em cho rằng anh muốn hôn em?”
“…”
Lục Dung Nhan đỏ mặt lên, vội buông tay, “Em không phải vậy, uhm...uhm…”
Kết quả, nói còn chưa kịp nói, tay vừa buông thì đã bị nam nhân trước mặt cúi đầu hôn.
Mắt biếc trừng to, Lục Dung Nhan nhìn người đàn ông trước mặt...
Lục Ngạn Diễm nhìn cô đang lúng túng, được lợi thì cười ha hả lùi lại, trả tự do cho đôi môi của cô.
Lục Dung Nhan ảo não trừng mắt nhìn hắn, “Lục Ngạn Diễm, anh rốt cuộc muốn làm gì?”
“Muốn cùng em nói vài câu thực nghiêm túc.”
“... Muốn nói thì nói, sao lại lung tung vậy? Không biết câu nam nữ thụ thụ bất thân a? Hai ta hiện tại…đã ly dị rồi! Không phải anh quên rồi chứ?”
Lục Dung Nhan nói, tay bé sờ sờ bờ môi đỏ. Đôi môi bị hắn hôn, lúc này cảm thấy thật sự nóng rực.
Lục Ngạn Diễm nhìn cô, không nói lời nào, tựa hồ đang đợi cô bình phục tâm tình.
“Được rồi, anh nói đi!” Lục Dung Nhan buông tay xuống.
Lục Ngạn Diễm nghiêm trang nói: “Anh muốn cùng em thử lại một lần nữa!”
“Cái gì?”
Lục Dung Nhan tưởng mình nghe lầm!
Nhất định là lỗ tai cô có vấn đề rồi!
Lục Ngạn Diễm không e dè lại lặp lại một lần, “anh nói, anh muốn cùng em bắt đầu lại từ đầu, em nghe rõ chưa? Nếu chưa rõ, anh không ngại nói lại thêm một lần nữa!”
Lục Ngạn Diễm nói, khuôn mặt điên đảo chúng sinh lại áp sát vào mặt cô. Hơi thở nóng ấm ẩm ướt của Lục Ngạn Diễm phả vào mặt khiến cô càng bấn loạn.
Sau một lúc lâu……
Bừng tỉnh, “Lục Ngạn Diễm, anh bịnh à?”
“……” Lục Ngạn Diễm tức giận mức muốn nhéo lỗ tai cô.
Hắn nhíu mày, “Rốt cuộc được không?”
“……” Đây là cái thái độ gì? Hắn cho rằng hiện tại là đi chợ mua đồ hay sao? Mua không được thì đạp đổ à?
Lục Dung Nhan cũng học hắn nhíu mày, “Cái gì được không? Anh rốt cuộc đang làm gì? Anh không phải vì thấy em để anh ở nhà vài ngày thì anh liền cảm động, cho nên muốn cùng em nối lại tình xưa chứ? Cũng không đúng, hai chúng ta trước nay liền không có tốt đẹp gì! Anh đừng có cảm động lung tung, thật sự, người lưu anh lại là ba mẹ, nếu là em thì em đã bảo anh đi lên phố mà ở trọ rồi. Còn nữa, giờ em cũng chẳng mai thai nên anh không cần như mấy năm trước, nóng đầu lên nghĩ cách chịu trách nhiệm! Nhìn đi, bụng em lép kẹp!”
Như để chứng minh mình không mang thai, cô còn nhảy nhảy vài cái tại chỗ. Cô cảm thấy Lục Ngạn Diễm bỗng nhiên muốn cùng chính mình nối lại tình xưa, nhất định không phải bởi vì thích cô, tuyệt đối là bởi vì có nguyên nhân khác. Loại đàn ông như hắn sao lại có thể thích mình một cách không thể hiểu được như vậy chứ?!
Lục Ngạn Diễm nhìn cô, thấy cô đã ngừng nói thì hắn mới tiếp tục, “Anh nói nghiêm túc!”
“Em cũng nghiêm túc!”
“……”
Này ý ngoài lời, chính là, hắn bị cự tuyệt?
“Anh cho em thời gian suy nghĩ lại, qua Tết anh sang đón em cùng Tiêu Tiêu.”
Lục Ngạn Diễm nói xong, xoay người chuẩn bị rời đi.
“Lục Ngạn Diễm —”
Một giây trước khi hắn bước ra cửa phòng, Lục Dung Nhan rốt cuộc vẫn là nhịn không được gọi hắn.
Lục Ngạn Diễm quay đầu nhìn cô, trong ánh mắt lấp lánh chờ mong, “Sao?”
“Vì cái gì……”
Cô không rõ, “Vì cái gì bỗng nhiên……”
Cô lắc lắc đầu.
Thật sự nghĩ không thông.
Lục Ngạn Diễm ngừng lại một chút, quay người lại, đi nhanh về phía cô.
Bàn tay to bỗng dưng nâng khuôn mặt nhỏ, cúi người, cúi đầu, thật sâu mà hôn - trên đôi môi đỏ của cô.
Nụ hôn này không phải là chuồn chuồn lướt nước, mà là thâm tình triền miên, dùng hơi thở của hắn, mà lấp đầy hơi thở của cô…
Trong chớp mắt đó, Lục Dung Nhan nghe rõ tiếng con tim mình trật nhịp! Bàn tay bé nhỏ nắm lấy tay của Lục Ngạn Diễm, theo nụ hôn sâu của hắn mà không tự chủ nắm chặt bàn tay.
Không biết hôn đã bao lâu, tới tận khi tiếng Tiêu Tiêu dưới lầu vọng lên hắn mới rời đi. Đôi mắt sâu thẳm khóa chặt hình bóng cô, “Suy nghĩ cẩn thận ra vì cái gì chưa? Nếu không suy nghĩ cẩn thận, anh liền tiếp tục hôn……”
“…… Ơ!”
Lục Dung Nhan bấn loạn đến mức vội dùng tay bưng kín miệng mình, “Anh chiếm tiện nghi đủ rồi đó! Đang ở nhà em mà còn kiêu ngạo vậy?!”
Lục Ngạn Diễm lại chỉ cười.
Hắn cảm thấy cách cô dùng ảo não để che dấu thẹn thùng thật sự là đặc biệt đáng yêu.
Trước kia hắn chắc bị mù mới xem nhẹ biểu tình đáng yêu này của cô.
“Anh còn cười được à?” Cô tức giận.
Lục Ngạn Diễm duỗi tay, một tay đem kéo cô vào trong lòng ngực, “Em không cần phải gấp gáp trả lời anh. Qua năm anh tới đón, em nói cho anh cũng không muộn.”
“…Em rõ ràng vừa mới trả lời mà!” Lục Dung Nhan cố ý trêu hắn.
Lục Ngạn Diễm tức giận đến dựng mi, “Anh không nghe được, không tính!”
Lục Dung Nhan ở trong lòng hắn trộm nở nụ cười.
Lục Ngạn Diễm cúi đầu, hôn nhẹ lên má cô
“... Anh thật sự phải đi rồi, viện nghiên cứu còn một đống việc khó giải quyết chờ anh”
“…Ừ.”
Lục Dung Nhan gật đầu. Chỗ bị hắn hôn qua cô cảm thấy nóng rực như lửa đốt.
“Không cần quá nhớ anh.”
“…Em sẽ không!!”
“Anh sẽ gọi video call”
“……”
“Em yên tâm, an bảo đảm sẽ không đi ra ngoài lêu lổng!”
“Đó là việc của anh, em làm sao quản nổi.”
“…Miệng nhỏ mà sao cứng vậy!”
Lục Ngạn Diễm cười thành tiếng, nhéo nhéo má cô, “Bất quá, anh thực thích.”
Thực thích?
…… Lời này mà nói được……
Thật sự thực dễ dàng khiến cô suy nghĩ nhiều, được chứ?!
Chương 103
I Miss You
Lục Dung Nhan tiễn Lục Ngạn Diễm ra cửa. Lúc hắn rời đi thì Tiêu Tiêu không có phản ứng gì lớn, nhưng khi hắn đi rồi thì cu cậu nép vào mẹ mà gào khóc, vừa nước mắt đầm đìa vừa nói là nhớ ba.
Lục Dung Nhan phải tốn thật nhiều công sức mới có thể dỗ được bé con, có lẽ do quá mệt mà gục vào lòng cô ngủ vùi, trước ngực cô còn vương nước mắt của thằng bé.
Nhìn con trai ngủ trong lòng, Lục Dung Nhan bật cười, “Làm trẻ con thật tốt, dễ quên. Vừa rồi còn khóc đòi ba, giờ đã ngủ như heo con rồi.”
Bà Lục nhìn Tiêu Tiêu trong lòng cô, lại nhìn con gái, dường như lơ đãng hỏi: “Con với ba Tiêu Tiêu là thế nào đây?”
Coi đi, nên tới thì đã tới rồi!
“... Có gì đâu ạ!” Lục Dung Nhan đáp lời, trong lòng có chút chột dạ. Nghĩ lại câu nói ban sáng của Lục Ngạn Diễm, cô không được tự nhiên mà mím môi, tiếp tục nói: “Cũng đã ly hôn rồi!”
“Nhìn hai đứa chẳng giống người đã ly hôn gì cả.”
Bà Lục nói thẳng, không cố kỵ. “Con thấy có cặp vợ chồng ly hôn nào mà giống hai đứa không, lâu lâu tới ở nhà vợ vài ngày.”
“Mẹ à, mẹ nói oan cho con! Là ba mẹ kêu anh ấy ở lại mà?!”
“Rốt cuộc ai cho nó vào nhà trước hả? Hơn nữa, còn cùng phòng nữa! Nếu không phải ba con phát hiện, con còn tính gạt ba mẹ sao?”
“Mẹ, ngươi này đã có thể oan uổng ta! Không phải các ngươi lưu hắn tại đây ở lại sao?”
“…” Lục Dung Nhan đuối lý.
Chuyện này thì đúng là cô đã để hắn lại trước rồi, mà hơn nữa, đúng là cô đã tính gạt ba mẹ tiễn người đi, nhưng mà, không phải vì cô muốn bọn họ bớt suy nghĩ nhiều sao!
“Con còn thích nó hả?” bà Lục lại hỏi.
“Đương nhiên không phải!!”
Lục Dung Nhan lập tức phủ nhận, lắc đầu, “Mẹ, đừng nói bậy, con không có! Con cùng anh ấy đã ly hôn rồi, không suy nghĩ thêm gì cả.”
“Phải không?” bà Lục có chút hoài nghi, nhìn con gái ánh mắt có chút hoảng loạn mà thở dài, “Nhưng mẹ cảm thấy hai đứa không dễ dàng kết thúc vậy đâu, hơn nữa, mẹ thấy thằng bé Ngạn Diễm kia có vẻ vẫn còn có vẻ quan tâm con lắm.”
“Mẹ…”
“Mẹ là cảm thấy, nếu các con thật sự cảm thấy không thể đồng hành cùng nhau nữa thì đừng có dây dưa thêm, tránh làm chậm trễ đối phương. Người ta nói dưa xanh hái thì không ngọt, nếu đã quyết định chia tay thì nên duy trì khoảng cách thích hợp, hiểu không?”
Bà Lục không phải cảm thấy Lục Ngạn Diễm không tốt, chính là đơn thuần lo lắng hắn sẽ làm chậm trễ hạnh phúc của con gái sau này. Nếu đã chia tay thì hà cớ gì phải dây dưa?! Vạn nhất dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng, về sau Dung Nhan làm sao tìm được bạn trai nữa!?
“Mẹ, mẹ yên tâm đi! Ngựa khôn không quay đầu!”
Lục Dung Nhan thề son sắt.
Thật sự từ khi quyết định chia tay cô chưa từng nghĩ tới sẽ quay lại với Lục Ngạn Diễm. Nhưng, cô có chút phải thừa nhận, ban sáng Lục Ngạn Diễm nói khiến cô có chút dao động
“Con nghĩ vậy thì tốt, cắt đứt cho rõ ràng vào, nếu nghĩ thông rồi thì nhanh chóng bỏ qua chuyện cũ, đừng vì cả, xúc nhất thời thấy tốt lại ở bên nhau, mai thấy không được thì lại chia tay, chẳng còn trẻ trung gì nữa nên đừng phí hoài thời gian.”
“... Con biết rồi, mẹ! Con hiểu rõ mà!”
“Được, biết là tốt. Nhìn thấy con hạnh phúc ba mẹ mới yên tâm.”
“Dạ, mẹ cũng đừng lo lắng, con đưa Tiêu Tiêu về phòng đã.”
“Đi thôi, đi thôi! Cẩn thận một chút, đừng để nó tỉnh.”
……………………………………………………………………………………
Mấy tháng nhoáng một cái đã qua. Lục Ngạn Diễm nói qua Tết sẽ đến đón hai mẹ con, đúng là vừa qua Tết đã tới.
Mùng hai Tết.
Lục Ngạn Diễm lễ mễ xách một đống lễ vật đã chuẩn bị cho bố mẹ vợ tới, “Ba, mẹ, Chúc mừng năm mới!!”
Hắn đúng là gọi không thấy ngại gì luôn. Lục Dung Nhan có chút quẫn bách.
Cô biết ra Tết hắn sẽ đến đón hai mẹ con, nhưng không nghĩ tới mới mùng hai hắn đã tới rồi. Còn nữa, mùng 2 là ngày con rể tới chúc Tết bố mẹ vợ, sao hắn lại cố tình chọn đúng ngày này mà tới? Cố ý sao?!?
“Ngạn Diễm, tới là được rồi còn mang quà cáp gì? Khách khí vậy?!”
“Mẹ, con rể tới cửa chúc tết, mang chút lễ vật là đúng mà.”
“…”
Con rể??!
Gia hỏa này thật đúng là chẳng biết xấu hổ! Vậy mà còn dám tự xưng là “con rể”.
Lục Dung Nhan túm tay hắn lôi vào phòng, sập cửa lại, cô thấp giọng nói: “Lục Ngạn Diễm, anh đừng có nói bậy bạ trước mặt bố mẹ chứ, cái gì mà con rể? Anh đã không còn là con rể của ba mẹ lâu rồi, anh nói vậy lỡ ba mẹ hiểu lầm rồi sao?!”
“……”
Lục Ngạn Diễm chỉ đứng nhìn cô, không nói lời nào.
Lục Dung Nhan ảo não trừng hắn, “Xem ra anh chính là cố ý!”
Lục Ngạn Diễm vẫn chỉ nhìn cô.
Lục Dung Nhan bị hắn nhìn chằm chằm đến mức có chút không được tự nhiên, “Anh làm cái gì mà cứ nhìn em chằm chằm vậy?”
“…”
Lục Ngạn Diễm vẫn không nói lời nào.
Lục Dung Nhan có chút tức giận, “Anh câm sao? Không nói thì thôi, em ra ngoài!”
Cô vừa tính quay người đi ra ngoài thì người đàn ông phía sau bỗng ôm chặt lấy cô, cánh tay dài khép lại, ôm cô thật chặt, ôm kín mít không một kẽ hở.
Lục Dung Nhan hoảng sợ, trái tim đột nhiên hụt mất vài nhịp, “Anh… anh làm gì vậy?”
“Ôm em một cái, bằng không anh còn có thể làm gì?”
“……”
Lục Dung Nhan má nóng bừng, hơi thở tức khắc có chút hỗn loạn, “Anh… anh thả em ra nào, có gì thì từ từ nói…”
Lục Ngạn Diễm vòng ôm càng chặt hơn, hắn chôn mặt vào mái tóc cô, hít một hơi thật sâu, ngửi hương thơm chỉ thuộc về cô, đến tận khi trái tim trống rỗng có cảm giác được lấp đầy thì mới khẽ nói: “Anh không có gì để n ói, anh chỉ muốn ôm em một cái thôi…”
“Anh… nhớ em!”
“...”
Khoảnh khắc đó, Lục Dung Nhan cảm thấy đầu mình như nổ tung, trái tim đập rộn rã. Trong nháy mắt, pháo hoa muôn màu nổ tung, muôn hoa nở rộ. Sao cô lại vậy chứ? Với lời tán tỉnh này của hắn cô phải phẫn nộ chứ? Không phải nên cự tuyệt hắn sao?
“Lục Ngạn Diễm, anh đừng náo loạn.”
Lục Dung Nhan giãy giụa muốn rời khỏi vòng ôm của hắn. Lục Ngạn Diễm lại không buông tay, hắn đem môi mỏng dán ở bên tai Lục Dung Nhan, nhẹ giọng nói nhỏ: “Anh chưa bao giờ nghiêm túc hơn hôm nay!”
Chương 104
Anh Thích Em
“Từ khi trở về, mỗi ngày mỗi giờ mỗi khắc mỗi giây anh đều nghĩ về em!” Lục Ngạn Diễm kề sát bên tai cô thì thầm. “Nói anh nghe nào, em có nghĩ tới anh không? Chỉ sợ là một giây cũng không có rồi!”
Lục Dung Nhan cảm thấy tim mình như tan chảy chỉ vì những câu nói ngọt ngào này của hắn. Vốn cô tưởng mình có thể vượt qua sự mê hoặc của hắn, nhưng khi hắn dùng ngữ điệu cùng vẻ mặt ám muội như thế này nói những lời ngọt ngào đó, cô không thể nào kháng cự lại được.
Tim cô, hoàn toàn rối loạn.
Trong tim cô như mặt hồ, những gợn sóng cứ thế gợn lên một vòng, rồi lại một vòng…
Lục Ngạn Diễm thấy cô vẫn không hé răng thì xoay người cô lại đối mặt với mình, “Anh đang nói với em đó, em thật sự không nghĩ tới anh sao?”
Lục Dung Nhan mím chặt môi.
Cô thật sự không thể đảm đương nổi mà.
Lục Ngạn Diễm có chút bực, “Lục Dung Nhan, em thật sự không nghe thấy anh nói gì sao?”
“…”
Lục Dung Nhan liếm liếm môi, ngẩng đầu nhìn hắn, ấp úng một hồi lâu, mới nghiêm túc nói: “Không phải em không nghe rõ, mà không phải gì khác, chỉ là… em không dám nghe, không dám nhận, em nói vậy anh có hiểu không?”
Lục Ngạn Diễm không nói lời nào, chỉ là cúi đầu nhìn cô. Ánh mắt nhìn khiến cô có chút chột dạ, trong nhất thời cô không biết phải nói thế nào.
Cô lại ngập ngừng một lúc rồi nói tiếp: “Hai ta trước đây dây dưa lâu đến vậy, vất vả lắm mới ra được quyết định ly hôn, em là không suy nghĩ cẩn thận, anh sao đột nhiên lại…”
Lục Dung Nhan buông tay, vẻ mặt nghi hoặc, “Anh lại không thích em, cần gì phải thế? Vì Tiêu Tiêu sao? Em thật sự không muốn như vậy.”
“Ai nói với em, anh là vì Tiêu Tiêu chứ?” Lục Ngạn Diễm tựa hồ có chút bực bội.
“Anh đừng có nói với em, anh là vì thích em nha! Lý do này em sẽ không tin.”
“Phải không?”
Lục Ngạn Diễm phút chốc áp sát cô hơn nữa, thân hình cường tráng hơi nghiêng về phía trước, áp sát cô lên cánh cửa sau lưng, “Nếu anh nói, lý do chính là thế thì sao?”
“Lục Ngạn Diễm… Đủ rồi, anh đừng tới gần đây!”
Lục Dung Nhan cảm thấy trên người hắn tựa hồ có gì đó rất áp lực, hắn chỉ mới tới gần một chút đã khiến cô thở không nổi.
Cô tâm hoảng ý loạn.
Hắn tới gần, làm cô hoảng hốt, mà hắn nói, lại càng là làm cô ý loạn tình mê.
Gia hỏa này, rốt cuộc có ý tứ gì?!!
Lục Ngạn Diễm chống đôi tay ở bên eo cô, hơi cúi người, tới gần khuôn mặt đỏ bừng của cô, “Vì sao em không tin lý do này?”
“… Sao… Sao có thể!”
“Vì cái gì mà không có khả năng?”
Lục Ngạn Diễm bật cười nhìn cô, ánh mắt rong ruổi trên người cô, nhìn từ trên xuống dưới, “Em không có tự tin tới vậy ư?”
“... Đây không phải là vấn đề tự tin hay không!”
Lục Dung Nhan ưỡn thẳng người. “Em có cái gì mà không tự tin! Cái gì nên có em đều có, vì cái gì mà không tự tin! E, chỉ là cảm thấy…… Không thể hiểu được!”
“Nhưng mà, càng không thể hiểu được, nhưng anh… thật sự anh thích em!”
Lục Ngạn Diễm nói xong, căn bản không cho Lục Dung Nhan có thời gian để phản ứng liền cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô.
“…Này!”
Lục Dung Nhan gương mặt nóng lên.
“Anh có tên.”
“Anh tránh ra ——”
Lục Dung Nhan bực bội đưa tay đẩy hắn ra, “Động tí là hôn, em đã đồng ý với anh chưa?”
Lục Ngạn Diễm không nhúc nhích, ngược lại vươn tay ôm lấy eo cô, “Mỗi một câu anh vừa nói đều là nghiêm túc! Anh cũng không ép em phải nói đáp án ngay, bất quá, hôm nay em về nhà cùng anh nhé, nếu không về thì anh điên mất! Còn nữa, Tiêu Tiêu mà không về thì chắc bà nội nó cũng phát điên luôn!”
“Lục Ngạn Diễm, bộ anh trúng tà hả?”
“... Em coi như là anh trúng tà đi!”
“Thịch thịch thịch ”
Hai người đang nói, bên ngoài tiếng đập cửa vang lên dồn dập.
Là bà Lục.
“Dung Nhan, đừng có nói chuyện nữa, thả Ngạn Diễm ra ăn cơm nhanh nào.”
“…” Trước mắt rốt cuộc là ai không thả ai a?
“Dạ, ra ngay!” Lục Dung Nhan vội vàng trả lời rồi đẩy Lục Ngạn Diễm ra.
Lục Ngạn Diễm cũng không tiếp tục dây dưa, mà cười tà với cô rồi buông cô ra
…………
Trên bàn ăn, mọi người đều nói vài câu vui vẻ, chỉ có Lục Dung Nhan, vẫn luôn im ắng. Chén cơm cô vẫn đầy ắp, nhấc lên, đặt xuống cũng đến chục lần nhưng chưa và được miếng nào.
Phút giây này trong đầu cô chỉ có những lời ban nãy Lục Ngạn Diễm nói trong phòng với cô.
Nối lại tình xưa?
Còn có câu nói kinh khủng kia… Thích cô?! Có thể sao?!!
Hai người ở bên nhau nhiều năm như vậy, gia hỏa này thích cô từ bao giờ?! Không phải là tận sau khi ly hôn chứ?
Lời này… mức độ đáng tin thật sự quá thấp!
Còn nữa, hắn không phải thích Khúc Ngọc Khê sao? Chẳng lẽ bởi vì Khúc Ngọc Khê bắt cóc Tiêu Tiêu xong, hắn liền chuyển sang thích cô sao?
Nghĩ đến Khúc Ngọc Khê, nghĩ đến hắn cùng Khúc Ngọc Khê mấy năm nay dắt ràng buộc vướng, Lục Dung Nhan bực bội lấy chiếc đũa ở trong chén chọc chọc.
Không chừng, gia hỏa này chỉ là nói nhảm với cô thôi! Lỡ đâu, hắn chỉ vì cảm thấy trong nhà thiếu mất một người, con của hắn thiếu đi mẹ nên muốn lừa cô trở về thì sao? Con trai cô chỉ thân có mẹ, vì hạnh phúc của con, có lẽ hắn sẽ chấp nhận mọi giá chăng?
“Dung nhan, cơm không ăn ngồi đó ngẩn người ra làm gì?”
Bà Lục phát hiện con gái bất thường nên hỏi.
Kết quả, không phản ứng.
Cô vẫn còn đắm chìm ở trong những suy nghĩ của mình, không màng mọi thứ bên ngoài.
Trên bàn, ba người nhìn nhau liếc mắt một cái.
“Dung Nhan??!”
Bà Lục lại hô một tiếng.
“Dung Nhan!!”
“A??”
Lục Dung Nhan lúc này mới hoàn hồn lại.
“Con rốt cuộc là đang suy nghĩ cái gì vậy? Gọi mấy tiếng mà cũng không có phản ứng, sao, trúng tà sao?”
“Không… không nghĩ gì ạ.”
Lục Dung Nhan có chút chột dạ, vội vàng hướng lùa cơm vào miệng, “Con chỉ nghĩ chút nữa phải mang theo cái gì, nghĩ tới mấy bữa nữa phải đi làm nên có chút buồn bực.”
“Không phải mấy nay con đã đòi đi làm sao? Nói ở nhà chán rồi!” bà Lục bóc mẽ cô.
“Không giống nhau, hiện tại thật sự phải đi rồi, đương nhiên luyến tiếc!”
Lục Ngạn Diễm nhìn cô cố tìm lý do mà cười, cũng không nói thêm gì nữa làm cô xấu hổ.
Vừa thấy Lục Ngạn Diễm bên môi có chút ý cười, Lục Dung Nhan liền bực bội, nếu không phải hắn ở bên tai mình hồ ngôn loạn ngữ, cô liệu có đến nỗi mất hồn mất vía giống như bây giờ sao?
Hắn thế nhưng còn cười! Còn không biết xấu hổ mà cười?!
Lục Dung Nhan đá một cái vào chân Lục Ngạn Diễm dưới gầm bàn.
Chương 105
Cùng Quay Trở Về
“Ui da!”
Lục Ngạn Diễm cố ý lớn tiếng la.
“Làm sao vậy?”
Bả Lục vẻ mặt quan tâm dò hỏi Lục Ngạn Diễm.
“Không có việc gì.”
Lục Ngạn Diễm cười lắc đầu, “Con làm bao cát cho người ta xả cơn giận thôi.”
“Bà ngoại, con thấy né! Là mẹ đá ba á!” Tiểu gia hỏa nhấc tay cáo trạng.
“…”
Lục Dung Nhan tức giận!! Sao cô lại nuôi ra cái đồ bạch nhãn lang a!
Bà Lục mặt trầm xuống, mắng con gái: “Không lễ phép! Đặc biệt ở trước mặt trẻ con mà lại không làm gương tốt.”
“Mẹ, con không có việc gì, đánh là thương, mắng là yêu, con hiểu vậy đó.”
“……” Cái gì mà đánh là thương mắng là yêu? Gia hỏa này đúng là không biết xấu hổ! Đặc biệt còn ở trước mặt trưởng bối.
Lục Dung Nhan thật muốn lấy băng keo dán chặt miệng hắn lại
“Đánh llà thương, mắng là yêu?” Tiểu gia hỏa tức khắc liền đem sáu chữ châm ngôn của ba mình học thuộc lòng, “Như vậy, mẹ đá ba là thích ba nhỉ? Mẹ, ngày thường mẹ hay dạy con, chính là yêu con đúng không?”
“Ừ, … là mẹ yêu con.”
Lục Dung Nhan nhệch miệng ra… đáp lời con rồi cố nói lái sang chuyện khác, “Thôi nào, ăn cơm nhanh nào, ăn cho cao lớn.”
“Dạ, cao thật cao, con muốn lớn lên thật cao giống như ba…”
……………………………………………………………………
Cuối cùng, Lục Dung Nhan vẫn theo Lục Ngạn Diễm về thành phố C. Ở nhà mẹ mấy tháng, đột nhiên phải đi, thật là có chút luyến tiếc.
Ông Lục bà Lục đưa ba người tới cây cầu đối diện, quyến luyến không chịu rời đi.
“Ba, mẹ, về đi! Đừng tiễn nữa, bọn con phải đi rồi.”
“Ừ, lên xe đi! Nhớ cho Tiêu Tiêu thắt dây an toàn, đi đường nhớ chăm nó cho tốt, không để nó mệt, biết chưa?”
Bà Lục không yên tâm nhất là cháu ngoại bảo bối của mình không ngừng dặn dò.
Nghĩ tới việc hôm nay phải tiễn cháu ngoan đi, bà không nhịn được mà lau nước mắt.
Tiêu Tiêu đang dựa vào lòng mẹ, đang luyến tiếc ông bà ngoại thì nhìn thấy bà khóc, nó cũng không nhịn được mà khóc òa lên, nhào ra khỏi lòng mẹ mà chạy tới trước mặt bà ngoại: “Bà ngoại, bà ngoại… Tiêu Tiêu nhớ bà… hu hu hu... Tiêu Tiêu không đi nữa đâu.”
Tiểu gia hỏa nhào vào lòng bà.
Lục Dung Nhan sợ mẹ bế không nổi nhóc con nên vội đưa tay tính đỡ lại bị mẹ cự tuyệt.
Bà Lục ôm cháu khóc càng to, vừa khóc vừa dặn dò: “Tiêu Tiêu, con nhớ là phải về thăm bà ngoại đó!”
“Dạ dạ!!”
Tiểu gia hỏa khóc lóc gật đầu.
“Không có được có bà nội rồi quên bà ngoại nghe chưa…” còn gato với bà nội nữa chứ!
“Không quên không quên!” Tiểu gia hỏa nghiêm túc bảo đảm, vươn tay nhỏ lau nước mắt cho bà ngoại, “Bà ngoại, bà đừng khóc mà, bà khóc một cái là tim gan bé nhỏ của con nó nát ra luôn rồi…”
Lục Dung Nhan nhìn cảnh cảm động trước mắt mà suýt nữa khóc theo, đột nhiên nghe con trai nói làm cho buồn cười.
Tim gan bé nhỏ?! Chẳng biết nó học mấy lời này từ ai nữa.
Bà ngoại cũng bị nó làm cho tức cười, đưa tay lau nước mắt cho nóm “Con cũng là ruột gan của bà ngoại! Về nhà nhớ ăn cơm đúng bữa, biết không?”
“Dạ biết, bà yên tâm đi! Con nhất định sẽ ngoan ngoãn.”
“Được rồi, bà ngoại yên tâm.”
“…”
Chia tay biệt ly vậy mà cũng gần một giờ đồng hồ. Cuối cùng, xe cũng lên đường. Có lẽ, do đã rời xa thành phố C khá lâu nên không biết sao Lục Dung Nhan chợt cảm thấy có chút hưng phấn.
“Mấy tháng không cầm dao mổ, có thấy cứng tay không?” Lục Ngạn Diễm liếc nhìn cô qua gương chiếu hậu hỏi.
“Em cũng không biết chắc nữa.”
Lục Dung Nhan cúi đầu nhìn tay mình, đã quá lâu không cầm dao giải phẫu, có chút nhớ nhung. Đang suy nghĩ thì điện thoại trong túi vang lên. Hóa ra là Giang Trình Minh.
“Giang đại ca!”
Lục Dung Nhan vội bắt máy, cố ý nói to. Tầm mắt khẽ liếc về người đằng trước qua kính chiếu hậu, quả nhiên, Lục Ngạn Diễm vừa mới mang vẻ mặt phơi phới gió xuân đã trầm xuống ngay lập tức.
Cô thật vui vẻ.
Giang Trình Minh: “Nghe Tiểu Mẫn nói em hôm nay chuẩn bị trở lại?”
Lục Dung Nhan: “Đúng vậy, hiện tại em đang trên đường.” cô cúi đầu nhìn đồng hồ, “Chắc khoảng hai tiếng nữa là tới nơi.”
“Hai tiếng nữa? Vậy cũng khoảng giờ ăn chiều, hay là, tối nay mình ăn cơm cùng nhau đi! Cũng lâu rồi không gặp nhau.”
“Cùng nhau ăn cơm ư?”
Lục Dung Nhan trên mặt lộ ra vẻ khó xử, nhìn Lục Ngạn Diễm, “…Em hiện tại đang đi cùng một người bạn, không biết đã có kế hoạch ăn tối chưa, để em hỏi anh ấy đã!”
Bạn a?! Cô ấy định nghĩa mình vậy sao?! Lục Ngạn Diễm không vui cau mày, giảm tốc độ.
Nếu hai tiếng kịp giờ ăn chiều, hắn không ngại đi trên đường thêm một hai tiếng nữa!
Dù sao bọn họ có thể tùy tiện tìm một chỗ ăn cơm dọc đường mà! Hắn tình nguyện ăn bó8t ngon một chút, cũng không muốn để cho người phụ nữ vô tâm nay đi ăn với người khác.
Lục Dung Nhan đương nhiên đã nhận ra tốc độ xe giảm bớt, bởi vì, xe chạy chậm thật sự là quá rõ ràng!
Gia hỏa này cũng không tránh khỏi quá ngây thơ mà.
Cô cùng Giang Trình Minh lại hàn huyên thêm vài câu rồi mới cúp máy.
Cúp máy xong, cô chồm tới phía trước sát vào Lục Ngạn Diễm, “Này! Xe chạy hình như hơi chậm đó nhỉ?!”
“An toàn quan trọng nhất!” Lục Ngạn Diễm không vui liếc liếc cô một cái, “Con trai anh đang ngồi đằng sau mà, đi chậm chút cho đỡ mệt!”
“Đại ca, tốc độ này không đạt tốc độ tối thiểu của đường cao tốc! Đi chậm quá cũng bị phạt đó, coi chừng đó!”
“Không có việc gì, ngàn vàng khó mua được niềm vui của gia!”
Lục Ngạn Diễm tiếp tục bò trên đường.
“Ok thôi, anh vui, vậy anh cứ việc bò tiếp đi!” Lục Dung Nhan không nói nữa mà cúi đầu gửi tin nhắn.
Thật ra, cô nhắn tin cho Giang mẫn, nói với cô nàng tối nay sẽ không kịp ăn cơm tối do anh cô nàng mời, nói bọn họ ăn trước đi, không cần chờ cô, lần sau lại hẹn.
Nhưng, trong mắt Lục Ngạn Diễm, hắn cảm thấy Lục Dung Nhan lúc này khẳng định là đang cùng Giang Trình Minh nhắn tin, từng tiếng “Cộc cộc cộc” tin nhắn kia nó cứ lăn lộn giày xéo trong lòng hắn!!! Vừa lúc đó trên đường cao tốc có một khu nghỉ, Lục Ngạn Diễm dứt khoát đánh tay lái vào, ngừng xe.
Chương 106
Em có thích anh không?
Xe dừng lại, hắn đẩy cửa xuống xe. Quay lại thấy Lục Dung Nhan vẫn ngồi trên xe chuyên chú nghịch di động.
Lục Ngạn Diễm không kiên nhẫn gõ gõ cửa sổ xe, nghe được tiếng gõ cửa sổ, Lục Dung Nhan lúc này mới hạ kính cửa sổ xe, vẻ mặt nghi hoặc nhìn Lục Ngạn Diễm bên ngoài .
Lục Ngạn Diễm vẫy vẫy tay, ý bảo cô đi xuống.
Lục Dung Nhan nói: “Em không cần đi toilet, anh đi đi, em trên xe trông con!”
“Xuống xe đi, chúng ta tâm sự.”
“Hả?”
Lục Dung Nhan do dự một lát, rốt cuộc vẫn đẩy cửa xuống xe.
Trước lúc xuống xe cô không quên mở hé cửa kính cho gió lưu thông trong xe cho Tiêu Tiêu rồi mới khóa cửa xe.
“Anh làm gì đó?”
“Liêu cái gì?” Lục Dung Nhan hỏi Lục Ngạn Diễm đối diện.
Lục Ngạn Diễm móc hộp thuốc từ trong túi móc ra, lấy thuốc châm lửa, rít một hơi thật sâu:”Em cùng Giang Trình Minh… Còn liên hệ?”
“Có a! Đương nhiên là có, vì cái gì lại không có? Giang đại ca đối với em khá tốt, sao em lại không liên hệ nữa?”
“Em không nhìn ra người ta có ý với em à?”
“…” Lục Dung Nhan buồn cười nhìn hắn, hỏi ngược lại: “Người ta có ý với em thì sao? Chẳng lẽ, chỉ vì người ta có ý với em thì em phải cắt đứt liên hệ với người ta? Tại sao chứ? Lục tiên sinh, hiện tại em là người độc thân đó nha!”
Lục Dung Nhan hảo tâm nhắc nhở hắn.
Lời này vừa nói ra, thật đúng là làm Lục Ngạn Diễm có chút không biết nên nói tiếp như thế nào. Cô hiện tại đúng thật là độc thân, chính mình cũng không có tư cách không cho bọn họ đến gần.
Lục Dung Nhan khoanh tay trước ngực, ngửa đầu cười nhìn hắn, “Lục viện trưởng, anh đừng như vậy, anh như vậy sẽ làm em hiểu lầm anh là ghen đó!”
“Chẳng lẽ em không nhận ra à? Anh đang ghen đó!”
“…”
Đối mặt với Lục Ngạn Diễm thẳng thắn thành khẩn, Lục Dung Nhan á khẩu không trả lời được.
“Anh không thích em ở bên cạnh người nào khác ngoài anh, anh sợ em thay đổi đi thích người khác, đặc biệt là cái gã Giang Trình Minh kia!!”
Lúc Lục Ngạn Diễm nói những lời này khuôn mặt tuấn mỹ kia lại hiện lên vài phần tính trẻ con.
Hắn lo lắng bảo bối của mình bị người khác đoạt đi rồi!
Trước đó, Lục dung nhan chưa từng gặp qua biểu tình này của Lục Ngạn Diễm , nói thật, cô có chút kinh ngạc.
Cô từng nghe qua một câu, đàn ông trong tình yêu sẽ trở nên trẻ con trước mặt người phụ nữ của mình. Khi đó, cô cũng không hiểu rõ lắm, cũng chưa từng gặp qua Lục Ngạn Diễm trẻ con, nhưng tình cảnh trước mắt…
“Lục Dung Nhan, rốt cuộc em có nghe anh nói chuyện không đó?”
Thấy nữ nhân trước mặt còn đang ngẩn người, Lục Ngạn Diễm có chút bực, duỗi tay qua, xoay mặt cô về phía đối diện mình: “Lục Dung Nhan, anh hỏi em, em rốt cuộc có thích anh không hả?”
“A???”
Lục Dung Nhan vẻ mặt ngốc nghếch nhìn hắn.
Ơ… chuyện này là như thế nào? Sao tự nhiên hỏi chuyện thế này?!
“A?” Lục Ngạn Diễm khó thở, “Thái độ này của em là sao? Anh hỏi em, em rốt cuộc có thích anh hay không?”
“…” Gia hỏa này, da mặt dày như vậy từ khi nào? Hiện tại đang giữa đường mà, sao lại không để ý người ta nghe thấy vậy.
“Được rồi, anh hỏi câu hỏi khác, em… từ trước tới giờ em có từng thích anh không? Có từng động tâm với anh bao giờ chưa?”
Lục Dung Nhan á khẩu không trả lời được nhìn hắn.
Hồi lâu, thấy Lục Dung Nhan đều không đáp, Lục Ngạn Diễm rốt cuộc hạ cờ thua cuộc, “Thôi, không cần đáp án, không muốn trả lời thì không trả lời, anh cũng không ép em.”
Lục Ngạn Diễm kỳ thật là không muốn nghe tới những đáp án mà mình không muốn.”
“Lên xe đi! Muốn đi toilet không? Có đói bụng không?”
“…Anh hỏi liên tiếp vậy, làm gì mà kỳ quái vậy chứ?”
“...”
“Anh lôi em xuống xe chỉ để nói như vậy thôi sao?”
“Lên xe đi.”
Lục Ngạn Diễm tâm tình có vẻ có chút chùng xuống.
Lục Dung Nhan bật cười, “Quan hệ của em và Giang Trình Minh, em chẳng nhớ đã giải thích vớ anh bao nhiêu lần rồi! Em với anh ấy thật sự chỉ là bạn bình thường, còn nữa, nãy giờ em không có nhắn tin với anh ấy mà nhắn tin cho Giang mẫn. Còn nữa, em đã từ chối ăn cơm rồi, anh có thể yên tâm! Đã bắt anh đến đón mẹ con em rồi, đâu thể để anh tới bữa cơm cũng ăn không đàng hoàng?! Tối nay em mời anh ăn cơm, có thể đi chưa nào?”
“Đây chính là em nói đó nha!”
Lục Ngạn Diễm mặt vừa như chì đã toét miệng cười ngay tức khắc. “Nhớ đó, không được đổi ý! Đương nhiên, anh cũng sẽ không cho em cơ hội đổi ý. Lên xe đi!”
Hai người cùng cười rồi lên xe.
Tiêu Tiêu tiểu gia hỏa lúc này vẫn đang ngủ say, chưa hề có dấu hiệu tỉnh lại. Mà xe cũng không còn như còn rùa bò trên cao tốc nữa.
Lục Dung Nhan lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, bữa chiều rốt cuộc không cần phải giải quyết trên đường cao tốc nữa.
Bất quá, tối nay đi đâu ăn cơm đây?
Đang nghĩ ngợi bỗng nhiên, di động trong túi Lục Ngạn Diễm liền vang lên.
La Lục Ngạn Sanh gọi tới. Lục Ngạn Diễm đeo tai nghe bluetooth trả lời, nghe tiếng Lục Ngạn sanh hỏi : “Đón được em dâu chưa?”
“Rồi, sắp về tới rồi.”
“Vậy là tốt rồi! Mẹ nói, buổi tối mọi người đều về nhà ăn cơm, kêu em đưa em dâu về cùng.”
Lục Ngạn Diễm nghe vậy, quay đầu lại nhìn Lục Dung Nhan. Lục Dung Nhan cũng nhìn hắn.
Lục Ngạn Diễm trả lời: “Em hỏi ý kiến cô ấy đã.”
“Ừ, bất quá mẹ muốn gặp bảo bối của mình, em về rồi thì cho Tiêu Tiêu sang gặp mẹ nha, mẹ thật sự nhớ nó muốn bệnh rồi.”
“Ừ, em đã biết.”
Lục Ngạn Diễm cúp máy rồi quay đầu lại hỏi Lục Dung Nhan, “Mẹ kêu chúng ta trở về ăn cơm, hôm khác em mời anh nha!”
“Hay anh đưa Tiêu Tiêu về, em không đi đâu.”
Lục Dung Nhan nói, đắp lại chăn cho con. “Em đã không còn là người họ Lục nhà anh, giờ lại về ăn cơm cảm thấy không phù hợp…”
Lục Ngạn Diễm trên mặt không vui, bất quá hắn cũng không nói rõ, chỉ gật gật đầu, “Em không muốn về thì thôi, anh cũng không ép, để anh nói mẹ hôm khác mình về.”
“Anh cùng Tiêu Tiêu trở về đi! Em ăn một mình được rồi, mẹ anh đã chuẩn bị cơm rồi, anh và Tiêu Tiêu không về sao mà được.”
Lục Dung Nhan không muốn làm bà thất vọng. Suốt thời gian làm dâu nhà họ Lục, bà nội Tiêu Tiêu chưa từng đối xử tệ với cô.
“Em không đi thì cha con anh cũng không đi.”
“…”
Lục Dung Nhan phát hiện gia hỏa này thật đúng là càng ngày càng trẻ con!
“Hay là mình cùng đi! Ăn một bữa thôi mà, anh còn có thể làm gì em chứ!”
Lục Dung Nhan ngẫm nghĩ, lại nhìn con, lúc lâu sau mới nói: “Thì đi! Em cùng anh trở về nhà anh ăn cơm.”
“OK!” Lục Ngạn Diễm rốt cuộc lộ ra nụ cười vừa lòng.
Chương 107
Say Rượu
Biết bọn họ sẽ về nên bà Thôi Trân Ái đã đứng ở cửa chờ sẵn. Xe vừa vào tới nhà, chưa ngừng lại hẳn thì bà đã vội bước tới: “Tiêu Tiêu cháu ngoan của bà ơi.”
Quả nhiên! Người già chỉ còn biết tới cháu mình, con cái thì quên sạch hết.
“Nội ơi…”
Tiểu gia hỏa vừa nghe tiếng bà đã gấp tới chờ không nổi mà nhảy xuống xe, không kịp để mẹ nắm tay dắt xuống.
“Tiêu Tiêu, con chậm thôi, coi chừng ngã!”
Cô đi theo ở phía sau, sốt ruột nhắc nhở.
Tiểu gia hỏa mới đi chưa tới hai bước, đã bị Thôi Trân Ái nhào tới ôm chặt, “Bảo bối, nhớ con muốn chết luôn!”
Thôi Trân Ái hôn liên tiếp trên khuôn mặt nhỏ , tư thế dường như hận không thể hôn khắp cả người thằng bé, hai mắt đỏ lên: “Con đã trở lại rồi! Không về nữa thì chắc quên nội luôn rồi!”
“Mẹ, mẹ cũng quá khoa trương, đừng khóc, coi chừng hù tới bảo bối tôn tử của mẹ đó.”
Lục Ngạn Diễm đi lên phía trước vỗ về mẹ mình. Lục Dung Nhan cũng tới theo, đối mặt với bà, cô cũng không biết phải xưng hô sao cho phải, suy nghĩ mãi sau cùng cô quyết định gọi một tiếng “Mẹ.”
Nói thật, đột nhiên sửa miệng, cô thật là có chút không quen.
Nghe Lục Dung Nhan vẫn gọi mình là ‘mẹ’ bà Thôi Trân Ái vô cùng cao hứng, liên tục gật đầu đáp lời, “Rồi rồi, mau vào ngồi nào, tối nay mẹ nấu đồ con với Tiêu Tiêu thích ăn nhất.” nói rồi bà kéo Lục Dung Nhan vào nhà.
Không biết sao, giờ khắc này, Lục Dung Nhan trong lòng cũng có vài phần cảm động, nói thật, cô vốn tưởng rằng cái nhà này đã tan, cô không còn cơ hội làm thành viên trong gia đình nữa, nhưng không ai coi cô như người ngoài, mà so với việc cô đối xử với Lục Ngạn Diễm thì người Lục gia đối xử với cô thật sự ôn nhu hơn nhiều.
Vào cửa, liền thấy Lục Ngạn Sanh đang ngồi nói chuyện với ông Lục trong phòng khách. Vừa thấy bọn họ trở về, Lục Ngạn Sanh vội đứng lên.
Lục Dung Nhan lễ phép cchào hỏi, “Ba, Ngạn Sanh ca. Chúc mừng năm mới!”
“Chúc mừng năm mới!” Lục Ngạn Sanh cười đáp lại một câu, “Đã trở lại thì tốt rồi, chuẩn bị ăn cơm.”
“Ăn cơm, ăn cơm!”
Thôi Trân Ái quay vào trong bếp nói.
Cũng vì Tết nhất nên lúc ăn cơm mọi người khui vài chai vang đỏ uống mừng. Lục Dung Nhan cũng cao hứng, uống vài ly cùng Lục Ngạn Diễm cùng Lục Ngạn Sanh.
Một bữa cơm mà cả nhà uống hết ba chai vang đỏ.
Lục Dung Nhan kỳ thật cũng đã lâu không uống nhiều rượu như vậy, uống xong thì cả người như lửa đốt, nửa tỉnh nửa say chuếnh choáng, mơ mơ màng màng đã bị người giúp việc đỡ vào phòng của cô và Lục Ngạn Diễm trước kia.
Về phần Lục Ngạn Diễm, cô không biết hắn rốt cuộc có say hay không, dù sao lúc này cô không đủ sức để quan tâm tới ai nữa.
Vào phòng xong, tắm cô cũng không kịp, thậm chí áo lạnh cũng không cởi, chui luôn vào chăn mơ mơ màng màng ngủ rồi.
Cô thật sự ngủ rất say, đến tận gần hai giờ sáng mới bừng tỉnh vì nóng quá.
Mơ mơ màng màng, cô chậm rãi mở mắt ra.
Trong phòng tối đen, chỉ có một ngọn đèn ngủ mỏng manh.
Chẳng nhìn rõ được gì.
Cô đang định đá chăn, định thần lại, thì nghe có tiếng nói bên cạnh: “Tỉnh rồi à?”
Lục Dung Nhan đột nhiên cả kinh, cảm giác buồn ngủ cùng cảm giác say đều thì bay biến hơn phân nửa.
Là Lục Ngạn Diễm.
“Bộp” một tiếng, công tắc đèn bật mở, cả phòng sáng choang.
Lục Dung Nhan theo bản năng dùng tay che mắt lại.
Lục Ngạn Diễm từ trên giường ngồi dậy, vẻ mặt mơ màng, dựa vào đầu giường, dáng vẻ như bị đánh thức chưa kịp tỉnh.
Mà lúc này, Lục Ngạn Diễm cũng giống như cô, vẫn còn mặc áo lạnh mà đi ngủ.
Quần áo cũng không thay.
Ánh mắt còn đọng men say, hắn xoa xoa huyệt Thái Dương, “Anh chỉ nhớ rõ là mẹ đỡ anh vào phòng, còn lại anh chẳng nhớ gì…”
“…” Lục Dung Nhan nhìn hắn, không nói chuyện.
Lục Ngạn Diễm lại nói: “Em yên tâm đi! Anh khẳng định không chạm vào em, bằng không, hai ta cũng không đến mức đều bị nóng tới tỉnh, ai làm xong việc còn đem áo lạnh mặc vào?”
“…Em không có ý đó.”
Lục Dung Nhan cũng đang bị nhức đầu kinh khủng, cô xoa xoa giữa trán, nói: “Chỉ là đột nhiên như vậy, làm em có chút ngốc…”
Nói xong, cô xốc chăn xuống giường.
Không biết có phải vì xuống giường quá gấp không mà cô đột nhiên lảo đảo, suýt nữa ngã quỵ. Cũng may, Lục Ngạn Diễm tay mắt lanh lẹ, vươn tay ôm lấy eo cô, Lục Dung Nhan thuận thế ngã nhào vào ngực hắn.
“Làm gì?”
“Cảm ơn…” Lục Dung Nhan nói tiếp, “Chóng mặt quá!”
“Em nằm thêm chút nữa đi, có gì ngày mai sáng rồi tính.”
Lục Dung Nhan nằm im trong lòng hắn, không nhúc nhích. Không phải cô không muốn động đậy mà không còn sức, đầu càng thêm choáng váng. “Có cảm giác mọi thứ cứ xoay vòng vòng.”
Lục Ngạn Diễm đưa tay, dùng chút lực đỡ cô lên giường, “Em nghỉ đi.”
“... Em nóng, em muốn tắm.”
“Nóng thì cởi đồ ra.”
Lục Ngạn Diễm nói, buông cô ra, cởi áo khoác cho cô rồi ném lên sô pha đối diện.
Lục Dung Nhan nhìn hắn, có chút thất thần.
À. Nhất định là do rượu!
Quả nhiên a! Không thể tùy tiện uống rượu! Cô lắc lắc đầu, kết quả… càng chóng mặt.
“Đã chóng mặt còn lắc đầu! Em để yên cho bản thân mình xem nào.” Lục Ngạn Diễm vội giữ đầu cô lại.
Lục Dung Nhan ngốc ngốc nhìn hắn, hai má hây hây phiếm hồng, “Lục Ngạn Diễm, hai chúng ta đều đã ly hôn, không thể lại như vậy ngủ cùng giường… Em… Em đi ra ngoài…”
“Đi đâu nữa?!”
Lục Ngạn Diễm vừa cởi khuy áo khoác cho cô vừa nói: “Ngủ cũng ngủ bao lần rồi, thêm một lần nữa có sao đâu!”
“... Anh làm gì… cởi khuy áo em!”
Lục Dung Nhan túm tay hắn lại. Tay cả hai đều nóng rực. Giây phút đầu ngón tay chạm nhau cảm giác như có dòng điện chạy qua. Động tác của Lục Ngạn Diễm bỗng ngừng lại, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm cô mặt đang hồng nhuận bên dưới.
Lục Dung Nhan tựa hồ cũng ý thức được động tác này của mình có chút không ổn, cô chậm rãi buông lỏng tay ra, lại không dám nhìn vào đôi mắt nóng rực sâu thẳm kia của hắn.
Cô khẽ liếm môi, chợt cảm thấy miệng khô lưỡi nóng.
Lục Ngạn Diễm vừa thấy cô liếm môi, bên dưới không tự chủ được, hắn thu hồi tay tới, “Tự em cởi đi! Anh đi tắm.”
Hắn nói, xốc chăn, đi xuống giường .
Lục Ngạn Diễm đầu tiên là đi mở cửa.
Quả nhiên, cửa đã bị người khóa trái từ bên ngoài.
Hắn sớm đoán được.
Lục Ngạn Diễm xoay người đi vào phòng tắm.
Lục Dung Nhan hỏi hắn: “Không mở được cửa!”
Lục Ngạn Diễm gật đầu, “Mẹ anh có kịch bản nhất quán thật.”
Nói xong, đi vào trong phòng tắm.
Chương 108
Ôm nhau ngủ!
Trong phòng tắm truyền tới tiếng nước chảy làm Lục Dung Nhan dần thanh tỉnh. Cô cố gắng gượng ngồi dậy.
Đầu giường không biết ai đã chuẩn bị sẵn nước trà, cô bưng lên uống hai ngụm. Đầu lại choáng váng hơn nữa.
Tóc đã bị mồ hôi đổ ra ướt bết cả lại, cả người nhơm nhớp, nếu không tắm thì cô thật sự không ngủ nổi.
Cô mơ hồ xốc chăn xuống giường, cố hết sức vịn vào tủ đầu giường mới có thể đi tới sô pha gần đó. Vừa chạm vào sô pha, cả người cô vô lực ngã nhào xuống, tay chân bải hoải mãi mới cởi được áo khoác ra, cảm giác thoải mái hơn không ít.
Lục Ngạn Diễm tắm rửa xong, quấn khăn tắm từ bên trong ra tới, liền nhìn thấy cô nghiêng đầu ngủ trên sô pha. Đôi mắt sâu thẳm ánh lên một tia sáng nhu hòa. Hắn cất bước lại gần, nhẹ bước hơn rất nhiều.
Cô thực ra ngủ cũng không sâu lắm, hắn vừa lại gần cô đã cảm nhận được. Hàng mi cong dài nhẹ nhàng chớp, không mở mắt ra mà chỉ mơ màng ậm ừ gì đó. Lục Ngạn Diễm không nghe rõ, hắn dứt khoát cúi xuống ngồi xổm trước mặt cô, nhẹ giọng hỏi “Em nói gì, anh không nghe rõ.”
“…Em nói, em muốn tắm rửa……”
Lục Dung Nhan lại lẩm bẩm một lần nữa.
“Ngủ đi, sáng mai dậy rồi tắm!” Lục Ngạn Diễm định bế cô về giường.
“Không cần!”
Lục Dung Nhan cự tuyệt, mở bừng mắt phất tay: “Em muốn tắm trước.”
Lục Ngạn Diễm đành chiều theo ý cô: “Rồi, anh đưa em đi tắm.”
Nói, rồi đặt tay lên sô pha, bế cô lên đi nhanh vào phòng tắm.
Lúc này kêu cô tắm vòi sen đương nhiên là không thể nào.
Lục Ngạn Diễm đặt cô vào bồn tắm. Lục Dung Nhan mềm oặt dựa vào thành bồn, đôi mắt khép hờ lim dim nhìn hắn.
“Có thể tự mình tắm không?” Lục Ngạn Diễm không yên tâm hỏi cô.
Lục Dung Nhan gục gặc gật đầu.
“Thật sự?”
Lục Ngạn Diễm cảm thấy cô cũng không tỉnh táo lắm.
Lục Dung Nhan dùng ngón tay chỉ cửa phòng tắm, “Anh… Đi ra ngoài! Em muốn tắm rửa……”
Lục Ngạn Diễm nhíu mày nhìn cô một lúc rồi mới đứng dậy đi ra khỏi phòng tắm.
Trong phòng tắm truyền tới tiếng nước chảy, có lẽ cô bắt đầu xả nước vào bồn.
Lục Ngạn Diễm không còn tâm trạng để ngủ, hắn đi tới đi lui trước cửa phòng tắm, lắng nghe mọi động tĩnh trong phòng, chỉ sợ bên trong xảy ra chuyện gì khác thường.
Tiếng nước, ngừng.
Tiếp theo, không có thanh âm.
Chuyện gì xảy ra?
“Dung Nhan?”
Lục Ngạn Diễm dán người ở ngoài cửa phòng tắm ngoài gọi cô.
Không có đáp lại.
“Dung nhan? Em không sao chứ??”
“Lục Dung Nhan —”
“Trả lời anh!!”
Gọi vài tiếng, Lục Ngạn Diễm không còn chờ nổi đẩy cửa phòng tắm xông vào.
Nhìn thấy người phụ nữ trong bồn tắm, Lục Ngạn Diễm vừa buồn cười vừa tức giận.
Nước xả vừa đủ, nhưng cô còn mặc nguyên quần áo ngồi trong bồn. Toàn thân đã ướt đầm, mà quan trọng nhất là nước lạnh ngắt!!
Thật là đồ ngốc mới tin tưởng rằng cô có thể tự tắm.
Mà cô thì sao?
Còn nằm xoài dựa vào thành bồn tắm, không có một chút phản ứng, chỉ có mí mắt lim dim thể hiện mình còn tỉnh. Lục Ngạn Diễm vội bước tới, vớt cô từ dưới nước lên, vội lấy khăn lông bao lấy toàn thân cô rồi bế cô ra khỏi phòng tắm.
Cô bị lạnh nên rùng mình, run nhè nhẹ.
Lục Ngạn Diễm lúc này đã bắt đầu hối hận, ban nãy hắn không nên để cô một mình vào phòng tắm như vậy.
Hắn lo cô bị cảm nên hắn trực tiếp ôm cô ngồi bên cạnh máy sưởi.
Không có ghế dựa, hắn dứt khoát ngồi trên mặt đất, đặt cô ngồi trên đùi mình. Hắn cũng không để ý tới nước đọng trên người cô, mặc cho cô thoải mái dựa vào ngực mình.
Lục Dung Nhan có lẽ là bởi vì mí mắt đã nặng trĩu, cảm nhận được hơi ấm từ phía trước, lại có vòng tay khiến con tim mình hoàn toàn an tâm ở phía sau, khuôn mặt nhỏ giãn ra, cứ thế ngủ vùi trong lòng Lục Ngạn Diễm.
Lục Ngạn Diễm nhìn cô trong lòng mà có chút buồn cười.
Do dự mấy giây, sau cùng cũng phải động tay cởi hết quần áo ướt nhẹp của cô ra. Nếu không cởi ra, có lẽ cô sẽ bị cảm thật!
Quần áo cởi ra, lộ ra làm da cô trắng như tuyết khiến ánh mắt Lục ngạn Diễm càng thêm đen thẳm, cổ họng cũng nóng rực.
Nhìn dáng người cô thật sự không giống là mẹ của một đứa bé năm tuổi!
Kỳ thật Lục Ngạn Diễm cảm thấy chính mình rất buồn cười, trước đây hắn không hề thích cô, thấy cô cái gì cũng không vừa ý, cảm thấy cô toàn là tật xấu. Nhưng giờ lại đi thích cô, những thứ mà trước đây hắn coi là tật xấu chẳng hiểu sao lập tức trở thành toàn là ưu điểm.
Tỷ như cô bây giờ mơ màng, còn cả mùi rượu chưa tan, nếu là trước đây hắn đã ném cô ra xa vạn dặm!
Khó trách nha đầu này muốn náo loạn đòi mình ly hôn!
Lục Ngạn Diễm một lần nữa giúp cô quấn chặt khăn tắm lại, ôm cô vào lòng thật chặt.
Cúi đầu thấy cô đã ngủ say, nhưng vẫn dụi dụi vào người hắn.
Hắn thích cảm giác được cô ỷ lại như thế này, trong trí nhớ của hắn, trước giờ cô chưa từng dựa vào hắn đến như vậy, loại cảm giác này, thật không tệ!
Làm hắn trầm mê, không muốn phá vỡ.
Cho nên, hắn dứt khoát ngồi như vậy, để mặc cô dựa vào ngực mình ngủ.
Lục Ngạn Diễm cúi đầu ngắm cô trong lòng, đôi mắt càng lúc càng dịu dàng thấm đẫm nhu tình, đáy mắt đầy lưu luyến, hắn không nhịn nổi mà cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô…
Lục Dung Nhan có lẽ cảm thấy khó thở nên môi xinh bất mãn lẩm bẩm một chút, Lục Ngạn Diễm sợ cô tỉnh nên vội lùi lại một chút, lại nhìn môi cô mấp máy, hắn không khống chế được bản thân, lại nhẹ nhàng hôn lên.
Hương vị… ngọt ngào…
Hắn cong cong đuôi mắt, nhẹ rời cô ra.
Cứ thế, hắn ôm cô, dựa vào mái đầu cô, ngồi cạnh máy sưởi, cả hai… cùng ngủ.
………………………………………………………………
Hôm sau, sau khi Lục Dung Nhan tỉnh lại nhìn thấy hình ảnh trước mắt mà sửng sốt hồi lâu không hồi phục được tinh thần.
Hôm qua rõ ràng cô ngủ trên giường mà, sao lại thành… sao lại thành cả hai cùng ngủ trên mặt đất?!?
Lúc này, cô đang nằm đè lên thân hình rắn chắc của Lục Ngạn Diễm, hắn đang nằm thành chữ đại trên sàn nhà, một bàn tay còn gắt gao mà vòng ở bên hông cô.
Chính yếu chính là……
Hai người, thế nhưng……
Không ai mặc quần áo!!!
Chương 109
Cho hắn thêm một cơ hội
…Tình huống này là sao đây?!
Lục Dung Nhan lập tức ngồi dậy. Lục Ngạn Diễm vì bị cô ngồi dậy nên mắt nhắm mắt mở ngồi dậy.
Có lẽ vừa tỉnh nên hắn còn chút mơ màng, vài giây sau mới tỉnh táo lại.
Lục Dung Nhan chộp lấy khăn tắm đã bị bọn họ đá văng xa hơn một mét, vội cuốn lên người, đỏ mặt ảo não hỏi Lục Ngạn Diễm, “Chúng ta hôm qua không phải ngủ trên giường sao? Sao lại thành ra nằm trên mặt đất rồi?!”
Lục Ngạn Diễm gãi gãi đầu ngồi dậy, cánh tay vẫn theo thói quen mà quàng lấy eo cô, đôi mắt gian có thêm vài phần sủng nịnh, “Em còn hỏi sao?”
“Liên quan gì em?” Lục Dung Nhan nghiêm túc suy nghĩ.
“Đầu đau không ?” Lục Ngạn Diễm hỏi cô, đưa tay xoa xoa huyệt Thái Dương cho cô.
Lục Dung Nhan lắc đầu, “Còn may, không đến mức quá mệt, bất quá, hai chúng ta sao lại… nằm dưới đất nhỉ?”
Vẻ mặt cô đầy phòng bị, trừng mắt nhìn Lục Ngạn Diễm còn đang lơ mơ, “Nói thật đi, tối qua anh có làm chuyện gì không nên làm với em không?”
Lục Ngạn Diễm buồn cười nhìn cô, “cái gì kêu là việc không nên làm?! Quan hệ giữa chúng ta từ lâu đã chẳng có gì là không nên làm hết.”
“…” Lời này, cô thật đúng là không có cách nào để phản bác.
“Được rồi, đừng ngồi dưới đất, mau mặc quần áo đi! Đừng để bị cảm.”
Lục Ngạn Diễm vỗ vỗ eo cô, ý bảo cô đứng dậy.+
Bỗng nhiên, những chuyện tối qua xảy ra ào ào kéo về, từng ký ức nhỏ nhặt lập tức tỉnh dậy!
Tối qua, hình như cô đi tắm, rồi lại ngâm mình trong bồn nước lạnh, cô thì không thích nước lạnh nên đóng vòi nước lại, muốn ra khỏi bồn nhưng lại không còn sức, cuối cùng… hình như là người đàn ông trước mặt này đã vớt mình ra thì phải?!
Hắn mang cô cả người ướt rượt ra, ôm cô tới cạnh lò sưởi, sau đó…
Hình như hắn đã cởi quần áo của mình và cả của hắn ra, ôm sát mình, bản thân cô cũng mơ màng dựa vào hắn mà ngủ.
Lại sau đó…
Lại sau đó chính là ngày hôm sau tỉnh lại như thế này…
Cho nên là, tối qua nếu như không có hắn, nói không chừng mình sớm đã đông chết ở trong bồn tắm. Giờ nghĩ lại cô còn thấy sợ hãi.
“Ngốc cái gì vậy nào?”
Thấy Lục Dung Nhan còn ngây ngốc, Lục Ngạn Diễm nhắc nhở một câu, “Còn mệt thì lên giường nằm thêm chút nữa đi.”
Lục Ngạn Diễm nói, nhìn đồng hồ trên cổ tay, “Chút nữa anh còn phải sang viện nghiên cứu một chuyến, không thể ở lại bồi em ngủ nữa đâu.”
“Chuyện này… cảm ơn anh.”
Lục Dung Nhan bỗng nói lời cảm tạ.
Lục Ngạn Diễm sửng sốt một chút, có chút mất mát, cười nói: “Sao tự nhiên nói cảm ơn với anh?”
Lục Dung Nhan có chút ngượng ngùng, cuốn mình trong khăn tắm, bò lại trên giường, “Chuyện tối hôm qua…”
Lục Ngạn Diễm vẫn ngồi xếp bằng trên mặt đất, cười cười nhìn cô đang quấn chặt chăn trên giường,
“Thế nào? Anh hẳn là chưa làm chuyện gì không nên làm phải không?”
“... không phải là anh nói anh phải đi sao? Còn ngồi dưới đất làm gì? Không đi trễ rồi sao?”
Lục Dung Nhan vùi đầu trong chăn nói lái sang chuyện khác.
“Ừ, tới lúc phải đi rồi.”
Lục Ngạn Diễm đứng dậy, đôi chân thon dài hướng về phía mép giường. Hắn cúi người, xốc chăn, ngồi lên giường. Cánh tay rắn chắc tìm tòi, bá đạo, một tay kéo Lục Dung Nhan vào trong lòng mình.
Lục Dung Nhan giật mình, trong nhất thời, thân thể mềm mại hoàn toàn dán sát vào người hắn không một chút cách trở nào. Cả người cô lập tức nóng bừng như lửa. “Anh.... anh làm gì? Không phải nói phải đi sao??”
Lục Ngạn Diễm không nằm xuống, chỉ là ngồi dựa vào đầu giường, nhắm mắt lại, ôm cô thật chặt trong lòng mình, “Đừng khẩn trương, nếu em không đồng ý, anh sẽ không ép em làm gì hết.”
“... anh mà tốt vậy?” Lục Dung Nhan rất là hoài nghi.
Lục Ngạn Diễm mở bừng mắt, trong ánh mắt còn nhiễm một tầng ửng hồng sắc tình dục, cổ họng gợi cảm chuyển động một chút, “Tuy rằng anh thật sự muốn… nhưng em không cho thì anh cũng không nghĩ cưỡng cầu. Anh đã nói rồi, anh muốn bắt đầu lại cùng em!”
Lục Ngạn Diễm nói, lại siết chặt cánh tay, “Ôm một cái, rồi anh đi!”
“……” Lục Dung Nhan bị hắn ôm vào trong ngực, cũng hơi tức nhưng cũng không dám vùng ra.
Cũng không biết là bởi vì hắn quá nóng hay do cô quá nóng, hay do chăn bông quá dày, dù sao, không tới nửa phút cả người cô đã đầm đìa mồ hôi
“Lục Ngạn Diễm…”
“Hử?”
Lục Ngạn Diễm hừ mũi nhẹ.
“…Anh ôm em như vậy, nóng!”
Lục Ngạn Diễm cuối cùng cũng buông cô ra. Cứ ôm nữa thì có lẽ hắn không đi no 63i thật.
“Anh phải đi rồi.”
Lục Ngạn Diễm cúi đầu, hôn cô trong lòng rồi mới tiếc nuối đứng lên.
Hắn bắt đầu mặc quần áo.
Lục Dung Nhan cuộn mình ở trong chăn nhìn hắn.
Nghĩ nghĩ một lát…
“À, em nghĩ chút nữa em về lại căn phòng em thuê.”
Lục Ngạn Diễm nghe vậy, tay đang cài áo sơ mi khựng lại, quay đầu lại nhìn cô, ánh mắt trầm xuống mấy phần, “Nhất định phải ở căn nhà đó sao?”
Lục Dung Nhan ngừng lại một chút, chỉ hỏi lại một câu: “Anh thấy sao?”
“Cũng được”
Lục Ngạn Diễm trả lời, gật gật đầu, tiếp tục sửa sang lại áo sơmi, “Em còn thiếu anh một bữa nha, tính khi nào mời anh?”
“... anh muốn khi nào?”
“Hôm nay ăn trưa đi!”
Lục Ngạn Diễm nhìn đồng hồ, nói: “Anh tranh thủ, khoảng ba tiếng xong việc, xong anh về đón em, ăn cơm xong anh đưa em về nhà thuê, được không?”
“A… được.”
Lục Dung Nhan gật đầu, “Vậy anh đi đi, em ngủ tiếp.”
“Ừ, xong việc anh gọi em.”
Lục Ngạn Diễm áo mũ chỉnh tề ra cửa.
Cửa vốn bị khóa trái, nhưng chẳng biết bà Thôi Trân Ái đã mở khóa khi nào.
Lục Ngạn Diễm đi rồi, chỉ còn lại Lục Dung Nhan một người vùi trong chăn ngây ngốc. Cô vốn cho rằng mình có thể ngủ tiếp, nhưng Lục Ngạn Diễm vừa đi, cô phát hiện rốt cuộc ngủ không được.
Trong đầu cô toàn những việc phát sinh giữa cô là Lục ngạn Diễm từ tối qua tới sáng nay.
Cô cảm thấy, cứ thế này có khả năng cô lại trầm luân với hắn nữa!
Đối với Lục Ngạn Diễm, cô biết bản thân mình không có khả năng chống cự lại sự ôn nhu này.
“Ai, không nghĩ, không nghĩ nữa!!”
Lục Dung Nhan dùng sức lắc lắc đầu, cố ép bản thân không suy nghĩ nữa, nhưng chỉ giây tiếp theo, đầu óc cô lại toàn hình ảnh của người đàn ông kia. Cô nhịn không được, tự hỏi bản thân: “Nếu hắn thật sự… động tâm với mình thì sao?”
Liệu cô có muốn cho hắn thêm một cơ hội không?
“Không được không được!!” Lục Dung Nhan tức khắc phủ quyết ý tưởng đáng sợ đó. “Lục Dung Nhan, kiên định nào!!! Thật vất vả mới thoát ly khổ hải, hiện tại sao? Lại muốn đi vào ngõ cụt sao?”
Chương 110
Một lần nữa bước vào cuộc đời anh!
Lục Ngạn Diễm thật sự trở về trước giờ cơm trưa. Lúc hắn đưa Lục Dung Nhan đi, Thôi Trân Ái còn phê bình:
“Vất vả lắm mới về nhà một chuyến, ở nhà ăn cơm trưa là được rồi! Đi ra ngoài ăn làm gì, có sạch sẽ đâu!”
Nhưng Lục Ngạn Diễm không để ý tới lời mẹ nói mà chở Lục Dung Nhan đi, để con lại Lục trạch.
“Muốn đi đâu ăn?”
Lục Ngạn Diễm hỏi Lục Dung Nhan.
“Em đâu cũng được, anh quyết định đi!”
Lục Dung Nhan kỳ thật không muốn ăn gì, có lẽ do tối qua say rượu tới giờ đầu còn choáng váng, nặng như chì.
Lục Ngạn Diễm thấy cô có vẻ không khỏe thì hỏi, “Còn chưa tỉnh rượu à?”
“…Có khả năng đi!” Lục Dung Nhan xoa xoa huyệt Thái Dương, có chút không tỉnh nổi.
“Tửu lượng yếu sau này uống ít thôi.”
“... Tửu lượng em không yếu, chỉ là hôm qua uống quá nhiều, khó có khi vui như vậy.” cô làm sao chịu nhận mình tửu lượng kém chứ.
Lục Ngạn Diễm cười cười, “Ừ, tửu lượng em tốt, anh không phải đối thủ của em, vừa ýt chưa?”
Đèn đỏ, xe dừng. Hắn kế sát mặt vào bên cạnh Lục Dung Nhan, “Vậy thôi, chúng ta về nhà ăn cơm đi!”
“Mới ra ngoài, lại trở về?”
Lục Dung Nhan cho rằng hắn nói ‘về nhà’ chỉ chính là, về lục trạch.
“Anh nói về nhà chúng ta kìa.”
“…”
Lục Dung Nhan chớp mắt. Cô đương nhiên biết ‘nhà chúng ta’ hắn nói là nhà nào, nhưng chỗ đó hiện không còn là nhà của bọn họ nữa, mà là nhà của hắn! Cô đã sớm đi ra khỏi ngôi nhà đó.
Lục Dung Nhan quay đầu đi, không nhìn hắn nửa, chỉ nhìn ngoài cửa sổ, nói: “Vậy cũng không tốt lắm đâu?”
Lục Ngạn Diễm nhìn cô, không nói lời nào.
Lục Dung Nhan cũng vẫn luôn nhìn ngoài cửa sổ.
Sau một lúc lâu ——
“
“Này, đèn xanh!”
Lục Dung Nhan phục hồi tinh thần lại, nhắc nhở hắn.
Lục Ngạn Diễm nhìn cô thật sâu, rồi mới chậm rì rì khởi động xe, mà lúc này phía sau sớm đã đầy xe, đang điên cuồng nhấn còi.
Lục Ngạn Diễm vẫn chở Lục Dung Nhan về nhà.
Lục Dung Nhan dường như cũng không quá ngạc nhiên, chỉ là hỏi hắn: “Trong nhà có nguyên liệu nấu ăn?”
“Một hồi anh đi ra ngoài mua.”
Lục Ngạn Diễm nhập mật mã, mở khóa.
Lục Dung Nhan phát hiện, mật mã vẫn như cũ không đổi, vẫn là mật mã cũ khi cô rời đi.
Lục Dung Nhan nhắc nhở hắn nói: “Mật mã khóa phải thường xuyên thay đổi mới an toàn.”
Lục Ngạn Diễm thuận miệng đáp lại, “Ừ, em giúp anh đổi đi! Xong nói anh là được.”
“…”
Sao tự dưng cô lại đi thay mật mã cửa nhà người khác thế này?
Lục Dung Nhan đi theo Lục Ngạn Diễm vào nhà, có lẽ là bởi vì đã lâu không có về lại ngôi nhà này, bỗng nhiên trở về, nhìn mọi thứ bên trong đều quen thuộc nên cố có chút thất thần.
Không khí lành lạnh, cô vội quấn chặt áo bông. Lục Ngạn Diễm ném cho cô một tấm khăn choàng, “Em ngồi nghỉ trên sô pha đi, quấn khăn lại, anh giờ mở máy sưởi.”
“…Uh, ok!”
Lục Ngạn Diễm đi mở máy sưởi, Lục Dung Nhan co mình ở trên sô pha nhìn hắn.
Trong ấn tượng, bọn họ trước nay đều chưa từng như thế. Bao năm qua, chỉ có một mình cô ở nhà, mà Lục Ngạn Diễm hiếm khi về nhà, lúc hắn về nhà thì trong nhà đều ấm áp. Cảm giác được hắn chiếu cố khiến cô có chút thụ sủng nhược kinh, hoặc là…
Có chút không quen.
Nhưng cô phải thừa nhận, điều này khiến cô cảm thấy…
Thật ấm áp. Khiến cô có chút cảm giác được coi trọng. Nhưng… Lục Dung Nhan lại lo lắng, nếu được coi trọng như vậy, ấm áp như vậy chỉ là phù dung sớm nở tối tàn, khả năng trong giây tiếp theo liền biến mất không còn nữa.
“Em nghĩ cái gì mà nghiêm túc vậy?” Lục Ngạn Diễm không biết đến gần lại khi nào, ngồi xuống bên cạnh cô.
Lục Dung Nhan lúc này mới hoàn hồn, liếc hắn một cái, ngơ ngẩn lắc đầu.
Lục Ngạn Diễm ánh mắt thật sâu mà nhìn cô, “Đối với anh, em hoàn toàn không xác định sao?”
Lục Dung Nhan sửng sốt, “Rõ ràng như vậy?”
Lục Ngạn Diễm thở dài, vươn tay kéo Lục Dung Nhan ôm vào lòng. Nhưng chỉ lặng lẽ thế mà không nói câu nào.
Cô không xác định được cảm xúc, hắn đều có thể lý giải.
Cho nên, hắn phải cho cô thời gian, làm cô từ từ ổn định và xác định cảm .
Ngón tay Lục Ngạn Diễm vuốt nhẹ lên mái tóc dài mềm mại của cô, “Anh đi siêu thị mua đồ nấu ăn, em không thoải mái thì ở nhà chờ anh.”
“Anh đi mua nguyên liệu nấu ăn??”
Lục Dung Nhan đầy kinh ngạc nhìn hắn, “Anh á? Được không?”
“Sẽ không, nhưng anh có thể học.”
“… Thôi bỏ đi! Em sợ anh mua đồ về không nấu được đó, để em đi với anh!”
“Anh được mà! Anh kh ông những tự mình đi chợ, mà chút nữa anh còn tự mình nấu ăn cơ!”
“... Anh không phát sốt chứ?”
Lục Dung Nhan duỗi tay qua sờ trán hắn.
Không phát sốt.
Cô rụt tay lại, bàn tay bị Lục Ngạn Diễm nắm lấy nhẹ nhàng.
Lục Dung Nhan cố rụt tay lại, lại bị hắn nắm lấy. Lục Ngạn Diễm giữ bàn tay thon của cô trên trán mình, ánh mắt cứ thế nhìn cô sâu lắng.
Lục Dung Nhan bị ánh mắt của hắn hun đến đỏ hồng đôi má. Cô có chút xấu hổ.
“Nhưng mà… anh xuống bếp, đáng tin cậy sao? Không được thì đừng cố, em tuy đầu còn choáng váng nhưng mà nấu một bữa cơm vẫn có thể đó!”
Lục Ngạn Diễm buông tay cô, “Anh có thể chậm rãi học.”
“Anh nghiêm túc?”
“Đương nhiên! Anh không ở nói giỡn.”
“…Được thôi.”
Lục Dung Nhan tỏ vẻ phi thường tán thành thái độ hiếu học của hắn.
Lục Ngạn Diễm nhìn cô, bỗng nghiêm túc nói một câu: “Mấy ngày qua không có em ở nhà, anh thật sự kh ông quen…”
“...”
Sao đang êm đẹp tự nhiên nói thế này?!
Trái tim bé nhỏ của Lục Dung Nhan đập hụt mất mấy nhịp, cô không dám nhìn hắn, chỉ nhỏ giọng nói thầm : “Qua vài bữa, cũng thành thói quen.”
“…” Lục Ngạn Diễm có chút bất đắc dĩ nhìn cô.
“… Làm gì nhìn người ta vậy?” Lục Dung Nhan giả ngu.
Lục Ngạn Diễm nhéo mũi cô, “Tim em làm bằng đá à?”
“…” Này, sao có thể oán cô chứ?
Trái tim cô trở nên lạnh giá như kim cương, còn không phải vì hắn sao?
“Được rồi, anh đi chợ, có gì dặn dò không nào?”
“Để em đi với anh!” Lục Dung Nhan muốn đứng dậy, đã bị Lục Ngạn Diễm ấn xuống.
“Không phải đã nói dần rồi sẽ quen sao? Nếu em không chịu bước chân vào cuộc đời anh thêm lần nữa, thì cứ để anh một mình đi, quen thì quen thôi!”
“…”
Không biết sao, nghe Lục Ngạn Diễm nói ra lời này, Lục Dung Nhan trong lòng lại không hiểu sao lại nhói đau.
“Nếu, em đồng ý quay về bên anh, vậy đi với anh nào!”
Lục Ngạn Diễm vươn tay về phía cô, nhìn cô bằng đôi mắt tràn ngập chờ mong.
Lục Dung Nhan ngơ ngác nhìn hắn, hồi lâu……
Cô rốt cuộc lui về sô pha, “Vậy anh tự mình đi thôi!”
Khoảnh khắc đó, cô rõ ràng thấy được vẻ mất mát nơi đáy mắt của Lục Ngạn Diễm.
Tìm Vợ Như Em
Lục Ngạn Diễm coi như là chịu tuân thủ lời hứa, Lục Dung Nhan lựa cho hắn mấy bộ hắn đều không ý kiến thêm câu nào. Y như cô đã nói, kiểu dáng cứ kệ đi, chỉ cần mặc lên người thoải mái là được.
Mua quần áo xong hai người sánh vai đi về nhà.
“Về nhà rồi em mang đi giặt, phơi ban ngày, tối là mặc được rồi.”
“Ừ.”
“Anh tính ở lại đây mấy ngày?”
Lục Dung Nhan hỏi hắn.
Lục Ngạn Diễm lắc đầu, thành thật trả lời: “Anh chưa tính nữa!”
“... Chưa tính cái gì?”
“Xem ông trời tính ra sao đã.”
“... à cũng đúng.”
“Em sao?”
“Em làm sao?”
“Ừ, em! Em tính ở lại đây đến bao giờ?”
“Em đương nhiên là qua tết rồi.”
Lục Dung Nhan ngẫm nghĩ, “Tết cũng sắp tới rồi! Nửa tháng chứ mấy.”
“Ừ.” Lục Ngạn Diễm gật đầu, “Năm sau trở về đi!”
“Giục em đi làm à?”
“Cũng không khác biệt lắm.”
Lục Dung Nhan đá đá đống tuyết bên cạnh.
“Thực ra em thấy sống ở thị trấn nhỏ như thế này rất thoải mái. Có lúc em thật sự suy nghĩ có nên nghỉ việc về đây làm thầy thuốc ở đây không đó!”
Lục Dung Nhan nói xong quay đầu lại nhìn về phía Lục Ngạn Diễm, thấy Lục Ngạn Diễm cũng đang chằm chằm nhìn mình.
“Anh nhìn em chằm chằm vậy làm gì?”
“Ra Tết anh qua đón em.”
“Hả?”
“Tiện đường đón con.”
“…… Không phải.”
Lời hắn nói có chút không đúng?! Gia hỏa này xác định không nói lộn thứ tự quan trọng đó chứ? Cái gì mà đón cô, rồi tiện đường đón con? Phải là đón con tiện đường đón cô chư?!
“Em còn đang phân vân có từ chức ở bệnh viện không mà!”
“Lục Dung Nhan, em còn hợp đồng với bệnh viện nha, không phải em nói từ chức là từ chức, được không?” Lục Ngạn Diễm không hiểu sao lại tức giận, đột nhiên cao giọng thêm vài đề xi ben.
“Tự dưng lớn tiếng vậy?” Lục Dung Nhan ngơ ngác, mất hứng cay mày. “Đang nói chuyện bình thường mà, tự dưng nổi đóa lên vậy?”
Lục Ngạn Diễm im lặng, mím môi đi nhanh về phía trước.
Nhìn dáng đi của hắn, Lục Dung Nhan cảm thấy hắn giống như thật sự tức giận.
Cái quái gì vậy? Vừa rồi mình có làm gì đâu mà hắn lên cơn chứ!!! Đàn ông đàn ang làm gì mà tự dưng tâm lý quái quái như chị em tới tháng vậy?
Sau cùng cô vẫn đuổi theo, túm lấy tay áo hắn: “nào, sao vậy? Đang êm đẹp tự dưng bốc hỏa là sao?”
“Anh không bốc hỏa!” Lục Ngạn Diễm không chịu thừa nhận.
“Còn nói là không, anh nhìn lại chân mày anh kìa, dựng thẳng lên rồi kìa.”
Vừa nói, cô vừa diễn lại biểu tình của hắn. Đôi chân mày xinh xắn cau lại vô cùng đáng yêu.
Lục Ngạn Diễm không khỏi hòa hoãn hơn, “Ngu ngốc!”
“... Xàm! Đang an đang lành tự dưng nói người ta thế hả?! Vậy anh nói đi, tự dưng bực bội cái gì?”
Luc Ngạn Diễm đưa tay nhéo lỗ tai bé xinh hồng hồng đang lạnh cóng của cô, lực tay rất nhẹ nhàng, “Sang năm ngoan ngoãn về lại thành phố C đi! Việc ở lại đây, anh nói cho em biết, nghĩ cũng đừng nghĩ tới!”
“Anh tức giận vì việc này?” Lục Dung Nhan cẩn trọng, “Ừ! Em thừa nhận, em là một bác sỹ phi thường ưu tú, nhưng với danh hào của ba anh thì tìm bác sỹ giỏi cỡ em đâu có khó?! Cho nên anh cũng không cần phải… uhm uhmmm…”
Lục Dung Nhan không thể nói xong, chỉ trong giây lát, cô cảm thấy đôi môi đông cứng của mình như mềm nhũn. Đôi môi của Lục Ngạn Diễm đã che kín miệng nhỏ của cô, nụ hôn đã đầy say đắm.
Lục Dung Nhan vẻ mặt hoảng sợ trừng mắt nhìn hắn.
Bừng tỉnh, cô sợ tới mức đưa tay đẩy hắn ra, ai ngờ hắn lại như đã đoán trước được việc cô tính làm, một tay bắt lấy tay cô, một tay ôm chặt eo bé, mà túi giấy quần áo chẳng biết đã bị hắn ném trên đống tuyết từ lúc nào, quần áo rơi ra ngoài cũng chẳng bận tâm.
“Lục…… Lục Ngạn Diễm, anh làm gì vậy?”
Lục Dung Nhan hoàn toàn phản ứng không kịp.
Lục Ngạn Diễm ôm sát eo bé xinh của cô khiến thân thể mềm mại của cô tựa sát vào ngực mình, dù mặc áo bông dày nhưng cả hai vẫn có thể tinh tường cảm giác được độ ấm của đối phương.
“Đúng là, muốn tìm được một bác sỹ như em là vô cùng đơn giản, nhưng muốn tìm một người vợ như em…”
Mày kiếm hắn nhếch lên, hắn hắng giọng, giọng hắn trở nên khàn khàn, “Em nói anh phải đi đâu tìm đây?”
“……” Lời này là có ý tứ gì??
Trong giây lát, Lục Dung Nhan tinh tường nhận ra tim mình đập hụt vài nhịp.
Sao hắn đột nhiên nói mấy lời này với mình? Hắn có biết những lời này sẽ khiến cô suy nghĩ nhiều không? Thậm chí khiến cô hiểu lầm…
“Em… em không hiểu ý anh là sao?”
“Nói không hiểu, thì… làm…!”
Lời vừa dứt, đôi môi ẩm ướt của hắn lại lần nữa phong kín đôi môi đỏ của cô, lưỡi hắn đã len vào miệng cô, tùy ý công thành đoạt đất, chiếm lĩnh thành trì chỉ thuộc về hắn
Mới đầu, Lục Dung Nhan còn thử phản kháng, nhưng dần dần dường như mọi sức lực trong cơ thể cô đã bị hắn hút hết, sau cùng, cô chỉ có thể mềm nhũn dựa vào ngực hắn, tùy ý để hắn hôn…
Tùy ý hắn, ở trong miệng cô, càng làm càng muốn nhiều hơn! Cũng may, thời tiết hôm nay tuyết lớn nên ít người đi lại ngoài đường, nên cũng không ai thấy bọn họ khanh khanh ta ta.
Nếu có người thấy chắc Lục Dung Nhan cô sẽ xấu hổ chết mất. Thị trấn này vốn nhỏ, việc cô hôn môi trên đường bị thấy thì chắc không tới buổi chiều thì cả trấn cũng đã tỏ tường.
____
Đến khi cô về tới nhà, mặt vẫn đỏ bừng. Bà Lục còn tưởng cô bị lạnh trên đường: “Lạnh tới mức đỏ hết cả mặt rồi, mau vào nhà, đừng để bị cảm lạnh!”
Bị mẹ nói vậy khiến mặt cô càng đỏ bừng hơn nữa, má vừa đỏ vừa nóng rực.
Làm gì mà bị đông lạnh chứ! Rõ ràng là bị ai kia hun đốt cho đỏ mà!
“Mẹ, nhìn mẹ vậy thật đáng yêu nha! Nhìn chẳng giống bị đông lạnh chút nào, y như là… đang thẹn thùng á!” Tiểu gia hỏa một lời nói lộ thiên cơ!
Lục Dung Nhan tức khắc thẹn đến mức muốn chui xuống đất, lại lo lắng bị mẹ nhìn ra, cũng không dám quay đầu lại nhìn Lục Ngạn Diễm đang đi vào nhà, chỉ vội vàng tìm cớ vào phòng, “Con đi cởi bớt áo, bên ngoài thì lạnh cóng mà trong nhà thì nóng quá! Mẹ, mẹ để máy sưởi nhiệt cao quá sao ấy?!”
“A? Độ ấm quá cao?” bà Lục nghi hoặc: “Chắc do con mới ở ngoài về đó! Ngạn Diễm, con có cảm thấy nhiệt độ cao quá không?”
Lục Ngạn Diễm cười cười, “Mẹ, thật sự rất nóng.”
Lục Gia 102
Chúng Ta Làm Hòa Đi
Lục Ngạn Diễm ở lại ba ngày tới tận khi băng tan mới quyết định rời đi.
Lục Dung Nhan đang dọn dẹp trong phòng thì nghe tiếng gõ cửa, Lục Ngạn Diễm đẩy cửa đi vào.
Hắn thuận tay đóng cửa lại, rồi chỉ đứng dựa vào cửa nhìn cô làm. Lục Dung Nhan đang gấp chăn, thấy Lục Ngạn Diễm vào lại không hé răng, hỏi hắn, “Làm gì? Sao lại không nói lời nào?”
“Anh phải đi rồi.”
Lục Dung Nhan gấp chăn tay, quay đầu lại nhìn hắn.
Lục Ngạn Diễm nhướng mày, “Có gì muốn nói với anh không?”
“……” Lục Dung Nhan sửng sốt sửng sốt, một lúc lâu, mới ấp úng “Anh đi đường cẩn thận.”
“Vậy thôi sao?”
“Tuyết chắc tan hết rồi ha?”
“Không có gì khác muốn nói với anh sao?”
Lục Ngạn Diễm đến gần cô.
Lục Dung Nhan cúi đầu, vội vàng tiếp tục công việc dang dở. “Anh đi đường lái xe chậm chút. Tuyết tan rồi nhưng không có nghĩa là đường sẽ… Làm gì?”
Lục Dung Nhan mới nói một nửa, thì khuôn mặt đầy soái khí của Lục Ngạn Diễm đã áp sát.
Lục Dung Nhan hoảng sợ, theo bản năng dùng tay bưng kín môi, vẻ mặt cảnh giác lại mang theo chút xấu hổ buồn bực trừng mắt nhìn hắn.
“Em che miệng mình làm gì? Em cho rằng anh muốn hôn em?”
“…”
Lục Dung Nhan đỏ mặt lên, vội buông tay, “Em không phải vậy, uhm...uhm…”
Kết quả, nói còn chưa kịp nói, tay vừa buông thì đã bị nam nhân trước mặt cúi đầu hôn.
Mắt biếc trừng to, Lục Dung Nhan nhìn người đàn ông trước mặt...
Lục Ngạn Diễm nhìn cô đang lúng túng, được lợi thì cười ha hả lùi lại, trả tự do cho đôi môi của cô.
Lục Dung Nhan ảo não trừng mắt nhìn hắn, “Lục Ngạn Diễm, anh rốt cuộc muốn làm gì?”
“Muốn cùng em nói vài câu thực nghiêm túc.”
“... Muốn nói thì nói, sao lại lung tung vậy? Không biết câu nam nữ thụ thụ bất thân a? Hai ta hiện tại…đã ly dị rồi! Không phải anh quên rồi chứ?”
Lục Dung Nhan nói, tay bé sờ sờ bờ môi đỏ. Đôi môi bị hắn hôn, lúc này cảm thấy thật sự nóng rực.
Lục Ngạn Diễm nhìn cô, không nói lời nào, tựa hồ đang đợi cô bình phục tâm tình.
“Được rồi, anh nói đi!” Lục Dung Nhan buông tay xuống.
Lục Ngạn Diễm nghiêm trang nói: “Anh muốn cùng em thử lại một lần nữa!”
“Cái gì?”
Lục Dung Nhan tưởng mình nghe lầm!
Nhất định là lỗ tai cô có vấn đề rồi!
Lục Ngạn Diễm không e dè lại lặp lại một lần, “anh nói, anh muốn cùng em bắt đầu lại từ đầu, em nghe rõ chưa? Nếu chưa rõ, anh không ngại nói lại thêm một lần nữa!”
Lục Ngạn Diễm nói, khuôn mặt điên đảo chúng sinh lại áp sát vào mặt cô. Hơi thở nóng ấm ẩm ướt của Lục Ngạn Diễm phả vào mặt khiến cô càng bấn loạn.
Sau một lúc lâu……
Bừng tỉnh, “Lục Ngạn Diễm, anh bịnh à?”
“……” Lục Ngạn Diễm tức giận mức muốn nhéo lỗ tai cô.
Hắn nhíu mày, “Rốt cuộc được không?”
“……” Đây là cái thái độ gì? Hắn cho rằng hiện tại là đi chợ mua đồ hay sao? Mua không được thì đạp đổ à?
Lục Dung Nhan cũng học hắn nhíu mày, “Cái gì được không? Anh rốt cuộc đang làm gì? Anh không phải vì thấy em để anh ở nhà vài ngày thì anh liền cảm động, cho nên muốn cùng em nối lại tình xưa chứ? Cũng không đúng, hai chúng ta trước nay liền không có tốt đẹp gì! Anh đừng có cảm động lung tung, thật sự, người lưu anh lại là ba mẹ, nếu là em thì em đã bảo anh đi lên phố mà ở trọ rồi. Còn nữa, giờ em cũng chẳng mai thai nên anh không cần như mấy năm trước, nóng đầu lên nghĩ cách chịu trách nhiệm! Nhìn đi, bụng em lép kẹp!”
Như để chứng minh mình không mang thai, cô còn nhảy nhảy vài cái tại chỗ. Cô cảm thấy Lục Ngạn Diễm bỗng nhiên muốn cùng chính mình nối lại tình xưa, nhất định không phải bởi vì thích cô, tuyệt đối là bởi vì có nguyên nhân khác. Loại đàn ông như hắn sao lại có thể thích mình một cách không thể hiểu được như vậy chứ?!
Lục Ngạn Diễm nhìn cô, thấy cô đã ngừng nói thì hắn mới tiếp tục, “Anh nói nghiêm túc!”
“Em cũng nghiêm túc!”
“……”
Này ý ngoài lời, chính là, hắn bị cự tuyệt?
“Anh cho em thời gian suy nghĩ lại, qua Tết anh sang đón em cùng Tiêu Tiêu.”
Lục Ngạn Diễm nói xong, xoay người chuẩn bị rời đi.
“Lục Ngạn Diễm —”
Một giây trước khi hắn bước ra cửa phòng, Lục Dung Nhan rốt cuộc vẫn là nhịn không được gọi hắn.
Lục Ngạn Diễm quay đầu nhìn cô, trong ánh mắt lấp lánh chờ mong, “Sao?”
“Vì cái gì……”
Cô không rõ, “Vì cái gì bỗng nhiên……”
Cô lắc lắc đầu.
Thật sự nghĩ không thông.
Lục Ngạn Diễm ngừng lại một chút, quay người lại, đi nhanh về phía cô.
Bàn tay to bỗng dưng nâng khuôn mặt nhỏ, cúi người, cúi đầu, thật sâu mà hôn - trên đôi môi đỏ của cô.
Nụ hôn này không phải là chuồn chuồn lướt nước, mà là thâm tình triền miên, dùng hơi thở của hắn, mà lấp đầy hơi thở của cô…
Trong chớp mắt đó, Lục Dung Nhan nghe rõ tiếng con tim mình trật nhịp! Bàn tay bé nhỏ nắm lấy tay của Lục Ngạn Diễm, theo nụ hôn sâu của hắn mà không tự chủ nắm chặt bàn tay.
Không biết hôn đã bao lâu, tới tận khi tiếng Tiêu Tiêu dưới lầu vọng lên hắn mới rời đi. Đôi mắt sâu thẳm khóa chặt hình bóng cô, “Suy nghĩ cẩn thận ra vì cái gì chưa? Nếu không suy nghĩ cẩn thận, anh liền tiếp tục hôn……”
“…… Ơ!”
Lục Dung Nhan bấn loạn đến mức vội dùng tay bưng kín miệng mình, “Anh chiếm tiện nghi đủ rồi đó! Đang ở nhà em mà còn kiêu ngạo vậy?!”
Lục Ngạn Diễm lại chỉ cười.
Hắn cảm thấy cách cô dùng ảo não để che dấu thẹn thùng thật sự là đặc biệt đáng yêu.
Trước kia hắn chắc bị mù mới xem nhẹ biểu tình đáng yêu này của cô.
“Anh còn cười được à?” Cô tức giận.
Lục Ngạn Diễm duỗi tay, một tay đem kéo cô vào trong lòng ngực, “Em không cần phải gấp gáp trả lời anh. Qua năm anh tới đón, em nói cho anh cũng không muộn.”
“…Em rõ ràng vừa mới trả lời mà!” Lục Dung Nhan cố ý trêu hắn.
Lục Ngạn Diễm tức giận đến dựng mi, “Anh không nghe được, không tính!”
Lục Dung Nhan ở trong lòng hắn trộm nở nụ cười.
Lục Ngạn Diễm cúi đầu, hôn nhẹ lên má cô
“... Anh thật sự phải đi rồi, viện nghiên cứu còn một đống việc khó giải quyết chờ anh”
“…Ừ.”
Lục Dung Nhan gật đầu. Chỗ bị hắn hôn qua cô cảm thấy nóng rực như lửa đốt.
“Không cần quá nhớ anh.”
“…Em sẽ không!!”
“Anh sẽ gọi video call”
“……”
“Em yên tâm, an bảo đảm sẽ không đi ra ngoài lêu lổng!”
“Đó là việc của anh, em làm sao quản nổi.”
“…Miệng nhỏ mà sao cứng vậy!”
Lục Ngạn Diễm cười thành tiếng, nhéo nhéo má cô, “Bất quá, anh thực thích.”
Thực thích?
…… Lời này mà nói được……
Thật sự thực dễ dàng khiến cô suy nghĩ nhiều, được chứ?!
Chương 103
I Miss You
Lục Dung Nhan tiễn Lục Ngạn Diễm ra cửa. Lúc hắn rời đi thì Tiêu Tiêu không có phản ứng gì lớn, nhưng khi hắn đi rồi thì cu cậu nép vào mẹ mà gào khóc, vừa nước mắt đầm đìa vừa nói là nhớ ba.
Lục Dung Nhan phải tốn thật nhiều công sức mới có thể dỗ được bé con, có lẽ do quá mệt mà gục vào lòng cô ngủ vùi, trước ngực cô còn vương nước mắt của thằng bé.
Nhìn con trai ngủ trong lòng, Lục Dung Nhan bật cười, “Làm trẻ con thật tốt, dễ quên. Vừa rồi còn khóc đòi ba, giờ đã ngủ như heo con rồi.”
Bà Lục nhìn Tiêu Tiêu trong lòng cô, lại nhìn con gái, dường như lơ đãng hỏi: “Con với ba Tiêu Tiêu là thế nào đây?”
Coi đi, nên tới thì đã tới rồi!
“... Có gì đâu ạ!” Lục Dung Nhan đáp lời, trong lòng có chút chột dạ. Nghĩ lại câu nói ban sáng của Lục Ngạn Diễm, cô không được tự nhiên mà mím môi, tiếp tục nói: “Cũng đã ly hôn rồi!”
“Nhìn hai đứa chẳng giống người đã ly hôn gì cả.”
Bà Lục nói thẳng, không cố kỵ. “Con thấy có cặp vợ chồng ly hôn nào mà giống hai đứa không, lâu lâu tới ở nhà vợ vài ngày.”
“Mẹ à, mẹ nói oan cho con! Là ba mẹ kêu anh ấy ở lại mà?!”
“Rốt cuộc ai cho nó vào nhà trước hả? Hơn nữa, còn cùng phòng nữa! Nếu không phải ba con phát hiện, con còn tính gạt ba mẹ sao?”
“Mẹ, ngươi này đã có thể oan uổng ta! Không phải các ngươi lưu hắn tại đây ở lại sao?”
“…” Lục Dung Nhan đuối lý.
Chuyện này thì đúng là cô đã để hắn lại trước rồi, mà hơn nữa, đúng là cô đã tính gạt ba mẹ tiễn người đi, nhưng mà, không phải vì cô muốn bọn họ bớt suy nghĩ nhiều sao!
“Con còn thích nó hả?” bà Lục lại hỏi.
“Đương nhiên không phải!!”
Lục Dung Nhan lập tức phủ nhận, lắc đầu, “Mẹ, đừng nói bậy, con không có! Con cùng anh ấy đã ly hôn rồi, không suy nghĩ thêm gì cả.”
“Phải không?” bà Lục có chút hoài nghi, nhìn con gái ánh mắt có chút hoảng loạn mà thở dài, “Nhưng mẹ cảm thấy hai đứa không dễ dàng kết thúc vậy đâu, hơn nữa, mẹ thấy thằng bé Ngạn Diễm kia có vẻ vẫn còn có vẻ quan tâm con lắm.”
“Mẹ…”
“Mẹ là cảm thấy, nếu các con thật sự cảm thấy không thể đồng hành cùng nhau nữa thì đừng có dây dưa thêm, tránh làm chậm trễ đối phương. Người ta nói dưa xanh hái thì không ngọt, nếu đã quyết định chia tay thì nên duy trì khoảng cách thích hợp, hiểu không?”
Bà Lục không phải cảm thấy Lục Ngạn Diễm không tốt, chính là đơn thuần lo lắng hắn sẽ làm chậm trễ hạnh phúc của con gái sau này. Nếu đã chia tay thì hà cớ gì phải dây dưa?! Vạn nhất dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng, về sau Dung Nhan làm sao tìm được bạn trai nữa!?
“Mẹ, mẹ yên tâm đi! Ngựa khôn không quay đầu!”
Lục Dung Nhan thề son sắt.
Thật sự từ khi quyết định chia tay cô chưa từng nghĩ tới sẽ quay lại với Lục Ngạn Diễm. Nhưng, cô có chút phải thừa nhận, ban sáng Lục Ngạn Diễm nói khiến cô có chút dao động
“Con nghĩ vậy thì tốt, cắt đứt cho rõ ràng vào, nếu nghĩ thông rồi thì nhanh chóng bỏ qua chuyện cũ, đừng vì cả, xúc nhất thời thấy tốt lại ở bên nhau, mai thấy không được thì lại chia tay, chẳng còn trẻ trung gì nữa nên đừng phí hoài thời gian.”
“... Con biết rồi, mẹ! Con hiểu rõ mà!”
“Được, biết là tốt. Nhìn thấy con hạnh phúc ba mẹ mới yên tâm.”
“Dạ, mẹ cũng đừng lo lắng, con đưa Tiêu Tiêu về phòng đã.”
“Đi thôi, đi thôi! Cẩn thận một chút, đừng để nó tỉnh.”
……………………………………………………………………………………
Mấy tháng nhoáng một cái đã qua. Lục Ngạn Diễm nói qua Tết sẽ đến đón hai mẹ con, đúng là vừa qua Tết đã tới.
Mùng hai Tết.
Lục Ngạn Diễm lễ mễ xách một đống lễ vật đã chuẩn bị cho bố mẹ vợ tới, “Ba, mẹ, Chúc mừng năm mới!!”
Hắn đúng là gọi không thấy ngại gì luôn. Lục Dung Nhan có chút quẫn bách.
Cô biết ra Tết hắn sẽ đến đón hai mẹ con, nhưng không nghĩ tới mới mùng hai hắn đã tới rồi. Còn nữa, mùng 2 là ngày con rể tới chúc Tết bố mẹ vợ, sao hắn lại cố tình chọn đúng ngày này mà tới? Cố ý sao?!?
“Ngạn Diễm, tới là được rồi còn mang quà cáp gì? Khách khí vậy?!”
“Mẹ, con rể tới cửa chúc tết, mang chút lễ vật là đúng mà.”
“…”
Con rể??!
Gia hỏa này thật đúng là chẳng biết xấu hổ! Vậy mà còn dám tự xưng là “con rể”.
Lục Dung Nhan túm tay hắn lôi vào phòng, sập cửa lại, cô thấp giọng nói: “Lục Ngạn Diễm, anh đừng có nói bậy bạ trước mặt bố mẹ chứ, cái gì mà con rể? Anh đã không còn là con rể của ba mẹ lâu rồi, anh nói vậy lỡ ba mẹ hiểu lầm rồi sao?!”
“……”
Lục Ngạn Diễm chỉ đứng nhìn cô, không nói lời nào.
Lục Dung Nhan ảo não trừng hắn, “Xem ra anh chính là cố ý!”
Lục Ngạn Diễm vẫn chỉ nhìn cô.
Lục Dung Nhan bị hắn nhìn chằm chằm đến mức có chút không được tự nhiên, “Anh làm cái gì mà cứ nhìn em chằm chằm vậy?”
“…”
Lục Ngạn Diễm vẫn không nói lời nào.
Lục Dung Nhan có chút tức giận, “Anh câm sao? Không nói thì thôi, em ra ngoài!”
Cô vừa tính quay người đi ra ngoài thì người đàn ông phía sau bỗng ôm chặt lấy cô, cánh tay dài khép lại, ôm cô thật chặt, ôm kín mít không một kẽ hở.
Lục Dung Nhan hoảng sợ, trái tim đột nhiên hụt mất vài nhịp, “Anh… anh làm gì vậy?”
“Ôm em một cái, bằng không anh còn có thể làm gì?”
“……”
Lục Dung Nhan má nóng bừng, hơi thở tức khắc có chút hỗn loạn, “Anh… anh thả em ra nào, có gì thì từ từ nói…”
Lục Ngạn Diễm vòng ôm càng chặt hơn, hắn chôn mặt vào mái tóc cô, hít một hơi thật sâu, ngửi hương thơm chỉ thuộc về cô, đến tận khi trái tim trống rỗng có cảm giác được lấp đầy thì mới khẽ nói: “Anh không có gì để n ói, anh chỉ muốn ôm em một cái thôi…”
“Anh… nhớ em!”
“...”
Khoảnh khắc đó, Lục Dung Nhan cảm thấy đầu mình như nổ tung, trái tim đập rộn rã. Trong nháy mắt, pháo hoa muôn màu nổ tung, muôn hoa nở rộ. Sao cô lại vậy chứ? Với lời tán tỉnh này của hắn cô phải phẫn nộ chứ? Không phải nên cự tuyệt hắn sao?
“Lục Ngạn Diễm, anh đừng náo loạn.”
Lục Dung Nhan giãy giụa muốn rời khỏi vòng ôm của hắn. Lục Ngạn Diễm lại không buông tay, hắn đem môi mỏng dán ở bên tai Lục Dung Nhan, nhẹ giọng nói nhỏ: “Anh chưa bao giờ nghiêm túc hơn hôm nay!”
Chương 104
Anh Thích Em
“Từ khi trở về, mỗi ngày mỗi giờ mỗi khắc mỗi giây anh đều nghĩ về em!” Lục Ngạn Diễm kề sát bên tai cô thì thầm. “Nói anh nghe nào, em có nghĩ tới anh không? Chỉ sợ là một giây cũng không có rồi!”
Lục Dung Nhan cảm thấy tim mình như tan chảy chỉ vì những câu nói ngọt ngào này của hắn. Vốn cô tưởng mình có thể vượt qua sự mê hoặc của hắn, nhưng khi hắn dùng ngữ điệu cùng vẻ mặt ám muội như thế này nói những lời ngọt ngào đó, cô không thể nào kháng cự lại được.
Tim cô, hoàn toàn rối loạn.
Trong tim cô như mặt hồ, những gợn sóng cứ thế gợn lên một vòng, rồi lại một vòng…
Lục Ngạn Diễm thấy cô vẫn không hé răng thì xoay người cô lại đối mặt với mình, “Anh đang nói với em đó, em thật sự không nghĩ tới anh sao?”
Lục Dung Nhan mím chặt môi.
Cô thật sự không thể đảm đương nổi mà.
Lục Ngạn Diễm có chút bực, “Lục Dung Nhan, em thật sự không nghe thấy anh nói gì sao?”
“…”
Lục Dung Nhan liếm liếm môi, ngẩng đầu nhìn hắn, ấp úng một hồi lâu, mới nghiêm túc nói: “Không phải em không nghe rõ, mà không phải gì khác, chỉ là… em không dám nghe, không dám nhận, em nói vậy anh có hiểu không?”
Lục Ngạn Diễm không nói lời nào, chỉ là cúi đầu nhìn cô. Ánh mắt nhìn khiến cô có chút chột dạ, trong nhất thời cô không biết phải nói thế nào.
Cô lại ngập ngừng một lúc rồi nói tiếp: “Hai ta trước đây dây dưa lâu đến vậy, vất vả lắm mới ra được quyết định ly hôn, em là không suy nghĩ cẩn thận, anh sao đột nhiên lại…”
Lục Dung Nhan buông tay, vẻ mặt nghi hoặc, “Anh lại không thích em, cần gì phải thế? Vì Tiêu Tiêu sao? Em thật sự không muốn như vậy.”
“Ai nói với em, anh là vì Tiêu Tiêu chứ?” Lục Ngạn Diễm tựa hồ có chút bực bội.
“Anh đừng có nói với em, anh là vì thích em nha! Lý do này em sẽ không tin.”
“Phải không?”
Lục Ngạn Diễm phút chốc áp sát cô hơn nữa, thân hình cường tráng hơi nghiêng về phía trước, áp sát cô lên cánh cửa sau lưng, “Nếu anh nói, lý do chính là thế thì sao?”
“Lục Ngạn Diễm… Đủ rồi, anh đừng tới gần đây!”
Lục Dung Nhan cảm thấy trên người hắn tựa hồ có gì đó rất áp lực, hắn chỉ mới tới gần một chút đã khiến cô thở không nổi.
Cô tâm hoảng ý loạn.
Hắn tới gần, làm cô hoảng hốt, mà hắn nói, lại càng là làm cô ý loạn tình mê.
Gia hỏa này, rốt cuộc có ý tứ gì?!!
Lục Ngạn Diễm chống đôi tay ở bên eo cô, hơi cúi người, tới gần khuôn mặt đỏ bừng của cô, “Vì sao em không tin lý do này?”
“… Sao… Sao có thể!”
“Vì cái gì mà không có khả năng?”
Lục Ngạn Diễm bật cười nhìn cô, ánh mắt rong ruổi trên người cô, nhìn từ trên xuống dưới, “Em không có tự tin tới vậy ư?”
“... Đây không phải là vấn đề tự tin hay không!”
Lục Dung Nhan ưỡn thẳng người. “Em có cái gì mà không tự tin! Cái gì nên có em đều có, vì cái gì mà không tự tin! E, chỉ là cảm thấy…… Không thể hiểu được!”
“Nhưng mà, càng không thể hiểu được, nhưng anh… thật sự anh thích em!”
Lục Ngạn Diễm nói xong, căn bản không cho Lục Dung Nhan có thời gian để phản ứng liền cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô.
“…Này!”
Lục Dung Nhan gương mặt nóng lên.
“Anh có tên.”
“Anh tránh ra ——”
Lục Dung Nhan bực bội đưa tay đẩy hắn ra, “Động tí là hôn, em đã đồng ý với anh chưa?”
Lục Ngạn Diễm không nhúc nhích, ngược lại vươn tay ôm lấy eo cô, “Mỗi một câu anh vừa nói đều là nghiêm túc! Anh cũng không ép em phải nói đáp án ngay, bất quá, hôm nay em về nhà cùng anh nhé, nếu không về thì anh điên mất! Còn nữa, Tiêu Tiêu mà không về thì chắc bà nội nó cũng phát điên luôn!”
“Lục Ngạn Diễm, bộ anh trúng tà hả?”
“... Em coi như là anh trúng tà đi!”
“Thịch thịch thịch ”
Hai người đang nói, bên ngoài tiếng đập cửa vang lên dồn dập.
Là bà Lục.
“Dung Nhan, đừng có nói chuyện nữa, thả Ngạn Diễm ra ăn cơm nhanh nào.”
“…” Trước mắt rốt cuộc là ai không thả ai a?
“Dạ, ra ngay!” Lục Dung Nhan vội vàng trả lời rồi đẩy Lục Ngạn Diễm ra.
Lục Ngạn Diễm cũng không tiếp tục dây dưa, mà cười tà với cô rồi buông cô ra
…………
Trên bàn ăn, mọi người đều nói vài câu vui vẻ, chỉ có Lục Dung Nhan, vẫn luôn im ắng. Chén cơm cô vẫn đầy ắp, nhấc lên, đặt xuống cũng đến chục lần nhưng chưa và được miếng nào.
Phút giây này trong đầu cô chỉ có những lời ban nãy Lục Ngạn Diễm nói trong phòng với cô.
Nối lại tình xưa?
Còn có câu nói kinh khủng kia… Thích cô?! Có thể sao?!!
Hai người ở bên nhau nhiều năm như vậy, gia hỏa này thích cô từ bao giờ?! Không phải là tận sau khi ly hôn chứ?
Lời này… mức độ đáng tin thật sự quá thấp!
Còn nữa, hắn không phải thích Khúc Ngọc Khê sao? Chẳng lẽ bởi vì Khúc Ngọc Khê bắt cóc Tiêu Tiêu xong, hắn liền chuyển sang thích cô sao?
Nghĩ đến Khúc Ngọc Khê, nghĩ đến hắn cùng Khúc Ngọc Khê mấy năm nay dắt ràng buộc vướng, Lục Dung Nhan bực bội lấy chiếc đũa ở trong chén chọc chọc.
Không chừng, gia hỏa này chỉ là nói nhảm với cô thôi! Lỡ đâu, hắn chỉ vì cảm thấy trong nhà thiếu mất một người, con của hắn thiếu đi mẹ nên muốn lừa cô trở về thì sao? Con trai cô chỉ thân có mẹ, vì hạnh phúc của con, có lẽ hắn sẽ chấp nhận mọi giá chăng?
“Dung nhan, cơm không ăn ngồi đó ngẩn người ra làm gì?”
Bà Lục phát hiện con gái bất thường nên hỏi.
Kết quả, không phản ứng.
Cô vẫn còn đắm chìm ở trong những suy nghĩ của mình, không màng mọi thứ bên ngoài.
Trên bàn, ba người nhìn nhau liếc mắt một cái.
“Dung Nhan??!”
Bà Lục lại hô một tiếng.
“Dung Nhan!!”
“A??”
Lục Dung Nhan lúc này mới hoàn hồn lại.
“Con rốt cuộc là đang suy nghĩ cái gì vậy? Gọi mấy tiếng mà cũng không có phản ứng, sao, trúng tà sao?”
“Không… không nghĩ gì ạ.”
Lục Dung Nhan có chút chột dạ, vội vàng hướng lùa cơm vào miệng, “Con chỉ nghĩ chút nữa phải mang theo cái gì, nghĩ tới mấy bữa nữa phải đi làm nên có chút buồn bực.”
“Không phải mấy nay con đã đòi đi làm sao? Nói ở nhà chán rồi!” bà Lục bóc mẽ cô.
“Không giống nhau, hiện tại thật sự phải đi rồi, đương nhiên luyến tiếc!”
Lục Ngạn Diễm nhìn cô cố tìm lý do mà cười, cũng không nói thêm gì nữa làm cô xấu hổ.
Vừa thấy Lục Ngạn Diễm bên môi có chút ý cười, Lục Dung Nhan liền bực bội, nếu không phải hắn ở bên tai mình hồ ngôn loạn ngữ, cô liệu có đến nỗi mất hồn mất vía giống như bây giờ sao?
Hắn thế nhưng còn cười! Còn không biết xấu hổ mà cười?!
Lục Dung Nhan đá một cái vào chân Lục Ngạn Diễm dưới gầm bàn.
Chương 105
Cùng Quay Trở Về
“Ui da!”
Lục Ngạn Diễm cố ý lớn tiếng la.
“Làm sao vậy?”
Bả Lục vẻ mặt quan tâm dò hỏi Lục Ngạn Diễm.
“Không có việc gì.”
Lục Ngạn Diễm cười lắc đầu, “Con làm bao cát cho người ta xả cơn giận thôi.”
“Bà ngoại, con thấy né! Là mẹ đá ba á!” Tiểu gia hỏa nhấc tay cáo trạng.
“…”
Lục Dung Nhan tức giận!! Sao cô lại nuôi ra cái đồ bạch nhãn lang a!
Bà Lục mặt trầm xuống, mắng con gái: “Không lễ phép! Đặc biệt ở trước mặt trẻ con mà lại không làm gương tốt.”
“Mẹ, con không có việc gì, đánh là thương, mắng là yêu, con hiểu vậy đó.”
“……” Cái gì mà đánh là thương mắng là yêu? Gia hỏa này đúng là không biết xấu hổ! Đặc biệt còn ở trước mặt trưởng bối.
Lục Dung Nhan thật muốn lấy băng keo dán chặt miệng hắn lại
“Đánh llà thương, mắng là yêu?” Tiểu gia hỏa tức khắc liền đem sáu chữ châm ngôn của ba mình học thuộc lòng, “Như vậy, mẹ đá ba là thích ba nhỉ? Mẹ, ngày thường mẹ hay dạy con, chính là yêu con đúng không?”
“Ừ, … là mẹ yêu con.”
Lục Dung Nhan nhệch miệng ra… đáp lời con rồi cố nói lái sang chuyện khác, “Thôi nào, ăn cơm nhanh nào, ăn cho cao lớn.”
“Dạ, cao thật cao, con muốn lớn lên thật cao giống như ba…”
……………………………………………………………………
Cuối cùng, Lục Dung Nhan vẫn theo Lục Ngạn Diễm về thành phố C. Ở nhà mẹ mấy tháng, đột nhiên phải đi, thật là có chút luyến tiếc.
Ông Lục bà Lục đưa ba người tới cây cầu đối diện, quyến luyến không chịu rời đi.
“Ba, mẹ, về đi! Đừng tiễn nữa, bọn con phải đi rồi.”
“Ừ, lên xe đi! Nhớ cho Tiêu Tiêu thắt dây an toàn, đi đường nhớ chăm nó cho tốt, không để nó mệt, biết chưa?”
Bà Lục không yên tâm nhất là cháu ngoại bảo bối của mình không ngừng dặn dò.
Nghĩ tới việc hôm nay phải tiễn cháu ngoan đi, bà không nhịn được mà lau nước mắt.
Tiêu Tiêu đang dựa vào lòng mẹ, đang luyến tiếc ông bà ngoại thì nhìn thấy bà khóc, nó cũng không nhịn được mà khóc òa lên, nhào ra khỏi lòng mẹ mà chạy tới trước mặt bà ngoại: “Bà ngoại, bà ngoại… Tiêu Tiêu nhớ bà… hu hu hu... Tiêu Tiêu không đi nữa đâu.”
Tiểu gia hỏa nhào vào lòng bà.
Lục Dung Nhan sợ mẹ bế không nổi nhóc con nên vội đưa tay tính đỡ lại bị mẹ cự tuyệt.
Bà Lục ôm cháu khóc càng to, vừa khóc vừa dặn dò: “Tiêu Tiêu, con nhớ là phải về thăm bà ngoại đó!”
“Dạ dạ!!”
Tiểu gia hỏa khóc lóc gật đầu.
“Không có được có bà nội rồi quên bà ngoại nghe chưa…” còn gato với bà nội nữa chứ!
“Không quên không quên!” Tiểu gia hỏa nghiêm túc bảo đảm, vươn tay nhỏ lau nước mắt cho bà ngoại, “Bà ngoại, bà đừng khóc mà, bà khóc một cái là tim gan bé nhỏ của con nó nát ra luôn rồi…”
Lục Dung Nhan nhìn cảnh cảm động trước mắt mà suýt nữa khóc theo, đột nhiên nghe con trai nói làm cho buồn cười.
Tim gan bé nhỏ?! Chẳng biết nó học mấy lời này từ ai nữa.
Bà ngoại cũng bị nó làm cho tức cười, đưa tay lau nước mắt cho nóm “Con cũng là ruột gan của bà ngoại! Về nhà nhớ ăn cơm đúng bữa, biết không?”
“Dạ biết, bà yên tâm đi! Con nhất định sẽ ngoan ngoãn.”
“Được rồi, bà ngoại yên tâm.”
“…”
Chia tay biệt ly vậy mà cũng gần một giờ đồng hồ. Cuối cùng, xe cũng lên đường. Có lẽ, do đã rời xa thành phố C khá lâu nên không biết sao Lục Dung Nhan chợt cảm thấy có chút hưng phấn.
“Mấy tháng không cầm dao mổ, có thấy cứng tay không?” Lục Ngạn Diễm liếc nhìn cô qua gương chiếu hậu hỏi.
“Em cũng không biết chắc nữa.”
Lục Dung Nhan cúi đầu nhìn tay mình, đã quá lâu không cầm dao giải phẫu, có chút nhớ nhung. Đang suy nghĩ thì điện thoại trong túi vang lên. Hóa ra là Giang Trình Minh.
“Giang đại ca!”
Lục Dung Nhan vội bắt máy, cố ý nói to. Tầm mắt khẽ liếc về người đằng trước qua kính chiếu hậu, quả nhiên, Lục Ngạn Diễm vừa mới mang vẻ mặt phơi phới gió xuân đã trầm xuống ngay lập tức.
Cô thật vui vẻ.
Giang Trình Minh: “Nghe Tiểu Mẫn nói em hôm nay chuẩn bị trở lại?”
Lục Dung Nhan: “Đúng vậy, hiện tại em đang trên đường.” cô cúi đầu nhìn đồng hồ, “Chắc khoảng hai tiếng nữa là tới nơi.”
“Hai tiếng nữa? Vậy cũng khoảng giờ ăn chiều, hay là, tối nay mình ăn cơm cùng nhau đi! Cũng lâu rồi không gặp nhau.”
“Cùng nhau ăn cơm ư?”
Lục Dung Nhan trên mặt lộ ra vẻ khó xử, nhìn Lục Ngạn Diễm, “…Em hiện tại đang đi cùng một người bạn, không biết đã có kế hoạch ăn tối chưa, để em hỏi anh ấy đã!”
Bạn a?! Cô ấy định nghĩa mình vậy sao?! Lục Ngạn Diễm không vui cau mày, giảm tốc độ.
Nếu hai tiếng kịp giờ ăn chiều, hắn không ngại đi trên đường thêm một hai tiếng nữa!
Dù sao bọn họ có thể tùy tiện tìm một chỗ ăn cơm dọc đường mà! Hắn tình nguyện ăn bó8t ngon một chút, cũng không muốn để cho người phụ nữ vô tâm nay đi ăn với người khác.
Lục Dung Nhan đương nhiên đã nhận ra tốc độ xe giảm bớt, bởi vì, xe chạy chậm thật sự là quá rõ ràng!
Gia hỏa này cũng không tránh khỏi quá ngây thơ mà.
Cô cùng Giang Trình Minh lại hàn huyên thêm vài câu rồi mới cúp máy.
Cúp máy xong, cô chồm tới phía trước sát vào Lục Ngạn Diễm, “Này! Xe chạy hình như hơi chậm đó nhỉ?!”
“An toàn quan trọng nhất!” Lục Ngạn Diễm không vui liếc liếc cô một cái, “Con trai anh đang ngồi đằng sau mà, đi chậm chút cho đỡ mệt!”
“Đại ca, tốc độ này không đạt tốc độ tối thiểu của đường cao tốc! Đi chậm quá cũng bị phạt đó, coi chừng đó!”
“Không có việc gì, ngàn vàng khó mua được niềm vui của gia!”
Lục Ngạn Diễm tiếp tục bò trên đường.
“Ok thôi, anh vui, vậy anh cứ việc bò tiếp đi!” Lục Dung Nhan không nói nữa mà cúi đầu gửi tin nhắn.
Thật ra, cô nhắn tin cho Giang mẫn, nói với cô nàng tối nay sẽ không kịp ăn cơm tối do anh cô nàng mời, nói bọn họ ăn trước đi, không cần chờ cô, lần sau lại hẹn.
Nhưng, trong mắt Lục Ngạn Diễm, hắn cảm thấy Lục Dung Nhan lúc này khẳng định là đang cùng Giang Trình Minh nhắn tin, từng tiếng “Cộc cộc cộc” tin nhắn kia nó cứ lăn lộn giày xéo trong lòng hắn!!! Vừa lúc đó trên đường cao tốc có một khu nghỉ, Lục Ngạn Diễm dứt khoát đánh tay lái vào, ngừng xe.
Chương 106
Em có thích anh không?
Xe dừng lại, hắn đẩy cửa xuống xe. Quay lại thấy Lục Dung Nhan vẫn ngồi trên xe chuyên chú nghịch di động.
Lục Ngạn Diễm không kiên nhẫn gõ gõ cửa sổ xe, nghe được tiếng gõ cửa sổ, Lục Dung Nhan lúc này mới hạ kính cửa sổ xe, vẻ mặt nghi hoặc nhìn Lục Ngạn Diễm bên ngoài .
Lục Ngạn Diễm vẫy vẫy tay, ý bảo cô đi xuống.
Lục Dung Nhan nói: “Em không cần đi toilet, anh đi đi, em trên xe trông con!”
“Xuống xe đi, chúng ta tâm sự.”
“Hả?”
Lục Dung Nhan do dự một lát, rốt cuộc vẫn đẩy cửa xuống xe.
Trước lúc xuống xe cô không quên mở hé cửa kính cho gió lưu thông trong xe cho Tiêu Tiêu rồi mới khóa cửa xe.
“Anh làm gì đó?”
“Liêu cái gì?” Lục Dung Nhan hỏi Lục Ngạn Diễm đối diện.
Lục Ngạn Diễm móc hộp thuốc từ trong túi móc ra, lấy thuốc châm lửa, rít một hơi thật sâu:”Em cùng Giang Trình Minh… Còn liên hệ?”
“Có a! Đương nhiên là có, vì cái gì lại không có? Giang đại ca đối với em khá tốt, sao em lại không liên hệ nữa?”
“Em không nhìn ra người ta có ý với em à?”
“…” Lục Dung Nhan buồn cười nhìn hắn, hỏi ngược lại: “Người ta có ý với em thì sao? Chẳng lẽ, chỉ vì người ta có ý với em thì em phải cắt đứt liên hệ với người ta? Tại sao chứ? Lục tiên sinh, hiện tại em là người độc thân đó nha!”
Lục Dung Nhan hảo tâm nhắc nhở hắn.
Lời này vừa nói ra, thật đúng là làm Lục Ngạn Diễm có chút không biết nên nói tiếp như thế nào. Cô hiện tại đúng thật là độc thân, chính mình cũng không có tư cách không cho bọn họ đến gần.
Lục Dung Nhan khoanh tay trước ngực, ngửa đầu cười nhìn hắn, “Lục viện trưởng, anh đừng như vậy, anh như vậy sẽ làm em hiểu lầm anh là ghen đó!”
“Chẳng lẽ em không nhận ra à? Anh đang ghen đó!”
“…”
Đối mặt với Lục Ngạn Diễm thẳng thắn thành khẩn, Lục Dung Nhan á khẩu không trả lời được.
“Anh không thích em ở bên cạnh người nào khác ngoài anh, anh sợ em thay đổi đi thích người khác, đặc biệt là cái gã Giang Trình Minh kia!!”
Lúc Lục Ngạn Diễm nói những lời này khuôn mặt tuấn mỹ kia lại hiện lên vài phần tính trẻ con.
Hắn lo lắng bảo bối của mình bị người khác đoạt đi rồi!
Trước đó, Lục dung nhan chưa từng gặp qua biểu tình này của Lục Ngạn Diễm , nói thật, cô có chút kinh ngạc.
Cô từng nghe qua một câu, đàn ông trong tình yêu sẽ trở nên trẻ con trước mặt người phụ nữ của mình. Khi đó, cô cũng không hiểu rõ lắm, cũng chưa từng gặp qua Lục Ngạn Diễm trẻ con, nhưng tình cảnh trước mắt…
“Lục Dung Nhan, rốt cuộc em có nghe anh nói chuyện không đó?”
Thấy nữ nhân trước mặt còn đang ngẩn người, Lục Ngạn Diễm có chút bực, duỗi tay qua, xoay mặt cô về phía đối diện mình: “Lục Dung Nhan, anh hỏi em, em rốt cuộc có thích anh không hả?”
“A???”
Lục Dung Nhan vẻ mặt ngốc nghếch nhìn hắn.
Ơ… chuyện này là như thế nào? Sao tự nhiên hỏi chuyện thế này?!
“A?” Lục Ngạn Diễm khó thở, “Thái độ này của em là sao? Anh hỏi em, em rốt cuộc có thích anh hay không?”
“…” Gia hỏa này, da mặt dày như vậy từ khi nào? Hiện tại đang giữa đường mà, sao lại không để ý người ta nghe thấy vậy.
“Được rồi, anh hỏi câu hỏi khác, em… từ trước tới giờ em có từng thích anh không? Có từng động tâm với anh bao giờ chưa?”
Lục Dung Nhan á khẩu không trả lời được nhìn hắn.
Hồi lâu, thấy Lục Dung Nhan đều không đáp, Lục Ngạn Diễm rốt cuộc hạ cờ thua cuộc, “Thôi, không cần đáp án, không muốn trả lời thì không trả lời, anh cũng không ép em.”
Lục Ngạn Diễm kỳ thật là không muốn nghe tới những đáp án mà mình không muốn.”
“Lên xe đi! Muốn đi toilet không? Có đói bụng không?”
“…Anh hỏi liên tiếp vậy, làm gì mà kỳ quái vậy chứ?”
“...”
“Anh lôi em xuống xe chỉ để nói như vậy thôi sao?”
“Lên xe đi.”
Lục Ngạn Diễm tâm tình có vẻ có chút chùng xuống.
Lục Dung Nhan bật cười, “Quan hệ của em và Giang Trình Minh, em chẳng nhớ đã giải thích vớ anh bao nhiêu lần rồi! Em với anh ấy thật sự chỉ là bạn bình thường, còn nữa, nãy giờ em không có nhắn tin với anh ấy mà nhắn tin cho Giang mẫn. Còn nữa, em đã từ chối ăn cơm rồi, anh có thể yên tâm! Đã bắt anh đến đón mẹ con em rồi, đâu thể để anh tới bữa cơm cũng ăn không đàng hoàng?! Tối nay em mời anh ăn cơm, có thể đi chưa nào?”
“Đây chính là em nói đó nha!”
Lục Ngạn Diễm mặt vừa như chì đã toét miệng cười ngay tức khắc. “Nhớ đó, không được đổi ý! Đương nhiên, anh cũng sẽ không cho em cơ hội đổi ý. Lên xe đi!”
Hai người cùng cười rồi lên xe.
Tiêu Tiêu tiểu gia hỏa lúc này vẫn đang ngủ say, chưa hề có dấu hiệu tỉnh lại. Mà xe cũng không còn như còn rùa bò trên cao tốc nữa.
Lục Dung Nhan lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, bữa chiều rốt cuộc không cần phải giải quyết trên đường cao tốc nữa.
Bất quá, tối nay đi đâu ăn cơm đây?
Đang nghĩ ngợi bỗng nhiên, di động trong túi Lục Ngạn Diễm liền vang lên.
La Lục Ngạn Sanh gọi tới. Lục Ngạn Diễm đeo tai nghe bluetooth trả lời, nghe tiếng Lục Ngạn sanh hỏi : “Đón được em dâu chưa?”
“Rồi, sắp về tới rồi.”
“Vậy là tốt rồi! Mẹ nói, buổi tối mọi người đều về nhà ăn cơm, kêu em đưa em dâu về cùng.”
Lục Ngạn Diễm nghe vậy, quay đầu lại nhìn Lục Dung Nhan. Lục Dung Nhan cũng nhìn hắn.
Lục Ngạn Diễm trả lời: “Em hỏi ý kiến cô ấy đã.”
“Ừ, bất quá mẹ muốn gặp bảo bối của mình, em về rồi thì cho Tiêu Tiêu sang gặp mẹ nha, mẹ thật sự nhớ nó muốn bệnh rồi.”
“Ừ, em đã biết.”
Lục Ngạn Diễm cúp máy rồi quay đầu lại hỏi Lục Dung Nhan, “Mẹ kêu chúng ta trở về ăn cơm, hôm khác em mời anh nha!”
“Hay anh đưa Tiêu Tiêu về, em không đi đâu.”
Lục Dung Nhan nói, đắp lại chăn cho con. “Em đã không còn là người họ Lục nhà anh, giờ lại về ăn cơm cảm thấy không phù hợp…”
Lục Ngạn Diễm trên mặt không vui, bất quá hắn cũng không nói rõ, chỉ gật gật đầu, “Em không muốn về thì thôi, anh cũng không ép, để anh nói mẹ hôm khác mình về.”
“Anh cùng Tiêu Tiêu trở về đi! Em ăn một mình được rồi, mẹ anh đã chuẩn bị cơm rồi, anh và Tiêu Tiêu không về sao mà được.”
Lục Dung Nhan không muốn làm bà thất vọng. Suốt thời gian làm dâu nhà họ Lục, bà nội Tiêu Tiêu chưa từng đối xử tệ với cô.
“Em không đi thì cha con anh cũng không đi.”
“…”
Lục Dung Nhan phát hiện gia hỏa này thật đúng là càng ngày càng trẻ con!
“Hay là mình cùng đi! Ăn một bữa thôi mà, anh còn có thể làm gì em chứ!”
Lục Dung Nhan ngẫm nghĩ, lại nhìn con, lúc lâu sau mới nói: “Thì đi! Em cùng anh trở về nhà anh ăn cơm.”
“OK!” Lục Ngạn Diễm rốt cuộc lộ ra nụ cười vừa lòng.
Chương 107
Say Rượu
Biết bọn họ sẽ về nên bà Thôi Trân Ái đã đứng ở cửa chờ sẵn. Xe vừa vào tới nhà, chưa ngừng lại hẳn thì bà đã vội bước tới: “Tiêu Tiêu cháu ngoan của bà ơi.”
Quả nhiên! Người già chỉ còn biết tới cháu mình, con cái thì quên sạch hết.
“Nội ơi…”
Tiểu gia hỏa vừa nghe tiếng bà đã gấp tới chờ không nổi mà nhảy xuống xe, không kịp để mẹ nắm tay dắt xuống.
“Tiêu Tiêu, con chậm thôi, coi chừng ngã!”
Cô đi theo ở phía sau, sốt ruột nhắc nhở.
Tiểu gia hỏa mới đi chưa tới hai bước, đã bị Thôi Trân Ái nhào tới ôm chặt, “Bảo bối, nhớ con muốn chết luôn!”
Thôi Trân Ái hôn liên tiếp trên khuôn mặt nhỏ , tư thế dường như hận không thể hôn khắp cả người thằng bé, hai mắt đỏ lên: “Con đã trở lại rồi! Không về nữa thì chắc quên nội luôn rồi!”
“Mẹ, mẹ cũng quá khoa trương, đừng khóc, coi chừng hù tới bảo bối tôn tử của mẹ đó.”
Lục Ngạn Diễm đi lên phía trước vỗ về mẹ mình. Lục Dung Nhan cũng tới theo, đối mặt với bà, cô cũng không biết phải xưng hô sao cho phải, suy nghĩ mãi sau cùng cô quyết định gọi một tiếng “Mẹ.”
Nói thật, đột nhiên sửa miệng, cô thật là có chút không quen.
Nghe Lục Dung Nhan vẫn gọi mình là ‘mẹ’ bà Thôi Trân Ái vô cùng cao hứng, liên tục gật đầu đáp lời, “Rồi rồi, mau vào ngồi nào, tối nay mẹ nấu đồ con với Tiêu Tiêu thích ăn nhất.” nói rồi bà kéo Lục Dung Nhan vào nhà.
Không biết sao, giờ khắc này, Lục Dung Nhan trong lòng cũng có vài phần cảm động, nói thật, cô vốn tưởng rằng cái nhà này đã tan, cô không còn cơ hội làm thành viên trong gia đình nữa, nhưng không ai coi cô như người ngoài, mà so với việc cô đối xử với Lục Ngạn Diễm thì người Lục gia đối xử với cô thật sự ôn nhu hơn nhiều.
Vào cửa, liền thấy Lục Ngạn Sanh đang ngồi nói chuyện với ông Lục trong phòng khách. Vừa thấy bọn họ trở về, Lục Ngạn Sanh vội đứng lên.
Lục Dung Nhan lễ phép cchào hỏi, “Ba, Ngạn Sanh ca. Chúc mừng năm mới!”
“Chúc mừng năm mới!” Lục Ngạn Sanh cười đáp lại một câu, “Đã trở lại thì tốt rồi, chuẩn bị ăn cơm.”
“Ăn cơm, ăn cơm!”
Thôi Trân Ái quay vào trong bếp nói.
Cũng vì Tết nhất nên lúc ăn cơm mọi người khui vài chai vang đỏ uống mừng. Lục Dung Nhan cũng cao hứng, uống vài ly cùng Lục Ngạn Diễm cùng Lục Ngạn Sanh.
Một bữa cơm mà cả nhà uống hết ba chai vang đỏ.
Lục Dung Nhan kỳ thật cũng đã lâu không uống nhiều rượu như vậy, uống xong thì cả người như lửa đốt, nửa tỉnh nửa say chuếnh choáng, mơ mơ màng màng đã bị người giúp việc đỡ vào phòng của cô và Lục Ngạn Diễm trước kia.
Về phần Lục Ngạn Diễm, cô không biết hắn rốt cuộc có say hay không, dù sao lúc này cô không đủ sức để quan tâm tới ai nữa.
Vào phòng xong, tắm cô cũng không kịp, thậm chí áo lạnh cũng không cởi, chui luôn vào chăn mơ mơ màng màng ngủ rồi.
Cô thật sự ngủ rất say, đến tận gần hai giờ sáng mới bừng tỉnh vì nóng quá.
Mơ mơ màng màng, cô chậm rãi mở mắt ra.
Trong phòng tối đen, chỉ có một ngọn đèn ngủ mỏng manh.
Chẳng nhìn rõ được gì.
Cô đang định đá chăn, định thần lại, thì nghe có tiếng nói bên cạnh: “Tỉnh rồi à?”
Lục Dung Nhan đột nhiên cả kinh, cảm giác buồn ngủ cùng cảm giác say đều thì bay biến hơn phân nửa.
Là Lục Ngạn Diễm.
“Bộp” một tiếng, công tắc đèn bật mở, cả phòng sáng choang.
Lục Dung Nhan theo bản năng dùng tay che mắt lại.
Lục Ngạn Diễm từ trên giường ngồi dậy, vẻ mặt mơ màng, dựa vào đầu giường, dáng vẻ như bị đánh thức chưa kịp tỉnh.
Mà lúc này, Lục Ngạn Diễm cũng giống như cô, vẫn còn mặc áo lạnh mà đi ngủ.
Quần áo cũng không thay.
Ánh mắt còn đọng men say, hắn xoa xoa huyệt Thái Dương, “Anh chỉ nhớ rõ là mẹ đỡ anh vào phòng, còn lại anh chẳng nhớ gì…”
“…” Lục Dung Nhan nhìn hắn, không nói chuyện.
Lục Ngạn Diễm lại nói: “Em yên tâm đi! Anh khẳng định không chạm vào em, bằng không, hai ta cũng không đến mức đều bị nóng tới tỉnh, ai làm xong việc còn đem áo lạnh mặc vào?”
“…Em không có ý đó.”
Lục Dung Nhan cũng đang bị nhức đầu kinh khủng, cô xoa xoa giữa trán, nói: “Chỉ là đột nhiên như vậy, làm em có chút ngốc…”
Nói xong, cô xốc chăn xuống giường.
Không biết có phải vì xuống giường quá gấp không mà cô đột nhiên lảo đảo, suýt nữa ngã quỵ. Cũng may, Lục Ngạn Diễm tay mắt lanh lẹ, vươn tay ôm lấy eo cô, Lục Dung Nhan thuận thế ngã nhào vào ngực hắn.
“Làm gì?”
“Cảm ơn…” Lục Dung Nhan nói tiếp, “Chóng mặt quá!”
“Em nằm thêm chút nữa đi, có gì ngày mai sáng rồi tính.”
Lục Dung Nhan nằm im trong lòng hắn, không nhúc nhích. Không phải cô không muốn động đậy mà không còn sức, đầu càng thêm choáng váng. “Có cảm giác mọi thứ cứ xoay vòng vòng.”
Lục Ngạn Diễm đưa tay, dùng chút lực đỡ cô lên giường, “Em nghỉ đi.”
“... Em nóng, em muốn tắm.”
“Nóng thì cởi đồ ra.”
Lục Ngạn Diễm nói, buông cô ra, cởi áo khoác cho cô rồi ném lên sô pha đối diện.
Lục Dung Nhan nhìn hắn, có chút thất thần.
À. Nhất định là do rượu!
Quả nhiên a! Không thể tùy tiện uống rượu! Cô lắc lắc đầu, kết quả… càng chóng mặt.
“Đã chóng mặt còn lắc đầu! Em để yên cho bản thân mình xem nào.” Lục Ngạn Diễm vội giữ đầu cô lại.
Lục Dung Nhan ngốc ngốc nhìn hắn, hai má hây hây phiếm hồng, “Lục Ngạn Diễm, hai chúng ta đều đã ly hôn, không thể lại như vậy ngủ cùng giường… Em… Em đi ra ngoài…”
“Đi đâu nữa?!”
Lục Ngạn Diễm vừa cởi khuy áo khoác cho cô vừa nói: “Ngủ cũng ngủ bao lần rồi, thêm một lần nữa có sao đâu!”
“... Anh làm gì… cởi khuy áo em!”
Lục Dung Nhan túm tay hắn lại. Tay cả hai đều nóng rực. Giây phút đầu ngón tay chạm nhau cảm giác như có dòng điện chạy qua. Động tác của Lục Ngạn Diễm bỗng ngừng lại, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm cô mặt đang hồng nhuận bên dưới.
Lục Dung Nhan tựa hồ cũng ý thức được động tác này của mình có chút không ổn, cô chậm rãi buông lỏng tay ra, lại không dám nhìn vào đôi mắt nóng rực sâu thẳm kia của hắn.
Cô khẽ liếm môi, chợt cảm thấy miệng khô lưỡi nóng.
Lục Ngạn Diễm vừa thấy cô liếm môi, bên dưới không tự chủ được, hắn thu hồi tay tới, “Tự em cởi đi! Anh đi tắm.”
Hắn nói, xốc chăn, đi xuống giường .
Lục Ngạn Diễm đầu tiên là đi mở cửa.
Quả nhiên, cửa đã bị người khóa trái từ bên ngoài.
Hắn sớm đoán được.
Lục Ngạn Diễm xoay người đi vào phòng tắm.
Lục Dung Nhan hỏi hắn: “Không mở được cửa!”
Lục Ngạn Diễm gật đầu, “Mẹ anh có kịch bản nhất quán thật.”
Nói xong, đi vào trong phòng tắm.
Chương 108
Ôm nhau ngủ!
Trong phòng tắm truyền tới tiếng nước chảy làm Lục Dung Nhan dần thanh tỉnh. Cô cố gắng gượng ngồi dậy.
Đầu giường không biết ai đã chuẩn bị sẵn nước trà, cô bưng lên uống hai ngụm. Đầu lại choáng váng hơn nữa.
Tóc đã bị mồ hôi đổ ra ướt bết cả lại, cả người nhơm nhớp, nếu không tắm thì cô thật sự không ngủ nổi.
Cô mơ hồ xốc chăn xuống giường, cố hết sức vịn vào tủ đầu giường mới có thể đi tới sô pha gần đó. Vừa chạm vào sô pha, cả người cô vô lực ngã nhào xuống, tay chân bải hoải mãi mới cởi được áo khoác ra, cảm giác thoải mái hơn không ít.
Lục Ngạn Diễm tắm rửa xong, quấn khăn tắm từ bên trong ra tới, liền nhìn thấy cô nghiêng đầu ngủ trên sô pha. Đôi mắt sâu thẳm ánh lên một tia sáng nhu hòa. Hắn cất bước lại gần, nhẹ bước hơn rất nhiều.
Cô thực ra ngủ cũng không sâu lắm, hắn vừa lại gần cô đã cảm nhận được. Hàng mi cong dài nhẹ nhàng chớp, không mở mắt ra mà chỉ mơ màng ậm ừ gì đó. Lục Ngạn Diễm không nghe rõ, hắn dứt khoát cúi xuống ngồi xổm trước mặt cô, nhẹ giọng hỏi “Em nói gì, anh không nghe rõ.”
“…Em nói, em muốn tắm rửa……”
Lục Dung Nhan lại lẩm bẩm một lần nữa.
“Ngủ đi, sáng mai dậy rồi tắm!” Lục Ngạn Diễm định bế cô về giường.
“Không cần!”
Lục Dung Nhan cự tuyệt, mở bừng mắt phất tay: “Em muốn tắm trước.”
Lục Ngạn Diễm đành chiều theo ý cô: “Rồi, anh đưa em đi tắm.”
Nói, rồi đặt tay lên sô pha, bế cô lên đi nhanh vào phòng tắm.
Lúc này kêu cô tắm vòi sen đương nhiên là không thể nào.
Lục Ngạn Diễm đặt cô vào bồn tắm. Lục Dung Nhan mềm oặt dựa vào thành bồn, đôi mắt khép hờ lim dim nhìn hắn.
“Có thể tự mình tắm không?” Lục Ngạn Diễm không yên tâm hỏi cô.
Lục Dung Nhan gục gặc gật đầu.
“Thật sự?”
Lục Ngạn Diễm cảm thấy cô cũng không tỉnh táo lắm.
Lục Dung Nhan dùng ngón tay chỉ cửa phòng tắm, “Anh… Đi ra ngoài! Em muốn tắm rửa……”
Lục Ngạn Diễm nhíu mày nhìn cô một lúc rồi mới đứng dậy đi ra khỏi phòng tắm.
Trong phòng tắm truyền tới tiếng nước chảy, có lẽ cô bắt đầu xả nước vào bồn.
Lục Ngạn Diễm không còn tâm trạng để ngủ, hắn đi tới đi lui trước cửa phòng tắm, lắng nghe mọi động tĩnh trong phòng, chỉ sợ bên trong xảy ra chuyện gì khác thường.
Tiếng nước, ngừng.
Tiếp theo, không có thanh âm.
Chuyện gì xảy ra?
“Dung Nhan?”
Lục Ngạn Diễm dán người ở ngoài cửa phòng tắm ngoài gọi cô.
Không có đáp lại.
“Dung nhan? Em không sao chứ??”
“Lục Dung Nhan —”
“Trả lời anh!!”
Gọi vài tiếng, Lục Ngạn Diễm không còn chờ nổi đẩy cửa phòng tắm xông vào.
Nhìn thấy người phụ nữ trong bồn tắm, Lục Ngạn Diễm vừa buồn cười vừa tức giận.
Nước xả vừa đủ, nhưng cô còn mặc nguyên quần áo ngồi trong bồn. Toàn thân đã ướt đầm, mà quan trọng nhất là nước lạnh ngắt!!
Thật là đồ ngốc mới tin tưởng rằng cô có thể tự tắm.
Mà cô thì sao?
Còn nằm xoài dựa vào thành bồn tắm, không có một chút phản ứng, chỉ có mí mắt lim dim thể hiện mình còn tỉnh. Lục Ngạn Diễm vội bước tới, vớt cô từ dưới nước lên, vội lấy khăn lông bao lấy toàn thân cô rồi bế cô ra khỏi phòng tắm.
Cô bị lạnh nên rùng mình, run nhè nhẹ.
Lục Ngạn Diễm lúc này đã bắt đầu hối hận, ban nãy hắn không nên để cô một mình vào phòng tắm như vậy.
Hắn lo cô bị cảm nên hắn trực tiếp ôm cô ngồi bên cạnh máy sưởi.
Không có ghế dựa, hắn dứt khoát ngồi trên mặt đất, đặt cô ngồi trên đùi mình. Hắn cũng không để ý tới nước đọng trên người cô, mặc cho cô thoải mái dựa vào ngực mình.
Lục Dung Nhan có lẽ là bởi vì mí mắt đã nặng trĩu, cảm nhận được hơi ấm từ phía trước, lại có vòng tay khiến con tim mình hoàn toàn an tâm ở phía sau, khuôn mặt nhỏ giãn ra, cứ thế ngủ vùi trong lòng Lục Ngạn Diễm.
Lục Ngạn Diễm nhìn cô trong lòng mà có chút buồn cười.
Do dự mấy giây, sau cùng cũng phải động tay cởi hết quần áo ướt nhẹp của cô ra. Nếu không cởi ra, có lẽ cô sẽ bị cảm thật!
Quần áo cởi ra, lộ ra làm da cô trắng như tuyết khiến ánh mắt Lục ngạn Diễm càng thêm đen thẳm, cổ họng cũng nóng rực.
Nhìn dáng người cô thật sự không giống là mẹ của một đứa bé năm tuổi!
Kỳ thật Lục Ngạn Diễm cảm thấy chính mình rất buồn cười, trước đây hắn không hề thích cô, thấy cô cái gì cũng không vừa ý, cảm thấy cô toàn là tật xấu. Nhưng giờ lại đi thích cô, những thứ mà trước đây hắn coi là tật xấu chẳng hiểu sao lập tức trở thành toàn là ưu điểm.
Tỷ như cô bây giờ mơ màng, còn cả mùi rượu chưa tan, nếu là trước đây hắn đã ném cô ra xa vạn dặm!
Khó trách nha đầu này muốn náo loạn đòi mình ly hôn!
Lục Ngạn Diễm một lần nữa giúp cô quấn chặt khăn tắm lại, ôm cô vào lòng thật chặt.
Cúi đầu thấy cô đã ngủ say, nhưng vẫn dụi dụi vào người hắn.
Hắn thích cảm giác được cô ỷ lại như thế này, trong trí nhớ của hắn, trước giờ cô chưa từng dựa vào hắn đến như vậy, loại cảm giác này, thật không tệ!
Làm hắn trầm mê, không muốn phá vỡ.
Cho nên, hắn dứt khoát ngồi như vậy, để mặc cô dựa vào ngực mình ngủ.
Lục Ngạn Diễm cúi đầu ngắm cô trong lòng, đôi mắt càng lúc càng dịu dàng thấm đẫm nhu tình, đáy mắt đầy lưu luyến, hắn không nhịn nổi mà cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô…
Lục Dung Nhan có lẽ cảm thấy khó thở nên môi xinh bất mãn lẩm bẩm một chút, Lục Ngạn Diễm sợ cô tỉnh nên vội lùi lại một chút, lại nhìn môi cô mấp máy, hắn không khống chế được bản thân, lại nhẹ nhàng hôn lên.
Hương vị… ngọt ngào…
Hắn cong cong đuôi mắt, nhẹ rời cô ra.
Cứ thế, hắn ôm cô, dựa vào mái đầu cô, ngồi cạnh máy sưởi, cả hai… cùng ngủ.
………………………………………………………………
Hôm sau, sau khi Lục Dung Nhan tỉnh lại nhìn thấy hình ảnh trước mắt mà sửng sốt hồi lâu không hồi phục được tinh thần.
Hôm qua rõ ràng cô ngủ trên giường mà, sao lại thành… sao lại thành cả hai cùng ngủ trên mặt đất?!?
Lúc này, cô đang nằm đè lên thân hình rắn chắc của Lục Ngạn Diễm, hắn đang nằm thành chữ đại trên sàn nhà, một bàn tay còn gắt gao mà vòng ở bên hông cô.
Chính yếu chính là……
Hai người, thế nhưng……
Không ai mặc quần áo!!!
Chương 109
Cho hắn thêm một cơ hội
…Tình huống này là sao đây?!
Lục Dung Nhan lập tức ngồi dậy. Lục Ngạn Diễm vì bị cô ngồi dậy nên mắt nhắm mắt mở ngồi dậy.
Có lẽ vừa tỉnh nên hắn còn chút mơ màng, vài giây sau mới tỉnh táo lại.
Lục Dung Nhan chộp lấy khăn tắm đã bị bọn họ đá văng xa hơn một mét, vội cuốn lên người, đỏ mặt ảo não hỏi Lục Ngạn Diễm, “Chúng ta hôm qua không phải ngủ trên giường sao? Sao lại thành ra nằm trên mặt đất rồi?!”
Lục Ngạn Diễm gãi gãi đầu ngồi dậy, cánh tay vẫn theo thói quen mà quàng lấy eo cô, đôi mắt gian có thêm vài phần sủng nịnh, “Em còn hỏi sao?”
“Liên quan gì em?” Lục Dung Nhan nghiêm túc suy nghĩ.
“Đầu đau không ?” Lục Ngạn Diễm hỏi cô, đưa tay xoa xoa huyệt Thái Dương cho cô.
Lục Dung Nhan lắc đầu, “Còn may, không đến mức quá mệt, bất quá, hai chúng ta sao lại… nằm dưới đất nhỉ?”
Vẻ mặt cô đầy phòng bị, trừng mắt nhìn Lục Ngạn Diễm còn đang lơ mơ, “Nói thật đi, tối qua anh có làm chuyện gì không nên làm với em không?”
Lục Ngạn Diễm buồn cười nhìn cô, “cái gì kêu là việc không nên làm?! Quan hệ giữa chúng ta từ lâu đã chẳng có gì là không nên làm hết.”
“…” Lời này, cô thật đúng là không có cách nào để phản bác.
“Được rồi, đừng ngồi dưới đất, mau mặc quần áo đi! Đừng để bị cảm.”
Lục Ngạn Diễm vỗ vỗ eo cô, ý bảo cô đứng dậy.+
Bỗng nhiên, những chuyện tối qua xảy ra ào ào kéo về, từng ký ức nhỏ nhặt lập tức tỉnh dậy!
Tối qua, hình như cô đi tắm, rồi lại ngâm mình trong bồn nước lạnh, cô thì không thích nước lạnh nên đóng vòi nước lại, muốn ra khỏi bồn nhưng lại không còn sức, cuối cùng… hình như là người đàn ông trước mặt này đã vớt mình ra thì phải?!
Hắn mang cô cả người ướt rượt ra, ôm cô tới cạnh lò sưởi, sau đó…
Hình như hắn đã cởi quần áo của mình và cả của hắn ra, ôm sát mình, bản thân cô cũng mơ màng dựa vào hắn mà ngủ.
Lại sau đó…
Lại sau đó chính là ngày hôm sau tỉnh lại như thế này…
Cho nên là, tối qua nếu như không có hắn, nói không chừng mình sớm đã đông chết ở trong bồn tắm. Giờ nghĩ lại cô còn thấy sợ hãi.
“Ngốc cái gì vậy nào?”
Thấy Lục Dung Nhan còn ngây ngốc, Lục Ngạn Diễm nhắc nhở một câu, “Còn mệt thì lên giường nằm thêm chút nữa đi.”
Lục Ngạn Diễm nói, nhìn đồng hồ trên cổ tay, “Chút nữa anh còn phải sang viện nghiên cứu một chuyến, không thể ở lại bồi em ngủ nữa đâu.”
“Chuyện này… cảm ơn anh.”
Lục Dung Nhan bỗng nói lời cảm tạ.
Lục Ngạn Diễm sửng sốt một chút, có chút mất mát, cười nói: “Sao tự nhiên nói cảm ơn với anh?”
Lục Dung Nhan có chút ngượng ngùng, cuốn mình trong khăn tắm, bò lại trên giường, “Chuyện tối hôm qua…”
Lục Ngạn Diễm vẫn ngồi xếp bằng trên mặt đất, cười cười nhìn cô đang quấn chặt chăn trên giường,
“Thế nào? Anh hẳn là chưa làm chuyện gì không nên làm phải không?”
“... không phải là anh nói anh phải đi sao? Còn ngồi dưới đất làm gì? Không đi trễ rồi sao?”
Lục Dung Nhan vùi đầu trong chăn nói lái sang chuyện khác.
“Ừ, tới lúc phải đi rồi.”
Lục Ngạn Diễm đứng dậy, đôi chân thon dài hướng về phía mép giường. Hắn cúi người, xốc chăn, ngồi lên giường. Cánh tay rắn chắc tìm tòi, bá đạo, một tay kéo Lục Dung Nhan vào trong lòng mình.
Lục Dung Nhan giật mình, trong nhất thời, thân thể mềm mại hoàn toàn dán sát vào người hắn không một chút cách trở nào. Cả người cô lập tức nóng bừng như lửa. “Anh.... anh làm gì? Không phải nói phải đi sao??”
Lục Ngạn Diễm không nằm xuống, chỉ là ngồi dựa vào đầu giường, nhắm mắt lại, ôm cô thật chặt trong lòng mình, “Đừng khẩn trương, nếu em không đồng ý, anh sẽ không ép em làm gì hết.”
“... anh mà tốt vậy?” Lục Dung Nhan rất là hoài nghi.
Lục Ngạn Diễm mở bừng mắt, trong ánh mắt còn nhiễm một tầng ửng hồng sắc tình dục, cổ họng gợi cảm chuyển động một chút, “Tuy rằng anh thật sự muốn… nhưng em không cho thì anh cũng không nghĩ cưỡng cầu. Anh đã nói rồi, anh muốn bắt đầu lại cùng em!”
Lục Ngạn Diễm nói, lại siết chặt cánh tay, “Ôm một cái, rồi anh đi!”
“……” Lục Dung Nhan bị hắn ôm vào trong ngực, cũng hơi tức nhưng cũng không dám vùng ra.
Cũng không biết là bởi vì hắn quá nóng hay do cô quá nóng, hay do chăn bông quá dày, dù sao, không tới nửa phút cả người cô đã đầm đìa mồ hôi
“Lục Ngạn Diễm…”
“Hử?”
Lục Ngạn Diễm hừ mũi nhẹ.
“…Anh ôm em như vậy, nóng!”
Lục Ngạn Diễm cuối cùng cũng buông cô ra. Cứ ôm nữa thì có lẽ hắn không đi no 63i thật.
“Anh phải đi rồi.”
Lục Ngạn Diễm cúi đầu, hôn cô trong lòng rồi mới tiếc nuối đứng lên.
Hắn bắt đầu mặc quần áo.
Lục Dung Nhan cuộn mình ở trong chăn nhìn hắn.
Nghĩ nghĩ một lát…
“À, em nghĩ chút nữa em về lại căn phòng em thuê.”
Lục Ngạn Diễm nghe vậy, tay đang cài áo sơ mi khựng lại, quay đầu lại nhìn cô, ánh mắt trầm xuống mấy phần, “Nhất định phải ở căn nhà đó sao?”
Lục Dung Nhan ngừng lại một chút, chỉ hỏi lại một câu: “Anh thấy sao?”
“Cũng được”
Lục Ngạn Diễm trả lời, gật gật đầu, tiếp tục sửa sang lại áo sơmi, “Em còn thiếu anh một bữa nha, tính khi nào mời anh?”
“... anh muốn khi nào?”
“Hôm nay ăn trưa đi!”
Lục Ngạn Diễm nhìn đồng hồ, nói: “Anh tranh thủ, khoảng ba tiếng xong việc, xong anh về đón em, ăn cơm xong anh đưa em về nhà thuê, được không?”
“A… được.”
Lục Dung Nhan gật đầu, “Vậy anh đi đi, em ngủ tiếp.”
“Ừ, xong việc anh gọi em.”
Lục Ngạn Diễm áo mũ chỉnh tề ra cửa.
Cửa vốn bị khóa trái, nhưng chẳng biết bà Thôi Trân Ái đã mở khóa khi nào.
Lục Ngạn Diễm đi rồi, chỉ còn lại Lục Dung Nhan một người vùi trong chăn ngây ngốc. Cô vốn cho rằng mình có thể ngủ tiếp, nhưng Lục Ngạn Diễm vừa đi, cô phát hiện rốt cuộc ngủ không được.
Trong đầu cô toàn những việc phát sinh giữa cô là Lục ngạn Diễm từ tối qua tới sáng nay.
Cô cảm thấy, cứ thế này có khả năng cô lại trầm luân với hắn nữa!
Đối với Lục Ngạn Diễm, cô biết bản thân mình không có khả năng chống cự lại sự ôn nhu này.
“Ai, không nghĩ, không nghĩ nữa!!”
Lục Dung Nhan dùng sức lắc lắc đầu, cố ép bản thân không suy nghĩ nữa, nhưng chỉ giây tiếp theo, đầu óc cô lại toàn hình ảnh của người đàn ông kia. Cô nhịn không được, tự hỏi bản thân: “Nếu hắn thật sự… động tâm với mình thì sao?”
Liệu cô có muốn cho hắn thêm một cơ hội không?
“Không được không được!!” Lục Dung Nhan tức khắc phủ quyết ý tưởng đáng sợ đó. “Lục Dung Nhan, kiên định nào!!! Thật vất vả mới thoát ly khổ hải, hiện tại sao? Lại muốn đi vào ngõ cụt sao?”
Chương 110
Một lần nữa bước vào cuộc đời anh!
Lục Ngạn Diễm thật sự trở về trước giờ cơm trưa. Lúc hắn đưa Lục Dung Nhan đi, Thôi Trân Ái còn phê bình:
“Vất vả lắm mới về nhà một chuyến, ở nhà ăn cơm trưa là được rồi! Đi ra ngoài ăn làm gì, có sạch sẽ đâu!”
Nhưng Lục Ngạn Diễm không để ý tới lời mẹ nói mà chở Lục Dung Nhan đi, để con lại Lục trạch.
“Muốn đi đâu ăn?”
Lục Ngạn Diễm hỏi Lục Dung Nhan.
“Em đâu cũng được, anh quyết định đi!”
Lục Dung Nhan kỳ thật không muốn ăn gì, có lẽ do tối qua say rượu tới giờ đầu còn choáng váng, nặng như chì.
Lục Ngạn Diễm thấy cô có vẻ không khỏe thì hỏi, “Còn chưa tỉnh rượu à?”
“…Có khả năng đi!” Lục Dung Nhan xoa xoa huyệt Thái Dương, có chút không tỉnh nổi.
“Tửu lượng yếu sau này uống ít thôi.”
“... Tửu lượng em không yếu, chỉ là hôm qua uống quá nhiều, khó có khi vui như vậy.” cô làm sao chịu nhận mình tửu lượng kém chứ.
Lục Ngạn Diễm cười cười, “Ừ, tửu lượng em tốt, anh không phải đối thủ của em, vừa ýt chưa?”
Đèn đỏ, xe dừng. Hắn kế sát mặt vào bên cạnh Lục Dung Nhan, “Vậy thôi, chúng ta về nhà ăn cơm đi!”
“Mới ra ngoài, lại trở về?”
Lục Dung Nhan cho rằng hắn nói ‘về nhà’ chỉ chính là, về lục trạch.
“Anh nói về nhà chúng ta kìa.”
“…”
Lục Dung Nhan chớp mắt. Cô đương nhiên biết ‘nhà chúng ta’ hắn nói là nhà nào, nhưng chỗ đó hiện không còn là nhà của bọn họ nữa, mà là nhà của hắn! Cô đã sớm đi ra khỏi ngôi nhà đó.
Lục Dung Nhan quay đầu đi, không nhìn hắn nửa, chỉ nhìn ngoài cửa sổ, nói: “Vậy cũng không tốt lắm đâu?”
Lục Ngạn Diễm nhìn cô, không nói lời nào.
Lục Dung Nhan cũng vẫn luôn nhìn ngoài cửa sổ.
Sau một lúc lâu ——
“
“Này, đèn xanh!”
Lục Dung Nhan phục hồi tinh thần lại, nhắc nhở hắn.
Lục Ngạn Diễm nhìn cô thật sâu, rồi mới chậm rì rì khởi động xe, mà lúc này phía sau sớm đã đầy xe, đang điên cuồng nhấn còi.
Lục Ngạn Diễm vẫn chở Lục Dung Nhan về nhà.
Lục Dung Nhan dường như cũng không quá ngạc nhiên, chỉ là hỏi hắn: “Trong nhà có nguyên liệu nấu ăn?”
“Một hồi anh đi ra ngoài mua.”
Lục Ngạn Diễm nhập mật mã, mở khóa.
Lục Dung Nhan phát hiện, mật mã vẫn như cũ không đổi, vẫn là mật mã cũ khi cô rời đi.
Lục Dung Nhan nhắc nhở hắn nói: “Mật mã khóa phải thường xuyên thay đổi mới an toàn.”
Lục Ngạn Diễm thuận miệng đáp lại, “Ừ, em giúp anh đổi đi! Xong nói anh là được.”
“…”
Sao tự dưng cô lại đi thay mật mã cửa nhà người khác thế này?
Lục Dung Nhan đi theo Lục Ngạn Diễm vào nhà, có lẽ là bởi vì đã lâu không có về lại ngôi nhà này, bỗng nhiên trở về, nhìn mọi thứ bên trong đều quen thuộc nên cố có chút thất thần.
Không khí lành lạnh, cô vội quấn chặt áo bông. Lục Ngạn Diễm ném cho cô một tấm khăn choàng, “Em ngồi nghỉ trên sô pha đi, quấn khăn lại, anh giờ mở máy sưởi.”
“…Uh, ok!”
Lục Ngạn Diễm đi mở máy sưởi, Lục Dung Nhan co mình ở trên sô pha nhìn hắn.
Trong ấn tượng, bọn họ trước nay đều chưa từng như thế. Bao năm qua, chỉ có một mình cô ở nhà, mà Lục Ngạn Diễm hiếm khi về nhà, lúc hắn về nhà thì trong nhà đều ấm áp. Cảm giác được hắn chiếu cố khiến cô có chút thụ sủng nhược kinh, hoặc là…
Có chút không quen.
Nhưng cô phải thừa nhận, điều này khiến cô cảm thấy…
Thật ấm áp. Khiến cô có chút cảm giác được coi trọng. Nhưng… Lục Dung Nhan lại lo lắng, nếu được coi trọng như vậy, ấm áp như vậy chỉ là phù dung sớm nở tối tàn, khả năng trong giây tiếp theo liền biến mất không còn nữa.
“Em nghĩ cái gì mà nghiêm túc vậy?” Lục Ngạn Diễm không biết đến gần lại khi nào, ngồi xuống bên cạnh cô.
Lục Dung Nhan lúc này mới hoàn hồn, liếc hắn một cái, ngơ ngẩn lắc đầu.
Lục Ngạn Diễm ánh mắt thật sâu mà nhìn cô, “Đối với anh, em hoàn toàn không xác định sao?”
Lục Dung Nhan sửng sốt, “Rõ ràng như vậy?”
Lục Ngạn Diễm thở dài, vươn tay kéo Lục Dung Nhan ôm vào lòng. Nhưng chỉ lặng lẽ thế mà không nói câu nào.
Cô không xác định được cảm xúc, hắn đều có thể lý giải.
Cho nên, hắn phải cho cô thời gian, làm cô từ từ ổn định và xác định cảm .
Ngón tay Lục Ngạn Diễm vuốt nhẹ lên mái tóc dài mềm mại của cô, “Anh đi siêu thị mua đồ nấu ăn, em không thoải mái thì ở nhà chờ anh.”
“Anh đi mua nguyên liệu nấu ăn??”
Lục Dung Nhan đầy kinh ngạc nhìn hắn, “Anh á? Được không?”
“Sẽ không, nhưng anh có thể học.”
“… Thôi bỏ đi! Em sợ anh mua đồ về không nấu được đó, để em đi với anh!”
“Anh được mà! Anh kh ông những tự mình đi chợ, mà chút nữa anh còn tự mình nấu ăn cơ!”
“... Anh không phát sốt chứ?”
Lục Dung Nhan duỗi tay qua sờ trán hắn.
Không phát sốt.
Cô rụt tay lại, bàn tay bị Lục Ngạn Diễm nắm lấy nhẹ nhàng.
Lục Dung Nhan cố rụt tay lại, lại bị hắn nắm lấy. Lục Ngạn Diễm giữ bàn tay thon của cô trên trán mình, ánh mắt cứ thế nhìn cô sâu lắng.
Lục Dung Nhan bị ánh mắt của hắn hun đến đỏ hồng đôi má. Cô có chút xấu hổ.
“Nhưng mà… anh xuống bếp, đáng tin cậy sao? Không được thì đừng cố, em tuy đầu còn choáng váng nhưng mà nấu một bữa cơm vẫn có thể đó!”
Lục Ngạn Diễm buông tay cô, “Anh có thể chậm rãi học.”
“Anh nghiêm túc?”
“Đương nhiên! Anh không ở nói giỡn.”
“…Được thôi.”
Lục Dung Nhan tỏ vẻ phi thường tán thành thái độ hiếu học của hắn.
Lục Ngạn Diễm nhìn cô, bỗng nghiêm túc nói một câu: “Mấy ngày qua không có em ở nhà, anh thật sự kh ông quen…”
“...”
Sao đang êm đẹp tự nhiên nói thế này?!
Trái tim bé nhỏ của Lục Dung Nhan đập hụt mất mấy nhịp, cô không dám nhìn hắn, chỉ nhỏ giọng nói thầm : “Qua vài bữa, cũng thành thói quen.”
“…” Lục Ngạn Diễm có chút bất đắc dĩ nhìn cô.
“… Làm gì nhìn người ta vậy?” Lục Dung Nhan giả ngu.
Lục Ngạn Diễm nhéo mũi cô, “Tim em làm bằng đá à?”
“…” Này, sao có thể oán cô chứ?
Trái tim cô trở nên lạnh giá như kim cương, còn không phải vì hắn sao?
“Được rồi, anh đi chợ, có gì dặn dò không nào?”
“Để em đi với anh!” Lục Dung Nhan muốn đứng dậy, đã bị Lục Ngạn Diễm ấn xuống.
“Không phải đã nói dần rồi sẽ quen sao? Nếu em không chịu bước chân vào cuộc đời anh thêm lần nữa, thì cứ để anh một mình đi, quen thì quen thôi!”
“…”
Không biết sao, nghe Lục Ngạn Diễm nói ra lời này, Lục Dung Nhan trong lòng lại không hiểu sao lại nhói đau.
“Nếu, em đồng ý quay về bên anh, vậy đi với anh nào!”
Lục Ngạn Diễm vươn tay về phía cô, nhìn cô bằng đôi mắt tràn ngập chờ mong.
Lục Dung Nhan ngơ ngác nhìn hắn, hồi lâu……
Cô rốt cuộc lui về sô pha, “Vậy anh tự mình đi thôi!”
Khoảnh khắc đó, cô rõ ràng thấy được vẻ mất mát nơi đáy mắt của Lục Ngạn Diễm.
Bình luận facebook