Nếu như ca phẫu thuật này thành công, vậy thì có thể kéo dài tính mạng của anh, thậm chí sau này sẽ khỏi hẳn hoàn toàn.
Còn nếu không thành công thì sao đây?
Nếu xuất hiện tình trạng đào thải thì làm sao giờ?
Trên đời này có bao nhiêu người chết vì đào thải cơ quan cấy ghép sau khi mổ kia chứ?
Tần Diên Vỹ căng thẳng tới mức đây thần kinh căng như dây đàn. Mỗi ngày cô đều trong trạng thái tập trung cao độ, mãi tới hôm Cố Cẩn Ngôn được đẩy ra khỏi phòng ICU thì cô mệt mỏi tới mức chịu hết nổi, ngủ suốt một ngày một đêm trong phòng bệnh...
Lúc Diên Vỹ mơ mơ màng màng tỉnh dậy, đập vào mắt cô là gương mặt đã lâu không được nhìn thấy của Cố Cẩn Ngôn.
Anh đã ốm đi rất nhiều, dường như đôi mắt sâu thẳm kia cũng hõm sâu vào trong. Ánh mắt anh cũng không còn hăng hái như trước, trong mắt đầy tơ máu, anh nhìn cô với vẻ đau lòng.
Vừa thấy Tần Diên Vỹ tỉnh lại, đôi mắt anh lập tức sáng lên, ánh lên vẻ dịu dàng.
- Em tỉnh rồi à?
Tuy giọng anh có phần mệt mỏi nhưng vẫn êm tai mê người như thế.
Thoắt cái Tần Diên Vỹ bật khóc, cô nhào vào lòng Cố Cẩn Ngôn mà gào khóc:
- Cẩn Ngôn anh đã khỏe rồi phải không? Cuối cùng cũng xong rồi!! Hu hu hu...
- Cô bé ngốc này! Mọi thứ đều đã ổn cả rồi, sao em còn khóc thế?
Cố Cẩn Ngôn xoa gáy cô với vẻ đau lòng, anh xoa dịu cảm xúc đau thương trong lòng cô.
- Ngoan, nghe lời tôi. Đứng khóc nữa nhé, em mà khóc thì tôi đau lòng lắm!
Tần Diên Vỹ vội lùi lại, cô lau nước mắt rồi cười gượng:
- Chẳng qua em vui quá mới khóc thôi! Ca phẫu thuật của anh thế nào rồi? Anh xem, ngay lúc này mà em còn ngủ quên được nữa! Em đúng là ngốc mà!! Hơn nữa em lại nhào vào lòng anh như thê! Chú Cố, khi nãy có đụng trúng vết thương của anh không? Xin lỗi...
Diên Vỹ xin lỗi liên hồi, nét mặt vô cùng lo lắng. Cô nhìn khắp người Cố Cẩn Ngôn, sợ bản thân quá kích động mà đụng trúng vết thương của anh.
Nhưng mà Tần Diên Vỹ phát hiện, tuy trông anh gầy gò, mệt mỏi nhưng sắc mặt vẫn khá hơn trước một chút.
Cả tóc của anh cũng mọc ra sau hơn mười ngày không gặp. Tuy chỉ là đầu đinh nhưng Diên Vỹ cảm thấy vừa đẹp trai, lại đáng yêu, trông anh cũng trẻ hơn nhiều!
- Không đụng trúng vết thương. Bác sỹ bảo phẫu thuật xong, cần phải quan sát thêm vài ngày xem hiện tượng đào thải có nghiêm trọng hay không. Nếu không thì chắc cũng chẳng còn vấn đề gì cả rồi!
Cố Cẩn Ngôn nằm bên cạnh Tần Diên Vỹ, có vẻ vì mới phẫu thuật xong nên bây giờ anh vẫn không có sức nói chuyện.
Diên Vỹ thấy thế thì rất đau lòng.
- Vậy thì tốt rồi. Bây giờ anh vẫn còn yếu lắm, cho nên phải bồi dưỡng cơ thể cho tốt vào. Lát nữa em về nhà nấu vài món cho anh ăn!
Tần Diên Vỹ cảm thấy bây giờ cô tràn đầy sức sống cứ như đại lực sĩ được buff đầy máu vậy.
- Không cần đâu!
Cố Cẩn Ngôn vội ngăn cô lại rồi nói tiếp:
- Em nhìn em đi. Lúc tôi vào phòng, em đã đồng ý với tôi thế nào hả? Em đã hứa sẽ tự chăm sóc bản thân cho tốt mà. Sao tôi mới vào ICU chưa được một tháng thì em đã gầy thế này! Đuôi Nhỏ em không chăm sóc tốt cho bản thân gì cả!
Anh nói xong, thở dài một hơi rồi gõ nhẹ lên trán Diên Vỹ, dạy dỗ cô:
- Em đúng là khiến người khác không bớt lo được mà! Sau này tôi không dám bị bệnh nữa mất!
Diên Vỹ bĩu môi, hai mắt đỏ hoe.
- Không dám bị bệnh nữa phải không? Anh biết thế thì tốt!
- Biết rồi mà!
Cố Cẩn Ngôn mỉm cười, ôm chặt cô vào lòng. Sau đó ánh đắp chăn cho cô rồi nhíu mày nói:
- Hôm nay em cứ ngoan ngoãn ngủ ở đây đi, em không được đi đâu hay làm gì hết!
- Nhưng mà...
Diên Vỹ muốn nấu ăn cho anh! Cô muốn chăm sóc anh!
Hơn nữa, cô đã ngủ suốt một ngày một đêm rồi, bây giờ sao mà ngủ được kia chứ!
- Không nhưng nhị gì hết!
Cố Cẩn Ngôn bá đạo, không cho Diên Vỹ có cơ hội bác bỏ, anh nói:
- Đừng lộn xộn nữa. Tôi vừa mới phẫu thuật xong, nếu em cử động thì sẽ đụng tới vết thương của tôi đấy. Cho nên em ngoan chút đi.
Cố Cẩn Ngôn nói như thế, Tần Diên Vỹ cũng không dám lộn xộn mà tựa đầu vào tay anh một cách ngoan ngoãn. Cô mở to mắt, nhìn anh không chớp mắt.
- Chú Cố, em đã ngủ suốt một ngày một đêm rồi. Bây giờ em chẳng buồn ngủ gì cả.
- Vậy thì em cứ ngắm tôi đi! Dù sao tôi cũng đẹp trai ngời ngời thế này, chắc em ngắm một ngày một đêm cũng không chán đâu nhỉ?
- Ha ha ha đồ tự kỷ!
Diên Vỹ nhếch môi mỉm cười, sau đó chớp mắt đầy nghịch ngợm mà nói:
- Đúng là ngắm không chán thật!
...
Nhưng trớ trêu thay, ngày vui chẳng tầy gang tay, ba ngày sau Cố Cẩn Ngôn bắt đầu có hiện tượng đào thải dữ dội.
Điều này khiến cho tất cả mọi người, kể cả nhân viên y tế cảm thấy sợ hãi.
Bệnh tình của Cố Cẩn Ngôn trở nặng, tình hình sức khỏe xấu tới mức khiến mọi người suy sụp.
Bụng Cố Cẩn Ngôn bị ứ nước, căng phồng lên. Nội tạng bên trong cũng bị ứ nước, mỗi ngày anh phải uống thuốc an thần mới có thể ngủ được chừng tiếng đồng hồ.
Lúc nhìn thấy Cố Cẩn Ngôn được đưa vào phòng hồi sức hậu phẫu, Diên Vỹ gần như phát điên lên.
Trước giờ Diên Vỹ chưa hề nhìn thấy Cố Cẩn Ngôn không chút sức sống thế này, cho dù là đợt bệnh nặng lần trước cũng không tới mức này! Hiện giờ anh nằm im trên giường bệnh, sắc mặt trắng bệch. Từ xa nhìn vào...
Trông giống như một xác chết lạnh băng!
Nếu không phải Cố Cẩn Ngôn vẫn còn thở, Diên Vỹ sợ anh đã...
Trước khi Cố Cẩn Ngôn được đưa vào phòng ICU, Tần Diên Vỹ nắm lấy tay anh, khóc sướt mướt, nói liên hồi:
- Chú Cố, em vẫn còn một phiếu nguyện vọng chưa dùng tới! Anh đã tới cho dù em có đưa ra yêu cầu thế nào thì anh cũng dốc hết sức hoàn thành mà! Bây giờ nguyện vọng của em chính là muốn anh sống sót!! Anh đã nghe thấy chưa? Em muốn anh cố gắng sống!!
- Anh nhất định phải đồng ý với em!! Anh không được bỏ em một mình!!
- Nếu Cố Cẩn Ngôn không còn, Đuôi Nhỏ sẽ không sống nổi mất! Em nói thật đấy!!
Tần Diên Vỹ cảm giác hình như bàn tay lạnh buốt của anh khẽ siết chặt tay cô.
Anh nghe thấy!! Nhất định anh đã nghe thấy giọng nói của cô! Cô chắc chắn.
Sau đó Cố Cẩn Ngôn lại được đẩy vào phòng ICU, tách khỏi cô thêm lần nữa.
- Bác sỹ, chẳng phải ca phẫu thuật của con trai tôi rất thành công sao? Sao bỗng dưng lại bị thế này?
Mẹ Cố lòng như lửa đốt hỏi bác sỹ, Tần Mộ Sở đứng bên cạnh an ủi bà không ngừng.
Còn Tần Diên Vỹ thì đờ đẫn dựa vào cửa phòng. Cô nhìn gương mặt tái nhợt trong phòng, mỗi khi nước mắt làm nhòe tầm nhìn thì cô lại lau sạch rồi nhìn tiếp. Dường như có ngắm thế nào cũng không đủ vậy!
- Xin lỗi bà! Bởi vì cậu ấy hóa trị quá nhiều cho nên kháng thể trong người bây giờ rất nhiều. Vì thế mới xảy ra hiện tượng đào thải nghiêm trọng như thế. Tôi đã tiến hành phẫu thuật cấy ghép từ năm 1980 tới giờ nhưng chưa từng thấy tình trạng đào thải nghiêm trọng như thế...
Ông bác sỹ thở dài, lắc đầu nói tiếp:
- Dù sao thì mọi người cũng nên chuẩn bị tâm lý...
Bác sỹ vừa nói dứt lời, mẹ Cố kích động rên lên một tiếng liền ngất xỉu.
Mà Tần Diên Vỹ đang tựa vào cửa như không nghe thấy lời bác sỹ vừa nói, cô vẫn nhón chân, nhìn Cố Cẩn Ngôn trong phòng với ánh mắt đờ đẫn.
Chú Cố, không sao hết. Cho dù là sống chết cũng không thể tách rời đôi ta!!
Cho dù chết, em cũng chết cùng anh...
Em sẽ luôn ở bên anh!!
Ngày thứ ba sau khi Cố Cẩn Ngôn được đưa vào phòng ICU, bọn họ nhận được giấy báo tình trạng bệnh nhân nguy kịch từ bệnh viện.
Ngày hôm đó cứ như một cơn ác mộng quấn lấy bọn họ...
Tần Diên Vỹ chưa từng nhìn thấy ông mình rơi lệ, nhưng hôm đó cô đã nhìn thấy ông khóc.
Còn cô chỉ ngơ ngác đứng trước cửa phòng ICU như tượng đá!
Cô nhìn chằm chằm vào Cố Cẩn Ngôn đang đeo máy thở oxy nằm im trên giường bệnh.
Trong mắt dấy lên một tầng hơi nước.
Ngay lúc đó...
Tần Diên Vỹ đã ra quyết định!!
Một quyết định ích kỷ...
Đúng vậy, trước giờ Diên Vỹ cô luôn ích kỷ như thế, có khi ích kỷ tới mức khiến người khác căm hận.
Tính mệnh là ba mẹ cho cô, cô biết mình tuyệt đối không được xem thường mạng sống của mình, nhưng cô không thể rời xa anh!
Thậm chí Tần Diên Vỹ còn không dám tưởng tượng nếu Cố Cẩn Ngôn không còn sống nữa, cô sẽ ra sao. Trong không khí không còn mùi hương của anh, xung quanh không còn cảm giác được hơi thở của anh...
Tần Diên Vỹ cảm thấy cô sẽ chết mất thôi!!
Cho dù không chết cũng sẽ phát điên lên!
Cho nên tối đó, Diên Vỹ cứ lăn lộn trên giường suốt cả đêm.
Cô viết một lá thư cho Hoắc Thận.
Nói là thư, nhưng thật ra là... di thư!!
Lúc cô đưa bức thứ cho mẹ mình, cô vẫn dặn dò thêm một câu:
- Mẹ à, chờ tới khi Hoắc Thận tới tìm con thì mẹ đưa bức thư này cho anh ấy dùm con nhé!
Tần Mộ Sở cảm thấy rất khó hiểu.
- Sao con không tự đưa cho nó?
- Con sợ... sẽ không kịp nữa...
- Không kịp?
Mộ Sở nhíu mày, hỏi lại:
- Con nói thế có ý gì? Con muốn làm gì thế?
- Đâu.. đâu có!
Diên Vỹ ý thức được mình lỡ miệng, cô vội vàng giải thích:
- Mấy hôm nay con bận chăm sóc cho Cố Cẩn Ngôn, cho nên con sợ không có thời gian gặp anh ấy! Nếu như Hoắc Thận có tới đây thì mẹ nhất định phải đưa cho anh ấy dùm con đấy. Lá thư này quan trọng với con lắm!
- Ừm, mẹ biết rồi. Mẹ nhất định sẽ tự mình giao cho Hoắc Thận.
Tần Mộ Sở rất nghi ngờ! Bây giờ đã là thời đại thông tin hóa rồi, lẽ nào cần phải viết thơ nữa à? Có điều cô nhớ con gái mình từng nói Hoắc Thận đi suốt ngày, thậm chí cả số điện thoại cũng không có nên có thể hiểu được.
Chắc con bé không tìm được cách liên lạc với Hoắc Thận nên mới viết thư cho y! Cô chẳng hiểu nổi cách ở chung của đám trẻ hiện nay nữa.
Bình luận facebook