- Cố Cẩn Ngôn, chú làm đau tôi!
Tần Diên Vĩ vẫn đang ra sức giãy giụa.
- Vào đây mau!
Cố Cẩn Ngôn lôi cô vào thư phòng rồi đóng sầm cửa lại, cô còn chưa kịp phản ứng đã bị anh đẩy mạnh lên ván cửa, bả vai bị đôi tay to lớn của anh siết chặt:
- Cố ý làm mình làm mẩy với chú đúng không hả?
Anh nhìn cô chằm chằm, ánh mắt sắc bén đến mức khiến cô sợ run người, nhưng cô kiên cường không biểu lộ ra mà cố gắng ngẩng cao đầu, làm như bực bội nhíu mày:
- Chú định nói gì?
- Giờ con đang bày trò gì hả?
- Tôi không bày trò gì hết, tôi chỉ muốn dọn ra ngoài ở thôi, không muốn làm phiền chú thêm nữa! Cũng chỉ có thế thôi! Vậy là bày trò sao?
- Nếu chú không đồng ý thì sao?
Cô trợn trừng mắt đáp trả:
- Chú không có tư cách gì mà quản tôi hết!
Tức giận nói xong cô định đẩy Cố Cẩn Ngôn ra nhưng lại bị anh giữ chặt lại, hai tay cũng bị anh thô bạo kéo lên cao, Cố Cẩn Ngôn từ trên cao nhìn xuống cô, lạnh lùng chất vấn:
- Chú không có tư cách thì còn ai có tư cách quản hả?
Anh ngừng một chút rồi lại nói tiếp:
- Lẽ nào là Hoắc Thận sao?
- Tôi không cần chú quản, cũng chẳng cần kẻ nào quản hết!
Tần Diên Vĩ giãy thật mạnh nhưng vẫn không thoát được, khuôn mặt nhỏ nhắn đã vặn vẹo cả đi, cô nhíu mày hô:
- Tôi lớn rồi! Tôi có quyền quyết định cho cuộc đời mình, tôi cũng không muốn dây dưa lằng nhằng với Cố Cẩn Ngôn chú nữa! Chú buông ra —
- Cái gì gọi là dây dưa lằng nhằng chứ?!
Đôi mắt đen của Cố Cẩn Ngôn lại càng sâu hơn, lồng ngực rắn chắc ép sát vào cô, khiến cô bị chặn giữa mình và cánh cửa, không còn đường lui. Rồi anh giơ tay nâng cằm cô lên, bắt cô phải nhìn về phía mình:
- Trưởng thành là muốn làm rõ quan hệ với chú rồi sao? Nhưng Tần Diên Vĩ, giờ chú không thể để con đi được!
Rõ ràng rất nhiều lúc anh chỉ hận không thể để con nhóc phiền người này đi càng xa càng tốt, nhưng đến khi cô thật sự muốn đi, muốn xác định lại quan hệ của hai người thì Cố Cẩn Ngôn anh lại đổi ý rồi!
Anh thế mà lại không muốn buông tay!
- Cố Cẩn Ngôn chú đừng có ngang ngược!
Tần Diên Vĩ lớn tiếng phản đối.
- Đúng rồi!
Cố Cẩn Ngôn bá đạo siết cái cằm nhỏ bé của cô:
- Chú ngang ngược đấy! Cũng không cho phép cãi lại.
Đôi mắt Tần Diên Vĩ nhìn anh bỗng đỏ hoe:
- Thế đến bao giờ chú mới bằng lòng thả tôi đi?
Mắt Cố Cẩn Ngôn tối sầm, bàn tay to lớn khẽ vuốt ve đôi má cô, khàn giọng hỏi:
- Vì sao cứ nhất quyết phải đi thế?
- Nếu phải chọn giữa tôi và Tô Giải Ngữ thì chú sẽ chọn tôi chứ?
Tần Diên Vĩ ngửa đầu hỏi anh.
Dường như anh không nghĩ cô sẽ hỏi câu này thế nên con ngươi co rút lại, bàn tay vuốt má cô cũng buông thõng xuống, anh trầm giọng đáp:
- Con và cô ấy có xích mích gì sao?!
Đúng là không có xích mích gì hết! Một bên là bạn gái, còn một là cháu gái, thế nên chuyện lựa chọn cũng không thể nào xảy ra được!
Cô đã hiểu ý anh, trái tim vẫn đang mong ngóng lúc này cũng lạnh hẳn đi:
- Cố Cẩn Ngôn, trong lòng chú tôi mãi mãi chỉ là một đứa cháu gái. Chỉ vậy mà thôi đúng không?
Cố Cẩn Ngôn nhìn cô, đôi mắt sắc bén như muốn nhìn thấu những suy nghĩ trong lòng cô lúc này.
Bị anh nhìn như thế cô căng thẳng đến mức quên cả thở như thế nào.
Cô vô cùng chờ mong câu trả lời của anh, nhưng mặt khác cũng lại sợ hãi đáp án ấy...
Thật ra cô biết anh sẽ không cho cô câu trả lời mà cô muốn! Cô vẫn luôn biết!
Đúng như dự đoán...
Cố Cẩn Ngôn cuối cùng vẫn thả lỏng tay đang giữ chặt cô:
- Ở trường nhớ tự chăm sóc mình cho tốt đấy.
Giây phút anh buông tay Tần Diên Vĩ như nghe thấy tiếng trái tim mình rơi xuống đất, nháy mắt đã vỡ tan tành thành trăm nghìn mảnh.
Ý của anh chính là anh chỉ coi Tần Diên Vĩ cô là một đứa cháu gái mà thôi!
Cuối cùng anh cũng đồng ý để cô đi, cô nên vui mới phải chứ! Thế nhưng vì sao trong giây phút anh buông tay thì mũi cô lại thấy cay xè như thế?
Cô hít sâu, xoay người mở cửa, nhưng lúc này Cố Cẩn Ngôn lại kéo cổ tay cô rồi bảo:
- Để chú đưa con đi!
- Không cần!
Tần Diên Vĩ từ chối thẳng thừng, giãy tay ra rồi nói:
- Hoắc Thận vẫn đang ở dưới nhà chờ tôi.
Dứt lời cô quay đi mà không hề nhìn lại một lần nào.
- Đi thôi!
Cô xuống nhà gọi Hoắc Thận rồi bước đi mà không hề do dự.
Bởi vì cô sợ cứ nấn ná thêm thì chính mình sẽ đổi ý mất, cô cũng sợ mình sẽ không kìm chế được mà rơi nước mắt trước mặt người đàn ông đó.
Hoắc Thận vội xách vali theo cô.
- Có chuyện gì thế?
Lúc này chị Lý giúp việc vội chạy ra hỏi:
- Đang yên lành sao lại muốn ra ngoài? Ông chủ, cô chủ đang làm gì thế?
Cố Cẩn Ngôn chỉ bình thản đáp:
- Kệ con bé đi!
Anh đã nói thế thì chị Lý cũng không làm gì được nữa.
Chiếc Ferrari màu tím lao vút đi, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt anh.
Cuối cùng Tần Diên Vĩ cũng đi rồi, giống như mang theo hết tất cả ấm áp của cái nhà này vậy. Cả căn biệt thự rộng lớn phút chốc bỗng lạnh thấu xương, cũng yên tĩnh đến mức Cố Cẩn Ngôn không chịu nổi.
Anh rút bao thuốc trong túi ra rồi lấy một điếu, châm lửa.
Lạ thật, rõ ràng là vừa mới chia xa thôi nhưng trong lòng đã bắt đầu nhung nhớ rồi...
Chị Lý thở dài:
- Cô chủ nhỏ vừa đi là cái nhà này cũng yên lặng hẳn.
...
Đêm khuya.
Giờ này chị Lý đã đi ngủ từ lâu nhưng Cố Cẩn Ngôn lăn qua lộn lại mãi vẫn không tài nào nhắm mắt nổi, anh có ảo giác cả căn biệt thự to thế này phút chốc như chỉ còn lại một mình mình vậy.
Sự yên tĩnh kỳ là làm anh khó có thể thích ứng, cứ cảm thấy như đang thiếu mất thứ gì đó.
Thật ra thiếu thứ gì chính anh rõ ràng hơn bất cứ ai.
Nếu như bình thường thì giờ này con nhóc kia chắc chắn sẽ mang sách vở đến, giả vờ mình không hiểu rồi đòi anh dạy cô.
Thật ra Cố Cẩn Ngôn vẫn luôn nghi ngờ con nhóc đó cố ý, vì với thành tích học tập và IQ của cô thì có nhiều bài cô không thể nào lại không hiểu được, nhưng anh cũng không bóc mẽ cô làm gì, hơn nữa, đến tận giờ anh mới cảm thấy trước đây mình vẫn luôn hưởng thụ thứ cảm giác được dạy dỗ cô.
Thế nhưng hôm nay cô không tới!
Không có bóng cô đẩy cửa vào phòng, không có tiếng cười trong vắt ấy không khí như thể chết lặng, khiến anh không thể thích ứng, thậm chí cảm thấy hơi... đáng sợ! Như thể có vài thứ rất quan trọng đã hoàn toàn biến mất trong đời mình vậy.
Thậm chí anh còn không thể ngừng tưởng tượng cảnh cô sẽ một mình ở ký túc xá như thế nào.
Liệu cô có biết giặt giũ rồi quét dọn như thế nào không? Từ bé đến lớn cô vẫn luôn được mọi người quan tâm chăm sóc, giờ chỉ có một mình liệu cô có ổn hay không? Còn nữa, cô vốn sợ lạnh, nếu ký túc xá không có hệ thống sưởi thì tối cô có quấn chăn đến mức ngạt thở không? Nếu nửa đêm cô đá chăn thì làm thế nào?
Cố Cẩn Ngôn càng nghĩ lòng lại càng rối bời lên, trong đầu anh như có một chiếc mạng nhện giăng ra, càng nghĩ càng rối loạn.
Cuối cùng anh bật dậy, lấy áo khoác rồi vội vàng ra cửa.
Lập tức lái xe đến thẳng nơi cô đang ở trọ.
Rất nhanh sau đó xe đã dừng bên dưới ký túc xá của sinh viên hệ âm nhạc.
Cố Cẩn Ngôn dù chưa từng tự đưa Tần Diên Vĩ đi học bao giờ nhưng thật ra anh vẫn luôn cho trợ lý tìm hiểu về chuyện của cô.
Theo lời trợ lý thì ký túc của trường này cũng không tệ, vì Tần Diên Vĩ vào ký túc xá muộn nên các phòng đều đã chia hết, giờ chỉ còn mình cô ở một phòng đơn.
Chỉ vậy thôi đã khiến anh lo muốn chết. Con nhóc kia trông thì can đảm lắm nhưng để cô ở một mình chắc chắn cô không có gan.
Cố Cẩn Ngôn ngồi trong xe nhìn ký túc xá vẫn đang đèn đuốc sáng trưng, do dự một lát rồi vẫn nhấc máy gọi cho Tần Diên Vĩ.
Điện thoại reo rất lâu cô mới nghe máy, hơn nữa bên đầu kia không yên lặng như chỗ anh mà có nhiều âm thanh chói tai đến mức Cố Cẩn Ngôn phải cau mày lại.
Nghe có vẻ không giống quán bar mà như ở KTV thì đúng hơn.
- Alo...
Đầu kia vang lên giọng nói mềm nhẹ của Tần Diên Vĩ.
Mặt Cố Cẩn Ngôn tối sầm lại, không đáp.
Lát sau tạp âm bên kia bớt đi một chút, có lẽ là cô nhóc này đã tìm một chỗ khác yên tĩnh hơn để nói chuyện.
Lúc này anh mới hỏi:
- Đang ở đâu?
Tần Diên Vĩ đứng ngoài cửa KTV nghe máy, gió lạnh thổi qua khiến cô run lên, mà trái tim vì câu hỏi của anh cũng khe khẽ run rẩy.
Tần Diên Vĩ cô chỉ cần gặp Cố Cẩn Ngôn là trở thành vô dụng như thế đấy!
Chỉ là nghe anh nói một câu mà cô lại đã thấy mũi mình cay xè.
- Ở đâu thế?
Cố Cẩn Ngôn hỏi lại, giọng so với lúc nãy còn nghiêm túc hơn.
Lúc này cô mới hoàn hồn, nhỏ giọng đáp:
- Bạn ký túc xá mở tiệc chào mừng tôi.
Không phải cô ở một phòng riêng ư? Sao lại có bạn cùng ký túc? Có lẽ là mấy người ở các phòng bên cạnh rồi!
Cố Cẩn Ngôn cũng không nghĩ nhiều, trong đầu anh luôn cho rằng Tần Diên Vĩ sẽ không bao giờ nói dối mình hết.
Đôi mày cau chặt lúc này mới thoáng giãn ra một chút, giọng cũng dịu đi ít nhiều:
- Định lúc nào thì về?
- Sắp rồi.
Cô đáp.
- Ừ.
Cố Cẩn Ngôn khẽ ừ một tiếng.
- Nếu chú không có gì nữa thì tôi tắt máy đây.
Tần Diên Vĩ sợ mình nói nhiều sẽ lộ chuyện nên vội bảo.
Chẳng may để Cố Cẩn Ngôn biết cô trốn ra ngoài chơi thì chắc chắn sẽ ăn mắng xối xả cho xem!
Bình luận facebook